nguoibanthan_ph
06-20-2007, 02:48 PM
Chương 15
Và còn một chuyện không ngờ nữa là họ đã gặp lại Sung, trong một bối cảnh hết sức ngỡ ngàng. Đó là do Ngọc Như tự tạo nên vận rủi cho mình khi ngồi trên chiếc ghe cùng mọi người vào vườn cây ăn trái.
Những cành nhãn xum xuê trĩu nặng cành xuống gần mặt nước. Những chùm chôm chôm đỏ ối tạo cảnh rực rỡ pha lẫn nét quyến rũ cho thiên nhiên trước con người. Rồi ổi... rồi xoài... phải nói là mấy nhỏ con gái không thể nào kềm lòng được, nên Ngọc Như đã với tay định hái một chùm nhãn xà ngang mặt. Tiếc thay đà với của nhỏ quá mạnh gây tròng trành chiếc ghe ba lá mỏng nên toàn thân cô bé đã rơi tỏm xuống sông. Đúng là sự kiện bất ngờ làm kinh hoàng tất cả mọi người. Hoàng, Mỹ Vy, Lượm và cả Tý đen không ai bảo ai đồng loạt thoái giày, bỏ dép rồi lao vội xuống sông bơi theo bóng trôi của Ngọc Như. Vì là mùa mưa nên nước sông cũng hơi lớn, và việc cứu Ngọc Như cũng không phải là đơn giản vì cô bé này chẳng hề biết bơi một chút nào. Bỏ mặc chiếc xuồng ba lá không có người điều khiển cho nước chảy thật xa. Bốn tay bơi cừ khôi cố khép kín vòng vây lại để đưa Ngọc Như lên bờ nhưng cô bé cứ bị nước cuốn phăng đi trông thật tội nghiệp. Và có lẽ đã uống vào người nhiều nước nên Ngọc Như cứ há hốc mồm, đôi tay chới với không biết bám víu vào đâu.
Tiếng nhỏ sặc sụa trong làn nước đục ngầu:
- Cứu... tui... cứu... tui...
Rất nhiều lần Hoàng và Lượm đã nắm được Ngọc Như nhưng rồi lại phải bỏ ra, vì tâm trạng hoảng sợ nên cô bé cứ giữ chặt lấy người cứu khiến cả hai không bơi được. Đến phiên Mỹ Vy nóng lòng khi thấy bạn đã quá đuối nhào tới vòng tay ôm ngang hông Ngọc Như, liền tức thời bị cô bé khóa người luôn:
- Mày đừng bỏ tao chết đuối Mỹ Vy ơi!
Mỹ Vy không bơi được uống liền mấy ngụm nước, cô lấy hơi gỡ tay bạn:
- Buông tao ra mau kẻo chết luôn cả hai đứa bây giờ.
Nhưng Ngọc Như không chịu cứ lúc lắc cái đầu:
- Buông mày ra để tao chìm xuống sông ư? Mày phải cứu tao sống...
Thêm một loạt nước nữa vào bụng, Mỹ Vy xanh mặt mắng ầm lên:
- Có mà chết cả hai, nếu như mày cứ ôm tao thế này.
Rồi cố làm những động tác vùng vẫy để không bị nước nhận chìm, Mỹ Vy cầu cứu những người bạn song họ ở xa do nước cuộn quá nhanh. Chợt một chiếc ghe lớn chở trái cây xuất hiện ở trước mặt, Mỹ Vy cố nâng Ngọc Như lên mặt nước để thở và phát tín hiệu cấp cứu.
Một phút... hai phút... ba phút... một bóng người nhảy xuống dòng nước đang chảy xiết... và rồi Mỹ Vy thấy người mình nhẹ hẫng vì Ngọc Như đã được cứu mang lên ghe. Tuy bỏ sông nước đã lâu song việc bơi trở lại với Mỹ Vy vẫn chẳng khó khăn gì. Cô bé tự mình trèo lên chiếc ghe vừa cứu nạn cho Ngọc Như, mắt đảo quanh tìm ba người bạn còn đang ở dưới nước. Phải mất mấy phút sau mới tụ họp được tất cả và ai nấy đều kinh ngạc nhìn ân nhân của Ngọc Như:
- Trời... thằng Sung.
Tiếp theo lời của Lượm là giọng nhỏ Tý:
- Quả đất tròn, không hẹn mà cũng gặp lại.
