Divo
06-03-2007, 06:25 AM
NỀN TẢNG CAO-ĐÀI ĐẠI-ĐẠO
Thi:
GIÁC đạo thông thường lý chánh chơn,
MINH tâm dưỡng tánh luyện kim đơn,
KIM thân đắc ngộ siêu tam giới,
TIÊN Phật chứng thành gội đức ơn.
Chào chư hiền nam nữ kim đàn. Ngã giờ hôm nay, vì đắc lịnh CHÍ-TÔN đến bày tỏ đôi lời Đạo-Đức. Vậy chư hiền thành tâm tịnh đàn, nghe tiếp.
Trường Thiên:
Đạo đời hai nẻo lại qua,
Người tu khuyên khá tìm ra cội nguồn.
Trần ai ngây ngất khói un,
Nhơn tình chôn đắm vào khuôn khổ đời.
Kìa là vật đổi sao dời,
Non mòn biển cạn cơ Trời biến thay.
Họa chung chịu những đắng cay,
Biết phương thoát khỏi trần ai não nùng.
Đời người sao khỏi kiết hung,
Nương thoàn Đạo-đức vẫy vùng thoát mê.
Thi:
Mê đắm tình đời luống khổ tâm,
Muôn thu chịu mãi bước sai lầm,
Xa đường Thiên-Đạo không trông thoát,
Nhơn dục cháy bừng đốt trí tâm.
Tâm phàm tử, Đạo-đức sanh,
Làm cho trí huệ hiệp thành Phật, Tiên.
Nương thoàn thẳng tới Đào Nguyên,
Là nơi an lạc niên niên hưởng nhàn.
Phú:
Bần-Đạo dòm thấy cuộc đời người biết bao nhiêu hạng mê say vì tửu khí sắc tài,
Mà đành chôn hết cả thân mình vào trong gió bụi,
Kiếp người ngắn ngủi, thoạt mất thoạt còn,
Luyến hồng trần làm mờ ám trí huệ sắc son.
Sa mùi tục tiêu mòn tinh thần Đạo-đức,
Ai là người trí thức, ai là kẻ hiền nhân,
Trải mắt xem thời cuộc quốc dân thì rõ biết luân thường đà bại hoại.
Lửa tham dục lừng lên cháy mãi,
Sóng ái tình bủa khắp chỗ, làm phá hoại nền phong hóa suy tồi.
Khói độc bay khắp chỗ, nhơn vật đồng mê mẫn lúc tỉnh hồi say.
Ôi ! là khổ mà mấy ai dòm ngó kỹ!
Thi:
Ngó kỹ mà coi khổ quá chừng,
Sóng tình cuồn cuộn sớm dời chưn,
Nhảy ra cho khỏi vòng nô lệ,
Dụt tắt lửa lòng Đạo-đức hưng.
Thi Bài:
Đuốc chơn lý khêu đà sáng tỏ,
Đạo-đức truyền đời rõ căn nguyên,
Hồi đầu thọ pháp tâm-truyền,
Lo trau luyện tánh, Phật, Tiên đắc thành.
Xa nẻo Đạo tánh lành mờ ám,
Khối tinh thần suy giảm muội mê,
Cả mang tham dục nặng nề,
Thê thằng tử phược khó bề thoát thân.
Chôn trí huệ trong trần đày đọa,
Bỏ thiện căn tai họa chập chồng,
Cuộc đời có hóa ra không,
Bỡi chưng cá chậu chim lồng khổ thay!
Đời loạn lạc miệt mài tâm trí,
Đạo suy tồi ma quỉ hừng lên,
Phá hư giáo lý móng nền,
Muôn nhà trăm họ tiếng rền thở than.
Nay Đạo-đức mở mang phong hóa,
Tỉnh quốc hồn lánh họa an nhàn,
Bước theo thẳng một con đàng,
Trở về cựu vị hưởng nhàn thiên thu.
Mặc kẻ thế võng dù xe ngựa,
Lòng nhiễm trần lo rửa cho ra,
Hiệp thành chơn lý tinh ba,
Sửa mình nên Đạo ôn hòa thiện lương.
