Nhím Hoàng Kim
05-20-2007, 08:25 AM
Chuyện Yên Ngựa
Đây là một câu chuyện về cái yên ngựa . Thuở xưa ngựa không có yên . Có lẽ tại sau này người ta tu hành rồi mới nghĩ ra cái yên ngựa .
Có một người tên gọi là Hồ Liêu , là một vị quan rất hung ác , ông ta không lương thiện như chúng ta . Năm sáu mươi hai tuổi ông chết và đi xuống gặp Diêm Vương . Diêm Vương này là người Formosa , hơi kỳ lạ , trên mặt của ông bên trái thì đen , bên phải thì trắng , không biết tại sao (Cười).
Diêm Vương mở sổ có ghi tội ác và phước báu của mỗi người để coi Hồ Liêu lúc sinh tiền đã làm những việc xấu tốt như thế nào . Ông thấy Hồ Liêu đã tạo ra rất nhiều nghiệp chướng và chưa bao giờ bố thí một cái gì cho ai cả , ông ta cũng không chịu đi Hồng Kông biểu tình tranh đấu cho người tị nạn (Cười). Ông không bao giờ cúng dường cho một ngôi chùa nào ; không bao giờ đi nhà thờ ; không bao giờ bố thí cho ăn mày ; không bao giờ đóng góp một xu nào cho hội từ thiện Từ Tế hoặc bất cứ hội từ thiện nào . Hồ Liêu không ăn chay ; ông không ăn thịt vì quá hà tiện , chứ không phải vì muốn thành Phật . Cho nên , tôi đã nói quý vị rằng ăn chay không thể thành Phật được , còn phải tùy thuộc mục đích của việc ăn chay . Ông không ăn thịt vì không muốn tốn tiền mua thịt cho gia đình . Đôi khi thèm quá , ông trốn vo phòng tắm ăn một miếng , ăn xong mới bước ra để cho người khác đừng biết . Ông hà tiện tới cỡ đó . Ông cũng không bao giờ đi nghe Thanh Hải Vô Thượng Sư thuyết pháp (Cười).
Diêm Vương đọc đi đọc lại , thấy không có cách nào cứu vớt ông được , toàn là nghiệp xấu , không một phước báu nào cả . Trong sổ có ghi chép rằng có một lần , có người đề tử của Thanh Hải Vô Thượng Sư tặng cho ông một quyển sách biếu miễn phí ! Nhưng ông không lấy vì nói rằng quyển sách chiếm mất chỗ trong túi ny lông thức ăn của ông (Cười). Ai mà cứu nổi người này ?!
Rồi Diêm Vương nói : "Không tốt ! Thôi dẹp ! Dẹp ! Ta đã ráng hết sức kiếm khắp nơi trong sổ này , mà chỉ thấy toàn là nghiệp xấu . Bây giờ ngươi phải đầu thai làm ngựa để bù lại những việc làm xấu của ngươi trong quá khứ".
Nói xong , Diêm Vương khoa chân , múa tay , rồi đá Hồ Liêu một cái . Ông rớt xuống trần đầu thai làm con ngựa . Con ngựa này mang thẻ có tên , nên người ta biết là Hồ Liêu tái sanh .
Con ngựa Hồ Liêu càng ngày càng lớn , ăn rất nhiều cỏ và rất là thỏa mãn , vì kiếp trước , nó đã không muốn mua thịt , đậu hủ cũng không muốn mua , cho nên chỉ ăn cỏ cũng hài lòng . Nó chẳng bao giờ than phiền về việc ăn cỏ , miễn phí mà ! Làm thân con ngựa mà tính vẫn còn hà tiện . Nó ăn những nhúm cỏ rẻ mạt , hư thối , còn chỗ cỏ tươi thì nó dành dụm đem bán cho những con ngựa khác (Cười).
Khi nó lớn lên , chủ nhân cho nó đi làm công , chở cây , chở dầu ăn , chở gạo và những vật dụng cần thiết trong nhà . Có khi nó phải kéo một chiếc xe chở bốn mươi , năm mươi người thật là mập . Ôi giời ơi ! Nó chịu không nổi . Nhưng nếu không đi , người phu xe sẽ đánh nó . Cho nên nó rất là bực bội , không thể chịu nổi . Hơn nữa , người phu xe đối đãi với nó rất tệ . Hắn đá nó , đối xử với nó rất tàn nhẫn . Khi hắn cỡi ngựa , vì lưng ngựa không có yên cho nên nó cảm thấy thật đau đớn và khó chịu .
Con ngựa này kiếp trước vừa mới làm người , nên hãy còn tính người , không giống ngựa . Cho nên nó rất buồn bực , chua xót và cuối cùng nhịn đói đình công ! Nó bỏ ăn uống ba , bốn ngày rồi chết . Một số đệ tử Thanh Hải Vô Thượng Sư thấy nó tội nghiệp quá , đến tụng kinh , hát bài Halle-lujah cầu nguyện cho nó . Tuy nhiên , vì nghiệp nó còn quá nặng nên phải xuống gặp Diêm Vương .
Diêm Vương giận quá , la nó một trận tơi bời : "Ngươi tính chạy trốn nghiệp chướng hay sao ? Chạy được không ? Không , không thể được ! Ta nói cho ngươi hay , ta bảo ngươi làm ngựa , ngươi phải làm ngựa ; ta bảo ngươi làm chó , ngươi phải làm chó . Ngươi không thể trốn được . Ngươi có thể biết rằng trừ khi ngươi thanh toán xong hết nghiệp chướng , bằng không ngươi chạy đâu cũng không thể thoát được hay không ?"
Diêm Vương mắng nhiếc tới nỗi đỏ mặt tía tai : "Đồ bịp bợm ! Thời điểm của ngươi còn chưa tới , nghiêp chướng của ngươi còn chưa trả xong , lại cố tình nhịn đói đến chết . Đúng là đồ bịp bợm !" Nói tới đó , Diêm Vương biến nó thành một con chó . Ông khoa tay từ đầu xuống chân , rồi đá nó một cái . Thế là nó rơi vào bụng của một con chó mẹ và sinh ra đời .
Bây giờ tuy Hồ Liêu làm phận chó , nhưng vẫn còn một vài tính nết và trí khôn của con người . Nó cảm thấy vô cùng buồn bã , vô cùng bực tức , vô cùng khổ tâm , vô cùng lo lắng , rất là chán chường , rất là yếu đuối , rất là bất lực , và rất là áo não ( chữ "áo não" trong tiếng Trung Hoa được phát âm là "ủ lẻo" hay "hủ leo", đồng thanh với tên Hồ Liêu). (Sư Phụ và mọi người cười). Nhưng nó không dám tự sát nữa , vì nó biết Diêm Vương sẽ trừng phạt nặng hơn .
Nó cứ suy nghĩ mãi : "Bây giờ ta không thể nhịn đói được . Đồ ăn chó khó nuốt quá , nhưng ta vẫn phải ăn . Nếu không , không biết Diêm Vương sẽ trừng trị ta tới mức nào nữa !"
Nó nghĩ qua , nghĩ lại , nghĩ theo kiểu chó . Bỗng nhiên nó tỉnh ngộ và tự nhủ : "Bây giờ , nếu ta cắn ông chủ một cái thật đau , thế nào ổng cũng đánh ta chết ! Ha ! (Sư Phụ và mọi người cười) Như vậy ta sẽ được chết mà không phải tự vận !"
Nghĩ được ra kế này , nó lập tức làm ngay . Nó niệm kinh gì đó : "Da , da , da , da ..." để siêu độ cho mình trong khi đợi ông chủ về . Sau khi hút sách , rượu chè xong xuôi , ông chủ nó về tới nhà . Con chó vẫy đuôi rồi nhào tới cắn ông chủ mấy cái từ đàng sau ra đàng trước . Ông chủ đau quá , vừa say vừa giận , lấy gậy lớn đánh nó một cái . Con chó chết tiêu , kaputt !
Nó lại trở xuống địa ngục nữa . Diêm Vương tức quá , dĩ nhiên là la nó một trận nữa : "Mày là đồ chó hư ! Dám lừa bịp ta nữa ! Bây giờ , hừm ! Mày sẽ bị đánh năm roi trước đã".
Sau khi bị đánh xong , nó lại phải đầu thai làm một con rắn . Ôi ! Lúc trước làm chó còn đỡ , nhưng bây giờ làm rắn thì thật là khổ . Càng trốn càng bị phạt nặng nề . Sau khi biến nó thành rắn rồi , Diêm Vương ném nó vào một cái hầm tối , khóa lại , xem nó còn đi đâu nổi . Tuy nhiên , nó vẫn đào được cái lỗ chui ra . Bây giờ nó không còn dám tự vận hoặc cắn người khác , biết rằng làm vậy chỉ thêm tội mà thôi . nó suy nghĩ qua , suy nghĩ lại bằng cái đầu rắn , cuối cùng quyết định bò ra giữa đường , nằm ngủ (Sư Phụ và mọi người cười) . Tên này thật là nhiều ý kiến , ngủ giữa đường ban đêm ! Hồi xưa ngoài đường không có đèn , cho nên , khi có một chiếc xe chạy qua , nó bị cán ra làm mấy khúc và được giải thoát !
Thấy cảnh tượng đáng thương , Diêm Vương quyết định phạt như vậy đủ rồi . Cuối cùng nó đã thành công ! Diêm Vương thấy thương cho sự đau đớn và khổ sở của nó cho nên không đành lòng phạt nữa . A ! Diêm Vương cuối cùng cũng từ bi đấy chứ hả ! Chắc có tu Pháp Môn Quán Âm đây , vì mới tu nửa chừng cho nên khuôn mặt nửa trắng (cười) nửa đen ! Cho nên hồ Liêu được tha thứ và cho phép đầu thai làm người .
Đầu thai xuống lần này , nó lại được làm quan một lần nữa . Nhưng Diêm Vương dặn nó là phải dùng đạo đức và trí huệ để trị dân , không được tham lam hoặc tham nhũng ; không được hung ác hại người . "Nếu không", Diêm Vương cảnh cáo "ta nhất định sẽ không tha ! Ngoài ra nhà ngươi còn phải giữ năm giới nữa".
Diêm Vương còn dặn nó đi kiếm Thanh Hải Vô Thượng Sư thọ tâm ấn (Vỗ tay). Nói giỡn thôi ! Những người này muốn độ khó lắm . Tốt nhất là họ đừng có tới (Sư Phụ cười).
Nhưng sau đó quả thật ông đến kiếm Ngài . Ngài dạy ông trì năm giới , phải ăn chay , tọa thiền ngày hai tiếng rưỡi , phải đi cộng tu , phải bênh vực hoặc chống đối giúp người đau khổ , vân vân ... Từ đó về sau , ông trở thành một người rất tốt ; sau này , làm quan rất là đạo đức . Ông dặn thuộc hạ mỗi khi đi ngựa phải dùng yên , không được lấy chân đá ngựa và cũng đừng đánh nó mạnh quá , vì ông nhớ lúc còn làm ngựa phải chịu đau khổ tới mức nào . Ông cũng rất rộng lượng và ôn hòa đối với dân . Cho nên , về sau tất cả nghiệp xấu của ông đều được rửa sạch .
Đây là một câu chuyện về cái yên ngựa . Thuở xưa ngựa không có yên . Có lẽ tại sau này người ta tu hành rồi mới nghĩ ra cái yên ngựa .
Có một người tên gọi là Hồ Liêu , là một vị quan rất hung ác , ông ta không lương thiện như chúng ta . Năm sáu mươi hai tuổi ông chết và đi xuống gặp Diêm Vương . Diêm Vương này là người Formosa , hơi kỳ lạ , trên mặt của ông bên trái thì đen , bên phải thì trắng , không biết tại sao (Cười).
Diêm Vương mở sổ có ghi tội ác và phước báu của mỗi người để coi Hồ Liêu lúc sinh tiền đã làm những việc xấu tốt như thế nào . Ông thấy Hồ Liêu đã tạo ra rất nhiều nghiệp chướng và chưa bao giờ bố thí một cái gì cho ai cả , ông ta cũng không chịu đi Hồng Kông biểu tình tranh đấu cho người tị nạn (Cười). Ông không bao giờ cúng dường cho một ngôi chùa nào ; không bao giờ đi nhà thờ ; không bao giờ bố thí cho ăn mày ; không bao giờ đóng góp một xu nào cho hội từ thiện Từ Tế hoặc bất cứ hội từ thiện nào . Hồ Liêu không ăn chay ; ông không ăn thịt vì quá hà tiện , chứ không phải vì muốn thành Phật . Cho nên , tôi đã nói quý vị rằng ăn chay không thể thành Phật được , còn phải tùy thuộc mục đích của việc ăn chay . Ông không ăn thịt vì không muốn tốn tiền mua thịt cho gia đình . Đôi khi thèm quá , ông trốn vo phòng tắm ăn một miếng , ăn xong mới bước ra để cho người khác đừng biết . Ông hà tiện tới cỡ đó . Ông cũng không bao giờ đi nghe Thanh Hải Vô Thượng Sư thuyết pháp (Cười).
Diêm Vương đọc đi đọc lại , thấy không có cách nào cứu vớt ông được , toàn là nghiệp xấu , không một phước báu nào cả . Trong sổ có ghi chép rằng có một lần , có người đề tử của Thanh Hải Vô Thượng Sư tặng cho ông một quyển sách biếu miễn phí ! Nhưng ông không lấy vì nói rằng quyển sách chiếm mất chỗ trong túi ny lông thức ăn của ông (Cười). Ai mà cứu nổi người này ?!
Rồi Diêm Vương nói : "Không tốt ! Thôi dẹp ! Dẹp ! Ta đã ráng hết sức kiếm khắp nơi trong sổ này , mà chỉ thấy toàn là nghiệp xấu . Bây giờ ngươi phải đầu thai làm ngựa để bù lại những việc làm xấu của ngươi trong quá khứ".
Nói xong , Diêm Vương khoa chân , múa tay , rồi đá Hồ Liêu một cái . Ông rớt xuống trần đầu thai làm con ngựa . Con ngựa này mang thẻ có tên , nên người ta biết là Hồ Liêu tái sanh .
Con ngựa Hồ Liêu càng ngày càng lớn , ăn rất nhiều cỏ và rất là thỏa mãn , vì kiếp trước , nó đã không muốn mua thịt , đậu hủ cũng không muốn mua , cho nên chỉ ăn cỏ cũng hài lòng . Nó chẳng bao giờ than phiền về việc ăn cỏ , miễn phí mà ! Làm thân con ngựa mà tính vẫn còn hà tiện . Nó ăn những nhúm cỏ rẻ mạt , hư thối , còn chỗ cỏ tươi thì nó dành dụm đem bán cho những con ngựa khác (Cười).
Khi nó lớn lên , chủ nhân cho nó đi làm công , chở cây , chở dầu ăn , chở gạo và những vật dụng cần thiết trong nhà . Có khi nó phải kéo một chiếc xe chở bốn mươi , năm mươi người thật là mập . Ôi giời ơi ! Nó chịu không nổi . Nhưng nếu không đi , người phu xe sẽ đánh nó . Cho nên nó rất là bực bội , không thể chịu nổi . Hơn nữa , người phu xe đối đãi với nó rất tệ . Hắn đá nó , đối xử với nó rất tàn nhẫn . Khi hắn cỡi ngựa , vì lưng ngựa không có yên cho nên nó cảm thấy thật đau đớn và khó chịu .
Con ngựa này kiếp trước vừa mới làm người , nên hãy còn tính người , không giống ngựa . Cho nên nó rất buồn bực , chua xót và cuối cùng nhịn đói đình công ! Nó bỏ ăn uống ba , bốn ngày rồi chết . Một số đệ tử Thanh Hải Vô Thượng Sư thấy nó tội nghiệp quá , đến tụng kinh , hát bài Halle-lujah cầu nguyện cho nó . Tuy nhiên , vì nghiệp nó còn quá nặng nên phải xuống gặp Diêm Vương .
Diêm Vương giận quá , la nó một trận tơi bời : "Ngươi tính chạy trốn nghiệp chướng hay sao ? Chạy được không ? Không , không thể được ! Ta nói cho ngươi hay , ta bảo ngươi làm ngựa , ngươi phải làm ngựa ; ta bảo ngươi làm chó , ngươi phải làm chó . Ngươi không thể trốn được . Ngươi có thể biết rằng trừ khi ngươi thanh toán xong hết nghiệp chướng , bằng không ngươi chạy đâu cũng không thể thoát được hay không ?"
Diêm Vương mắng nhiếc tới nỗi đỏ mặt tía tai : "Đồ bịp bợm ! Thời điểm của ngươi còn chưa tới , nghiêp chướng của ngươi còn chưa trả xong , lại cố tình nhịn đói đến chết . Đúng là đồ bịp bợm !" Nói tới đó , Diêm Vương biến nó thành một con chó . Ông khoa tay từ đầu xuống chân , rồi đá nó một cái . Thế là nó rơi vào bụng của một con chó mẹ và sinh ra đời .
Bây giờ tuy Hồ Liêu làm phận chó , nhưng vẫn còn một vài tính nết và trí khôn của con người . Nó cảm thấy vô cùng buồn bã , vô cùng bực tức , vô cùng khổ tâm , vô cùng lo lắng , rất là chán chường , rất là yếu đuối , rất là bất lực , và rất là áo não ( chữ "áo não" trong tiếng Trung Hoa được phát âm là "ủ lẻo" hay "hủ leo", đồng thanh với tên Hồ Liêu). (Sư Phụ và mọi người cười). Nhưng nó không dám tự sát nữa , vì nó biết Diêm Vương sẽ trừng phạt nặng hơn .
Nó cứ suy nghĩ mãi : "Bây giờ ta không thể nhịn đói được . Đồ ăn chó khó nuốt quá , nhưng ta vẫn phải ăn . Nếu không , không biết Diêm Vương sẽ trừng trị ta tới mức nào nữa !"
Nó nghĩ qua , nghĩ lại , nghĩ theo kiểu chó . Bỗng nhiên nó tỉnh ngộ và tự nhủ : "Bây giờ , nếu ta cắn ông chủ một cái thật đau , thế nào ổng cũng đánh ta chết ! Ha ! (Sư Phụ và mọi người cười) Như vậy ta sẽ được chết mà không phải tự vận !"
Nghĩ được ra kế này , nó lập tức làm ngay . Nó niệm kinh gì đó : "Da , da , da , da ..." để siêu độ cho mình trong khi đợi ông chủ về . Sau khi hút sách , rượu chè xong xuôi , ông chủ nó về tới nhà . Con chó vẫy đuôi rồi nhào tới cắn ông chủ mấy cái từ đàng sau ra đàng trước . Ông chủ đau quá , vừa say vừa giận , lấy gậy lớn đánh nó một cái . Con chó chết tiêu , kaputt !
Nó lại trở xuống địa ngục nữa . Diêm Vương tức quá , dĩ nhiên là la nó một trận nữa : "Mày là đồ chó hư ! Dám lừa bịp ta nữa ! Bây giờ , hừm ! Mày sẽ bị đánh năm roi trước đã".
Sau khi bị đánh xong , nó lại phải đầu thai làm một con rắn . Ôi ! Lúc trước làm chó còn đỡ , nhưng bây giờ làm rắn thì thật là khổ . Càng trốn càng bị phạt nặng nề . Sau khi biến nó thành rắn rồi , Diêm Vương ném nó vào một cái hầm tối , khóa lại , xem nó còn đi đâu nổi . Tuy nhiên , nó vẫn đào được cái lỗ chui ra . Bây giờ nó không còn dám tự vận hoặc cắn người khác , biết rằng làm vậy chỉ thêm tội mà thôi . nó suy nghĩ qua , suy nghĩ lại bằng cái đầu rắn , cuối cùng quyết định bò ra giữa đường , nằm ngủ (Sư Phụ và mọi người cười) . Tên này thật là nhiều ý kiến , ngủ giữa đường ban đêm ! Hồi xưa ngoài đường không có đèn , cho nên , khi có một chiếc xe chạy qua , nó bị cán ra làm mấy khúc và được giải thoát !
Thấy cảnh tượng đáng thương , Diêm Vương quyết định phạt như vậy đủ rồi . Cuối cùng nó đã thành công ! Diêm Vương thấy thương cho sự đau đớn và khổ sở của nó cho nên không đành lòng phạt nữa . A ! Diêm Vương cuối cùng cũng từ bi đấy chứ hả ! Chắc có tu Pháp Môn Quán Âm đây , vì mới tu nửa chừng cho nên khuôn mặt nửa trắng (cười) nửa đen ! Cho nên hồ Liêu được tha thứ và cho phép đầu thai làm người .
Đầu thai xuống lần này , nó lại được làm quan một lần nữa . Nhưng Diêm Vương dặn nó là phải dùng đạo đức và trí huệ để trị dân , không được tham lam hoặc tham nhũng ; không được hung ác hại người . "Nếu không", Diêm Vương cảnh cáo "ta nhất định sẽ không tha ! Ngoài ra nhà ngươi còn phải giữ năm giới nữa".
Diêm Vương còn dặn nó đi kiếm Thanh Hải Vô Thượng Sư thọ tâm ấn (Vỗ tay). Nói giỡn thôi ! Những người này muốn độ khó lắm . Tốt nhất là họ đừng có tới (Sư Phụ cười).
Nhưng sau đó quả thật ông đến kiếm Ngài . Ngài dạy ông trì năm giới , phải ăn chay , tọa thiền ngày hai tiếng rưỡi , phải đi cộng tu , phải bênh vực hoặc chống đối giúp người đau khổ , vân vân ... Từ đó về sau , ông trở thành một người rất tốt ; sau này , làm quan rất là đạo đức . Ông dặn thuộc hạ mỗi khi đi ngựa phải dùng yên , không được lấy chân đá ngựa và cũng đừng đánh nó mạnh quá , vì ông nhớ lúc còn làm ngựa phải chịu đau khổ tới mức nào . Ông cũng rất rộng lượng và ôn hòa đối với dân . Cho nên , về sau tất cả nghiệp xấu của ông đều được rửa sạch .