Divo
06-03-2007, 06:49 AM
12 tháng 8 - Bính Tý (1936)
NHƠN VẬT TẤN HÓA
Thi:
CAO thanh Ðạo-lý tác Thần, Tiên,
ÐÀI các đắm-say vướng não-phiền,
THƯỢNG trí nào ai lo giúp chúng,
ÐẾ ngôi trở lại thú nhàn yên.
Thầy các con. Thầy mừng các con.
Thầy dòm thấy cuộc đời, nào khác chi phù vân mộng ảo, thoạt có thoạt không, sớm dời chiều đổi. Cái cuộc tang thương nào tránh khỏi!
Than ôi! Ách nước tai Trời dồn dập, nào là nắng lửa mưa dầu, đó là cái họa chung cả nhơn loại. Hềm vì cuộc truy hoan biến cải, cả đoàn con sao cứ chen lẫn mãi vào chỗ vũng tanh-hôi xâu-xé giựt-giành vì mồi danh bã lợi, mới có gây tai-họa cho xã hội nhơn quần chịu lầm than khổ sở.
Than ôi! Kẻ trí hiếp người ngu, đứa khôn lừa lũ dại, mạnh còn yếu mất, nào để chút tâm ái vật yêu nhơn, miễn mặc đẹp, ăn no, vợ con phu phỉ, quên đường Ðạo-đức, nên chi phải tiều tụy tinh thần, con bao nả vùi thân lấp thể.
Tam-Giáo dạy đời đã chẳng kể, chỉ toan lòng độc ác, ngang dọc cõi trần ai, mới chịu dưới quyền pháp luật hình, để phạt răn lòng tà vạy: Cơ báo ứng không sai, cân thiêng liêng đâu xê xích đặng. Hễ làm lành thì gặp phước, toan lòng dữ họa lai, nhơn nào quả nấy, chưởng đậu đắc qua, xưa nay chưa hề có thấy. Như người ngồi trên xe kéo là phước, kẻ dưới xe là họa.
Thi:
Họa phước ai đâu buộc trói vào,
Tầm đường chánh-giác hưởng thanh cao,
Bờ mê lẩn-quẩn vô-thường dắt,
Nghiệp quả mình gây chịu lấy nào!
Thầy vì thương xót đoàn con áp-út còn ngây-ngẩn trong giấc mộng nam-kha, đến dùng phép nhiệm mà trừ khử bịnh mê tà, tầm nẻo chánh dắt ra, hầu trở lại quê hương ngày trước.
Cái luật tấn-hóa của Vũ-Trụ Càn-Khôn rất là im-ẩn diệu-huyền, tấn-hóa ấy một cách tự-nhiên. Các con nào lấy mắt phàm thấy đặng cái cơ mầu-nhiệm ẩn-tàng nhưng lý tuyệt-diệu tinh-xảo cực-kỳ. Dẫu cho Phật, Thánh, Tiên có dễ gì tri cơ Tạo-Hóa. Biết bao nhiêu tấm màn bí-mật nó phủ kín, bao che sự mầu-nhiệm của Ðấng vô-hình thiên nhiên sắp sẵn. Quyền lực của Tạo-Ðoan định lệ, nào ai đặt tay vào sửa đổi pháp mầu-vi.
Cái máy kín nhiệm Thiên-cơ nó cứ vận hành bao quát, xây chuyển bốn phương, cái lại, cái qua, hết cái này sang cái nọ, cứ nối tiếp nhau mà lưu chuyển khắp nơi trong nháy mắt đã lập thành cơ Ðạo.
Bởi vậy cho nên, Tam-Giáo Thánh-Nhơn vì đời lầm lạc gây tạo nghiệp quả, luân-hồi chuyển kiếp mà đền bồi tội trước. Thánh-Nhơn mới ra đời phát hưng cái lý thuyết Ðạo-đức tinh thần mà dìu dắt đám lương nhân thoát ra khỏi lồng trần giam hãm, dạy cho sanh chúng ăn ở theo luật Thiên nhiên, chỉ tâm-pháp bí-truyền hầu phanh-luyện mà siêu phàm nhập Thánh.
Tam-Giáo Thánh-Nhơn gầy dựng cái nền tảng cao siêu, mầu nhiệm Tạo-Ðoan, Thiên-cơ bí-mật, mà cái sự mầu-nhiệm Tạo-Ðoan, Tam-Giáo chỉ truyền trong muôn một, có dám bày vẽ ra đâu!
Các con mà dòm thấy cái Thiên-cơ của Thầy thì các con mới hãi hùng lo sợ.
Khờ lắm thay! dại lắm thay! Ðã sanh đứng làm người là chúa của muôn vật, sao chẳng biết tầm cái máy bí-nhiệm ấy tu hành thoát ra khỏi cái phạm vi chật hẹp, để chi chịu mãi tội tình đày đọa luân-hồi chuyển kiếp, lúc thì mang vi cánh, hồi lại sừng lông. Ôi! Thảm! Ôi Thảm!...
Người là gốc của muôn vật, muôn vật là ngọn của loài người, mà Trời, Ðất là gốc của loài người, người là ngọn của Trời, Ðất.
Luật tấn-hóa của thảo mộc, thú cầm, nhơn loại, nó từ từ tăng tiến mãi, nhưng cũng có thối hóa vậy.
Các con nghe: Như loại thảo mộc cũng có thọ nơi Thầy một điểm nguyên hồn. Nó cũng sống, nhưng trí hóa khờ ngây.
Các con coi đó, từ thảo mộc bắt đầu lên cho chí loài người, nó có 3 cái phép:
1. Như thảo-mộc thì cái gốc trở xuống, ngọn day lên (gốc đầu, ngọn chơn).
2. Rồi nó tấn-hóa đến bực thú cầm thì cái đầu, cái đuôi ngang nhau.
3. Thú cầm qua nhơn-loại thì cái đầu trở lên trên cái chơn xuống dưới.
( Hình Nhơn Vật tấn hóa )
Ấy là 3 phép.
1) Gốc trở xuống, ngọn day lên. (Gốc đầu, ngọn đuôi)
2) Ðầu đuôi ngang nhau.
3) Ðầu trở lên, chơn trở xuống.
Vậy từ thảo mộc có một phần hồn. Thảo mộc tấn-hóa mãi, muôn vạn kiếp mới bước sang qua thú cầm thì từ thú cầm đã đặng hai phần hồn. Thú cầm mới dần dần tấn-hóa mãi, trăm, ngàn, muôn kiếp lên đặng làm người thiệt là trăm đắng ngàn cay, muôn thảm vạn sầu, biết bao nhiêu là công phu khổ hạnh, xả thân giúp đời một cách khó khăn cực nhọc, nhưng cũng vui lòng, mãn kiếp nọ sang kiếp kia, cứ lập công quả mãi.
Vạn vạn muôn muôn lần đầu thai mới qua đặng phẩm bực loài người, thì tấn-hóa đến loài người đã đủ trọn tam hồn thất phách.
Những con thú mới qua làm người thì còn khờ-khạo, ngu-ngây, tánh tình độc hiểm, nhưng biết khôn xả thân giúp đời thì chuyển kiếp đôi ba chục lần cũng đặng minh-mẫn, khôn-ngoan.
Nhưng đã đặng làm người phải tấn-hóa, mà tấn-hóa mãi thì cần phải chịu chuyển kiếp trăm ngàn lần đặng học hỏi mọi lẽ thế gian. Ðặng làm người rất khó.
Người muốn tấn-hóa đến phẩm vị Tiên, Phật, Thánh, Thần thì phải tu tâm, dưỡng tánh, tích đức, thi ân. Từ đây mà lên đến địa vị Tiên, Phật rất là chua cay nông nỗi, có dễ dầu chi . .
