Nhím Hoàng Kim
05-20-2007, 08:29 AM
Sự Tích Trái Dưa
Ðây là sự tích bên Âu Lạc nói về một vị hoàng tử mà trước kia là một người tầm thường nghèo khó, được nhà vua đem về làm con nuôi. Dĩ nhiên là sau khi được vua nuôi nấng, anh sống như một hoàng tử và có một lối sống vương giả. Cần gì cũng có, rất là sung sướng, và được săn sóc rất là chu đáo. Mặc áo gấm lụa là, sống trong lâu đài nguy nga tráng lệ, có người hầu kẻ hạ, cung nữ xinh đẹp và đủ thứ tiện nghi.
Cho nên mọi người đều ganh tỵ nói với anh rằng: "Chao ôi, anh may mắn quá! Tự nhiên lại có tất cả những gì người khác ao ước mà không được: tiền của, danh tiếng, sức khỏe, tiện nghi và vinh dự. Ai cũng kính trọng, túc trực hầu hạ, mang cho anh bất cứ gì anh đòi hỏi. Anh may mắn quá!" Vị hoàng tử con nuôi đáp rằng: "Ðúng vậy, nhưng tôi cám ơn Thượng Ðế, Trời Phật đã cho tôi tất cả những thứ này. Thượng Ðế là đấng duy nhất: Ngài là người đã cung cấp cho tôi; Ngài tràn đầy ân điển; Ngài rất tốt đối với tôi; Ngài ban cho tôi tất cả!"
Tình cờ nghe thấy như vậy, nhà vua tức giận nói rằng: "Ngươi là đứa con vô ơn! Ta là hoàng đế! Chính ta đã cho ngươi tất cả những tiện nghi thoải mái, giàu sang và cuộc sống tốt đẹp này, mà một tiếng 'cám ơn' ta ngươi cũng không bao giờ nói. Ngươi lại cám ơn Thượng Ðế, ta không biết Thượng Ðế là ai cả! Ngươi có thấy Ngài bao giờ không? Ngài đã cho ngươi cái gì chứ? Ngươi cám ơn Ổng trong khi ta là người cung cấp cho ngươi. Ta mới chính là vua! Ngươi nên nhớ!"
Nhưng hoàng tử vẫn không lay động, nói rằng: "Ngay cả tiền của, quyền năng, tất cả những gì phụ hoàng có cũng là do Thượng Ðế ban cho! Tất cả chúng ta đều mang ơn Thượng Ðế mà thôi. Con không thể nói 'Cám ơn phụ hoàng' được, con chỉ có thể cám ơn nhân vật duy nhất cung cấp cho toàn cõi đất trời, đó là Thượng Ðế!"
Nghe xong nhà vua càng giận dữ hơn trước, nói rằng: "Ngươi vẫn không hối cải, đồ con bất hiếu! Ðược, ta sẽ cho ngươi thấy ai thực sự là người cung cấp. Không có ta, xem ngươi có sống nổi hay không. Xem Thượng Ðế của ngươi có cung cấp cho ngươi những gì ta ban cho ngươi ở đây không. Ði ngay bây giờ! Ngươi sẽ bị đày tới một hải đảo xa xôi, hẻo lánh, riêng biệt, không có ai ở đó, và việc sinh tồn rất khó khăn vì rất xa văn minh, xa cách tất cả. Thử xem Thượng Ðế của ngươi có cho ngươi sống sót hay không".
Thế là xong: nói dứt, ra lệnh, đóng dấu, niêm phong. Hoàng tử và vợ bị đưa đi trên một chiếc thuyền nhỏ, chỉ có một ít đồ vật sống được một tháng. Rồi anh lướt thuyền đi tới hòn đảo với vợ. Một tháng trôi qua, họ không còn gì để sống nữa, người vợ lo sợ, nhưng hoàng tử nói với vợ rằng: "Ðừng có lo! Thượng Ðế sinh mình ra và Ngài đã lo cho đời sống của mình cho tới bây giờ. Thượng Ðế sẽ tiếp tục cung cấp cho chúng ta".
Rồi hai người ngồi xuống tọa thiền, niệm Thanh Hải Vô Thượng Sư. Và nhìn kia, một chuyện xảy ra! Ngồi thiền một ngày, họ trông thấy một con chim đen. Rồi sau đó hai con chim rồi ba con chim rồi cả đàn chim, tất cả đang ăn cái gì đó cách đấy không xa. Cái gì mà xanh xanh bên ngoài, đo đỏ bên trong, và có hột màu đen.
Như chúng ta đã biết, chim ăn được là mình ăn được. Có thể không ngon, nhưng chim ăn được có nghĩa là không độc. Thế là vợ bảo chồng: "Hình như là mình có đồ ăn rồi đó". Họ đi tới đó xem thử, rồi họ nếm mấy miếng chim ăn còn dư. Ồ, ngon quá! Ðây là dưa hấu. Thế là họ đi tìm xem mấy cây này từ đâu đến để hái thêm trái ăn. Họ không cần đi đâu xa vì cây này mọc khắp nơi phía bên kia đảo, chỗ họ chưa từng tới bao giờ. Rồi họ đi đến đó, mỗi ngày đem trái về ăn hết sạch. Họ sinh tồn bằng cách đó. Dưa có nước, hột bên trong đầy chất đạm.
Nên họ sống sót. Họ được chất đạm, nước và chất xơ, giống như mỗi bữa ăn vừa có rau vừa có chất đạm. Họ ăn dưa như vậy và cảm thấy khỏe khoắn trong người, mỗi ngày vui vẻ, sung sướng. Chẳng lo lắng gì và họ rất là hạnh phúc. Rồi người chồng nói với vợ rằng: "Sống như vầy sướng hơn là ở trong cung điện. Trong triều mình có lụa là, vàng bạc, đủ thứ sơn hào hải vị, nhưng lại phải giữ gìn luật lệ, theo phép lịch sự, ăn mặc đàng hoàng. Lúc nào cũng phải tỏ ra một người vương giả, quý tộc, đàng hoàng đứng đắn cho mọi người xem. Ðối với nhà vua thì lúc nào cũng phải cúi đầu chào. Sáng tối mỗi lần nói chuyện với vua cũng phải quỳ xuống đau đầu gối v.v... Cho nên anh nghĩ đời sống này tốt hơn, tốt hơn nhiều lắm! Mình ngủ với mặt trời, thức dậy với mặt trời và ngồi thiền cả ngày. Mình được đi dạo trên cát trắng, cầm tay nhau dưới những cây tùng. Mình được hát với nhau dưới bóng trăng, mình được đi bộ hàng dặm dọc theo bờ biển, hít thở không khí trong lành, tươi mát một trăm phần trăm, không một lo lắng gì trên cõi đời này. Anh sẽ không đổi đời sống này để lấy bất kỳ vương quốc nào trên toàn thế giới."
Người vợ nói: "Anh nói đúng, anh nói đúng. Mình may mắn quá!"
Thế rồi ngày qua ngày, họ vui hưởng cuộc đời. Họ rất thích, cho tới một hôm, người vợ nghĩ ra một điều và nói rằng: "Quả ngon này từ trước tới nay trong đời mình không bao giờ được hưởng. Trước kia mình chưa bao giờ thấy qua, nhưng bây giờ thì mình biết nó ngon, bổ cho sức khỏe, ăn vào thấy người mát mẻ dễ chịu. Cho nên chúng ta hãy đem quả này chia sẻ cho người khác. Nhưng vì không có ai tới đây, có lẽ mình nên thả nó ra biển, người nào lấy được thì ăn".
Người chồng đáp: "Ý kiến hay! Có lẽ mình cũng nên vẽ bản đồ hòn đảo này cho người ta tìm đến đây đem thêm về cho quê nhà của họ".
Họ dùng than viết mấy chữ lên lá cây, đục một cái lỗ trong mỗi quả dưa, nhét thông điệp có ghi chữ vào trong cùng với bản đồ, rồi bít lại. Xong họ thả dưa ra biển, trôi lềnh bềnh quanh đảo, để những ngọn sóng đẩy đưa đi muôn phương hướng. Không bao lâu sau, một số thương gia làm nghề buôn trên biển vớt được một số dưa, bổ ra, trông thấy thông điệp bên trong, ăn thử thích quá. Thế là họ tìm đường đến đảo để lấy những quả dưa này.
Khi các thương gia tới đó, họ lấy dưa nhưng cũng trao đổi một số đồ vật như là những nhu yếu phẩm căn bản. Những gì hai vợ chồng này cần, các thương gia đều mang tới để đổi lấy dưa, bởi vì lúc bấy giờ dưa hấu còn là một đặc sản hiếm có. Chưa ai được ăn; ngay cả nhà vua cũng chưa bao giờ được ăn. Nên các thương gia mang dưa về đem bán. Họ lời nhiều lắm vì dưa hấu rất hiếm, người ta mua bất cứ giá nào, nhất là những người giàu có. Bao nhiêu tiền họ cũng trả để đem dưa hấu đi khoe với bạn bè, làm quà cho người thân, ngay cả những quan quân trong triều, và nhà vua cũng được luôn. Người ta trả rất nhiều tiền và các nhà buôn mang đến cho hai vợ chồng đủ thứ.
Không bao lâu sau, hải đảo đó trở thành một trung tâm buôn bán sầm uất, và thậm chí vợ chồng đó không còn phải chăm lo cho dưa hấu. Chim muông cứ tới ăn rồi nhả hột xuống cát, cây lại tiếp tục lên nữa. Quanh năm suốt tháng lúc nào cũng có đủ dưa cho mọi người ăn.
Không bao lâu thì hai vợ chồng này một lần nữa trở nên giàu có, thậm chí còn giàu hơn xưa kia. Họ được tất cả những gì quý báu, hiếm có trên toàn thế giới vì người mua đến từ nhiều nước khác nhau mang đủ thứ quà cáp để đổi lấy những trái dưa. Dù hai người không lấy tiền, họ cũng rất cám ơn đã được những quả dưa xinh đẹp và lợi tức cao kiếm được tại nhà. Ngay cả những món quà họ không muốn, họ cũng được.
Một hôm nhà vua cũng được ăn thử dưa hấu, ông hỏi nó từ đâu tới và muốn nữa. Những nhà buôn nói rằng: "Chúng tôi có thể đi lấy nữa, nhưng bệ hạ phải đợi vài tháng. Chúng tôi phải đi ra đảo mới lấy được".
Nhà vua hỏi: "Ðảo đó ở đâu? Ðảo gì mà lại có quả ngon như vậy?"
Họ nói: "Ðó là hòn đảo mà bệ hạ đã đày hoàng tử vài năm trước". Lúc đó nhà vua nhớ lại. Thật ra ông ta cũng thường tưởng nhớ tới hai người này, nhớ họ nhiều lắm và trong lòng ông rất là buồn bã. Hối cải trước mọi người về sự nóng nảy của mình hồi đó, ông nói: "Chỉ một chốc nóng giận mà ta đã không suy nghĩ rõ ràng. Bây giờ thì ta thấy họ nói đúng; ta nghĩ Thượng Ðế là người cung cấp duy nhất. Nếu không có Thượng Ðế thì ta làm gì được? Cho nên ta nghĩ họ nên trở về đây".
Do đó nhờ có quả này mà ba cha con đoàn tụ một lần nữa, và cả nước vui mừng hớn hở. Nhà vua làm một ngày lễ lớn, rất lớn trên toàn quốc, mọi người ăn uống, múa hát tưng bừng cả tháng trời, có người còn tiếp tục sang tháng sau, thậm chí kéo dài ba tháng. Dĩ nhiên hai vợ chồng này mang về rất nhiều dưa hấu làm quà cho vua và cả triều đình. Họ còn đem hột giống vào đất liền trồng trọt. Từ đó về sau, chúng ta có nhiều, rất nhiều dưa hấu; và mỗi lần ăn vào chúng ta nghĩ tới Thượng Ðế. Chúng ta nên làm như vậy mỗi khi ăn dưa hấu.
Bây giờ quý vị biết truyện rồi. Truyện rất là hay, vị hoàng tử này chắc là một nhà tu hành rất tốt, vì sau đó nhà vua bỏ thời giờ đi tìm Thượng Ðế và sự khai ngộ. Cho nên dưa hấu rất có ý nghĩa, nó làm cho vua và hầu như cả nước khai ngộ để mỗi ngày họ nhớ tới Thượng Ðế, chỉ từ việc ăn dưa hấu và từ tấm gương sáng của nhà vua. Ông bỏ thêm thời gian ra ngồi thiền, cầu nguyện, nhớ tới Thượng Ðế, cầu Thượng Ðế và đồng một thể với Thượng Ðế. ♥
Ðây là sự tích bên Âu Lạc nói về một vị hoàng tử mà trước kia là một người tầm thường nghèo khó, được nhà vua đem về làm con nuôi. Dĩ nhiên là sau khi được vua nuôi nấng, anh sống như một hoàng tử và có một lối sống vương giả. Cần gì cũng có, rất là sung sướng, và được săn sóc rất là chu đáo. Mặc áo gấm lụa là, sống trong lâu đài nguy nga tráng lệ, có người hầu kẻ hạ, cung nữ xinh đẹp và đủ thứ tiện nghi.
Cho nên mọi người đều ganh tỵ nói với anh rằng: "Chao ôi, anh may mắn quá! Tự nhiên lại có tất cả những gì người khác ao ước mà không được: tiền của, danh tiếng, sức khỏe, tiện nghi và vinh dự. Ai cũng kính trọng, túc trực hầu hạ, mang cho anh bất cứ gì anh đòi hỏi. Anh may mắn quá!" Vị hoàng tử con nuôi đáp rằng: "Ðúng vậy, nhưng tôi cám ơn Thượng Ðế, Trời Phật đã cho tôi tất cả những thứ này. Thượng Ðế là đấng duy nhất: Ngài là người đã cung cấp cho tôi; Ngài tràn đầy ân điển; Ngài rất tốt đối với tôi; Ngài ban cho tôi tất cả!"
Tình cờ nghe thấy như vậy, nhà vua tức giận nói rằng: "Ngươi là đứa con vô ơn! Ta là hoàng đế! Chính ta đã cho ngươi tất cả những tiện nghi thoải mái, giàu sang và cuộc sống tốt đẹp này, mà một tiếng 'cám ơn' ta ngươi cũng không bao giờ nói. Ngươi lại cám ơn Thượng Ðế, ta không biết Thượng Ðế là ai cả! Ngươi có thấy Ngài bao giờ không? Ngài đã cho ngươi cái gì chứ? Ngươi cám ơn Ổng trong khi ta là người cung cấp cho ngươi. Ta mới chính là vua! Ngươi nên nhớ!"
Nhưng hoàng tử vẫn không lay động, nói rằng: "Ngay cả tiền của, quyền năng, tất cả những gì phụ hoàng có cũng là do Thượng Ðế ban cho! Tất cả chúng ta đều mang ơn Thượng Ðế mà thôi. Con không thể nói 'Cám ơn phụ hoàng' được, con chỉ có thể cám ơn nhân vật duy nhất cung cấp cho toàn cõi đất trời, đó là Thượng Ðế!"
Nghe xong nhà vua càng giận dữ hơn trước, nói rằng: "Ngươi vẫn không hối cải, đồ con bất hiếu! Ðược, ta sẽ cho ngươi thấy ai thực sự là người cung cấp. Không có ta, xem ngươi có sống nổi hay không. Xem Thượng Ðế của ngươi có cung cấp cho ngươi những gì ta ban cho ngươi ở đây không. Ði ngay bây giờ! Ngươi sẽ bị đày tới một hải đảo xa xôi, hẻo lánh, riêng biệt, không có ai ở đó, và việc sinh tồn rất khó khăn vì rất xa văn minh, xa cách tất cả. Thử xem Thượng Ðế của ngươi có cho ngươi sống sót hay không".
Thế là xong: nói dứt, ra lệnh, đóng dấu, niêm phong. Hoàng tử và vợ bị đưa đi trên một chiếc thuyền nhỏ, chỉ có một ít đồ vật sống được một tháng. Rồi anh lướt thuyền đi tới hòn đảo với vợ. Một tháng trôi qua, họ không còn gì để sống nữa, người vợ lo sợ, nhưng hoàng tử nói với vợ rằng: "Ðừng có lo! Thượng Ðế sinh mình ra và Ngài đã lo cho đời sống của mình cho tới bây giờ. Thượng Ðế sẽ tiếp tục cung cấp cho chúng ta".
Rồi hai người ngồi xuống tọa thiền, niệm Thanh Hải Vô Thượng Sư. Và nhìn kia, một chuyện xảy ra! Ngồi thiền một ngày, họ trông thấy một con chim đen. Rồi sau đó hai con chim rồi ba con chim rồi cả đàn chim, tất cả đang ăn cái gì đó cách đấy không xa. Cái gì mà xanh xanh bên ngoài, đo đỏ bên trong, và có hột màu đen.
