PDA

View Full Version : Càn Long Hạ Giang Nam



Pages : 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 [30] 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65

Nhím Hoàng Kim
08-18-2007, 11:01 AM
Hồi 30
Đông ngưu sơn lão thử tinh tác quái
Phi nga sơn cường đạo khấu bị tru

Nói về Thiên tử và Nhựt Thanh, khi ở nơi Thiên hương lầu từ biệt ba vị Công tử rồi dắt nhau đi các xứ dạo chơi, đi chưa đầy hai ba dặm đường, bỗng thấy bá tánh và

chạy và nói rằng:

Đang giữa ban ngày mà yêu quái hiện ra, phải tránh đi cho mau.

Thiên tử bèn đón lại hỏi ở đâu? Bá tánh lại nói rằng:

Chớ nên đến đó làm chi, e gặp yêu quái rồi chạy không kịp, như có muốn đi thì hãy đi đến nơi làng phía trước đây thì thấy.

Thiên tử bèn dắt Nhựt Thanh tìm đường đi lần đến đó gặp một ông già chừng bảy tám chục tuổi, đang ngồi giữa đàng. Thiên tử bên hỏi rằng:

Lão trượng tên họ là chi, chẳng hay vì cớ nào lại có yêu quái hiện ra ban ngày mà hại dân như vậy, xin nói cho tôi rõ.

ông già nói:

Lão đây họ Lâm hiệu là Lập Đức, quê quán ở xứ này, nguyên làng này gọi là Đông lưu thôn, trong làng có một người tài chủ, họ Mã tên Kiến Nhơn, gia tài bá vạn, vợ là Vương thị, sanh có một đứa con gái, tên là Châu Nhi, dung nhan đẹp đẽ, cốt cách phương phi, thi từ ca phú, món nào cũng giỏi, nhơn năm ngoái ngày rằm tháng tám, đi thưởng trăng thu, bị yêu ma bắt mất hơn mấy tháng nay, không nghe tin tức chi cả, năm nay lại đến nhiểu hại nữa, song không biết con yêu cũ đó hay là con yêu khác nữa, đêm nó lại làm lung hơn nữa. Con yêu ấy mặt xanh râu hồng, tóc đỏ mắt vàng, tay cầm cây truy hồn thỉnh mạng đao, chẳng khác chi quỹ Huỳnh bào, đã

bao phen thĩnh những hoà thượng, pháp sư và đạo sĩ, thảy đều trừ nó chẳng nỗi, lại bị nó rượt chạy đà gần chết, nay chẳng ai dám động tới nó nữa, nó lại bắt bọn tôi sớm tối phải sắm hương hoa tửu soạn mà cúng dường, bằng không thì nó quăng ngói liệng gạch khó chịu cho nổi, lại thêm một nổi khuấy phá đờn bà con gái làng xóm

không yên, chẳng hay khách quan ở đâu đến đây, tên họ chi, đến đây có việc gì?

Thiên tử đáp rằng:

Tôi là người ở Bắc kinh, anh em bạn thiết với quan Tuần phủ tỉnh này, nay nhờ rảnh việc, dắt con là Nhựt Thanh đến đây viếng người, tôi là Cao Thiên Tứ, chuyên có một việc thâu yêu tróc quái, xu trục tà ma, dẫu cho nó có ba đầu sáu tay, pháp thuật cao cường đi nữa, hễ nó thấy tôi, thì nó cũng không dám làm dữ, xin lão trượng

dắt tôi đến đó, đặng tôi trừ mối hại cho dân.

ông già nghe nói cả mừng, bèn nói rằng:

Nếu Cao khách quan có tài thủ đoạn như vậy thì là phước trong làng này đó.

Nói rồi bèn đứng dậy chống gậy đi trước dẫn đường, tới một chỗ gần bên một cái vườn lớn, trong ấy có mấy tên thiếu niên chạy ra nghinh tiếp, mời thẳng vào nơi

Mẫu đơn đình, có một ông già bước tới hỏi rằng:

Xin hỏi khách quan tên họ là chi, chẳng hay việc thâu phục yêu quái này, có phải lập đàn tràng hay không, xin khách quan dạy biểu đặng tôi còn sắm sửa.

Nhựt Thanh nói:

Cha tôi họ Cao tên Thiên Tứ, người ở đất Bắc kinh, nhơn đến đây đi viếng anh em, đi đến chỗ này nghe tin lão trượng nói rằng tại quý phủ có yêu tà tác quái, nên dốc lòng đến trừ nó mà cứu dân, còn tôi đây tên là Nhựt Thanh, chẳng hay túc tạ tên họ là chi, yêu quái chừng nào mới đến?

Người thiếu niên nói:

Tôi họ Lâm tên Ngọc Ca, người chủ nhà này là anh tôi con quái ấy đến đây lúc tháng trước, đến nay đã ngoài một tháng, phá khuấy đã hơn mười mấy phen rồi, ban ngày thì nó ở ngoài vườn làm quái, ban đêm thì nó vào nhà mê hoặc người nhà, anh tôi đã thỉnh những thầy phương sĩ và pháp sư cũng nhiều, mà chẳng ai trừ đặng, hôm nay có hai vị đến đây, ắt trừ nó đặng.

Thiên tử nói:

Chắng cần lập đàn và vẽ bùa niệm chú và cũng chẳng cần ăn chay thỉnh Phật làm chi, để hai cha con tôi dùng cơm tối rồi, nội đêm nay sẽ bắt nó cho.

Rồi đó trong nhà họ Lâm vội vã quét dọn vườn huê, trong ngoài sạch sẽ, rồi thỉnh hai người dùng cơm. Thiên tử Nhựt Thanh và hai anh em họ Lâm, bốn người ngồi lại ăn uống và đàm luận những việc tế khổn phò nguy với nhau, cơm nước xong rồi, Thiên tử và Nhựt Thanh nai nịt hẵn hòi, tay cầm bữu kiếm đi thằng vào nhà, trong nhà

đờn bà con gái đã tránh đi nơi khác hết, qua đến canh hai xảy thấy một con quái mặt xanh mình vàng, đầu đội tử

kim mạo. mình mang kim mao tiểu chiến bào, chơn mang giày thủy ba văn báo bì, đứng trên một cái tiểu thiết xa cầu mỏ nhọn như rắn, lại có râu rìa, tay cầm cây thước sắt tướng mạo dữ dằn hình dung cổ quái, và múa và nhảy đến, Nhựt Thanh xem thấy, liều huơi gươm nhảy tới chém nhầu, con quái cũng huơi thước ngăn đỡ, đánh chừng nào sức lực càng mạnh. Nhựt Thanh liệu đánh không lại vừa muốn tháo lui, Thiên tử liền nhảy tới huơi gươm tiếp đánh Nói về con quái ấy, khi thấy có người đánh tiếp, liền ra sức thần thông, huơi thước lia đánh tới, hai đàng đánh vùi với nhau qua đến canh ba, nguyên con quái ấy là loại yêu tà, phạm sao cho nổi tới bực chí tôn, đánh đến bốn mươi hiệp. con quái ấy trong lòng khiếp sợ liền hóa ra một đạo kim quang mà chạy mất. Thiên tử cả mừng, vừa muốn đem nhau đi nghĩ, bỗng nghe một trận quái phong thổi đến, hơi tanh khó chịu, liền thấy con quái ấy lại dắt đến một con quái khác nữa, con quái này cao và mình trắng ngần như bạc, tướng mạo lại càng gớm ghê hơn nữa. Hai cha con cứ việc huơi gươm nhảy tới đánh nhầu, hai con quái cũng huơi binh khí ngăn đánh. Hai đàng đánh nhau qua đến canh tư. Thiên tử và Nhựt Thanh, hai người đà đuối sức, coi thế đánh không muốn lại, chẳng dè chơn mạng Thiên tử vẫn có bá linh phò trợ, cho nên bỗn xứ Thổ địa và trí nhựt Công tào thấy vậy, vội vàng đi thỉnh một vì Kim tịnh ngọc diện miêu tinh (con mèo).

Nguyên vị Miêu tinh này tu luyện tại Tây sơn đã lâu năm rồi mà chưa thành chánh quả, nên dùng dịp này thỉnh đến cứu giá đặng có thọ phong cho thành chánh quả. Khi

hai người đằng vân giá võ đến nơi, tiểu đông vào trong báo bẩm, Ngọc Diện chơn nhơn liền dặn dò tiểu đồng coi động, rồi theo Thổ địa và Công tào tuốt đến nhà họ Lâm, thấy hai con thử tinh (chuột thành tinh) đang đánh với Thiên tử và Nhựt Thanh, bèn hiện lại nguyên hình nhảy tới chụp con huỳnh mao thử cắn chết, con bạch ngân thử thất kinh, vừa muốn chạy trốn, song chạy không kịp bị cắn chết luôn, một cặp thử tinh hiện ra nguyên hình là hai con chuột, một con vàng, một con trắng nằm chết ngay trên mặt đất. Lúc ấv Thiên tử và Nhựt Thanh ngó thấy một lằn hào quang xẹt ra, trong giây phút vùng nghe im lặng, thì biết hai con quái ấy đã thua mà chạy rồi. Còn Ngọc Diện chơn nhơn khi cắn hai con chuột chết rồi, liền hiện lại hình người bước tới cúi lạy. Thiên tử cả mừng, bèn nói rằng:

Té ra có pháp sư đây mà ta thất kính. Chơn nhơn nói:

Tôi đâu dám, nguyên vì hai con chuột ấy nó tu luyện đã lâu năm, song tại nó tham dâm nên chưa thành chánh quả, nó lại bắt con gái họ Lâm, song chẳng biết nó giấu ở

đâu? tôi phải đi tìm cho đặng.

Nói rồi liền bay bỗng lên mây, ngó hết bốn phía, thấy giấu tại Tích vân động, liền đáp xuống nhảy vào trong động, thấy con gái họ Lâm đang ngồi khóc, thấy Chơn nhơn bước vào thì tưởng là thử tinh, lại càng khóc rống hơn nữa. Chơn nhơn nói:

Chớ có khóc nữa, ta đây là Ngọc Diện chơn nhơn, hai con thử tinh đã bị ta giết rồi, nay ta đến đây cứu nàng về nhà.

Lâm Chân Nhi nghe nói vui mừng chẳng xiết, liền lau nước mắt bước đến tạ Ơn. Chơn nhơn nói:

Việc nhỏ mọn một chút có dủ chi phải trả ơn. Nói rồi liền hóa ra một trận gió, đem Châu Nhi trở lại Lâm gia trang, đáp xuống gõ cửa mà vào. Người trong nhà xem .thấy cả mừng, liền hiệp với Chơn nhơn ra đến vườn huê lạy Thiên tử với Châu Nhựt Thanh, Thiên tử xem lại thì thấy Ngọc Diện chơn nhơn diện mạo thanh kỳ, vẫn có tiên phong đạo cốt, lại thêm có công với thiên hạ trừ diệt yêu tà, bèn hỏi rằng:

Chẳng hay đạo trường ký tích tại xứ nào?

Chơn nhơn nói:

Bần đạo ở Tây sơn, luyện khí nơi Tàng tu động, nhơn có Công tài đến kêu tới đây cứu bệ hạ và thâu. trừ yêu quái nay chúng nó đã chết rồi, vậy thì lột da chúng nó rửa sạch phơi khô, để dành trừ loài sâu và loài kiến, còn thịt nó thì quăng phứt xuống sông cho cá ních cho rồi.

Cả nhà họ Lâm đều dắt nhau ra coi, thiệt rõ ràng là hai con chuột, một con vàng, một con trắng, lớn bằng con trâu, họ Lâm bèn khiến gia đình lột da rồi khiêng bỏ dưới

sông. Nhựt Thanh bèn nói với Thiên Tử rằng:

Nay đã thâu trừ yêu quái, lại cứu đặng con gái họ Lâm, đều là nhờ sức Chơn nhơn, xin cha hãy phong pháp hiệu cho người đặng thành chánh quả mà báo công cho

xứng đáng.

Thiên tử liền phong cho Ngọc Diện chơn chơn làm chức Phục ma thiên nhơn. Đạo sĩ cúi đầu tạ Ơn, rồi hóa ra một trận thanh phong đi mất. Nhựt Thanh lại thỉnh phong cho Lám châu Nhi một đạo hiệu, Thiên tử liền phong cho Lâm châu Nhi làm Trinh tiết đạo cô, lại phong tặng một tấm biển để treo trước nhà cho rõ quốc triều ơn rộng. Châu Nhị tạ Ơn lui vào. Rồi đó trong nhà họ Lâm dọn bày diện yến, mời hết thân bằng cố hữu đến ăn mừng, ăn uống chơi bời trót hơn mười ngày mới thôi.

Thiên Tử sợ e có người biết đặng thì bất tiện cho mình, liền từ biệt họ. Lâm đi chơi các xứ. Họ Lâm cầm hết sức không đặng, nên phải làm một tiệc tiễn hành, lại đem ra ba trăm lượng bạc mà đền ơn. Thiên tử không lãnh, họ Lâm cứ nài nỉ khần cầu hoài, cực chắng đã Thiên Tử phải khiến Nhựt Thanh thâu lấy, rồi từ biệt ra đi. Cả nhà họ

Lâm theo đưa hơn mười dặm mới trở lại.

Thuở ấy tại phủ Tòng giang phía Đông, cách chừng một trăm hai mươi dặm có một hòn núi tên là Mã vĩ sơn, trên núi ấy có ba vị Đại vương, chuyên có một việc cướp

nhà giựt của, bá tánh bị hại đã nhiều, đại Đại Vương là Châu Thông, nhị Đại Vương là Mã Đại Hồng, tam Đại Vương là Ngô Phấn Giao, ba người thảy đều võ nghệ cao cường, lại có một vị Quân sư tên là Giã Thiểu Thành, trên núi lâu la ước đặng ba ngàn. Ngày kia rảnh việc ba vị Đại Vương bèn thương nghị với Quân sư rằng:

Nay binh mã thì đông mà lương thảo không đủ, vả lại lời người xưa có nói: Hễ là lương thực đủ thì giữ mới bền, nếu lương không đủ thì ắt sắp nội biến, liệu làm sao bây giờ, vậy thì Quân sư phải chọn một ngày hai trăm lâu la dõng mãnh, phân ra Đông, Tây, Nam, Bắc, bốn đường, phía Đông một dạo. Châu đại vương lãnh lâu la ba trăm, tiểu tướng ba viên, cứ phía Đông mà đi, mai sớm xuống núi, chừng lối canh hai phải tựu đến một lượt, hễ nghe liên châu pháo nổ lên thì đánh ào vào Khổng gia trang, mỗi đạo đều dùng một trăm năm mươi người giữ đường, một trăm. năm mươi người vào nhà, song chẳng nên giựt nhiều, liệu chừng lương thảo vừa đủ thì phải lui binh, trước phải đùng tiểu tướng hai viên, dẫn một trăm năm mươi lâu la giãi bạc về núi, còn phía sau là thì chánh tướng cũng dẫn binh huởn huởn kéo theo, chớ nên thối loạn, thoảng như có gặp quan binh thì phải đánh rút đi, ấy là kế hay.

Giả quân sư nói:

Tôi có nghe tại Tô Châu có tên Khổng Phương là nhà giàu bá vạn, tánh rất hà tiện, lại hay hà khắc nhà nghèo, vả lại va làm giàu đó là nhờ của khắc bạc, cho nên mình có giựt của va thì cũng chẳng lỗi gì, song e quan binh theo, nên phải phân. binh ra làm bốn đạo thì mới tiện cho.

Châu Thông nói:

Kế ấy hay lắm, vậy mặc tình Quân sư điều khiển".

Giả quân sư lại dặn dò chẳng nên sát hại lương dân, sợ e trào đình dấy đại binh thì núi ấy khó giữ cho bền, hoặc trong năm ba năm, quan trên tâu với triều đình thì hoặc

may mình cũng đặng chiêu an. Rồi đó Quân sư bèn khiến Mã Đại vương dẫn ba trăm lâu la, ba tên Phó tướng đi phía Nam đánh tới,.hễ bước qua đầu canh hai nghe tiếng

pháo hiệu thì phải phân binh ra, một nữa thì giữ đường, còn một nừa thì xông vào Khổng gia trang, lại khiến Ngô đại vương đái lảnh Phó tướng ba viên dẫn ba trăm binh

ròng đi phía Bắc dánh tới, hể đến nơi thì phân binh ra, một nửa giữ đường, một nửa vào nhà lấy đồ, hễ nghe tiếng pháo hiệu thì phải ra tay. Ba người lãnh lịnh, phân

nhau dẫn binh ra đi, còn Giả quân sư thì cũng dẫn ba viên Phó tướng, binh ròng ba trăm, rần rần rộ rộ kéo xuống Tô Châu, cùng hết lâu la một ngàn hai trăm, lớp thì giã người buôn bán, lớp thì giả kẻ ăn mày, kẻ thì giả đi làm công, phân nhau trà trộn vào thành. Qua đến canh hai Giã quân sư liền nổi pháo hiệu lên, mấy đạo binh đều phân ra làm hai, giữ gìn bốn phía chắc chắn, còn sáu trăm thì ào vào đánh phá tưng bừng. Trang đinh thất kinh chạy tuốt vào trong phi báo, Khổng Phương liền hỏi trang đinh gióng thanh la và la lên cầu cứu, còn lớp thì dùng đao thương cung tiển mà cự. Giả quân sự thấy vậy liền xua đạo tiền quân đến đánh cầm cự với trang đinh, còn đạo hậu thì lỏn vào nhà bắt hết đờn bà con gái trói lại thường đờn bà thì hay nhát gan, cho nên vừa mới bị trói thì của tiền để đâu đều chỉ hết. Lâu la bèn áp vào giựt đặng rồi kéo nhau lui ra, mấy tên Phó tướng giơ tay lên ngoắt một cái, bao nhiêu binh mã đều lui ra hết.

Trang đinh đuổi theo, ngặt bị quân giữ đường ở ngoài chận lại đánh. Trang đinh túng phải lui vào, chừng quan binh đến cứu thì ăn cướp đã kéo xa lắc rồi, phần thì lối xóm ai ai cũng ghét Khổng Phương, cho nên chẳng có một người tiếp cứu, chừng quan trưởng nghe báo đến đó nghiệm coi thì thấy tiền bạc bị mất hết nhiều, song chẳng

biết làm sao, duy có sai người đi dọ ăn cướp tụ tại xứ nào, đặng có sai binh đi dẹp mà thôi. Còn bọn ăn cướp lấy làm đắc ý kéo nhau về núi, tụ tại Kinh trung đường điểm bạc lại và thâu cất vào kho, rồi bày tiệc ăn mừng. Thuở ấy tại phía Nam cách núi ấy có một hòn núi kêu là Phi nga sơn, trên núi eũng có một vị Đại vương tên là Diêu Phi, bổn hiệu là Phi thiên tiễn sức mạnh đánh muôn người, thủ hạ binh đinh ước cũng đặng vài ba trăm, làm nhiều điều hung bạo, hay giựt đàn bà con gái về núi không có điều dữ nào mà chẳng làm.

Ngày kia, Diêu Phi dẫn hai, ba mươi lâu la xuống núi dạo chơi, vào đến một làng kia, khí trời nóng nảy, ý muốn tựu một chỗ mà thừa lương, cùng kiếm trà giải khát chẳng dè kiếm không đặng tiệm trà, nên phải tìm nhà đặng xin mà uống, xảy gặp một người con gái xinh đẹp vô hồi, Diêu Phi xem thấy hồn phi phách tán, đứng nhìn sững sốt dường như tượng gỗ hình cây, lâu la thấy vậy thì hỏi rằng:

Đại vương tìm trà mà uống, sao đi đến đây rồi đứng trơ như vậy?

Diêu Phi nói:

Nay ta thấy người con gái ấy, thì có làm cho ta đã hết khát nước rồi, chúng bây có kế chi bắt nó về núi cho đặng thì ta ắt trọng thưởng.

Lâu la nghe nói liền hè nhau áp tới bắt đại người con gái ấy chạy bay về núi, Diêu Phi đi sau đoạn hậu, đi vừa đến đến nửa đường, lại gặp Châu Thông ngày ấy cũng hiệp với Quân sư dẫn vài ba mươi lâu la xuống núi dạo chơi, thấy bọn Diêu Phi đi cướp giựt đàn bà con gái làm vậy thì biết không phải là hảo hớn, phần thì nghe người con gái ấy la khóc mắng nhiếc om sòm. Châu Thông bước đến hỏi rằng:

Xin đại ca hãy để nàng ấy xuống, tôi muốn hỏi một điều chẳng hay đại ca có khứng cho tôi hỏi cùng chăng?.

Diêu Phi nói:

Ta cũng để nó xuống coi bọn ngươi là bọn vô danh, làm chi ta cho biết.

Nói rồi liền dạy lâu la để nàng ấy xuống rồi nói rằng:

Có việc chi hãy nói cho mau.

Châu Thông bước tới hỏi nàng ấy rằng:

Nàng có điều chi oan ức hãy nói hết cho ta nghe, có bọn ta đây chớ có sợ nó bắt nàng về núi, dẫu cho việc lớn bằng trời thì ta cũng đởm đương đưa nàng về nhà làm

phước.

Người con gái ấy và khóc tức tưởi và đáp rằng:

Thiếp là người ở tại làng Tụ hiền thôn, họ Ngu tên Nhược Lan, nhơn ra cửa hứng mát, bị lũ cường đạo này ngó thấy, bèn sanh dạ bất lương, giả vào xin nước uống,

rồi thừa dịp bắt thiếp đi, nay may gặp liệt vị anh hùng. Xin ra ơn cứu khỏi, vì cha mẹ tôi đã hứa gã tôi cho Hồ tú tài cũng là người ở một làng, xin liệt vị làm nhơn, tôi cám

ơn rất nặng..

Nói rồi lại tức tười khóc hoài. Châu Thông bèn trở lại lấy lễ mà nói với Diên Phi rằng:

Chẳng hay đại ca xuống núi dạo chơi bao giờ, tôi chẳng biết mà cản đường thiệt tôi có tội, song tôi với anh cung ìà người đồng đạo, xin anh hãy vị tình tôi mà thả nàng ấy cho tôi, thiệt là tôi cảm tình anh rất nặng.

Nói rồi lại xá dài. Diêu Phi nói:

Tuy là mi có hai ba anh em, binh mã cũng đông, ta cũng chẳng sợ chi đâu, mi có giỏi thì đánh với ta, nếu hơn ta đặng, thì ta giao nàng ấy cho mi đưa về, chớ có để nói

giai mỏi miệng.

Châu Thông cả giận mắng rằng:

Loài thất phu, không biết phải biết quấy, hãy lại đây đánh với ta.

Diêu Phi liền huơi đao xốc tới chém nhầu, Châu Thông cũng huơi thương rước đánh đao qua thương lại đánh một hồi lâu, Châu Thông coi ý sút sức, bèn sanh ra một kế lấy mắt láy Nhược Lan. Nhược Lan hội ý, liền hốt cát vải ngay vào mặt Diêu Phi. Diêu Phi không đề phòng bị cát văng vào con mắt, xốn xang khó chịu, ngăn đánh không nổi nên phải chạy dài, lâu la thấy đầu đảng chạy rồi nên cũng hè nhau chạy mất. Giã quân sư nói:

Chúng nó đã chạy rồi, chớ theo làm chi vô ích. Châu Thông liền khiến lâu la lấy xe chở Nhược Lan dưa về nhà giao cho cha mẹ. Nói về Diêu Phi về đến sơn trại rồi tức giận bồi hồi, nghĩ rằng:

Để mai ta điểm hết binh mã kéo đến núi nó, xuất kỳ bất ý giết nó cho sạch, mới đã nư giận của ta. Nghĩ rồi trời đã tối, bèn dùng cơm nước nghĩ ngơi. Nói về Châu Thông và Giã quân sư, khi sai người đưa Nhược Lan về rồi, bèn nói với bọn lâu la rằng:

Chúng bây hãy về núi trước đi. ta với Quân sư còn dạo chơi rồi sẽ về sau.

Lâu la nghe đặng liền dắt nhau về núi. Lúc ấy mới vừa canh một, hai người dắt nhau xuống chợ, tìm dến Hạnh huê lầu, ìầu ấy rất nên sạch sẽ, trên có tấm bảng Hải tiển thiêu mãi tữu yến điểm tâm cụ toàn, nhiệm ý đình xa tiễu chước. (Đồ biển, thịt quay, gỏi rượu đều đủ, mặc tình liệt vị dừng xe ăn uống). Hai người bèn dắt nhau lên lâu ngồi xuống, kêu tiểu nhị đem rượu thịt lên ăn uống với nhau. Giã quân sư nói:

Việc hôm nay đó, tuy là Diêu Phi chạy rồi, song nó ắt chẳng cam, ngày mai làm sao nó cũng đến xâm phạm

núi ta, vậy thì hai ta hãy ở nán lại đây tìm nơi nghĩ một đêm, đặng dọ nghe sự thế thể nào, như binh ta thắng cũng chẳng nói làm chi, như binh ta thất, thì ta lên núi

đốt phứt trại nó đi, ắt là nó phải trở về cứu, chừng ấy hai đầu ta đánh ép lại, cho chúng nó đầu đuôi cứu nhau không đặng, dẫu cho nó mạnh như hùm, cũng không thoát ra cho khỏi Đại vương tưởng ra thể nào?.

Châu Thông nói:

Kế ấy rất hay, vậy thì hai ta phải đến gần chơn núi của nó núp đó mà rình, chờ nó xuống núi thì mình lõn theo phía sau coi nó đánh, như nó chạy thì mình chận lại

đánh, còn như nó có thắng thì mình sẽ đốt núi nó đi. Hai người thương nghị xong rồi, sáng ra bửa sau dắt nhau ra núp dọc đàng, quả thấy Diêu Phi dẫn ba trăm người ngựa, sát khí đằng đằng, huởn huởn kéo qua Mã vĩ sơn, vừa đến chơn núi, Châu Thông liền nghe tiếng quân reo dậy, chiêng trống rền trời, coi chừng trời đã xế qua

thấy binh Diêu Phi chạy vê thì biết va dã bại trận rồi, còn binh mình đặng thắng. Châu Thông liền xông ra chận đánh một hồi, bao nhiêu lâu la tản lạc, trong giây phút

Diêu Phi chạy đến, thấy binh mình đâu mất, còn phía sau thì binh giặc đuổi nà, không biết tính làm sao, cứ việc chạy nhầu tới trước, chẳng dè Quân sư và Châu Thông

xem thấy rõ ràng liền huơi binh khí xông ra, xuất kỳ bất ý nhằm chỗ nhược chém nhầu, Diêu Phi trở tay không kịp bị một đao, ô hô ai tai, phục di thượng hưởng!

Châu Thông liền hiệp binh lại kéo thẳng lên Phi nga sơn quét sạch, thâu hết bọn lâu la, mở kho chở hết lương thảo, lại đốt sơn trại đi, trống đắc thắng kéo binh về núi điểm binh lại thì đặng thêm hơn trăm ngoài, lương thảo và đao thương khí giới cũng nhiều. Từ ấy oai danh cả dậy, những bọn ăn cướp ở gần thảy đều qui phục, quan

binh xem thấy ăn cướp có nghĩa, nên cũng chẳng thèm nói đến, lần lần tích tụ lương thảo rất nhiều, cho nên ít hay đi phá khuấy lê dân.

Đêm kia vừa lúc canh ba, Châu Thông thấy một điềm chiêm bao rất nên kỳ quái, thấy một ông Thổ địa đến mách bảo rằng:

Nay có Đương kim thiên tử bị vây tại Thiên hương lầu, phải đến cứu giá cho mau.

Sáng ra Châu Thông nói lại cho Giã quân sư nghe,

Giâ quân sư nói:

Tôi có nghe đồn rằng: Thiên từ dạo chơi tại xứ nầy, song tôi không biết giả chơn, nay có thần nhơn mách bảo, thì ta phải tính, vậy thì ngày mai phải điểm hai ba trăm

lâu la ròng mạnh, để Phó tướng ở lại giữ núi, bọn ta bốn người dắt lâu la xuống đó xem coi động tịnh thể nào?

Ai nấy đều y theo lời, hiệp nhau dẫn binh huởn huởn ra đi, dọc đường chẳng hề làm cho kinh động bá tánh.

Nói về ngày ấy Thiên tử và Nhựt Thanh đến Thiên hương lầu tìm bọn Huỳnh Vĩnh Thanh, khi lên lầu rồi thì có bọn ca nữ mỹ nhân đến dâng trà và cầu vạn phước.

Thiên tử liền khiến dọn tiệc ra, rồi hỏi thăm ba anh em Huỳnh Vĩnh Thanh có đến đó chăng? Sắp a huờn đáp rằng:

Mấy bữa rày sao không thấy đến, hay là việc nhà chi đó, nên đến không đặng.

Rồi đó bày ra những sơn trân hải vị, Thiên tử bèn ngồi lại ăn uống với hai nàng ca cơ, một nàng tên là Toại Tâm, một nàng tên là Thủy Tâm, ăn uống đặng vài tuần, bèn day qua cuộc đờn, rất nên vui vẻ , lúc đang đờn ca, bỗng a huờn chạy lên nói rằng:

Bọn Huỳnh Công tử ba người đã đến.

A huờn nói chưa dứt lời, thì ba người đã lên lầu rồi, ngó thấy Cao, Châu hai người thì vui mừng chẳng xiết, bèn nói rằng:

Hôm nay tôi có ý trông, chẳng dè lại gặp nhau tại đây thiệt rõ ràng là tam sanh hừu hạnh đó.

Thiên tử nói:

Cao mổ cũng nhớ ba vị, nên đến đây hỏi thăm, ai dè bất kỳ nhi ngộ, thiệt là may lắm.

Nói rồi liền khiến a huờn dẹp tiệc ấy đi mà dọn tiệc khác. Trong giây phút tiệc dọn vừa xong, mấy chị em Kỳ Vân cũng tựu đến, vầy lại ăn uống chuyện trò với nhau

rất nên thích ý.

Thuở ấy trong xứ lại có một đứa du côn, tên là Phùng Tất Ky, thường hay phá xóm phá làng, nghinh ngang lừng lẫy, chẳng có điều dữ nào mà không làm.

Ngay nghe đồn rằng: Có Thiên tử đến xứ ấy dạo chơi, song không biết tại phương nào, bèn kết liên với một tên ăn cướp tên là Nhiêu Vị Đạt, dọ đặng tin Cao Thiên Tứ ở

tại Thiên Hương lầu, bèn dẫn lâu la áp đến phủ vây bốn phía, lại hô lên rằng:

Phải ra nạp cho ta năm muôn ngàn tử cho mau, nếu không thì ta ắt ra tay đánh rốc vào lầu cho biết ai là Cao Thiên Tứ.

Và nói và bước lần vào. Nguyên Phùng Tất Ky với Nhiêu vị Đạt hai đứa cường đạo nầy mười phần hùng dõng, một đứa tay cầm cáng đao, một đứa tay cầm trường

thương, sức mạnh vô cùng, nhảy tuốt lên lầu, Nhựt Thanh và Thiên Tử sức cự không lại, còn nhừng người trong viện thảy đều vô dụng, đánh nhau hơn trót ba giờ, ráng hết sức mà không thắng nổi. Lúc đang nguy cấp, bỗng thấy dưới lầu lâu la rút lần ra hết, la hét vang dầy, bị một tốp khác ở ngoài đánh vây vào (ấy là bọn Châu Thông) giết lâu la tan tác. Nhiêu Vì Đạt ra cự, bị Ngô Phấn Giao chém chết rồi lại bêu đầu lên. Phùng Tất Ky xớ rớ một hồi rồi cũng bị Châu Thông chém sã một đao đứt làm hai đoạn, còn bao nhiêu lâu la cung bị rượt chém, la khóc om sòm, trong giây phút chắng còn một đứa. Thiên tử bèn bước xuống ra mắt với bốn người, hỏi thăm tên họ rồi phong hết bốn người làm chức Đô ti, dạy tạm về núi, ban cho một đạo thánh chỉ để phòng ngày sau đem đến Trang tuần phủ, thì người ắt trượng dụng. Bốn người tạ Ơn lãnh chỉ lui về. Chừng ấy ba anh em Huỳnh Công Tử mới biết Cao Thiên Tứ là Đương kim thiên từ, liền bước đến thỉnh tội, và nói rằng:

Tôi muốn thỉnh Thánh giá đến nhà tôi nghĩ ngơi, chẳng hay tôn ý thể nào?

Thiên tử thấy ba người hậu ý, nên phải đi theo. Từ đó Trương Công tử và Lý công tử cũng ở tại phủ Huỳnh Vĩnh Thanh mà cầu Thiên từ dạy tập văn thao võ lược, lấy làm đắc ý. Rồi đó ba vị Công tử lại cầu Thiên tử hạ chỉ phân tán bọn ca cơ nơi Thiên hương lầu cứu chúng nó ra cho khỏi nơi đọa khổ hải, lại cầu tứ hôn Kỳ Vân, Thể Vân và Thoại Vân ba nàng cho ba anh em. Thiên tứ thấy ba người tài mạo song toàn, tánh tình trung hậu, nên cũng nhận lời, liền hạ chỉ thả hết bọn ca cơ nơi Thiên hương lầu ra.