Mỹ Vy cũng tròn mắt lên nhìn:
- Sao lại xuất hiện bất thình lình như thế này? Chắc không phải ngẫu nhiên chứ?
Tên Sung có dáng người khá lực lưỡng hơn so với Hoàng và Lượm nhưng bộ mặt thì không còn bậm trợn, ngang ngược như lúc xưa mà dưng như đã có phần nào chính chắn.
- Phải, thằng Sung đây, không ngờ gặp lại tất cả các người bạn thuở nhỏ.
Hoàng tiến tới với nét mặt và cử chỉ đầy thân ái:
- Mày còn nhớ tao không?
Sung lộ vẻ ngường ngượng:
- Làm sao tao quên được, mày là thằng Hoàng bị tao bắt ong chích thừa sống, thiếu chết đây mà.
Mặc dù nghe nhắc lại chuyện cũ, Hoàng không có thái độ gì giận dữ mà còn buộc miệng cười:
- Mày nhớ dai quá trời. Còn tao thì dưng như đã quên béng.
Rồi quay qua Mỹ Vy, Hoàng dọ dẫm trí nhớ của tên Sung:
- Nhỏ nào đây?
Sung khẽ nhướng cặp mày rậm:
- Mỹ Vy chứ còn ai.
Không chần chừ, Sung kê ra hàng loạt:
- Thằng Lượm... Tý đen... và... nhỏ này... lạ hoắc...
Đang moi họng cho nước ói ra bớt, Ngọc Như phờ phạc cãi:
- Lạ hoắc hồi nào. Tui cũng quen chứ bộ.
Sung nhìn nhỏ chăm chăm:
- Đừng có nhận vội nghen. Trong đám bạn ngày xưa, tui tường mặt từng đứa.
Mỹ Vy với Tý đen giúp Ngọc Như nôn nước rồi mới bắt đầu giới thiệu:
- Lạ cũng phải, vì đây là Ngọc Như bạn của Mỹ Vy ở thành phố về quê nghỉ hè.
Đã khỏe lại, Ngọc Như tiếp tục lanh chanh như trước.
- Chỉ một lần là tao tởn tới già luôn, nhóc con ạ. Cứ như lúc nãy là tao chắc chắn mình đã "du lịch: tới tận Long Cung rồi.
Mỹ Vy vuốt mái tóc ướt nhẹp:
- Chỉ tại mày mà tao bị uống nước lây. Cả Hoàng, Lượm và con Tý nưã.
Biết lỗi, song Ngọc Như vẫn đổ thừa:
- Tại cái chùm nhãn chết tiệt kia chứ đâu phải tại tao.
- Ai biểu mày ham ăn.
- Không ham ăn thì có gì lý thú.
- Nhưng cái ham ăn của mày thiệt quá đáng. Một chút nữa làm chết tới năm người.
Hổ thẹn, Ngọc Như đưa hai tay che mặt:
- Thôi, đừng mắng.
Mỹ Vy cứ to mồm:
- Đã sáng mắt ra chưa?
Ngọc Như gật đầu lia lịa:
- Sáng rồi. Nhất định không mù nữa.
Mỹ Vy hướng mắt về phía Sung rồi bảo bạn:
- Mày hãy cám ơn người đã cứu sống mày đi.
Giọng Ngọc Như máy móc pha lẫn chút khôi hài:
- Đội ơn ân nhân ạ.
Những người bạn trẻ đang có mặt cười xoà. Mọi buồn vui, ân oán của xưa kia tan biến không còn tồn tại. Hoàng vỗ vai Sung hỏi thăm về cuộc sống hiện thời:
- Bây giờ mày và gia đình đang ở đâu?
Sung nén buồn lên đôi mắt:
- Má tao đã mất. Hiện giờ tao và thằng em tao ngày ngày lênh đênh trên chiếc ghe này chở hàng mướn cho người ta để sống tạm qua ngày.
- Tao muốn biết nhà mày để có dịp sẽ đến chơi.
- Nhà tao là chiếc ghe. Tao không có đất ở trên cạn.
Im lặng một chút để cảm thông cho hoàn cảnh thằng bạn đã một thời không ngó mặt. Hoàng tỏ ra nhiệt tình:
- Mặc dù mày sống ở dưới nước, tao vẫn có thể lui tới được mà, phải không Sung?
Thái độ của Sung đầy mặc cảm:
- Mày không giận tao chuyện ngày xưa chứ?