Thi:
Lương phương diệu dược đã tầm ra,
Ắt dứt si mê hết bịnh tà,
Hồn vía tỉnh say thì tự hối,
Khử trừ dứt tuyệt chứng trầm kha.
Thành tâm tiếp giá PHỤ-HOÀNG ngự lâm. Ngã chào chư hiền, ngã kiếu. Thăng.
* * * * *
Thi:
NGỌC minh chiếu diệu bửu linh thiên,
HOÀNG phụ hoát khai pháp-chánh-truyền,
THƯỢNG đức tịnh tâm tu đắc quả,
ĐẾ căn phản bổn hiệp thiên nhiên.
Thầy các con. Thầy mừng các con.
Thi:
Thiên nhiên lý Đạo chẳng phai mòn,
Mòn ấy là do tại các con,
Con biết siêng năng đào luyện mãi,
Thì là sáng suốt tợ châu son.
Son sắt một niềm chớ đổi thay,
Gìn ghi Thánh huấn Đạo phô bày,
Nương thoàn bát nhã hồi nguyên bổn,
Níu vững chơn truyền kẻo sẩy tay.
Sẩy tay lọt tuốt xuống A-Tỳ,
Chịu những khổ sầu rắc rối nguy,
Mờ mịt biết đâu tầm trở lại,
Chung quanh bao chặt bít đường đi.
Đi lại mấy lần dạy bảo con,
Siêng năng tu tịnh phận lo tròn,
Sớm khuya chăm chỉ cơ siêu thoát,
Thiện phước vò tròn một quả ngon.
Quả ngon dành để đợi chờ con,
Hưởng thử đào tiên vĩnh kiếp tồn,
Tự toại tiêu diêu nơi đảo Thánh,
Vui say mùi Đạo chốn Bồng-non.
Non Tiên dưỡng tánh mấy muôn đời,
Khổ hạnh trải qua khắp mọi nơi,
Tấn-hóa noi theo chơn lý Đạo,
Dày công mới thể đoạt cơ Trời.
Cơ Trời mầu nhiệm dễ gì tầm!
Suy nghĩ cho ra tránh lỗi lầm,
Thoát kiếp luân-hồi nhờ trí huệ,
Siêu phàm nhập Thánh tại nơi tâm.
Tâm giác làm nên Phật, Thánh, Tiên,
Người tu noi đấy đoạt nhơn duyên,
Tâm mê dẫn dắt làm ma quỉ,
Lộn kiếp lông sừng chịu đảo điên.
Điên đảo lòng con nỗi Đạo đời,
Đời còn rộn rực luyến mê chơi,
Đạo thì cũng muốn tu thành Phật,
Theo Đạo thì con lại tiếc đời.
Tiếc đời nên cứ đắm vùi thân,
Thầy đến vớt lên đã mấy lần,
Tánh tục vẫn ưa màu sắc đẹp,
Lòng phàm khó dứt khổ mê tân.
Tân trào cuồn cuộn sóng văn minh,
Bủa khắp nền nhân đã gập ghình,
Gió phất bùa mê đời muội trí,
Dấy hừng vật chất thấy mà kinh.
Kinh sợ sau này có chuyện nguy,
Sanh linh chung chịu cuộc sầu bi,
Thầy thương không lẽ khoanh tay ngó,
Lập Đạo toan phương giải thoát thì.
Thì giờ Thầy đã tái lâm rồi,
Che chở cho đời tránh khúc nôi,
Những tưởng tin và hành Đạo-đức,
Thầy dùm giúp sức thoát luân-hồi.
Hồi nào mê-muội lỗi lầm sanh,
Biết Đạo toan phương tập tánh lành,
Vùng vẫy thoát ra màn hắc ám,
Chống đương lũ quỉ bước cho nhanh.
Nhanh lẹ kịp đò kẻo trể con!
Trể chơn trông đợi trí tâm mòn,
Bao giờ gặp đặng thuyền qua nữa,
Tiếng trống giục hồn tỉnh thức con.
Con thông đạo lý của CAO-ĐÀI,
Luyện vóc kim thân trí huệ khai,
Tấn-hóa tự-nhiên đừng vọng tưởng,
Tưởng đều hình bóng đó là sai.
Thầy giải sơ về “Nền Tảng Cao-Đài Đại-Đạo”.
Cái qui củ chuẩn thằng của Đạo-đức phải noi theo mà hành cho trúng phép, chớ nên canh cãi phải sai lạc chơn truyền
Về phương pháp tu tánh luyện mạng, thì vô-vi, vô xú, các con tu luyện phải lo dụng công vận chuyển pháp-luân y theo tâm-truyền khẩu thọ. Nên hay không, là về phần trừu tượng vô-vi, các con lấy trí phàm mắt tục mà lường đo dòm ngó sao thấu đáo? Thành hay không, là tại nơi các con trọn đủ đức-tin, siêng năng tập luyện, về phần vô hình thì trên có Thầy bố hóa cho, các con nào biết chi mà mong mỏi.
Đạo mầu một ngày một mở mang rộng lớn, người tu cũng thế. Luyện đơn nấu thuốc không phải một ngày một buổi chi mà thành, phải tận tâm trì chí cứ lo tu gom thần nhập định, bảo tinh, dưỡng khí, tồn thần, lâu ngày tụ kết lại thành nhị xác thân nhưng phải luyện cho đủ đầy ngày tháng, chớ đừng nóng nảy. Thí như cái cây, gieo hột xuống, nứt mộng lên hai lá, lần lần đâm tược nhảy chồi, đơm hoa trổ trái , là do nơi quyền luật thiêng-liêng. Nó hấp thụ khí âm dương mà lần lần to lớn. Chớ có ai làm cho nó lớn đặng? Và muốn mau trổ trái đơm bông bao giờ? Xưa người nước Tống cấy mạ thấy lâu lên, nóng ra nhớm gốc cho nó cao thêm, không ngờ phải chết. Ấy là cái triệu chứng để cho các con noi đấy làm bằng, cứ lo tu tịnh đừng nhiều chuyện lắm lời, tầm kinh điển, đơn thơ, làm cho trí óc mờ hồ lộn xộn. Thánh hiền xưa lấy (mượn) nhiều tên đặt để ra món này vật kia, muôn đường nghìn ngõ, nào là long hổ giáng thăng, Càn-Khôn giao hiệp, biết bao nhiêu là tên, người sau lầm tưởng mà làm sái quấy luôn.
Đạo Thầy không chi lạ: ÂM với DƯƠNG, THẦN với KHÍ; không ngoài ra lẽ đó. Các con muốn rõ Đạo thì dùng Âm Dương là căn cơ vậy.
Trường Thiên:
Dựng nền tảng ĐẠO CAO-ĐÀI,
Phổ thông chánh pháp chia hai chơn truyền.
Hữu hình hiệp với thiêng-liêng,
Thì là rõ thấu căn nguyên Đạo mầu.
Định hồn thấy hiện minh châu,
Chiếu soi khắp cả Hoàn Cầu quang huy.
Tâm-truyền Nội-Giáo Vô-Vi,
Là cơ xuất thế hồi qui Động-Đào.
Luyện hồn sáng suốt thanh cao,
Linh-quang sẽ đặng nhập vào bổn nguyên.
Chừng nào quả mãn công viên,
Bửu phang chực rước thiêng-liêng trở về.
Đạo làm người hết mẫn mê,
Đạo hưng thâm thúy ắt kề Phật, Tiên.
Chỉ phương nhập định tham thiền,
Tri cơ căn Đạo bí-truyền luyện tu.
Vẹt lằn khói tỏa sương mù,
Chín tầng Trời Đất thanh-u thông-đồng.
Thầy truyền có một chữ “Không”,
Chữ “Không” làm đặng lục thông chứng thành.
Người tu tập sửa tánh lành,
Cho ra vẻ Đạo cho rành lý chơn.
Đáp đền cho vẹn nghĩa ơn,
Nhẫn hòa, khiêm nhượng, lòng nhơn trải đời.
Đừng làm chuyện quấy trò chơi,
Noi theo Thánh-Triết truyền lời lại kia.
Siêng cần dậy sớm thức khuya,
Đạo-tâm một khắc đừng lìa nó ra.
Người mà để Đạo-đức xa,
Nội trong giây lát quỉ ma xen vào.
Tưởng tin Tiên, Phật trên đầu,
Giúp mình tu luyện dài lâu vững bền.
Tuyệt nhiên thanh tịnh là nền,
Dụng công khổ hạnh mới nên Thánh Hiền.
Dễ gì làm đặng Phật, Tiên!
Đặng là nhờ pháp bí-truyền mà thôi.
Ngoài ra thì khó mong rồi!
Tu không luyện mạng luân-hồi hưởng an.
Dẫu nhiều công đức thế gian,
Sau này hưởng phước giàu sang với đời.
Dễ chi nhập đặng cửa Trời,
Dễ chi thoát khỏi luân-hồi tử sanh!
Tại sao? Tại chẳng chí thành,
Kim-thân chẳng có, cao thanh khó về.
Xác phàm chất trược nặng nề,
Linh-hồn chôn chặt không bề nhảy ra.
Những giây cột trói lắm đa,
Không tường manh mối khó mà mở xong.
Dính theo thể phách ngoài trong,
Nặng nề trầm xuống mỏi mong gì thành.
Linh-hồn tuy vẫn trường sanh,
Thần thông quảng đại vận hành thiêng-liêng.
Luận qua Ngoại-Giáo Công-Truyền,
Phổ thông chơn lý Đạo huyền độ nhơn.
Dạy người chí thánh chí chơn,
Vẹn tròn trung hiếu nghĩa nhơn hiền lành.
Chánh tâm tu kỷ tập tành,
Tề-gia, trị-quốc, đời lành an-bang.
Nên người quân-tử hoàn toàn,
Thanh liêm hạnh đức mở mang giúp đời.
Trên không phạm phép Phật, Trời,
Với tâm khỏi lỗi, với đời gọi tu.
Kết thành đoàn thể dài lâu,
Liền vây liền cánh giúp nhau trọn niềm.
Kìa là sông cá rừng chim,
Có đoàn có thể, nổi chìm có nhau.
Nương theo lớn trước nhỏ sau,
Chim bay em thấp anh cao một chiều.
Biết điều trìu-mến thương yêu,
Giữ gìn quyền lợi làm điều ích chung.
Mày râu báo quốc tận trung,
Vẹn câu hiếu đạo lao lung một lòng.
Nghĩa nhân giữ kỹ trọn xong,
Vì nhau chung chịu mới mong ưu thời.
Đạo còn nương dựa với đời,
Dùng hình thức để cho người tầm tu.
Tâm-Truyền thứ lớp công phu,
Công-Truyền trật tự chư nhu hoàn toàn.
Đạo mà thể một con đàng,
Thì chưa phải Đạo minh quang Phật, Trời.
Đạo vô hình ảnh trong đời,
Đạo không tâm tiếng người người tuân theo.
Cội nguồn biến hóa ẩn bày,
Có tên tuổi đó là ngày hóa sanh.
Người tu đến bực chí thành,
Làm cho Thiên-lý lưu hành bốn phương.
Nhơn-dục tịnh tận thuần dương,
Mâu-ni then máy mở đường siêu sanh.
Thi:
Sanh ra rồi chết, chết đi đâu?
Xác thịt rã tan chẵng mấy lâu,
Linh tánh tinh anh trên cõi thượng,
Sao không mượn Đạo luyện tâm mầu.
Mầu vi đào tạo vóc kim thân,
Luyện đặng kết thành nhị xác thân,
Bát-Bửu Kim-Cang nền Thánh-Đức,
Phiêu lưu định trí xuất Chơn-Thần.
Chơn-Thần xuất khỏi xác phàm phu,
Nương gió bay lên cảnh tuyệt mù,
Nhẹ gót phiêu lưu trong Võ-Trụ,
Mặc tình an hưởng mặc châu du.
Du lịch khắp cùng cõi thế gian,
Xem qua tình trạng động lòng than,
Nhơn sanh mắc phải trong vòng khổ,
Thấy vậy mà Thầy đổ lụy chan.
Chan chứa lòng lo cứu thế thời,
Tang thương biến cải các con ơi!
Họa chung thế-giới đồng tiêu diệt,
Lánh khỏi nhờ chưng biết ĐẠO-TRỜI.
Trời, Phật từ bi nhỏ phước lành,
Chở che tai họa độ nhơn sanh,
Nhủ khuyên mỏi miệng đời toan dữ,
Giận bấy đoàn con chẳng thiện hành.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng.
Thi:
GIÁC đạo thông thường lý chánh chơn,
MINH tâm dưỡng tánh luyện kim đơn,
KIM thân đắc ngộ siêu tam giới,
TIÊN Phật chứng thành gội đức ơn.
Chào chư hiền nam nữ kim đàn. Ngã giờ hôm nay, vì đắc lịnh CHÍ-TÔN đến bày tỏ đôi lời Đạo-Đức. Vậy chư hiền thành tâm tịnh đàn, nghe tiếp.
Trường Thiên:
Đạo đời hai nẻo lại qua,
Người tu khuyên khá tìm ra cội nguồn.
Trần ai ngây ngất khói un,
Nhơn tình chôn đắm vào khuôn khổ đời.
Kìa là vật đổi sao dời,
Non mòn biển cạn cơ Trời biến thay.
Họa chung chịu những đắng cay,
Biết phương thoát khỏi trần ai não nùng.
Đời người sao khỏi kiết hung,
Nương thoàn Đạo-đức vẫy vùng thoát mê.
Thi:
Mê đắm tình đời luống khổ tâm,
Muôn thu chịu mãi bước sai lầm,
Xa đường Thiên-Đạo không trông thoát,
Nhơn dục cháy bừng đốt trí tâm.
Tâm phàm tử, Đạo-đức sanh,
Làm cho trí huệ hiệp thành Phật, Tiên.
Nương thoàn thẳng tới Đào Nguyên,
Là nơi an lạc niên niên hưởng nhàn.
Phú:
Bần-Đạo dòm thấy cuộc đời người biết bao nhiêu hạng mê say vì tửu khí sắc tài,
Mà đành chôn hết cả thân mình vào trong gió bụi,
Kiếp người ngắn ngủi, thoạt mất thoạt còn,
Luyến hồng trần làm mờ ám trí huệ sắc son.
Sa mùi tục tiêu mòn tinh thần Đạo-đức,
Ai là người trí thức, ai là kẻ hiền nhân,
Trải mắt xem thời cuộc quốc dân thì rõ biết luân thường đà bại hoại.
Lửa tham dục lừng lên cháy mãi,
Sóng ái tình bủa khắp chỗ, làm phá hoại nền phong hóa suy tồi.
Khói độc bay khắp chỗ, nhơn vật đồng mê mẫn lúc tỉnh hồi say.
Ôi ! là khổ mà mấy ai dòm ngó kỹ!
Thi:
Ngó kỹ mà coi khổ quá chừng,
Sóng tình cuồn cuộn sớm dời chưn,
Nhảy ra cho khỏi vòng nô lệ,
Dụt tắt lửa lòng Đạo-đức hưng.
Thi Bài:
Đuốc chơn lý khêu đà sáng tỏ,
Đạo-đức truyền đời rõ căn nguyên,
Hồi đầu thọ pháp tâm-truyền,
Lo trau luyện tánh, Phật, Tiên đắc thành.
Xa nẻo Đạo tánh lành mờ ám,
Khối tinh thần suy giảm muội mê,
Cả mang tham dục nặng nề,
Thê thằng tử phược khó bề thoát thân.
Chôn trí huệ trong trần đày đọa,
Bỏ thiện căn tai họa chập chồng,
Cuộc đời có hóa ra không,
Bỡi chưng cá chậu chim lồng khổ thay!
Đời loạn lạc miệt mài tâm trí,
Đạo suy tồi ma quỉ hừng lên,
Phá hư giáo lý móng nền,
Muôn nhà trăm họ tiếng rền thở than.
Nay Đạo-đức mở mang phong hóa,
Tỉnh quốc hồn lánh họa an nhàn,
Bước theo thẳng một con đàng,
Trở về cựu vị hưởng nhàn thiên thu.
Mặc kẻ thế võng dù xe ngựa,
Lòng nhiễm trần lo rửa cho ra,
Hiệp thành chơn lý tinh ba,
Sửa mình nên Đạo ôn hòa thiện lương.
Thi:
Lương phương diệu dược đã tầm ra,
Ắt dứt si mê hết bịnh tà,
Hồn vía tỉnh say thì tự hối,
Khử trừ dứt tuyệt chứng trầm kha.
