tintin27
03-28-2009, 12:12 AM
Chương 4
Nghịch Nữ cười hinh hích. Đoàn Dự chẳng rõ sự tình. Cậu nằm bất động trên giường như một con trăn bụng đã chưá no môì. Nếu Đoàn Dự nghe lén các Nghịch Nữ lạc đề hội thảo, đang nói về Elvis Đậu bèn chĩa dao găm đúng cạnh sường Đoàn Dự, cậu sẽ điên lên. Để sẽ trở thành một thi sĩ triết lý, một văn sĩ triết lý hay một kẻ thù hận con gái vì bị con gái chế diễu. Biết đâu, Đoàn Dự sẽ không nổi tiếng lẫy lừng nhờ những pho văn, pho thơ tối mò mà mất tiền mua sách đọc, người ta phải liệng sách đi. Dĩ nhiên, khi đó, Đoàn Dự sẽ miệt thị độc giả ngu dốt không đủ "kiến thức" thưởng ngoạn văn tài, thi tài cao xa và bí hiểm của chàng. Văn chương sáng giá là văn chương không gây xúc động. Văn chương sáng giá, bắt buộc, là văn chương trơ như đá, vững như đôn`g. Nó là con đường đá củ đậu lổn nhổn mà độc giả là chiếc xe ngưạ lóc cóc đi lên. Chính thứ văn chương này mới bò vaò văn học sủ tựa con lươn chui vaò cái lỗ của nó. Nếu văn chương mở nhiều dấu ngoặc đơn, chú thích bằng tiếng Tây, tiếng Mũ hay dẫn chứng đông đầy sách vở cổ kim Đông Tây dưới mỗi trang thì văn chương ấy là văn chương phi thường, văn chương "đời đời thắp sáng quê hương" cơ hồ văn chương của bốn mươi năm vì sao trong tuyển tập vĩ đại "Những truyện ngắn hay nhất của quê hương ta". Rất tiếc, Đoàn Dự không có động cớ thúc đẩy làm văn chương, nghĩa là cậu đã không nghe lén Nghịch Nữ đem mình ra mổ xẻ mà vui cười.
Hoàng Dung nghiêm nghị:
- Thôi, chúng mày vuốt mặt nên nể mũi một ly ông lão chứ. Dẫu sao, anh ấy cũng là anh tao.
Hân Ly vác "nội quy" Nghịch Nữ dơ trước mặt Hoàng Dung :
- "Nội quy" là pháp luật của chúng ta. Pháp bất vị thân. Chúng ta đã đồng ý biến lũ con trai thành bọn hề ngớ ngẩn, bất cứ anh con trai nào chúng ta cũng được phép lố bịch hoá, dù là anh mày hay anh tao.
Vương Ngọc Yến :
- Đồng ý.
Triệu Minh:
- Đoàn Dự sẽ chịu chung số phận với Elvis Đậu !
Chu Chỉ Nhược :
- Nhưng anh ấy có tán gái đâu? Anh ấy có tán đưá nào trong bọn mình đâu ? Anh ấy là người tốt. Chúng ta chỉ bắt tội những đứa theo chúng ta, gây trở ngại lưu thông và bu đầy cổng trường rình cơ hội gửi thư tình thôi.
Hân Ly xỉa xói:
- Á à nàng bênh vực chàng.
Chu Chỉ Nhược dợm giọng:
- Mày nói gì ?
Triệu Minh can khéo:
- Elvis Đậu sắp tới. Bộ hai đứa muốn phân tán công lực chăng ? Nhớ rằng Elvis Đậu là tay lão luyện võ nghệ. Nó tinh thông thập bát môn.
Chu Chỉ Nhược cười cầu hoà:
- Chúng mày giải quyết giùm tao cái xe.
Hoàng Dung nói :
- Còn sớm. Tao và con Nhược lên nằn nì anh ấy.
Chu Chỉ Nhược nhìn Hân Ly:
- Nhờ con Ly kẻo nó nghi ngờ tầm bậy.
Hân Ly bằng lòng. Thế là phái đoàn cầu viện kỹ thuật do cô Hoàng Dung, cô Hân Ly, lễ mễ vô nhà, lên gác đập cửa phòng Đoàn Dự. Nhà kỳ taì sửa xe gắn máy phớt tỉnh nhân sự. Cậu không thích nhìn ai, đi đâu, khi mái tóc của cậu còn nhẵn thín. Cậu chán ghét bọn tóc mất dậy. Lúc mình mong nó đừng dài thì nó mọc nhanh làm ngứa ngáy tai mình, bắt mình phải húi lẹ. Lúc mình mong nó dài nó trơ trơ y hệt rừng bị khai quang. Cậu giận cậu nông nổi, cậu khinh bỉ cậu dại gái. Con gái, không nên tin chúng. Con gái chuyên môn xúi dại. Đắc Kỷ xúi dại Tru. Vương khiến Trụ vương mất nước. Bao Tự xúi dại Châu vương khiến Châu vương mất nước. Chu Chỉ Nhược xúi dại ta khiến ta mất tóc. Mái tóc là góc con người. Ta đã mất đi một góc con người vì lời mật ong tẩm độc dược của đứa con gái cắc ké, đứa con gái kỳ nhông, đứa con gái kỳ đà! Đoàn Dự buồn bã, cậu không biết xử dụng phương pháp nào để phục hồi mái tóc. Mấy năm trước, các báo quảng cáo món thuốc mọc râu, mọc tóc "bôi đâu mọc đấy", nay tìm hoài ở mục "rao vặt" chẳng thấy. Chắc môn thuốc gia truyền naỳ đã thất truyền hoặc cái tên chế môn thuốc này đã nằm ở khám Chí Hoà vì tôi chê thuốc mọc tóc láo lếu của hắn. Đoàn Dự mải mê "suy tư" về cái đầu nhẵn thín. Thi sĩ triết gia Thai Đề đã viết: "Cứ qua tâm thức là vào hiện sinh". Cậu suy tư từ đỉnh đầu. Vậy có thể làm dáng triết lý bằng cách viết: "Cứ qua cái tóc là vaò cái tai". Ôi, thuở naò cái tóc mới có để nó bò vào cái tai?
- Anh Đoàn Dự !
Đoàn Dự khề khà hỏi:
- Đứa khỉ gió nào đó ?
Hoàng Dung đáp:
- Em đây.
Đoàn Dự lảm nhảm:
- Mày phá tan sự yên lặng của tao. Mày đắp ụ ngăn cản một "hành trạng" đương tiến tới "viễn đích". Tao đâu đã "huỷ diệt". Tao đưa tay tao gãi đâu, tao thấy đỡ ngứa, vậy là tao "hiện hữu". Bàn tay "hiện hữu" ra sao mày biết chứ ?
Hoàng Dung phì cười:
- Anh diễn trò gì thế ?
Đoàn Dự gắt um:
- Tao diễn tro khỉ !
- Anh mở cửa cho em vào được không ? Có cả nhỏ bạn của em nữa.
- Bước
- Anh điên à ?
- Tao sắp điên.
- Em lạy anh. Anh cứu nhỏ Chu Chỉ Nhược một phen.
- Cứu ư ?
Đoàn Dự vụt ngồi dậy. Cậu mỉm cười sung sướng. Cậu xoa cái đầu trọc lóc:
- Nó bị ai bắt nạt ?
Hoàng Dung phịa:
- Elvis Đậu, Anh ạ, nó còn cách nhà mình hai cây số thôi. Nó mà tới, nó sẽ hỏi tội nhỏ Nhược. Anh phải cứu con bé. Nó nhờ em van nài anh.
Elvis Đậu, thằng đạo sĩ thi ca, tên phản bội sư phụ, cậu Đoàn Dự đã hưá với cô Chu Chỉ Nhược rằng cậu sẽ đánh vỡ mặt nó nếu nó tới đây vì bất cứ lý do nào. Cậu gật gù: Đâu phải tại con kỳ nhông Chu Chỉ Nhược mà ta sẽ đánh chảy máu cam Elvis Đậu. Ta nhân danh tình bạn, ta nhân danh thi sĩ hạng nặng Thai Đề mà đánh Elvis Đậu. Nếu ta không quen Thai Đề, ta mặc kệ tụi bay đối phó với Elvis Đậu.
- Tại sao Elvis Đậu hỏi tội Chu Chỉ Nhược ?
- Nó chơi xỏ Elvis Đậu, anh ạ ! Nó giả đò viết thư hẹn Elvis Đậu để trêu anh. Ai ngờ Elvis Đậu tới thật. Tình báo của bọn em cho tin tức. Tụi em bối rối quá xá.
A, nàng giả đò hẹn Elvis Đậu, Đoàn Dự cảm khái dạt dào. Nhưng cậu sợ bị hố, Cậu ỡm ờ nói:
- Thây kệ thằng Elvis Đậu.
Hân Ly biểu diễn taì nghệ dụ dỗ:
- Em biết lý do anh không cám cứu con nhỏ Chu Chỉ Nhược. Anh sợ chúng em cười cái đầu trọc của anh chứ gì ! Anh đừng lo, chúng em chiêm ngưỡng anh, chiêm ngưỡng Yul Bryner Đoàn Dự. Nếu anh chán ngán cảnh đầu trọc, em sẽ mách anh một tên thuốc.
Đoàn Dự được gãi đúng chỗ ngứa, mừng quýnh:
- Thuốc gì ?
Hân Ly nháy Hoàng Dung, thầm thì "cá cắn câu rồi". Cô nàng ỏn ẻn:
- Thuốc mua ở "phạc ma xi"
- Đọc nghe coi.
- Anh hứa giúp chúng em một điều đã.
- Đuổi cổ tên Elvis Đậu ?
- Không cần nữa. Anh xuống sửa giùm cái Honđa của Chu Chỉ Nhược. Còn Elvis Đậu, chúng em sẽ hạ nó.
Đoàn Dự quyết định ngay:
- Khỏi cần vô phòng, xuống trước đi rồi tôi sẽ xuống sửa xe giùm. Hễ bịa tên thuốc sẽ biết tay tôi !
Phái đoàn cầu viện kỹ thuật đã thành công. Chu Chỉ Nhược hoan hỉ nhất. Nghịch Nữ tiếp tục thảo luận về cái lưới sửa soạn chụp kín con cá khờ khạo, ngu dốt, Elvis Đậu.
Thi sĩ Elvis Đậu tới điểm hẹn tình yêu bằng xe nhân dân. Nghĩa là chàng bắt một đường ô tô buýt. Chàng ngó số nhà muốn lòi con người. Chàng tính toán rất kỹ. Và chàng nhảy xuống trạm cách nhà nàng vaì trăm thước. Elvis Đậu đóng vai hoàng tử đi săn trong truyện cổ tích. Chàng huýt sáo gió. Cứ như Elvis Phương thổi bài "Vết thù trên lưng ngựa hoang" ấy. Chàng khẽ hát:
Ta đi săn bắn tới đây.
Ta thấy ai nhằm gốc cây
Lá vàng hết rồi, chúa xuân nay đã về,
Chim ca hát mừng
Vang trong núi rừng...
Elvis Đậu tưởng tượng con bé thắt băng đô màu tím là công chúa ngủ trong rừng. La belle au bois dormant. Chàng lẩm bẩm tí ti Tây cùi cho ra vẻ văn nghệ La Pagode, văn nghệ Givral ! Cái "manie" của một vài anh văn nghệ La Pagode là thích dẫn chứng hàng lô sách ngoại quốc trong baì viết và tự dịch tiếng Tây trong ngoặc kép những danh từ mấy anh ngại độc giả cóc hiểu nổi. Thí dụ, anh ta xài câu "truyện ngắn là một bài toán nhỏ về bút pháp" y rẵng có một sự mở ngoặc đơn (exercise de style) để cho Tây cà lồ nó biết "exercise de style" là "baì toán về bút pháp" chức không phải "baì tập" về bút pháp ! Do đó, văn chương của mấy anh hễ viết được số chữ đo vữa hai bàn tay thì y rằng có một bàn tay đầy tiếng Tây. Cái thứ văn chương này dùng bịp bọn văn nghệ trẻ ở các thi văn đoàn, bút nhóm coi bộ khá. Nhưng thực chất của nó là đồ bỏ. Dẫu nó được "bốc xê la bút" rằng nó "đời đời chiếu sáng trời đêm, đời đời làm hùng vĩ quê hương", nó vẫn cứ vất đi. Bởi tự nó, đứng riêng rẽ, đứng không dựa quanh những vì sao, nó chả là cái thớ gì hết trọi.
Elvis Đậu lại cứ tưởng cái nền văn chương ưa xổ Tây trong hai ngoặc kép là văn chương hàng đầu. Do đó, chàng lây mốt. Chàng cũng khoe nhặng cái sự khoái xổ Tây cùi của chàng là cái "manie" ! Elvis Đậu sẽ rất dễ thương nếu thơ chàng gói kín tình tự dân tộc. "Tình mình nhất định đậu đen nấu đường". Ôi, tình của chúng ta, tình của quê hương ta, dân tộc ta, muôn thuở ngọt và bổ như đậu đen nấu đường ! Đậu đen nấu đường, bỏ tủ lạnh (ồ tủ lạnh sẽ lai Mỹ, lai Tây, lai Nhật, quan niêm. văn nghệ lai phải đánh gục), nhỏ giọt dầu thơm mà húp vào mùa hè thì tuyệt cú mèo. Nó giúp con người... nhuận trường. Nó tiêu diệt bệnh táo bón. Hoan hô văn nghệ đậu đen nấu đường. Tiếc giùm nhà văn nghê. Elvis Đậu là chàng sợ hãi trước "bạo lực", chàng chối bỏ bút hiệu Elvis Đậu để nhận một bút hiệu Thai Đề với khuynh hướng thi ca triết lý và khiếp đảm hơn cả triết lý. Hy vọng cái bút hiệu Thai Đề chỉ là bút hiệu tầm phào. Và Elvis Đậu mãi mãi "nấu chè đậu đen", đừng bắt tội "tha nhân xách giỏ cầm dù". Hãy "nấu chè đậu đen" và ăn thật nhiều và rôì "cái manie Tây cùi" táo bón sẽ...nhuận trường, sẽ trở thành nhà văn bất hủ của văn học hiện đại.
Tưởng tượng con bé thắt băng đô màu tím đang khép mắt ngủ mốt giấc ngủ định mệnh dưới gốc cây và mình là hoàng tử cóc cần ngai vàng, bỏ đi săn gái, sẽ gặp công chúa, sẽ cúi xuống hôn cổ tích, Elvis Đậu cảm khoái tràn trề. Cậu (hết là chàng từ lúc này) dừng bước, dưạ lưng vào cột đèn, móc túi lôi ra một bài thơ mới toanh. Cậu ngâm nga nho nhỏ. Elvis Đậu tiên phong trong công cuộc đem thơ ra đường phố. Và sinh hoạt nghệ thuật ở đây, hôm nay, sắp long trọng giới thiệu một giòng thợ..đầu đường. Thơ đã vào quán cà phê, thơ cần ra đầu đường để tiến đến xó chợ.
Sáng nay anh nhận được thư em
Tiềm thưc' vi vu những nỗi niềm.
Thăm thẳm chau thân vang tiếng động
Như chuông con nít bán cà rem
Elvis Đậu vừa "ôn" được bốn câu thì bị một bàn tay vỗ nhẹ lên vai. Cậu giật mình. Ông cảnh sát giơ tay chào. Elvis Đậu cúi đầu đáp lễ, mỉm cười và tim đập loạn.
- Cậu đọc cái gì đó ?
- Dạ, thơ.
- Thơ à ?
- Dạ thơ tình cảm.
- Cho coi giấy tờ.
Elvis Đậu lễ phép móc bóp, rút trình đủ giấy tờ hợp lệ và hợp pháp. Ông cảnh sát xem xong, trả lại. Rồi hỏi :
- Có giấy phép "chơi" tóc dài không ?
- Dạ, không. Thưa bác, cháu là nghệ sĩ.
- Nghệ sĩ, hả ?
- Dạ.
- Hát ban nào ?
- Ban cua !
- Ban cua ? Giỡn à ? Ban ấy toàn những cậu mợ bị bệnh thương hàn à ?
- Thưa không. Ban cua là ban nhạc chuyên hát những bản nhạc ngắn. "Cua" là ngắn đó ạ ! Cháu ở trong bộ tam ca Ba Trái ớt.
- Quen Ba Trái Táo chứ ?
- Dạ quen.
- Biết Ba Con Mèo không ?
- Biết.
- Đứng đây mần chi ?
- Dợt bản.
- Lần này thông cảm, lần sau gặp lại mà không cắt tóc nhắn sẽ bị "làm đẹp thành phố " đa. Thanh niên nuôi tóc rậm bù, chất bổ tặng tóc hết, thân thể còm nhom, đất nước trông đợi gì tuổi trẻ xây dựng ?
- Dạ, cháu là... nghệ sĩ !
- Này, đừng bịp. Cái mã cậu mà nghệ sĩ ! Bước lẹ kẻo tôi ngưá mắt vì cái tổ quạ trên đầu cậu.
- Cháu biết làm thơ.
- Đọc nghe một bài.
Ông cảnh sát này rất văn nghệ. Ông chịu khó nghe thi sĩ Elvis Đậu khoe tài thi ca. Elvis Đậu bèn đọc bài thơ chứa chanh tình dân tộc "đậu đen nấu đường ". Ông cảnh sát khen:
- Khá lắm.
Ông hỏi:
- Mà cậu yêu con bé bán chè đậu đen, hả ?
Thi sĩ Elvis Đậu buồ đủ ba mươi giây, méo xệch miệng:
- Dạ.
- Tại sao cậu rầu rĩ vậy ?
- Con bé bán chè nó bỏ cháu, nó ca bài "Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại".
- Nó theo anh đạp xe ba bánh, hả ?
- Dạ.
- Cậu đứng đây chờ nó, hả ?
- Dạ.
Elvis Đậu ngó đồng hồ:
- Xin phép bác cháu đi, đứng đây nữa, cháu chết mất.
Ông cảnh sát an ủi:
- Ừ đi đi, đi kiếm con bán đậu đỏ bánh lọc thay thế con bán chè đậu đen.
Elvis Đậu rảo bước. Sự tưởng tượng của cậu trật đường rầy. Tưởng tượng gặp công chúa lại hoá ra gặp ông cảnh sát. Tưởng tượng gặp con bé thắt băng đô màu tím lại bị chúc gặp con bé bán đậu đỏ bánh lọc. May mà mau miệng xưng là thi sĩ, chứ không bộ tóc Híp pi đã đi đời nhà ma. Ông cảnh sát dễ thương quá. "Tiền hung hậu kiết". Elvis Đậu tự an ủi mình. Cậu đã đến trước cổng nhà người đẹp.
Trong khi đó, Đoàn Dự đang chùi bu dzi Honda của Chu Chỉ Nhược với hy vọng đem sự tay dính dầu mỡ đổi lấy món thuốc mọc tóc kỷ lục. Cậu cũng mong đụng độ Elvis Đậu. Hữ, ông sẽ lột bộ mặt nạ mày, Elvis Đậu ạ ! Mày thuộc bài "cứ qua tâm thức là vào hiện sinh" của sư phụ Thai đề đem tán gái kể như đời mày rách nát. Mày đọc câu một, ông đọc câu hai. Đoàn Dự nóng lòng gặp Elvis Đậu bao nhiêu, Nghịch Nữ nóng lòng bấy nhiêu.
- Quá giờ hẹn rồi.
Hân Ly sốt ruột nói. Vương Ngọc Yến cười kiểu cười Thiên Sơn Đoàn Dự ồng Mụ, Kim Hoa Bà Bà :
- Tao cá mười ăn một là con nhà Elvis Đậu sẽ tới.
Triệu Minh hỏi:
- Cá cái gì ?
Vương Ngọc yến đáp:
- Chầu xinê Rex.
Hoàng Dung thỏ thẻ :
- Tao rắc bụi mê hồn vào thư, Elvis Đậu không tới có hoạ nó là đất sét.
Chu Chỉ Nhược the thé :
- Đã đứa nào thấy mặt Elvis Đậu chưa ?
Hân Ly ngạc nhiên:
- Mày thấy là đủ rồi. Sao còn hỏi thế ?
Chu Chỉ Nhược lắc đầu:
- Tao chưa thấy mặt nó.
Ba bốn Nghịch Nữ nhao nhao chất vấn :
- Đứa nào "lăng xê" thư cho mày ?
Chu Chỉ Nhược trả lời :
- Nó mướn thằng bé bán cà rem!
Đoàn Dự hóng chuyện. Cậu cười khoái chí. Tưởng Elvis Đậu là ai, không chừng là thằng bé bán cà rem. Tuy vậy, cậu rất hài lòng. Vì Chu Chỉ Nhược chỉ doạ cậu thôi. Nàng đâu có mê Elvis Đậu. Cậu cạo nhẵn thín tóc chẳng đáng ân hận tí ti ông cụ nào.
- Tao ngờ quá.
- Ngờ con khỉ !
- Ngờ may giả vờ. Sức mấy Elvis Đậu nhờ ai đưa thư.
- Mày ngờ thì kệ xác mày.
- Thú thật đi, nhỏ Nhược.
- Thú gì ?
- Thú thật mày đã ngắm dung nhan Elvis Đậu.
- Tao chưa rõ mặt nó vuông hay méo.
Cuộc đôi co tay đôi giữa Hân Ly và Chu Chỉ Nhược chấm dứt để biến thành cuộc đố vui... Elvis Đậu. Sau hết là cuộc đoán mò chân dung nhà thơ dân tộc đậu đen nấu đường, nhà thơ có số bị đàn bà hành hạ vắng mặt mà chẳng biết.
- Tao đoán nó hao hao thi sĩ Đức Pho.
- Theo tao, nó giống văn sĩ Đô Vật.
- Tao cho rằng nó có bộ ria con kiến.
- Tao nghi mắt nó lé, tụi bay ạ !
- Có thể Elvis Đậu cà thọt.
- Nó dám cùi lắm à...
- Ít ra nó cũng phi xì ke.
Một nhà văn hay một nhà thơ chính cống, mưu đồ nổi tiếng bằng văn thơ để tán gái cho dễ dàng mà nhằm Nghịch Nữ tán tỉnh thì kể như "lúa vàng tang tình tang lúa ơi". Những cô gái yêu văn chương yêu luôn cả những người làm văn chương nên noi gương Nghịch Nữ. Bởi rằng, văn nghệ không có sứ mạng... tán gái. Elvis Đậu chắc đang hắt xì hơi tưng bừng. Câụ bị những năm đấng con gái sửa đổi nhan sắc và quy tội phi xì ke ! Cậu bị mọc ria và bị trù ẻo cà thọt. Cậu qua lại cổng nhà Hoàng Dung nghịch nữ nhiều lần. Cậu thầm đọc thơ Nguyễn Bính:
Chân bước phân vân lòng hỏi lòng
Có nên qua đấy nữa hay không
Không nên qua đâ/y. Nên qua đấy
Qua đấy làm chi nữ mất công
Rôì cậu thâm` hát :
Anh đến thăm em chiều đông giá
đường xa ngại ngùng..
Mặt nhìn mặt câm` tay bâng khuâng
không nói một câu...
Bỗng Elvis Đậu phì cười. Cậu thả ý nghĩ trên cỏ vệ đường " Chiều nay nóng thí mồ, đông giá ở chỗ nào nhỉ ? Mấy anh nhạc sĩ sao khoái chiều mưa, chiều tà, chiều buồn thế ! Một trăm bản nhạc y rằng chín mươi chín bản "Chiều nay hướng về xa mờ", "chiều rơi trôi về miền nào xa xôi", Chiều mưa biên giới anh đi mò cua", "Chiều lại chiều, ôi kinh chiều", "Chiều tím, đàn nhớ thương ai". Vân vân. Rất ít sáng và trưa trong âm nhạc ta. Bởi lẽ đó, âm nhạc ta nó bải hoải, nó buôn` ngủ chăng ? Ngay cả "bố già" Phạm Duy cũng mắc phải cái "manie chiều". Áo màu đi buổi sáng không được à ? "Cho em xin một chiếc áo mày, cho em đi nhẹ trong nắng chiều ". Chắc Elvis Đậu sẽ phản kháng âm nhạc chiều bằng cách làm sáng âm nhạc của mình. Hãy để bình minh tràn ngập âm nhạc. A, Elvis Đậu đã phát giác được một đường lối sáng tác. Nhờ đi tán gái. Cậu ngước nhìn lên cây me. Khi người ta tới một điểm hẹn tình yêu đầu tiên trong đời, người ta thấy bài cách trí Thân thể người ta chia ra làm ba phần là đâu mình và tứ chi sai bét. Thân thể người ta có đến bốn lần... tứ chi. Hai tay thọc vô túi quần vẫn thừa sáu tay. Riêng trái tim đếm đủ sáu quả. Một quả để run. Một quả để hôì hộp. Một quả để đê mê. Một quả để thổn thức. Một quả để ngừng đập. Một quả để vọt khỏi lồng ngực. Và mắt nữa ? Ôi chao, mắt nhìn ngang, nhìn dọc, nhìn trước, nhìn sau cứ tưởng thiên hạ nghi mình sắt sủa giật giây chuyền chạy trốn. Bèn nhìn lên.
Nghịch Nữ cười hinh hích. Đoàn Dự chẳng rõ sự tình. Cậu nằm bất động trên giường như một con trăn bụng đã chưá no môì. Nếu Đoàn Dự nghe lén các Nghịch Nữ lạc đề hội thảo, đang nói về Elvis Đậu bèn chĩa dao găm đúng cạnh sường Đoàn Dự, cậu sẽ điên lên. Để sẽ trở thành một thi sĩ triết lý, một văn sĩ triết lý hay một kẻ thù hận con gái vì bị con gái chế diễu. Biết đâu, Đoàn Dự sẽ không nổi tiếng lẫy lừng nhờ những pho văn, pho thơ tối mò mà mất tiền mua sách đọc, người ta phải liệng sách đi. Dĩ nhiên, khi đó, Đoàn Dự sẽ miệt thị độc giả ngu dốt không đủ "kiến thức" thưởng ngoạn văn tài, thi tài cao xa và bí hiểm của chàng. Văn chương sáng giá là văn chương không gây xúc động. Văn chương sáng giá, bắt buộc, là văn chương trơ như đá, vững như đôn`g. Nó là con đường đá củ đậu lổn nhổn mà độc giả là chiếc xe ngưạ lóc cóc đi lên. Chính thứ văn chương này mới bò vaò văn học sủ tựa con lươn chui vaò cái lỗ của nó. Nếu văn chương mở nhiều dấu ngoặc đơn, chú thích bằng tiếng Tây, tiếng Mũ hay dẫn chứng đông đầy sách vở cổ kim Đông Tây dưới mỗi trang thì văn chương ấy là văn chương phi thường, văn chương "đời đời thắp sáng quê hương" cơ hồ văn chương của bốn mươi năm vì sao trong tuyển tập vĩ đại "Những truyện ngắn hay nhất của quê hương ta". Rất tiếc, Đoàn Dự không có động cớ thúc đẩy làm văn chương, nghĩa là cậu đã không nghe lén Nghịch Nữ đem mình ra mổ xẻ mà vui cười.
Hoàng Dung nghiêm nghị:
- Thôi, chúng mày vuốt mặt nên nể mũi một ly ông lão chứ. Dẫu sao, anh ấy cũng là anh tao.
Hân Ly vác "nội quy" Nghịch Nữ dơ trước mặt Hoàng Dung :
- "Nội quy" là pháp luật của chúng ta. Pháp bất vị thân. Chúng ta đã đồng ý biến lũ con trai thành bọn hề ngớ ngẩn, bất cứ anh con trai nào chúng ta cũng được phép lố bịch hoá, dù là anh mày hay anh tao.
Vương Ngọc Yến :
- Đồng ý.
Triệu Minh:
- Đoàn Dự sẽ chịu chung số phận với Elvis Đậu !
Chu Chỉ Nhược :
- Nhưng anh ấy có tán gái đâu? Anh ấy có tán đưá nào trong bọn mình đâu ? Anh ấy là người tốt. Chúng ta chỉ bắt tội những đứa theo chúng ta, gây trở ngại lưu thông và bu đầy cổng trường rình cơ hội gửi thư tình thôi.
Hân Ly xỉa xói:
- Á à nàng bênh vực chàng.
Chu Chỉ Nhược dợm giọng:
- Mày nói gì ?
Triệu Minh can khéo:
- Elvis Đậu sắp tới. Bộ hai đứa muốn phân tán công lực chăng ? Nhớ rằng Elvis Đậu là tay lão luyện võ nghệ. Nó tinh thông thập bát môn.
Chu Chỉ Nhược cười cầu hoà:
- Chúng mày giải quyết giùm tao cái xe.
Hoàng Dung nói :
- Còn sớm. Tao và con Nhược lên nằn nì anh ấy.
Chu Chỉ Nhược nhìn Hân Ly:
- Nhờ con Ly kẻo nó nghi ngờ tầm bậy.
Hân Ly bằng lòng. Thế là phái đoàn cầu viện kỹ thuật do cô Hoàng Dung, cô Hân Ly, lễ mễ vô nhà, lên gác đập cửa phòng Đoàn Dự. Nhà kỳ taì sửa xe gắn máy phớt tỉnh nhân sự. Cậu không thích nhìn ai, đi đâu, khi mái tóc của cậu còn nhẵn thín. Cậu chán ghét bọn tóc mất dậy. Lúc mình mong nó đừng dài thì nó mọc nhanh làm ngứa ngáy tai mình, bắt mình phải húi lẹ. Lúc mình mong nó dài nó trơ trơ y hệt rừng bị khai quang. Cậu giận cậu nông nổi, cậu khinh bỉ cậu dại gái. Con gái, không nên tin chúng. Con gái chuyên môn xúi dại. Đắc Kỷ xúi dại Tru. Vương khiến Trụ vương mất nước. Bao Tự xúi dại Châu vương khiến Châu vương mất nước. Chu Chỉ Nhược xúi dại ta khiến ta mất tóc. Mái tóc là góc con người. Ta đã mất đi một góc con người vì lời mật ong tẩm độc dược của đứa con gái cắc ké, đứa con gái kỳ nhông, đứa con gái kỳ đà! Đoàn Dự buồn bã, cậu không biết xử dụng phương pháp nào để phục hồi mái tóc. Mấy năm trước, các báo quảng cáo món thuốc mọc râu, mọc tóc "bôi đâu mọc đấy", nay tìm hoài ở mục "rao vặt" chẳng thấy. Chắc môn thuốc gia truyền naỳ đã thất truyền hoặc cái tên chế môn thuốc này đã nằm ở khám Chí Hoà vì tôi chê thuốc mọc tóc láo lếu của hắn. Đoàn Dự mải mê "suy tư" về cái đầu nhẵn thín. Thi sĩ triết gia Thai Đề đã viết: "Cứ qua tâm thức là vào hiện sinh". Cậu suy tư từ đỉnh đầu. Vậy có thể làm dáng triết lý bằng cách viết: "Cứ qua cái tóc là vaò cái tai". Ôi, thuở naò cái tóc mới có để nó bò vào cái tai?
- Anh Đoàn Dự !
Đoàn Dự khề khà hỏi:
- Đứa khỉ gió nào đó ?
Hoàng Dung đáp:
- Em đây.
Đoàn Dự lảm nhảm:
- Mày phá tan sự yên lặng của tao. Mày đắp ụ ngăn cản một "hành trạng" đương tiến tới "viễn đích". Tao đâu đã "huỷ diệt". Tao đưa tay tao gãi đâu, tao thấy đỡ ngứa, vậy là tao "hiện hữu". Bàn tay "hiện hữu" ra sao mày biết chứ ?
Hoàng Dung phì cười:
- Anh diễn trò gì thế ?
Đoàn Dự gắt um:
- Tao diễn tro khỉ !
- Anh mở cửa cho em vào được không ? Có cả nhỏ bạn của em nữa.
- Bước
- Anh điên à ?
- Tao sắp điên.
- Em lạy anh. Anh cứu nhỏ Chu Chỉ Nhược một phen.
- Cứu ư ?
Đoàn Dự vụt ngồi dậy. Cậu mỉm cười sung sướng. Cậu xoa cái đầu trọc lóc:
- Nó bị ai bắt nạt ?
Hoàng Dung phịa:
- Elvis Đậu, Anh ạ, nó còn cách nhà mình hai cây số thôi. Nó mà tới, nó sẽ hỏi tội nhỏ Nhược. Anh phải cứu con bé. Nó nhờ em van nài anh.
Elvis Đậu, thằng đạo sĩ thi ca, tên phản bội sư phụ, cậu Đoàn Dự đã hưá với cô Chu Chỉ Nhược rằng cậu sẽ đánh vỡ mặt nó nếu nó tới đây vì bất cứ lý do nào. Cậu gật gù: Đâu phải tại con kỳ nhông Chu Chỉ Nhược mà ta sẽ đánh chảy máu cam Elvis Đậu. Ta nhân danh tình bạn, ta nhân danh thi sĩ hạng nặng Thai Đề mà đánh Elvis Đậu. Nếu ta không quen Thai Đề, ta mặc kệ tụi bay đối phó với Elvis Đậu.
- Tại sao Elvis Đậu hỏi tội Chu Chỉ Nhược ?
- Nó chơi xỏ Elvis Đậu, anh ạ ! Nó giả đò viết thư hẹn Elvis Đậu để trêu anh. Ai ngờ Elvis Đậu tới thật. Tình báo của bọn em cho tin tức. Tụi em bối rối quá xá.
A, nàng giả đò hẹn Elvis Đậu, Đoàn Dự cảm khái dạt dào. Nhưng cậu sợ bị hố, Cậu ỡm ờ nói:
- Thây kệ thằng Elvis Đậu.
Hân Ly biểu diễn taì nghệ dụ dỗ:
- Em biết lý do anh không cám cứu con nhỏ Chu Chỉ Nhược. Anh sợ chúng em cười cái đầu trọc của anh chứ gì ! Anh đừng lo, chúng em chiêm ngưỡng anh, chiêm ngưỡng Yul Bryner Đoàn Dự. Nếu anh chán ngán cảnh đầu trọc, em sẽ mách anh một tên thuốc.
Đoàn Dự được gãi đúng chỗ ngứa, mừng quýnh:
- Thuốc gì ?
Hân Ly nháy Hoàng Dung, thầm thì "cá cắn câu rồi". Cô nàng ỏn ẻn:
- Thuốc mua ở "phạc ma xi"
- Đọc nghe coi.
- Anh hứa giúp chúng em một điều đã.
- Đuổi cổ tên Elvis Đậu ?
- Không cần nữa. Anh xuống sửa giùm cái Honđa của Chu Chỉ Nhược. Còn Elvis Đậu, chúng em sẽ hạ nó.
Đoàn Dự quyết định ngay:
- Khỏi cần vô phòng, xuống trước đi rồi tôi sẽ xuống sửa xe giùm. Hễ bịa tên thuốc sẽ biết tay tôi !
Phái đoàn cầu viện kỹ thuật đã thành công. Chu Chỉ Nhược hoan hỉ nhất. Nghịch Nữ tiếp tục thảo luận về cái lưới sửa soạn chụp kín con cá khờ khạo, ngu dốt, Elvis Đậu.
Thi sĩ Elvis Đậu tới điểm hẹn tình yêu bằng xe nhân dân. Nghĩa là chàng bắt một đường ô tô buýt. Chàng ngó số nhà muốn lòi con người. Chàng tính toán rất kỹ. Và chàng nhảy xuống trạm cách nhà nàng vaì trăm thước. Elvis Đậu đóng vai hoàng tử đi săn trong truyện cổ tích. Chàng huýt sáo gió. Cứ như Elvis Phương thổi bài "Vết thù trên lưng ngựa hoang" ấy. Chàng khẽ hát:
Ta đi săn bắn tới đây.
Ta thấy ai nhằm gốc cây
Lá vàng hết rồi, chúa xuân nay đã về,
Chim ca hát mừng
Vang trong núi rừng...
Elvis Đậu tưởng tượng con bé thắt băng đô màu tím là công chúa ngủ trong rừng. La belle au bois dormant. Chàng lẩm bẩm tí ti Tây cùi cho ra vẻ văn nghệ La Pagode, văn nghệ Givral ! Cái "manie" của một vài anh văn nghệ La Pagode là thích dẫn chứng hàng lô sách ngoại quốc trong baì viết và tự dịch tiếng Tây trong ngoặc kép những danh từ mấy anh ngại độc giả cóc hiểu nổi. Thí dụ, anh ta xài câu "truyện ngắn là một bài toán nhỏ về bút pháp" y rẵng có một sự mở ngoặc đơn (exercise de style) để cho Tây cà lồ nó biết "exercise de style" là "baì toán về bút pháp" chức không phải "baì tập" về bút pháp ! Do đó, văn chương của mấy anh hễ viết được số chữ đo vữa hai bàn tay thì y rằng có một bàn tay đầy tiếng Tây. Cái thứ văn chương này dùng bịp bọn văn nghệ trẻ ở các thi văn đoàn, bút nhóm coi bộ khá. Nhưng thực chất của nó là đồ bỏ. Dẫu nó được "bốc xê la bút" rằng nó "đời đời chiếu sáng trời đêm, đời đời làm hùng vĩ quê hương", nó vẫn cứ vất đi. Bởi tự nó, đứng riêng rẽ, đứng không dựa quanh những vì sao, nó chả là cái thớ gì hết trọi.
Elvis Đậu lại cứ tưởng cái nền văn chương ưa xổ Tây trong hai ngoặc kép là văn chương hàng đầu. Do đó, chàng lây mốt. Chàng cũng khoe nhặng cái sự khoái xổ Tây cùi của chàng là cái "manie" ! Elvis Đậu sẽ rất dễ thương nếu thơ chàng gói kín tình tự dân tộc. "Tình mình nhất định đậu đen nấu đường". Ôi, tình của chúng ta, tình của quê hương ta, dân tộc ta, muôn thuở ngọt và bổ như đậu đen nấu đường ! Đậu đen nấu đường, bỏ tủ lạnh (ồ tủ lạnh sẽ lai Mỹ, lai Tây, lai Nhật, quan niêm. văn nghệ lai phải đánh gục), nhỏ giọt dầu thơm mà húp vào mùa hè thì tuyệt cú mèo. Nó giúp con người... nhuận trường. Nó tiêu diệt bệnh táo bón. Hoan hô văn nghệ đậu đen nấu đường. Tiếc giùm nhà văn nghê. Elvis Đậu là chàng sợ hãi trước "bạo lực", chàng chối bỏ bút hiệu Elvis Đậu để nhận một bút hiệu Thai Đề với khuynh hướng thi ca triết lý và khiếp đảm hơn cả triết lý. Hy vọng cái bút hiệu Thai Đề chỉ là bút hiệu tầm phào. Và Elvis Đậu mãi mãi "nấu chè đậu đen", đừng bắt tội "tha nhân xách giỏ cầm dù". Hãy "nấu chè đậu đen" và ăn thật nhiều và rôì "cái manie Tây cùi" táo bón sẽ...nhuận trường, sẽ trở thành nhà văn bất hủ của văn học hiện đại.
Tưởng tượng con bé thắt băng đô màu tím đang khép mắt ngủ mốt giấc ngủ định mệnh dưới gốc cây và mình là hoàng tử cóc cần ngai vàng, bỏ đi săn gái, sẽ gặp công chúa, sẽ cúi xuống hôn cổ tích, Elvis Đậu cảm khoái tràn trề. Cậu (hết là chàng từ lúc này) dừng bước, dưạ lưng vào cột đèn, móc túi lôi ra một bài thơ mới toanh. Cậu ngâm nga nho nhỏ. Elvis Đậu tiên phong trong công cuộc đem thơ ra đường phố. Và sinh hoạt nghệ thuật ở đây, hôm nay, sắp long trọng giới thiệu một giòng thợ..đầu đường. Thơ đã vào quán cà phê, thơ cần ra đầu đường để tiến đến xó chợ.
Sáng nay anh nhận được thư em
Tiềm thưc' vi vu những nỗi niềm.
Thăm thẳm chau thân vang tiếng động
Như chuông con nít bán cà rem
Elvis Đậu vừa "ôn" được bốn câu thì bị một bàn tay vỗ nhẹ lên vai. Cậu giật mình. Ông cảnh sát giơ tay chào. Elvis Đậu cúi đầu đáp lễ, mỉm cười và tim đập loạn.
- Cậu đọc cái gì đó ?
- Dạ, thơ.
- Thơ à ?
- Dạ thơ tình cảm.
- Cho coi giấy tờ.
Elvis Đậu lễ phép móc bóp, rút trình đủ giấy tờ hợp lệ và hợp pháp. Ông cảnh sát xem xong, trả lại. Rồi hỏi :
- Có giấy phép "chơi" tóc dài không ?
- Dạ, không. Thưa bác, cháu là nghệ sĩ.
- Nghệ sĩ, hả ?
- Dạ.
- Hát ban nào ?
- Ban cua !
- Ban cua ? Giỡn à ? Ban ấy toàn những cậu mợ bị bệnh thương hàn à ?
- Thưa không. Ban cua là ban nhạc chuyên hát những bản nhạc ngắn. "Cua" là ngắn đó ạ ! Cháu ở trong bộ tam ca Ba Trái ớt.
- Quen Ba Trái Táo chứ ?
- Dạ quen.
- Biết Ba Con Mèo không ?
- Biết.
- Đứng đây mần chi ?
- Dợt bản.
- Lần này thông cảm, lần sau gặp lại mà không cắt tóc nhắn sẽ bị "làm đẹp thành phố " đa. Thanh niên nuôi tóc rậm bù, chất bổ tặng tóc hết, thân thể còm nhom, đất nước trông đợi gì tuổi trẻ xây dựng ?
- Dạ, cháu là... nghệ sĩ !
- Này, đừng bịp. Cái mã cậu mà nghệ sĩ ! Bước lẹ kẻo tôi ngưá mắt vì cái tổ quạ trên đầu cậu.
- Cháu biết làm thơ.
- Đọc nghe một bài.
Ông cảnh sát này rất văn nghệ. Ông chịu khó nghe thi sĩ Elvis Đậu khoe tài thi ca. Elvis Đậu bèn đọc bài thơ chứa chanh tình dân tộc "đậu đen nấu đường ". Ông cảnh sát khen:
- Khá lắm.
Ông hỏi:
- Mà cậu yêu con bé bán chè đậu đen, hả ?
Thi sĩ Elvis Đậu buồ đủ ba mươi giây, méo xệch miệng:
- Dạ.
- Tại sao cậu rầu rĩ vậy ?
- Con bé bán chè nó bỏ cháu, nó ca bài "Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại".
- Nó theo anh đạp xe ba bánh, hả ?
- Dạ.
- Cậu đứng đây chờ nó, hả ?
- Dạ.
Elvis Đậu ngó đồng hồ:
- Xin phép bác cháu đi, đứng đây nữa, cháu chết mất.
Ông cảnh sát an ủi:
- Ừ đi đi, đi kiếm con bán đậu đỏ bánh lọc thay thế con bán chè đậu đen.
Elvis Đậu rảo bước. Sự tưởng tượng của cậu trật đường rầy. Tưởng tượng gặp công chúa lại hoá ra gặp ông cảnh sát. Tưởng tượng gặp con bé thắt băng đô màu tím lại bị chúc gặp con bé bán đậu đỏ bánh lọc. May mà mau miệng xưng là thi sĩ, chứ không bộ tóc Híp pi đã đi đời nhà ma. Ông cảnh sát dễ thương quá. "Tiền hung hậu kiết". Elvis Đậu tự an ủi mình. Cậu đã đến trước cổng nhà người đẹp.
