PDA

View Full Version : Còn Chút Gì Để Nhớ - Nguyễn Nhật Ánh



Pages : 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 [18] 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31

nguoibanthan_ph
05-21-2007, 03:17 PM
Chương 18


Tôi ngăn chặn thằng Bảo bằng cách không rủ nó đến nhà chơi nữa. Nhưng dạo này nó khoái tôi đến mức tôi không rủ nó cũng tự động mò đến nhà. Có tuần nó ghé "thăm tôi" đến ba, bốn ngày liền.
Dù biết tỏng bụng dạ nó nhưng chẳng lẽ nó đến chơi, tôi lại đuổi nó về.

Cuối cùng tôi đành mặc xác nó, bụng bảo dạ : nếu Quỳnh thật sự yêu tôi thì dù Bảo có khua môi múa mép đến mấy cũng đừng hòng lay chuyển được tình cảm của Quỳnh. Còn nếu Quỳnh là người dễ dàng thay đổi thì rõ ràng cô bé không xứng đáng với tình yêu của tôi. Mà đã không xứng đáng, có gì phải tiếc, phải buồn !

Tôi tự trấn an mình như thế nhưng trong bụng vẫn cứ lo ngay ngáy. Lo nhất là thằng Bảo ngày càng tỏ ra táo tợn. Những ngày gần đây, dù biết tôi không có nhà, nó vẫn hiên ngang ghé thăm. Rồi vin vào cớ không gặp tôi, nó tót qua nhà Quỳnh, ngồi chơi cả buổi. Nó chỉ thiếu cái khoản xuống chợ ngồi bán hột vịt với Quỳnh nữa thôi.

Còn Quỳnh, chẳng hiểu cô bé tiếp Bảo là vì nó hay vì... tôi. Tôi luôn tự động viên : vì coi Bảo là bạn thân của tôi nên Quỳnh đối xử với nó niềm nở như thế, chứ nếu Bảo không phải là bạn tôi thì đừng hòng !

Nhưng vì ai thì vì, tôi vẫn cảm thấy nhói tim mỗi khi Quỳnh khen Bảo trước mặt tôi :

- Anh Bảo vui tính ghê ! Nói chuyện với ảnh tức cười muốn chết !

Tôi bình phẩm đầy ác ý :

- Thằng đó ba hoa nổi tiếng trong lớp !

Quỳnh cự nự :

- Bạn anh mà anh gọi là thằng đó !

Tôi ấp úng :

- Anh lỡ lời...

Miệng nói mà trong bụng tôi tức thằng Bảo anh ách. Chẳng biết nó giở những phù phép gì mà bây giờ Quỳnh lại bênh nó ra mặt. Tôi mới nói động đến nó một chút, Quỳnh đã bắt bẻ rồi.

Lan Anh năm nay mười bốn tuổi, học lớp tám, biết chuyện đời chút chút. Nó cảnh giác tôi :

- Em thấy anh Bảo qua chơi với chị Quỳnh hoài !

- Kệ ảnh !

Tôi làm bộ thản nhiên nhưng trong bụng lo sốt vó.

Trâm không nói bóng gió như Lan Anh. Mỗi lần gặp tôi, nó đều báo động trực tiếp :

- Anh coi chừng ông bạn của anh đó !

Tôi nghĩ tới nghĩ lui nát óc vẫn không biết làm sao "coi chừng" thằng Bảo. Dạo này nó đến gặp Quỳnh đâu có thèm thông qua tôi. Khổ một nỗi, ngay từ đâù tôi dại dột giấu Bảo chuyện tôi yêu Quỳnh, bây giờ nó đang "triển khai" tình cảm, lẽ nào tôi lại thô bạo phá ngang. Tôi chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nói chung, ý đồ của Bảo ai cũng biết. Chẳng hiểu Quỳnh có biết không mà cô bé vẫn tỉnh bơ giao thiệp với nó.

Tôi rất muốn biết Bảo đã nói nhừng gì với Quỳnh nhưng tôi không tài nào mở miệng hỏi Quỳnh được, dù là hỏi khéo léo đến mấy.

Còn thằng Bảo thì dù tôi không thèm hỏi, nó cứ bô bô. Mỗi ngày nó lại thông baóo một tin mới :

- Hôm nay Quỳnh cười bằng mắt với tao sáu lần !

- Tao vừa đá chân Quỳnh một cái dưới gầm bàn !

- Quỳnh hứa sẽ đi xi-nê với tao !