Thành tâm tiếp giá PHỤ-HOÀNG ngự lâm. Ngã chào chư hiền, ngã kiếu. Thăng.
* * * * *
Thi:
NGỌC minh chiếu diệu bửu linh thiên,
HOÀNG phụ hoát khai pháp-chánh-truyền,
THƯỢNG đức tịnh tâm tu đắc quả,
ĐẾ căn phản bổn hiệp thiên nhiên.
Thầy các con. Thầy mừng các con.
Thi:
Thiên nhiên lý Đạo chẳng phai mòn,
Mòn ấy là do tại các con,
Con biết siêng năng đào luyện mãi,
Thì là sáng suốt tợ châu son.
Son sắt một niềm chớ đổi thay,
Gìn ghi Thánh huấn Đạo phô bày,
Nương thoàn bát nhã hồi nguyên bổn,
Níu vững chơn truyền kẻo sẩy tay.
Sẩy tay lọt tuốt xuống A-Tỳ,
Chịu những khổ sầu rắc rối nguy,
Mờ mịt biết đâu tầm trở lại,
Chung quanh bao chặt bít đường đi.
Đi lại mấy lần dạy bảo con,
Siêng năng tu tịnh phận lo tròn,
Sớm khuya chăm chỉ cơ siêu thoát,
Thiện phước vò tròn một quả ngon.
Quả ngon dành để đợi chờ con,
Hưởng thử đào tiên vĩnh kiếp tồn,
Tự toại tiêu diêu nơi đảo Thánh,
Vui say mùi Đạo chốn Bồng-non.
Non Tiên dưỡng tánh mấy muôn đời,
Khổ hạnh trải qua khắp mọi nơi,
Tấn-hóa noi theo chơn lý Đạo,
Dày công mới thể đoạt cơ Trời.
Cơ Trời mầu nhiệm dễ gì tầm!
Suy nghĩ cho ra tránh lỗi lầm,
Thoát kiếp luân-hồi nhờ trí huệ,
Siêu phàm nhập Thánh tại nơi tâm.
Tâm giác làm nên Phật, Thánh, Tiên,
Người tu noi đấy đoạt nhơn duyên,
Tâm mê dẫn dắt làm ma quỉ,
Lộn kiếp lông sừng chịu đảo điên.
Điên đảo lòng con nỗi Đạo đời,
Đời còn rộn rực luyến mê chơi,
Đạo thì cũng muốn tu thành Phật,
Theo Đạo thì con lại tiếc đời.
Tiếc đời nên cứ đắm vùi thân,
Thầy đến vớt lên đã mấy lần,
Tánh tục vẫn ưa màu sắc đẹp,
Lòng phàm khó dứt khổ mê tân.
Tân trào cuồn cuộn sóng văn minh,
Bủa khắp nền nhân đã gập ghình,
Gió phất bùa mê đời muội trí,
Dấy hừng vật chất thấy mà kinh.
Kinh sợ sau này có chuyện nguy,
Sanh linh chung chịu cuộc sầu bi,
Thầy thương không lẽ khoanh tay ngó,
Lập Đạo toan phương giải thoát thì.
Thì giờ Thầy đã tái lâm rồi,
Che chở cho đời tránh khúc nôi,
Những tưởng tin và hành Đạo-đức,
Thầy dùm giúp sức thoát luân-hồi.
Hồi nào mê-muội lỗi lầm sanh,
Biết Đạo toan phương tập tánh lành,
Vùng vẫy thoát ra màn hắc ám,
Chống đương lũ quỉ bước cho nhanh.
Nhanh lẹ kịp đò kẻo trể con!
Trể chơn trông đợi trí tâm mòn,
Bao giờ gặp đặng thuyền qua nữa,
Tiếng trống giục hồn tỉnh thức con.
Con thông đạo lý của CAO-ĐÀI,
Luyện vóc kim thân trí huệ khai,
Tấn-hóa tự-nhiên đừng vọng tưởng,
Tưởng đều hình bóng đó là sai.
Thầy giải sơ về “Nền Tảng Cao-Đài Đại-Đạo”.
