Divo
06-03-2007, 06:33 AM
13 tháng 8, Bính-Tý (1936)
Xã thân giúp đời
Thi:
CAO thanh lạc cảnh toại tâm nhàn,
ÐÀI quí rước người Ðạo-đức an,
TIÊN Phật từ bi ra cứu thế,
ÔNG đem con cả lại Thiên-Ðàng.
Thầy mừng các con.
Thi:
Ðàng sá quanh co chật hẹp nầy,
Dò lần cho khéo bước truông mây,
Sẩy chơn lọt tuốt hang sâu thẩm,
Níu chéo vượt qua kẻo lạc Thầy.
* * *
Lạc Thầy muôn kiếp chịu lầm than,
Nghiệp quả con gieo phải vướng nàn,
Chuyển kiếp thú người, người đến thú,
Dễ gì tránh họa nắng mưa chan!
Thầy trông thấy đoàn con chịu dày dạn cuộc trần ai mãn tháng quanh năm vùi chôn tâm trí vào vòng danh-lợi đày-đọa mãi, luân-hồi ở trong lò Thiên-Quân sanh hóa. Thầy bao nở ngồi an hưởng chốn thanh nhàn, nên phải lâm phàm mà tế độ các con, dùng cơ pháp khai Chánh-Ðạo, mở nẻo Thiên-Ðàng cho chúng-sanh qui hồi cựu cảnh.
Giờ hôm nay, Thầy đến đây rồi, là ngày giờ hạnh phúc chung cho nhơn loại. Thầy muốn cứu vớt các con thoát khỏi chốn hồng-trần biển khổ, dứt dây quả báo luân hồi; mà Thầy dùng phương pháp chi để cứu độ các con?
Trong đám con, phần đông chưa rõ thông lý Ðạo, tưởng Thầy dùng cơ giáo hóa là đủ, nào ngờ phải có một cái Pháp mầu nhiệm bí-truyền, để khẩu khuyết cho con nào chán đời tầm Ðạo. Nhờ cái pháp tâm-truyền ấy mới cổi xác phi thăng, vượt ra ngoài vòng tứ khổ, các con nào thấu đáo.
Thi:
Tam-Giáo xưa nay một phép truyền,
Ðộ người thành Ðạo đắc Thần, Tiên,
Ngày nay Thầy đến hưng Chơn-Giáo,
Thống nhứt Tam-Thanh chuyển diệu-huyền.
Các con hầu đàn phải tịnh tâm, Thầy mới dạy đặng.
Thi Bài:
Chuông tỉnh thế rền vang thúc hối,
Ðuốc huệ soi dẫn lối thoát trần,
Giúp đời nhơn vật xả thân,
Lập công đền tội gở lần oan khiên.
Như thảo mộc chẳng riêng lợi ích,
Hiến thân sanh chẳng thích an nhàn,
Cỏ hoa nuôi sống thế gian,
Muôn loài nhờ đó được an ổn hoài.
Muốn giúp đời đừng nài khó nhọc,
Khổ bao nhiêu cũng lóc-lăn theo,
Phải cơn sống chết hiểm nghèo,
Non cao biển thẩm rán trèo vượt qua.
Thú xả thân thiệt là khổ hạnh,
Chịu nắng mưa nóng lạnh vì đời,
Nhọc nhằn tâm chí chẳng lơi,
Miễn sao giúp ích cho người đặng thôi.
Loài súc vật làm tôi cho chủ,
Rất trung cang vẹn đủ nghĩa tình,
Ðói no nào quảng phận mình,
Một niềm với chúa hy sanh trọn bề.
Thân trâu ngựa não nề đau khổ,
Chịu lao đao xấu hổ chẳng cần,
Làm thì trải hết tấm thân,
Ðói ăn cỏ ruộng không cần sắm mua.
Sự tốn hao chủ chưa nhọc sức,
Ở không tiền mà nhứt tâm trung,
Ðòn roi chịu đánh thịt rùn,
Cái thân trâu ngựa não nùng biết bao.
Khi già yếu lạnh nhào đau chết,
Khí lực rày yếu hết tứ chi,
Làm nhiều thân thể suy vi,
Ðã vầy người thế chẳng gì xót thương.
Ðời bao nỡ toan phương độc địa,
Xẻ banh gia cắt rĩa phân thây,
Chặt bầm trăm đoạn như vầy,
Có công giúp ích mà nay khổ hình.
Người sao chẳng niệm tình Tạo-Hóa,
Nỡ lòng nào đoạn sả ăn chơi,
Vui chi những sự lạ đời,
Ăn sao ngon miệng nuốt thời sao vô.
Như loài khuyển giữ đồ cho chủ,
Suốt ngày đêm chẳng ngủ coi nhà,
Có ai lòng dạ gian tà,
Làm hung đánh tiếng chủ nhà dậy ra.
Như con chó biết mà trung tín,
Ðứng làm người gian nịnh nên không?
Chó còn chung thỉ một lòng,
Người đâu nỡ dạ bưởi bòng sai ngoa.
Nhỏ hơn hết người ta nhờ cậy,
Sức con tầm công ấy biết bao,
Kéo tơ lộn kén làm sao,
Cho nên tơ chỉ tiếc nào cái thân.
Chịu khổ sở trăm phần hóa kiếp,
Ích lợi chung sẵn dịp lo làm,
Sống đời thôi đã hết ham,
Muốn nên công cán hóa làm nhộng sâu.
Muốn ích chúng nhào đầu chịu chết,
Ôi! Chán đời mê mệt lắm đa!
Hy-sinh thú vật kia là,
Người linh hơn hết liệu ra lẽ nào ?
Thú xả-thân biết bao lao-lực,
Người giúp đời chỉ thực lao-tâm,
Giữ mình đừng tánh lỗi-lầm,
Sau ra độ chúng đọa trầm biển sâu.
Người xả thân mưu cầu lợi chúng,
Làm ích chung quốc-chủng an hòa,
Giống nòi ta thể một Cha,
Thú cầm nhơn-loại cũng bà con chung.
Người tâm chí vẫy vùng cơ hội,
Ðem Ðạo mầu dẫn lối chúng-sanh,
Dạy đời dữ hóa nên lành,
Mở mang trí óc lập thành quốc gia.
Gieo tư tưởng cọng hòa toàn thể,
Chỉ phương tu đoạt huệ thành Tiên,
Mỗi người có một tánh hiền,
Ắt là nước trị, nhà yên thái bình.
Thi:
Bình tâm thủ đắc lấy cơ quan,
Huấn luyện hồn dân được mở mang,
Nước trị nhà yên hòa hiệp nhứt,
Mạnh giàu Ðạo-đức hưởng thanh nhàn.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng.
Xã thân giúp đời
Thi:
CAO thanh lạc cảnh toại tâm nhàn,
ÐÀI quí rước người Ðạo-đức an,
TIÊN Phật từ bi ra cứu thế,
ÔNG đem con cả lại Thiên-Ðàng.
Thầy mừng các con.
Thi:
Ðàng sá quanh co chật hẹp nầy,
Dò lần cho khéo bước truông mây,
Sẩy chơn lọt tuốt hang sâu thẩm,
Níu chéo vượt qua kẻo lạc Thầy.
* * *
Lạc Thầy muôn kiếp chịu lầm than,
Nghiệp quả con gieo phải vướng nàn,
Chuyển kiếp thú người, người đến thú,
Dễ gì tránh họa nắng mưa chan!
Thầy trông thấy đoàn con chịu dày dạn cuộc trần ai mãn tháng quanh năm vùi chôn tâm trí vào vòng danh-lợi đày-đọa mãi, luân-hồi ở trong lò Thiên-Quân sanh hóa. Thầy bao nở ngồi an hưởng chốn thanh nhàn, nên phải lâm phàm mà tế độ các con, dùng cơ pháp khai Chánh-Ðạo, mở nẻo Thiên-Ðàng cho chúng-sanh qui hồi cựu cảnh.
Giờ hôm nay, Thầy đến đây rồi, là ngày giờ hạnh phúc chung cho nhơn loại. Thầy muốn cứu vớt các con thoát khỏi chốn hồng-trần biển khổ, dứt dây quả báo luân hồi; mà Thầy dùng phương pháp chi để cứu độ các con?
Trong đám con, phần đông chưa rõ thông lý Ðạo, tưởng Thầy dùng cơ giáo hóa là đủ, nào ngờ phải có một cái Pháp mầu nhiệm bí-truyền, để khẩu khuyết cho con nào chán đời tầm Ðạo. Nhờ cái pháp tâm-truyền ấy mới cổi xác phi thăng, vượt ra ngoài vòng tứ khổ, các con nào thấu đáo.
Thi:
Tam-Giáo xưa nay một phép truyền,
Ðộ người thành Ðạo đắc Thần, Tiên,
Ngày nay Thầy đến hưng Chơn-Giáo,
Thống nhứt Tam-Thanh chuyển diệu-huyền.
Các con hầu đàn phải tịnh tâm, Thầy mới dạy đặng.
Thi Bài:
Chuông tỉnh thế rền vang thúc hối,
Ðuốc huệ soi dẫn lối thoát trần,
Giúp đời nhơn vật xả thân,
Lập công đền tội gở lần oan khiên.
Như thảo mộc chẳng riêng lợi ích,
Hiến thân sanh chẳng thích an nhàn,
Cỏ hoa nuôi sống thế gian,
Muôn loài nhờ đó được an ổn hoài.
Muốn giúp đời đừng nài khó nhọc,
Khổ bao nhiêu cũng lóc-lăn theo,
Phải cơn sống chết hiểm nghèo,
Non cao biển thẩm rán trèo vượt qua.
Thú xả thân thiệt là khổ hạnh,
Chịu nắng mưa nóng lạnh vì đời,
Nhọc nhằn tâm chí chẳng lơi,
Miễn sao giúp ích cho người đặng thôi.
Loài súc vật làm tôi cho chủ,
Rất trung cang vẹn đủ nghĩa tình,
Ðói no nào quảng phận mình,
Một niềm với chúa hy sanh trọn bề.
Thân trâu ngựa não nề đau khổ,
Chịu lao đao xấu hổ chẳng cần,
Làm thì trải hết tấm thân,
Ðói ăn cỏ ruộng không cần sắm mua.
Sự tốn hao chủ chưa nhọc sức,
Ở không tiền mà nhứt tâm trung,
Ðòn roi chịu đánh thịt rùn,
Cái thân trâu ngựa não nùng biết bao.
Khi già yếu lạnh nhào đau chết,
Khí lực rày yếu hết tứ chi,
Làm nhiều thân thể suy vi,
Ðã vầy người thế chẳng gì xót thương.
Ðời bao nỡ toan phương độc địa,
Xẻ banh gia cắt rĩa phân thây,
Chặt bầm trăm đoạn như vầy,
Có công giúp ích mà nay khổ hình.
Người sao chẳng niệm tình Tạo-Hóa,
Nỡ lòng nào đoạn sả ăn chơi,
Vui chi những sự lạ đời,
Ăn sao ngon miệng nuốt thời sao vô.
Như loài khuyển giữ đồ cho chủ,
Suốt ngày đêm chẳng ngủ coi nhà,
Có ai lòng dạ gian tà,
Làm hung đánh tiếng chủ nhà dậy ra.
Như con chó biết mà trung tín,
Ðứng làm người gian nịnh nên không?
Chó còn chung thỉ một lòng,
Người đâu nỡ dạ bưởi bòng sai ngoa.
Nhỏ hơn hết người ta nhờ cậy,
Sức con tầm công ấy biết bao,
Kéo tơ lộn kén làm sao,
Cho nên tơ chỉ tiếc nào cái thân.
Chịu khổ sở trăm phần hóa kiếp,
Ích lợi chung sẵn dịp lo làm,
Sống đời thôi đã hết ham,
Muốn nên công cán hóa làm nhộng sâu.
Muốn ích chúng nhào đầu chịu chết,
Ôi! Chán đời mê mệt lắm đa!
Hy-sinh thú vật kia là,
Người linh hơn hết liệu ra lẽ nào ?
Thú xả-thân biết bao lao-lực,
Người giúp đời chỉ thực lao-tâm,
Giữ mình đừng tánh lỗi-lầm,
Sau ra độ chúng đọa trầm biển sâu.
Người xả thân mưu cầu lợi chúng,
Làm ích chung quốc-chủng an hòa,
Giống nòi ta thể một Cha,
Thú cầm nhơn-loại cũng bà con chung.
Người tâm chí vẫy vùng cơ hội,
Ðem Ðạo mầu dẫn lối chúng-sanh,
Dạy đời dữ hóa nên lành,
Mở mang trí óc lập thành quốc gia.
Gieo tư tưởng cọng hòa toàn thể,
Chỉ phương tu đoạt huệ thành Tiên,
Mỗi người có một tánh hiền,
Ắt là nước trị, nhà yên thái bình.
Thi:
Bình tâm thủ đắc lấy cơ quan,
Huấn luyện hồn dân được mở mang,
Nước trị nhà yên hòa hiệp nhứt,
Mạnh giàu Ðạo-đức hưởng thanh nhàn.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng.