VietLang
03-24-2009, 06:22 PM
Chương 30
Nhưng một buổi trưa... Hôm ấy Vòi mắc bận đi chợ, nhờ anh chăn hộ con bò một lát. Vọi ngồi trên tảng đá trước chùa Sầm Sơn lơ đãng nhìn con vật cúi ngoặm cỏ ở sườn đồi.
Trời giá lạnh. Mỗi khi cơn gió bấc thổi rung mấy chiếc lá lộc vừng và đưa là là bay qua mặt, Vọi lại rùng mình run lập cập tuy chàng ngồi ‘sưởi’ dưới ánh nắng.
Một chiếc lá rơi vào lòng Vọi. Chàng cầm vân vê trong tay, tò mò ngắm nghía. Bỗng Vọi kinh hoảng kêu:
- Trời ơi! Cô Hiền!
Màu chiếc lá rụng đỏ sẫm như là vỏ sò vừa nhắc chàng nhớ tới bộ áo tắm Hiền thường mặc.
Tất cả cái thời tắm biển lại hiện ra rõ rệt với những cô thiếu nữ trắng trẻo xinh tươi mà trong số đó, cô Hiền trắng trẻo xinh tươi nhất.
Rồi lần lượt những cảnh sinh hoạt êm đềm rõ dần ra... Cảnh bơi thi với cô Hiền... Cảnh đẩy mảng cho cô Hiền tắm... Cảnh đứng nói chuyện với cô Hiền ở bãi Lãn, khe Thờ, trên hòn Trống Mái...
- Anh Vọi!
Tiếng Vòi gọi làm Vọi giật mình, để chiếc lá đang cầm ở tay rơi xuống đất.
- Mày đi chợ về?
- Em mua được cặp gà đẹp quá, anh coi!
Vừa nói, Vòi vừa xách ngược hai ‘chú gà con’ đang giẫy giụa và kêu chiêm chiếp giơ lên.
- Mày mua ngữ gà ấy về chừng để cho quạ nó tha giùm.
- Phỉ phui! Anh chỉ nói dại! Cặp gà này đến Tết thì vừa vặn làm cỗ.
- À, ra mày mua để làm cỗ Tết.
Vòi liếc nhìn ranh mãnh:
- Không đâu! Để ‘tết nhà vợ’ cho anh đấy.
Vọi nghe nói cau mặt quay đi.
- Nhưng sao anh buồn thế, anh Vọi? Mà mắt anh ướt như người mới khóc.
Vọi cố gượng cười:
- Tại tao rét quá, rét đến chảy cả nước mắt nước mũi.
- Ừ, năm nay rét quá nhỉ? Rét thế mà còn có người ra biển nghỉ mát đấy anh ạ!
- Bậy! Ai nghỉ mát bao giờ!
- Thật đấy! Em vừa gặp cái cô ra đây độ nọ. Cái cô đã đến nhà ta ấy mà.
Vọi hoảng hốt đứng dậy. Rồi không kịp hỏi xem cô ấy là ai, chàng vùng chạy xuống đồi.
- Anh đi đâu mà vội thế?
Vọi vẫn cứ rảo bước, không buồn quay đầu lại...
Nhưng một buổi trưa... Hôm ấy Vòi mắc bận đi chợ, nhờ anh chăn hộ con bò một lát. Vọi ngồi trên tảng đá trước chùa Sầm Sơn lơ đãng nhìn con vật cúi ngoặm cỏ ở sườn đồi.
Trời giá lạnh. Mỗi khi cơn gió bấc thổi rung mấy chiếc lá lộc vừng và đưa là là bay qua mặt, Vọi lại rùng mình run lập cập tuy chàng ngồi ‘sưởi’ dưới ánh nắng.
Một chiếc lá rơi vào lòng Vọi. Chàng cầm vân vê trong tay, tò mò ngắm nghía. Bỗng Vọi kinh hoảng kêu:
- Trời ơi! Cô Hiền!
Màu chiếc lá rụng đỏ sẫm như là vỏ sò vừa nhắc chàng nhớ tới bộ áo tắm Hiền thường mặc.
Tất cả cái thời tắm biển lại hiện ra rõ rệt với những cô thiếu nữ trắng trẻo xinh tươi mà trong số đó, cô Hiền trắng trẻo xinh tươi nhất.
Rồi lần lượt những cảnh sinh hoạt êm đềm rõ dần ra... Cảnh bơi thi với cô Hiền... Cảnh đẩy mảng cho cô Hiền tắm... Cảnh đứng nói chuyện với cô Hiền ở bãi Lãn, khe Thờ, trên hòn Trống Mái...
- Anh Vọi!
Tiếng Vòi gọi làm Vọi giật mình, để chiếc lá đang cầm ở tay rơi xuống đất.
- Mày đi chợ về?
- Em mua được cặp gà đẹp quá, anh coi!
Vừa nói, Vòi vừa xách ngược hai ‘chú gà con’ đang giẫy giụa và kêu chiêm chiếp giơ lên.
- Mày mua ngữ gà ấy về chừng để cho quạ nó tha giùm.
- Phỉ phui! Anh chỉ nói dại! Cặp gà này đến Tết thì vừa vặn làm cỗ.
- À, ra mày mua để làm cỗ Tết.
Vòi liếc nhìn ranh mãnh:
- Không đâu! Để ‘tết nhà vợ’ cho anh đấy.
Vọi nghe nói cau mặt quay đi.
- Nhưng sao anh buồn thế, anh Vọi? Mà mắt anh ướt như người mới khóc.
Vọi cố gượng cười:
- Tại tao rét quá, rét đến chảy cả nước mắt nước mũi.
- Ừ, năm nay rét quá nhỉ? Rét thế mà còn có người ra biển nghỉ mát đấy anh ạ!
- Bậy! Ai nghỉ mát bao giờ!
- Thật đấy! Em vừa gặp cái cô ra đây độ nọ. Cái cô đã đến nhà ta ấy mà.
Vọi hoảng hốt đứng dậy. Rồi không kịp hỏi xem cô ấy là ai, chàng vùng chạy xuống đồi.
- Anh đi đâu mà vội thế?
Vọi vẫn cứ rảo bước, không buồn quay đầu lại...