Cái qui củ chuẩn thằng của Đạo-đức phải noi theo mà hành cho trúng phép, chớ nên canh cãi phải sai lạc chơn truyền
Về phương pháp tu tánh luyện mạng, thì vô-vi, vô xú, các con tu luyện phải lo dụng công vận chuyển pháp-luân y theo tâm-truyền khẩu thọ. Nên hay không, là về phần trừu tượng vô-vi, các con lấy trí phàm mắt tục mà lường đo dòm ngó sao thấu đáo? Thành hay không, là tại nơi các con trọn đủ đức-tin, siêng năng tập luyện, về phần vô hình thì trên có Thầy bố hóa cho, các con nào biết chi mà mong mỏi.
Đạo mầu một ngày một mở mang rộng lớn, người tu cũng thế. Luyện đơn nấu thuốc không phải một ngày một buổi chi mà thành, phải tận tâm trì chí cứ lo tu gom thần nhập định, bảo tinh, dưỡng khí, tồn thần, lâu ngày tụ kết lại thành nhị xác thân nhưng phải luyện cho đủ đầy ngày tháng, chớ đừng nóng nảy. Thí như cái cây, gieo hột xuống, nứt mộng lên hai lá, lần lần đâm tược nhảy chồi, đơm hoa trổ trái , là do nơi quyền luật thiêng-liêng. Nó hấp thụ khí âm dương mà lần lần to lớn. Chớ có ai làm cho nó lớn đặng? Và muốn mau trổ trái đơm bông bao giờ? Xưa người nước Tống cấy mạ thấy lâu lên, nóng ra nhớm gốc cho nó cao thêm, không ngờ phải chết. Ấy là cái triệu chứng để cho các con noi đấy làm bằng, cứ lo tu tịnh đừng nhiều chuyện lắm lời, tầm kinh điển, đơn thơ, làm cho trí óc mờ hồ lộn xộn. Thánh hiền xưa lấy (mượn) nhiều tên đặt để ra món này vật kia, muôn đường nghìn ngõ, nào là long hổ giáng thăng, Càn-Khôn giao hiệp, biết bao nhiêu là tên, người sau lầm tưởng mà làm sái quấy luôn.
Đạo Thầy không chi lạ: ÂM với DƯƠNG, THẦN với KHÍ; không ngoài ra lẽ đó. Các con muốn rõ Đạo thì dùng Âm Dương là căn cơ vậy.
Trường Thiên:
Dựng nền tảng ĐẠO CAO-ĐÀI,
Phổ thông chánh pháp chia hai chơn truyền.
Hữu hình hiệp với thiêng-liêng,
Thì là rõ thấu căn nguyên Đạo mầu.
Định hồn thấy hiện minh châu,
Chiếu soi khắp cả Hoàn Cầu quang huy.
Tâm-truyền Nội-Giáo Vô-Vi,
Là cơ xuất thế hồi qui Động-Đào.
Luyện hồn sáng suốt thanh cao,
Linh-quang sẽ đặng nhập vào bổn nguyên.
Chừng nào quả mãn công viên,
Bửu phang chực rước thiêng-liêng trở về.
Đạo làm người hết mẫn mê,
Đạo hưng thâm thúy ắt kề Phật, Tiên.
Chỉ phương nhập định tham thiền,
Tri cơ căn Đạo bí-truyền luyện tu.
Vẹt lằn khói tỏa sương mù,
Chín tầng Trời Đất thanh-u thông-đồng.
Thầy truyền có một chữ “Không”,
Chữ “Không” làm đặng lục thông chứng thành.
Người tu tập sửa tánh lành,
Cho ra vẻ Đạo cho rành lý chơn.
Đáp đền cho vẹn nghĩa ơn,
Nhẫn hòa, khiêm nhượng, lòng nhơn trải đời.
Đừng làm chuyện quấy trò chơi,
Noi theo Thánh-Triết truyền lời lại kia.
Siêng cần dậy sớm thức khuya,
Đạo-tâm một khắc đừng lìa nó ra.
Người mà để Đạo-đức xa,
Nội trong giây lát quỉ ma xen vào.
Tưởng tin Tiên, Phật trên đầu,
Giúp mình tu luyện dài lâu vững bền.
Tuyệt nhiên thanh tịnh là nền,
Dụng công khổ hạnh mới nên Thánh Hiền.
Dễ gì làm đặng Phật, Tiên!
Đặng là nhờ pháp bí-truyền mà thôi.
Ngoài ra thì khó mong rồi!
Tu không luyện mạng luân-hồi hưởng an.
Dẫu nhiều công đức thế gian,
Sau này hưởng phước giàu sang với đời.
Dễ chi nhập đặng cửa Trời,
Dễ chi thoát khỏi luân-hồi tử sanh!
Tại sao? Tại chẳng chí thành,
Kim-thân chẳng có, cao thanh khó về.
Xác phàm chất trược nặng nề,
Linh-hồn chôn chặt không bề nhảy ra.
Những giây cột trói lắm đa,
Không tường manh mối khó mà mở xong.
Dính theo thể phách ngoài trong,
Nặng nề trầm xuống mỏi mong gì thành.
Linh-hồn tuy vẫn trường sanh,
Thần thông quảng đại vận hành thiêng-liêng.
Luận qua Ngoại-Giáo Công-Truyền,
Phổ thông chơn lý Đạo huyền độ nhơn.
Dạy người chí thánh chí chơn,
Vẹn tròn trung hiếu nghĩa nhơn hiền lành.
Chánh tâm tu kỷ tập tành,
Tề-gia, trị-quốc, đời lành an-bang.
Nên người quân-tử hoàn toàn,
Thanh liêm hạnh đức mở mang giúp đời.
Trên không phạm phép Phật, Trời,
Với tâm khỏi lỗi, với đời gọi tu.
Kết thành đoàn thể dài lâu,
Liền vây liền cánh giúp nhau trọn niềm.
Kìa là sông cá rừng chim,
Có đoàn có thể, nổi chìm có nhau.
Nương theo lớn trước nhỏ sau,
Chim bay em thấp anh cao một chiều.
Biết điều trìu-mến thương yêu,
Giữ gìn quyền lợi làm điều ích chung.
Mày râu báo quốc tận trung,
Vẹn câu hiếu đạo lao lung một lòng.
Nghĩa nhân giữ kỹ trọn xong,
Vì nhau chung chịu mới mong ưu thời.
Đạo còn nương dựa với đời,
Dùng hình thức để cho người tầm tu.
Tâm-Truyền thứ lớp công phu,
Công-Truyền trật tự chư nhu hoàn toàn.
Đạo mà thể một con đàng,
Thì chưa phải Đạo minh quang Phật, Trời.
Đạo vô hình ảnh trong đời,
Đạo không tâm tiếng người người tuân theo.
Cội nguồn biến hóa ẩn bày,
Có tên tuổi đó là ngày hóa sanh.
Người tu đến bực chí thành,
Làm cho Thiên-lý lưu hành bốn phương.
Nhơn-dục tịnh tận thuần dương,
Mâu-ni then máy mở đường siêu sanh.
Thi:
Sanh ra rồi chết, chết đi đâu?
Xác thịt rã tan chẵng mấy lâu,
Linh tánh tinh anh trên cõi thượng,
Sao không mượn Đạo luyện tâm mầu.
Mầu vi đào tạo vóc kim thân,
Luyện đặng kết thành nhị xác thân,
Bát-Bửu Kim-Cang nền Thánh-Đức,
Phiêu lưu định trí xuất Chơn-Thần.
Chơn-Thần xuất khỏi xác phàm phu,
Nương gió bay lên cảnh tuyệt mù,
Nhẹ gót phiêu lưu trong Võ-Trụ,
Mặc tình an hưởng mặc châu du.
Du lịch khắp cùng cõi thế gian,
Xem qua tình trạng động lòng than,
Nhơn sanh mắc phải trong vòng khổ,
Thấy vậy mà Thầy đổ lụy chan.
Chan chứa lòng lo cứu thế thời,
Tang thương biến cải các con ơi!
Họa chung thế-giới đồng tiêu diệt,
Lánh khỏi nhờ chưng biết ĐẠO-TRỜI.
Trời, Phật từ bi nhỏ phước lành,
Chở che tai họa độ nhơn sanh,
Nhủ khuyên mỏi miệng đời toan dữ,
Giận bấy đoàn con chẳng thiện hành.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng.