Divo
06-03-2007, 06:38 AM
Ngày 25 tháng 8 - Bính-Tý (1936)
Khuyến tu cho thuận Thiên Ý
Thi:
CAO thượng Ðạo truyền giải nạn eo,
ÐÀI linh trú ngụ lúc buồn teo,
TIÊN-Thiên diệu-pháp khai tâm giác,
ÔNG độ người mê khỏi hiểm-nghèo.
Thầy mừng các con.
Giờ nay, Thầy giáng đàn để đôi lời bí-khuyết tâm- truyền cho các con dò xét, tầm tu cho thuận Thiên-Ðạo, thoát cảnh diêm-phù, tránh khỏi lưới trần-lao nhốt hãm.
Phú:
Cơ mầu nhiệm của Tạo-Ðoan, ẩn vi có tầm suy mới thấu đáo,
Pháp tâm-truyền, đường Chơn-Ðạo, phải gia công tham khảo mới tường tri.
Lý hư-vô cần phải nghĩ suy, vạn pháp nhiệm vô-vi cao thượng.
Kìa Phật, Thánh, Tiên, phí bao công tìm cho ra chơn- tướng.
Ðoạt lẽ Trời ảnh-hưởng lý đương nhiên,
Ôi! là đời chịu: buồn, lo, khổ, nạn, não-phiền,
Mang nhơn-quả nối chuyền đời này sang kiếp nọ,
Vì vật-dục đẩy đưa con người vào nẻo khó,
Kiếp đọa-đày sao dứt bỏ được trái-chủ oan-gia.
<O:P> </O:P>
Các con muốn thông-suốt lý tinh-vi thì cần phải sửa tâm cho chính-đính, tập tánh chí-thiện chí-mỹ cho hiệp lẽ điều-hòa, thuận tùng Chơn-Ðạo.
Trong cơ mầu-nhiệm của Phật Trời rất nhiều phép lạ, nhưng không bao giờ các con lấy mắt thịt, trí phàm, tai tục mà dò xét thấu lẽ hư-linh đâu?
Các con muốn thấu lẽ hư-linh, trước phải định cái tâm, gìn cái ý, nhắm mắt, bít tai thì có lẽ rõ chút ít.
Trong pháp-nhiệm, nó ẩn-vi sâu kín cao xa dầu lấy nước biển vẽ-vời cũng không suốt lý. Thánh trước Hiền xưa ra công tham khảo, mãn kiếp cùng đời mà vén chưa đặng cái màn bí-mật của Tạo-Hóa đón ngăn. Nhưng cần nhứt là trầm-tư mặc-tưởng, nhập-định tham-thiền thì gặp Chơn-Tiên khẩu truyền cho rõ Ðạo, chớ sự mầu-nhiệm tuyệt xảo của Trời, dẫu Phật, Tiên chưa tri nổi.
Các con ngày hôm nay gặp Ðạo Thầy hoằng-hóa thì cần lập chí luyện phanh, đem cái bổn tánh hư-linh trở về ngôi vị cũ. Ngày giờ cuối cùng, Thầy vì thương yêu các con phải giáng phàm mà dìu dắt các con trở lại, nhưng các con phải hết lòng, đừng ỷ mình, hay là tưởng Thầy thương yêu rồi biếng nhác. Các con nên biết rằng: dầu Thầy cũng phải chịu dưới quyền luật của Ðạo thay.
Các con bị mang xác thịt nặng nề, ngũ-trược chận đè, linh tánh lấp vùi trong đó, Thầy thương yêu các con là Thầy điểm hóa cho các con. Các con phải vùng-vẫy mà nhẩy ra cho khỏi non đè núi chận, chớ đừng ngồi đó hoài đặng chờ Thầy bồng ẵm, không đặng đâu các con!
