PDA

View Full Version : Bong Bóng Lên Trời - Nguyễn Nhật Ánh



Pages : 1 2 3 4 5 6 [7] 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29

nguoibanthan_ph
05-20-2007, 08:20 AM
Chương 7


Thế là, sau lần gặp gỡ tình cờ đó, Thường trở thành một anh chàng bán kẹo kéo. Theo yêu cầu của Thường, chú Kiến không hó hé chuyện này với bất cứ ai. Với bà Tuệ, lại càng giấu tiệt. Thường nói dối mẹ là anh mới tìm được chỗ dạy kèm. Khi anh hí hửng thông báo tin đó trong bữa ăn, thoạt đầu bà Tuệ tỏ vẻ không bằng lòng:

- Lo cho gia đình là chuyện của mẹ! Chiều nào con cũng đi dạy kèm, thì giờ đâu mà học tập!

- Con sắp xếp giờ giấc được mà!

Bà Tuệ vẫn chưa yên tâm:

- Sắp xếp là một chuyện! Nhưng lấy gì đảm bảo chất lượng học tập của con sẽ không bị ảnh hưởng?

Thường mím môi:

- Con hứa với mẹ điều đó! Sau một thời gian, mẹ cứ kiểm tra bài vở của con. Nếu việc dạy kèm quả thực làm con học kém đi, con sẽ bỏ dạy ngay!

Nét mặt thành khẩn của Thường khiến bà Tuệ dịu lại. Nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng:

- Thế còn sức khỏe của con?

- Không sao đâu mẹ! - Thường nói với giọng quả quyết - Con biết giữ gìn sức khỏe mà! Hơn nữa, con kèm học trò lớp chín, chương trình cũng nhẹ, chỉ phải năm cuối cấp nên chiều nào cũng phải đi kèm mà thôi!

Ánh mắt nài nỉ và lời lẽ khẩn thiết của Thường cuối cùng đã làm bà Tuệ xiêu lòng:

- Thôi được! Nếu con đã nói vậy, mẹ cũng không cấm cản. Chỉ có điều, con đừng bao giờ quên những lời hứa của mình!

Chỉ đợi có vậy, ngay chiều hôm sau, Thường lật đật phóng xe ra khỏi nhà. Anh đến thẳng nhà chú Kiến, như đã hẹn trước. Khi đi, Thường cố ý ăn vận tươm tất, ra dáng một ông thầy giáo đi dạy kèm. Trong cái túi xách cầm theo, bên cạnh những cuốn sách ghi trang, Thường đã nhét sẵn một bộ quần áo cũ. Tới nhà chú Kiến, Thường sẽ thay đồ ra và anh sẽ đi hành nghề trong bộ quần áo cũ kỹ kia. Chiều về, Thường lại ghé nhà chú Kiến để hóa trang một lần nữa trước khi trở về nhà.

Chú Kiến đón Thường bằng ánh mắt vui vẻ. Chú chỉ cây kẹo gói trong tấm ny-lông đặt giữa bàn:

- Của cháu đây!

Vừa nói chú vừa kéo Thường lại cạnh bàn và bắt đầu hướng dẫn cho anh cách kéo từng khúc kẹo. Động tác chẳng có gì phức tạp nên chỉ trong chốc lát, Thường đã có thể kéo thuần thục. Sau đó, chú nói sơ qua về giá cả, khúc dài bao nhiêu, khúc ngắn bao nhiêu.

Thường ngó quanh:

- Đồ nghề nấu kẹo của chú đâu?

Chú Kiến cười:

- Làm kẹo kéo cần gì đồ nghề! Cứ đổ đường vô nồi mà nấu. Khi nào thấy nó bắt đầu quánh lại thì nhỏ từng giọt vô chén nước để thử. Thấy được rồi thì đổ ra thau, chờ nó nguội bớt treo lên móc mà đánh.

Chú Kiến chỉ tay lên cái móc sắt treo sát tường:

- Cái móc kia kìa! Đánh đến khi nào nó trắng tinh và bắt đầu co lại thì đem xuống cán dẹp ra! - Đang thao thao bất tuyệt, chợt chú khựng lại, ngó Thường - Mà thôi, cháu cần gì biết ba chuyện đó. Chuyện làm kẹo để chú lo. Hằng ngày, cháu cứ việc ghé đây lấy kẹo mang đi là được rồi!

Thường mỉm cười:

- Thì cháu hỏi cho biết...

Không đợi Thường nói dứt câu, chú Kiến vội lên tiếng giục:

- Thôi, chú cháu mình đi!

- Bây giờ đi đâu?

- Chú sẽ dẫn cháu đến trường cấp một Phương Nam. Chỗ này thường ngày chú vẫn tạt qua. Phải có chú dẫn đi mới được. Cháu là "ma mới", đi một mình không khéo bị "ma cũ" bắt nạt. Thôi, mình đi!

- Chú chờ cháu một chút! Cháu phải thay đồ đã!

Vừa nói, Thường vừa lôi bộ đồ trong túi xách ra.

Chú Kiến cười cười:

- Thật khổ! Đi bán kẹo kéo mà y như đi đóng kịch không bằng!