Chẳng hiểu những điều nó nói có thật hay không, chỉ nghe cái giọng khoe khoang trắng trợn của nó, tôi cứ muốn đấm cho nó một cú.

Mặc dù tôi vẫn tin những lời khoác lác của Bảo là bịa đặt, lòng tôi không khỏi buồn rầu. Buồn nhất là tôi không biết làm sao để kiểm tra những điều nó nói. Chẳng lẽ mỗi lần nó tới gặp Quỳnh, tôi len lén chui xuống nấp dưới gầm bàn để xem nó có đá chân Quỳnh thật không ?

Một hôm, tôi vừa ló mặt vô lớp, Bảo chạy lại vỗ vai tôi :

- Tình hình càng ngày càng sáng sủa ! Hôm qua tao mới tặng Quỳnh một bài thơ. Con nhỏ thích lắm !

- Xạo đi mày !

Tôi cố không tin nhưng Bảo chứng minh liền. Nó lật tập lấy bài thơ đưa tôi :

- Bản nháp đây nè ! Mày đọc đi !

Dù ghét cay ghét đắng bài thơ của nó, tôi cũng tò mò đọc thử.

Nó nịnh nọt Quỳnh một cách lộ liễu :

- Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh, chỉ mỗi tên Quỳnh đã xinh !

Nó nhại ca dao để lấy lòng Quỳnh. Riêng chuyện đó đã thấy gian lận. Có ngon thì tự mình sáng tác, làm gì phải bắt chước thiên hạ.

Ở dưới, nó còn giở giọng tình tứ, đọc phát bực :

- Ai làm ai nhớ đến ai
Bài thơ ai nói với ai những lời
Thương ai tóc biếc môi cười
Tương tư ai ánh mắt ngời long lanh.

Ai, ai, ai ! Có ngon thì xưng tên họ đàng hoàng, làm gì phải lấp ló như ăn trộm ! Lại còn "thương" , là còn "tương tư" lăng nhăng lít nhít. Đọc mấy câu thơ lẳng lơ của nó, tôi dằn lòng lắm mới không xé toạc tờ giấy.

Bảo chẳng nghi ngờ gì, thấy tôi đọc xong, nó hỏi :

- Hay không mày ?

Tôi bịt mũi :

- Thối hoắc !

Nó giật bài thơ trên tay tôi :

- Mày cóc có tâm hồn thi ca gì ráo ! Không bao giờ tao đưa thơ cho mày đọc nữa !

Nói xong, nó hầm hầm bỏ đi.

Còn tôi thì hầm hầm ngồi lại.

Hừ, - tôi nhủ bụng - người ta làm thơ là để nói về những cái cao siêu, rộng lớn chứ ai đời lại làm thơ để tán gái như nó. Mà lại là những câu thơ dở ẹc. Đọc thơ nó, chắc Quỳnh sẽ ôm bụng cười bò. Ý nghĩ đó an ủi tôi rất nhiều trong buổi sáng u ám đó.

Buổi trưa tôi qua nhà Quỳnh chơi, Quỳnh đem bài thơ của Bảo ra khoe tôi :

- Anh Bảo làm tặng em bài thơ nè !

Tôi bụng bảo dạ : thơ tình của Bảo mà Quỳnh lại đưa tôi xem, chắc cô bé định bình phẩm, chê bai nó. Tôi khoái chí, giở giọng móc ngoéo :

- Hay lắm phải không ?

Không ngờ Quỳnh gật đầu :

- Ừ, hay ghê !

Tôi đứng sững như trời trồng. Phải một lát sau tôi mới định thần lại được. Hóa ra Quỳnh đem bài thơ khoe với tôi là để khen thằng Bảo.

Tôi hỏi, giọng giận dỗi :

- Vậy chắc em thích lắm ?

Tôi chưa thấy ai vô tư một cách đáng ghét như Quỳnh. Cô bé nói tỉnh khô :

- Thích chứ !

Tôi không nói thêm nửa câu, lầm lũi bỏ về.

Chiều đó, tôi ngồi lì trên gác, loay hoay tập làm... thơ. Tôi không thể để thằng Bảo độc quyền sử dụng "vũ khí" lợi hại này được.

Tôi học hành không đến nỗi tồi, kỳ thi cuối lớp năm ngoái, tôi xếp trên thằng Bảo cả mười bậc nhưng tôi lại không có khiếu làm thơ. Tôi từng chê bài thơ của thằng Bảo thậm tệ nhưng bây giờ, sau một hồi loay hoay vất vả, tôi rất muốn làm được những câu thơ "dở ẹc" như nó.