Như chúng ta đã biết, chim ăn được là mình ăn được. Có thể không ngon, nhưng chim ăn được có nghĩa là không độc. Thế là vợ bảo chồng: "Hình như là mình có đồ ăn rồi đó". Họ đi tới đó xem thử, rồi họ nếm mấy miếng chim ăn còn dư. Ồ, ngon quá! Ðây là dưa hấu. Thế là họ đi tìm xem mấy cây này từ đâu đến để hái thêm trái ăn. Họ không cần đi đâu xa vì cây này mọc khắp nơi phía bên kia đảo, chỗ họ chưa từng tới bao giờ. Rồi họ đi đến đó, mỗi ngày đem trái về ăn hết sạch. Họ sinh tồn bằng cách đó. Dưa có nước, hột bên trong đầy chất đạm.
Nên họ sống sót. Họ được chất đạm, nước và chất xơ, giống như mỗi bữa ăn vừa có rau vừa có chất đạm. Họ ăn dưa như vậy và cảm thấy khỏe khoắn trong người, mỗi ngày vui vẻ, sung sướng. Chẳng lo lắng gì và họ rất là hạnh phúc. Rồi người chồng nói với vợ rằng: "Sống như vầy sướng hơn là ở trong cung điện. Trong triều mình có lụa là, vàng bạc, đủ thứ sơn hào hải vị, nhưng lại phải giữ gìn luật lệ, theo phép lịch sự, ăn mặc đàng hoàng. Lúc nào cũng phải tỏ ra một người vương giả, quý tộc, đàng hoàng đứng đắn cho mọi người xem. Ðối với nhà vua thì lúc nào cũng phải cúi đầu chào. Sáng tối mỗi lần nói chuyện với vua cũng phải quỳ xuống đau đầu gối v.v... Cho nên anh nghĩ đời sống này tốt hơn, tốt hơn nhiều lắm! Mình ngủ với mặt trời, thức dậy với mặt trời và ngồi thiền cả ngày. Mình được đi dạo trên cát trắng, cầm tay nhau dưới những cây tùng. Mình được hát với nhau dưới bóng trăng, mình được đi bộ hàng dặm dọc theo bờ biển, hít thở không khí trong lành, tươi mát một trăm phần trăm, không một lo lắng gì trên cõi đời này. Anh sẽ không đổi đời sống này để lấy bất kỳ vương quốc nào trên toàn thế giới."
Người vợ nói: "Anh nói đúng, anh nói đúng. Mình may mắn quá!"
Thế rồi ngày qua ngày, họ vui hưởng cuộc đời. Họ rất thích, cho tới một hôm, người vợ nghĩ ra một điều và nói rằng: "Quả ngon này từ trước tới nay trong đời mình không bao giờ được hưởng. Trước kia mình chưa bao giờ thấy qua, nhưng bây giờ thì mình biết nó ngon, bổ cho sức khỏe, ăn vào thấy người mát mẻ dễ chịu. Cho nên chúng ta hãy đem quả này chia sẻ cho người khác. Nhưng vì không có ai tới đây, có lẽ mình nên thả nó ra biển, người nào lấy được thì ăn".
Người chồng đáp: "Ý kiến hay! Có lẽ mình cũng nên vẽ bản đồ hòn đảo này cho người ta tìm đến đây đem thêm về cho quê nhà của họ".
Họ dùng than viết mấy chữ lên lá cây, đục một cái lỗ trong mỗi quả dưa, nhét thông điệp có ghi chữ vào trong cùng với bản đồ, rồi bít lại. Xong họ thả dưa ra biển, trôi lềnh bềnh quanh đảo, để những ngọn sóng đẩy đưa đi muôn phương hướng. Không bao lâu sau, một số thương gia làm nghề buôn trên biển vớt được một số dưa, bổ ra, trông thấy thông điệp bên trong, ăn thử thích quá. Thế là họ tìm đường đến đảo để lấy những quả dưa này.
Khi các thương gia tới đó, họ lấy dưa nhưng cũng trao đổi một số đồ vật như là những nhu yếu phẩm căn bản. Những gì hai vợ chồng này cần, các thương gia đều mang tới để đổi lấy dưa, bởi vì lúc bấy giờ dưa hấu còn là một đặc sản hiếm có. Chưa ai được ăn; ngay cả nhà vua cũng chưa bao giờ được ăn. Nên các thương gia mang dưa về đem bán. Họ lời nhiều lắm vì dưa hấu rất hiếm, người ta mua bất cứ giá nào, nhất là những người giàu có. Bao nhiêu tiền họ cũng trả để đem dưa hấu đi khoe với bạn bè, làm quà cho người thân, ngay cả những quan quân trong triều, và nhà vua cũng được luôn. Người ta trả rất nhiều tiền và các nhà buôn mang đến cho hai vợ chồng đủ thứ.
Không bao lâu sau, hải đảo đó trở thành một trung tâm buôn bán sầm uất, và thậm chí vợ chồng đó không còn phải chăm lo cho dưa hấu. Chim muông cứ tới ăn rồi nhả hột xuống cát, cây lại tiếp tục lên nữa. Quanh năm suốt tháng lúc nào cũng có đủ dưa cho mọi người ăn.
Không bao lâu thì hai vợ chồng này một lần nữa trở nên giàu có, thậm chí còn giàu hơn xưa kia. Họ được tất cả những gì quý báu, hiếm có trên toàn thế giới vì người mua đến từ nhiều nước khác nhau mang đủ thứ quà cáp để đổi lấy những trái dưa. Dù hai người không lấy tiền, họ cũng rất cám ơn đã được những quả dưa xinh đẹp và lợi tức cao kiếm được tại nhà. Ngay cả những món quà họ không muốn, họ cũng được.
Một hôm nhà vua cũng được ăn thử dưa hấu, ông hỏi nó từ đâu tới và muốn nữa. Những nhà buôn nói rằng: "Chúng tôi có thể đi lấy nữa, nhưng bệ hạ phải đợi vài tháng. Chúng tôi phải đi ra đảo mới lấy được".
Nhà vua hỏi: "Ðảo đó ở đâu? Ðảo gì mà lại có quả ngon như vậy?"
Họ nói: "Ðó là hòn đảo mà bệ hạ đã đày hoàng tử vài năm trước". Lúc đó nhà vua nhớ lại. Thật ra ông ta cũng thường tưởng nhớ tới hai người này, nhớ họ nhiều lắm và trong lòng ông rất là buồn bã. Hối cải trước mọi người về sự nóng nảy của mình hồi đó, ông nói: "Chỉ một chốc nóng giận mà ta đã không suy nghĩ rõ ràng. Bây giờ thì ta thấy họ nói đúng; ta nghĩ Thượng Ðế là người cung cấp duy nhất. Nếu không có Thượng Ðế thì ta làm gì được? Cho nên ta nghĩ họ nên trở về đây".
Do đó nhờ có quả này mà ba cha con đoàn tụ một lần nữa, và cả nước vui mừng hớn hở. Nhà vua làm một ngày lễ lớn, rất lớn trên toàn quốc, mọi người ăn uống, múa hát tưng bừng cả tháng trời, có người còn tiếp tục sang tháng sau, thậm chí kéo dài ba tháng. Dĩ nhiên hai vợ chồng này mang về rất nhiều dưa hấu làm quà cho vua và cả triều đình. Họ còn đem hột giống vào đất liền trồng trọt. Từ đó về sau, chúng ta có nhiều, rất nhiều dưa hấu; và mỗi lần ăn vào chúng ta nghĩ tới Thượng Ðế. Chúng ta nên làm như vậy mỗi khi ăn dưa hấu.
Bây giờ quý vị biết truyện rồi. Truyện rất là hay, vị hoàng tử này chắc là một nhà tu hành rất tốt, vì sau đó nhà vua bỏ thời giờ đi tìm Thượng Ðế và sự khai ngộ. Cho nên dưa hấu rất có ý nghĩa, nó làm cho vua và hầu như cả nước khai ngộ để mỗi ngày họ nhớ tới Thượng Ðế, chỉ từ việc ăn dưa hấu và từ tấm gương sáng của nhà vua. Ông bỏ thêm thời gian ra ngồi thiền, cầu nguyện, nhớ tới Thượng Ðế, cầu Thượng Ðế và đồng một thể với Thượng Ðế. ♥