Nhím Hoàng Kim
08-07-2007, 04:14 PM
Trao Đổi Đạo Đức Ngay Từ Khi Còn Nhỏ
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Trung Tâm Tây Hồ, Formosa
Ngày 3 tháng 11, 1995 (Nguyên văn tiếng Anh)
Hãy hy vọng và dạy dỗ trẻ con bằng cách noi gương tốt. Hãy để cho chúng can đảm, nói thẳng và thành thật. Đó là bổn phận của quý vị; quý vị phải là những tấm gương sáng cho chúng noi theo.
Trẻ con học rất nhanh nhiều điều xấu trong trường. Bởi vì có những thầy cô không phải lúc nào cũng dạy đúng theo luân thường đạo lý, và có những người bạn học không phải lúc nào cũng là những tấm gương tốt cho con trẻ noi theo. Một số các em nhỏ ở đây tôi gửi ra trường. Nhưng trước khi đi học, chúng ngọt ngào, dễ thương hơn, trầm tĩnh hơn và biết nghe lời hơn. Sau khi đi học mấy năm, chúng trở thành khác, không vâng lời bố mẹ nhiều như trước. Đôi khi còn cãi lại bằng lời nói hoặc bằng cử chỉ một cách rất là hung bạo. Thấy mà giựt mình.
Nhưng tôi không thể bảo chúng đừng đi học. Nếu làm vậy, người ta sẽ nói tôi không cho trẻ em đi học, chúng tôi sẽ bị rắc rối nhiều hơn. Nhưng nếu tôi cho chúng ra trường thì chúng ta chỉ có một người, chúng nó ở trong trường cả ngày. Khi về nhà bận làm bài vở rồi sau đó đi ngủ. Thành thử thời gian với cha mẹ ít hơn thời gian với bạn bè. Đó là vấn đề con trẻ ngày nay. Khi một đứa học điều gì sai, những đứa khác theo sau. Nếu không theo thì rất khó khăn cho chúng, trừ khi chúng thật can đảm, thật thông minh. Bởi vì nếu không theo tất cả những đứa kia, những đứa khác trong trường sẽ ăn hiếp bắt chúng phải theo. Hoặc đôi khi làm chúng mắc cở mà phải theo điều sai. Bởi vì chúng nói rằng: "Mày chưa đủ làm con trai. Nhìn mày kìa, hay quá ta! Mày không biết gì cả! Không biết con gái, không biết ma túy, không biết hút thuốc. Mày không biết gì cả! Tụi tao cái gì cũng biết. Dở quá, không can đảm gì cả. Mày là a..." Tụi nó sẽ kêu thằng kia là ‘thỏ’, là ‘dế’ chẳng hạn vậy. Thế là cậu bé bị chạm tự ái rồi dần dần, không sớm thì muộn cũng phải nhập vào bọn chúng.
Thành ra, trẻ con vốn không xấu, nhưng khi gửi vào trường chúng lại trở nên khủng khiếp, thành lưu manh du đãng. Chúng trốn tội bằng bất cứ cách nào bởi chúng là vị thành niên, không bị bỏ tù, không bị xử tử, không thể bị trừng trị nặng nề. Có những đứa biết như vậy. Nếu đọc báo quý vị sẽ thấy. Thậm chí chúng còn tuyên bố rằng: "Chúng tôi làm gì cũng được vì chúng tôi là vị thành niên. Chúng tôi biết chúng tôi sẽ không bị ở tù nhiều. Chúng tôi biết không ai có thể phạt chúng tôi quá nặng. Chúng tôi có thể thoát tội dù làm bất cứ điều gì, ngay cả giết người!" Ngày nay, học trò mang súng, mang dao tới trường hăm dọa thầy cô. Vậy mà vẫn không có nhiều người giải quyết cho chuyện đó. Chúng tụ lại với nhau trở thành rất mạnh, nhưng chúng chỉ là vị thành niên. Luôn luôn có những lý do như vậy.
Cho nên chúng ta đang cho con cháu ngày nay một thế giới rất là khủng khiếp. Có quá nhiều tự do. Trẻ con ngày nay có nhiều tiền, thời gian và rất nhiều dụng cụ giúp chúng học hành. Thành ra, chúng học rất lẹ, cho nên có rất nhiều tự do và thời giờ rảnh rỗi. Nếu đụng chúng nó, người ta nói: "Ồ, hành hạ trẻ con!" Thế là quý vị gặp khó khăn nhiều hơn nữa. Thật sự có những cha mẹ sợ con cái vì con cái về nhà đánh đập họ, ăn hiếp đòi tiền, đòi đủ thứ. Thậm chí người ta có cả "Hội Phụ Huynh Bị Lạm Dụng". Nhiều quốc gia có hội này.
Đôi khi cha mẹ sợ con cái vì cha mẹ làm việc cực khổ, kiếm tiền và mệt mỏi theo ngày tháng. Họ già nua rồi bịnh hoạn vì lo lắng, băn khoăn trong lúc nuôi con cái trưởng thành. Con cái, trái lại, không có gì làm. Ngoài việc ăn nhiều, chúng được cho xe gắn máy, dĩa hát, truyền hình. Chúng học đủ những điều xấu, đọc sách khiêu dâm chẳng hạn vậy. Rồi chúng trở thành mạnh mẽ, xấu, và phủ định, làm cha mẹ sợ vì cha mẹ không có những kinh nghiệm như vậy khi còn trẻ. Họ không chuẩn bị tinh thần để đối phó với những đứa con như vậy trong xã hội ngày nay. Nhiều cha mẹ rất yếu đuối, họ cảm thấy tuyệt vọng và bị đe dọa. Cho nên đôi khi họ phải họp lại với nhau để bảo vệ cho chính họ khỏi giòng máu của mình, con cái của chính họ. Con cái đáng lẽ phải ngoan ngoãn hơn, yếu đuối hơn và được cha mẹ chở che. Nhưng đôi khi cha mẹ cần sự bảo vệ. Con cái thời nay đem cha mẹ ra tòa đòi tiền bạc! Đủ thứ chuyện xảy ra.
Cho nên, nếu cha mẹ không nghĩ trước, như đem con cái tới Miaoli cho chúng học Pháp Quán Âm, tập giữ năm giới luật và học cách cư xử, sau này họ sẽ tiếc rất nhiều. Đa số sẽ tiếc. Cho nên nếu một số người chống lại tôi, thắc mắc tại sao tôi dạy cái này cái kia cái nọ, tôi không dạy gì xấu ở đây, chỉ dạy những gì tốt cho chúng, cho con cái của họ. Nếu tất cả những người này biết ở đây tốt cho con cái họ như thế nào, họ sẽ tới ngay lập tức để con cái họ trở thành người tốt. Bởi vì họ sẽ chịu hậu quả đó. Cha mẹ là những người đầu tiên nhận lãnh hậu quả của những đứa con xấu và của sự giáo dục xấu. Dĩ nhiên, tôi không dám nói là tất cả những đứa đến đây sẽ thành như thiên thần bồ tát. Nhưng tối thiểu 80% sẽ được, giảm thiểu nguy cơ chúng trở thành những đứa con không thể nào cải hóa. Ít nhất cũng có một sự cân bằng hay kiềm chế đối với 100% sự phủ định ở thế giới bên ngoài. Như vậy cũng là tốt lắm rồi! Tốt hơn là 100% xấu và không có gì tốt bên trong, không có gì để chống lại hay làm cân bằng với lực âm.
Lớn lên chúng ta là người mà chúng ta đã là khi còn bé. Nếu thời thơ ấu chúng ta được học những điều tốt thì khi lớn lên, chúng ta chắc chắn sẽ trở thành tốt. Không nghi ngờ gì về điều đó. Thành ra, tôi không hiểu tại sao một số người ngoài chống báng tôi. Họ nên đến với tôi, mau mau nhận giáo lý và đem con cái lại đây, nếu muốn tránh những phiền não như vậy trong tương lai. Và tất cả những nhà lãnh đạo của các quốc gia nên lạy những giáo điều này -- không phải lạy tôi, mà lạy sự dạy dỗ này, ý tôi nói là như vậy. Rồi nó có thể lan tràn đến tất cả chính phủ, mọi nước, khắp nơi trên các quốc gia, làm những nước này hùng mạnh, kiến tạo hòa bình thế giới mà không cần phải hòa đàm, không cần phải dựa vào súng, vào bạo lực, bom đạn và tất cả những thứ như vậy. Không biết tại sao người ta không làm thế.
Một mặt, họ nói rằng họ có đạo đức, phẩm hạnh, họ biết họ làm gì; họ tôn trọng những giá trị tâm linh, họ tôn trọng bên trong, như là "Ta Tin Thượng Đế". Nhưng mặt khác, họ không nhận ra cái gì thật sự tốt. Nói về điều tốt chưa đủ. Chúng ta phải có một sự tụ tập có hiệu lực, như một nhóm người. Sau đó chúng ta phải củng cố nó mỗi tuần hay mỗi ngày cho tới khi nó trở thành bản tính thứ hai. Bởi vì chúng ta đã học những điều xấu suốt thời gian còn nhỏ cho tới bây giờ. Cho nên nếu không tiếp tục dọn dẹp nó mỗi ngày hay tối thiểu mỗi tuần lễ, chúng ta sẽ không có hy vọng gì tiến bộ.
Thành ra tốt nhất là dạy từ nhỏ. Tôi nghĩ tốt nhất là mỗi quốc gia, mỗi chính phủ và nhà lãnh đạo, lấy giáo điều của chúng ta làm nó trở thành của quốc gia, và dạy trẻ từ lúc nhỏ, sau đó củng cố giáo điều mỗi tuần trong buổi cộng tu và học qua băng thâu hình. Cùng nhau chúng ta mạnh, đúng không?
Do đó mỗi khi cộng tu, quý vị tiến bộ. Bởi vì khi những người khác ngồi yên lặng, quý vị không thể không ngồi. Tương tự như vậy, trẻ em có thể được củng cố bằng lực lượng cộng tu. Nếu cả trường ngồi thiền một ngày hay một giờ ấn định, và một lúc nào đó nhắc lại các giới luật, giải thích những cái tốt của sự gìn giữ một đời sống đơn thuần thanh khiết, dĩ nhiên học sinh sẽ học.
Nếu họ học từ lúc nhỏ, họ sẽ biết hoài hoài. Họ sẽ in sâu những điều đó trong tâm. Những gì học khi còn nhỏ, chúng ta sẽ nhớ tới bây giờ, không thể quên. Tất cả những tai nạn xảy ra lúc tuổi thơ ảnh hưởng tới chúng ta cả cuộc đời. Bởi vậy các bác sĩ tâm thần mới kiếm được tiền, vì tất cả những người bị ảnh hưởng bởi những hoàn cảnh khi còn nhỏ trở nên tổn thất, bất bình thường hoặc bệnh hoạn, sợ hãi, đau buồn, chán nản. Hầu hết các bệnh tinh thần xuất phát từ những ấn tượng từ khi còn nhỏ. Nếu một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, nó sẽ lớn khôn trở thành một con người khác. Nếu một đứa sinh ra trong một gia đình vất vả, nó sẽ lớn lên biết nhiều hơn một đứa được chìu chuộng. Đó là sự thật, ai cũng biết như vậy cả.
Thành ra quý vị thấy đó, nếu con cái chúng ta được huấn luyện ngay từ khi còn nhỏ với kỷ luật thuần túy và hạnh kiểm đạo đức hợp tình hợp lý, thì chúng sẽ biết. Bởi vì linh hồn của chúng lúc đó hãy còn trong sạch. Có lẽ không được 100% trở nên người tốt. Có thể trong số 100 đứa trẻ, chỉ được 50 đứa tốt. Nhưng như vậy cũng là tốt lắm rồi! Hoặc 60%, 70% số người trở thành tốt, 30% có thể là xấu, nhưng không thể nào xấu 100%. Có thể chúng không tốt như 60 hay 70% như những đứa kia, nhưng cũng giảm bớt tính tình bạo lực. Chúng bớt đi sự thúc dục trong lòng làm chuyện xấu ngoài xã hội. Chúng sẽ được ảnh hưởng. Cho nên sự giáo dục này rất, rất là lợi ích. Bởi vì đa số trẻ em chúng ta trong những Trung Tâm khác nhau đã trở nên người tốt. Họ cho tôi biết như vậy. Tôi nghe nói như vậy.
Cho nên tôi rất sung sướng làm công việc này, không phải cho quý vị thôi mà còn cho con cái quý vị, cho con cái chúng nó nữa, cho thế hệ mai sau. Sự giáo dục của chúng ta rất mạnh, và lực lượng này sẽ còn lưu truyền cho tới nhiều trăm năm sau, sau khi tôi chết. (Vỗ tay) Rồi sau đó, sẽ tùy vào thiên ý, tùy vào con cháu của con cháu của con cháu quý vị, họ có đủ mạnh để tiếp nối dòng dõi chúng ta không. Nếu không thì cũng có người khác đứng lên, và một dòng dõi khác sẽ tiếp theo. Vẫn cùng dòng dõi nhưng trổ lên ở một nơi khác, vậy thôi. Cho nên, tôi thật tình hy vọng mọi quốc gia sẽ tiếp nhận sự dạy dỗ này vào đất nước họ. Tất cả chính phủ, tất cả các nhà lãnh đạo và tất cả phụ huynh sẽ thâu nhận những giáo lý thuần túy này vào trong gia đình họ, vào trong quốc gia họ và vào trong các tổ chức của họ, biến thế giới này thành một thiên đàng.
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Trung Tâm Tây Hồ, Formosa
Ngày 3 tháng 11, 1995 (Nguyên văn tiếng Anh)
Hãy hy vọng và dạy dỗ trẻ con bằng cách noi gương tốt. Hãy để cho chúng can đảm, nói thẳng và thành thật. Đó là bổn phận của quý vị; quý vị phải là những tấm gương sáng cho chúng noi theo.
Trẻ con học rất nhanh nhiều điều xấu trong trường. Bởi vì có những thầy cô không phải lúc nào cũng dạy đúng theo luân thường đạo lý, và có những người bạn học không phải lúc nào cũng là những tấm gương tốt cho con trẻ noi theo. Một số các em nhỏ ở đây tôi gửi ra trường. Nhưng trước khi đi học, chúng ngọt ngào, dễ thương hơn, trầm tĩnh hơn và biết nghe lời hơn. Sau khi đi học mấy năm, chúng trở thành khác, không vâng lời bố mẹ nhiều như trước. Đôi khi còn cãi lại bằng lời nói hoặc bằng cử chỉ một cách rất là hung bạo. Thấy mà giựt mình.
Nhưng tôi không thể bảo chúng đừng đi học. Nếu làm vậy, người ta sẽ nói tôi không cho trẻ em đi học, chúng tôi sẽ bị rắc rối nhiều hơn. Nhưng nếu tôi cho chúng ra trường thì chúng ta chỉ có một người, chúng nó ở trong trường cả ngày. Khi về nhà bận làm bài vở rồi sau đó đi ngủ. Thành thử thời gian với cha mẹ ít hơn thời gian với bạn bè. Đó là vấn đề con trẻ ngày nay. Khi một đứa học điều gì sai, những đứa khác theo sau. Nếu không theo thì rất khó khăn cho chúng, trừ khi chúng thật can đảm, thật thông minh. Bởi vì nếu không theo tất cả những đứa kia, những đứa khác trong trường sẽ ăn hiếp bắt chúng phải theo. Hoặc đôi khi làm chúng mắc cở mà phải theo điều sai. Bởi vì chúng nói rằng: "Mày chưa đủ làm con trai. Nhìn mày kìa, hay quá ta! Mày không biết gì cả! Không biết con gái, không biết ma túy, không biết hút thuốc. Mày không biết gì cả! Tụi tao cái gì cũng biết. Dở quá, không can đảm gì cả. Mày là a..." Tụi nó sẽ kêu thằng kia là ‘thỏ’, là ‘dế’ chẳng hạn vậy. Thế là cậu bé bị chạm tự ái rồi dần dần, không sớm thì muộn cũng phải nhập vào bọn chúng.
Thành ra, trẻ con vốn không xấu, nhưng khi gửi vào trường chúng lại trở nên khủng khiếp, thành lưu manh du đãng. Chúng trốn tội bằng bất cứ cách nào bởi chúng là vị thành niên, không bị bỏ tù, không bị xử tử, không thể bị trừng trị nặng nề. Có những đứa biết như vậy. Nếu đọc báo quý vị sẽ thấy. Thậm chí chúng còn tuyên bố rằng: "Chúng tôi làm gì cũng được vì chúng tôi là vị thành niên. Chúng tôi biết chúng tôi sẽ không bị ở tù nhiều. Chúng tôi biết không ai có thể phạt chúng tôi quá nặng. Chúng tôi có thể thoát tội dù làm bất cứ điều gì, ngay cả giết người!" Ngày nay, học trò mang súng, mang dao tới trường hăm dọa thầy cô. Vậy mà vẫn không có nhiều người giải quyết cho chuyện đó. Chúng tụ lại với nhau trở thành rất mạnh, nhưng chúng chỉ là vị thành niên. Luôn luôn có những lý do như vậy.
Cho nên chúng ta đang cho con cháu ngày nay một thế giới rất là khủng khiếp. Có quá nhiều tự do. Trẻ con ngày nay có nhiều tiền, thời gian và rất nhiều dụng cụ giúp chúng học hành. Thành ra, chúng học rất lẹ, cho nên có rất nhiều tự do và thời giờ rảnh rỗi. Nếu đụng chúng nó, người ta nói: "Ồ, hành hạ trẻ con!" Thế là quý vị gặp khó khăn nhiều hơn nữa. Thật sự có những cha mẹ sợ con cái vì con cái về nhà đánh đập họ, ăn hiếp đòi tiền, đòi đủ thứ. Thậm chí người ta có cả "Hội Phụ Huynh Bị Lạm Dụng". Nhiều quốc gia có hội này.
Đôi khi cha mẹ sợ con cái vì cha mẹ làm việc cực khổ, kiếm tiền và mệt mỏi theo ngày tháng. Họ già nua rồi bịnh hoạn vì lo lắng, băn khoăn trong lúc nuôi con cái trưởng thành. Con cái, trái lại, không có gì làm. Ngoài việc ăn nhiều, chúng được cho xe gắn máy, dĩa hát, truyền hình. Chúng học đủ những điều xấu, đọc sách khiêu dâm chẳng hạn vậy. Rồi chúng trở thành mạnh mẽ, xấu, và phủ định, làm cha mẹ sợ vì cha mẹ không có những kinh nghiệm như vậy khi còn trẻ. Họ không chuẩn bị tinh thần để đối phó với những đứa con như vậy trong xã hội ngày nay. Nhiều cha mẹ rất yếu đuối, họ cảm thấy tuyệt vọng và bị đe dọa. Cho nên đôi khi họ phải họp lại với nhau để bảo vệ cho chính họ khỏi giòng máu của mình, con cái của chính họ. Con cái đáng lẽ phải ngoan ngoãn hơn, yếu đuối hơn và được cha mẹ chở che. Nhưng đôi khi cha mẹ cần sự bảo vệ. Con cái thời nay đem cha mẹ ra tòa đòi tiền bạc! Đủ thứ chuyện xảy ra.
Cho nên, nếu cha mẹ không nghĩ trước, như đem con cái tới Miaoli cho chúng học Pháp Quán Âm, tập giữ năm giới luật và học cách cư xử, sau này họ sẽ tiếc rất nhiều. Đa số sẽ tiếc. Cho nên nếu một số người chống lại tôi, thắc mắc tại sao tôi dạy cái này cái kia cái nọ, tôi không dạy gì xấu ở đây, chỉ dạy những gì tốt cho chúng, cho con cái của họ. Nếu tất cả những người này biết ở đây tốt cho con cái họ như thế nào, họ sẽ tới ngay lập tức để con cái họ trở thành người tốt. Bởi vì họ sẽ chịu hậu quả đó. Cha mẹ là những người đầu tiên nhận lãnh hậu quả của những đứa con xấu và của sự giáo dục xấu. Dĩ nhiên, tôi không dám nói là tất cả những đứa đến đây sẽ thành như thiên thần bồ tát. Nhưng tối thiểu 80% sẽ được, giảm thiểu nguy cơ chúng trở thành những đứa con không thể nào cải hóa. Ít nhất cũng có một sự cân bằng hay kiềm chế đối với 100% sự phủ định ở thế giới bên ngoài. Như vậy cũng là tốt lắm rồi! Tốt hơn là 100% xấu và không có gì tốt bên trong, không có gì để chống lại hay làm cân bằng với lực âm.
Lớn lên chúng ta là người mà chúng ta đã là khi còn bé. Nếu thời thơ ấu chúng ta được học những điều tốt thì khi lớn lên, chúng ta chắc chắn sẽ trở thành tốt. Không nghi ngờ gì về điều đó. Thành ra, tôi không hiểu tại sao một số người ngoài chống báng tôi. Họ nên đến với tôi, mau mau nhận giáo lý và đem con cái lại đây, nếu muốn tránh những phiền não như vậy trong tương lai. Và tất cả những nhà lãnh đạo của các quốc gia nên lạy những giáo điều này -- không phải lạy tôi, mà lạy sự dạy dỗ này, ý tôi nói là như vậy. Rồi nó có thể lan tràn đến tất cả chính phủ, mọi nước, khắp nơi trên các quốc gia, làm những nước này hùng mạnh, kiến tạo hòa bình thế giới mà không cần phải hòa đàm, không cần phải dựa vào súng, vào bạo lực, bom đạn và tất cả những thứ như vậy. Không biết tại sao người ta không làm thế.
Một mặt, họ nói rằng họ có đạo đức, phẩm hạnh, họ biết họ làm gì; họ tôn trọng những giá trị tâm linh, họ tôn trọng bên trong, như là "Ta Tin Thượng Đế". Nhưng mặt khác, họ không nhận ra cái gì thật sự tốt. Nói về điều tốt chưa đủ. Chúng ta phải có một sự tụ tập có hiệu lực, như một nhóm người. Sau đó chúng ta phải củng cố nó mỗi tuần hay mỗi ngày cho tới khi nó trở thành bản tính thứ hai. Bởi vì chúng ta đã học những điều xấu suốt thời gian còn nhỏ cho tới bây giờ. Cho nên nếu không tiếp tục dọn dẹp nó mỗi ngày hay tối thiểu mỗi tuần lễ, chúng ta sẽ không có hy vọng gì tiến bộ.
Thành ra tốt nhất là dạy từ nhỏ. Tôi nghĩ tốt nhất là mỗi quốc gia, mỗi chính phủ và nhà lãnh đạo, lấy giáo điều của chúng ta làm nó trở thành của quốc gia, và dạy trẻ từ lúc nhỏ, sau đó củng cố giáo điều mỗi tuần trong buổi cộng tu và học qua băng thâu hình. Cùng nhau chúng ta mạnh, đúng không?
Do đó mỗi khi cộng tu, quý vị tiến bộ. Bởi vì khi những người khác ngồi yên lặng, quý vị không thể không ngồi. Tương tự như vậy, trẻ em có thể được củng cố bằng lực lượng cộng tu. Nếu cả trường ngồi thiền một ngày hay một giờ ấn định, và một lúc nào đó nhắc lại các giới luật, giải thích những cái tốt của sự gìn giữ một đời sống đơn thuần thanh khiết, dĩ nhiên học sinh sẽ học.
Nếu họ học từ lúc nhỏ, họ sẽ biết hoài hoài. Họ sẽ in sâu những điều đó trong tâm. Những gì học khi còn nhỏ, chúng ta sẽ nhớ tới bây giờ, không thể quên. Tất cả những tai nạn xảy ra lúc tuổi thơ ảnh hưởng tới chúng ta cả cuộc đời. Bởi vậy các bác sĩ tâm thần mới kiếm được tiền, vì tất cả những người bị ảnh hưởng bởi những hoàn cảnh khi còn nhỏ trở nên tổn thất, bất bình thường hoặc bệnh hoạn, sợ hãi, đau buồn, chán nản. Hầu hết các bệnh tinh thần xuất phát từ những ấn tượng từ khi còn nhỏ. Nếu một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, nó sẽ lớn khôn trở thành một con người khác. Nếu một đứa sinh ra trong một gia đình vất vả, nó sẽ lớn lên biết nhiều hơn một đứa được chìu chuộng. Đó là sự thật, ai cũng biết như vậy cả.
Thành ra quý vị thấy đó, nếu con cái chúng ta được huấn luyện ngay từ khi còn nhỏ với kỷ luật thuần túy và hạnh kiểm đạo đức hợp tình hợp lý, thì chúng sẽ biết. Bởi vì linh hồn của chúng lúc đó hãy còn trong sạch. Có lẽ không được 100% trở nên người tốt. Có thể trong số 100 đứa trẻ, chỉ được 50 đứa tốt. Nhưng như vậy cũng là tốt lắm rồi! Hoặc 60%, 70% số người trở thành tốt, 30% có thể là xấu, nhưng không thể nào xấu 100%. Có thể chúng không tốt như 60 hay 70% như những đứa kia, nhưng cũng giảm bớt tính tình bạo lực. Chúng bớt đi sự thúc dục trong lòng làm chuyện xấu ngoài xã hội. Chúng sẽ được ảnh hưởng. Cho nên sự giáo dục này rất, rất là lợi ích. Bởi vì đa số trẻ em chúng ta trong những Trung Tâm khác nhau đã trở nên người tốt. Họ cho tôi biết như vậy. Tôi nghe nói như vậy.
Cho nên tôi rất sung sướng làm công việc này, không phải cho quý vị thôi mà còn cho con cái quý vị, cho con cái chúng nó nữa, cho thế hệ mai sau. Sự giáo dục của chúng ta rất mạnh, và lực lượng này sẽ còn lưu truyền cho tới nhiều trăm năm sau, sau khi tôi chết. (Vỗ tay) Rồi sau đó, sẽ tùy vào thiên ý, tùy vào con cháu của con cháu của con cháu quý vị, họ có đủ mạnh để tiếp nối dòng dõi chúng ta không. Nếu không thì cũng có người khác đứng lên, và một dòng dõi khác sẽ tiếp theo. Vẫn cùng dòng dõi nhưng trổ lên ở một nơi khác, vậy thôi. Cho nên, tôi thật tình hy vọng mọi quốc gia sẽ tiếp nhận sự dạy dỗ này vào đất nước họ. Tất cả chính phủ, tất cả các nhà lãnh đạo và tất cả phụ huynh sẽ thâu nhận những giáo lý thuần túy này vào trong gia đình họ, vào trong quốc gia họ và vào trong các tổ chức của họ, biến thế giới này thành một thiên đàng.