PDA

View Full Version : Thần Điêu Đại Hiệp - Kim Dung



Pages : 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 [91] 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103

VietLang
03-22-2009, 12:07 AM
Chương 91 - Trong Thành Tương Dương


Quách Tường nghe tiếng binh đạo chạm nhau, nên lật đật chạy đến xem, nhìn thấy Quách Phù đang giao chiến với Sử Mạnh Kiện. Còn Phàn Nhất Ông và Sử Quý Cương đang án binh khí đứng bên ngoài quan chiến.


Quách Tường hô to :


- Tỉ tỉ ! Có tôi đến đây ! Mấy vị này đều là bạn tốt.


Quách Phù nhờ phụ thân chỉ điểm và rèn tập võ công, chồng nàng là Gia Luật Tề cũng là tay võ lâm cao thủ đương thời. hàng ngày quấn quít bên nhau. Trong mười năm về trước 2 người ít ngồi chung nói chuyện, cũng bởi Quách Phù có tính nông cạn, hay nản chí, không chịu cực khổ luyện võ công, nên thời gian trôi qua mà vẫn thua kém thiên hạ.


Bấy giờ đang giao đấu với song thủ Đại Đầu Quỷ và Sử Mạnh Kiện, lúc đầu nàng đánh mạnh nên giữ thế quân bình. Nhưng nếu cuộc giao đấu kéo dài, thì phần thua sẽ về Quách Phù.


Đang lúc nàng xáp chiến thì nghe có tiếng kêu của em gái nên nàng hét to :


- Muội muội ! Lại đây !


Sử mạnh Kiện đã nghe Quách Tường gọi Dương- Qua bằng đại ca, bây giờ cô ảnày lại gọi Quách Tường bằng muội muội, suy ra lấy làm kinh sợ, nghĩ rằng :


- Có lẽ cô ảnày là phu nhân của Thần Điêu Đại hiệp chăng ?


Chàng liền thu lại kiếm, nhảy gấp ra ngoài. Quách Phù biết rõ đối phương có ý nhường mình, nhưng sẵn lòng căm giận và tính nhỏ nhen ích kỷ nên thừa cơ hội rút thanh kiếm, phắt một tiếng đâm nhanh vào bụng Sử Mạnh Kiện.


Đại Đầu Qủy chạy lại thấy vậy hoảng kinh la to :


- ý, sao thế ?


Quách Phù chuyển thanh kiếm một vòng phát ra những tia sáng lạnh, chém rạch bả vai của Đại Đầu Qủy một vệt dài


Quách Phù rất lấy làm đắc ý, hét to :


- Để các ngươi thấy sự lợi hại của bản cô nương.


Quách Tường hoảng kinh hét to :


- Tỉ tỉ ! Tôi nói mấy vị này là bạn tốt.


Quách Phù hét lên:


- Ta bảo ngươi hãy trở về! Ai biết được người có ba bốn bạn bè heo chó như vậy ?


Sử Mạnh Kiện trúng kiếm của Quách Phù nơi bụng khá nặng, thân hình nghiêng qua mấy cái đoạn ngã chúi về phía trước.


Quách Tường lật đật phóng người lại đỡ Sử mạnh Kiện dậy và nghẹn ngào hỏi :


- Sử ngũ ca ! Sử ngũ ca ! Vết thương có sao không ?


Sử mạnh Kiện chẳng nói gì, nơi miệng vết thương máu tươi vọt ra xối xả, bắn cảvào quần áo nàng


Quách Tường ca ûkinh xé vạt áo của nàng buộc vào vết thương cho Sử mạnh Kiện.


Quách Phù chống kiếm đứng một bên hối thúc :


- Hãy về mau, về đến nhà ta sẽ bảo cha mẹ biết để cha mẹ đánh cho ngươi 1 trận. Ngươi đâu có tài hơn ta !


Quách Tường cả giận nói :


- Tỉ tỉ đã làm một chuyện hàm hồ, đánh người trọng thương. Tôi sẽ mách lại cha mẹ cho tỉ tỉ biết


Sử mạnh Kiện thấy vẻ mặt Quách Tường ửng đỏ, nước mắt giàn giụa, nên gượng cười nói :


- Tiểu cô nương đừng lưu tâm ! Vết thương của tôi không đến nỗi chết đâu


Lúc bấy giờ Sử Quý Cường đã gọi hùm beo sư tượng tề tựu bao vây Quách Phù để cứu ứng cho Sử mạnh Kiện.


Quách Phù mải mê đánh đập và kiêu ngạo đâu để ý tới. Đột nhiên quay mặt ra nàng kêu "a" một tiếng thất thanh. Vì trước mặt nàng một đôi mãnh hổ phóng tới vùn vụt.


Nàng chuyển mình né tránh thì thấy bên tả có cặp sư tử cực lớn phóng tới. Nhìn bên hữu thì 4 con beo gấm sắp sửa đến kề.


Nguyên trong lúc mấy người giao đấu thì Sử Trọng Mãnh thống lĩnh bầy thú, bao vây Quách Phù.


Mặt nàng tái nhợt, toàn thân run bần bật muốn té chết liền. Bỗng nghe có tiếng 1 người từ trong rừng đưa ra nói :


- Ngũ đệ thương thế có sao không ?


Sử mạnh Kiện nói :


- Đỡ lắm rồi !


Tiếng người ấy bảo tiếp :


- Thần Điêu Đại hiệp truyền lệnh, hãy nhường cho 2 vị cô nương đi !


Sử Quý Cương hú lên mấy tiếng, bầy thú chuyển mình chạy vào đám cỏ rậm gần đó.


Quách Tường nói :


- Sử ngũ ca ! Tôi xin thay mặt tỉ tỉ bồi tội với Ngũ ca, xin Ngũ ca tha thứ.


Vết thương hành ha ïđau nhức, song Sử mạnh Kiện cười trong đau khổ, nắm lấy tay nàng nói :


- Ngươi còn trở lại đây không ?


Nói xong chàng rút tay về để Quách Tường rời khỏi khu rừng. Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ và anh em họ Sử đều đứng ẩn tại đó, khi thấy chị em họ đi rồi đều ra ngoài 1 lượt để xem thương thế của Sử mạnh Kiện và Đại Đầu Quỷ thế nào. Sử thị huynh đệ không ngớt lời chê trách Quách Phù, nhưng mọi người không rõ Dương- Qua đối với nàng có quan hệ gì không, những lời nói của cô nương này thật vôlễ.


Sử mạnh Kiện nói :


- Vị tiểu cô nương thì tốt đẹp, hiền lành, còn cô chị thực là thô lỗ, ngũ đệ của ta đã dung nhượng mà nàng không chịu hiểu, còn nỡ hạ độc thủ. Mũi kiếm đâm sâu thêm vài phân nữa thì tính mạng khó bảo toàn.