Nhưng người nào có lòng thiện Ðạo tu hành, tánh cách hiền lương, hòa hảo thương yêu cả mọi người, thị của đời mộng ảo, không ưa vật chất, chỉ chuộng tinh thần, ý chán đời không lưu luyến đỉnh chung lợi lộc thì có ngày gặp Tiên, Phật chỉ truyền cái phép tu tánh luyện mạng, qui tam bửu ngũ hành, tạo thành ngôi vị. Ấy là tấn-hóa đến phẩm Tiên, Phật rồi thì tiêu diêu khoái lạc, an hưởng chốn thanh nhàn, không dời đổi biến thay.
Ðiểm linh-hồn nào cũng phải chun qua cái cửa đó mới thành Tiên, Phật. Còn người không tu thì phải chịu ở mãi dưới thế-giới hữu hình này mà lập công quả, học hỏi cho khôn ngoan cho đến tánh cách chí thiện, chí mỹ thì chừng đó mới sang qua thế-giới khác, cũng làm y như vậy mà đặng sang qua thế-giới khác nữa. Ít ra con người phải đầu thai trăm ngàn lần, công phu khổ hạnh mới đặng bỏ địa cầu này đến địa cầu khác, khó nhọc biết bao, chuyển kiếp đi vòng quanh mãi, trong Tam-Thiên Thế-Giới, Tứ-Ðại Bộ Châu, Thất-Thập-Nhị Ðịa, Tam-Thập-Lục Thiên.Ðúng ba nguơn sợ không có chí khó nhập vào Thiên-môn Phật-cảnh đặng, chi cho bằng tu tắt là thọ bí-pháp luyện Tiên-đơn, ấy là cái thang phép mầu vi vượt cảnh hay là cái "Bửu-Phan" để rước linh-hồn.Các con khá kiếm hiểu lời Thầy nói đó.
Còn sự tấn-hóa thì từ con thú đến làm người còn dễ, chớ người mà tấn-hóa đến Tiên, Phật khó thay, vì con người cả mang lòng dục-vọng, ham muốn, ưa chuộng tửu, sắc, tài, khí, lưu luyến tình đời, dâm dục quá độ, hung bạo không ngằn thì phải chịu thối hóa trở lộn xuống mang lông đội sừng mà đền bồi tội quả.
Thi:
Then máy huyền-vi đã mở rồi,
Vén màn bí-mật dứt luân-hồi,
Thiên-cơ phát hiện ai tầm đoạt,
Tạo Phật tác Tiên trở lại ngôi.
Thi bài:
NGÔI-HAI giáng thế cứu đời,
Ban truyền pháp luật Ðạo Trời phá mê.
Cuộc trần ngó đến mà ghê,
Chúng-sanh đắc tội khó bề thảnh-thơi.
Kìa coi vật đổi sao dời,
Vững vàng chỉ một Ðạo Trời chẳng lay.
Thiên-cơ mật-pháp chỉ bày,
Hầu đưa nhơn loại đến đài Linh-Tiêu.
Thầy vì quá lẽ mến yêu,
Nên chi giáng thế dắt dìu chúng-sanh.
Thấy con không nở bỏ đành,
Bèn quay bánh pháp nghịch hành vớt lên.
Chỉ phương xây móng đấp nền,
Luyện huờn tam ngũ làm nền Tiên-Gia.
Âm dương hỗn hiệp điều hòa,
Huân chưng đầm ấm mới là kiết đơn,
Ðiểm khai trong khiếu Nê-Huờn,
Long thăng hổ giáng bảo nguơn xuất thần.
Luyện thành đặng nhị xác thân,
Lọc tinh lấy khí nuôi thần thông minh.
Ngày đêm trau sửa tánh tình,
Giữ tâm thanh tịnh vẹn gìn Ðạo cao.
Trong ngoài chẳng động đừng xao,
Hồi quang phản chiếu hiện màu bạch quang.
LY cung lấp đặng thì CÀN,
Chơn dương tám lượng rõ ràng trong âm.
LY thuộc hỏa, hỏa tạng tâm,
Huờn hư KHẢM vị khí trầm thần quang.
KHẢM LY trở lại KHÔN CÀN,
Hà-Ðồ chánh Ðạo, sái đàng Lạc-Thơ.
Tu đơn luyện kỹ bốn giờ,
Hống Diên giao cấu đợi chờ thuốc sanh.
Dưỡng châu Bát-Quái vận hành,
Như gà ấp trứng, mèo rình chuột ra.
Luyện đơn lấy thuốc Tiên-gia,
Xông riêm thần khí điều hòa đắc linh.
Thi:
Linh Ðơn chí bửu, bửu trường sanh,
Luyện đắc Thánh Thai Ðạo-đức thành,
Trường cửu thiên thu an hưởng mãi,
Vò tròn quả phước đặng nhàn thanh.
* * *
Thanh nhàn hứng nguyệt vịnh thi Tiên,
Phải dứt trần ai hết não phiền,
An lạc cảnh trên vui Ðạo-đức,
Gát vòng danh lợi khỏe và yên
* * *
Yên hà nhẹ gót bước xuê xang,
Tâm chí người tu thích chữ nhàn,
Lưng túi gió trăng du cảnh thượng,
Dưới vòng đất bụi có gì sang!
* * *
Sang trọng làm chi bả thúi tanh,
Ðua nhau rộn rực đẩy xô giành,
Chán đời giả mộng tìm chơn Ðạo,
Luyện phép Thần, Tiên đắc quả lành.
Thi:
Lành dữ hai đường đọa với siêu.
Ðòn cân tội phước trả mai chiều,
Khôn lên bờ giác thành Tiên, Phật,
Dại xuống bến mê hóa quỉ yêu.
Thưởng phạt rõ ràng không phải ít
Nghèo giàu trước đó biết bao nhiêu,
Luân-hồi quả báo ra đâu đặng,
Chỉ biết tu hành mới dứt tiêu.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng ...
NHƠN VẬT TẤN HÓA
Thi:
CAO thanh Ðạo-lý tác Thần, Tiên,
ÐÀI các đắm-say vướng não-phiền,
THƯỢNG trí nào ai lo giúp chúng,
ÐẾ ngôi trở lại thú nhàn yên.
Thầy các con. Thầy mừng các con.
Thầy dòm thấy cuộc đời, nào khác chi phù vân mộng ảo, thoạt có thoạt không, sớm dời chiều đổi. Cái cuộc tang thương nào tránh khỏi!
Than ôi! Ách nước tai Trời dồn dập, nào là nắng lửa mưa dầu, đó là cái họa chung cả nhơn loại. Hềm vì cuộc truy hoan biến cải, cả đoàn con sao cứ chen lẫn mãi vào chỗ vũng tanh-hôi xâu-xé giựt-giành vì mồi danh bã lợi, mới có gây tai-họa cho xã hội nhơn quần chịu lầm than khổ sở.
Than ôi! Kẻ trí hiếp người ngu, đứa khôn lừa lũ dại, mạnh còn yếu mất, nào để chút tâm ái vật yêu nhơn, miễn mặc đẹp, ăn no, vợ con phu phỉ, quên đường Ðạo-đức, nên chi phải tiều tụy tinh thần, con bao nả vùi thân lấp thể.
Tam-Giáo dạy đời đã chẳng kể, chỉ toan lòng độc ác, ngang dọc cõi trần ai, mới chịu dưới quyền pháp luật hình, để phạt răn lòng tà vạy: Cơ báo ứng không sai, cân thiêng liêng đâu xê xích đặng. Hễ làm lành thì gặp phước, toan lòng dữ họa lai, nhơn nào quả nấy, chưởng đậu đắc qua, xưa nay chưa hề có thấy. Như người ngồi trên xe kéo là phước, kẻ dưới xe là họa.