Ðạo là phân thanh khử trược. Hễ nhẹ nhàng trong sạch thì được hiệp nhứt cùng Thầy, còn nặng nề, mê-muội phải chìm xuống đáy. Vậy các con phải luyện cho đắc tánh thuần-dương mới ở vào cảnh thiêng-liêng đặng. Cảnh thiêng-liêng là không khí nhẹ nhàng hơn trăm ngàn lần không khí ở gần các con. Các con còn nhơ bợn một chút cũng không thể ở đặng. Thầy nói sự "di-sơn đảo-hải" là chuyện thường của Tiên, Thánh, nhưng dời non đổi biển thì dễ, chớ đem các con trở lại thì khó lắm. Non biển tuy nặng nề nhưng không có mang thất-tình lục-dục, chớ xác phàm con người, tuy nhỏ nhít, mà lẫn cả sự dục-vọng tà-tâm, nên nặng-nề hơn muôn ngàn hòn núi. Thầy có thương các con cũng không thể ẵm bồng cho đặng. Vậy các con phải dùng phương pháp tu-tánh luyện-mạng, khử trược lưu thanh mà thoát ra khỏi luân-hồi lục-đạo.
Trường Thiên:
Ðạo Trời chỉnh-phục linh-căn,
Cầu truyền pháp nhiệm tầm phăng trở về.
Trần hồng biển khổ sông mê,
Chịu mang xác thịt nặng-nề muội-si.
Thiên-cơ khép mở nhiều khi,
Hồi tâm kinh nghiệm vô-vi Ðạo mầu.
Pháp-linh có dễ tầm đâu!
Phật, Tiên chọn lựa mà trao người hiền.
Thuộc về khẩu-thọ tâm-truyền,
Biết rồi thì cứ chỉ truyền cho nhau.
Ðạo Thầy không luận thấp cao,
Muốn tu thì đặng nhập vào cảnh Tiên.
Thấy đời lầm-lạc đảo-điên,
Nên minh Chơn-Lý Ðạo-huyền thông-linh.
Chẳng dùng sắc-tướng âm-thinh,
Giữ tâm thanh-tịnh Ðạo minh rõ ràng.
Bí-truyền là pháp minh-quang,
Không bày vẽ đặng rõ-ràng ở đâu!
Làm cho khó hiểu nhiệm mầu,
Nên chi phải chịu lạc vào Bàng-Môn.
Ðạo Thầy cốt trọng linh-hồn,
Tin cơ cảm-ứng bảo tồn vạn-linh.
Thi:
Linh-diệu thần-thông Ðạo-Pháp truyền,
Truyền lời bí-khuyết độ nhơn-nguyên,
Nguyên lai bổ thể tu dương khí,
Khí tụ đơn thành thượng cửu Thiên.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng
Khuyến tu cho thuận Thiên Ý
Thi:
CAO thượng Ðạo truyền giải nạn eo,
ÐÀI linh trú ngụ lúc buồn teo,
TIÊN-Thiên diệu-pháp khai tâm giác,
ÔNG độ người mê khỏi hiểm-nghèo.
Thầy mừng các con.
Giờ nay, Thầy giáng đàn để đôi lời bí-khuyết tâm- truyền cho các con dò xét, tầm tu cho thuận Thiên-Ðạo, thoát cảnh diêm-phù, tránh khỏi lưới trần-lao nhốt hãm.
Phú:
Cơ mầu nhiệm của Tạo-Ðoan, ẩn vi có tầm suy mới thấu đáo,
Pháp tâm-truyền, đường Chơn-Ðạo, phải gia công tham khảo mới tường tri.
Lý hư-vô cần phải nghĩ suy, vạn pháp nhiệm vô-vi cao thượng.
Kìa Phật, Thánh, Tiên, phí bao công tìm cho ra chơn- tướng.
Ðoạt lẽ Trời ảnh-hưởng lý đương nhiên,
Ôi! là đời chịu: buồn, lo, khổ, nạn, não-phiền,
Mang nhơn-quả nối chuyền đời này sang kiếp nọ,
Vì vật-dục đẩy đưa con người vào nẻo khó,
Kiếp đọa-đày sao dứt bỏ được trái-chủ oan-gia.
<O:P> </O:P>
Các con muốn thông-suốt lý tinh-vi thì cần phải sửa tâm cho chính-đính, tập tánh chí-thiện chí-mỹ cho hiệp lẽ điều-hòa, thuận tùng Chơn-Ðạo.
Trong cơ mầu-nhiệm của Phật Trời rất nhiều phép lạ, nhưng không bao giờ các con lấy mắt thịt, trí phàm, tai tục mà dò xét thấu lẽ hư-linh đâu?
Các con muốn thấu lẽ hư-linh, trước phải định cái tâm, gìn cái ý, nhắm mắt, bít tai thì có lẽ rõ chút ít.
Trong pháp-nhiệm, nó ẩn-vi sâu kín cao xa dầu lấy nước biển vẽ-vời cũng không suốt lý. Thánh trước Hiền xưa ra công tham khảo, mãn kiếp cùng đời mà vén chưa đặng cái màn bí-mật của Tạo-Hóa đón ngăn. Nhưng cần nhứt là trầm-tư mặc-tưởng, nhập-định tham-thiền thì gặp Chơn-Tiên khẩu truyền cho rõ Ðạo, chớ sự mầu-nhiệm tuyệt xảo của Trời, dẫu Phật, Tiên chưa tri nổi.
Các con ngày hôm nay gặp Ðạo Thầy hoằng-hóa thì cần lập chí luyện phanh, đem cái bổn tánh hư-linh trở về ngôi vị cũ. Ngày giờ cuối cùng, Thầy vì thương yêu các con phải giáng phàm mà dìu dắt các con trở lại, nhưng các con phải hết lòng, đừng ỷ mình, hay là tưởng Thầy thương yêu rồi biếng nhác. Các con nên biết rằng: dầu Thầy cũng phải chịu dưới quyền luật của Ðạo thay.
Các con bị mang xác thịt nặng nề, ngũ-trược chận đè, linh tánh lấp vùi trong đó, Thầy thương yêu các con là Thầy điểm hóa cho các con. Các con phải vùng-vẫy mà nhẩy ra cho khỏi non đè núi chận, chớ đừng ngồi đó hoài đặng chờ Thầy bồng ẵm, không đặng đâu các con!
Ðạo là phân thanh khử trược. Hễ nhẹ nhàng trong sạch thì được hiệp nhứt cùng Thầy, còn nặng nề, mê-muội phải chìm xuống đáy. Vậy các con phải luyện cho đắc tánh thuần-dương mới ở vào cảnh thiêng-liêng đặng. Cảnh thiêng-liêng là không khí nhẹ nhàng hơn trăm ngàn lần không khí ở gần các con. Các con còn nhơ bợn một chút cũng không thể ở đặng. Thầy nói sự "di-sơn đảo-hải" là chuyện thường của Tiên, Thánh, nhưng dời non đổi biển thì dễ, chớ đem các con trở lại thì khó lắm. Non biển tuy nặng nề nhưng không có mang thất-tình lục-dục, chớ xác phàm con người, tuy nhỏ nhít, mà lẫn cả sự dục-vọng tà-tâm, nên nặng-nề hơn muôn ngàn hòn núi. Thầy có thương các con cũng không thể ẵm bồng cho đặng. Vậy các con phải dùng phương pháp tu-tánh luyện-mạng, khử trược lưu thanh mà thoát ra khỏi luân-hồi lục-đạo.
Trường Thiên:
Ðạo Trời chỉnh-phục linh-căn,
Cầu truyền pháp nhiệm tầm phăng trở về.
Trần hồng biển khổ sông mê,
Chịu mang xác thịt nặng-nề muội-si.
Thiên-cơ khép mở nhiều khi,
Hồi tâm kinh nghiệm vô-vi Ðạo mầu.
Pháp-linh có dễ tầm đâu!
Phật, Tiên chọn lựa mà trao người hiền.
Thuộc về khẩu-thọ tâm-truyền,
Biết rồi thì cứ chỉ truyền cho nhau.
Ðạo Thầy không luận thấp cao,
Muốn tu thì đặng nhập vào cảnh Tiên.
Thấy đời lầm-lạc đảo-điên,
Nên minh Chơn-Lý Ðạo-huyền thông-linh.
Chẳng dùng sắc-tướng âm-thinh,
Giữ tâm thanh-tịnh Ðạo minh rõ ràng.
Bí-truyền là pháp minh-quang,
Không bày vẽ đặng rõ-ràng ở đâu!
Làm cho khó hiểu nhiệm mầu,
Nên chi phải chịu lạc vào Bàng-Môn.
Ðạo Thầy cốt trọng linh-hồn,
Tin cơ cảm-ứng bảo tồn vạn-linh.
Thi:
Linh-diệu thần-thông Ðạo-Pháp truyền,
Truyền lời bí-khuyết độ nhơn-nguyên,
Nguyên lai bổ thể tu dương khí,
Khí tụ đơn thành thượng cửu Thiên.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng