nguoibanthan_ph
05-21-2007, 03:16 PM
Chương 15
Ở lớp, Kim Dung "dính" với tôi như hình với bóng. Gần suốt năm học đầu tiên, tôi chẳng chơi thân với ai ngoài nó. Tuy nhiên cái tính bạt mạng của nó vẫn làm tôi ơn ớn.
Thỉnh thoảng, nó lại rủ tôi :
- Ngày mai "cúp cua" đi !
Ý nó xúi tôi trốn học. Tôi hỏi :
- Chi vậy ?
- Đi chơi !
- Buổi sáng đi học, buổi chiều đi chơi cũng được vậy ?
Nó triết lý :
- "Cúp cua" đi chơi mới thú !
Tôi lắc đầu :
- Thôi, tôi không đi đâu !
Nó "xì" một tiếng, vẻ khi dể :
- Ông đúng là con mọt !
Mặc cho nó khích, tôi ngồi yên cặm cụi chép bài.
Không rủ được tôi, Kim Dung bỏ học một mình.
Nó nghỉ ba ngày, tới ngày thứ tư lại ôm tập vô lớp đàng hoàng.
- Đi đâu lâu vậy ? - Tôi hỏi.
Nó cười :
- Leo núi.
- Leo núi mà tới ba ngày ?
Nó đẩy gọng kiếng trên sống mũi, đáp tỉnh :
- Một ngày leo núi cộng thêm hai ngày nghỉ ngơi.
Rồi nó khều tôi :
- Lát về ông cho tôi mượn tập nghen ?
- Ừ.
Mượn tập chép bài là nghề của nó trước nay.
Kim Dung học hành rất tài tử. Nổi hứng lên, nó nghỉ liền tù tì hai, ba ngày. Những ngày đến lớp, nó cũng chỉ ghi bài qua loa. Về nhà, nó mượn tập của tôi chép lại. Nhưng bù lại, Kim Dung rất thông minh. Chỉ cần xem bài qua một lần, nó đã nắm vững những điều cốt yếu và nhớ khá kỹ.
Vì vậy, kỳ thi cuối năm, Kim Dung xếp hạng ba. Còn tôi học hết cơm hết gạo cũng chỉ xếp hạng tám, kém nó năm bậc. Đối với bạn bè trong lớp, tôi với Kim Dung chơi thân với nhau là một hiện tượng lạ. Thằng Bảo, một đứa chơi khá thân với tôi sau này, nhận xét : "Một đứa hiện sinh chúa , một đứa nhà quê chay, đúng là một cặp lý tưởng không hiểu nổi !".
Tôi chẳng thấy có gì là không hiểu nổi. Tuy nhiên nghe tụi bạn xì xào tôi cũng hơi nhột.
Tôi "méc" với Kim Dung. Nó phẩy tay :
- Kệ tụi nó ! Con người có bản lĩnh phải biết đứng cao hơn dư luận !
Tôi chẳng có bản lĩnh, tôi cũng chẳng muốn đứng cao hơn dư luận làm gì nhưng xét về quan hệ bạn bè tôi thấy Kim Dung chẳng có điểm nào xấu để không chơi với nó. Thế là tôi nghe lời Kim Dung "kệ tụi nó". Tôi chẳng dám bắt chước Kim Dung "cúp cua" đi chơi nhưng khi tan trường ra, nó rủ tôi "đi lông bông" (nói theo ngôn ngữ của nó) là tôi đi liền. Những lần "đi lông bông" sau này, tôi không còn dám để xe đạp ở trường nữa. Tôi đạp xe về nhà cất. Kim Dung chạy honđda tà tà theo và đứng đợi tôi ngoài đầu hẻm. Thú thật là tôi rất thích đi chơi với Kim Dung. Nó biết rất nhiều nơi, nhiều thứ.
Kim Dung lại rất tốt với tôi. Nó có vẻ khinh bạc, phớt đời nhưng đối với tôi lại rất chu đáo. Đặc biệt, không bao giờ Kim Dung để tôi trả tiền một thứ gì. Lúc đầu tôi không chịu. Nó gắt :
- Tôi là con nhà giàu, chuyện tiền bạc ông để tôi lo !
Sợ nó giận, tôi không dám cãi.
Những lần đầu, tôi rất khó chịu và cảm thấy vô cùng ngượng ngập. Nhưng rồi thấy nó tỉnh bơ, tôi cũng quen dần. Bây giờ thì tôi mặc xác nó : con người có bản lĩnh phải biết đứng cao hơn... chuyện tiền bạc !
Nhưng đi chơi với Kim Dung không phải chỉ gặp toàn những điều thú vị.
Ở lớp, Kim Dung "dính" với tôi như hình với bóng. Gần suốt năm học đầu tiên, tôi chẳng chơi thân với ai ngoài nó. Tuy nhiên cái tính bạt mạng của nó vẫn làm tôi ơn ớn.
Thỉnh thoảng, nó lại rủ tôi :
- Ngày mai "cúp cua" đi !
Ý nó xúi tôi trốn học. Tôi hỏi :
- Chi vậy ?
- Đi chơi !
- Buổi sáng đi học, buổi chiều đi chơi cũng được vậy ?
Nó triết lý :
- "Cúp cua" đi chơi mới thú !
Tôi lắc đầu :
- Thôi, tôi không đi đâu !
Nó "xì" một tiếng, vẻ khi dể :
- Ông đúng là con mọt !
Mặc cho nó khích, tôi ngồi yên cặm cụi chép bài.
Không rủ được tôi, Kim Dung bỏ học một mình.
Nó nghỉ ba ngày, tới ngày thứ tư lại ôm tập vô lớp đàng hoàng.
- Đi đâu lâu vậy ? - Tôi hỏi.
Nó cười :
- Leo núi.
- Leo núi mà tới ba ngày ?
Nó đẩy gọng kiếng trên sống mũi, đáp tỉnh :
- Một ngày leo núi cộng thêm hai ngày nghỉ ngơi.
Rồi nó khều tôi :
- Lát về ông cho tôi mượn tập nghen ?
- Ừ.
Mượn tập chép bài là nghề của nó trước nay.
Kim Dung học hành rất tài tử. Nổi hứng lên, nó nghỉ liền tù tì hai, ba ngày. Những ngày đến lớp, nó cũng chỉ ghi bài qua loa. Về nhà, nó mượn tập của tôi chép lại. Nhưng bù lại, Kim Dung rất thông minh. Chỉ cần xem bài qua một lần, nó đã nắm vững những điều cốt yếu và nhớ khá kỹ.
Vì vậy, kỳ thi cuối năm, Kim Dung xếp hạng ba. Còn tôi học hết cơm hết gạo cũng chỉ xếp hạng tám, kém nó năm bậc. Đối với bạn bè trong lớp, tôi với Kim Dung chơi thân với nhau là một hiện tượng lạ. Thằng Bảo, một đứa chơi khá thân với tôi sau này, nhận xét : "Một đứa hiện sinh chúa , một đứa nhà quê chay, đúng là một cặp lý tưởng không hiểu nổi !".
Tôi chẳng thấy có gì là không hiểu nổi. Tuy nhiên nghe tụi bạn xì xào tôi cũng hơi nhột.
Tôi "méc" với Kim Dung. Nó phẩy tay :
- Kệ tụi nó ! Con người có bản lĩnh phải biết đứng cao hơn dư luận !
Tôi chẳng có bản lĩnh, tôi cũng chẳng muốn đứng cao hơn dư luận làm gì nhưng xét về quan hệ bạn bè tôi thấy Kim Dung chẳng có điểm nào xấu để không chơi với nó. Thế là tôi nghe lời Kim Dung "kệ tụi nó". Tôi chẳng dám bắt chước Kim Dung "cúp cua" đi chơi nhưng khi tan trường ra, nó rủ tôi "đi lông bông" (nói theo ngôn ngữ của nó) là tôi đi liền. Những lần "đi lông bông" sau này, tôi không còn dám để xe đạp ở trường nữa. Tôi đạp xe về nhà cất. Kim Dung chạy honđda tà tà theo và đứng đợi tôi ngoài đầu hẻm. Thú thật là tôi rất thích đi chơi với Kim Dung. Nó biết rất nhiều nơi, nhiều thứ.
Kim Dung lại rất tốt với tôi. Nó có vẻ khinh bạc, phớt đời nhưng đối với tôi lại rất chu đáo. Đặc biệt, không bao giờ Kim Dung để tôi trả tiền một thứ gì. Lúc đầu tôi không chịu. Nó gắt :
- Tôi là con nhà giàu, chuyện tiền bạc ông để tôi lo !
Sợ nó giận, tôi không dám cãi.
Những lần đầu, tôi rất khó chịu và cảm thấy vô cùng ngượng ngập. Nhưng rồi thấy nó tỉnh bơ, tôi cũng quen dần. Bây giờ thì tôi mặc xác nó : con người có bản lĩnh phải biết đứng cao hơn... chuyện tiền bạc !
Nhưng đi chơi với Kim Dung không phải chỉ gặp toàn những điều thú vị.