Gạch gạch xóa xóa một lúc, tôi cũng "sáng tác" được hai câu :

- Gởi tặng em, cô gái láng giềng
Nụ cười em có rất nhiều duyên.

Thoạt đầu, bắt chước trò nịnh nọt của thằng Bảo, tôi định viết "nụ cười em rất có duyên". Nhưng rồi thấy nó thiếu mất một chữ, tôi đành phải sửa lại là "nụ cười em có rất nhiều duyên".

Có rất nhiều duyên mà ngâm nga một hồi, tôi thấy câu thơ vô duyên dễ sợ.

Trong khi tôi đang nhẩm tới nhẩm lui trong miệng tính "sáng tác" một câu khác để thay vào thì Quỳnh đột ngột xuất hiện.

Cô bé thò đầu lên khỏi gác, cười hỏi :

- Anh đang làm gì vậy ?

Tôi vội vàng nhét "bản thảo" vào giữa cuốn tập :

- Anh đang học bài.

Nhưng tôi không đánh lừa được Quỳnh. Cô bé chỉ cuốn tập :

- Anh giấu tờ giấy gì trong đó vậy ?

Tôi nhăn nhó :

- Có gì đâu !

Quỳnh càng nghi ngờ :

- Không có gì sao anh lại giấu ? Thư ai gởi cho anh phải không ?

Tôi giật thót, vội chìa tờ giấy ra.

Đọc xong, Quỳnh hỏi :

- Thơ của anh hả ?

Tôi gật đầu.

Quỳnh lại hỏi :

- Anh làm tặng Quỳnh phải không ?

Tôi lại gật đầu.

Tưởng Quỳnh khen tôi như khen thằng Bảo, ai dè Quỳnh nói :

- Anh đừng làm thơ nữa ! Thơ anh buồn cười quá !

Mặc dù tôi biết thơ mình chẳng ra gì nhưng nghe chính miệng Quỳnh nói ra điều đó, tôi chết lặng người.

Thấy tôi rầu rĩ, Quỳnh rủ :

- Tối nay, anh đi coi hát với em không ?

Tôi mừng rơn, quên béng mất nỗi buồn sáng tác :

- Đi.

Rồi sực nhớ tới thằng Bảo, tôi buột miệng hỏi :

- Hôm trước, anh Bảo dẫn em đi coi phim gì vậy ?

Quỳnh trố mắt :

- Em đi coi hát với anh bảo hồi nào ? Ai bảo anh vậy ?

Như vậy là thằng Bảo nói xạo. Chẳng thèm đánh kẻ ngã ngựa, tôi trả lời lấp lửng :

- Anh tưởng vậy thôi !

Quỳnh nhăn mặt, trách :

- Tưởng gì kỳ vậy ?

Rồi tự nhiên Quỳnh nói thêm :

- Ngoài anh ra, từ trước đến nay em chưa đi coi hát với bạn trai bao giờ !

Nói xong, không hiểu sao Quỳnh đỏ bừng mặt và chạy vụt về nhà. Còn tôi, ngồi trên gác mà tôi cứ tưởng như đang ngồi trên mây. Người tôi cứ lơ lơ lửng lửng như vậy suốt cả tuần lễ.

Kể từ bữa đó, tôi không thèm "coi chừng" thằng Bảo nữa. Tôi mặc kệ nó muốn làm gì thì làm.

Đúng như tôi nghĩ, sau một thời gian tấn công quyết liệt thấy không ăn thua, nó tự động rút lui có trật tự. Nó than với tôi :

- Con nhỏ bề ngoài trông dễ ăn quá nhưng trái tim nó bằng sắt, mày ạ !

Tôi chọc :

- Chứ mấy bài thơ tác chiến của mày đâu rồi ?

Bảo thở dài :

- Nó khoái thơ tao nhưng lại không khoái tao, thế mới khổ !

Nghe nó nói, tôi cười hì hì. Nó trách :

- Tao đau khổ mà mày lại cười !

Tôi vờ vịt :

- Tại bộ tịch mày ngó tức cười quá !

Bảo chẳng nghi ngờ gì tôi, nó triết lý thêm mấy câu rồi tặc lưỡi bỏ đi. Cho đến lúc này, Bảo vẫn không hề biết tôi yêu Quỳnh. Nó cứ tưởng tôi "kết" Kim Dung. Mãi đến khi tôi làm mất chiếc xe đạp thì nó mới biết chuyện.