nguoibanthan_ph
06-20-2007, 01:54 PM
Chương 16
Tôi ra về lầm lũi.
Tôi đi như chạy trốn.
Khi nãy, trước vẻ mặt bàng hoàng của Gia Khanh, tôi đã không giải thích gì hết. Tôi không đủ sức lực để giải thích. Sự kiện tai ác kia đã khiến người tôi nhũn như con chi chi. Bấy giờ, tôi chỉ mong thoát thân được nhanh chóng. Nếu có phép thần thông, tôi sẽ không ngại ngần rùng mình biến thành con ruồi chui tọt qua ống khói. Nhưng tôi chẳng có tài phép gì, đành phải sượng sùng bước chân qua ngưỡng cửa.
Gia Khanh không tiễn tôi về. Nó ngồi chết dí trên ghế, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh dị.
Tôi đi thất tha thất thểu một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn. Léonard de Vinci từng vẽ bức tranh nổi tiếng về nàng Mona Lisa không có lông mày. Năm trăm năm sau, tôi lại vẽ nàng Mona Lisa râu ria rậm rạp. Ông ta được xưng tụng là một họa sĩ thiên tài. Còn tôi hẳn được xem như một thằng điên. Ít ra là với một người. Khổ nỗi, đó lại là người tôi yêu mến nhất.
Bức "chân dung tình yêu" trên tay tôi càng lúc càng nặng chình chịch. Đã mấy lần tôi định vứt nó xuống ống cống dọc đường nhưng rồi tôi kềm lại được. Phải đem nó về làm bằng chứng tố cáo thủ phạm.
Tôi không mất nhiều thì giờ để đoán ra tên đểu cáng đó. Chính thằng Hòa lé chứ không ai khác. Trong những ngày vừa qua, chỉ có nó là thập thà thập thò lượn quanh bàn viết của tôi. Lúc nào nó cũng la cà dò xét, đôi mắt lé láo liên như một tên mật thám.
Tôi ngờ nghệch. Bá cũng ngờ nghệch nốt. Chúng tôi cứ tưởng Hòa chưa đánh hơi được điều gì. Nó lượn lờ chắc chỉ do tò mò. Nào ngờ nó biết tỏng tòng tong âm mưu của hai đứa tôi. Và chọn lúc bất ngờ nhất - khi tôi cuộn bức tranh lại chuẩn bị đem đi - nó liền hạ độc thủ. Hèn gì hồi chiều, lúc tôi và Bá nháy nhau đi ra, gặp thằng Hòa thấy nó cười cười, tôi cứ tưởng nó cười... lễ độ. Nó "lễ độ" cho đời tôi "đổ lệ", tôi ngu ngơ chẳng biết cóc khô gì. Bây giờ hay ra thì tất cả đã muộn màng.
Cứ thế, vừa đi tôi vừa ngẫm nghĩ. Càng nghĩ càng rầu. Con đường tình của tôi sao mà chông gai trắc trở quá chừng. Hết bị thi sĩ Ngu Kha đánh lén đến bị ca sĩ Hòa lé hại ngầm. May mà bên cạnh đời tôi, còn "giáo sư" Bá. Có nó ba hoa, tôi cũng đỡ buồn. Nếu không, chắc tôi phải bắt chước thằng Ngữ, suốt ngày cặm cụi làm thơ thất tình và dọa dẫm mọi người bằng cái chết tưởng tượng của mình.
Khi tôi về đến nhà, trong phòng có đủ mặt bá quan văn võ, không sót một ai. Cả bọn đang ngồi xúm xít trên giường chơi đô- mi-nô. Nếu như trước đây, tôi sẽ giấu nhẹm mọi chuyện. Tôi sợ chỗ đông người. Tôi sợ bị chọc ghẹo. Nhưng lúc này, tôi cóc cần. Đằng nào, tụi nó cũng đã biết tỏng bụng dạ tôi. Cứ tiếp tục đóng vai Tam Tạng, tôi chỉ tổ làm khổ mình.
Thoạt đầu, thấy Bá ngồi trong bọn, tôi chột dạ nhìn quanh. Tôi sợ nhỏ Hồng nấp đâu đó trong góc phòng sẽ bất thình lình nhảy xổ ra. Nhưng các góc phòng trống trơn khiến tôi an tâm.
Lúc tôi bước vào, chỉ có Nghị và Bá ngẩng lên nhìn. Thấy tôi vẫn còn cầm cuộn croquis trên tay, đôi mắt Bá lộ vẻ sửng sốt cực độ. Nó khẽ mấp máy môi nhưng không dám hỏi. Thấy vậy, tôi cố mỉm cười để trấn an Bá. Nhưng nụ cười của tôi lúc này có lẽ giống như mếu nên Bá càng tỏ ra hoang mang tợn. Nó ngồi nhấp nha nhấp nhổm như bị kiến cắn.
Nhưng tôi chẳng để ý nhiều đến chuyện đó. Dù muốn dù không, tôi cũng sẽ "nói chuyện" với thằng Hòa ngay bây giờ. Và Bá sẽ biết vì sao nó đã cất công dụ cọp lìa rừng rồi mà tặng vật của tôi vẫn quy hoàn cố chủ.
Tôi liếc sang chỗ Hòa ngồi. Từ nãy đến giờ, Ngữ và Hòa không rời mắt khỏi các quân cờ trên tay, ra vẻ ta đây đang tập trung tư tưởng ghê gớm lắm. Tôi nhìn đăm đăm khuôn mặt Hòa. Mặt nó vẫn tỉnh khô. Tuy nhiên, tôi vẫn phát hiện mép nó có nhúc nhích một tí, nửa như nghiêm trang, nửa như cười cợt. Thái độ vờ vịt của Hòa khiến bụng tôi đột ngột tức sôi lên. Và không dằn lòng được nữa, tôi hằm hè lên tiếng:
- Mày muốn cười phá lên thì cười đại cho rồi, còn mím mím làm chi cho mỏi miệng, Hòa ơi!
Cái giọng gây chiến của tôi thình lình vang lên khiến cả bọn giật mình quay lại. Hòa làm bộ ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy Khoa?
Tôi sẵng giọng:
- Chuyện gì, mày thừa biết rồi! Đừng có giả bộ ngây thơ vô tội!
- Tao không biết thật mà!
Hòa vẫn đáp với cái giọng của một kẻ vừa từ trên trời rơi xuống. Tôi điên tiết mở tung bức tranh ra và nghiến răng hỏi:
- Vậy chứ đứa nào vẽ bậy bạ vô đây?
Cả bọn châu đầu dòm vô bức chân dung trên tay tôi và ngay lập tức đứa nào đứa nấy ôm bụng cười sặc sụa. Cả thằng Bá phe tôi cũng không nhịn được cười. Ngữ vừa quẹt nước mắt, vừa cao hứng làm thơ tức cảnh:
- Tình yêu ai nỡ chơi khăm
Lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia!
Vẻ mặt tươi hơn hớn của Ngữ càng khiến tôi nổi khùng. Tôi chỉ tay vô mặt Hòa, đanh giọng hoạnh họe:
- Chính mày quệt râu lên bức tranh phải không?
Có lẽ điệu bộ hung hăng và đằng đằng sát khí của tôi làm Hòa đâm ngán. Nó không dám thú thật:
- Đâu có! Mày vẽ bức tranh này hồi nào, tao đâu có biết!
Thấy Hòa một mực chối quanh, tôi liền nộ khí xung thiên và khác hẳn lối ăn nói nhỏ nhẹ thường ngày, tôi đột ngột quát lớn:
- Biết! Mày biết! Trong thời gian tao vẽ bức tranh này, mày lúc nào cũng quẩn quanh rình rập và chờ cho tao hớ hênh là mày ra tay ám hại. Mày là thằng đểu. Mày là đồ tiểu nhân. Hèn gì người ta bảo "nhất lé, nhì lùn..."