Thi:
Họa phước ai đâu buộc trói vào,
Tầm đường chánh-giác hưởng thanh cao,
Bờ mê lẩn-quẩn vô-thường dắt,
Nghiệp quả mình gây chịu lấy nào!
Thầy vì thương xót đoàn con áp-út còn ngây-ngẩn trong giấc mộng nam-kha, đến dùng phép nhiệm mà trừ khử bịnh mê tà, tầm nẻo chánh dắt ra, hầu trở lại quê hương ngày trước.
Cái luật tấn-hóa của Vũ-Trụ Càn-Khôn rất là im-ẩn diệu-huyền, tấn-hóa ấy một cách tự-nhiên. Các con nào lấy mắt phàm thấy đặng cái cơ mầu-nhiệm ẩn-tàng nhưng lý tuyệt-diệu tinh-xảo cực-kỳ. Dẫu cho Phật, Thánh, Tiên có dễ gì tri cơ Tạo-Hóa. Biết bao nhiêu tấm màn bí-mật nó phủ kín, bao che sự mầu-nhiệm của Ðấng vô-hình thiên nhiên sắp sẵn. Quyền lực của Tạo-Ðoan định lệ, nào ai đặt tay vào sửa đổi pháp mầu-vi.
Cái máy kín nhiệm Thiên-cơ nó cứ vận hành bao quát, xây chuyển bốn phương, cái lại, cái qua, hết cái này sang cái nọ, cứ nối tiếp nhau mà lưu chuyển khắp nơi trong nháy mắt đã lập thành cơ Ðạo.
Bởi vậy cho nên, Tam-Giáo Thánh-Nhơn vì đời lầm lạc gây tạo nghiệp quả, luân-hồi chuyển kiếp mà đền bồi tội trước. Thánh-Nhơn mới ra đời phát hưng cái lý thuyết Ðạo-đức tinh thần mà dìu dắt đám lương nhân thoát ra khỏi lồng trần giam hãm, dạy cho sanh chúng ăn ở theo luật Thiên nhiên, chỉ tâm-pháp bí-truyền hầu phanh-luyện mà siêu phàm nhập Thánh.
Tam-Giáo Thánh-Nhơn gầy dựng cái nền tảng cao siêu, mầu nhiệm Tạo-Ðoan, Thiên-cơ bí-mật, mà cái sự mầu-nhiệm Tạo-Ðoan, Tam-Giáo chỉ truyền trong muôn một, có dám bày vẽ ra đâu!
Các con mà dòm thấy cái Thiên-cơ của Thầy thì các con mới hãi hùng lo sợ.
Khờ lắm thay! dại lắm thay! Ðã sanh đứng làm người là chúa của muôn vật, sao chẳng biết tầm cái máy bí-nhiệm ấy tu hành thoát ra khỏi cái phạm vi chật hẹp, để chi chịu mãi tội tình đày đọa luân-hồi chuyển kiếp, lúc thì mang vi cánh, hồi lại sừng lông. Ôi! Thảm! Ôi Thảm!...
Người là gốc của muôn vật, muôn vật là ngọn của loài người, mà Trời, Ðất là gốc của loài người, người là ngọn của Trời, Ðất.
Luật tấn-hóa của thảo mộc, thú cầm, nhơn loại, nó từ từ tăng tiến mãi, nhưng cũng có thối hóa vậy.
Các con nghe: Như loại thảo mộc cũng có thọ nơi Thầy một điểm nguyên hồn. Nó cũng sống, nhưng trí hóa khờ ngây.
Các con coi đó, từ thảo mộc bắt đầu lên cho chí loài người, nó có 3 cái phép:
1. Như thảo-mộc thì cái gốc trở xuống, ngọn day lên (gốc đầu, ngọn chơn).
2. Rồi nó tấn-hóa đến bực thú cầm thì cái đầu, cái đuôi ngang nhau.
3. Thú cầm qua nhơn-loại thì cái đầu trở lên trên cái chơn xuống dưới.
( Hình Nhơn Vật tấn hóa )
Ấy là 3 phép.
1) Gốc trở xuống, ngọn day lên. (Gốc đầu, ngọn đuôi)
2) Ðầu đuôi ngang nhau.
3) Ðầu trở lên, chơn trở xuống.
Vậy từ thảo mộc có một phần hồn. Thảo mộc tấn-hóa mãi, muôn vạn kiếp mới bước sang qua thú cầm thì từ thú cầm đã đặng hai phần hồn. Thú cầm mới dần dần tấn-hóa mãi, trăm, ngàn, muôn kiếp lên đặng làm người thiệt là trăm đắng ngàn cay, muôn thảm vạn sầu, biết bao nhiêu là công phu khổ hạnh, xả thân giúp đời một cách khó khăn cực nhọc, nhưng cũng vui lòng, mãn kiếp nọ sang kiếp kia, cứ lập công quả mãi.
Vạn vạn muôn muôn lần đầu thai mới qua đặng phẩm bực loài người, thì tấn-hóa đến loài người đã đủ trọn tam hồn thất phách.
Những con thú mới qua làm người thì còn khờ-khạo, ngu-ngây, tánh tình độc hiểm, nhưng biết khôn xả thân giúp đời thì chuyển kiếp đôi ba chục lần cũng đặng minh-mẫn, khôn-ngoan.
Nhưng đã đặng làm người phải tấn-hóa, mà tấn-hóa mãi thì cần phải chịu chuyển kiếp trăm ngàn lần đặng học hỏi mọi lẽ thế gian. Ðặng làm người rất khó.
Người muốn tấn-hóa đến phẩm vị Tiên, Phật, Thánh, Thần thì phải tu tâm, dưỡng tánh, tích đức, thi ân. Từ đây mà lên đến địa vị Tiên, Phật rất là chua cay nông nỗi, có dễ dầu chi . .
Nhưng người nào có lòng thiện Ðạo tu hành, tánh cách hiền lương, hòa hảo thương yêu cả mọi người, thị của đời mộng ảo, không ưa vật chất, chỉ chuộng tinh thần, ý chán đời không lưu luyến đỉnh chung lợi lộc thì có ngày gặp Tiên, Phật chỉ truyền cái phép tu tánh luyện mạng, qui tam bửu ngũ hành, tạo thành ngôi vị. Ấy là tấn-hóa đến phẩm Tiên, Phật rồi thì tiêu diêu khoái lạc, an hưởng chốn thanh nhàn, không dời đổi biến thay.
Ðiểm linh-hồn nào cũng phải chun qua cái cửa đó mới thành Tiên, Phật. Còn người không tu thì phải chịu ở mãi dưới thế-giới hữu hình này mà lập công quả, học hỏi cho khôn ngoan cho đến tánh cách chí thiện, chí mỹ thì chừng đó mới sang qua thế-giới khác, cũng làm y như vậy mà đặng sang qua thế-giới khác nữa. Ít ra con người phải đầu thai trăm ngàn lần, công phu khổ hạnh mới đặng bỏ địa cầu này đến địa cầu khác, khó nhọc biết bao, chuyển kiếp đi vòng quanh mãi, trong Tam-Thiên Thế-Giới, Tứ-Ðại Bộ Châu, Thất-Thập-Nhị Ðịa, Tam-Thập-Lục Thiên.Ðúng ba nguơn sợ không có chí khó nhập vào Thiên-môn Phật-cảnh đặng, chi cho bằng tu tắt là thọ bí-pháp luyện Tiên-đơn, ấy là cái thang phép mầu vi vượt cảnh hay là cái "Bửu-Phan" để rước linh-hồn.Các con khá kiếm hiểu lời Thầy nói đó.
Còn sự tấn-hóa thì từ con thú đến làm người còn dễ, chớ người mà tấn-hóa đến Tiên, Phật khó thay, vì con người cả mang lòng dục-vọng, ham muốn, ưa chuộng tửu, sắc, tài, khí, lưu luyến tình đời, dâm dục quá độ, hung bạo không ngằn thì phải chịu thối hóa trở lộn xuống mang lông đội sừng mà đền bồi tội quả.
Thi:
Then máy huyền-vi đã mở rồi,
Vén màn bí-mật dứt luân-hồi,
Thiên-cơ phát hiện ai tầm đoạt,
Tạo Phật tác Tiên trở lại ngôi.
Thi bài:
NGÔI-HAI giáng thế cứu đời,
Ban truyền pháp luật Ðạo Trời phá mê.
Cuộc trần ngó đến mà ghê,
Chúng-sanh đắc tội khó bề thảnh-thơi.
Kìa coi vật đổi sao dời,
Vững vàng chỉ một Ðạo Trời chẳng lay.
Thiên-cơ mật-pháp chỉ bày,
Hầu đưa nhơn loại đến đài Linh-Tiêu.
Thầy vì quá lẽ mến yêu,
Nên chi giáng thế dắt dìu chúng-sanh.
Thấy con không nở bỏ đành,
Bèn quay bánh pháp nghịch hành vớt lên.
Chỉ phương xây móng đấp nền,
Luyện huờn tam ngũ làm nền Tiên-Gia.
Âm dương hỗn hiệp điều hòa,
Huân chưng đầm ấm mới là kiết đơn,
Ðiểm khai trong khiếu Nê-Huờn,
Long thăng hổ giáng bảo nguơn xuất thần.
Luyện thành đặng nhị xác thân,
Lọc tinh lấy khí nuôi thần thông minh.
Ngày đêm trau sửa tánh tình,
Giữ tâm thanh tịnh vẹn gìn Ðạo cao.
Trong ngoài chẳng động đừng xao,
Hồi quang phản chiếu hiện màu bạch quang.
LY cung lấp đặng thì CÀN,
Chơn dương tám lượng rõ ràng trong âm.
LY thuộc hỏa, hỏa tạng tâm,
Huờn hư KHẢM vị khí trầm thần quang.
KHẢM LY trở lại KHÔN CÀN,
Hà-Ðồ chánh Ðạo, sái đàng Lạc-Thơ.
Tu đơn luyện kỹ bốn giờ,
Hống Diên giao cấu đợi chờ thuốc sanh.
Dưỡng châu Bát-Quái vận hành,
Như gà ấp trứng, mèo rình chuột ra.
Luyện đơn lấy thuốc Tiên-gia,
Xông riêm thần khí điều hòa đắc linh.
Thi:
Linh Ðơn chí bửu, bửu trường sanh,
Luyện đắc Thánh Thai Ðạo-đức thành,
Trường cửu thiên thu an hưởng mãi,
Vò tròn quả phước đặng nhàn thanh.
* * *
Thanh nhàn hứng nguyệt vịnh thi Tiên,
Phải dứt trần ai hết não phiền,
An lạc cảnh trên vui Ðạo-đức,
Gát vòng danh lợi khỏe và yên
* * *
Yên hà nhẹ gót bước xuê xang,
Tâm chí người tu thích chữ nhàn,
Lưng túi gió trăng du cảnh thượng,
Dưới vòng đất bụi có gì sang!
* * *
Sang trọng làm chi bả thúi tanh,
Ðua nhau rộn rực đẩy xô giành,
Chán đời giả mộng tìm chơn Ðạo,
Luyện phép Thần, Tiên đắc quả lành.
Thi:
Lành dữ hai đường đọa với siêu.
Ðòn cân tội phước trả mai chiều,
Khôn lên bờ giác thành Tiên, Phật,
Dại xuống bến mê hóa quỉ yêu.
Thưởng phạt rõ ràng không phải ít
Nghèo giàu trước đó biết bao nhiêu,
Luân-hồi quả báo ra đâu đặng,
Chỉ biết tu hành mới dứt tiêu.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng ...