Divo
06-03-2007, 07:31 PM
27.- CHƠN LÝ ĐÀN
Tuất thời, 23 tháng Chạp Ất Tỵ (14-01-1966)
Thiện Tài Đồng Tử, Tiểu Thánh chào chư Thiên mạng, chào chư liệt vị trung đàn. Tiểu Thánh vâng lịnh báo đàn, chư liệt vị thành tâm nghinh tiếp BỒ-TÁT giá lâm. Tiểu Thánh chào chung, xin xuất ngoại ứng hầu, thăng.
(Tiếp điển:)
Thi:
Gội rửa oan khiên để nhẹ mình,
Về miền thượng giới rộng thinh thinh,
Hồng trần nhìn lại bao đau khổ,
Dốc độ thành công khắp vạn linh.
QUAN-ÂM BỒ-TÁT, Bần Đạo chào chư hiền sĩ, hiền muội đàn trung. Nhân tiết Đông mãn Xuân lai, Bần Đạo giáng đàn để cùng chư hiền sĩ hiền muội kiểm điểm lại quá trình hành đạo, lập công chính bản thân mình. Miễn lễ, đàn trung an tọa.
Chư hiền sĩ, chư hiền muội! Khi đặt đời mình trên con đường Đạo là dốc lòng sửa tánh tu tâm, luyện mình trở nên thuần lương nhân hậu, noi gương Thánh Hiền Tiên Phật, trước tự tu cho bản thân, kế đó sẽ dìu dẫn gia đình quyến thuộc cùng những người lân cận, cũng đồng bước theo đường lối đó, trước để tỏ ra xứng đáng bậc hiền nhân quân tử, sau nếu có khả năng, có phương tiện sẽ hợp tác cùng bạn lành, làm một sứ mạng cao cả phổ độ quảng đại chúng sanh đi theo đường chánh đạo. Có chánh đạo, mọi người biết cương vị của mình, tương thân hòa ái, giúp đỡ thương yêu, cốt lập một xã hội thiện lương thanh bình hạnh phúc.
Hễ cõi đời nầy, kiếp sống còn là hạnh phúc, thì cõi Cực Lạc vẫn kề bên. Sau khi rũ sạch nợ trần, chơn hồn thoát xác về nơi cõi trường tồn chánh giác, hiệp nhứt cùng khối đại linh quang, rồi cũng lãnh sứ mạng trở lại thế gian với hình thức khác, độ rỗi những linh hồn còn trong vòng tiến hóa chậm chạp, mau vượt lên khỏi vòng u đồ đọa lạc, để rồi cùng đến cõi trường tồn chánh giác.
Năm cũ hầu tàn, năm mới sắp sang, chư hiền đệ, hiền muội thử làm bảng thống kê trong một năm qua để so sánh với năm rồi, hầu đặt mình cho năm tới. Nếu trong năm qua chưa được hoàn toàn mỹ mãn, rút những ưu khuyết hầu làm chương trình cho năm tới. Nếu không được kết quả nhiều cũng được ít, dầu một điểm hay ba bốn điểm phần ngàn, cũng gọi là thành công phần nào đó. Nếu không được điểm nào, đương nhiên bị thối lui, trễ mất ba trăm sáu mươi lăm bóng thiều quang trôi mất.
Vạn vật ở cõi trần nầy đều có tiến có thối, hễ tiến thì thăng, bằng thối thì đọa, nhưng hiền sĩ, hiền muội ôi! kiểm điểm bằng cách nào, dựa trên phương thức nào để căn cứ vào đó tìm con số lập bản thống kê. Bần Đạo cùng chư hiền sĩ, hiền muội thử phác họa phương thức như sau đây, xem có thể gọi là tạm được cùng chăng?
1) Bản thân mình, mình có được tự làm chủ nhơn ông, thắng thất tình lục dục, có đặt trọn niềm tin đi đến mức cuối cùng của một vấn đề nhân nghĩa đạo lý khi mình đã quyết định buổi đầu tiên, hay còn bị chi phối về điểm vui đâu chúc đó?
2) Đối với gia đình, mình có được vẹn tròn nhân luân đạo nghĩa, chung thủy phu thê, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung?
3) Đối với tình nước non dân tộc, mình có được một công dân tốt chăng? Đối với quan niệm Tôn giáo và đạo lý?
4) Kiểm điểm lại sự chay lạc cùng những thường thức trong khuôn khổ đạo đức mà luật lệ kinh sách đã đặt cho mình?
5) Và cũng là điểm chót: Nếu là sứ mạng lèo lái con thuyền Đạo, thử xem mình có làm được những gì ích lợi cho cơ qui nguyên Đạo trước tình thế hiện thời?
Năm điểm vừa phác họa sơ qua, chư hiền sĩ, hiền muội thấy cần bổ túc thêm chăng, để cùng thảo luận và đặt một phương hướng mới....
Chư hiền sĩ, hiền muội, có ai hiểu được mình là ai chăng? Kiếp trước và muôn ngàn kiếp trước, từ đâu đến, tên họ là chi? đến kiếp nầy đã được mấy kiếp rồi? Có bổn phận làm gì và tên họ hiện giờ có phải tên thiệt của mình chăng? và rồi sẽ đi về đâu? vị lai ra thể nào? và sẽ mang những tên họ gì khác nữa?
Ôi! trường đời, trường Đạo là cả một trường học mênh mông cao sâu vô tận, người thế gian nếu căn cứ vào nhãn nhĩ thân ý làm căn bản để phán xét thì còn vấp phải muôn trùng sự sai lầm.
Trường đời, kẻ đi người đến, kế tiếp có kẻ chực hờ đến sau, nhưng việc quan trọng là kẻ đi để lại những gì đẹp đẽ lịch sử đời hoặc Đạo trong mai hậu.
Bần Đạo cảm thấy có bao la tình cảm với chư hiền sĩ, hiền muội, nên hôm nay nêu một đề tài kiểm điểm cuối niên hành Đạo, để lòng dặn lòng nhắc nhở cho nhau trên bước đường thế Thiên hành hóa, và còn những dịp khác, Bần Đạo sẽ có những đề tài mới.
Ngâm:
Cuối năm để lại vài trang,
Cho chư sĩ muội luận bàn thâm canh,
Tạo điều kiện để tu hành,
Cơ Quan sắp được trưởng thành nay mai.
Nếu kém đức hoặc non tài,
Trên đường sứ mạng trở gay vô cùng,
Giã từ sĩ muội đàn trung,
Phiêu phiêu mây gió Non Bồng lui chơn…
Tuất thời, 23 tháng Chạp Ất Tỵ (14-01-1966)
Thiện Tài Đồng Tử, Tiểu Thánh chào chư Thiên mạng, chào chư liệt vị trung đàn. Tiểu Thánh vâng lịnh báo đàn, chư liệt vị thành tâm nghinh tiếp BỒ-TÁT giá lâm. Tiểu Thánh chào chung, xin xuất ngoại ứng hầu, thăng.
(Tiếp điển:)
Thi:
Gội rửa oan khiên để nhẹ mình,
Về miền thượng giới rộng thinh thinh,
Hồng trần nhìn lại bao đau khổ,
Dốc độ thành công khắp vạn linh.
QUAN-ÂM BỒ-TÁT, Bần Đạo chào chư hiền sĩ, hiền muội đàn trung. Nhân tiết Đông mãn Xuân lai, Bần Đạo giáng đàn để cùng chư hiền sĩ hiền muội kiểm điểm lại quá trình hành đạo, lập công chính bản thân mình. Miễn lễ, đàn trung an tọa.
Chư hiền sĩ, chư hiền muội! Khi đặt đời mình trên con đường Đạo là dốc lòng sửa tánh tu tâm, luyện mình trở nên thuần lương nhân hậu, noi gương Thánh Hiền Tiên Phật, trước tự tu cho bản thân, kế đó sẽ dìu dẫn gia đình quyến thuộc cùng những người lân cận, cũng đồng bước theo đường lối đó, trước để tỏ ra xứng đáng bậc hiền nhân quân tử, sau nếu có khả năng, có phương tiện sẽ hợp tác cùng bạn lành, làm một sứ mạng cao cả phổ độ quảng đại chúng sanh đi theo đường chánh đạo. Có chánh đạo, mọi người biết cương vị của mình, tương thân hòa ái, giúp đỡ thương yêu, cốt lập một xã hội thiện lương thanh bình hạnh phúc.
Hễ cõi đời nầy, kiếp sống còn là hạnh phúc, thì cõi Cực Lạc vẫn kề bên. Sau khi rũ sạch nợ trần, chơn hồn thoát xác về nơi cõi trường tồn chánh giác, hiệp nhứt cùng khối đại linh quang, rồi cũng lãnh sứ mạng trở lại thế gian với hình thức khác, độ rỗi những linh hồn còn trong vòng tiến hóa chậm chạp, mau vượt lên khỏi vòng u đồ đọa lạc, để rồi cùng đến cõi trường tồn chánh giác.
Năm cũ hầu tàn, năm mới sắp sang, chư hiền đệ, hiền muội thử làm bảng thống kê trong một năm qua để so sánh với năm rồi, hầu đặt mình cho năm tới. Nếu trong năm qua chưa được hoàn toàn mỹ mãn, rút những ưu khuyết hầu làm chương trình cho năm tới. Nếu không được kết quả nhiều cũng được ít, dầu một điểm hay ba bốn điểm phần ngàn, cũng gọi là thành công phần nào đó. Nếu không được điểm nào, đương nhiên bị thối lui, trễ mất ba trăm sáu mươi lăm bóng thiều quang trôi mất.
Vạn vật ở cõi trần nầy đều có tiến có thối, hễ tiến thì thăng, bằng thối thì đọa, nhưng hiền sĩ, hiền muội ôi! kiểm điểm bằng cách nào, dựa trên phương thức nào để căn cứ vào đó tìm con số lập bản thống kê. Bần Đạo cùng chư hiền sĩ, hiền muội thử phác họa phương thức như sau đây, xem có thể gọi là tạm được cùng chăng?
1) Bản thân mình, mình có được tự làm chủ nhơn ông, thắng thất tình lục dục, có đặt trọn niềm tin đi đến mức cuối cùng của một vấn đề nhân nghĩa đạo lý khi mình đã quyết định buổi đầu tiên, hay còn bị chi phối về điểm vui đâu chúc đó?
2) Đối với gia đình, mình có được vẹn tròn nhân luân đạo nghĩa, chung thủy phu thê, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung?
3) Đối với tình nước non dân tộc, mình có được một công dân tốt chăng? Đối với quan niệm Tôn giáo và đạo lý?
4) Kiểm điểm lại sự chay lạc cùng những thường thức trong khuôn khổ đạo đức mà luật lệ kinh sách đã đặt cho mình?
5) Và cũng là điểm chót: Nếu là sứ mạng lèo lái con thuyền Đạo, thử xem mình có làm được những gì ích lợi cho cơ qui nguyên Đạo trước tình thế hiện thời?
Năm điểm vừa phác họa sơ qua, chư hiền sĩ, hiền muội thấy cần bổ túc thêm chăng, để cùng thảo luận và đặt một phương hướng mới....
Chư hiền sĩ, hiền muội, có ai hiểu được mình là ai chăng? Kiếp trước và muôn ngàn kiếp trước, từ đâu đến, tên họ là chi? đến kiếp nầy đã được mấy kiếp rồi? Có bổn phận làm gì và tên họ hiện giờ có phải tên thiệt của mình chăng? và rồi sẽ đi về đâu? vị lai ra thể nào? và sẽ mang những tên họ gì khác nữa?
Ôi! trường đời, trường Đạo là cả một trường học mênh mông cao sâu vô tận, người thế gian nếu căn cứ vào nhãn nhĩ thân ý làm căn bản để phán xét thì còn vấp phải muôn trùng sự sai lầm.
Trường đời, kẻ đi người đến, kế tiếp có kẻ chực hờ đến sau, nhưng việc quan trọng là kẻ đi để lại những gì đẹp đẽ lịch sử đời hoặc Đạo trong mai hậu.
Bần Đạo cảm thấy có bao la tình cảm với chư hiền sĩ, hiền muội, nên hôm nay nêu một đề tài kiểm điểm cuối niên hành Đạo, để lòng dặn lòng nhắc nhở cho nhau trên bước đường thế Thiên hành hóa, và còn những dịp khác, Bần Đạo sẽ có những đề tài mới.
Ngâm:
Cuối năm để lại vài trang,
Cho chư sĩ muội luận bàn thâm canh,
Tạo điều kiện để tu hành,
Cơ Quan sắp được trưởng thành nay mai.
Nếu kém đức hoặc non tài,
Trên đường sứ mạng trở gay vô cùng,
Giã từ sĩ muội đàn trung,
Phiêu phiêu mây gió Non Bồng lui chơn…