VietLang
03-21-2009, 11:11 PM
Chương 71 - Lễ Thành Thân Ly Kỳ
Dù gặp nhiều cản trở chàng vẫn quyết làm cho được nên Tôn Bất Nhị mắng chàng "to gan" thật không quá đáng. Dương Qua quyết làm lễ trước tượng của Trùng Dương sư tổ liền đảo mắt nhìn quanh, thấy tất cả đạo sĩ đã lăm le cầm kiếm sẵn sàng trên tay. Chàng quay lại nhìn Tôn Bất Nhị nói:
- Tôn đạo trưởng! Đạo trưởng buộc chúng tôi đi khỏi Trùng Dương cung này phải không?
Tôn Bất Nhị quá giận quát:
- Cút đi cho mau! Từ nay sắp tới Toàn Chân với Cổ Mộ kể như cắt đứt giao tình đừng có lui tới nữa là tốt hơn!
Dương Qua đang nhìn vào Trùng Dương cung, nghe bà ta nói quyết liệt như vậy, thở một hơi dài, xoay mình về hướng đường mòn về phía Cổ mộ, thong thả bước đi. Đồng thời lúc ấy chàng cũng giắt trọng kiếm vào lưng, tay áo quyện tròn vào mình Tiểu Long Nữ. Bỗng nhiên chàng ngẩng đầu lên trời cười một hơi dài. Chuỗi cười này chàng chuyền hết nội lực phát ra âm thanh cao vút. Tất cả đạo sĩ đều kinh hãi, tưởng như một biến chuyển gì của vũ trụ. Không ai ngờ tiếng cười lại lạ thường đến thế! Tiếng cười chưa dứt, bất thần chàng buông Tiểu Long Nữ ra, nhảy lui lại hơn hai trượng. Trong nháy mắt, cánh tay mặt của Tôn Bất Nhị đã bị chàng điểm vào hai huyệt "Hội tông" và "Chi câu". Thình lình Tiểu Long Nữ cảm thấy mất chỗ tựa, thân hình hơi liểng xiểng, thì chàng đã kéo Tôn Bất Nhị về tới lưng nàng rồi. Cái lui và cái tới của Dương Qua thật nhanh như chớp, nên các đạo sĩ chưa kịp nháy mắt thì Tôn bất Nhị đã lọt vào tay chàng không còn nhúc nhích được.
Sự thật bọn Khưu Xứ Cơ và Tôn bất Nhị đã từng trải nhiều nên đề phòng sợ chàng sẽ bất thần ra tay bắt một người trong bọn làm con tin. Thấy chàng đã thu binh khí lại, đi ra lối đường mòn về Cổ mộ, còn tay áo lại bận đỡ Tiểu Long Nữ, ngỡ rằng chàng không thối lui lại được, nào ngờ chàng cười dài làm cho mọi người rối trí, mà việc tra kiếm vào lưng và việc dìu Tiểu Long Nữ chỉ là việc để đánh lừa mọi người. Rồi trong tức khắc chàng bắt Tôn bất Nhị dễ như thò tay vào túi áo Các dạo sĩ lớn tiếng hò reo? Ai nấy đều xách trường kiếm xông tới. Nhưng "ném chuột sợ bể đồ" không ai dám tấn công vào. Dương Qua hạ giọng nói:
- Tôn đạo trưởng cảm phiền một tý nữa, tôi sẽ xin lỗi đạo trưởng.
Chàng kéo tay bà cùng Tiểu Long Nữ chầm chậm tiến về đại điện Trùng Dương cung. Các đạo sĩ dồn dập theo sau lưng, vừa giận vừa sợ, nhưng đêu không có kế gì đối phó cả. Vào cửa hữu, vòng qua cửa chính, Dương Qua, Tiểu Long Nữ kèm Tôn Bất Nhị đi tới trên đại điện. Chàng quay đầu lại, nói to với bọn đạo sĩ theo sau:
- Các vị hãy đứng yên ở ngoài điện, ai cũng không được phép tiến tới một bước. Chúng tôi chỉ có hai người còn phải bảo vệ cho Tôn đạo trưởng nếu các người muốn ra tay, thì Tôn đạo trưởng và chúng tôi sẽ cùng nhau sang cõi chết.
Vương Xứ Nhất nói nhỏ:
- Khưu sư huynh, chúng mình phải làm sao bây giờ?
Khưu Xứ Cơ nhìn vào đại điện, nói:
- Chờ cho có cơ hội mới hành sự được. Nhưng ta nhận thấy hắn cũng không dám hại Tôn sư muội đâu.
Những người này suốt đời đã tung hoành trên giang hồ, oai danh đã vang dậy, nhưng đến lúc tuổi già, võ nghệ siêu phàm lại bị một thiếu niên bắt nạt, nên lòng họ vừa giận vừa buồn cười. Dương Qua kéo ra một chiếc bồ đoàn, để cho Tôn Bất Nhị ngồi yên. Chàng điểm thêm hai huyệt "Đại trùng" "Thần đường" trên lưng, làm cho bà ta không cử động được. Dương Qua đỡ Tiểu Long Nữ đứng nghiêm chỉnh kề vai với chàng trước di ảnh của Vương Trùng Dương. Chàng đưa mắt nhìn tượng ảnh thì trông thấy đạo nhân trong ảnh, tay cầm trường kiếm, phong thái hào hùng, lúc chưa đầy ba mươi tuổi, trên ảnh có đề ba chữ "Hoạt tử nhân" (Người sống mà chết).
Di ảnh chỉ đơn sơ vài nét, nhưng người trong ảnh linh động tuyệt luân, đủ hiểu nét vẽ đó của một danh họa đương thời. Lúc nhỏ Dương Qua có học võ công trong Trùng Dương cung, đã biết rõ di ảnh của sư tổ. Bây giờ chàng sực nhớ lại trong Cổ mộ cũng có một bức ảnh của Vương Trùng Dương nhưng bức ảnh này vẽ theo mặt chính, còn bức ảnh trong Cổ Mộ vẽ bóng sau lưng, mà bút pháp không khác nhau. Dương Qua liền hỏi:
- Em, bức họa này có phải Lâm sư tổ vẽ không?
Tiểu Long Nữ khe khẽ gật đầu cười duyên dáng nói:
- Anh Qua! Chúng mình thành thân trước tượng Trùng Dương sư tổ, mà ảnh này lại do Lâm sư tổ vẽ thật là không gì hay bằng.
Dương Qua dùng chân móc lấy hai chiếc bồ đoàn sắp trước tượng, nghiêm chỉnh nói:
- Đệ tử Dương Qua cùng Tiểu Long Nữ, hôm nay thành thân trước mặt Trùng Dương sư tổ, với sự hiện diện mấy chục đạo trưởng và mấy trăm vị đạo sĩ của Toàn Chân giáo chứng kiến.
Dứt lời chàng quỳ xuống chiếc bồ đoàn bên phải, thấy Tiểu Long Nữ chưa kịp quỳ, liền nói:
- Chúng mình làm lễ thành hôn, thì em cũng quỳ xuống luôn đi!
Tiểu Long Nữ đứng lặng im không nói, đôi mắt đỏ hoe.
Dương Qua dịu lời:
- Em muốn nói gì hả? ở đây không được sao?
Nàng run giọng nói:
- Không, không phải!
Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Anh Qua, thân em không còn trong trắng nữa, lại là người sắp chết! Anh phải nhọc lòng... đối đãi với em tốt quá thế này.
Nàng nói đến đây hai dòng lệ tuôn trào ra khóe mắt, rơi lã chã xuống đôi gò má mịn màng.
Dương Qua đứng lên, đưa tay áo lau nước mắt cho nàng, cười bảo:
- Không lẽ em chưa hiểu lòng anh sao?
Tiểu Long Nữ dựa vào chàng, nghe chàng thì thầm bên tai:
- Anh chỉ nguyện hai đứa mình được sống lâu trăm tuổi, để anh săn sóc cho em, để báo đáp lại ân tình em đã nhiều lần nguyền chết sống bên anh.
(thiếu)
Nét mặt khổ não từ từ hiện ra vẻ vui sướng, nước mắt chưa khô, thần sắc đã hân hoan vô hạn. Tiếp đó hai người cùng quỳ xuống niệm mắt nhìn lên tượng ảnh, thầm nghĩ:
- Chúng mình tuy long đong cơ khổ suốt đời nhưng lại được ngày hôm nay, thật là trời xanh có mắt. Những điều cơ cực chán chường của bao nhiêu ngày tháng qua, mạng sống giây phút của ngày sắp tới, hai người đều quên phắt cả.
Dương Qua khe khẽ cúi đầu, cầu nguyện:
- Xin bái nguyện sư tổ, đệ tử Dương Qua cùng Long thị thật lòng yêu nhau, thủy chung một mực, nguyện đời đời kiếp kiếp kết làm phu phụ.
Tiểu Long Nữ cũng van vái:
- Xin sư tổ phù hộ cho hai con kết làm vợ chồng, được ăn ở với nhau đời đời kiếp kiếp.
Tôn Bất Nhị ngồi trên nệm, cơ thể tuy không cử động được, nhưng lời nói và thần sắc của hai người, bà đều nghe thấy rõ hết cả. Lòng bà cảm thấy hai đứa này tuy làm việc hoang đường nhưng có tấm lòng quang minh trong sạch, tình si cũng không khác gì mình lúc còn thiếu thời thành hôn với Mã Nhọc trong bao nhiêu ngày đầy ...
(thiếu)
- Bây giờ mình đã thành phu thê với nàng rồi, dù có chết ngay lúc này đi nữa cũng sung sướng.
Nỗi lo sợ bọn đạo sĩ xông vào ngăn cản lúc ban đầu bây giờ đều tiêu tan hết, chàng cười nói:
- Anh là tên đệ tử phản nghịch của phái Toàn Chân, trong phái võ lâm ai ai cũng đều biết, bây giờ em cũng là một tên học trò phản thầy rồi.
Tiểu long Nữ nói:
- Đúng thế! Sư phụ cấm em không được thu nam đệ tử, lại không cho lấy chồng, mà em chẳng giữ một điều nào cả. Chúng mình đã làm thật là đáng tội lắm.
Dương Qua nói lớn:
- Đã làm trái thì trái đến cùng, chứ Vương sư tổ cùng Lâm sư tổ đều bực anh hùng hào kiệt, hơn hẳn chúng mình gấp trăm lần nhưng họ không dám thành thân. Như vậy, hai vị tổ sư ở dưới tuyền đài có hay điều này, chưa hẳn họ bảo mình quấy đâu?
Đúng vào lúc ấy, nghe "ầm" một tiếng như sấm nổ, gạch ngói trên nóc nhà bay tung veo véo, chiếc kèo to tướng cũng gãy lìa ra, một chiếc chuông khổng lồ nặng hơn sáu bảy trăm cân úp thẳng xuống đầu Tôn Bất Nhị.
Dương Qua bất thần bay vút tới, tay tung thẳng Huyền thiết kiếm ra. Té ra lúc chàng và Tiểu Long Nữ đang ở trên đại điện làm lễ, mọi người trong phái Toàn Chân đều phẫn nộ vô cùng. Lưu Xứ Huyền tìm ra một kế, liền kề miệng vào tai Khưu Xứ Cơ, Vương Xứ Nhất, Hách đại Thông ba người đều gật đầu đồng ý, rồi dặn dò bọn đại đệ tử mấy câu. Họ thừa lúc Dương Qua và Tiểu Long Nữ đang quay mặt vào di ảnh, bọn Lưu Xứ Huyền liền lẻn vào đại điện, khiêng một chiếc chuông đồng nặng gần một ngàn cân. Chỉ thấy tám người vác nó bay vút lên nóc điện, dùng nội công chọc thủng trần điện một lỗ lớn, nhắm úp xuống mình Tôn Bất Nhị. Võ công tám người đều là bậc siêu phàm, nên chiếc chuông tuy nặng mà lúc rơi không hề sai một tý nào. Họ chỉ cần chụp kín Tôn Bất Nhị vào trong chuông, thì Dương Qua không ám hại bà được nữa, tức khắc họ sẽ ùa vào bắt hai người hạ thủ ngay.
Kế này rất thần diệu, nhưng bọn Lưu xứ Huyền không ngờ kiếm thuật và nội lực của Dương Qua lại đến mức cao siêu không tưởng được. Huyền thiết kiếm chém ra một nhát. Thế quyền như phong lôi, chỉ nghe "toang" một tiếng ù ù vang lên không ngớt, mũi kiếm đã đâm suốt qua chuông đồng. Chiếc chuông đồng tuy nặng ngàn cân nhưng sức mạnh của nhát kiếm lại thần diệu hơn. Chiếc chuông bay véo qua, nghiêng ra phía trước chừng ba thước, nếu rơi xuống như vậy, thì đè lên thân hình Tôn Bất Nhị ắt không toàn
mạng. Tám người trên đại điện kinh hãi la thất thanh, họ quá kinh khủng, không ngờ thiếu niên này lại có thần lực như vậy. Lưu Xứ Huyền chỉ nhắm mắt lại không đủ can đảm nhìn. Bỗng nghe Khưu Xứ Cơ reo lên:
- Cảm ơn! Cảm ơn đã nới tay!
Lưu Xứ Huyền liền mở bừng mắt ra, thấy lạ lùng vô cùng! Té ra chuông đồng lại úp trọn toàn thân Tôn Bất Nhị vào trong, chung quanh chuông lại có vết máu bắn ra, mà vạt áo đạo bào của bà ta cũng ló ra ngoài một ít. Dương Qua thấy nhát kiếm chàng di động chiếc chuông, lại sợ Tôn Bất Nhị phải nát thây,
liền thầm nghĩ:
- Hôm nay là ngày vui của vợ chồng mình, không nên hại nhân mạng. Vả lại, bà chỉ có tánh hơi quái gở mà thôi, cũng chưa có gì ác độc. Lương tâm xúc động, tay áo chàng liền phất tung ra, di động chiếc nệm Tôn Bất Nhị đang ngồi, để bà ta ngồi thẳng miệng chuông úp xuống không sai một li tý. Bọn Khưu Xứ Cơ ở trên nóc điện vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, nên quên hết cả sự đối địch với Dương Qua. Nhưng bọn đệ tử của mỗi người đều đã được lịnh, đợi chiếc chuông đồng úp xuống, thì lập tức mà tấn công. Bọn đạo sĩ ở ngoài đại điện không hiểu sự đổi thay của cuộc diện, họ chỉ nghe một tiếng vang lên như sấm, ngói gạch tung bay tứ phía, ai nấy đều reo hò tở mở, dồn dập tung kiếm tấn công vào đại điện.
Dương Qua thấy tình thế nguy cấp, liền giắt trọng kiếm vào lưng, bồng Tiểu Long Nữ nhảy lui sau hậu điện. Khưu Xứ Cơ quát lớn:
- Hỡi các đồ đệ, không được làm tổn thương hai người này!
Lệnh truyền của lão giọng sang sảng, tuy lẫn trong những tiếng reo hò của mấy trăm đạo sĩ nhưng ai nấy đều nghe rõ. Cũng lúc ấy bọn đệ tử chỉ huy, đuổi tới hậu điện, đều lớn tiếng la hét:
- Bắt ngay tên phản tặc, phản giáo! Hắn đã làm nhơ thành trùng của sư tổ! Đừng để nó tẩu thoát! Mau lên, các bạn hãy tiến tới phía đông nhìn lại!
Khi nãy, Lưu Xứ Huyền đã điều động ba mươi cao thủ bố trí phía sau vườn. Dương Qua vừa rẽ qua cửa đông, thì đã thấy ánh thép loang loáng. Chàng biết có người ngăn chặn cửa sau lòng thầm tính:
- Vậy bây giờ mình lên lỗ đại điện chui ra. Trên nóc tuy có tám vị cao thủ, nhưng tám người nầy không đến nỗi hạ độc thủ để hại mình.
Chàng liền bồng Tiểu Long Nữ nhảy trờ về đại điện. Đôi tay Tiểu Long Nữ vòng qua cổ chàng, miệng thỏ thẻ:
- Anh Qua! Chúng mình đã kết làm phu thê rồi tâm nguyện trên đời được thỏa nguyện. Nếu thoát ra được càng tốt, bằng không cũng thỏa nguyện rồi.
Dương Qua gật đầu nói:
- Em nói đúng lắm!
Chưa dứt lời, chân mặt chàng đã phóng lên, chân trái tiếp theo một thế "uyên ương liên hoàn cước". Chỉ nghe "ầm ầm" hai tiếng vang ra, tức thì hai tên đạo sĩ bị đá bay ra ngoài điện. Đại điện quá chật hẹp, mà mọi người chen chúc chật ních, nên "Bắc đẩu trận pháp" không giở ra được. Còn Dương Qua tay mắc bồng Tiểu long Nữ, chỉ còn cách phi cước mới ngự địch được nên vô phương phá trùng vây. Lòng chàng hận thầm:
- Bọn này có ý lập trận mà không được, nếu mình lành lặn hai tay, thì đâu có nông nỗi nầy?
Tiếp "ầm" một tiếng, lại có tên đạo sĩ bị chàng đá văng, đụng ngã thêm hai người đứng phía sau vườn nữa. Đang lúc hỗn loạn, bỗng nhiên có một lão già râu tóc bạc phơ, từ ngoài điện chạy vào, sau lưng lại có một bầy ong rào rào đuổi theo đích thị Lão ngoan đồng Châu Bá Thông. Trong đại điện đang hỗn loạn, lại có thêm Châu Bá Thông chạy vào, lũ đồ đệ vẫn không để ý tới Nhưng bầy ong liền bay tấp nập vào đại điện, gặp người thì đâm chích lung tung. Bầy ong này không phải loài tầm thường, mà là "Ngọc Phong" của Tiểu Long Nữ nuôi thuần trong Cổ mộ. Các đạo sĩ Toàn Chân, người nào bị chúng chích phải đều đau nhói lên, có người chịu không nổi đến nhào lăn xuống đất, la thét ầm ĩ? Thế đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn.
Khi ở ngoài thành Tương Dương, Châu bá Thông thấy Tiểu Long Nữ sai khiến bầy ong rất lợi lòng ngưỡng mộ, nên thừa lúc nàng sơ ý, lão đánh cắp được lọ Ngọc Phong của nàng. Nhưng đến lúc lão tập nhử ong, Tiểu Long Nữ bắt gặp, Châu Bá Thông bỏ chạy mất. Lúc lánh xa Tiểu Long Nữ, lão định đến thành Tương Dương để giúp Quách Tỉnh, nhưng lại sợ Tiểu long Nữ có trong thành. Lão liền trở lên Chung Nam sơn, để thăm bọn sư điệt đã mấy mươi năm xa cách không gặp nhau, và luôn tiện tìm tên Triệu Chí Kính đã gạ gẫm lão. Đi dọc đường Châu Bá Thông cứ tò mò mở nắp Ngọc phong để tìm cách thức mở ong. Nào ngờ đến Chung Nam Sơn lão vừa mở nắp hũ mật ra, rước họa vào thân, làm cả phái toàn Chân bị một phen đau đớn.
Bầy Ngọc phong ở Cổ Mộ vốn loài ong đặc biệt, thân hình đã to lại có kim nọc độc phi thường, nên lúc Châu Bá Thông vừa tới Trùng Dương cung chúng đánh hơi mùi mật thơm, liền lũ lượt tìm tới. Bầy Ngọc phong nầy đã quen lối ra dấu và lời sai khiến của Tiểu Long Nữ, nên Châu Bá Thông không điều khiển chúng được. Lão đuổi chúng không đi mà còn muốn bao vây cắn lão. Châu Bá Thông vô phương chống đỡ, chỉ còn cách dong lên Trùng Dương cung tìm nơi kín đáo mà lánh thân, thì vừa đúng lúc Trùng Dương cung đang hỗn loạn đến mức trời long núi lở. Lão thoáng thấy Tiểu Long Nữ và Dương Qua đều ở trên đại điện, vừa sợ vừa mừng, vội ném bình Ngọc phong cho Tiểu Long Nữ miệng nài nỉ:
- Không xong rồi! Lão không dám sai khiến bầy ong nầy nữa! Cô nương hãy mau tới cứu mạng cho ta, nguy rồi!
Tay áo Dương Qua phất ra một cái, cuộn lấy bình mật, Tiểu Long nữ mỉm cười, đưa tay đón lấy. Bây giờ trên cung điện bầy ong bay lượn vù vù bọn Khưu Xứ Cơ từ trên nóc điện vội nhảy xuống làm lễ vấn an sư thúc. Hách Đại Thông thét to:
- Hãy mau đem thuốc tới! Cứu cấp nhanh lên!
Lũ môn hạ lớp dùng tay áo che mặt, lớp múa kiếm đuổi ong, phần chạy đi lấy thuốc giải độc. Châu Bá Thông lính quýnh chạy tìm nơi ẩn núp, nên không hề lưu ý đến bọn Khưu Xứ Cơ. Trên trán lão ngoan đồng đã bị Ngọc phong chích hai dấu, nồi u lên như hai cái trứng gà. Lão thoáng thấy trên bồ đoàn có chiếc chuông đồng, vội nhảy tót lên liền, vận sức đưa đôi tay nhấc chuông đứng lên, lại thấy có một người ngồi núp trong ấy, lão cũng không nhìn được là ai nên nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, nhường cho tôi ngồi một chút.
Chưa dứt lời lão đã hất Tôn Bất Nhị ra rồi chui mình trong lòng chuông, buông tay xuống "ầm" một tiếng chiếc chuông úp kín lại, lão đắc ý lắm, nói:
- Dù chúng bay có đến mấy ngàn, mấy muôn triệu, cũng không châm chích được Châu Bá Thông nầy nữa đâu!
Dương Qua bảo khẽ Tiểu Long Nữ:
- Em chỉ huy đàn ong giúp anh một tay, chúng mình kịp thời xông ra ngoài.
Xưa nay chỉ có Tiểu Long Nữ ra lệnh cho Dương Qua, hôm nay nàng đã thành vợ chàng. Lần đầu tiên được Dương Qua nói như có ý sai bảo, lòng nàng cảm thấy sung sướng vô cùng, thầm nghĩ:
- Hay lắm! Chàng đã không xem mình như sư phụ nữa, thì đã thật tình nhận mình là vợ của chàng rồi!
Nàng khẽ gật đầu, nói:
- Em xin nghe lời anh.
Tay đưa bình mật lên, múa mấy vòng, miệng thì hô vài tiếng. Ngọc phong gặp chủ, liền họp lại đàn, một đàn bay tới trước mở đường, một đàn bay phía sau hậu, chúng hộ vệ cho Dương Qua và Tiểu Long Nữ tiến thẳng về phía cửa đông. Châu Bá Thông vừa tới làm náo động thêm, còn bọn Khưu Xứ Cơ vừa sợ vừa mừng, lại cũng buồn cười. Nhưng họ thoáng thấy Dương Qua và Tiểu Long Nữ đã tiến về tới hậu điện, liền quát nạt bọn đệ tử đừng đuổi theo nữa. Vương Xứ Nhất đưa tay giải huyệt cho Tôn Bất Nhị, Khưu Xứ Cơ thì bước tới nhấc chuông. Nào ngờ Châu Bá Thông núp ở trong chuông, không biết tình thế bên ngoài, thình lình thấy cái chuông bị nhấc động như muốn giở lên, lão la lên:
- Không xong!
Đôi tay lão thò ra, từ vành chuông xuống, hô:
- úp xuống!
Nội lực của Khưu Xứ Cơ không bằng lão, nên chỉ nghe vang ra một tiếng như sấm sét, rồi cái chuông đậy trở xuống.
Khưu Xứ Cơ cười nói:
- Châu sư thúc lại đùa nữa? Chúng ta cùng ra tay một lượt nào!
Khưu Xứ Cơ, Hách đại Thông, Lưu Xứ Huyền và Vương Xứ Nhất đồng vận sức tám cánh tay bám chặt cái chuông, cùng hô to:
- Lên!
Chuông nhấc bổng, ném ra xa hơn năm thước, nhưng bốn người đều thất sắc kêu lên:
- ủa! Sao thế này?
Chỉ thấy cái bồ đoàn, mà không thấy bóng người đâu cả, Châu Bá Thông đã biến đi đâu mất. Bốn người đang đứng tần ngần, lại có một bóng người lướt qua, thì ra Châu Bá Thông đã cười ha hả, đứng bên cạnh bọn Khưu Xứ Cơ. Té ra tay chân lão bám trong lòng chuông, nên lúc ném chuông qua một bên không còn thấy lão đâu nữa, làm bốn người đều ngơ ngác nhìn bồ đoàn thì lão lẻn tới đứng bên bọn họ rồi. Khưu Xứ Cơ vội bước tới thi lễ Châu Bá Thông khoát tay lia lịa, miệng nói:
- Được rồi được rồi! Ta miễn lễ các con!
Lúc nầy bọn Khưu Xứ Cơ tóc râu đã bạc phơ rồi, mà Châu Bá Thông vẫn kêu họ là "các con". Ai nấy đều mừng rỡ bước tới thi lễ, Châu Bá Thông chợt thấy Triệu Chí Kính lén lút toan trốn đi lão quát một tiếng, tung mình nhảy tới túm gọi hắn lại, mắng rằng:
- Thằng lỗ mũi trâu, mày toàn trốn hả?
Tay trái nhấc cái chuông, tay mặt ném Triệu Chí Kính vào lòng chuông, úp lại. Trong nháy mắt Triệu Chí Kính đã bị nhốt trong chuông. Miệng lão không ngớt mắng:
- Thằng mũi trâu phản nghịch.
Vương Xứ Nhất hỏi:
- Sư thúc, Triệu Chí Kính đã làm gì đắc tội?
Xin sư thúc cho dệ tử biết để nghiêm phạt nó.
Châu Bá Thông giận dữ nói:
- Hử, hử, cái thằng mũi trâu này đã dẫn lão tới sơn động để đánh cắp cờ, để cho nhền nhện khổng lồ xanh xanh, đỏ đỏ, may không có con nhỏ ấy. ủa! Con nhỏ ấy đâu rồi? Mà bầy ong đâu mất rồi?
Lão nói chuyện không đầu, không đuôi gì cả. Vương Xứ Nhất tài nào hiểu nổi? Chỉ thấy lão đảo mắt nhìn trên đại điện để tìm Tiểu Long Nữ. Cũng trong lúc ấy, có một môn đệ tới báo:
- Dương Qua và Tiểu Long Nữ đã lui tới "Tàng kinh các" sau núi, nhưng không ai dám dùng lửa đốt ong, vì sợ cháy hại đến kinh sách.
Bọn Khưu Xứ Cơ đều kinh ngạc. Té ra "Tàng kinh các" ấy là trọng địa của Toàn Chân giáo, vì đó là nơi lưu giữ những trứ tác của Vương Trùng Dương. Tất cả văn kiện cơ mật của Toàn Chân thất tử đều để cả trên ấy, nếu rơi xuất ắt phải họa to.
Khưu Xứ Cơ nói:
- Chúng ta phải tới đó xem sao? Chứ Dương Qua có ý lưu tình, không làm tổn thương sư muội. Vậy chúng ta tới đó hóa địch thành bạn.
Tôn Bất Nhị tán thành:
- Đúng vậy!
Ai nấy đều tiến tới, "Tàng kinh các", còn vương Xứ Nhất thấy Triệu Chí Kính bị nhốt kín trong chuông, sợ hắn ngộp thở, liền vận sức giở chuông lên mấy tấc kê vào một viên đá, cho được thông hơi, rồi mới phi thân đuổi theo.
Bọn Khưu xứ Cơ chạy tới "tàng kinh các", chỉ thấy mấy trăm đệ tử đứng dưới đất nhìn lên hò hét, mà không một ai dám leo lên từng gác. Khưu Xứ Cơ lớn tiếng:
- Long cô nương và Dương Qua, hai người hãy gạt bỏ những chuyện cũ đi, từ nay trở về sau chúng ta là bạn với nhau, hai người thấy thế nào?
Đợi một hồi lâu, vẫn thấy trên lầu không có ai trả lời. Khưu Xứ Cơ lại nói:
- Trên mình Long cô nương đã bị thương, xin mời xuống đây để tìm phương chữa trị. Chúng tôi quyết bảo vệ tánh mạng cho hai người, không có thù địch nữa đâu. Họ Khưu này đã qua lại trên giang hồ mấy mươi năm, không hề có thất hứa với ai cả.
Nhưng vẫn thấy im bặt. Lưu Xứ Huyền nói:
- Khưu sư đệ, họ đã đi mất rồi!
Khưu Xứ Cơ ngạc nhiên:
- Sao lẹ vậy!
Lão đảo mắt nhìn quanh quẩn, nói tiếp:
- à! Thế nên bầy ong đã bay tản vào các khóm hoa kia kìa.
Vừa dứt lời Khưu Xứ Cơ lấy một cây đuốc của môn đồ leo lên gác. Bọn Lưu Xứ Nhất và Châu Bá Thông cũng nối gót theo lên. Mọi ngươi lên tới "Tàng kinh các" quả nhiên không thấy một bóng người, mà trên bàn đọc sách lại để yên chiếc bình mật. Châu Bá Thông như bắt được vàng, liền giật bỏ vào túi. Còn bọn Khưu xứ Cơ lo đi xem xét khắp "Tàng kinh các", chỉ thấy một đống sách để trên sàn mà không mất mát, nhưng cái thùng gỗ đựng sách lại biến đâu mất.
Hách Đại Thông quát to:
- Họ đi ngõ này?
Mọi người chạy và tới cửa sổ phía sau, chỉ thấy trên thành cửa buộc một sợi dây, còn đầu kia thì móc trên cành cây ở vách núi đối diện. ở giữa "Tàng kinh các" và vách núi cách nhau bằng một hố sâu hơn mười trượng vốn không có đường thông qua. Không ngờ Dương Qua lại giở khinh công tuyệt đỉnh, chỉ nhờ có một sợi dây nhỏ mà vượt qua được. Dương Qua cùng Tiểu Long Nữ làm lễ thành hôn trên đại điện Trùng Dương cung. Mọi người trong Toàn Chân giáo đều mất cả oai phong của di ảnh sư tổ. Nhưng bây giờ hai người đã yên thân ra đi, nên mọi người đều nhìn nhau cười gượng, lòng cảm thấy đã nhẹ bớt phần lo âu. Toàn chân ngũ tử cùng Châu Bá Thông trở về đại điện, hỏi đến chiếu chỉ sắc phong của vua Mông Cổ, mà Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính đã tranh nhau về chức trưởng giáo, cùng việc tấn công cả Tiểu Long Nữ. Lý Chí Thường và Tống Đức Phương đều bẩm lại sự thật. Khưu Xứ Cơ lòng quá cảm động trước những hành vi trung trực của Doãn Chí Bình, nên bất giác rơi lệ, nói:
- Chí Bình tuy lầm lẫn thời, nhưng nó đã phát huy được sự trung nghĩa của phái ta, dù chết cũng không hàng Mông Cổ, đó cũng là một công to vậy.
Vương Xứ Nhất nói:
- Chí Bình là người đại nghĩa, vậy chúng ta vẫn công nhận là trưởng giáo.
Mọi người đều gật đầu tán thành. Nhưng bọn Khưu Xứ Cơ vẫn còn lo hỏi thêm những việc xảy ra chưa rõ được, và tiếp lo việc mai táng những người đã chết. Còn Châu Bá Thông thì không chú ý gì đến công việc của Toàn Chân cả. Lão chỉ lo nâng niu chiếc hũ "mật" như nâng niu một đóa hoa. Lúc bây giờ còn một số người bị nọc ong hành phạt, đang nằm tê liệt. Hách đại Thông nhớ đến năm xưa Tôn Bà có tặng một bình mật giải độc, nên khi nhìn thấy Châu Bá Thông đang cầm hũ mật liền đến bên lão, thưa:
- Nơi đây vừa có một bình mật Ngọc phong, xin sư thúc có giữ, cho lại để chia cho họ uống.
Châu Bá Thông đưa tay ra chỉ thấy đôi bàn tay không. Lão nói:
- Lão đâu có giấu giếm chi, lũ bay đừng có nghi ngờ lão!
Té ra lão Ngoan Đồng ham chơi, không nghĩ đến việc đau đớn của ai cả. Vả lại lòng lão còn căm tức Triệu Chí Kính, nên nghĩ mấy tên mũi trâu có bị ong chích mấy cái cũng không nguy đến tính mạng. Còn lọ mật này là vật chi báu của lão đâu dễ gì đưa cho ai.
Hách Đại Thông lấy làm lạ:
- Rõ ràng khi nãy mình thấy lão đang cầm trên tay, sao bỗng nhiên mất đi?
Nhưng sự thật lúc Hách Đại Thông vừa hỏi, lão đã múa tay nhét chiếc bình mật vào trong áo, theo ngực lọt xuống bụng, da bụng hóp lại, chiếc bình từ từ theo ống quần tụt xuống chân. Vương Xứ Nhất thầm nghĩ:
- Sư thúc không chịu giao, mình đợi khi ai nấy đi hết, ắt ông đem ra chơi, lúc ấy mình mới nói. Bây giờ phải lo xử trí tên phản đồ Triệu Chí Kính trước. Nếu không nhờ Doãn Chí Bình thì thanh danh của Toàn Chân giáo chắc phải tiêu tan hết cả.
Xứ Nhất liền nói:
- Hách sư đệ, việc trị thương hãy gác lại. Bây giờ chúng ta lo xử quyết tên phản đồ Triệu Chí Kính trước.
Ai nấy nghe nói đều nghĩ:
- Phải lắm, tên phản đồ này đã "mãi giáo cầu vinh" quyết hại đồng môn, không thể tha thứ được.
Bỗng nhiên nghe dưới đáy chuông vọng ra một giọng yếu ớt:
- Châu tổ thúc, hãy cứu mạng đệ tử. Đệ tử sẽ trả lại bình mật quý cho, bằng không đệ tử ăn hết, bất quá cũng có cái chết mà thôi!
Châu Bá Thông ngạc nhiên, vội coi lại trong mình, thì quả nhiên lọ mật đã mất tích. Té ra lão đứng ở gần bên chuông nên chiếc lọ vừa rơi xuống gần kẽ hở. Triệu Chí Kính liền thò tay ra đoạt mất. Hắn toan dùng hũ mật làm vật uy hiếp mưu đồ thoát nạn.
Châu Bá Thông nghe hắn nói như vậy, quả nhiên sốt ruột, liền kêu lên:
- Ê! ê! Mày đừng nói giỡn mày đừng có ăn hết mật! Còn việc ấy để thương lượng với nhau mà.
Triệu Chí Kính nói:
- Vậy ông hãy cứu mạng tôi trước đã.
Bọn Khưu Xứ Cơ nghe nói đều cả kinh, vì sợ Châu Bá Thông hứa liền vội nói:
- Sư thúc, tội nó ác tày trời, không thể nào tha nó được.
Châu Bá Thòng ngả sát đầu xuống đất, nói vọng vào trong chuông:
- Ê! Ê! Đừng có ăn hết hết hũ mật nhé.
Lưu Xứ Huyền nói:
- Sư thúc để mặc nó! Nếu sư thúc thấy cần mật cũng không khó gì. Để chút nữa tới Cổ Mộ, xin Long cô nương cho bình mật khác!
Châu Bá Thông lắc đầu:
- Chưa chắc? Chưa chắc được đâu.
Chỉ nghe chừng tiếng vo vo của năm Ngọc phong từ hậu viện điện bay tới, vì cửa điện đóng kín, nên chúng tông tột ngoài cửa sổ mà chưa tìm đường ra được.
Châu Bá Thông liền nói:
- ê! Triệu Chí Kính! Hũ mật mi lấy chưa chắc là hũ mật thiệt đâu!
Triệu Chí Kính nói:
- Sao lại không phải mật thiệt?
Châu Bá Thông nói:
- à? Vậy mi mở nắp ra cho ta ngửi một cái coi có phải thật không!
Triệu Chí Kính vội mở nắp bình, nói:
- Đây ông ngửi xem, không lẽ là giả?
Châu Bá Thông cúi xuống hít một hơi dài, nói:
- ờ! ờ! Tựa như không phải thứ thật vậy! Để ta ngửi lại thử đã!
Mật ong tỏa ra một mùi thơm vô tận, trong chốc lát đã tỏa ra khắp cung.
Châu Bá Thông hắt hơi một cái, cười:
- Ta còn sổ mũi, chưa biết rõ được!
Lão vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho bọn Khưu Xứ Cơ.
Triệu Chí Kính cũng đoán biết lão ta muốn dùng kế gì rồi, liền nói:
- Nếu ông không giở chuông cứu tôi thì tôi ăn hết hũ mật ngay.
Bây giờ bầy ong tìm được ngõ vào liền theo mùi mật bay ùa tới bên chuông. Lão Ngoan Đồng bèn phất tay áo, quát:
- Vào trong chích nó!
Bầy ong không chắc nghe hiệu lịnh lão, nhưng nhờ chúng ngửi được hương vị của mật ở trong chuông, nên bay ùa theo kẽ hở đáy chuông chui vào.
Chỉ nghe Triệu Chí Kính kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp đến nghe "choang" một tiếng, mùi hương ngạt ngào lại tăng lên. Hiển nhiên hắn bị ong chích, cơn đau làm cho tê tay sút hũ mật. Châu Bá Thông giận dữ quát:
- Thằng khốn chỉ có một chiếc lọ mà cầm cũng để rớt?
Lão vừa toan giơ chuông lên, nhưng những con ong ngoài hậu điện cũng đang lũ lượt về kéo vào. Châu Bá Thông vội thụt lùi không dám lại gần.
Ngọc phong càng lúc càng đông, mà trong chuông đâu còn chỗ né tránh được? Triệu Chí Kính lúc này đau buốt cả châu thân, nên nằm quằn quại, mình thì dính dầy mật. Trên mình hắn bị nọc ong không còn sót, một chỗ mà Ngọc phong vẫn tiếp tục bay vào chuông. Ban đầu còn nghe tiếng kêu thảm thiết của Triệu Chí Kính nhưng một hồi lại từ từ lặng im đi. Hiển nhiên mình hắn trúng độc quá nhiều đã chết đờ rồi.
Châu Bá Thông túm áo Lưu xứ Huyền bảo:
- Xứ Huyền! hãy nói tới Long cô nương xin một hũ mật đem về đây.
Lưu xứ Huyền nhăn mày cảm thấy khó xử quá, nhưng đã bị Châu Bá Thông túm ngực, chỉ còn nước gượng cười nói:
- Sư thúc buông tay ra, Xứ Huyền đi xin liền!
Xứ Huyền được Châu Bá Thông buông tay, bèn ra sau núi đi về phía Cổ Mộ. Bọn Khưu Xứ Cơ đều lo nghĩ:
- Lưu Xứ Huyền đi lần nầy ắt sẽ gặp nhiều điều nguy hiểm. Nếu gặp Tiểu Long Nữ được bình yên vô sự thì không có gì trở ngại. Bằng nàng trọng thương bất trị thì không biết bao nhiêu đệ tử Toàn Chân phải chết trong tay của Dương Qua.
Khưu Xứ Cơ liền nói lớn:
- Chúng ta cùng đi với Lưu sư huynh.
Khu rừng ở ngoài Cổ Mộ, từ đời Vương Trùng Dương đến nay không cho phép đệ tử Toàn chân giáo léo hánh tới một bước, nên ai nấy đều tôn trọng lời di huấn của tiên sư, lui tới mé rừng thì dừng chân lại.
Khưu Xứ Cơ vận khí "đơn điền" cả tiếng gọi:
- Dương tiểu hiệp, thương thế của Long cô nương có sao không? ở đây có chín mật gấu để trị thương, xin tới đây nhận.
Châu Bá Thông thấp giọng tán thành:
- Phải vậy! Phải vậy! Mình muốn lấy mật của người ta, cũng có vật để đổi chứ!
Một hồi lâu, vẫn không thấy ai trả lời. Khưu Xứ Cơ lại cất tiếng gọi thêm một lần nữa, nhưng hoàn toàn im lặng.
Mọi người chỉ đưa mắt nhìn rừng cây âm u mịt mù, những cành cây giao nhánh chằng chịt, thân cây gai góc mọc đầy.
Dù gặp nhiều cản trở chàng vẫn quyết làm cho được nên Tôn Bất Nhị mắng chàng "to gan" thật không quá đáng. Dương Qua quyết làm lễ trước tượng của Trùng Dương sư tổ liền đảo mắt nhìn quanh, thấy tất cả đạo sĩ đã lăm le cầm kiếm sẵn sàng trên tay. Chàng quay lại nhìn Tôn Bất Nhị nói:
- Tôn đạo trưởng! Đạo trưởng buộc chúng tôi đi khỏi Trùng Dương cung này phải không?
Tôn Bất Nhị quá giận quát:
- Cút đi cho mau! Từ nay sắp tới Toàn Chân với Cổ Mộ kể như cắt đứt giao tình đừng có lui tới nữa là tốt hơn!
Dương Qua đang nhìn vào Trùng Dương cung, nghe bà ta nói quyết liệt như vậy, thở một hơi dài, xoay mình về hướng đường mòn về phía Cổ mộ, thong thả bước đi. Đồng thời lúc ấy chàng cũng giắt trọng kiếm vào lưng, tay áo quyện tròn vào mình Tiểu Long Nữ. Bỗng nhiên chàng ngẩng đầu lên trời cười một hơi dài. Chuỗi cười này chàng chuyền hết nội lực phát ra âm thanh cao vút. Tất cả đạo sĩ đều kinh hãi, tưởng như một biến chuyển gì của vũ trụ. Không ai ngờ tiếng cười lại lạ thường đến thế! Tiếng cười chưa dứt, bất thần chàng buông Tiểu Long Nữ ra, nhảy lui lại hơn hai trượng. Trong nháy mắt, cánh tay mặt của Tôn Bất Nhị đã bị chàng điểm vào hai huyệt "Hội tông" và "Chi câu". Thình lình Tiểu Long Nữ cảm thấy mất chỗ tựa, thân hình hơi liểng xiểng, thì chàng đã kéo Tôn Bất Nhị về tới lưng nàng rồi. Cái lui và cái tới của Dương Qua thật nhanh như chớp, nên các đạo sĩ chưa kịp nháy mắt thì Tôn bất Nhị đã lọt vào tay chàng không còn nhúc nhích được.
Sự thật bọn Khưu Xứ Cơ và Tôn bất Nhị đã từng trải nhiều nên đề phòng sợ chàng sẽ bất thần ra tay bắt một người trong bọn làm con tin. Thấy chàng đã thu binh khí lại, đi ra lối đường mòn về Cổ mộ, còn tay áo lại bận đỡ Tiểu Long Nữ, ngỡ rằng chàng không thối lui lại được, nào ngờ chàng cười dài làm cho mọi người rối trí, mà việc tra kiếm vào lưng và việc dìu Tiểu Long Nữ chỉ là việc để đánh lừa mọi người. Rồi trong tức khắc chàng bắt Tôn bất Nhị dễ như thò tay vào túi áo Các dạo sĩ lớn tiếng hò reo? Ai nấy đều xách trường kiếm xông tới. Nhưng "ném chuột sợ bể đồ" không ai dám tấn công vào. Dương Qua hạ giọng nói:
- Tôn đạo trưởng cảm phiền một tý nữa, tôi sẽ xin lỗi đạo trưởng.
Chàng kéo tay bà cùng Tiểu Long Nữ chầm chậm tiến về đại điện Trùng Dương cung. Các đạo sĩ dồn dập theo sau lưng, vừa giận vừa sợ, nhưng đêu không có kế gì đối phó cả. Vào cửa hữu, vòng qua cửa chính, Dương Qua, Tiểu Long Nữ kèm Tôn Bất Nhị đi tới trên đại điện. Chàng quay đầu lại, nói to với bọn đạo sĩ theo sau:
- Các vị hãy đứng yên ở ngoài điện, ai cũng không được phép tiến tới một bước. Chúng tôi chỉ có hai người còn phải bảo vệ cho Tôn đạo trưởng nếu các người muốn ra tay, thì Tôn đạo trưởng và chúng tôi sẽ cùng nhau sang cõi chết.
Vương Xứ Nhất nói nhỏ:
- Khưu sư huynh, chúng mình phải làm sao bây giờ?
Khưu Xứ Cơ nhìn vào đại điện, nói:
- Chờ cho có cơ hội mới hành sự được. Nhưng ta nhận thấy hắn cũng không dám hại Tôn sư muội đâu.
Những người này suốt đời đã tung hoành trên giang hồ, oai danh đã vang dậy, nhưng đến lúc tuổi già, võ nghệ siêu phàm lại bị một thiếu niên bắt nạt, nên lòng họ vừa giận vừa buồn cười. Dương Qua kéo ra một chiếc bồ đoàn, để cho Tôn Bất Nhị ngồi yên. Chàng điểm thêm hai huyệt "Đại trùng" "Thần đường" trên lưng, làm cho bà ta không cử động được. Dương Qua đỡ Tiểu Long Nữ đứng nghiêm chỉnh kề vai với chàng trước di ảnh của Vương Trùng Dương. Chàng đưa mắt nhìn tượng ảnh thì trông thấy đạo nhân trong ảnh, tay cầm trường kiếm, phong thái hào hùng, lúc chưa đầy ba mươi tuổi, trên ảnh có đề ba chữ "Hoạt tử nhân" (Người sống mà chết).
Di ảnh chỉ đơn sơ vài nét, nhưng người trong ảnh linh động tuyệt luân, đủ hiểu nét vẽ đó của một danh họa đương thời. Lúc nhỏ Dương Qua có học võ công trong Trùng Dương cung, đã biết rõ di ảnh của sư tổ. Bây giờ chàng sực nhớ lại trong Cổ mộ cũng có một bức ảnh của Vương Trùng Dương nhưng bức ảnh này vẽ theo mặt chính, còn bức ảnh trong Cổ Mộ vẽ bóng sau lưng, mà bút pháp không khác nhau. Dương Qua liền hỏi:
- Em, bức họa này có phải Lâm sư tổ vẽ không?
Tiểu Long Nữ khe khẽ gật đầu cười duyên dáng nói:
- Anh Qua! Chúng mình thành thân trước tượng Trùng Dương sư tổ, mà ảnh này lại do Lâm sư tổ vẽ thật là không gì hay bằng.
Dương Qua dùng chân móc lấy hai chiếc bồ đoàn sắp trước tượng, nghiêm chỉnh nói:
- Đệ tử Dương Qua cùng Tiểu Long Nữ, hôm nay thành thân trước mặt Trùng Dương sư tổ, với sự hiện diện mấy chục đạo trưởng và mấy trăm vị đạo sĩ của Toàn Chân giáo chứng kiến.
Dứt lời chàng quỳ xuống chiếc bồ đoàn bên phải, thấy Tiểu Long Nữ chưa kịp quỳ, liền nói:
- Chúng mình làm lễ thành hôn, thì em cũng quỳ xuống luôn đi!
Tiểu Long Nữ đứng lặng im không nói, đôi mắt đỏ hoe.
Dương Qua dịu lời:
- Em muốn nói gì hả? ở đây không được sao?
Nàng run giọng nói:
- Không, không phải!
Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Anh Qua, thân em không còn trong trắng nữa, lại là người sắp chết! Anh phải nhọc lòng... đối đãi với em tốt quá thế này.
Nàng nói đến đây hai dòng lệ tuôn trào ra khóe mắt, rơi lã chã xuống đôi gò má mịn màng.
Dương Qua đứng lên, đưa tay áo lau nước mắt cho nàng, cười bảo:
- Không lẽ em chưa hiểu lòng anh sao?
Tiểu Long Nữ dựa vào chàng, nghe chàng thì thầm bên tai:
- Anh chỉ nguyện hai đứa mình được sống lâu trăm tuổi, để anh săn sóc cho em, để báo đáp lại ân tình em đã nhiều lần nguyền chết sống bên anh.
(thiếu)
Nét mặt khổ não từ từ hiện ra vẻ vui sướng, nước mắt chưa khô, thần sắc đã hân hoan vô hạn. Tiếp đó hai người cùng quỳ xuống niệm mắt nhìn lên tượng ảnh, thầm nghĩ:
- Chúng mình tuy long đong cơ khổ suốt đời nhưng lại được ngày hôm nay, thật là trời xanh có mắt. Những điều cơ cực chán chường của bao nhiêu ngày tháng qua, mạng sống giây phút của ngày sắp tới, hai người đều quên phắt cả.
Dương Qua khe khẽ cúi đầu, cầu nguyện:
- Xin bái nguyện sư tổ, đệ tử Dương Qua cùng Long thị thật lòng yêu nhau, thủy chung một mực, nguyện đời đời kiếp kiếp kết làm phu phụ.
Tiểu Long Nữ cũng van vái:
- Xin sư tổ phù hộ cho hai con kết làm vợ chồng, được ăn ở với nhau đời đời kiếp kiếp.
Tôn Bất Nhị ngồi trên nệm, cơ thể tuy không cử động được, nhưng lời nói và thần sắc của hai người, bà đều nghe thấy rõ hết cả. Lòng bà cảm thấy hai đứa này tuy làm việc hoang đường nhưng có tấm lòng quang minh trong sạch, tình si cũng không khác gì mình lúc còn thiếu thời thành hôn với Mã Nhọc trong bao nhiêu ngày đầy ...
(thiếu)
- Bây giờ mình đã thành phu thê với nàng rồi, dù có chết ngay lúc này đi nữa cũng sung sướng.
Nỗi lo sợ bọn đạo sĩ xông vào ngăn cản lúc ban đầu bây giờ đều tiêu tan hết, chàng cười nói:
- Anh là tên đệ tử phản nghịch của phái Toàn Chân, trong phái võ lâm ai ai cũng đều biết, bây giờ em cũng là một tên học trò phản thầy rồi.
Tiểu long Nữ nói:
- Đúng thế! Sư phụ cấm em không được thu nam đệ tử, lại không cho lấy chồng, mà em chẳng giữ một điều nào cả. Chúng mình đã làm thật là đáng tội lắm.
Dương Qua nói lớn:
- Đã làm trái thì trái đến cùng, chứ Vương sư tổ cùng Lâm sư tổ đều bực anh hùng hào kiệt, hơn hẳn chúng mình gấp trăm lần nhưng họ không dám thành thân. Như vậy, hai vị tổ sư ở dưới tuyền đài có hay điều này, chưa hẳn họ bảo mình quấy đâu?
Đúng vào lúc ấy, nghe "ầm" một tiếng như sấm nổ, gạch ngói trên nóc nhà bay tung veo véo, chiếc kèo to tướng cũng gãy lìa ra, một chiếc chuông khổng lồ nặng hơn sáu bảy trăm cân úp thẳng xuống đầu Tôn Bất Nhị.
Dương Qua bất thần bay vút tới, tay tung thẳng Huyền thiết kiếm ra. Té ra lúc chàng và Tiểu Long Nữ đang ở trên đại điện làm lễ, mọi người trong phái Toàn Chân đều phẫn nộ vô cùng. Lưu Xứ Huyền tìm ra một kế, liền kề miệng vào tai Khưu Xứ Cơ, Vương Xứ Nhất, Hách đại Thông ba người đều gật đầu đồng ý, rồi dặn dò bọn đại đệ tử mấy câu. Họ thừa lúc Dương Qua và Tiểu Long Nữ đang quay mặt vào di ảnh, bọn Lưu Xứ Huyền liền lẻn vào đại điện, khiêng một chiếc chuông đồng nặng gần một ngàn cân. Chỉ thấy tám người vác nó bay vút lên nóc điện, dùng nội công chọc thủng trần điện một lỗ lớn, nhắm úp xuống mình Tôn Bất Nhị. Võ công tám người đều là bậc siêu phàm, nên chiếc chuông tuy nặng mà lúc rơi không hề sai một tý nào. Họ chỉ cần chụp kín Tôn Bất Nhị vào trong chuông, thì Dương Qua không ám hại bà được nữa, tức khắc họ sẽ ùa vào bắt hai người hạ thủ ngay.
Kế này rất thần diệu, nhưng bọn Lưu xứ Huyền không ngờ kiếm thuật và nội lực của Dương Qua lại đến mức cao siêu không tưởng được. Huyền thiết kiếm chém ra một nhát. Thế quyền như phong lôi, chỉ nghe "toang" một tiếng ù ù vang lên không ngớt, mũi kiếm đã đâm suốt qua chuông đồng. Chiếc chuông đồng tuy nặng ngàn cân nhưng sức mạnh của nhát kiếm lại thần diệu hơn. Chiếc chuông bay véo qua, nghiêng ra phía trước chừng ba thước, nếu rơi xuống như vậy, thì đè lên thân hình Tôn Bất Nhị ắt không toàn
mạng. Tám người trên đại điện kinh hãi la thất thanh, họ quá kinh khủng, không ngờ thiếu niên này lại có thần lực như vậy. Lưu Xứ Huyền chỉ nhắm mắt lại không đủ can đảm nhìn. Bỗng nghe Khưu Xứ Cơ reo lên:
- Cảm ơn! Cảm ơn đã nới tay!
Lưu Xứ Huyền liền mở bừng mắt ra, thấy lạ lùng vô cùng! Té ra chuông đồng lại úp trọn toàn thân Tôn Bất Nhị vào trong, chung quanh chuông lại có vết máu bắn ra, mà vạt áo đạo bào của bà ta cũng ló ra ngoài một ít. Dương Qua thấy nhát kiếm chàng di động chiếc chuông, lại sợ Tôn Bất Nhị phải nát thây,
liền thầm nghĩ:
- Hôm nay là ngày vui của vợ chồng mình, không nên hại nhân mạng. Vả lại, bà chỉ có tánh hơi quái gở mà thôi, cũng chưa có gì ác độc. Lương tâm xúc động, tay áo chàng liền phất tung ra, di động chiếc nệm Tôn Bất Nhị đang ngồi, để bà ta ngồi thẳng miệng chuông úp xuống không sai một li tý. Bọn Khưu Xứ Cơ ở trên nóc điện vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, nên quên hết cả sự đối địch với Dương Qua. Nhưng bọn đệ tử của mỗi người đều đã được lịnh, đợi chiếc chuông đồng úp xuống, thì lập tức mà tấn công. Bọn đạo sĩ ở ngoài đại điện không hiểu sự đổi thay của cuộc diện, họ chỉ nghe một tiếng vang lên như sấm, ngói gạch tung bay tứ phía, ai nấy đều reo hò tở mở, dồn dập tung kiếm tấn công vào đại điện.
Dương Qua thấy tình thế nguy cấp, liền giắt trọng kiếm vào lưng, bồng Tiểu Long Nữ nhảy lui sau hậu điện. Khưu Xứ Cơ quát lớn:
- Hỡi các đồ đệ, không được làm tổn thương hai người này!
Lệnh truyền của lão giọng sang sảng, tuy lẫn trong những tiếng reo hò của mấy trăm đạo sĩ nhưng ai nấy đều nghe rõ. Cũng lúc ấy bọn đệ tử chỉ huy, đuổi tới hậu điện, đều lớn tiếng la hét:
- Bắt ngay tên phản tặc, phản giáo! Hắn đã làm nhơ thành trùng của sư tổ! Đừng để nó tẩu thoát! Mau lên, các bạn hãy tiến tới phía đông nhìn lại!
Khi nãy, Lưu Xứ Huyền đã điều động ba mươi cao thủ bố trí phía sau vườn. Dương Qua vừa rẽ qua cửa đông, thì đã thấy ánh thép loang loáng. Chàng biết có người ngăn chặn cửa sau lòng thầm tính:
- Vậy bây giờ mình lên lỗ đại điện chui ra. Trên nóc tuy có tám vị cao thủ, nhưng tám người nầy không đến nỗi hạ độc thủ để hại mình.
Chàng liền bồng Tiểu Long Nữ nhảy trờ về đại điện. Đôi tay Tiểu Long Nữ vòng qua cổ chàng, miệng thỏ thẻ:
- Anh Qua! Chúng mình đã kết làm phu thê rồi tâm nguyện trên đời được thỏa nguyện. Nếu thoát ra được càng tốt, bằng không cũng thỏa nguyện rồi.
Dương Qua gật đầu nói:
- Em nói đúng lắm!
Chưa dứt lời, chân mặt chàng đã phóng lên, chân trái tiếp theo một thế "uyên ương liên hoàn cước". Chỉ nghe "ầm ầm" hai tiếng vang ra, tức thì hai tên đạo sĩ bị đá bay ra ngoài điện. Đại điện quá chật hẹp, mà mọi người chen chúc chật ních, nên "Bắc đẩu trận pháp" không giở ra được. Còn Dương Qua tay mắc bồng Tiểu long Nữ, chỉ còn cách phi cước mới ngự địch được nên vô phương phá trùng vây. Lòng chàng hận thầm:
- Bọn này có ý lập trận mà không được, nếu mình lành lặn hai tay, thì đâu có nông nỗi nầy?
Tiếp "ầm" một tiếng, lại có tên đạo sĩ bị chàng đá văng, đụng ngã thêm hai người đứng phía sau vườn nữa. Đang lúc hỗn loạn, bỗng nhiên có một lão già râu tóc bạc phơ, từ ngoài điện chạy vào, sau lưng lại có một bầy ong rào rào đuổi theo đích thị Lão ngoan đồng Châu Bá Thông. Trong đại điện đang hỗn loạn, lại có thêm Châu Bá Thông chạy vào, lũ đồ đệ vẫn không để ý tới Nhưng bầy ong liền bay tấp nập vào đại điện, gặp người thì đâm chích lung tung. Bầy ong này không phải loài tầm thường, mà là "Ngọc Phong" của Tiểu Long Nữ nuôi thuần trong Cổ mộ. Các đạo sĩ Toàn Chân, người nào bị chúng chích phải đều đau nhói lên, có người chịu không nổi đến nhào lăn xuống đất, la thét ầm ĩ? Thế đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn.
Khi ở ngoài thành Tương Dương, Châu bá Thông thấy Tiểu Long Nữ sai khiến bầy ong rất lợi lòng ngưỡng mộ, nên thừa lúc nàng sơ ý, lão đánh cắp được lọ Ngọc Phong của nàng. Nhưng đến lúc lão tập nhử ong, Tiểu Long Nữ bắt gặp, Châu Bá Thông bỏ chạy mất. Lúc lánh xa Tiểu Long Nữ, lão định đến thành Tương Dương để giúp Quách Tỉnh, nhưng lại sợ Tiểu long Nữ có trong thành. Lão liền trở lên Chung Nam sơn, để thăm bọn sư điệt đã mấy mươi năm xa cách không gặp nhau, và luôn tiện tìm tên Triệu Chí Kính đã gạ gẫm lão. Đi dọc đường Châu Bá Thông cứ tò mò mở nắp Ngọc phong để tìm cách thức mở ong. Nào ngờ đến Chung Nam Sơn lão vừa mở nắp hũ mật ra, rước họa vào thân, làm cả phái toàn Chân bị một phen đau đớn.
Bầy Ngọc phong ở Cổ Mộ vốn loài ong đặc biệt, thân hình đã to lại có kim nọc độc phi thường, nên lúc Châu Bá Thông vừa tới Trùng Dương cung chúng đánh hơi mùi mật thơm, liền lũ lượt tìm tới. Bầy Ngọc phong nầy đã quen lối ra dấu và lời sai khiến của Tiểu Long Nữ, nên Châu Bá Thông không điều khiển chúng được. Lão đuổi chúng không đi mà còn muốn bao vây cắn lão. Châu Bá Thông vô phương chống đỡ, chỉ còn cách dong lên Trùng Dương cung tìm nơi kín đáo mà lánh thân, thì vừa đúng lúc Trùng Dương cung đang hỗn loạn đến mức trời long núi lở. Lão thoáng thấy Tiểu Long Nữ và Dương Qua đều ở trên đại điện, vừa sợ vừa mừng, vội ném bình Ngọc phong cho Tiểu Long Nữ miệng nài nỉ:
- Không xong rồi! Lão không dám sai khiến bầy ong nầy nữa! Cô nương hãy mau tới cứu mạng cho ta, nguy rồi!
Tay áo Dương Qua phất ra một cái, cuộn lấy bình mật, Tiểu Long nữ mỉm cười, đưa tay đón lấy. Bây giờ trên cung điện bầy ong bay lượn vù vù bọn Khưu Xứ Cơ từ trên nóc điện vội nhảy xuống làm lễ vấn an sư thúc. Hách Đại Thông thét to:
- Hãy mau đem thuốc tới! Cứu cấp nhanh lên!
Lũ môn hạ lớp dùng tay áo che mặt, lớp múa kiếm đuổi ong, phần chạy đi lấy thuốc giải độc. Châu Bá Thông lính quýnh chạy tìm nơi ẩn núp, nên không hề lưu ý đến bọn Khưu Xứ Cơ. Trên trán lão ngoan đồng đã bị Ngọc phong chích hai dấu, nồi u lên như hai cái trứng gà. Lão thoáng thấy trên bồ đoàn có chiếc chuông đồng, vội nhảy tót lên liền, vận sức đưa đôi tay nhấc chuông đứng lên, lại thấy có một người ngồi núp trong ấy, lão cũng không nhìn được là ai nên nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, nhường cho tôi ngồi một chút.
Chưa dứt lời lão đã hất Tôn Bất Nhị ra rồi chui mình trong lòng chuông, buông tay xuống "ầm" một tiếng chiếc chuông úp kín lại, lão đắc ý lắm, nói:
- Dù chúng bay có đến mấy ngàn, mấy muôn triệu, cũng không châm chích được Châu Bá Thông nầy nữa đâu!
Dương Qua bảo khẽ Tiểu Long Nữ:
- Em chỉ huy đàn ong giúp anh một tay, chúng mình kịp thời xông ra ngoài.
Xưa nay chỉ có Tiểu Long Nữ ra lệnh cho Dương Qua, hôm nay nàng đã thành vợ chàng. Lần đầu tiên được Dương Qua nói như có ý sai bảo, lòng nàng cảm thấy sung sướng vô cùng, thầm nghĩ:
- Hay lắm! Chàng đã không xem mình như sư phụ nữa, thì đã thật tình nhận mình là vợ của chàng rồi!
Nàng khẽ gật đầu, nói:
- Em xin nghe lời anh.
Tay đưa bình mật lên, múa mấy vòng, miệng thì hô vài tiếng. Ngọc phong gặp chủ, liền họp lại đàn, một đàn bay tới trước mở đường, một đàn bay phía sau hậu, chúng hộ vệ cho Dương Qua và Tiểu Long Nữ tiến thẳng về phía cửa đông. Châu Bá Thông vừa tới làm náo động thêm, còn bọn Khưu Xứ Cơ vừa sợ vừa mừng, lại cũng buồn cười. Nhưng họ thoáng thấy Dương Qua và Tiểu Long Nữ đã tiến về tới hậu điện, liền quát nạt bọn đệ tử đừng đuổi theo nữa. Vương Xứ Nhất đưa tay giải huyệt cho Tôn Bất Nhị, Khưu Xứ Cơ thì bước tới nhấc chuông. Nào ngờ Châu Bá Thông núp ở trong chuông, không biết tình thế bên ngoài, thình lình thấy cái chuông bị nhấc động như muốn giở lên, lão la lên:
- Không xong!
Đôi tay lão thò ra, từ vành chuông xuống, hô:
- úp xuống!
Nội lực của Khưu Xứ Cơ không bằng lão, nên chỉ nghe vang ra một tiếng như sấm sét, rồi cái chuông đậy trở xuống.
Khưu Xứ Cơ cười nói:
- Châu sư thúc lại đùa nữa? Chúng ta cùng ra tay một lượt nào!
Khưu Xứ Cơ, Hách đại Thông, Lưu Xứ Huyền và Vương Xứ Nhất đồng vận sức tám cánh tay bám chặt cái chuông, cùng hô to:
- Lên!
Chuông nhấc bổng, ném ra xa hơn năm thước, nhưng bốn người đều thất sắc kêu lên:
- ủa! Sao thế này?
Chỉ thấy cái bồ đoàn, mà không thấy bóng người đâu cả, Châu Bá Thông đã biến đi đâu mất. Bốn người đang đứng tần ngần, lại có một bóng người lướt qua, thì ra Châu Bá Thông đã cười ha hả, đứng bên cạnh bọn Khưu Xứ Cơ. Té ra tay chân lão bám trong lòng chuông, nên lúc ném chuông qua một bên không còn thấy lão đâu nữa, làm bốn người đều ngơ ngác nhìn bồ đoàn thì lão lẻn tới đứng bên bọn họ rồi. Khưu Xứ Cơ vội bước tới thi lễ Châu Bá Thông khoát tay lia lịa, miệng nói:
- Được rồi được rồi! Ta miễn lễ các con!
Lúc nầy bọn Khưu Xứ Cơ tóc râu đã bạc phơ rồi, mà Châu Bá Thông vẫn kêu họ là "các con". Ai nấy đều mừng rỡ bước tới thi lễ, Châu Bá Thông chợt thấy Triệu Chí Kính lén lút toan trốn đi lão quát một tiếng, tung mình nhảy tới túm gọi hắn lại, mắng rằng:
- Thằng lỗ mũi trâu, mày toàn trốn hả?
Tay trái nhấc cái chuông, tay mặt ném Triệu Chí Kính vào lòng chuông, úp lại. Trong nháy mắt Triệu Chí Kính đã bị nhốt trong chuông. Miệng lão không ngớt mắng:
- Thằng mũi trâu phản nghịch.
Vương Xứ Nhất hỏi:
- Sư thúc, Triệu Chí Kính đã làm gì đắc tội?
Xin sư thúc cho dệ tử biết để nghiêm phạt nó.
Châu Bá Thông giận dữ nói:
- Hử, hử, cái thằng mũi trâu này đã dẫn lão tới sơn động để đánh cắp cờ, để cho nhền nhện khổng lồ xanh xanh, đỏ đỏ, may không có con nhỏ ấy. ủa! Con nhỏ ấy đâu rồi? Mà bầy ong đâu mất rồi?
Lão nói chuyện không đầu, không đuôi gì cả. Vương Xứ Nhất tài nào hiểu nổi? Chỉ thấy lão đảo mắt nhìn trên đại điện để tìm Tiểu Long Nữ. Cũng trong lúc ấy, có một môn đệ tới báo:
- Dương Qua và Tiểu Long Nữ đã lui tới "Tàng kinh các" sau núi, nhưng không ai dám dùng lửa đốt ong, vì sợ cháy hại đến kinh sách.
Bọn Khưu Xứ Cơ đều kinh ngạc. Té ra "Tàng kinh các" ấy là trọng địa của Toàn Chân giáo, vì đó là nơi lưu giữ những trứ tác của Vương Trùng Dương. Tất cả văn kiện cơ mật của Toàn Chân thất tử đều để cả trên ấy, nếu rơi xuất ắt phải họa to.
Khưu Xứ Cơ nói:
- Chúng ta phải tới đó xem sao? Chứ Dương Qua có ý lưu tình, không làm tổn thương sư muội. Vậy chúng ta tới đó hóa địch thành bạn.
Tôn Bất Nhị tán thành:
- Đúng vậy!
Ai nấy đều tiến tới, "Tàng kinh các", còn vương Xứ Nhất thấy Triệu Chí Kính bị nhốt kín trong chuông, sợ hắn ngộp thở, liền vận sức giở chuông lên mấy tấc kê vào một viên đá, cho được thông hơi, rồi mới phi thân đuổi theo.
Bọn Khưu xứ Cơ chạy tới "tàng kinh các", chỉ thấy mấy trăm đệ tử đứng dưới đất nhìn lên hò hét, mà không một ai dám leo lên từng gác. Khưu Xứ Cơ lớn tiếng:
- Long cô nương và Dương Qua, hai người hãy gạt bỏ những chuyện cũ đi, từ nay trở về sau chúng ta là bạn với nhau, hai người thấy thế nào?
Đợi một hồi lâu, vẫn thấy trên lầu không có ai trả lời. Khưu Xứ Cơ lại nói:
- Trên mình Long cô nương đã bị thương, xin mời xuống đây để tìm phương chữa trị. Chúng tôi quyết bảo vệ tánh mạng cho hai người, không có thù địch nữa đâu. Họ Khưu này đã qua lại trên giang hồ mấy mươi năm, không hề có thất hứa với ai cả.
Nhưng vẫn thấy im bặt. Lưu Xứ Huyền nói:
- Khưu sư đệ, họ đã đi mất rồi!
Khưu Xứ Cơ ngạc nhiên:
- Sao lẹ vậy!
Lão đảo mắt nhìn quanh quẩn, nói tiếp:
- à! Thế nên bầy ong đã bay tản vào các khóm hoa kia kìa.
Vừa dứt lời Khưu Xứ Cơ lấy một cây đuốc của môn đồ leo lên gác. Bọn Lưu Xứ Nhất và Châu Bá Thông cũng nối gót theo lên. Mọi ngươi lên tới "Tàng kinh các" quả nhiên không thấy một bóng người, mà trên bàn đọc sách lại để yên chiếc bình mật. Châu Bá Thông như bắt được vàng, liền giật bỏ vào túi. Còn bọn Khưu xứ Cơ lo đi xem xét khắp "Tàng kinh các", chỉ thấy một đống sách để trên sàn mà không mất mát, nhưng cái thùng gỗ đựng sách lại biến đâu mất.
Hách Đại Thông quát to:
- Họ đi ngõ này?
Mọi người chạy và tới cửa sổ phía sau, chỉ thấy trên thành cửa buộc một sợi dây, còn đầu kia thì móc trên cành cây ở vách núi đối diện. ở giữa "Tàng kinh các" và vách núi cách nhau bằng một hố sâu hơn mười trượng vốn không có đường thông qua. Không ngờ Dương Qua lại giở khinh công tuyệt đỉnh, chỉ nhờ có một sợi dây nhỏ mà vượt qua được. Dương Qua cùng Tiểu Long Nữ làm lễ thành hôn trên đại điện Trùng Dương cung. Mọi người trong Toàn Chân giáo đều mất cả oai phong của di ảnh sư tổ. Nhưng bây giờ hai người đã yên thân ra đi, nên mọi người đều nhìn nhau cười gượng, lòng cảm thấy đã nhẹ bớt phần lo âu. Toàn chân ngũ tử cùng Châu Bá Thông trở về đại điện, hỏi đến chiếu chỉ sắc phong của vua Mông Cổ, mà Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính đã tranh nhau về chức trưởng giáo, cùng việc tấn công cả Tiểu Long Nữ. Lý Chí Thường và Tống Đức Phương đều bẩm lại sự thật. Khưu Xứ Cơ lòng quá cảm động trước những hành vi trung trực của Doãn Chí Bình, nên bất giác rơi lệ, nói:
- Chí Bình tuy lầm lẫn thời, nhưng nó đã phát huy được sự trung nghĩa của phái ta, dù chết cũng không hàng Mông Cổ, đó cũng là một công to vậy.
Vương Xứ Nhất nói:
- Chí Bình là người đại nghĩa, vậy chúng ta vẫn công nhận là trưởng giáo.
Mọi người đều gật đầu tán thành. Nhưng bọn Khưu Xứ Cơ vẫn còn lo hỏi thêm những việc xảy ra chưa rõ được, và tiếp lo việc mai táng những người đã chết. Còn Châu Bá Thông thì không chú ý gì đến công việc của Toàn Chân cả. Lão chỉ lo nâng niu chiếc hũ "mật" như nâng niu một đóa hoa. Lúc bây giờ còn một số người bị nọc ong hành phạt, đang nằm tê liệt. Hách đại Thông nhớ đến năm xưa Tôn Bà có tặng một bình mật giải độc, nên khi nhìn thấy Châu Bá Thông đang cầm hũ mật liền đến bên lão, thưa:
- Nơi đây vừa có một bình mật Ngọc phong, xin sư thúc có giữ, cho lại để chia cho họ uống.
Châu Bá Thông đưa tay ra chỉ thấy đôi bàn tay không. Lão nói:
- Lão đâu có giấu giếm chi, lũ bay đừng có nghi ngờ lão!
Té ra lão Ngoan Đồng ham chơi, không nghĩ đến việc đau đớn của ai cả. Vả lại lòng lão còn căm tức Triệu Chí Kính, nên nghĩ mấy tên mũi trâu có bị ong chích mấy cái cũng không nguy đến tính mạng. Còn lọ mật này là vật chi báu của lão đâu dễ gì đưa cho ai.
Hách Đại Thông lấy làm lạ:
- Rõ ràng khi nãy mình thấy lão đang cầm trên tay, sao bỗng nhiên mất đi?
Nhưng sự thật lúc Hách Đại Thông vừa hỏi, lão đã múa tay nhét chiếc bình mật vào trong áo, theo ngực lọt xuống bụng, da bụng hóp lại, chiếc bình từ từ theo ống quần tụt xuống chân. Vương Xứ Nhất thầm nghĩ:
- Sư thúc không chịu giao, mình đợi khi ai nấy đi hết, ắt ông đem ra chơi, lúc ấy mình mới nói. Bây giờ phải lo xử trí tên phản đồ Triệu Chí Kính trước. Nếu không nhờ Doãn Chí Bình thì thanh danh của Toàn Chân giáo chắc phải tiêu tan hết cả.
Xứ Nhất liền nói:
- Hách sư đệ, việc trị thương hãy gác lại. Bây giờ chúng ta lo xử quyết tên phản đồ Triệu Chí Kính trước.
Ai nấy nghe nói đều nghĩ:
- Phải lắm, tên phản đồ này đã "mãi giáo cầu vinh" quyết hại đồng môn, không thể tha thứ được.
Bỗng nhiên nghe dưới đáy chuông vọng ra một giọng yếu ớt:
- Châu tổ thúc, hãy cứu mạng đệ tử. Đệ tử sẽ trả lại bình mật quý cho, bằng không đệ tử ăn hết, bất quá cũng có cái chết mà thôi!
Châu Bá Thông ngạc nhiên, vội coi lại trong mình, thì quả nhiên lọ mật đã mất tích. Té ra lão đứng ở gần bên chuông nên chiếc lọ vừa rơi xuống gần kẽ hở. Triệu Chí Kính liền thò tay ra đoạt mất. Hắn toan dùng hũ mật làm vật uy hiếp mưu đồ thoát nạn.
Châu Bá Thông nghe hắn nói như vậy, quả nhiên sốt ruột, liền kêu lên:
- Ê! ê! Mày đừng nói giỡn mày đừng có ăn hết mật! Còn việc ấy để thương lượng với nhau mà.
Triệu Chí Kính nói:
- Vậy ông hãy cứu mạng tôi trước đã.
Bọn Khưu Xứ Cơ nghe nói đều cả kinh, vì sợ Châu Bá Thông hứa liền vội nói:
- Sư thúc, tội nó ác tày trời, không thể nào tha nó được.
Châu Bá Thòng ngả sát đầu xuống đất, nói vọng vào trong chuông:
- Ê! Ê! Đừng có ăn hết hết hũ mật nhé.
Lưu Xứ Huyền nói:
- Sư thúc để mặc nó! Nếu sư thúc thấy cần mật cũng không khó gì. Để chút nữa tới Cổ Mộ, xin Long cô nương cho bình mật khác!
Châu Bá Thông lắc đầu:
- Chưa chắc? Chưa chắc được đâu.
Chỉ nghe chừng tiếng vo vo của năm Ngọc phong từ hậu viện điện bay tới, vì cửa điện đóng kín, nên chúng tông tột ngoài cửa sổ mà chưa tìm đường ra được.
Châu Bá Thông liền nói:
- ê! Triệu Chí Kính! Hũ mật mi lấy chưa chắc là hũ mật thiệt đâu!
Triệu Chí Kính nói:
- Sao lại không phải mật thiệt?
Châu Bá Thông nói:
- à? Vậy mi mở nắp ra cho ta ngửi một cái coi có phải thật không!
Triệu Chí Kính vội mở nắp bình, nói:
- Đây ông ngửi xem, không lẽ là giả?
Châu Bá Thông cúi xuống hít một hơi dài, nói:
- ờ! ờ! Tựa như không phải thứ thật vậy! Để ta ngửi lại thử đã!
Mật ong tỏa ra một mùi thơm vô tận, trong chốc lát đã tỏa ra khắp cung.
Châu Bá Thông hắt hơi một cái, cười:
- Ta còn sổ mũi, chưa biết rõ được!
Lão vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho bọn Khưu Xứ Cơ.
Triệu Chí Kính cũng đoán biết lão ta muốn dùng kế gì rồi, liền nói:
- Nếu ông không giở chuông cứu tôi thì tôi ăn hết hũ mật ngay.
Bây giờ bầy ong tìm được ngõ vào liền theo mùi mật bay ùa tới bên chuông. Lão Ngoan Đồng bèn phất tay áo, quát:
- Vào trong chích nó!
Bầy ong không chắc nghe hiệu lịnh lão, nhưng nhờ chúng ngửi được hương vị của mật ở trong chuông, nên bay ùa theo kẽ hở đáy chuông chui vào.
Chỉ nghe Triệu Chí Kính kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp đến nghe "choang" một tiếng, mùi hương ngạt ngào lại tăng lên. Hiển nhiên hắn bị ong chích, cơn đau làm cho tê tay sút hũ mật. Châu Bá Thông giận dữ quát:
- Thằng khốn chỉ có một chiếc lọ mà cầm cũng để rớt?
Lão vừa toan giơ chuông lên, nhưng những con ong ngoài hậu điện cũng đang lũ lượt về kéo vào. Châu Bá Thông vội thụt lùi không dám lại gần.
Ngọc phong càng lúc càng đông, mà trong chuông đâu còn chỗ né tránh được? Triệu Chí Kính lúc này đau buốt cả châu thân, nên nằm quằn quại, mình thì dính dầy mật. Trên mình hắn bị nọc ong không còn sót, một chỗ mà Ngọc phong vẫn tiếp tục bay vào chuông. Ban đầu còn nghe tiếng kêu thảm thiết của Triệu Chí Kính nhưng một hồi lại từ từ lặng im đi. Hiển nhiên mình hắn trúng độc quá nhiều đã chết đờ rồi.
Châu Bá Thông túm áo Lưu xứ Huyền bảo:
- Xứ Huyền! hãy nói tới Long cô nương xin một hũ mật đem về đây.
Lưu xứ Huyền nhăn mày cảm thấy khó xử quá, nhưng đã bị Châu Bá Thông túm ngực, chỉ còn nước gượng cười nói:
- Sư thúc buông tay ra, Xứ Huyền đi xin liền!
Xứ Huyền được Châu Bá Thông buông tay, bèn ra sau núi đi về phía Cổ Mộ. Bọn Khưu Xứ Cơ đều lo nghĩ:
- Lưu Xứ Huyền đi lần nầy ắt sẽ gặp nhiều điều nguy hiểm. Nếu gặp Tiểu Long Nữ được bình yên vô sự thì không có gì trở ngại. Bằng nàng trọng thương bất trị thì không biết bao nhiêu đệ tử Toàn Chân phải chết trong tay của Dương Qua.
Khưu Xứ Cơ liền nói lớn:
- Chúng ta cùng đi với Lưu sư huynh.
Khu rừng ở ngoài Cổ Mộ, từ đời Vương Trùng Dương đến nay không cho phép đệ tử Toàn chân giáo léo hánh tới một bước, nên ai nấy đều tôn trọng lời di huấn của tiên sư, lui tới mé rừng thì dừng chân lại.
Khưu Xứ Cơ vận khí "đơn điền" cả tiếng gọi:
- Dương tiểu hiệp, thương thế của Long cô nương có sao không? ở đây có chín mật gấu để trị thương, xin tới đây nhận.
Châu Bá Thông thấp giọng tán thành:
- Phải vậy! Phải vậy! Mình muốn lấy mật của người ta, cũng có vật để đổi chứ!
Một hồi lâu, vẫn không thấy ai trả lời. Khưu Xứ Cơ lại cất tiếng gọi thêm một lần nữa, nhưng hoàn toàn im lặng.
Mọi người chỉ đưa mắt nhìn rừng cây âm u mịt mù, những cành cây giao nhánh chằng chịt, thân cây gai góc mọc đầy.