Đai đầu quỷ nói :


- Chúng ta hỏi Thần Điêu Đại hiệp thì sẽ biết cônày là hạng người nào. Lúc tại bến đò Phong Lăng cô này liên tiếp chê Thần Điêu Đại hiệp, tôi nghĩ Thần Điêu Đại hiệp chưa hẳn giúp đỡ co âả.


Lại nhìn thấy từ sau cây đại thọ bước ra 1 người cất tiếng bảo :


- Sử ngũ ca ! Thương thế chẳng mấy nặng, âu cũng nhờ trời. Cô gái này quá lỗ mãng, cánh tay hữu của ta gãy lìa cũng là tại nàng dùng kiếm trảm đoạn.


Mọi người quay lại xem, kẻ nói ra lời này chính là Thần Điêu Đại hiệp Dương- Qua. Họ lấy làm ngạc nhiên đến tột độ, đưa mắ t nhìn chàng không chớp.


Quách Phù và Quách Tường về đến bến đò Phong Lăng, dòng sông mở rộng, tuyết giá đều tan hết. Hai chị gái và một em trai cả ba người qua sông và thi triển hết nội lực khinh công trở về thành Tương Dương.


Trên đường đi, Quách Phù trách cứ Quách Tường, nào là chẳng nghe lời, nào là chẳng liên can gì lại đến xứ người loạn đảng. Quách Tường làm như không nghe, chẳng trả lời gì cả.


Sau khi về đến thành Tương Dương, Quách Phù gặp cha mẹ là mách liền :


- Cha ! Mẹ ! Muội muội trên đường đi chẳng chịu nghe lời dạy bảo, đã làm những việc đảo lộn lớn lao.


Quách Tỉnh cả kinh hỏi nguyên do. Quách Phù kể lể từ đầu chí cuối, nào là lúc ở bến đò Phong Lăng theo một người hào khách giang hồ không quen biết, đi cả 2 ngày đêm mới về, nàng còn thêm dầu mỡ cho cốt chuyện gay go.


Quách Tỉnh mỗi ngày vì chuyện quân tình quá gấp và lo lắng các vấn đề quốc sự nên ông nghe xong lời nói của Quách Phù cả giận hỏi :


- Tường nhi ! Lời nói của tỉ tỉ ngươi thế nào ?


Quách Tường cười hi hí nói :


- Tại tỉ tỉ vẽ rắn thêm chân, chứ con đi theo 1 người bạn tốt để xem phong cảnh, nào có làm gì đâu mà ngại.


Quách Tỉnh nhíu mày hỏi :


- Ai là bạn tốt ? Tên họ là gì?


Quách Tường thè lưỡi nói :


- ý da ! Con quên hỏi tên họ là gì, mà chỉ biết ngoại hiệu của ông ta là Đại đầu quỷ.


Quách Phù chữa thêm :


- Đấy là một người trong bọn Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ.


Quách Tỉnh đã nghe danh bọn Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ. Theo mọi người đồn đại, chúng không phải là bọn đầu trộm đuôi cướp nhưng không phải là chính nhân quân tử. Lại nghe con gái cả gan theo bọn này, làm cho ông nổi nóng, gương mặt lộ vẻ giận dữ "hừ" một tiếng mà chẳng nói nên lời.


Hoàng Dung mới đem lời nhỏ nhẹ dạy bảo Quách Tường. Đêm ấy, vợ chồng Quách Tỉnh bày tiệc gia đình để đãi Quách Phù và Quách Phá Lỗ, nhưng không cho Quách Tường ngồi chung.


Gia Luật Tề cất tiêng khuyên can nhạc phụ và nhạc mẫu bớt giận. Quách Tỉnh nói :


- Con cái trong nhà mà chẳng nghiêm trị, ngày sau ắt hại lấy thân nó. Tường nhi tính tình kỳ quái, theo người chẳng dò trong, lóng đục, lại cãi lời vợ ngươi. Chị của nó thay mặt ta mà bảo nó không nghe thì còn nghĩa lý gì nữ a.


Gia Luật Tề nghe vậy chẳng dám trả lời và cũng không dám nói gì nữa. Nguyên vợ chồng Quách Tỉnh đối với dĩ vãng của Quách Phù, đứa con gái lớn đã gây ra nhiều sơ thất, mang tiếng đến cho gia đình nên với hai đứa con sau là Quách Tường và Quách Phá Lỗ từ lúc nhỏ ông đã nghiêm trị rất khắt khe.


Quách Phá Lỗ ngồi im, tính tính trang trọng, tư cách giống hệt cha. Còn Quách Tường lại chẳng lên tiếng nói gì cả mà trong lòng trăm lo ngàn nghĩ chẳng mãn nguyện.


Đêm nay nghe bảo gia thế thái bày tiệc gia đình, cố ý chẳng mời nhị tiểu thư . Quách Tường cả giận, không ăn uống gì cả, liên tiếp 2 ngày đêm.


Đến ngày thứ ba, nàng nằm lả người. Hoàng Dung lo ngại nói cho Quách Tỉnh, và đích thân nấu cháo cho Quách Tường ăn.


Đã lâu bà không xuống bếp, mọi việc đều giao cho quản trù, tuy vậy bà cũng là tay đầu bếp khéo nhất thế gian.


Quách Tường thấy mẹ cực khổ như vậy, nên bằng lòng ăn uống và vui vẻ trở lại.


Hoàng Dung và Quách Tỉnh khéo lựa lời tâm huyết an ủi dỗ dành nàng. Lúc ấy quân xâm lăng Mông Cổ công hạnước Đại Lý. Đoàn quân từ trên Bắc đổ xuống miền Nam, chia 2 đường một đến tái phạt thành Tương Dương, một đến chiếm đoạt Đại Tống.


Lần này quân Mông Cổ dũng mãnh hơ n trước, đại quân do hoàng đế Hốt Tất Liệt thống suất. Vì Hoàng đế ngự giá thân chinh, nên dùng toàn binh hùng tướng manh, thanh thế cực lớn.


Bấy giờ vào khoảng cuối thu, thời tiết ấm dịu, cỏ non đâỳ đồng, giúp cho đàn ngựa mập thêm.


Vào một chiều thu, quân thiết kỵ Mông Cổ đã đến gần thành Tương Dương.


Tại kinh đô Lâm an, công việc điều binh đều do tên gian thần Đinh Đại Toàn chấp chưởng. Vua mờ ám, thần bất trung, đối với hoàn cảnh này chẳng ai hay biết gì cả.


Đoàn binh mã của thành Tương Dương mang văn thư về bẩm báo với triều đinh. Tiếp được văn thư từ biên ải, vua tôi vẫn tự nhiên mà còn nói :


- Quân Mông Cổ công phá thành Tương Dương trong 1 0 năm trời còn không hạ nổi, thì chúng cũng nản lòng trở về, bọn ta nằm ngủ cũng chẳng lo, có gì đâu mà ngại.


Đại quân Mông Cổ chia làm 2 đạo quân công phá thành Tương Dương, làm cho thành này phải điên đảo mấy mươi năm. Lại nghe đoàn quân nay tách rời xuống Vân Nam để chinh phạt nước Đại Lý.


Quách Tỉnh lập bản văn, mời tất cả anh hùng thiên hạvề tụ tập tại thành Tương Dương hầu bàn kế chống địch.


Ngày nọ Quách Phù cùng 2 em lên đường sang Bắc, triệu thỉnh những người hào kiệt xứ này, nào ngờ quân Mông Cổ mạnh như thác lũ, chuyển binh rất mau, chẳng bao lâu đã diệt xong nước Đại Lý.


Bây giờ nước Đại Lý do Đoàn Trí Hưng thống trị, là cháu tằng tôn của Nhất-đăng đại sư , lên làm vua lấy hiệu là "Thiên Định hiền vương", tuổi còn nhỏ, lễ đăng quang vừa được 2 năm thì mất nước. Nhờ có Võ Tam Thông và Chu Tử Liễu phất cờ họp với Tứ Thủ Ngư ẩn cứu được nước nhà khỏi họa diệt vong.


Nhân lúc anh hùng hào kiệt tụ tập tại thành Tương Dương thì đoàn quân Mông Cổ vẫn ngày càng tiến gần thành.


Anh Hùng đại yến kỳ này hội vào ngày rằm tháng mười và sẽ tổ chức trong 1 0 ngày hội nghị.


Hôm nay mới 1 3 tháng 1 0, còn 2 ngày nữa đến kỳ mở đại hội. Những trang hảo hán, những kẻ anh hùng từ Đông, Tây, Nam, Bắc lũ lượt kéo nhau về thành Tương Dương, như muôn ngàn ngọn sông đổ ra biển.


Quách Tỉnh và Hoàng Dung mải lo về quân vụ bề bộn, nên giao phần tiếp đãi tân khách cho Lỗ Hữ u Cước và Gia Luật Tề.


Trong mấy ngày này có Chu Tử Liễu đến, rồi Tứ Thủ Ngư ẩn, Võ Tam Thông, Võ Đôn Nhu, Võ Tu Văn và 2 người vợ là Gia Luật Yến và Hoàng Nhan Bình, kế đó là Phi Thiên Biển Bức Kha Trấn ác đến, trưởng giáo phái Toàn Chân có Lý Chí Thường dẫn dắt 6 đệ tử điệt tôn đến tham dự. Sau là chư vị trưởng lão Cái Bang ăn mày bảy bị, tám bị đầu lãnh mỗi nhóm ăn mày dẫn đến.


Bấy giờ trong thành Tương Dương, các cao thủ rộn ràng tụ hội. Có nhiều tiền bối, đại hiệp, anh hùng đều lộ diện, kéo về đây. Nhân nghe thành Tương Dương mở Anh Hùng Đại Yến liên tiếp trong mấy ngày, thì cuộc tụ họp này chẳng phải tầm thường.


Vảlại, vì lòng ngưỡng mộ ân đức của 2 vợ chồng Quách Tỉnh có bày yến tiệc tại tư dinh, mời Chu Tử Liễu, Võ Tam Thông và 1 0 vị khách tri giao, đến ăn uống chuyện trò.


Rượu châm qua 3 lần, mà Khất Cái Bang chủ chưa đến dự. Mọi người đều nghĩ chắc là ông mắc bận việc săn sóc, và phân phát lương thực cho bang nên không thể bỏ đi được.


Rồi không nghĩ đến nữa, mọi người chuốc chén thù tạc với nhau, và đem ra các câu chuyện kỳ lạ nhất trong 1 0 năm kể cho nhau nghe.


Vợ chồng Gia Luật Tề bồi tiếp các bạn trẻ với anh em họ Võ. Họ không khách sáo, ăn uống rất bạo và chuyện trò huyên náo cả lên.


Trong lúc náo nhiệt bỗng có 1 tên đệ tử Khất Cái của nhóm ăn mày 8 bị, hoảng hốt đi vào đến bên Hoàng Dung nói nhỏ ít câu.


Thấy vẻ mặt bà biến sắc, và bà lập tức đứng dâỵ bước ra nói :


- Tôi có chút việc cần Bà đi khỏi bàn tiệc, nói chuyện với tên Khất Cái. Mọi người vô cùng kinh ngạc. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào Hoàng Dung.


Khi nghe Hoàng Dung nói :


-ở đây không có người lạ, ngươi cứ an tâm mà nói. Câu chuyện vì sao ra nông nỗi ?


Mọi người nghe bà nói đến đây, nhìn thấy đôi mắt bà lăn ra từng giọt lệ, thì biết có chuyện bất hạnh đã xảy ra.


Lại nghe tên ăn mày 8 bị nói tiếp :


- Buổi xế chiều ngày hôm nay Lỗ bang chủ cùng với 2 người đệ tử 7 bị ra phía Bắc thành tuần sát, đi đến cuối giờ Thân mà chẳng về. Chúng đệ tử lo sợ việc gìxảy ra mới chia nhau đi tìm kiếm, đi đến dưới chân núi vào trong miếu của Dương Thái phó, bỗng thấy thi thể của Lỗ bang chủ...


Mọi người nghe nói đến chữ "thi thể của Lỗ bang chủ" bỗng buột miệng kêu lên một tiếng "a" sửng sốt.


Tên ăn mày 8 bị nói đến đây âm thanh như tắc nghẹn. Lỗ Hữ u Cước võ công tuy chẳng cao, song tính tình dễ mến, được tất cả bang chúng yêu vì.


Tên ăn mày 8 bị lại nói tiếp :


- Hai tên ăn mày 7 bị bị đả thương nằm ở một bên bang chủ, một tên chết, một tên đang bị thương nặng, nhưng còn chút hơi tàn đã trối trăn rằng : "ba người đi vào miếu Dương Thái phó, gặp hoàng tử Mông Cổ là Toa Đô, bang chủ bị nó ra tay ám toán trước và 2 tên ăn mày đệ tử đều bị chưởng lực của nó, kẻ chết kẻ trọng thương.


Quách Tỉnh mặt mày tái nhợt kêu lên :


- Hà hà ! Toa Đô! Toa Đô!


Ông đâu có ngờ việc xảy ra hôm nay. Trong năm trước tại thành Tương Dương ông đã tha chết cho hắn.


Hoàng Dung nói :


- Cái tên Hoàng tử Toa Đô có nói một lời nào không ?


Tên ăn mày 8 bị nói :


- Đệ tử không dám nói


Hoàng Dung nói :


- Có gì đâu mà ngươi chẳ ng dám nói ! Có phải hắn đã bảo Quách Tỉnh và Hoàng Dung hãy theo về Mông Cổ. Và Lỗ Hữu Cước vì binh vực mà táng mạng không ?