Hoàng lắc đầu:
- Tao quên mất tiêu rồi. Hơn nữa mình là bạn bè mà, chấp chi những chuyện cỏn con ấy.
Lượm cũng xen vô nói:
- Còn việc mày đặt hầm chông bẫy cho tao lòi ruột tao cũng đâu có nhớ. Vấn đề hiện thời là bạn bè lâu ngày mới gặp nhau cần phải quây quần lại làm bữa tiệc mừng liên hoan.
Ba nhỏ con gái cùng reo lên một lượt, không chờ Sung phản ứng:
- Ý kiến hay tuyệt vời.
Tý dành phần chiêu đãi:
- Bây giờ tới lượt tui khao các bạn đó à nha.
Nhỏ Ngọc Như vừa uống no bụng nước nghe nói đến chuyện ăn vẫn có thể chớp mắt:
- Sắp được thưởng thức món gì vậy?
Tý đen đùa:
- Trùn đất chưng nước dừa.
Đôi mắt vốn tròn xoe của Ngọc Như càng tròn hơn:
- Cái gì. Trùn đất mà cũng có thể ăn được ư?
Mỹ Vy xoa tay đệm vô:
- Sao lại không. Đặc sản ngon nhất vùng này đó! Chỉ cần ra bờ sông cuốc xới một lúc là tha hồ cho mày ăn.
- Ối... trời...
Ngọc Như gập người nôn oẹ khi tưởng tượng tới cái món ăn khiếp đảm kia làm bao nhiêu nước sông còn tồn đọng trong bụng ộc ra hết. Mỹ Vy vừa săn sóc bạn vừa cười tếu:
- Món ăn của con Tý đúng là liều thuốc quý. Nhờ nó mà tụi tao không phải vác mày chạy dọc bờ sông để cho ói nước ra.
Ngừng một chút, Mỹ Vy tiếp tục kêu:
- Mà mày nặng thấy mồ đi, ai mà xốc nổi để chạy chứ. Ngoài bọn tao là con gái, Hoàng và Lượm cũng phải đầu hàng thôi.
Tý đen đẩy mắt qua phía Sung:
- Họa chăng có tên Lỗ Đạt này mới kham nổi công việc.
Chưa kịp ổn định lại sức khỏe sau sự kiện, Ngọc Như đã nhảy đổng trên chiếc ghe chở nặng trái cây, miệng la bai bải:
- Tui không mượn, tui không mượn.
Mỹ Vy phải nhắc nhở Ngọc Như:
- Coi bộ mày muốn tắm sông lần nữa sao?
Một loạt gió thổi tới làm thân hình ướt nhẹp của Ngọc Như run bần bật cùng với cơn sợ hãi:
- Hừ... hừ... có mà điên mới nghĩ đến chuyện ấy lần thứ hai.
Mỹ Vy và cả nhỏ Tý cũng cảm thấy lạnh sau những giây phút lặn hụp dưới sông. Họ khều nhau:
- Về nhà thôi. Thân hình thế này mà đi chơi nỗi gì.
Ngọc Như nghe được cảm thấy tiếc:
- Chỉ vì tao mà tất cả lỡ cuộc vui.
Tý an ủi:
- Không sao. thời gian lưu lại còn dài mà.
- Nhưng chiếc xuồng ba lá đã trôi mất lấy chi làm phương tiện đi chơi trên sông nữa.
- Yên tâm. Đã có ghe của thằng Sung. Chiếc này lớn và an toàn hơn chiếc trước.
Lời Lượm vừa cất lên làm Sung hưởng ứng liền:
- Chỉ sợ các bạn không thèm, chứ nếu thích tui sẽ nghỉ liền vài bữa đem ghe chở các bạn tham quan dọc hết trên sông nước Tiền Giang.
Thật là một vấn đề hấp dẫn đây. Không riêng bọn con gái mà cả cánh con trai cũng xôn xao. Bởi lẽ họ chưa có cơ hội ngắm nhìn hết cảnh đẹp của sông nước quê hương. Những cảnh đẹp đã tiềm ẩn ăn sâu vào lòng họ suốt khoảng trời thơ dại và cho tới tận bây giờ cũng chẳng thể nào quên được. Ôi, dòng sông thân thương. Ôi, vườn cây trái ngọt. Ôi, tình bạn thắm nồng. Hoàng, Mỹ Vy, Lượm, Tý, Sung và cả Ngọc Như đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Họ cám ơn cuộc sống đã ban cho họ những điều kỳ diệu nhất.