Tôi nói chưa dứt câu, Hòa đã hầm hầm cắt ngang:
- Thôi, thôi, mày chửi tao như vậy đủ rồi! Đúng là tao đã táy máy nguệch ngoạc vào bức tranh của mày. Tao là đồ tiểu nhân. Nhưng mày đâu có quân tử hơn tao. Mày còn gian ác hơn tao gấp một tỉ lần!
Giọng lưỡi thằng Hòa khiến tôi chưng hửng. Thật tôi chưa thấy ai tráo trở như nó. Tôi kết tội nó chưa xong, nó đã bày đặt kết tội ngược lại tôi.
- Tao làm gì mà mày kêu gian ác? - Tôi cau mặt hỏi.
Hòa hậm hực:
- Sao nhỏ Hồng biết tao gọi nó là Chung Vô Diệm? Chính mày nói với nó phải không?
Hòa nhắc lại chuyện cũ khiến tôi giật nảy người. Câu chuyện ngang trái này xảy ra từ năm ngoái, không hiểu sao Hòa lại biết và bây giờ lôi ra buộc tôi tôi. Mà nào phải tôi cố tình chơi ác nó. Lúc đó, nhỏ Hồng nó nghi tôi so sánh nó với "người đẹp" họ Chung. Để minh oan, tôi buộc phải khai ra thằng Hòa. Đó là chuyện vạn bất đắc dĩ, chứ thực bụng tôi không muốn "tố cáo" nó với nhỏ Hồng làm gì. Nhưng tình ngay mà lý gian, tôi biết có giải thích cách mấy cũng không "trôi", đành đỏ mặt ậm ừ:
- À... à... tao có nói...
Hòa gục gặc đầu, buộc tội tiếp:
- Rồi mới đây, mày lại bảo với nhỏ Hồng tao là nhà thơ K.K.K. phải không?
Lần này thì tôi giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Bậy! Bậy! Cái vụ này thì tao không có nói à nghen!
Hòa nghiêm mặt:
- Có! Mày có nói!
Tôi nhăn nhó:
- Tao đã bảo tao không nói kia mà! Lâu nay, tao đâu có gặp nhỏ Hồng!
Hòa khịt mũi:
- Mày không nói trực tiếp với nhỏ Hồng, nhưng mày nói với thằng Bá. Thằng Bá nói lại với nó.
Trời ơi, kiểu này thì oan cho tôi quá! Tôi quay sang Bá định nhờ nó làm chứng giùm, nhưng tôi chưa kịp mở miệng cầu cứu thì Hòa đã chặn ngang họng tôi:
- Mày đừng có tìm cách chạy tội mất công! Chính nhỏ Hồng vừa ở đây về. Nó đã nói hết mọi chuyện.
Tôi trợn mắt:
- Nhỏ Hồng vừa đến đây?
- Chứ sao! Không tin, mày hỏi thằng Ngữ, thằng Nghị coi! Nó vừa mắng tao một trận tơi bời xối xả, bây giờ còn ê ẩm cả người!
Tiết lộ của Hòa khiến tôi chết điếng. Tôi tưởng thằng Bá nó dùng kế "điệu hổ ly sơn" để dụ cọp đi đâu, ai ngờ nó lại dẫn cọp về nhà gây thêm bao điều rắc rối. Tôi liếc Bá:
- Thật không mày?
Bá không trả lời có hay không. Nó chỉ cà lăm:
- Ờ... ờ...
Tôi nổi dóa:
- "Ờ, ờ" cái con khỉ! Mày nói sao mà nhỏ Hồng lại mò đến đây?
Bá liếm môi:
- Thì tao bảo là thằng Hòa mời nó đến nhà để xin lỗi về việc gọi nó là Chung Vô Diệm...
Đang nói, Bá bỗng ngập ngừng. Tôi quắc mắt:
- Vậy thôi?
Bá gãi đầu:
-... Và xin lỗi cả về việc lấy bút hiệu là K.K.K. nữa!
Tôi ngửa mặt lên trần nhà:
- Trời ơi, sao tự dưng mày bịa chuyện ra chi vậy? Mày điên rồi hả Bá?
- Chứ tao biết nói gì bây giờ? - Bá thở dài - Chỉ có bịa ra lý do đó, nhỏ Hồng nó mới chịu rời khỏi nhà. Nếu không, còn khuya mày mới đột nhập vô nổi!
Nghị nãy giờ ngồi im xem tôi và Hòa đấu võ miệng, chợt lên tiếng:
- Tình yêu nào mà không trả giá! Được cái này thì mất cái khác, Khoa ơi!
Tôi không buồn để ý đến giọng điệu châm chọc của Nghị mà quay sang Hòa, dịu giọng:
- Tao với mày coi như huề! Vì mày, tao xấu hổ với Gia Khanh. Vì tao, mày mất mặt với nhỏ Hồng. Tỉ số như vậy là 1-1, không ai nợ ai!
Tôi vừa nói dứt câu, Bá đột ngột kêu toáng:
- Mày lầm rồi, Khoa ơi! Tỉ số là 1-0 chứ không phải là 1-1! Chỉ có mày là lãnh đủ, chứ thằng Hòa thì đã rửa sạch tiếng oan! Khi nãy, thằng Ngữ đã khai tuốt tuột với nhỏ Hồng rồi. Nó bảo mày mới chính là nhà thơ K.K.K!
Tôi nghe như sét nổ ngang tai, đầu óc quay cuồng. Như vậy là thằng Ngữ cố tình hại tôi đến chết. Chính nó đã nhẫn tâm thêm một chữ K. vào bút hiệu K.K. của tôi, rồi bây giờ cũng chính nó khai "lý lịch" của tôi trước mặt nhỏ Hồng. Ai chứ nhỏ Hồng thì nó tin ngay. Đời nào nó quên chuyện tôi "khen" nước da của nó.
Tôi quay sang Ngữ, mặt tím lại, mắt long sòng sọc. Nhưng Ngữ đã ngó lơ chỗ khác. Tôi thấy nó mím môi lại, chắc là nó nén cười.
Chẳng biết làm sao, tôi đành gắt gỏng với Bá:
- Mày có mặt ở đó, sao không lên tiếng thanh minh cho tao?
- Thanh minh gì bây giờ?
- Thì mày bảo cho nhỏ Hồng biết bút hiệu của tao chỉ có hai chữ K. mà thôi. Chính thằng Ngữ mới là thủ phạm của chữ K. thứ ba!
Bá nhún vai:
- Thôi đi mày ơi! Tao mà tố nó, nó nổi điên, nó tố lại chuyện tụi mình ăn cắp thơ người khác để tặng cho Gia Khanh, có nước mình chui xuống đất mình ở!
Bá nói đúng. Nó là "giáo sư", hèn gì nó chín chắn hơn tôi. Tốt nhất không nên đụng vào Ngữ. Chọc vào nó chẳng khác gì chọc vào tổ kiến lửa. Nó mà khùng lên, nó bò ra nó cắn sưng mày sưng mặt, chẳng biết đường nào mà đỡ. Nhất là lúc này nó đang rầu rĩ về chuyện con chim xứ lạ không chịu đáp lại tình yêu của nó, mặc dù tháng nào nó cũng đăng một bài thơ trên báo thay cho công văn nhắc nhở.
Tính tới tính lui, tôi buồn bã nhận thấy chẳng có cách nào hay hơn là "ngậm bồ hòn làm ngọt". Đã chấp nhận "yêu" là chấp nhận... thương đau và sẵn sàng chịu đựng phong ba bão táp. "Thù trong" có Ngữ, Nghị, Hòa, "giặc ngoài" có nhỏ Hồng chằn lửa, tôi không đứng vững, tụi nó sẽ nhảy xổ vào "xé xác" tôi làm trăm mảnh. Nghị đã nhận định ngay từ đầu "Sao chổi Halley xuất hiện! Huynh đệ tương tàn!". Mà các huynh ơi, các huynh cứ đua nhau giở toàn đòn độc, chắc đời đệ tàn trước mất thôi! Tôi kết thúc những sự kiện ưu buồn ngày hôm đó bằng một lời than van ai oán. Ở chốn nào, Gia Khanh có nghe thấy tâm sự của tôi không?
Tôi ra về lầm lũi.
Tôi đi như chạy trốn.
Khi nãy, trước vẻ mặt bàng hoàng của Gia Khanh, tôi đã không giải thích gì hết. Tôi không đủ sức lực để giải thích. Sự kiện tai ác kia đã khiến người tôi nhũn như con chi chi. Bấy giờ, tôi chỉ mong thoát thân được nhanh chóng. Nếu có phép thần thông, tôi sẽ không ngại ngần rùng mình biến thành con ruồi chui tọt qua ống khói. Nhưng tôi chẳng có tài phép gì, đành phải sượng sùng bước chân qua ngưỡng cửa.
Gia Khanh không tiễn tôi về. Nó ngồi chết dí trên ghế, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh dị.
Tôi đi thất tha thất thểu một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn. Léonard de Vinci từng vẽ bức tranh nổi tiếng về nàng Mona Lisa không có lông mày. Năm trăm năm sau, tôi lại vẽ nàng Mona Lisa râu ria rậm rạp. Ông ta được xưng tụng là một họa sĩ thiên tài. Còn tôi hẳn được xem như một thằng điên. Ít ra là với một người. Khổ nỗi, đó lại là người tôi yêu mến nhất.
Bức "chân dung tình yêu" trên tay tôi càng lúc càng nặng chình chịch. Đã mấy lần tôi định vứt nó xuống ống cống dọc đường nhưng rồi tôi kềm lại được. Phải đem nó về làm bằng chứng tố cáo thủ phạm.
Tôi không mất nhiều thì giờ để đoán ra tên đểu cáng đó. Chính thằng Hòa lé chứ không ai khác. Trong những ngày vừa qua, chỉ có nó là thập thà thập thò lượn quanh bàn viết của tôi. Lúc nào nó cũng la cà dò xét, đôi mắt lé láo liên như một tên mật thám.
Tôi ngờ nghệch. Bá cũng ngờ nghệch nốt. Chúng tôi cứ tưởng Hòa chưa đánh hơi được điều gì. Nó lượn lờ chắc chỉ do tò mò. Nào ngờ nó biết tỏng tòng tong âm mưu của hai đứa tôi. Và chọn lúc bất ngờ nhất - khi tôi cuộn bức tranh lại chuẩn bị đem đi - nó liền hạ độc thủ. Hèn gì hồi chiều, lúc tôi và Bá nháy nhau đi ra, gặp thằng Hòa thấy nó cười cười, tôi cứ tưởng nó cười... lễ độ. Nó "lễ độ" cho đời tôi "đổ lệ", tôi ngu ngơ chẳng biết cóc khô gì. Bây giờ hay ra thì tất cả đã muộn màng.
Cứ thế, vừa đi tôi vừa ngẫm nghĩ. Càng nghĩ càng rầu. Con đường tình của tôi sao mà chông gai trắc trở quá chừng. Hết bị thi sĩ Ngu Kha đánh lén đến bị ca sĩ Hòa lé hại ngầm. May mà bên cạnh đời tôi, còn "giáo sư" Bá. Có nó ba hoa, tôi cũng đỡ buồn. Nếu không, chắc tôi phải bắt chước thằng Ngữ, suốt ngày cặm cụi làm thơ thất tình và dọa dẫm mọi người bằng cái chết tưởng tượng của mình.
Khi tôi về đến nhà, trong phòng có đủ mặt bá quan văn võ, không sót một ai. Cả bọn đang ngồi xúm xít trên giường chơi đô- mi-nô. Nếu như trước đây, tôi sẽ giấu nhẹm mọi chuyện. Tôi sợ chỗ đông người. Tôi sợ bị chọc ghẹo. Nhưng lúc này, tôi cóc cần. Đằng nào, tụi nó cũng đã biết tỏng bụng dạ tôi. Cứ tiếp tục đóng vai Tam Tạng, tôi chỉ tổ làm khổ mình.
Thoạt đầu, thấy Bá ngồi trong bọn, tôi chột dạ nhìn quanh. Tôi sợ nhỏ Hồng nấp đâu đó trong góc phòng sẽ bất thình lình nhảy xổ ra. Nhưng các góc phòng trống trơn khiến tôi an tâm.
Lúc tôi bước vào, chỉ có Nghị và Bá ngẩng lên nhìn. Thấy tôi vẫn còn cầm cuộn croquis trên tay, đôi mắt Bá lộ vẻ sửng sốt cực độ. Nó khẽ mấp máy môi nhưng không dám hỏi. Thấy vậy, tôi cố mỉm cười để trấn an Bá. Nhưng nụ cười của tôi lúc này có lẽ giống như mếu nên Bá càng tỏ ra hoang mang tợn. Nó ngồi nhấp nha nhấp nhổm như bị kiến cắn.
Nhưng tôi chẳng để ý nhiều đến chuyện đó. Dù muốn dù không, tôi cũng sẽ "nói chuyện" với thằng Hòa ngay bây giờ. Và Bá sẽ biết vì sao nó đã cất công dụ cọp lìa rừng rồi mà tặng vật của tôi vẫn quy hoàn cố chủ.
Tôi liếc sang chỗ Hòa ngồi. Từ nãy đến giờ, Ngữ và Hòa không rời mắt khỏi các quân cờ trên tay, ra vẻ ta đây đang tập trung tư tưởng ghê gớm lắm. Tôi nhìn đăm đăm khuôn mặt Hòa. Mặt nó vẫn tỉnh khô. Tuy nhiên, tôi vẫn phát hiện mép nó có nhúc nhích một tí, nửa như nghiêm trang, nửa như cười cợt. Thái độ vờ vịt của Hòa khiến bụng tôi đột ngột tức sôi lên. Và không dằn lòng được nữa, tôi hằm hè lên tiếng:
- Mày muốn cười phá lên thì cười đại cho rồi, còn mím mím làm chi cho mỏi miệng, Hòa ơi!
Cái giọng gây chiến của tôi thình lình vang lên khiến cả bọn giật mình quay lại. Hòa làm bộ ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy Khoa?
Tôi sẵng giọng:
- Chuyện gì, mày thừa biết rồi! Đừng có giả bộ ngây thơ vô tội!
- Tao không biết thật mà!
Hòa vẫn đáp với cái giọng của một kẻ vừa từ trên trời rơi xuống. Tôi điên tiết mở tung bức tranh ra và nghiến răng hỏi:
- Vậy chứ đứa nào vẽ bậy bạ vô đây?
Cả bọn châu đầu dòm vô bức chân dung trên tay tôi và ngay lập tức đứa nào đứa nấy ôm bụng cười sặc sụa. Cả thằng Bá phe tôi cũng không nhịn được cười. Ngữ vừa quẹt nước mắt, vừa cao hứng làm thơ tức cảnh:
- Tình yêu ai nỡ chơi khăm
Lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia!
Vẻ mặt tươi hơn hớn của Ngữ càng khiến tôi nổi khùng. Tôi chỉ tay vô mặt Hòa, đanh giọng hoạnh họe:
- Chính mày quệt râu lên bức tranh phải không?
Có lẽ điệu bộ hung hăng và đằng đằng sát khí của tôi làm Hòa đâm ngán. Nó không dám thú thật:
- Đâu có! Mày vẽ bức tranh này hồi nào, tao đâu có biết!
Thấy Hòa một mực chối quanh, tôi liền nộ khí xung thiên và khác hẳn lối ăn nói nhỏ nhẹ thường ngày, tôi đột ngột quát lớn:
- Biết! Mày biết! Trong thời gian tao vẽ bức tranh này, mày lúc nào cũng quẩn quanh rình rập và chờ cho tao hớ hênh là mày ra tay ám hại. Mày là thằng đểu. Mày là đồ tiểu nhân. Hèn gì người ta bảo "nhất lé, nhì lùn..."
Tôi nói chưa dứt câu, Hòa đã hầm hầm cắt ngang:
- Thôi, thôi, mày chửi tao như vậy đủ rồi! Đúng là tao đã táy máy nguệch ngoạc vào bức tranh của mày. Tao là đồ tiểu nhân. Nhưng mày đâu có quân tử hơn tao. Mày còn gian ác hơn tao gấp một tỉ lần!
Giọng lưỡi thằng Hòa khiến tôi chưng hửng. Thật tôi chưa thấy ai tráo trở như nó. Tôi kết tội nó chưa xong, nó đã bày đặt kết tội ngược lại tôi.
- Tao làm gì mà mày kêu gian ác? - Tôi cau mặt hỏi.
Hòa hậm hực:
- Sao nhỏ Hồng biết tao gọi nó là Chung Vô Diệm? Chính mày nói với nó phải không?
Hòa nhắc lại chuyện cũ khiến tôi giật nảy người. Câu chuyện ngang trái này xảy ra từ năm ngoái, không hiểu sao Hòa lại biết và bây giờ lôi ra buộc tôi tôi. Mà nào phải tôi cố tình chơi ác nó. Lúc đó, nhỏ Hồng nó nghi tôi so sánh nó với "người đẹp" họ Chung. Để minh oan, tôi buộc phải khai ra thằng Hòa. Đó là chuyện vạn bất đắc dĩ, chứ thực bụng tôi không muốn "tố cáo" nó với nhỏ Hồng làm gì. Nhưng tình ngay mà lý gian, tôi biết có giải thích cách mấy cũng không "trôi", đành đỏ mặt ậm ừ:
- À... à... tao có nói...
Hòa gục gặc đầu, buộc tội tiếp:
- Rồi mới đây, mày lại bảo với nhỏ Hồng tao là nhà thơ K.K.K. phải không?
Lần này thì tôi giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Bậy! Bậy! Cái vụ này thì tao không có nói à nghen!
Hòa nghiêm mặt:
- Có! Mày có nói!
Tôi nhăn nhó:
- Tao đã bảo tao không nói kia mà! Lâu nay, tao đâu có gặp nhỏ Hồng!
Hòa khịt mũi:
- Mày không nói trực tiếp với nhỏ Hồng, nhưng mày nói với thằng Bá. Thằng Bá nói lại với nó.
Trời ơi, kiểu này thì oan cho tôi quá! Tôi quay sang Bá định nhờ nó làm chứng giùm, nhưng tôi chưa kịp mở miệng cầu cứu thì Hòa đã chặn ngang họng tôi:
- Mày đừng có tìm cách chạy tội mất công! Chính nhỏ Hồng vừa ở đây về. Nó đã nói hết mọi chuyện.
Tôi trợn mắt:
- Nhỏ Hồng vừa đến đây?
- Chứ sao! Không tin, mày hỏi thằng Ngữ, thằng Nghị coi! Nó vừa mắng tao một trận tơi bời xối xả, bây giờ còn ê ẩm cả người!
Tiết lộ của Hòa khiến tôi chết điếng. Tôi tưởng thằng Bá nó dùng kế "điệu hổ ly sơn" để dụ cọp đi đâu, ai ngờ nó lại dẫn cọp về nhà gây thêm bao điều rắc rối. Tôi liếc Bá:
- Thật không mày?
Bá không trả lời có hay không. Nó chỉ cà lăm:
- Ờ... ờ...
Tôi nổi dóa:
- "Ờ, ờ" cái con khỉ! Mày nói sao mà nhỏ Hồng lại mò đến đây?
Bá liếm môi:
- Thì tao bảo là thằng Hòa mời nó đến nhà để xin lỗi về việc gọi nó là Chung Vô Diệm...
Đang nói, Bá bỗng ngập ngừng. Tôi quắc mắt:
- Vậy thôi?
Bá gãi đầu:
-... Và xin lỗi cả về việc lấy bút hiệu là K.K.K. nữa!
Tôi ngửa mặt lên trần nhà:
- Trời ơi, sao tự dưng mày bịa chuyện ra chi vậy? Mày điên rồi hả Bá?
- Chứ tao biết nói gì bây giờ? - Bá thở dài - Chỉ có bịa ra lý do đó, nhỏ Hồng nó mới chịu rời khỏi nhà. Nếu không, còn khuya mày mới đột nhập vô nổi!
Nghị nãy giờ ngồi im xem tôi và Hòa đấu võ miệng, chợt lên tiếng:
- Tình yêu nào mà không trả giá! Được cái này thì mất cái khác, Khoa ơi!
Tôi không buồn để ý đến giọng điệu châm chọc của Nghị mà quay sang Hòa, dịu giọng:
- Tao với mày coi như huề! Vì mày, tao xấu hổ với Gia Khanh. Vì tao, mày mất mặt với nhỏ Hồng. Tỉ số như vậy là 1-1, không ai nợ ai!
Tôi vừa nói dứt câu, Bá đột ngột kêu toáng:
- Mày lầm rồi, Khoa ơi! Tỉ số là 1-0 chứ không phải là 1-1! Chỉ có mày là lãnh đủ, chứ thằng Hòa thì đã rửa sạch tiếng oan! Khi nãy, thằng Ngữ đã khai tuốt tuột với nhỏ Hồng rồi. Nó bảo mày mới chính là nhà thơ K.K.K!
Tôi nghe như sét nổ ngang tai, đầu óc quay cuồng. Như vậy là thằng Ngữ cố tình hại tôi đến chết. Chính nó đã nhẫn tâm thêm một chữ K. vào bút hiệu K.K. của tôi, rồi bây giờ cũng chính nó khai "lý lịch" của tôi trước mặt nhỏ Hồng. Ai chứ nhỏ Hồng thì nó tin ngay. Đời nào nó quên chuyện tôi "khen" nước da của nó.
Tôi quay sang Ngữ, mặt tím lại, mắt long sòng sọc. Nhưng Ngữ đã ngó lơ chỗ khác. Tôi thấy nó mím môi lại, chắc là nó nén cười.
Chẳng biết làm sao, tôi đành gắt gỏng với Bá:
- Mày có mặt ở đó, sao không lên tiếng thanh minh cho tao?
- Thanh minh gì bây giờ?
- Thì mày bảo cho nhỏ Hồng biết bút hiệu của tao chỉ có hai chữ K. mà thôi. Chính thằng Ngữ mới là thủ phạm của chữ K. thứ ba!
Bá nhún vai:
- Thôi đi mày ơi! Tao mà tố nó, nó nổi điên, nó tố lại chuyện tụi mình ăn cắp thơ người khác để tặng cho Gia Khanh, có nước mình chui xuống đất mình ở!
Bá nói đúng. Nó là "giáo sư", hèn gì nó chín chắn hơn tôi. Tốt nhất không nên đụng vào Ngữ. Chọc vào nó chẳng khác gì chọc vào tổ kiến lửa. Nó mà khùng lên, nó bò ra nó cắn sưng mày sưng mặt, chẳng biết đường nào mà đỡ. Nhất là lúc này nó đang rầu rĩ về chuyện con chim xứ lạ không chịu đáp lại tình yêu của nó, mặc dù tháng nào nó cũng đăng một bài thơ trên báo thay cho công văn nhắc nhở.
Tính tới tính lui, tôi buồn bã nhận thấy chẳng có cách nào hay hơn là "ngậm bồ hòn làm ngọt". Đã chấp nhận "yêu" là chấp nhận... thương đau và sẵn sàng chịu đựng phong ba bão táp. "Thù trong" có Ngữ, Nghị, Hòa, "giặc ngoài" có nhỏ Hồng chằn lửa, tôi không đứng vững, tụi nó sẽ nhảy xổ vào "xé xác" tôi làm trăm mảnh. Nghị đã nhận định ngay từ đầu "Sao chổi Halley xuất hiện! Huynh đệ tương tàn!". Mà các huynh ơi, các huynh cứ đua nhau giở toàn đòn độc, chắc đời đệ tàn trước mất thôi! Tôi kết thúc những sự kiện ưu buồn ngày hôm đó bằng một lời than van ai oán. Ở chốn nào, Gia Khanh có nghe thấy tâm sự của tôi không?