Tên ăn mày 8 bị nói :


- Phu nhân rất sáng suốt. Chính miệng hoàng tử Toa Đô đã nói thế.


Bấy giờ mọi người đều rời chỗ ngồi, đi ra ngoài để viếng thi thể của Lỗ Hữ u Cước, xem thấy ngay xương sống giữa lưng trúng phải Tinh cương phiến nên gãy lìa xương sống, định chắc rằng Toa Đô đứng phía sau lưng, ném ám khí và vận chưởng lực đánh chết, đều buồn bã vô cùng. Lúc ấy trong thành Tương Dương có cả trên ngàn hành khất tụ tập.


Lỗ Hữu Cước bị kẻ gian ám hại, tin đồn lan rộng ra ngoài, thôi thì khắp nẻo trong thành đều có tiếng khóc than ai oán.


Quách Tường thường ngày hay đi chơi với Lỗ Hữu Cước, và thường hay đến những chỗ đất hoang, những toà miếu để uống rượu, một già một trẻ nâng ly đối ẩm. Ông hay nói những chuyện lạvà lý thú trong chốn giang hồ, có khi ngồi trò chuyện đến nửa đêm ngày. Hai người rất vui vẻ và tương đắc.


Miếu thờ Dương Thái phó không xa thành Tương Dương bao nhiêu. Quách Tường và Lỗ Hữu Cước thường đến đây. Hôm nay nàng nghe ông bạn già chết trong tòa miếu, lòng bi thảm vô cùng. Quách Tường bèn lấy cái giỏ hoa lan, xếp vào trong một bầu đựng rượu và ly đĩa, đồ nhắm, xách ra đi về tòa cổ miếu.


Đêm tối vào khoảng canh ba, Quách Tường bước vào miếu, vô ngay bửu điện chỗ 2 người uống rượu, đoạn lấy ra 2 cái ly nhỏ, rót đầy rượu khấn vái rằng :


- Lỗ lão bá ! Nửa tháng trước đây lảo bá và tôi còn ngồi tại chỗ này trò chuyện vui vẻ, nào ngờ đâu lão anh hùng lại lâm thảm họa, hồn ông có linh xin về chứng hưởng một ly rưọu này.


Nói xong nàng lấy ly rượu đổ xuống đất chỗ Lỗ Hữu Cước thường ngồi, còn nàng đưa ly lên uống cạn, tưởng đến người bạn vong niên ly trần tạthế.


Quách Tường bùi ngùi rơi lệ nói :


- Lỗ lão bá ! Tôi sẽ uống thêm với ông 1 ly nữa.


Nói xong nàng cầm ly của Lỗ Hữu Cước đổ xuống đất, còn mình uống cạn thêm 1 ly nữa.


Quách Tường đâu biết uống rượu nhiều, chỉ vì tính tình khoáng đạt, thường vui vẻ kết bạn với hào sĩ giang hồ, thấy họ thường dùng rượu để tỏ lời nên bắt chước, vì vậy 2 ly vừa uống cạn gương mặt nàng ửng hồng và có cảm giác toàn thân nóng sốt.


Trong khoảng tối mịt mờ bỗng thấy ngoài cửa đi vào một bóng người, làm nàng nửa mừng nửa sợ. Nàng nghĩ chắc là hồn của Lỗ Hữu Cước hiện về nên nói to :


- Phải Lỗ lão bá không ? Lão bá linh thật ! Mời lão bá lại đây.


Nói xong nàng rúng động và tay chân run lên bần bật, không ngờ lại thấy được hồn của Lỗ Hữu Cước.


Lai nghe có tiếng người này nói :


- Canh ba nửa đêm ngươi kêu quỷ, kêu ma ? Mẹ bảo ngươi về !


Và bóng người này tiến nhanh đến trước mặt, hóa ra là Quách Phù. Quách Tường thất vọng nói :


- Tỉ tỉ ! Tôi đang chiêu hồn Lỗ Hữu Cước lão bá về đây nói chuyện, thì tỉ tỉ lại đến, hồn ông ấy về gần tới rồi. Tỉ tỉ hãy về trước đi, tôi sẽ về sau.


Quách Phù nhăn mặt nói :


- Ngươi lại nói xàm nữa, đầu óc của ngươi còn bé bỏng nên mới có tư tưởng bậy như vậy. Hồn của Lỗ Hữu Cước làm cái quái gì mà đến gặp ngươi ?


Quách Tường nói :


- Ông ấy mỗi ngày đối đãi với tôi rất tốt. Khi còn sống ông rất tốt lẽ nào lúc chết ông không về nói chuyện hay sao ? Vì gần đến lễ sinh nhật của tôi, tôi muốn cho ông ấy biết, không lẽ ông ấy không đến ?


Quách Phù nói :


- Mẹ đã để ý tìm ngươi không có, và liệu chừng ngươi đã ra đây, ngươi tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết nhiều chuyện rồi, tại sao lại để mẹ phải bận tâm lo lắng ? Mẹ càng mắng ngươi càng to gan thêm. Nguơi không sợ thằng giặc Toa Đô ở gần. Ngươi là đứa bé gái, đang đêm khuya khoắt lại dám dấn thân vào chốn nguy hiểm.


Quách Tường thở dài não nuột :


- Tôi đ giữ hết lòng tin với Lỗ lão bá, thì đâu còn nghĩ đến chuyện nguy hiểm. Nếu tỉ tỉ có lòng tốt thì hãy ngồi xuống đây làm bạn với tôi. Thoảng như lão bá không hiện về gặp tôi, thì tỉ tỉ khỏi cần nói tiéng nào nữa cả, tôi cũng về ngay.


Quách Phù lúc bình thường không chú ý đến Lỗ Hữu Cước, vì nàng nghĩ sở dĩ Lỗ Hữu Cước làm được chức Bang chủ là do công của mẫu thân nàng giúp đỡ, và nàng suy nghĩ nếu hồn Lỗ Hữu Cước hiện về thật thì cũng chẳng sợ nào.

Quách Phù còn nghĩ thêm :

- Cô em gái này tính tình rất ương ngạnh, dễ gì ta khuyên bảo được, trừ cha mẹ ta ra, không ai nói mà nó nghe cả.


Do đó Quách Phù ngồi ngay trước mặt Quách Tường nói :


- Nhị muội ! Ngươi càng ngày càng lớn thì càng trở nên gàn dở. Năm nay ngươi đã 1 6 tuổi rồi, chỉ còn vài ba năm nữa là làm chủ gia đình. Nếu người vợ trong 1 gia đình mà khùng khùng điên điên như vậy sao nên ?


Quách Tường nói :


- Tôi chẳng bằng lòng thế đâu ! Vì mỗi người không giống nhau. Nếu tỉ tỉ đã thành thân với Gia Luật Tề huynh rồi thì đâu còn là cô gái của đài gương nữa, mất cả tự do tự tại.


Quách Phù nói :


- Hà ! Ngươi đã nghĩ đến trọng phu ta là người thế nào. Ngươi phải biết chàng là đương kim hào kiệt, kiến thức hơ n người, thì đâu có hẹp hòi với vợ con. Chàng là bậc văn tài võ lược, trong hàng trung bối thì còn ai là người bì kịp ? Người bạn tương lai của ngươi sau này, có lẽ chẳng bằng phân nửa. Ngươi chẳng thấy sao ? Cha mẹ đã đối với chàng rất vừa lòng hợp ý.


Quách Tường thấy chị nói những lời khinh mạn, nên bĩu môi cười nói :


- Chồng của chị tự nhiên là giỏi rồi, nhưng tôi không tin rằng trên thế gian này chồng chị là người giỏi nhất


Quách Phù nói:


- Ngươi chẳng tin, vậy chứ ngươi thấy ai hơn ?


Quách Tường nói :


- Tôi thấy có người hơ n chồng chị gấp bội.


Quách Phù nổi giận nói :


- Là ai vậy ? Ngươi nói ta nghe thử ?


Quách Tường nói :


- Chẳng cần gì phải nói cho chị nghe. Trong lòng tôi hiểu là đủ.


Quách Phù cười lanh lảnh nói :


- Có phải Châu tam đệ hay là Châu Kiến Dân ?


Vì Quách Phù chỉ rõ 2 người này là thiếu niên anh hiệp Quách Tường lắc đầu nói :


- Hai người này đâu so sánh được với chồng chị mà còn thua kém rất xa.


Quách Tường nói những câu này, vẻ mặt mơ màng như nhớ đến 1 việc xa xôi.


Quách Phù ngạc nhiên nói :


- Vậy thì trừ ngoại tổ, cha mẹ và Châu đại thúc, những lão tiền bối này mới hơn được trượng phu ta, ngoài ra chẳng còn ai hơn cả.


Quách Tường cười hì hì nói :


- Chẳng phải tôi nói những bậc tiền bối làm gì. Người này tuổi trẻ, có lẽ còn trẻ hơn trượng phu của tỉ tỉ, lại đẹp đẽ tuấn tú hơn, võ công lại cao cường hơn. Nhưng chàng lại ở nơ i góc biển chân trời, muốn tỉ thí lại chẳng tỉ thí được.


Nàng nói bao nhiêu Quách Phù cãi lại bấy nhiêu. Quách Tường chẳng cần cãi lại, cứ tiếp tục nói :


- Tỉ tỉ tin hay không là do ý kiến của chị. Nhưng tôi biết là người rất tốt. Mỗi khi có người nào gặp tai nạn gấp, dù lạ hay quen, chàng đều hết sức hóa giải.


Quách Phù giận nói :


- Người còn con nít nên giàu óc tưởng tượng. Tốt lắm. Lỗ Hữu Cước chết rồi, bang Khất Cái sẽ khuyết ngôi vị bang chủ. Mẫu thân có nói vào dịp Anh Hùng Đại Yến có đủ mặt anh hùng hào kiệt, nhân đó sẽ cử trong Đại hội ra một vị lấy cuộc tỷ võ mà phân, người nào võ công cao cường nhất sẽ được phong làm Bang chủ.


Một người cao thủ trong phái áo dơ và một cao thủ trong phái áo sạch hai bên đối địch xem bên nào thắ ng. Người thắng cuộc phải tỉ thí với trượng phu của ta, vậy ngươi xem ai đoạt được chức bang chủ.


Quách Tường cười hì hì nói :


- Trượng phu của tỉ tỉ chắc gì đã được chức Bang chủ Khất Cái bang ?


Quách Phù cả giận nói :


- Vậy ngươi đoán xem ai là Bang chủ ? Lúc trước Hồng Thất Công truyền lại cho mẫu thân là Bang chủ Khất Cái mà có ai đoán được điều này ?


Quách Tường nói :


- Bây giờ tôi không thể đoán được. Tỉ tỉ nên biết, tôi chỉ nghĩ đến Lỗ lão bá mà thôi.


Quách Phù nói :


- Tốt ! Theo ngươi nói, thì sẽ có kẻ anh hùng đến tỉ thí với trượng phu ta phải chăng ? Như vậy bấy giờ anh hùng hảo hán đều tụ hội ở thành Tương Dương, vậy ai là anh hùng, ai là hùng cẩu, chỉ có ra tay mới biết được rõ ràng mà thôi!


Quách Tường nói :


- Đại tỷ ơi ! Chị nói vậy rất khó nghe, và khinh miệt mọi người. Theo lời chị nói thì Gia Luật huynh chồng chị cũng là hùng cẩu hay sao ? Nếu quả trượng phu của chị cũng là hùng cẩu, thì chị cũng thuộc vào hạng súc sanh hay sao ? Tôi với chị cùng một mẹ sinh ra, tôi đâu có bằng lòng lời nói của chị ?


Quách Phù nghe cô em nói xong, cười chẳng nổi, mà giận cũng khó coi, nàng đứng dậy bảo :


- Bây giờ ta với ngươi cần tỉ thí một hồi, rồi sẽ trở về. Ngươi không được mắng nhiếc ta như vậy.


Quách Tường nhe răng cười, nàng rất thích cãi lộn với chị, nên nói :


- ý da ! Tỉ tỉ đã xuất giá làm bà làm mợ rồi. Cha mẹ còn chẳng dám rầy chị thay, chị là Bang chủ phu nhân tương lai, thì dù ai có gan bằng trời cũng chẳng dám mắng tỉ tỉ được.


Quách Phù nghe co âem gọi mình là Bang chủ phu nhân tương lai, trong lòng hoan hỉ nói :


- Vì có nhiều anh hùng hảo hán lấy mắt nhìn xem như muôn hoa, trượng phu của ta chưa thành công thì đừng nói những sự lạc quan sớm. Moi người trong nhà hay được họ cười cho.


Quách Tường trầm ngâm nghĩ ngợi. Đưa mắt ngó mông lung, nhìn thấy một vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời, như sực nhớ điều gì và nói :


- Chắc là hồn Lỗ lão bá không hiện về hội họp rồi. Tỉ tỉ ! Trong lúc chưa cử bang chủ, tôi muốn mọi người nên để tâm hồn tưởng nhiệm anh hồn Lỗ lão bá nên chăng ?


Quách Phù nói :


- Ngươi nói toàn là lời lẽ ngây thơ. Khất Cái là một bang lớn nhất trong giang hồ, bây giờ như rắn không đầu, để vậy sao nên ?


Quách Tường nói :


- Mẫu thân định ngày nào thì tuyển bang chủ ?


Quách Phù đáp :


- Ngày rằm Anh hùng hội yến cũng là ngày tuyển bang chủ. Trước hết cha mẹ cũng anh hùng hào kiệt bốn phương thương nghị, tìm cách kháng cự Mông Cổ. Cộc thương nghị sẽ kéo dài năm sáu ngày, hoặc tám chín ngày, rồi mới đến ngày suy cử Khất Cái Bang chủ. Có lẽ vào ngày 23, 24.


Quách Tường kêu lên một tiếng "a" kinh ngạc. Quách Phù hỏi :


- Chuyện gì thế ?


Quách Tường nói :


- Có gì đâu ! Ngày 24 cũng là ngày sinh nhật của em, lại nhắm vào ngày thi tuyển Bang chủ. Một ngày bận rộn, thì thân mẫu đâu có nghĩ giúp cho em buổi lễ sinh nhật này .


Quách Phù cười ha hảnói :


- Tiểu muội ! Ngày sinh nhật của tiểu muội không cần gì lắm. Đâu có thể so sánh với ngày suy cử Bang chủ là ngày đại sự ? Ngươi nói ra không sợ người ta cười sao ? Tiểu muội à ! Trên đời này có ai lo lắng cho buổi lễ sinh nhật của một cô gái nhỏ đâu ? Vì chuyện này nhỏ nhặt không đáng kể.


Quách Tường giận đỏ mặt nói :


- Phụ thân chắc là không nghĩ tới. Chứ mẫu thân thì lo lắng cho tôi. Tỉ tỉ bảo là tiểu sự, tôi không cho là tiểu sự. Vì tôi đúng 1 6 tuổi, tỉ tỉ có biết không ?


Quách Phù cười ngất và nói với giọng trào phúng :


- Phải rồi, đêm ấy sẽ có 1 0 vị anh hùng hảo hán đến chúc thọ Quách nhị tiểu thơ, mỗi người sẽ thân tặng cho nhị tiểu thơ một phần hậu lễ. Và Quách nhị tiểu thơ vừa đúng 1 6 tuổi, không còn là một cô bé gái nữa, mà là đại cô nương. Ha ha !


Quách Tường nói :


- Người ngoài tự nhiên là chẳng biết. Tôi đã nghĩ rồi. Sẽ có một vị đại anh hùng đến chúc ngày sinh của tôi, vì gã đã hứa với tôi sẽ ra mặt chúc thọ.


Nàng nói mấy câu lòng đầy vẻ khinh mạn Quách Phù nói :


- Người ta ra sao mà ngươi gọi là đại anh hùng ? A! Vậy ngươi nói trượng phu của ta là thiếu niên anh hùng sao ? Ta cần nói cho tiểu muội nghe, trên đời này chỉ có chàng là một nhân vật đệ nhất. Ngươi còn trẻ người non dạ thì không nên giàu óc tuởng tượng. Còn một điều nữa, nếu gã đại anh hùng này có thật, thì ít ra cũng có ít nhiều chuyện cần đến ngươi, chứ không có làm gì một vị đại anh hùng đi chúc thọ đứa bé con, trừ phi người này sẵn dịp anh hùng đại yến ghé qua thành Tương Dương.


Quách Tường nghe chị nói mấy lời khích bác, làm cho nàng muốn khóc, nói :


- Chàng đến đây là để giữ lời hứa, theo lời yêu cầu của tôi. Chàng chẳng đến dự Anh hùng đại yến, hay tranh giành chức vị Bang chủ.


Quách Phù nói :


- Vậy gã đâu phải anh hùng ? Phụ thân không gửi thiệp anh hùng cho gã , thìg đâu được tiếp vào Anh hùng đại yến. Có ai biết gã là người gì?


Quách Tường rút chiếc khăn lau nhanh đôi dòng lệ và nói :


- Rồi chị xem ! Tôi chẳng đến dự Anh hùng đại yến và cũng không đến dự cuộc suy cử. Tôi cũng không thèm xem.


Quách Phù cười lanh lảnh nói :


- ý da, Quách nhị tiểu thơ không đến thì Anh hùng hội yến cuộc diện chẳng nên ư ? Và có lẽ cuộc đăng quang của tân bang chủ kém vui. Người đừng tưởng thiếu nguoi người ta chẳng làm gì được.


Hai tay Quách Tường bịt chặt lỗ tai, và hướng về ngoài miếu chạy ra. Đột nhiên thấy một bóng đen thấp thoáng, đứng im lặng trước cửa miếu, ngay đường đi thẳng vào.


Quách Tường cả kinh lật đật chạy ra phía sau, vì không muốn đánh nhau với gã .


Nhìn theo ánh trăng chiếu lờ mờ, hiện rõ một người cao lêu nghêu, mặt mày đen đúa thân hình cực ngắ n.


Định thần xem kỹ, thì ra người này chống đôi nạng, vì đôi chân tàn tật và cụt ngủn. Đôi nạng quá dài cỡ bốn thước cao, lại mặc chiếc quần có đôi ống dài bằng cặp nạng, bay là là trên mặt đất, thành một người thật cao lớn.


Quách Phù kêu lên :


- Trời, gã này chính là Ni Ma Tinh mà. Lúc bấy giờ Hoàng đế Mông Cổ ngự giá thân chinh, đoàn quân dũng chinh này gồm các dũng sĩ Mông Cổ và Tây Vực, họp nhau thành đội ngũ để chinh phạt Nam hạ. Người người đều khuất thân làm cẩu tẩu, để mưu lấy bả công danh phúc quý.


Ni Ma Tinh đôi chân tuy gãy, nhưng võ công không tầm thường. Trong 1 0 năm khổ luyện hắ n dùng đôi nạng sắ t để di chuyển. Tuy dùng nạng sắt làm chân nhưng đi còn nhanh và chắc hơn đôi chân thật.


Đoàn quân Mông Cổ đều dùng chiến lược rất hay. Khi chúng sắp đến thành Tương Dương còn cách 1 00 dặm thì Ni Ma Tinh là võ sĩ thám báo đã đến do thám bên ngoài thành Tương Dương trước nhất.


Trong đêm nay Ni Ma Tinh trú tại miếu Dương Thái phó. Lúc ở bên ngoài miếu ngủ nghe rõ chị em Quách Phù đối đáp, lòng lấy làm hoan hỉ và có ý nghĩ gian tà.


G nghĩ rằng :


- Quách Tỉnh tuy không phải là chúa sóai thành Tương Dương nhưng thành này còn hay mất thực là do tay Quách Tỉnh. Nếu ta ra tay bắt được hai cô ái nữ để lung lạc tinh thần của lão, tất là một kỳ công to tát đối với Hốt Tất Liệt hoàng đế. Nay gã thấy Quách Phù nhận được ra gã , nên gã cất tiếng nói :


- Quách cô nương có đôi mắt tinh đời nhỉ. Chúng ta đừng để mất hòa khí, sẵn đây hai cô hãy theo tôi về .


Quách Phù vừa giận lại vừa sợ, biết rõ gã này võ công rất lợi hại. Cảhai chị em nàng ra tay đối địch cũng chưa chắ c hơ n. Nàng giận dữ liếc Quách Tường mắng thầm :


- Mọi việc cũng tại ngươi mà ra cả! Cái thảm họa trước mắt làm sao cứu vãn bây giờ?


Quách Tường hướng vào Ni Ma Tinh nói :


- Ni Ma Tinh, ngươi có đôi chân thật ngộ nghĩnh. Trước khi gãy nó cũng dài thậm thượt thế sao ?


Ni Ma Tinh xì một tiếng chẳng thèm đến xỉa lời nàng, mà hướng vào Quách Phù nói :


- Ngươi và cô em gái hãy đi về phía trước, không được trốn tránh.


Lời nói này có vẻ miệt thị hai chị em nàng. Coi họ chẳng ra sao cả. Quách Tường cười khúc khích nói :


- à ! Người gì mà nói năng kỳ dị thế ? Trong đêm khuya khoắt thế này mà bảo 2 chị em ta đi theo ngươi sao ?


Ni Ma Tinh cả giận mắng :


- Tiểu hài nhi ! Chớ có nhiều lời, hãy mau đi theo ta.


Vì gã sợ có người trong thành Tương Dương ra tiếp ứng thì sẽ thất bại công trình của gã .


Quách Phù quay sang Quách Tường bảo to :


- Nhị muội ! Gã Mông Cổ này là võ sĩ đấy, công phu giỏi lắm, ngươi công bên tả, ta đánh bên hữu, nghe chưa ?


Nói xong Quách Phù rút thanh trường kiếm nhắm ngay lưng gã Mông Cổ chém tới.


Quách Tường lúc ra khỏi thành không mang theo khí giới gì cả, đồng thời nàng lại nghĩ gã này cụt hẳn đôi chân, chỉ còn dùng cặp nạng thì tỉ tỉ đã lấy gươm ra công phạt rồi, gã làm sao đối địch ?


Lòng nàng sẵn nhân từ, nên cất tiếng bảo to :


- Tỉ tỉ ! Người này đáng thương ! Đừng hại gã mang tội.


Tiếng nói của Quách Phù vừa dứt, Ni Ma Tinh tay tả chống nạng, tay hữu đưa nạng quét mạnh vào thanh kiếm của Quách Phù.


Hai thanh sắt chạm vào nhau tóe ra muôn đốm lửa. Thanh kiếm của Quách Phù rời khỏi tay văng ra ngoài. Cánh tay nàng tê rần, bụng đau nhói lên. Nàng lật đật bước nhanh đến nhặt thanh kiếm và tung ra 1 thế Việt nữ kiếm để công kích, chém mạnh vào Ni Ma Tinh.


Môn Việt nữ kiếm là của Giang Nam Thất Quái nữ hiệp Hàn Tiểu Oanh tại Mông Cổ truyền lại cho Quách Tỉnh. Sau Hàn Tiểu Oanh bất hạnh chết thảm thiết, Quách Tỉnh cảm ơn ân sư truyền thụ, coi thế kiếm này rất quan trọng mới đem dạy cho 2 con gái là Quách Phù và Quách Tường.


Nguyên đường kiếm này tỏa ra rất rộng, biến hóa tinh vi, vì nó là môn phái chính tông, nếu gặp tay Quách Tỉnh sử dụng thì thế kiếm này như "Lôi Oanh chấn động", khí thế không thể địch nổi. Nhưng bấy giờ được Quách Phù đưa ra sử dụng, đem công kích Ni Ma Tinh, tuy không được tinh diệu, nhưng cũng mạnh bạo như muôn ngàn chớp nhoáng lôi oanh bay ra tua tủa.


Ni Ma Tinh đã dùng cặp nạng sắt giao đấu rất kỳ tài, hể cây nạng tả đưa ra đả kích thì cây nạng hữu chống xuống đất cứ thay đổi luôn, tiến thối rất tài, còn nhanh nhẹn hơn người có đủ cả đôi chân.


Nhân đôi nạng quá dài, nên thân hình gã từ trên cao đánh xuống, mỗi lần tạo nên một khí thế rất mạnh.


Quách Phù đỡ không nổi thì làm sao công kích được. Ni Ma Tinh với Quách Phù công lực khác biệt nhau, nhưng Quách Phù nhờ cha mẹ tận tâm chỉ dạy các môn võ tối diệu, tối cường, nên Quách Phù cũng được thâm nhiểm ít nhiều mới chống trả được với Ni Ma Tinh hơ n 1 0 chiêu thức.


Nàng biết rõ đối phương, mỗi đầu cây thiết nạng có sức mạnh kinh hồn, mỗi khi chạm vào kiếm của nàng, nên Quách Phù cố vận nội lực chuyển vào thanh kiếm và đưa mũi kiếm thích mạnh vào người Ni Ma Tinh.


Quách Tường lo giúp chị, đôi ta đưa ra Xích Không chưởng huớng vào Ni Ma Tinh bổ tới.


Lại nghe Ni Ma Tinh cất tiếng bảo to :


- Coi này !


Cây thiết trượng bên tả chống mạnh xuống đất, thân mình đu đưa trên không, lui nhanh lại phía Quách Tường. Gã đưa ra một cây nạng điểm nhanh vào bụng Quách Tường, lại đưa cây kia điểm vào bụng Quách Phù.


Quách Tường lanh lẹ thối lui lại đằng sau mấy bước.


Quách Phù trúng một trượng rất nặng chịu không nổi, ngã xuống đất, kêu lên 1 tiếng kinh sợ. Thân mình Ni Ma Tinh bay vùn vụt trên đôi thiết nạng lủng lẳng như quỷ ma hiện về trong đêm tối.


Cặp thiết nạng lướt nhanh tới trước mặt Quách Phù, lão hô to :


- Ta bảo ngươi hãy theo ta về mau.


Quách Phù cả kinh đứng dậy chạy và nói :


- Nhị muội chạy nhanh ra sau miếu.


Ni Ma Tinh kêu lên kinh ngạc. Gã thấy rõ ràng chính gã đã điểm trúng Thần Tàng huyệt của Quách Phù nhưng Quách Phù bế huyệt đạo tuyệt kỹ thì không bao giờ sợ ai điểm trúng cả.


Quách Phù bị cây nạng đánh tuy không hại đến huyệt đạo mà cũng đau đớn khắp người nên mới ngã ra như thế, và không vận thanh kiếm đuợc


Quách Tường đưa ra Lạc Anh chưởng pháp đỡ sau lưng chị và kêu to :


- Tỉ tỉ ! Chị chạy trước đi !


Ni Ma Tinh lại đưa nhanh thiết nạng giáng mạnh xuống người Quách Phù khí thế thật nguy hiểm, chỉ còn 3 tấc nữa là trúng vào mình nàng.


Ni Ma Tinh gọi to bảo Quách Tường :


- Ngươi không được động thủ !


Quách Tường cả giận nói :


- Ta đã nói ngươi là người tàn tật đáng thương, nhưng không ngờ ngươi man rợ và ác độc như vậy.


Ni Ma Tinh cười ha hảnói :


- Con nhãi ranh ! Ngươi đừng kể khổ và trách lão già này lợi hại. Lại nghe tiếng gậy chạm mạnh xuống đất, đôi thiết nạng lướt vun vút đến bên Quách Tường rồi nghe hắn cười ha hả.


Quách Tường từ khi hiểu biết chưa gặp sự khiếp hãi lần nào, nàng đưa mắt nhìn thấy Ni Ma Tinh nhưgười bệnh hoạn, đôi mắt gã trắng xác, miệng phều phào nhe hàm răng trắng bạc như muốn cắn vào cổ nàng, làm cho Quách Tường run rẩy. Trong lúc nguy cấp, bống nghe giọng nói nhẹ nhàng đưa tới bên tai Quách Tường rằng :


- Đừng sợ hãi, dùng ám khí đánh lại nó !


Quách Tường không kịp để ý đến lời nói của ai văng vẳng bên tai, nên nàng đáp :


- Không có ám khí !


Mặt nàng lại nhìn thấy Ni Ma Tinh bước tới thêm 1 bước, không biết làm sao đây, chỉ còn cách đưa ra song chưởng sử dụng 1 chiêu Tán Hoa Thế hộ thân chống giữ trước mặt.


Chưởng lực cương mãnh của nàng vừa tung ra, nàng nghe rõ sau lưng có 1 luồng gió mạnh thổi tới. Lại nghe đôi tay mình nhẹ như lông hồng, vì luồng gió này cuốn mất chuởng lực của nàng, tiếng kêu "binh binh" nổi lên 2 bên, trúng mạnh vào đôi nạng của Ni Ma Tinh.


Hai luồng gió rất nhẹ, âm thanh dường như không có, nên Ni Ma Tinh đâu hay biết gì. Cặp nạng vẫn chống mạnh xuống đất. Chừng gã ngõ thấy hai chân đen nhỏ từ phía sau đánh tới đôi nạng phát nổ hai tiếng "bình" cực to, chạm vào vách tường và làm chấn động sườn nóc nhà, ngói đua nhau đổ xuống tung tóe.


Cặp nạng sắt thoát khỏi tay Ni Ma Tinh, văng ra ngoài. Thân hình gã đảo lộn trên không.


Gã đã rơi nhanh xuống đất, liền nương theo luồng gió vươn mình tới chỗ Quách Tường vung ra 1 0 ngón tay với cái móng dài nhọn như vuốt hổ chụp mạnh vào người Quách Tường.


Quách Tường cả kinh, chẳng biết nghĩ sao, thuận tay đưa lên đầu rút cây trâm ngọc, vươn tay phóng mạnh vào người Ni Ma Tinh.


Lại nghe sau lưng nàng có luồng gió nhẹ thổi tới, đẩy mạnh cây trâm ngọc về phía trước.


Ni Ma Tinh tay tả đưa về phía trước, tay hữu đưa ra phía sau lưng, bỗng thấy thanh ngọc trâm bay nhanh như vũ b o, khí thế thật kỳ quái, nên hoảng sợ đưa đôi tay ra phía trước toan đón lấy ám khí bỗng nhiên nghe một tiếng "ái" kinh hoàng nổi lên, thân hình gã rơi xuống đất, nằm trơ bất động.


Quách Tường lại sợ gã giả bộ thi hành độc kế nên chạy đến bên Quách Phù và cất tiếng bảo :


- Tỉ tỉ ! Chạy nhanh ra ngoài.


Hai chị em đứng bên tượng thần của Dương Thái phó, nhìn thấy Ni Ma Tinh nằm yên bất động.


Quách Tường hoảng hốt nói :


- Chẳng lẽ gã trúng phong mà chết ?


Và cất tiếng hét to :


- Ni Ma Tinh ! Ni Ma Tinh, ngươi làm trò khỉ gì đó ?


Quách Tường tưởng gã này giả bộ, vì đôi nạng thiết rơi khỏi tay thì khó hành động nên gã giả chết.


Bấy giờ Quách Tường hết sợ tay cầm thanh trường kiếm tiến nhanh về phía trước cách Ni Ma Tinh chừng vài bước, thấy đôi mắt Ni Ma Tinh mở trừng trừng, thần sắc còn kinh hoảng và sợ hãi, và đã tắt thở từ lâu.


Quách Phù sợ mừng lẫn lộn, nên bước lại bàn thờ châm thêm ngọn nến, cầm nến soi mặt để quan sát.


Lại nghe ngoài cửa miếu có tiếng gọi to :


- Phù nhi, Nhị muội, có ở bên trong này không ?


Chính là Gia Luật Tề đã đến. Quách Phù cả mừng gọi to :


- Tề ca ca ! Vào đây mau, có chuyện lạ lắ m !


Gia Luật Tề dắt theo 2 tên ăn mày sáu bị, chạy vào điện thì ngó thấy Ni Ma Tinh nằm chết lăn trên mặt đất, nên kêu lên 1 tiếng kinh ngạc.


Nguyên vì Quách Phù đi tìm muội muội, rất lâu mà chẳng quay về, chàng suy nghĩ Lỗ Hữu Cước bị người ám toán và kẻ địch ngoài thành Tương Dương như mây tụ, nên lòng Gia Luật Tề nóng như lửa đốt, lật đật chạy ra ngoài kiếm hai chị em.


Khi đến đây, thấy Ni Ma Tinh võ công cao diệu, ngay chính mình cũng không chống nổi, thì làm sao nội thê của mình giết chết được, nghĩ cũng lạ.


Chàng đến bên Quách Phù tiếp lấy cây nến mang đến quan sát thi hài Ni Ma Tinh, lấy làm kinh dị vô cùng.


Nguyên di hài Ni Ma Tinh trúng chưởng lực đánh vào não môn, ngay trên Thần huyệt.


Thanh ngọc trâm bị sức mạnh của chưởng lực gãy làm 2 đoạn, phải là tay võ học cao thâm, có công lực vô cùng tinh diệu mới đánh chết người được. Người vung ra chưởng lực này phải là tay bản lĩnh tuyệt luân, mà chàng nghĩ nội thê của mình không thể làm được. Nên chàng quay đầu lại hỏi Quách Phù :


- Ngoại tổ đã đến đây sao ? Hãy dắt ta đến bái kiến.