VietLang
05-30-2007, 12:12 AM
Chương 37 - Đưa Nhau Ra Tòa
Một phú thương kia đi ngang qua làng nọ, thấy một đứa bé gái ngộ nghĩnh rất vừa lòng, bèn đem tiền bạc lại đóng cho cha mẹ em bé ấy để xin cưới khi em lên mười lăm tuổi. Rồi anh ta ra đi.
Cô bé đến tuổi. Có người con trai trong làng vừa ý, đem tiền đến xin cưới.
Sau ngày cưới, anh phú thương lại trở về, đòi cưới cô gái. Anh hỏi chàng trai:
- Tại sao anh cướp vợ tôi?
Chàng trai bảo:
- Ai cướp vợ ông? Lúc trước, khi ông cưới xin, cô ấy chỉ là một đứa bé lên năm. Vợ tôi bây giờ là một cô gái mười lăm. Đâu phải là cô bé năm tuổi khi xưa của ông!
Bèn đưa nhau ra tòa.
Một người kia đến một trại bán sữa tươi, mua một lon sữa.
Mắc việc phải sang làng bên cạnh, anh gửi lon sữa cho người chủ trại, hẹn khi trở về sẽ lấy:
Vài hôm sau, trở lại thì sữa đã đông đặc và phai màu. Anh ta không chịu lấy:
- Đâu phải thứ sữa mà tôi đã mua hôm trước!
Người chủ trại bảo:
- Thì chính lon sữa của anh, tôi có thay đổi gì đâu!
Hai bên không ai chịu thua ai, cùng đem nhau ra quan phân xử.
Một phú thương kia đi ngang qua làng nọ, thấy một đứa bé gái ngộ nghĩnh rất vừa lòng, bèn đem tiền bạc lại đóng cho cha mẹ em bé ấy để xin cưới khi em lên mười lăm tuổi. Rồi anh ta ra đi.
Cô bé đến tuổi. Có người con trai trong làng vừa ý, đem tiền đến xin cưới.
Sau ngày cưới, anh phú thương lại trở về, đòi cưới cô gái. Anh hỏi chàng trai:
- Tại sao anh cướp vợ tôi?
Chàng trai bảo:
- Ai cướp vợ ông? Lúc trước, khi ông cưới xin, cô ấy chỉ là một đứa bé lên năm. Vợ tôi bây giờ là một cô gái mười lăm. Đâu phải là cô bé năm tuổi khi xưa của ông!
Bèn đưa nhau ra tòa.
Một người kia đến một trại bán sữa tươi, mua một lon sữa.
Mắc việc phải sang làng bên cạnh, anh gửi lon sữa cho người chủ trại, hẹn khi trở về sẽ lấy:
Vài hôm sau, trở lại thì sữa đã đông đặc và phai màu. Anh ta không chịu lấy:
- Đâu phải thứ sữa mà tôi đã mua hôm trước!
Người chủ trại bảo:
- Thì chính lon sữa của anh, tôi có thay đổi gì đâu!
Hai bên không ai chịu thua ai, cùng đem nhau ra quan phân xử.