Và còn một chuyện không ngờ nữa là họ đã gặp lại Sung, trong một bối cảnh hết sức ngỡ ngàng. Đó là do Ngọc Như tự tạo nên vận rủi cho mình khi ngồi trên chiếc ghe cùng mọi người vào vườn cây ăn trái.
Những cành nhãn xum xuê trĩu nặng cành xuống gần mặt nước. Những chùm chôm chôm đỏ ối tạo cảnh rực rỡ pha lẫn nét quyến rũ cho thiên nhiên trước con người. Rồi ổi... rồi xoài... phải nói là mấy nhỏ con gái không thể nào kềm lòng được, nên Ngọc Như đã với tay định hái một chùm nhãn xà ngang mặt. Tiếc thay đà với của nhỏ quá mạnh gây tròng trành chiếc ghe ba lá mỏng nên toàn thân cô bé đã rơi tỏm xuống sông. Đúng là sự kiện bất ngờ làm kinh hoàng tất cả mọi người. Hoàng, Mỹ Vy, Lượm và cả Tý đen không ai bảo ai đồng loạt thoái giày, bỏ dép rồi lao vội xuống sông bơi theo bóng trôi của Ngọc Như. Vì là mùa mưa nên nước sông cũng hơi lớn, và việc cứu Ngọc Như cũng không phải là đơn giản vì cô bé này chẳng hề biết bơi một chút nào. Bỏ mặc chiếc xuồng ba lá không có người điều khiển cho nước chảy thật xa. Bốn tay bơi cừ khôi cố khép kín vòng vây lại để đưa Ngọc Như lên bờ nhưng cô bé cứ bị nước cuốn phăng đi trông thật tội nghiệp. Và có lẽ đã uống vào người nhiều nước nên Ngọc Như cứ há hốc mồm, đôi tay chới với không biết bám víu vào đâu.
Tiếng nhỏ sặc sụa trong làn nước đục ngầu:
- Cứu... tui... cứu... tui...
Rất nhiều lần Hoàng và Lượm đã nắm được Ngọc Như nhưng rồi lại phải bỏ ra, vì tâm trạng hoảng sợ nên cô bé cứ giữ chặt lấy người cứu khiến cả hai không bơi được. Đến phiên Mỹ Vy nóng lòng khi thấy bạn đã quá đuối nhào tới vòng tay ôm ngang hông Ngọc Như, liền tức thời bị cô bé khóa người luôn:
- Mày đừng bỏ tao chết đuối Mỹ Vy ơi!
Mỹ Vy không bơi được uống liền mấy ngụm nước, cô lấy hơi gỡ tay bạn:
- Buông tao ra mau kẻo chết luôn cả hai đứa bây giờ.
Nhưng Ngọc Như không chịu cứ lúc lắc cái đầu:
- Buông mày ra để tao chìm xuống sông ư? Mày phải cứu tao sống...
Thêm một loạt nước nữa vào bụng, Mỹ Vy xanh mặt mắng ầm lên:
- Có mà chết cả hai, nếu như mày cứ ôm tao thế này.
Rồi cố làm những động tác vùng vẫy để không bị nước nhận chìm, Mỹ Vy cầu cứu những người bạn song họ ở xa do nước cuộn quá nhanh. Chợt một chiếc ghe lớn chở trái cây xuất hiện ở trước mặt, Mỹ Vy cố nâng Ngọc Như lên mặt nước để thở và phát tín hiệu cấp cứu.
Một phút... hai phút... ba phút... một bóng người nhảy xuống dòng nước đang chảy xiết... và rồi Mỹ Vy thấy người mình nhẹ hẫng vì Ngọc Như đã được cứu mang lên ghe. Tuy bỏ sông nước đã lâu song việc bơi trở lại với Mỹ Vy vẫn chẳng khó khăn gì. Cô bé tự mình trèo lên chiếc ghe vừa cứu nạn cho Ngọc Như, mắt đảo quanh tìm ba người bạn còn đang ở dưới nước. Phải mất mấy phút sau mới tụ họp được tất cả và ai nấy đều kinh ngạc nhìn ân nhân của Ngọc Như:
- Trời... thằng Sung.
Tiếp theo lời của Lượm là giọng nhỏ Tý:
- Quả đất tròn, không hẹn mà cũng gặp lại.
Mỹ Vy cũng tròn mắt lên nhìn:
- Sao lại xuất hiện bất thình lình như thế này? Chắc không phải ngẫu nhiên chứ?
Tên Sung có dáng người khá lực lưỡng hơn so với Hoàng và Lượm nhưng bộ mặt thì không còn bậm trợn, ngang ngược như lúc xưa mà dưng như đã có phần nào chính chắn.
- Phải, thằng Sung đây, không ngờ gặp lại tất cả các người bạn thuở nhỏ.
Hoàng tiến tới với nét mặt và cử chỉ đầy thân ái:
- Mày còn nhớ tao không?
Sung lộ vẻ ngường ngượng:
- Làm sao tao quên được, mày là thằng Hoàng bị tao bắt ong chích thừa sống, thiếu chết đây mà.
Mặc dù nghe nhắc lại chuyện cũ, Hoàng không có thái độ gì giận dữ mà còn buộc miệng cười:
- Mày nhớ dai quá trời. Còn tao thì dưng như đã quên béng.
Rồi quay qua Mỹ Vy, Hoàng dọ dẫm trí nhớ của tên Sung:
- Nhỏ nào đây?
Sung khẽ nhướng cặp mày rậm:
- Mỹ Vy chứ còn ai.
Không chần chừ, Sung kê ra hàng loạt:
- Thằng Lượm... Tý đen... và... nhỏ này... lạ hoắc...
Đang moi họng cho nước ói ra bớt, Ngọc Như phờ phạc cãi:
- Lạ hoắc hồi nào. Tui cũng quen chứ bộ.
Sung nhìn nhỏ chăm chăm:
- Đừng có nhận vội nghen. Trong đám bạn ngày xưa, tui tường mặt từng đứa.
Mỹ Vy với Tý đen giúp Ngọc Như nôn nước rồi mới bắt đầu giới thiệu:
- Lạ cũng phải, vì đây là Ngọc Như bạn của Mỹ Vy ở thành phố về quê nghỉ hè.
Đã khỏe lại, Ngọc Như tiếp tục lanh chanh như trước.
- Chỉ một lần là tao tởn tới già luôn, nhóc con ạ. Cứ như lúc nãy là tao chắc chắn mình đã "du lịch: tới tận Long Cung rồi.
Mỹ Vy vuốt mái tóc ướt nhẹp:
- Chỉ tại mày mà tao bị uống nước lây. Cả Hoàng, Lượm và con Tý nưã.
Biết lỗi, song Ngọc Như vẫn đổ thừa:
- Tại cái chùm nhãn chết tiệt kia chứ đâu phải tại tao.
- Ai biểu mày ham ăn.
- Không ham ăn thì có gì lý thú.
- Nhưng cái ham ăn của mày thiệt quá đáng. Một chút nữa làm chết tới năm người.
Hổ thẹn, Ngọc Như đưa hai tay che mặt:
- Thôi, đừng mắng.
Mỹ Vy cứ to mồm:
- Đã sáng mắt ra chưa?
Ngọc Như gật đầu lia lịa:
- Sáng rồi. Nhất định không mù nữa.
Mỹ Vy hướng mắt về phía Sung rồi bảo bạn:
- Mày hãy cám ơn người đã cứu sống mày đi.
Giọng Ngọc Như máy móc pha lẫn chút khôi hài:
- Đội ơn ân nhân ạ.
Những người bạn trẻ đang có mặt cười xoà. Mọi buồn vui, ân oán của xưa kia tan biến không còn tồn tại. Hoàng vỗ vai Sung hỏi thăm về cuộc sống hiện thời:
- Bây giờ mày và gia đình đang ở đâu?
Sung nén buồn lên đôi mắt:
- Má tao đã mất. Hiện giờ tao và thằng em tao ngày ngày lênh đênh trên chiếc ghe này chở hàng mướn cho người ta để sống tạm qua ngày.
- Tao muốn biết nhà mày để có dịp sẽ đến chơi.
- Nhà tao là chiếc ghe. Tao không có đất ở trên cạn.
Im lặng một chút để cảm thông cho hoàn cảnh thằng bạn đã một thời không ngó mặt. Hoàng tỏ ra nhiệt tình:
- Mặc dù mày sống ở dưới nước, tao vẫn có thể lui tới được mà, phải không Sung?
Thái độ của Sung đầy mặc cảm:
- Mày không giận tao chuyện ngày xưa chứ?
Hoàng lắc đầu:
- Tao quên mất tiêu rồi. Hơn nữa mình là bạn bè mà, chấp chi những chuyện cỏn con ấy.
Lượm cũng xen vô nói:
- Còn việc mày đặt hầm chông bẫy cho tao lòi ruột tao cũng đâu có nhớ. Vấn đề hiện thời là bạn bè lâu ngày mới gặp nhau cần phải quây quần lại làm bữa tiệc mừng liên hoan.
Ba nhỏ con gái cùng reo lên một lượt, không chờ Sung phản ứng:
- Ý kiến hay tuyệt vời.
Tý dành phần chiêu đãi:
- Bây giờ tới lượt tui khao các bạn đó à nha.
Nhỏ Ngọc Như vừa uống no bụng nước nghe nói đến chuyện ăn vẫn có thể chớp mắt:
- Sắp được thưởng thức món gì vậy?
Tý đen đùa:
- Trùn đất chưng nước dừa.
Đôi mắt vốn tròn xoe của Ngọc Như càng tròn hơn:
- Cái gì. Trùn đất mà cũng có thể ăn được ư?
Mỹ Vy xoa tay đệm vô:
- Sao lại không. Đặc sản ngon nhất vùng này đó! Chỉ cần ra bờ sông cuốc xới một lúc là tha hồ cho mày ăn.
- Ối... trời...
Ngọc Như gập người nôn oẹ khi tưởng tượng tới cái món ăn khiếp đảm kia làm bao nhiêu nước sông còn tồn đọng trong bụng ộc ra hết. Mỹ Vy vừa săn sóc bạn vừa cười tếu:
- Món ăn của con Tý đúng là liều thuốc quý. Nhờ nó mà tụi tao không phải vác mày chạy dọc bờ sông để cho ói nước ra.
Ngừng một chút, Mỹ Vy tiếp tục kêu:
- Mà mày nặng thấy mồ đi, ai mà xốc nổi để chạy chứ. Ngoài bọn tao là con gái, Hoàng và Lượm cũng phải đầu hàng thôi.
Tý đen đẩy mắt qua phía Sung:
- Họa chăng có tên Lỗ Đạt này mới kham nổi công việc.
Chưa kịp ổn định lại sức khỏe sau sự kiện, Ngọc Như đã nhảy đổng trên chiếc ghe chở nặng trái cây, miệng la bai bải:
- Tui không mượn, tui không mượn.
Mỹ Vy phải nhắc nhở Ngọc Như:
- Coi bộ mày muốn tắm sông lần nữa sao?
Một loạt gió thổi tới làm thân hình ướt nhẹp của Ngọc Như run bần bật cùng với cơn sợ hãi:
- Hừ... hừ... có mà điên mới nghĩ đến chuyện ấy lần thứ hai.
Mỹ Vy và cả nhỏ Tý cũng cảm thấy lạnh sau những giây phút lặn hụp dưới sông. Họ khều nhau:
- Về nhà thôi. Thân hình thế này mà đi chơi nỗi gì.
Ngọc Như nghe được cảm thấy tiếc:
- Chỉ vì tao mà tất cả lỡ cuộc vui.
Tý an ủi:
- Không sao. thời gian lưu lại còn dài mà.
- Nhưng chiếc xuồng ba lá đã trôi mất lấy chi làm phương tiện đi chơi trên sông nữa.
- Yên tâm. Đã có ghe của thằng Sung. Chiếc này lớn và an toàn hơn chiếc trước.
Lời Lượm vừa cất lên làm Sung hưởng ứng liền:
- Chỉ sợ các bạn không thèm, chứ nếu thích tui sẽ nghỉ liền vài bữa đem ghe chở các bạn tham quan dọc hết trên sông nước Tiền Giang.
Thật là một vấn đề hấp dẫn đây. Không riêng bọn con gái mà cả cánh con trai cũng xôn xao. Bởi lẽ họ chưa có cơ hội ngắm nhìn hết cảnh đẹp của sông nước quê hương. Những cảnh đẹp đã tiềm ẩn ăn sâu vào lòng họ suốt khoảng trời thơ dại và cho tới tận bây giờ cũng chẳng thể nào quên được. Ôi, dòng sông thân thương. Ôi, vườn cây trái ngọt. Ôi, tình bạn thắm nồng. Hoàng, Mỹ Vy, Lượm, Tý, Sung và cả Ngọc Như đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Họ cám ơn cuộc sống đã ban cho họ những điều kỳ diệu nhất.