Nhím Hoàng Kim
05-20-2007, 08:42 AM
Tình Thương Và Lòng Thù Hận
Xưa kia có một ông vua tên là Chang-Shou , tiếng Trung Hoa có nghĩa là Trường Thọ . Tuy nhiên , bây giờ ông không còn sống nữa . Cho nên quý vị thấy rằng thế giới này không có gì là vĩnh cửu cả (Sư Phụ cười). Này đó , vua Trường Thọ đi du hành trong kinh thành . Sắc mặt của ông có vẻ lo lắng vì đất nước sắp sửa có chiến tranh với một quốc gia láng giềng .
Nhà vua rất thương dân và là người rất tài giỏi , thông minh và sáng suốt . Ông không muốn dân chúng phải bị sát hại một cách tàn nhẫn vì chiến tranh , và không muốn thấy loài người phải bị đổ máu và chết chóc , cho nên ông vô cùng do dự và cố gắng để tránh tình trạng này . Nhà vua đi qua , đi lại trong kinh thành , nghĩ đến những điều không may sắp xảy ra trong tương lai . Những viễn tưởng này làm cho ông vô cùng lo sợ , buồn bã đến như là muốn khóc vậy .
Rồi ông nhớ lại lời của một vị đại thần trung thành nói rằng : "Khải tâu Hoàng Thượng , xin ngài đừng e ngại . Chúng ta có một quân đội hùng mạnh , được huấn luyện kỹ càng . Đất nước của chúng ta cũng rất giàu mạnh . Thần tin chắc chúng ta sẽ đương đầu nỗi với bọn chúng . Xin ngài đừng e ngại gì cả . Chúng hạ thần đã sẵn sàng và đang chờ lệnh của ngài".
Nhà vua càng suy gẩm càng cảm thấy đau lòng hơn , và càng do dự hơn . Từ khi lên ngôi tới nay , chưa bao giờ vua dùng sức mạnh gươm đao để trị vì quốc gia của ông . Ông cai trị nước của ông bằng tình thương , cho nên đất nước của ông rất thanh bình và thịnh vượng . Dân chúng rất thương yêu và kính trọng nhà vua phần nhiều là vì tình thương và đức tính cao cả của ông , cũng như hệ thống trị nước của ông . Cũng vì lý do đó , quân đội trong nước không được mạnh mẽ , hùng hậu cho lắm . Ông không có lòng tin là mình sẽ thắng trận .
Chưa bao giờ ông nghĩ tới việc xâm lăng hay gây chiến vơi nước khác . Ông không biết làm sao để đối phó với tình trạng trước mắt . Hiển nhiên nếu đem quân đội ra trận , cũng chưa chắc gì thắng nữa . Hơn nữa , nếu chiến tranh xảy ra , thì sẽ có người tử vong ; người thân bị chết sẽ làm cho nhiều gia đình tan nát . Chiến tranh sẽ gây ra rất nhiều nguy hại cho quốc gia và dân chúng . Sau chiến tranh , chắc chắn sẽ có trẻ mồ và góa phụ . Ông nghĩ đến những đứa trẻ ; chúng có tội tình gì mà phải chịu những đau khổ , tàn nhẫn của chiến tranh ?
Ông cứ nghĩ đến chuyện này và cảm thấy vô cùng đau xót . Ông quyết định ra đi . Ông muốn tìm một cái gì đó quý báu hơn tài sản , địa vị ở đời . Ông định giao trọn quốc gia cho quân địch . Có lẽ ông muốn ngồi thiền , được thọ pháp và ăn chay . Nghĩ rồi ông đi khắp cung điện để nhìn hoàng tử con trai ông và những cung thê , myc nữ một lần cuối . Họ vẫn say sưa ngủ , không biết ngày mai quốc gia sẽ đổi chủ .
Vua đến phòng hoàng tử để nhìn con lần cuối . Tên nó là "Chang-Shen", tiếng Trung Hoa có nghĩa là Trường Sanh . Người "Trường Sanh" không còn nữa và người "trường thọ" cũng hết thọ luôn . Nhà vua chăm chú nhìn con . Hoàng tử đang gục đầu trên bàn ngủ sau nhiều giờ đọc sách . Đứa con một này là nguồn an ủi duy nhất , là niềm vui của ông sau khi hoàng hậy qua đời . Bỗng nhiên hoàng tử tỉnh dậy . Trông thấy cha , chàng cất tiếng chào .
Vua nói với con rằng : "Này con , nước bên cạnh đã xâm lăng nước chúng ta và họ đang tính cướp ngôi và chiếm nước của mình . Nhưng cha không muốn dân chúng bị đẩy vào vực sâu đau khổ , chỉ vì cha muốn giữ ngai vàng . Chiến tranh sẽ gây đau khổ cho người dân nước bên kia , sẽ gây thiệt hại , thương vong cho đất nước của chúng ta , không tốt cho dân chúng của hai nước . Cho nên , cha đã quyết định nhường ngôi lại cho ông vua nước láng giềng . Chúng ta hãy lên núi tu hành".
Nghe vậy , hoàng tử không cầm được nước mắt . Tôi nghĩ chàng ta hãy còn thèm kẹo sô cô la trong cung điện , thèm thức ăn gia trì , vân vân ... Đi lên núi rồi tìm đâu ra được đồ ăn gia trì ? Chắc chắn sẽ không có kẹo thạch sương để ăn nữa . Cũng có thể hoàng tử sẽ rất nhớ nhà , nơi mà chàng đã sinh ra và lớn lên . Từ trước tới giờ chưa bao giờ hoàng tử phải chịu khổ cực . Nhưng khi nghe cha nói như vậy , chàng biết ngày tháng huy hoàng sắp sửa sẽ không còn nữa ; và kể từ nay , chàng sẽ phải chịu đựng nhiều cực khổ và làm việc nặng nhọc .
Ông vua và hoàng tử nắm tay nhau ra đi về phía rặng núi . Sau đó ông ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề , tu pháp môn Quán Âm . Có lẽ là như vậy . Trong thời gian sống ở đó , họ không còn nghe tiếng nói của một người nào khác ; dần dần rồi họ cũng quen với nếp sống như vậy và càng ngày càng cảm thấy dễ chịu hơn , không còn tiếc nuối cuộc sống huy hoàng trong quá khứ nữa .
Mỗi ngày hoàng tử đi vô rừng kiếm trái cây và rau dại ăn được mang về cho cha . Một ngày kia , hoàng tử lại đi nữa , để lại vua cha một mình ngồi thiền . Bỗng nhiên , nhà vua nghe thấy tiếng người từ đâu la hớt hải : "Ông ta kìa , ổng kìa ! Ông ta là nhà vua đó !"
Rồi có một người đàn ông nhỏ , vừa gầy vừa xấu , từ bụi rậm chạy ra . Người đó nói với vua rằng : "Hoàng cung đã bị kẻ thù xâm chiếm . Nhiều bậc trung thần đã tự vận để tỏ sự trung thành . Những người còn lại đều từ quan về quê làm ruộng . Vua láng giềng ra lệnh tầm nã hoàng thượng và hoàng tử . Dân chúng đang chịu rất nhiều đau khổ , không biết bao giờ thảm cảnh này mới dứt . Tôi đã đi tìm ngài khắp nơi trong nước . Hôm nay tìm thấy được , tôi thật là mừng quá .
Nghe vậy , nhà vua vô cùng đau khổ , bật khóc và hỏi : "Dân chúng chịu đau khổ cùng cực như vậy chỉ vì ta bỏ đi hay sao ?"
Người kia đáp : "Thưa phải , vì ngài chạy thoát , vua nước địch ra lệnh bắt bớ , tra khảo , hành hạ dân chúng rất nặng nề để điều tra xem ngài đi đâu , nhưng không ai biết cả . Nhà vua này nghi ngờ là dân chúng đang dấu ngài ở chỗ nào đó , cho nên hắn đánh đập người ta rất là tàn nhẫn . Ông còn hứa sẽ thưởng hậu hỹ cho người nào tiết lộ hành tung của ngài".
Nói đến đó người kia nắm lấy tay vua Trường Thọ và nói : "Ngài đi với tôi ngay bây giờ . Tôi muốn được lãnh thưởng". Nhà vua đẩy người gầy ốm đó ra , hắn té xuống đất . Ngài sắp sửa trách hắn một trận , nhưng rồi lại nghĩ : "Sao nỡ lòng để dân chịu đau khổ vì ta ? Thân thể này dù sao cũng chỉ là tạm bợ mà thôi !"
Dù tên là Trường Thọ , ông nhận thấy cuộc sống là vô thường . Ông nghĩ : "Ta có thể giữ thân thể này ngày hôm nay , nhưng đến mai rồi nó cũng sẽ tàn . Nếu trở lại cho địch thủ bắt , ta có thể cứu được rất nhiều người dân vô tội".
Ông vua vỗ vai người kia và nói : "Thôi được , nhà ngươi có thể đem ta về , như vậy ngươi sẽ được thỏa mãn và nhiều người khác cũng được an thân".
Nhà vua không chống cự nữa . Sau đó ông dùng đá khắc lên trên cây vài lời giã từ con trước khi đi . Ông sợ hoàng tử sẽ vô cùng lo lắng khi trở về không thấy cha . Nhà vua viết : "Cha đã bị bắt đem về kinh . Con hãy ở lại đây tiếp tục tu hành".
Sau khi dặn dò con phải tiếp tục tu hành thay vì vì chạy theo ông , nhà vua đi theo người kia . Người đàn ông nhỏ bé này tiếp tục hối nhà vua phải đi nhanh hơn . Ông này quả là một người u minh . Tình cảnh như vậy mà vẫn không cảm thấy xúc động gì cả . Đầu óc độc ác của hắn không hiểu thông suốt được như người tu hành . Sự ham muốn giàu sang đã làm cho mắt hắn mù đi , che đậy mắt của hắn lại và làm cho đầu óc hắn tối tăm .
Sau đó không lâu , hoàng tử từ trong núi đi ra , hai tay bưng một rổ đầy rau và trái cây đã hái về cho vua cha , nhưng không tìm thấy đâu . Chàng gọi nhưng không nghe tiếng trả lời . Bỗng nhiên , hoàng tử nhìn thấy được những hàng chữ viết trên cây . Chàng òa lên khóc .
Vua cha của chàng không còn ham muốn phú quý trần gian nữa . Ông đã trôi dạt đến đây và trở thành một người tu hành . Ông tỉnh tu dưới gốc bồ đề , không còn hứng thú đến việc trần gian , không còn khao khát giàu sang phú quý trên đời , cũng không còn muốn đoạt lại ngôi vua nữa . Ông làm như vậy chỉ vì muốn giảm bớt những giết chóc tàn nhẫn của quân thù đối với dân chúng của ông . Để làm vơi bớt đau khổ nhọc nhằn cho dân chúng , ông đã không ngần ngại từ bỏ ngai vàng . Vậy mà cũng còn có người đến bắt và muốn giết vua . Hoàng tử cảm thấy thế nhân thật quá ác độc ác và hung dữ không thể tưởng tượng được .
Ông vua và hoàng tử sống tại một nơi hoang vắng , không một bóng người , chỉ ăn trái rừng và uống nước suối qua ngày , cuộc đời bình thản như vậy , mà người ta vẫn tới bắt đem đi giết . Hoàng tử khóc lóc , không hiểu tại sao thế nhân lại tàn nhẫn như vậy .
Khi vua Trường Thọ bị đưa về kinh , vua láng giềng không chần chờ gì cả , vội chuẩn bị sửa soạn thiêu sống ông . Người trong nước đến tụ họp chung quanh chỗ hành hình , họ buồn rơi nước mắt vì họ biết ông là một vị vua tốt và rất thương dân . Người ta khóc không phải chỉ tiếc vì nhà vua phải chết , mà còn tiếc phải mất đi một người hiền lành , tử tế , có đạo đức , có tình thương . Hoàng tử lẩn trong đám người đang khóc lóc buồn bã đó . Chàng không thể không đến nhìn cha một lần cuối , dù biết rằng cha muốn mình ở lại trên núi để tiếp tục tu hành .
Hoàng tử không dám khóc lớn tiếng , mà chỉ ra dấu bằng tay cho cha biết là mình đang có mặt ở đó . Đang lúc đó quân lính đốt lửa . Vua Trường Thọ sắp tới giờ phút lìa đời . Nhưng khi trông thấy hoàng tử đứng đó ánh mắt đầy căm hận , nhà vua vô cùng lo lắng , sợ chuyện không may sẽ xảy ra , vì ông đọc được trong tâm hoàng tử như muốn nói rằng thế nào chàng cũng sẽ trả thù cho cha . Vua Trường Thọ cố gắng khuyên con .
Sắp chết tới nơi rồi mà ông vẫn rán dạy con . Nhưng ông không dám nhìn thẳng về phía hoàng tử đang đứng , mà chỉ ngẩn mặt lên trời mà nói : "Trường Sanh , con phải dùng tình thương để xóa bỏ hận thù . Con không nên dùng gươm đao để báo oán . Hãy sống một cuộc đời như Đức Phật hoặc Bồ Tát , với tình thương , lòng khoan dung ; đừng nghĩ tới hận thù hay bạo lực". Rồi nhà vua chết thiêu trong đám lửa .
Hoàng tử quá giận dữ , đau lòng mà ngất xỉu . Lúc đó chàng mới mời bốn tuổi . Còn trẻ mà phải chứng kiến cảnh cha mình bị chết một cách đau khổ , chắc quý vị cảm nhận được tâm trạng của chàng khi chứng kiến cha mình bị giết một cách tàn nhẫn như vậy . Dĩ nhiên hoàng tử khó mà cam lòng cho được . Càng nhớ tới cái chết của cha , chàng càng muốn báo thù . Hoàng tử nghĩ : "Người kia xâm chiếm lãnh thổ lại còn giết cha ta nữa . Ta phải trả thù hắn mới được . Ta phải trả thù !"
Trong đầu hoàng tử ngoài việc trả thù không còn một ý nghĩ gì khác . Càng bị đói lạnh , càng khổ cực , hoàng tử lại càng căm hận và muốn báo thù . Chàng suy tính những kế hoạch để có thể đến gần vua địch , càng gần càng tốt .
Theo kế hoạch đó , hoàng tử lên đường trở về kinh thành kiếm công ăn việc làm . Mau thay hoàng tử vô tình gặp được một ông đại thần nước địch ; ông này thấy chàng khôi ngô tuấn tú và khoẻ mạnh , liền mướn về giúp việc trồng rau , tưới hoa và săn sóc vườn tược . Hoàng tử rất thông minh và chăm chỉ làm việc . Chẳng bao lâu sau , mọi người trong gia đình vị quan này đều thương mến chàng . Vị quan này và tất cả những người phụ tá của ông đều rất tin tưởng và yêu thích hoàng tử . Họ quý mến và giao phó cho hoàng tử nhiều công việc . Vị quan này hoàn toàn không biết chàng trai trẻ kia là Hoàng Tử Trường Sanh , vì chàng hóa trang rất giỏi .
Một hôm , vị quan hỏi hoàng tử rằng : "Ngươi có tài năng gì khác ngoài những tài năng mà ta đã thấy không ?"
Hoàng tử đáp : "Tôi còn nấu ăn giỏi lắm".
Quả thật chàng nấu ăn rất ngon . Chàng nấu còn ngon hơn những tay đầu bếp khác trong nhà vị quan này . Nhờ đó , chàng càng được ông thương mến hơn nữa . Vì rất hãnh diện đối với hoàng tử Trường Sanh , ông mời nhà vua tới dùng bữa , dự định là sẽ khoe người nấu bếp giỏi và thông minh của ông . Tới ngày đó , hoàng tử muốn nhân dịp may này cố gắng dùng hết tài nghệ nấu cho nhà vua ăn những món ăn hết sức tuyệt vời . Tôi không biết những món đó là mặn hay chay . Ông vua mới này vô cùng cảm phục hoàng tử Trường Sanh , vừa trẻ tuổi lại vừa nấu ăn giỏi . Nhà vua liền nói với vị quan : "Hãy đưa người này đến cho ta".
Ông vua yêu cầu vị quan cho hoàng tử Trường Sanh đến làm người đầu bếp của ông và giữ bên cạnh ông . Dĩ nhiên vị quan này không dám từ chối lời yêu cầu đó ; ông không còn cách nào hơn là cho nhà vua viên phụ tá mà ông quý mến và tin tưởng nhất . Thế là hoàng tử Trường Sanh trở thành đầu bếp của nhà vua . Để được vua tín cẩn nhiều hơn nữa , hoàng tử mỗi ngày cố gắng làm vua vui vẻ , sung sướng và nấu ăn thật ngon cho ông . Chàng đảm đương mọi việc một cách rất chu toàn để phục vụ cho vua và nhờ vậy càng ngày chàng càng được nhà vua thương mến hơn .
Hoàng tử Trường Sanh rất tinh khôn , tài giỏi cho nên nhà vua rất thích . Sau đó hoàng tử trở thành cận vệ của vua và là người mà nhà vua tin tưởng nhất . Hầu như việc gì ông cũng hỏi ý kiến Trường Sanh . Nhờ sinh trưởng trong cung điện , hoàng tử thông thạo nhiều điều và biết luật lệ trong triều . Hoàn cảnh nào chàng cũng đối phó được .
Một hôm , ngày mà hoàng tử mong muốn đã đến . Hôm đó , nhà vua cùng hoàng tử đi săn . Nhà vua mãi mê săn đuổi một con thú nên càng lúc càng đi sâu vào một rặng núi xa . Vì nhà vua cưởi con ngựa tốt nhất cho nên cả đoàn tùy tùng không ai đuổi theo kịp ngài . Nhà vua và hoàng tử Trường Sanh đuổi theo con mồi và đi thật sâu vào rừng núi . Hoàng tử tuy biết được lối ra nhưng chàng cố tình dẫn nhà vua đi lạc rồi giả bộ như không biết đường về .
Mãi đến đêm về , họ vẫn không không tìm được lối thoát . Nhà vua vì mệt quá nên nằm xuống nghỉ . Chung quanh , cây cối rậm rạp , đường mòn nhỏ hẹp quanh co nhiều hướng khác nhau . Hoàng tử Trường Sanh đứng bên cạnh , cầm kiếm "bảo vệ" vua . Cơ hội hiếm có của hoàng tử Trường Sanh bây giờ đã đến . Trường Sanh nhìn kẻ thù đang say ngủ bên cạnh , trong đầu đột nhiên lại vang lên tiếng nói : "Hắn giết cha ngươi , cướp ngai vàng của ngươi . Hãy mau mau giết hắn ! Ông vua này tuy không tu Pháp Môn Quán Âm nhưng cũng sắp sửa được giải thoát ! Cứ việc dùng gươm cắt hắn ra hai mảnh là xong !"
Nhưng rồi hoàng tử Trường Sanh lại lưỡng lự . Chàng chợt nhớ tới lời khuyên của cha , nhưng tiếng nói trong đầu lại vang lên một lần nữa : "Còn chần chờ gì nữa ? Hãy giết hắn mau !"
Đầu óc là như vậy đó . Nó hay xúi giục chúng ta làm những việc không tốt , đúng không ? Dù là người tu hành như Trường Sanh cũng không tránh khỏi . Hoàng tử cảm thấy bất công , vì còn nhỏ tuổi mà đã phải chứng kiến những chuyện không hay xảy ra cho vua cha .
Hoàng tử Trường Sanh rút kiếm ra chuẩn bị . Chàng không phải là sắp cắt cỏ , mà sắp sửa đâm vào mắt trí huệ của nhà vua . Bỗng nhiên lúc đó hình ảnh vua cha lúc sắp chết cháy một cách thảm thiết lại hiện ra . Với ánh mắt đầy nhân từ , nhà vua nói rằng : "Con ơi , hãy lấy tình thương xóa bỏ hận thù . Con nên theo con đường của Đức Phật , tập tính khoan dung và thương yêu kẻ khác . Con không nên đối xử tàn nhẫn".
Nghĩ tới đó , lòng chàng mềm đi vì tình thương và tự nhủ : "Tại sao ta lại không nghe lời dặn của phụ hoàng lúc lâm chung ? Nếu không vân lời tức là ta mang tội bất hiếu . Phụ hoàng rất từ bi và nhân hậu . Ta phải theo gương của phụ hoàng thay vì làm ngược lại". Nghĩ vậy , hoàng tử chậm rãi tra gươm vào vỏ , rồi đứng đó mà khóc .
Lúc đó ông vua mở mắt dậy , nói với hoàng tử Trường Sanh : "Ta mới trải qua một cơn ác mộng . Có người đang muốn giết ta".
Hoàng tử Trường Sanh đáp : "Có lẽ vì ngủ dưới đất lạnh nên ngài có ác mộng đó . Đã có tôi hộ vệ , không ai dám giết ngài đâu".
Ông vua cảm thấy an tâm , và nằm xuống tiếp tục ngủ còn hoàng tử Trường Sanh thì tiếp tục đứng canh . Một lúc sau , chàng lại nghĩ tới cái chết thê thảm của cha , rồi lòng căm hận lại nổi dậy . Đầu óc chàng lại xúi giục : "Giết hắn ! Giết hắn ! Giết hắn ! Hắn giết cha ngươi , ngươi phải trả thù !"
Đầu óc cứ xúi giục mấy lần như vậy . Chàng rút gươm ra , đưa cao lên rồi hạ xuống đầu ông vua .
Lúc đó lời vua cha lại vang lên một lần nữa : "Con không được ác độc như vậy . Con phải lấy tình thương xóa bỏ hận thù , vân vân ..."
Không chịu nổi sự giằng co trong lòng , hoàng tử hét lên một cách giận dữ , rồi nhìn đăm đăm vào mặt nhà vua vẫn còn đang say giấc mà nói rằng : "Ngươi là kẻ thù không đội trời chung với ta nhưng hôm nay ta tha thứ cho ngươi ... Vì phụ hoàng ta , vì lòng nhân hậu của người mà ta tha thứ cho ngươi !"
Nói rồi hoàng tử tra kiếm vào võ cho "nghỉ" luôn , từ đó không bao giờ rút ra nữa . Tình thương đã thắng hận thù . Vừa lúc đó , ông vua bỗng nhiên tỉnh dậy . Ông luôn luôn tỉnh dậy đúng lúc , vừa sau lúc suýt mất mạng . Ông nói : "Ta vừa mới trải qua một cơn ác mộng nữa . Ta thấy con của ông vua cũ tha tội cho ta . Nó không muốn trả thù nữa . Ngươi có biết ý nghĩa của giấc mộng đó là gì không ?"
Hoàng tử Trường Sanh nước mắt đầm đìa đáp : "Tôi chính là con trai của ông vua trước . Lúc cha tôi bị ông thiêu sống , người có dặn tôi đừng lấy oán trả oán , mà phải lấy tình thương xóa bỏ hận thù . Người muốn tôi theo con đường tình thương của Đức Phật , và dùng tình thương đối xử với mọi chúng sinh . Tôi định giết ngài , nhưng khi nhớ đến lời răn đó thì lại không làm được".
Nhà vua nghe được cảm thấy rất xúc động và bắt đầu thấy ăn năn hối hận . Ông ôm chầm hoàng tử Trường Sanh rồi khóc . Hai người cùng ôm nhau mà khóc . Vua nói : "Được , ngươi hãy giết ta đi để trả thù cho cha ngươi . Ngươi không cần phải giằng co gì cho đau khổ thêm nữa".
Bản tính đanh thép của vua bỗng tan biến đi . Ông cảm thấy khai ngộ được một chút , và sẵn lòng để hoàng tử Trường Sanh giết . Ông không muốn hoàng tử bị giằng co nữa , điều này cho thấy ông cũng có tình thương , cho nên đã làm cho hoàng tử Trường Sanh cũng thấy cảm động . Chàng nói : "Thưa ngài , không . Tôi sẽ không giết ngài . Làm thân cầu cận , tôi không dám , xin ngài hãy trừng trị tôi".
Thế rồi hai người quyết định không giết nhau và ngồi đó để tỉnh tâm . Chợt nhiên cả hai đều thức tỉnh . Khi mặt trời ló dạng , tâm họ cũng không còn bóng tối nữa . Ánh sáng tình thương , khoan dung như đang chiếu rọi toàn thế giới . Nhà vua ôm đầu , nghĩ đến những tội lỗi nặng nề mà ông đã làm và cảm thấy vô cùng hổ thẹn trước lòng cao thượng và khoan dung của hoàng tử Trường Sanh . Bỗng nhiên ngộ được điều đó , nhà vua cảm thấy rất là thích thú . Ông trở nên sáng suốt hơn và nói với hoàng tử rằng : "Này người cận thần yêu quý , hôm nay ta mới thật sự tìm ra một điều đẹp nhất trên đời . Chiến tranh , thù hận đều là tội lỗi và độc ác . Chỉ có tình thương mới thật là kho tàng quý báu".
Sau đó hoàng tử Trường Sanh đưa vua ra khỏi khu rừng . Nhiều vị quan đại thần vẫn còn ở đó trong lòng lo lắng không biết vua đã đi đâu . Khi vua và hoàng tử Trường Sanh trở về đến kinh thành , vua hỏi các quan rằng : "Có ai biết hoàng tử của vua cũ ở đâu không ?" Dĩ nhiên là không ai biết cả . Vua cầm tay hoàng tử Trường Sanh giơ lên cao và nói : "chính là người này ! Người này là hoàng tử của vị vua trước và cũng là thầy của ta . Hắn không giết ta mà còn cho ta một bài học quý giá . Nhờ hắn , ta mới biết được đức tính cao thượng của vị vua cũ . Ta muốn noi gương của người này".
Nhà vua trao trả ngai vàng cho hoàng tử Trường Sanh rồi trở về nước của ông , lấy tình thương để trị dân . Hoàng tử Trường Sanh tiếp tục noi gương tình thương và lòng nhân hậu của vua cha để an dân trị quốc . Đất nước càng ngày càng trở nên hòa bình , thịnh vượng . Trên thế giới chúng ta lại có thêm một vùng đất bớt đau khổ ; thêm một nơi sáng sủa , hòa bình . Câu chuyện chấm dứt ở đây .
Theo lời của Phật Thích Ca Mâu Ni , một trong những kiếp của Ngài là vua Trường Thọ . Hoàng tử Trường Sanh là ngài Anan và vua nước địch kia là kiếp trước của Đề Bà Đạt Đa . Thảo nào ông luôn luôn muốn hại Phật Thích Ca . Kiếp nào ông cũng muốn giết hại Ngài . Phật Thích Ca đi tới đâu Đề Bà Đạt Đa cũng muốn theo để giết .
Xưa kia có một ông vua tên là Chang-Shou , tiếng Trung Hoa có nghĩa là Trường Thọ . Tuy nhiên , bây giờ ông không còn sống nữa . Cho nên quý vị thấy rằng thế giới này không có gì là vĩnh cửu cả (Sư Phụ cười). Này đó , vua Trường Thọ đi du hành trong kinh thành . Sắc mặt của ông có vẻ lo lắng vì đất nước sắp sửa có chiến tranh với một quốc gia láng giềng .
Nhà vua rất thương dân và là người rất tài giỏi , thông minh và sáng suốt . Ông không muốn dân chúng phải bị sát hại một cách tàn nhẫn vì chiến tranh , và không muốn thấy loài người phải bị đổ máu và chết chóc , cho nên ông vô cùng do dự và cố gắng để tránh tình trạng này . Nhà vua đi qua , đi lại trong kinh thành , nghĩ đến những điều không may sắp xảy ra trong tương lai . Những viễn tưởng này làm cho ông vô cùng lo sợ , buồn bã đến như là muốn khóc vậy .
Rồi ông nhớ lại lời của một vị đại thần trung thành nói rằng : "Khải tâu Hoàng Thượng , xin ngài đừng e ngại . Chúng ta có một quân đội hùng mạnh , được huấn luyện kỹ càng . Đất nước của chúng ta cũng rất giàu mạnh . Thần tin chắc chúng ta sẽ đương đầu nỗi với bọn chúng . Xin ngài đừng e ngại gì cả . Chúng hạ thần đã sẵn sàng và đang chờ lệnh của ngài".
Nhà vua càng suy gẩm càng cảm thấy đau lòng hơn , và càng do dự hơn . Từ khi lên ngôi tới nay , chưa bao giờ vua dùng sức mạnh gươm đao để trị vì quốc gia của ông . Ông cai trị nước của ông bằng tình thương , cho nên đất nước của ông rất thanh bình và thịnh vượng . Dân chúng rất thương yêu và kính trọng nhà vua phần nhiều là vì tình thương và đức tính cao cả của ông , cũng như hệ thống trị nước của ông . Cũng vì lý do đó , quân đội trong nước không được mạnh mẽ , hùng hậu cho lắm . Ông không có lòng tin là mình sẽ thắng trận .
Chưa bao giờ ông nghĩ tới việc xâm lăng hay gây chiến vơi nước khác . Ông không biết làm sao để đối phó với tình trạng trước mắt . Hiển nhiên nếu đem quân đội ra trận , cũng chưa chắc gì thắng nữa . Hơn nữa , nếu chiến tranh xảy ra , thì sẽ có người tử vong ; người thân bị chết sẽ làm cho nhiều gia đình tan nát . Chiến tranh sẽ gây ra rất nhiều nguy hại cho quốc gia và dân chúng . Sau chiến tranh , chắc chắn sẽ có trẻ mồ và góa phụ . Ông nghĩ đến những đứa trẻ ; chúng có tội tình gì mà phải chịu những đau khổ , tàn nhẫn của chiến tranh ?
Ông cứ nghĩ đến chuyện này và cảm thấy vô cùng đau xót . Ông quyết định ra đi . Ông muốn tìm một cái gì đó quý báu hơn tài sản , địa vị ở đời . Ông định giao trọn quốc gia cho quân địch . Có lẽ ông muốn ngồi thiền , được thọ pháp và ăn chay . Nghĩ rồi ông đi khắp cung điện để nhìn hoàng tử con trai ông và những cung thê , myc nữ một lần cuối . Họ vẫn say sưa ngủ , không biết ngày mai quốc gia sẽ đổi chủ .
Vua đến phòng hoàng tử để nhìn con lần cuối . Tên nó là "Chang-Shen", tiếng Trung Hoa có nghĩa là Trường Sanh . Người "Trường Sanh" không còn nữa và người "trường thọ" cũng hết thọ luôn . Nhà vua chăm chú nhìn con . Hoàng tử đang gục đầu trên bàn ngủ sau nhiều giờ đọc sách . Đứa con một này là nguồn an ủi duy nhất , là niềm vui của ông sau khi hoàng hậy qua đời . Bỗng nhiên hoàng tử tỉnh dậy . Trông thấy cha , chàng cất tiếng chào .
Vua nói với con rằng : "Này con , nước bên cạnh đã xâm lăng nước chúng ta và họ đang tính cướp ngôi và chiếm nước của mình . Nhưng cha không muốn dân chúng bị đẩy vào vực sâu đau khổ , chỉ vì cha muốn giữ ngai vàng . Chiến tranh sẽ gây đau khổ cho người dân nước bên kia , sẽ gây thiệt hại , thương vong cho đất nước của chúng ta , không tốt cho dân chúng của hai nước . Cho nên , cha đã quyết định nhường ngôi lại cho ông vua nước láng giềng . Chúng ta hãy lên núi tu hành".
Nghe vậy , hoàng tử không cầm được nước mắt . Tôi nghĩ chàng ta hãy còn thèm kẹo sô cô la trong cung điện , thèm thức ăn gia trì , vân vân ... Đi lên núi rồi tìm đâu ra được đồ ăn gia trì ? Chắc chắn sẽ không có kẹo thạch sương để ăn nữa . Cũng có thể hoàng tử sẽ rất nhớ nhà , nơi mà chàng đã sinh ra và lớn lên . Từ trước tới giờ chưa bao giờ hoàng tử phải chịu khổ cực . Nhưng khi nghe cha nói như vậy , chàng biết ngày tháng huy hoàng sắp sửa sẽ không còn nữa ; và kể từ nay , chàng sẽ phải chịu đựng nhiều cực khổ và làm việc nặng nhọc .
Ông vua và hoàng tử nắm tay nhau ra đi về phía rặng núi . Sau đó ông ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề , tu pháp môn Quán Âm . Có lẽ là như vậy . Trong thời gian sống ở đó , họ không còn nghe tiếng nói của một người nào khác ; dần dần rồi họ cũng quen với nếp sống như vậy và càng ngày càng cảm thấy dễ chịu hơn , không còn tiếc nuối cuộc sống huy hoàng trong quá khứ nữa .
Mỗi ngày hoàng tử đi vô rừng kiếm trái cây và rau dại ăn được mang về cho cha . Một ngày kia , hoàng tử lại đi nữa , để lại vua cha một mình ngồi thiền . Bỗng nhiên , nhà vua nghe thấy tiếng người từ đâu la hớt hải : "Ông ta kìa , ổng kìa ! Ông ta là nhà vua đó !"
Rồi có một người đàn ông nhỏ , vừa gầy vừa xấu , từ bụi rậm chạy ra . Người đó nói với vua rằng : "Hoàng cung đã bị kẻ thù xâm chiếm . Nhiều bậc trung thần đã tự vận để tỏ sự trung thành . Những người còn lại đều từ quan về quê làm ruộng . Vua láng giềng ra lệnh tầm nã hoàng thượng và hoàng tử . Dân chúng đang chịu rất nhiều đau khổ , không biết bao giờ thảm cảnh này mới dứt . Tôi đã đi tìm ngài khắp nơi trong nước . Hôm nay tìm thấy được , tôi thật là mừng quá .
Nghe vậy , nhà vua vô cùng đau khổ , bật khóc và hỏi : "Dân chúng chịu đau khổ cùng cực như vậy chỉ vì ta bỏ đi hay sao ?"
Người kia đáp : "Thưa phải , vì ngài chạy thoát , vua nước địch ra lệnh bắt bớ , tra khảo , hành hạ dân chúng rất nặng nề để điều tra xem ngài đi đâu , nhưng không ai biết cả . Nhà vua này nghi ngờ là dân chúng đang dấu ngài ở chỗ nào đó , cho nên hắn đánh đập người ta rất là tàn nhẫn . Ông còn hứa sẽ thưởng hậu hỹ cho người nào tiết lộ hành tung của ngài".
Nói đến đó người kia nắm lấy tay vua Trường Thọ và nói : "Ngài đi với tôi ngay bây giờ . Tôi muốn được lãnh thưởng". Nhà vua đẩy người gầy ốm đó ra , hắn té xuống đất . Ngài sắp sửa trách hắn một trận , nhưng rồi lại nghĩ : "Sao nỡ lòng để dân chịu đau khổ vì ta ? Thân thể này dù sao cũng chỉ là tạm bợ mà thôi !"
Dù tên là Trường Thọ , ông nhận thấy cuộc sống là vô thường . Ông nghĩ : "Ta có thể giữ thân thể này ngày hôm nay , nhưng đến mai rồi nó cũng sẽ tàn . Nếu trở lại cho địch thủ bắt , ta có thể cứu được rất nhiều người dân vô tội".
Ông vua vỗ vai người kia và nói : "Thôi được , nhà ngươi có thể đem ta về , như vậy ngươi sẽ được thỏa mãn và nhiều người khác cũng được an thân".
Nhà vua không chống cự nữa . Sau đó ông dùng đá khắc lên trên cây vài lời giã từ con trước khi đi . Ông sợ hoàng tử sẽ vô cùng lo lắng khi trở về không thấy cha . Nhà vua viết : "Cha đã bị bắt đem về kinh . Con hãy ở lại đây tiếp tục tu hành".
Sau khi dặn dò con phải tiếp tục tu hành thay vì vì chạy theo ông , nhà vua đi theo người kia . Người đàn ông nhỏ bé này tiếp tục hối nhà vua phải đi nhanh hơn . Ông này quả là một người u minh . Tình cảnh như vậy mà vẫn không cảm thấy xúc động gì cả . Đầu óc độc ác của hắn không hiểu thông suốt được như người tu hành . Sự ham muốn giàu sang đã làm cho mắt hắn mù đi , che đậy mắt của hắn lại và làm cho đầu óc hắn tối tăm .
Sau đó không lâu , hoàng tử từ trong núi đi ra , hai tay bưng một rổ đầy rau và trái cây đã hái về cho vua cha , nhưng không tìm thấy đâu . Chàng gọi nhưng không nghe tiếng trả lời . Bỗng nhiên , hoàng tử nhìn thấy được những hàng chữ viết trên cây . Chàng òa lên khóc .
Vua cha của chàng không còn ham muốn phú quý trần gian nữa . Ông đã trôi dạt đến đây và trở thành một người tu hành . Ông tỉnh tu dưới gốc bồ đề , không còn hứng thú đến việc trần gian , không còn khao khát giàu sang phú quý trên đời , cũng không còn muốn đoạt lại ngôi vua nữa . Ông làm như vậy chỉ vì muốn giảm bớt những giết chóc tàn nhẫn của quân thù đối với dân chúng của ông . Để làm vơi bớt đau khổ nhọc nhằn cho dân chúng , ông đã không ngần ngại từ bỏ ngai vàng . Vậy mà cũng còn có người đến bắt và muốn giết vua . Hoàng tử cảm thấy thế nhân thật quá ác độc ác và hung dữ không thể tưởng tượng được .
Ông vua và hoàng tử sống tại một nơi hoang vắng , không một bóng người , chỉ ăn trái rừng và uống nước suối qua ngày , cuộc đời bình thản như vậy , mà người ta vẫn tới bắt đem đi giết . Hoàng tử khóc lóc , không hiểu tại sao thế nhân lại tàn nhẫn như vậy .
Khi vua Trường Thọ bị đưa về kinh , vua láng giềng không chần chờ gì cả , vội chuẩn bị sửa soạn thiêu sống ông . Người trong nước đến tụ họp chung quanh chỗ hành hình , họ buồn rơi nước mắt vì họ biết ông là một vị vua tốt và rất thương dân . Người ta khóc không phải chỉ tiếc vì nhà vua phải chết , mà còn tiếc phải mất đi một người hiền lành , tử tế , có đạo đức , có tình thương . Hoàng tử lẩn trong đám người đang khóc lóc buồn bã đó . Chàng không thể không đến nhìn cha một lần cuối , dù biết rằng cha muốn mình ở lại trên núi để tiếp tục tu hành .
Hoàng tử không dám khóc lớn tiếng , mà chỉ ra dấu bằng tay cho cha biết là mình đang có mặt ở đó . Đang lúc đó quân lính đốt lửa . Vua Trường Thọ sắp tới giờ phút lìa đời . Nhưng khi trông thấy hoàng tử đứng đó ánh mắt đầy căm hận , nhà vua vô cùng lo lắng , sợ chuyện không may sẽ xảy ra , vì ông đọc được trong tâm hoàng tử như muốn nói rằng thế nào chàng cũng sẽ trả thù cho cha . Vua Trường Thọ cố gắng khuyên con .
Sắp chết tới nơi rồi mà ông vẫn rán dạy con . Nhưng ông không dám nhìn thẳng về phía hoàng tử đang đứng , mà chỉ ngẩn mặt lên trời mà nói : "Trường Sanh , con phải dùng tình thương để xóa bỏ hận thù . Con không nên dùng gươm đao để báo oán . Hãy sống một cuộc đời như Đức Phật hoặc Bồ Tát , với tình thương , lòng khoan dung ; đừng nghĩ tới hận thù hay bạo lực". Rồi nhà vua chết thiêu trong đám lửa .
Hoàng tử quá giận dữ , đau lòng mà ngất xỉu . Lúc đó chàng mới mời bốn tuổi . Còn trẻ mà phải chứng kiến cảnh cha mình bị chết một cách đau khổ , chắc quý vị cảm nhận được tâm trạng của chàng khi chứng kiến cha mình bị giết một cách tàn nhẫn như vậy . Dĩ nhiên hoàng tử khó mà cam lòng cho được . Càng nhớ tới cái chết của cha , chàng càng muốn báo thù . Hoàng tử nghĩ : "Người kia xâm chiếm lãnh thổ lại còn giết cha ta nữa . Ta phải trả thù hắn mới được . Ta phải trả thù !"
Trong đầu hoàng tử ngoài việc trả thù không còn một ý nghĩ gì khác . Càng bị đói lạnh , càng khổ cực , hoàng tử lại càng căm hận và muốn báo thù . Chàng suy tính những kế hoạch để có thể đến gần vua địch , càng gần càng tốt .
Theo kế hoạch đó , hoàng tử lên đường trở về kinh thành kiếm công ăn việc làm . Mau thay hoàng tử vô tình gặp được một ông đại thần nước địch ; ông này thấy chàng khôi ngô tuấn tú và khoẻ mạnh , liền mướn về giúp việc trồng rau , tưới hoa và săn sóc vườn tược . Hoàng tử rất thông minh và chăm chỉ làm việc . Chẳng bao lâu sau , mọi người trong gia đình vị quan này đều thương mến chàng . Vị quan này và tất cả những người phụ tá của ông đều rất tin tưởng và yêu thích hoàng tử . Họ quý mến và giao phó cho hoàng tử nhiều công việc . Vị quan này hoàn toàn không biết chàng trai trẻ kia là Hoàng Tử Trường Sanh , vì chàng hóa trang rất giỏi .
Một hôm , vị quan hỏi hoàng tử rằng : "Ngươi có tài năng gì khác ngoài những tài năng mà ta đã thấy không ?"
Hoàng tử đáp : "Tôi còn nấu ăn giỏi lắm".
Quả thật chàng nấu ăn rất ngon . Chàng nấu còn ngon hơn những tay đầu bếp khác trong nhà vị quan này . Nhờ đó , chàng càng được ông thương mến hơn nữa . Vì rất hãnh diện đối với hoàng tử Trường Sanh , ông mời nhà vua tới dùng bữa , dự định là sẽ khoe người nấu bếp giỏi và thông minh của ông . Tới ngày đó , hoàng tử muốn nhân dịp may này cố gắng dùng hết tài nghệ nấu cho nhà vua ăn những món ăn hết sức tuyệt vời . Tôi không biết những món đó là mặn hay chay . Ông vua mới này vô cùng cảm phục hoàng tử Trường Sanh , vừa trẻ tuổi lại vừa nấu ăn giỏi . Nhà vua liền nói với vị quan : "Hãy đưa người này đến cho ta".
Ông vua yêu cầu vị quan cho hoàng tử Trường Sanh đến làm người đầu bếp của ông và giữ bên cạnh ông . Dĩ nhiên vị quan này không dám từ chối lời yêu cầu đó ; ông không còn cách nào hơn là cho nhà vua viên phụ tá mà ông quý mến và tin tưởng nhất . Thế là hoàng tử Trường Sanh trở thành đầu bếp của nhà vua . Để được vua tín cẩn nhiều hơn nữa , hoàng tử mỗi ngày cố gắng làm vua vui vẻ , sung sướng và nấu ăn thật ngon cho ông . Chàng đảm đương mọi việc một cách rất chu toàn để phục vụ cho vua và nhờ vậy càng ngày chàng càng được nhà vua thương mến hơn .
Hoàng tử Trường Sanh rất tinh khôn , tài giỏi cho nên nhà vua rất thích . Sau đó hoàng tử trở thành cận vệ của vua và là người mà nhà vua tin tưởng nhất . Hầu như việc gì ông cũng hỏi ý kiến Trường Sanh . Nhờ sinh trưởng trong cung điện , hoàng tử thông thạo nhiều điều và biết luật lệ trong triều . Hoàn cảnh nào chàng cũng đối phó được .
Một hôm , ngày mà hoàng tử mong muốn đã đến . Hôm đó , nhà vua cùng hoàng tử đi săn . Nhà vua mãi mê săn đuổi một con thú nên càng lúc càng đi sâu vào một rặng núi xa . Vì nhà vua cưởi con ngựa tốt nhất cho nên cả đoàn tùy tùng không ai đuổi theo kịp ngài . Nhà vua và hoàng tử Trường Sanh đuổi theo con mồi và đi thật sâu vào rừng núi . Hoàng tử tuy biết được lối ra nhưng chàng cố tình dẫn nhà vua đi lạc rồi giả bộ như không biết đường về .
Mãi đến đêm về , họ vẫn không không tìm được lối thoát . Nhà vua vì mệt quá nên nằm xuống nghỉ . Chung quanh , cây cối rậm rạp , đường mòn nhỏ hẹp quanh co nhiều hướng khác nhau . Hoàng tử Trường Sanh đứng bên cạnh , cầm kiếm "bảo vệ" vua . Cơ hội hiếm có của hoàng tử Trường Sanh bây giờ đã đến . Trường Sanh nhìn kẻ thù đang say ngủ bên cạnh , trong đầu đột nhiên lại vang lên tiếng nói : "Hắn giết cha ngươi , cướp ngai vàng của ngươi . Hãy mau mau giết hắn ! Ông vua này tuy không tu Pháp Môn Quán Âm nhưng cũng sắp sửa được giải thoát ! Cứ việc dùng gươm cắt hắn ra hai mảnh là xong !"
Nhưng rồi hoàng tử Trường Sanh lại lưỡng lự . Chàng chợt nhớ tới lời khuyên của cha , nhưng tiếng nói trong đầu lại vang lên một lần nữa : "Còn chần chờ gì nữa ? Hãy giết hắn mau !"
Đầu óc là như vậy đó . Nó hay xúi giục chúng ta làm những việc không tốt , đúng không ? Dù là người tu hành như Trường Sanh cũng không tránh khỏi . Hoàng tử cảm thấy bất công , vì còn nhỏ tuổi mà đã phải chứng kiến những chuyện không hay xảy ra cho vua cha .
Hoàng tử Trường Sanh rút kiếm ra chuẩn bị . Chàng không phải là sắp cắt cỏ , mà sắp sửa đâm vào mắt trí huệ của nhà vua . Bỗng nhiên lúc đó hình ảnh vua cha lúc sắp chết cháy một cách thảm thiết lại hiện ra . Với ánh mắt đầy nhân từ , nhà vua nói rằng : "Con ơi , hãy lấy tình thương xóa bỏ hận thù . Con nên theo con đường của Đức Phật , tập tính khoan dung và thương yêu kẻ khác . Con không nên đối xử tàn nhẫn".
Nghĩ tới đó , lòng chàng mềm đi vì tình thương và tự nhủ : "Tại sao ta lại không nghe lời dặn của phụ hoàng lúc lâm chung ? Nếu không vân lời tức là ta mang tội bất hiếu . Phụ hoàng rất từ bi và nhân hậu . Ta phải theo gương của phụ hoàng thay vì làm ngược lại". Nghĩ vậy , hoàng tử chậm rãi tra gươm vào vỏ , rồi đứng đó mà khóc .
Lúc đó ông vua mở mắt dậy , nói với hoàng tử Trường Sanh : "Ta mới trải qua một cơn ác mộng . Có người đang muốn giết ta".
Hoàng tử Trường Sanh đáp : "Có lẽ vì ngủ dưới đất lạnh nên ngài có ác mộng đó . Đã có tôi hộ vệ , không ai dám giết ngài đâu".
Ông vua cảm thấy an tâm , và nằm xuống tiếp tục ngủ còn hoàng tử Trường Sanh thì tiếp tục đứng canh . Một lúc sau , chàng lại nghĩ tới cái chết thê thảm của cha , rồi lòng căm hận lại nổi dậy . Đầu óc chàng lại xúi giục : "Giết hắn ! Giết hắn ! Giết hắn ! Hắn giết cha ngươi , ngươi phải trả thù !"
Đầu óc cứ xúi giục mấy lần như vậy . Chàng rút gươm ra , đưa cao lên rồi hạ xuống đầu ông vua .
Lúc đó lời vua cha lại vang lên một lần nữa : "Con không được ác độc như vậy . Con phải lấy tình thương xóa bỏ hận thù , vân vân ..."
Không chịu nổi sự giằng co trong lòng , hoàng tử hét lên một cách giận dữ , rồi nhìn đăm đăm vào mặt nhà vua vẫn còn đang say giấc mà nói rằng : "Ngươi là kẻ thù không đội trời chung với ta nhưng hôm nay ta tha thứ cho ngươi ... Vì phụ hoàng ta , vì lòng nhân hậu của người mà ta tha thứ cho ngươi !"
Nói rồi hoàng tử tra kiếm vào võ cho "nghỉ" luôn , từ đó không bao giờ rút ra nữa . Tình thương đã thắng hận thù . Vừa lúc đó , ông vua bỗng nhiên tỉnh dậy . Ông luôn luôn tỉnh dậy đúng lúc , vừa sau lúc suýt mất mạng . Ông nói : "Ta vừa mới trải qua một cơn ác mộng nữa . Ta thấy con của ông vua cũ tha tội cho ta . Nó không muốn trả thù nữa . Ngươi có biết ý nghĩa của giấc mộng đó là gì không ?"
Hoàng tử Trường Sanh nước mắt đầm đìa đáp : "Tôi chính là con trai của ông vua trước . Lúc cha tôi bị ông thiêu sống , người có dặn tôi đừng lấy oán trả oán , mà phải lấy tình thương xóa bỏ hận thù . Người muốn tôi theo con đường tình thương của Đức Phật , và dùng tình thương đối xử với mọi chúng sinh . Tôi định giết ngài , nhưng khi nhớ đến lời răn đó thì lại không làm được".
Nhà vua nghe được cảm thấy rất xúc động và bắt đầu thấy ăn năn hối hận . Ông ôm chầm hoàng tử Trường Sanh rồi khóc . Hai người cùng ôm nhau mà khóc . Vua nói : "Được , ngươi hãy giết ta đi để trả thù cho cha ngươi . Ngươi không cần phải giằng co gì cho đau khổ thêm nữa".
Bản tính đanh thép của vua bỗng tan biến đi . Ông cảm thấy khai ngộ được một chút , và sẵn lòng để hoàng tử Trường Sanh giết . Ông không muốn hoàng tử bị giằng co nữa , điều này cho thấy ông cũng có tình thương , cho nên đã làm cho hoàng tử Trường Sanh cũng thấy cảm động . Chàng nói : "Thưa ngài , không . Tôi sẽ không giết ngài . Làm thân cầu cận , tôi không dám , xin ngài hãy trừng trị tôi".
Thế rồi hai người quyết định không giết nhau và ngồi đó để tỉnh tâm . Chợt nhiên cả hai đều thức tỉnh . Khi mặt trời ló dạng , tâm họ cũng không còn bóng tối nữa . Ánh sáng tình thương , khoan dung như đang chiếu rọi toàn thế giới . Nhà vua ôm đầu , nghĩ đến những tội lỗi nặng nề mà ông đã làm và cảm thấy vô cùng hổ thẹn trước lòng cao thượng và khoan dung của hoàng tử Trường Sanh . Bỗng nhiên ngộ được điều đó , nhà vua cảm thấy rất là thích thú . Ông trở nên sáng suốt hơn và nói với hoàng tử rằng : "Này người cận thần yêu quý , hôm nay ta mới thật sự tìm ra một điều đẹp nhất trên đời . Chiến tranh , thù hận đều là tội lỗi và độc ác . Chỉ có tình thương mới thật là kho tàng quý báu".
Sau đó hoàng tử Trường Sanh đưa vua ra khỏi khu rừng . Nhiều vị quan đại thần vẫn còn ở đó trong lòng lo lắng không biết vua đã đi đâu . Khi vua và hoàng tử Trường Sanh trở về đến kinh thành , vua hỏi các quan rằng : "Có ai biết hoàng tử của vua cũ ở đâu không ?" Dĩ nhiên là không ai biết cả . Vua cầm tay hoàng tử Trường Sanh giơ lên cao và nói : "chính là người này ! Người này là hoàng tử của vị vua trước và cũng là thầy của ta . Hắn không giết ta mà còn cho ta một bài học quý giá . Nhờ hắn , ta mới biết được đức tính cao thượng của vị vua cũ . Ta muốn noi gương của người này".
Nhà vua trao trả ngai vàng cho hoàng tử Trường Sanh rồi trở về nước của ông , lấy tình thương để trị dân . Hoàng tử Trường Sanh tiếp tục noi gương tình thương và lòng nhân hậu của vua cha để an dân trị quốc . Đất nước càng ngày càng trở nên hòa bình , thịnh vượng . Trên thế giới chúng ta lại có thêm một vùng đất bớt đau khổ ; thêm một nơi sáng sủa , hòa bình . Câu chuyện chấm dứt ở đây .
Theo lời của Phật Thích Ca Mâu Ni , một trong những kiếp của Ngài là vua Trường Thọ . Hoàng tử Trường Sanh là ngài Anan và vua nước địch kia là kiếp trước của Đề Bà Đạt Đa . Thảo nào ông luôn luôn muốn hại Phật Thích Ca . Kiếp nào ông cũng muốn giết hại Ngài . Phật Thích Ca đi tới đâu Đề Bà Đạt Đa cũng muốn theo để giết .