Dan Lee
05-17-2007, 07:51 PM
ĐẤU TỐ PHẢN ĐỘNG
(Trích: Văn Nghệ Tiền Phong số 641, mục bạn đọc viết trang 46)
Kính gởi ban biên tập Văn Nghệ Tiền Phong,
Tôi là Nguyễn Hương, độc giả lâu năm của qúy báo. Tôi chăm chú theo dõi các bài kể tội ác của CS, nhưng chưa có bài nào đề cập tới vụ đấu tố phản động (tức thành phần trí thức) từ cá nhân xuống yếu lươc mà tôi tận mắt chứng kiến tại xã tôi Quỳnh Anh, làng Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An, Liên Khu 4 từ Thanh Hóa vào Quảng Bình.
Phần nhiều tác giả chỉ kể tội ác của VC qua 2 vụ đấu tố cải cách ruộng đất mà không tố các vụ đấu tố phản động 1950-1951 man rợ và khủng khiếp hơn nhiều.
Tôi viết thư này không ngoài ý muốn cung cấp bằng chứng tối ác của CSVN để có thêm tài liệu mà viết bài cho con em biết sự thật độc ác của Hồ Chí Minh và đồng bọn, đồng thời cho mấy nhà trí thức có mắt như mù, đang tuyên truyền không công cho VC, hy vọng chúng sẽ ban cho những miếng thịt người khét lẹt của nạn nhân CS. Chính những nạn nhân này là người có học đó. Hồi đó, cũng vì tin tưởng họ Hồi kêu gọi nên hăng hái tham gia làm việc cho chúng, vì bọn cán bộ chưa biết đọc và viết. Đến lúc tụi cán bộ này biết chữ, qua các lớp bình dân học vụ, có thể thay thế là Hồ Chí Minh ra lệnh triệt hạ.
Sau đây tôi sẽ tường thuật lại vụ đấu tố phản động tại làng Quỳnh Đôi, xã Quỳnh Anh của tôi, một trong tất cả các làng thuộc Liên Khu Tư. Trước ngày đấu tố cả tháng, đội cán bộ phát động từ trên về xã, mói nối một số nam, nữ thanh niên thuộc thành phần đi ở đợ, trộm cắp, bắt ốc, mò cua làm nồng cốt cho cuộc đấu. Chủ đích là tiêu diệt thành phần này sẽ làm hại chế độ. Việc phải đến đã đến, màn tang tóc đã kéo đến xã chúng tôi, một thí điểm đầu tiên trong huyện Quỳnh Lưu vì làng này có nhiều trí thức có bằng cử nhân, tú tài Pháp, làm việc trong chế độ Pháp thuộc nhưng đa số là làm giáo chức, điển hình có tiếng là thầy cử Đông (cử nhân). Ông cũng là sư phụ của tôi một thời gian ngắn khi chúng tôi học tại nhà thầỵ Sau khi Việt Minh cướp chính quyền, không có trường học mới.
Đó là 1 đêm sáng trăng tháng 3/1951. Vừa chập tối, các ống loa bằng kẽm cuốn được phát ra tràng lệnh: đúng 8 giờ tối, yêu cầu nhân dân tập trung tại sân đình làng Quỳnh Đôi để đấu lũ "phản động", ai không tới tức có cảm tình với chúng, lời hăm dọa kia có ai dám không đị Gia đình tôi tới nơi thì sân đình chật ních ngườị Năm đó, tôi khoảng 14 tuổi, là thiếu nhi. Trong ánh sáng lu mờ của vài đĩa đèn, tôi thấy lố nhố trong đình những người bị trói 2 tay quặt ra sau lưng, xung quanh là cán bộ áo sơ mi, quần vải nâu và lũ du kích trẻ măng trong tay cầm gậỵ
Không giam im như tờ, rợn tóc gáỵ Bỗng có tiếng 1 cán gái nói lới: tôi được đảng điều về đây chủ tọa buổi đấu tố này. Nói vừa dứt là có tiếng hô: đả đảo "bọn phản động", phải xử tử chúng. Tiếng hô đả đảo của đám đông nhất loạt vang lên. Tiếp sau là những ý kiến đề nghị trói dìm ao, hồ, đứa đưa ý kiến đập dập các ngón tay, có ý kiến yêu cầu đốt. Rùng rợn hơn là 1 đề nghị của nữ chó cái, yêu cầu cắt thịt, đặt biệt là "thằng" Đông, thường gọi là thầy cử Đông vì ông ta có bằng cử nhân thời Pháp. Thầy đứng đầu trong danh sách 26 người được cấp trên lên danh sách, trong đó tôi biết rõ có thầy Toại, Lân, Hạnh ...v.v. và 2 người sau rốt là ông Lam, ông Canh. Trong khi ngoài sân, bọn cán bộ thúc đẩy đám người cò mồi đề nghị những hình phạt man rợ, thì bên trong, tụi du kích treo ngược từng người lên xã đình rồi lấy gậy đánh túi bụi vào người, vào chân nạn nhân. Tiếng rên la thảm thiết của nạn nhân làm trái tim những người không oán thù gì đau thắt nhưng không ai dám nhở 1 giọt nước mắt, nhưng ngược lại một số người, cặp mắt của họ đỏ ngầu vì căm thù, sau khi đã ăn phải bã phỉnh gạt và tuyên truyền sặc mùi thù hận giai cấp hận giai cấp của bọn cán bộ CS. Kết thúc sau màn đánh đập là nạn nhân "được quấn bông vào 2 tay, tẩm dầu rồi châm lửa đốt. Nạn nhân co quắm người lên, tiếng rên la lúc đầu lớn rồi nhỏ dần, nhỏ dân, máu mũi, máu miệng rỉ ra, sau cùng hết cựa quậy vì hầu như đã tắt thở." Và tới đây thì cuộc đấu tố cũng kết thúc. Tụi cán bộ yêu cầu nhân dân về nhà hết, sau đó là những gì không ai được biết nữa. Sau này được tin, họ đã được chôn chung 1 hố.
Sau làng Quỳnh Đôi là đến hàng loạt làng khác. Số phận những người được gọi là trí thức đều cũng chung số phận. Chỉ một sự hi hữu hiếm có là ông Nghĩa, cậu ruột của tôi ở Cầu Giát, sau khi đấu, chúng đem vứt xác sau đình chờ sáng mai đem chôn nhưng gần sáng 1 du kích có phận sự canh nghe tiếng rên, nó thấy cậu tôi còn sống. May là du kích này ở gần nhà và còn có lương tâm, hắnvề báo cho mợ tôi biết để lên phục dược và ông đã sống lạị Sáng ngày sau mợ tôi lên ủy ban xã xin được chăm sóc chồng. Chúng đồng ý, thế là ông được sống và sau đó chúng đưa ông lên giam tại Yên Sơn tới hiệp định Geneve được về.
Sau khi đã thanh toán hết trí thức, Hồ Chí Minh làm một cử chỉ nước mắt cá sấu, viết thư rằng: chủ tịch rất đau buồn và xin lỗi thân nhân những nạn nhân rồi đổ tội cho tại vì cấp dưới đã thi hành sai chính sách, giết hại một số người. Một trò hề gian ác chưa từng có trên đời. Thế mà những nhà trí thức quốc gia còn mê ngủ. Tại sao họ không sinh ra ở vùng liên khu 4 ấy để được chết chôn 1 hố như thầy Đông và các nạn nhận vô tội kia, xuống âm phủ để thấy rõ mặt, tõ tội ác của tên Hồ nhỉ !
Nguyễn Hương
http://ngothelinh1.tripod.com/hue20.jpg
http://ngothelinh1.tripod.com/hue22.jpg
Đừng nghe những gì cộng sản nói.
Mà hãy nhìn những gì cộng sản làm.
http://ngothelinh1.tripod.com/hue13.jpg
http://i15.tinypic.com/2vcvp7k.jpg
http://i15.tinypic.com/33yqjj6.jpg
http://i15.tinypic.com/2aa125v.jpg
[http://i15.tinypic.com/47cflkz.jpg
http://i15.tinypic.com/3329mqb.jpg
(Trích: Văn Nghệ Tiền Phong số 641, mục bạn đọc viết trang 46)
Kính gởi ban biên tập Văn Nghệ Tiền Phong,
Tôi là Nguyễn Hương, độc giả lâu năm của qúy báo. Tôi chăm chú theo dõi các bài kể tội ác của CS, nhưng chưa có bài nào đề cập tới vụ đấu tố phản động (tức thành phần trí thức) từ cá nhân xuống yếu lươc mà tôi tận mắt chứng kiến tại xã tôi Quỳnh Anh, làng Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An, Liên Khu 4 từ Thanh Hóa vào Quảng Bình.
Phần nhiều tác giả chỉ kể tội ác của VC qua 2 vụ đấu tố cải cách ruộng đất mà không tố các vụ đấu tố phản động 1950-1951 man rợ và khủng khiếp hơn nhiều.
Tôi viết thư này không ngoài ý muốn cung cấp bằng chứng tối ác của CSVN để có thêm tài liệu mà viết bài cho con em biết sự thật độc ác của Hồ Chí Minh và đồng bọn, đồng thời cho mấy nhà trí thức có mắt như mù, đang tuyên truyền không công cho VC, hy vọng chúng sẽ ban cho những miếng thịt người khét lẹt của nạn nhân CS. Chính những nạn nhân này là người có học đó. Hồi đó, cũng vì tin tưởng họ Hồi kêu gọi nên hăng hái tham gia làm việc cho chúng, vì bọn cán bộ chưa biết đọc và viết. Đến lúc tụi cán bộ này biết chữ, qua các lớp bình dân học vụ, có thể thay thế là Hồ Chí Minh ra lệnh triệt hạ.
Sau đây tôi sẽ tường thuật lại vụ đấu tố phản động tại làng Quỳnh Đôi, xã Quỳnh Anh của tôi, một trong tất cả các làng thuộc Liên Khu Tư. Trước ngày đấu tố cả tháng, đội cán bộ phát động từ trên về xã, mói nối một số nam, nữ thanh niên thuộc thành phần đi ở đợ, trộm cắp, bắt ốc, mò cua làm nồng cốt cho cuộc đấu. Chủ đích là tiêu diệt thành phần này sẽ làm hại chế độ. Việc phải đến đã đến, màn tang tóc đã kéo đến xã chúng tôi, một thí điểm đầu tiên trong huyện Quỳnh Lưu vì làng này có nhiều trí thức có bằng cử nhân, tú tài Pháp, làm việc trong chế độ Pháp thuộc nhưng đa số là làm giáo chức, điển hình có tiếng là thầy cử Đông (cử nhân). Ông cũng là sư phụ của tôi một thời gian ngắn khi chúng tôi học tại nhà thầỵ Sau khi Việt Minh cướp chính quyền, không có trường học mới.
Đó là 1 đêm sáng trăng tháng 3/1951. Vừa chập tối, các ống loa bằng kẽm cuốn được phát ra tràng lệnh: đúng 8 giờ tối, yêu cầu nhân dân tập trung tại sân đình làng Quỳnh Đôi để đấu lũ "phản động", ai không tới tức có cảm tình với chúng, lời hăm dọa kia có ai dám không đị Gia đình tôi tới nơi thì sân đình chật ních ngườị Năm đó, tôi khoảng 14 tuổi, là thiếu nhi. Trong ánh sáng lu mờ của vài đĩa đèn, tôi thấy lố nhố trong đình những người bị trói 2 tay quặt ra sau lưng, xung quanh là cán bộ áo sơ mi, quần vải nâu và lũ du kích trẻ măng trong tay cầm gậỵ
Không giam im như tờ, rợn tóc gáỵ Bỗng có tiếng 1 cán gái nói lới: tôi được đảng điều về đây chủ tọa buổi đấu tố này. Nói vừa dứt là có tiếng hô: đả đảo "bọn phản động", phải xử tử chúng. Tiếng hô đả đảo của đám đông nhất loạt vang lên. Tiếp sau là những ý kiến đề nghị trói dìm ao, hồ, đứa đưa ý kiến đập dập các ngón tay, có ý kiến yêu cầu đốt. Rùng rợn hơn là 1 đề nghị của nữ chó cái, yêu cầu cắt thịt, đặt biệt là "thằng" Đông, thường gọi là thầy cử Đông vì ông ta có bằng cử nhân thời Pháp. Thầy đứng đầu trong danh sách 26 người được cấp trên lên danh sách, trong đó tôi biết rõ có thầy Toại, Lân, Hạnh ...v.v. và 2 người sau rốt là ông Lam, ông Canh. Trong khi ngoài sân, bọn cán bộ thúc đẩy đám người cò mồi đề nghị những hình phạt man rợ, thì bên trong, tụi du kích treo ngược từng người lên xã đình rồi lấy gậy đánh túi bụi vào người, vào chân nạn nhân. Tiếng rên la thảm thiết của nạn nhân làm trái tim những người không oán thù gì đau thắt nhưng không ai dám nhở 1 giọt nước mắt, nhưng ngược lại một số người, cặp mắt của họ đỏ ngầu vì căm thù, sau khi đã ăn phải bã phỉnh gạt và tuyên truyền sặc mùi thù hận giai cấp hận giai cấp của bọn cán bộ CS. Kết thúc sau màn đánh đập là nạn nhân "được quấn bông vào 2 tay, tẩm dầu rồi châm lửa đốt. Nạn nhân co quắm người lên, tiếng rên la lúc đầu lớn rồi nhỏ dần, nhỏ dân, máu mũi, máu miệng rỉ ra, sau cùng hết cựa quậy vì hầu như đã tắt thở." Và tới đây thì cuộc đấu tố cũng kết thúc. Tụi cán bộ yêu cầu nhân dân về nhà hết, sau đó là những gì không ai được biết nữa. Sau này được tin, họ đã được chôn chung 1 hố.
Sau làng Quỳnh Đôi là đến hàng loạt làng khác. Số phận những người được gọi là trí thức đều cũng chung số phận. Chỉ một sự hi hữu hiếm có là ông Nghĩa, cậu ruột của tôi ở Cầu Giát, sau khi đấu, chúng đem vứt xác sau đình chờ sáng mai đem chôn nhưng gần sáng 1 du kích có phận sự canh nghe tiếng rên, nó thấy cậu tôi còn sống. May là du kích này ở gần nhà và còn có lương tâm, hắnvề báo cho mợ tôi biết để lên phục dược và ông đã sống lạị Sáng ngày sau mợ tôi lên ủy ban xã xin được chăm sóc chồng. Chúng đồng ý, thế là ông được sống và sau đó chúng đưa ông lên giam tại Yên Sơn tới hiệp định Geneve được về.
Sau khi đã thanh toán hết trí thức, Hồ Chí Minh làm một cử chỉ nước mắt cá sấu, viết thư rằng: chủ tịch rất đau buồn và xin lỗi thân nhân những nạn nhân rồi đổ tội cho tại vì cấp dưới đã thi hành sai chính sách, giết hại một số người. Một trò hề gian ác chưa từng có trên đời. Thế mà những nhà trí thức quốc gia còn mê ngủ. Tại sao họ không sinh ra ở vùng liên khu 4 ấy để được chết chôn 1 hố như thầy Đông và các nạn nhận vô tội kia, xuống âm phủ để thấy rõ mặt, tõ tội ác của tên Hồ nhỉ !
Nguyễn Hương
http://ngothelinh1.tripod.com/hue20.jpg
http://ngothelinh1.tripod.com/hue22.jpg
Đừng nghe những gì cộng sản nói.
Mà hãy nhìn những gì cộng sản làm.
http://ngothelinh1.tripod.com/hue13.jpg
http://i15.tinypic.com/2vcvp7k.jpg
http://i15.tinypic.com/33yqjj6.jpg
http://i15.tinypic.com/2aa125v.jpg
[http://i15.tinypic.com/47cflkz.jpg
http://i15.tinypic.com/3329mqb.jpg