Trong khi đó, Đoàn Dự đang chùi bu dzi Honda của Chu Chỉ Nhược với hy vọng đem sự tay dính dầu mỡ đổi lấy món thuốc mọc tóc kỷ lục. Cậu cũng mong đụng độ Elvis Đậu. Hữ, ông sẽ lột bộ mặt nạ mày, Elvis Đậu ạ ! Mày thuộc bài "cứ qua tâm thức là vào hiện sinh" của sư phụ Thai đề đem tán gái kể như đời mày rách nát. Mày đọc câu một, ông đọc câu hai. Đoàn Dự nóng lòng gặp Elvis Đậu bao nhiêu, Nghịch Nữ nóng lòng bấy nhiêu.
- Quá giờ hẹn rồi.
Hân Ly sốt ruột nói. Vương Ngọc Yến cười kiểu cười Thiên Sơn Đoàn Dự ồng Mụ, Kim Hoa Bà Bà :
- Tao cá mười ăn một là con nhà Elvis Đậu sẽ tới.
Triệu Minh hỏi:
- Cá cái gì ?
Vương Ngọc yến đáp:
- Chầu xinê Rex.
Hoàng Dung thỏ thẻ :
- Tao rắc bụi mê hồn vào thư, Elvis Đậu không tới có hoạ nó là đất sét.
Chu Chỉ Nhược the thé :
- Đã đứa nào thấy mặt Elvis Đậu chưa ?
Hân Ly ngạc nhiên:
- Mày thấy là đủ rồi. Sao còn hỏi thế ?
Chu Chỉ Nhược lắc đầu:
- Tao chưa thấy mặt nó.
Ba bốn Nghịch Nữ nhao nhao chất vấn :
- Đứa nào "lăng xê" thư cho mày ?
Chu Chỉ Nhược trả lời :
- Nó mướn thằng bé bán cà rem!
Đoàn Dự hóng chuyện. Cậu cười khoái chí. Tưởng Elvis Đậu là ai, không chừng là thằng bé bán cà rem. Tuy vậy, cậu rất hài lòng. Vì Chu Chỉ Nhược chỉ doạ cậu thôi. Nàng đâu có mê Elvis Đậu. Cậu cạo nhẵn thín tóc chẳng đáng ân hận tí ti ông cụ nào.
- Tao ngờ quá.
- Ngờ con khỉ !
- Ngờ may giả vờ. Sức mấy Elvis Đậu nhờ ai đưa thư.
- Mày ngờ thì kệ xác mày.
- Thú thật đi, nhỏ Nhược.
- Thú gì ?
- Thú thật mày đã ngắm dung nhan Elvis Đậu.
- Tao chưa rõ mặt nó vuông hay méo.
Cuộc đôi co tay đôi giữa Hân Ly và Chu Chỉ Nhược chấm dứt để biến thành cuộc đố vui... Elvis Đậu. Sau hết là cuộc đoán mò chân dung nhà thơ dân tộc đậu đen nấu đường, nhà thơ có số bị đàn bà hành hạ vắng mặt mà chẳng biết.
- Tao đoán nó hao hao thi sĩ Đức Pho.
- Theo tao, nó giống văn sĩ Đô Vật.
- Tao cho rằng nó có bộ ria con kiến.
- Tao nghi mắt nó lé, tụi bay ạ !
- Có thể Elvis Đậu cà thọt.
- Nó dám cùi lắm à...
- Ít ra nó cũng phi xì ke.
Một nhà văn hay một nhà thơ chính cống, mưu đồ nổi tiếng bằng văn thơ để tán gái cho dễ dàng mà nhằm Nghịch Nữ tán tỉnh thì kể như "lúa vàng tang tình tang lúa ơi". Những cô gái yêu văn chương yêu luôn cả những người làm văn chương nên noi gương Nghịch Nữ. Bởi rằng, văn nghệ không có sứ mạng... tán gái. Elvis Đậu chắc đang hắt xì hơi tưng bừng. Câụ bị những năm đấng con gái sửa đổi nhan sắc và quy tội phi xì ke ! Cậu bị mọc ria và bị trù ẻo cà thọt. Cậu qua lại cổng nhà Hoàng Dung nghịch nữ nhiều lần. Cậu thầm đọc thơ Nguyễn Bính:
Chân bước phân vân lòng hỏi lòng
Có nên qua đấy nữa hay không
Không nên qua đâ/y. Nên qua đấy
Qua đấy làm chi nữ mất công
Rôì cậu thâm` hát :
Anh đến thăm em chiều đông giá
đường xa ngại ngùng..
Mặt nhìn mặt câm` tay bâng khuâng
không nói một câu...
Bỗng Elvis Đậu phì cười. Cậu thả ý nghĩ trên cỏ vệ đường " Chiều nay nóng thí mồ, đông giá ở chỗ nào nhỉ ? Mấy anh nhạc sĩ sao khoái chiều mưa, chiều tà, chiều buồn thế ! Một trăm bản nhạc y rằng chín mươi chín bản "Chiều nay hướng về xa mờ", "chiều rơi trôi về miền nào xa xôi", Chiều mưa biên giới anh đi mò cua", "Chiều lại chiều, ôi kinh chiều", "Chiều tím, đàn nhớ thương ai". Vân vân. Rất ít sáng và trưa trong âm nhạc ta. Bởi lẽ đó, âm nhạc ta nó bải hoải, nó buôn` ngủ chăng ? Ngay cả "bố già" Phạm Duy cũng mắc phải cái "manie chiều". Áo màu đi buổi sáng không được à ? "Cho em xin một chiếc áo mày, cho em đi nhẹ trong nắng chiều ". Chắc Elvis Đậu sẽ phản kháng âm nhạc chiều bằng cách làm sáng âm nhạc của mình. Hãy để bình minh tràn ngập âm nhạc. A, Elvis Đậu đã phát giác được một đường lối sáng tác. Nhờ đi tán gái. Cậu ngước nhìn lên cây me. Khi người ta tới một điểm hẹn tình yêu đầu tiên trong đời, người ta thấy bài cách trí Thân thể người ta chia ra làm ba phần là đâu mình và tứ chi sai bét. Thân thể người ta có đến bốn lần... tứ chi. Hai tay thọc vô túi quần vẫn thừa sáu tay. Riêng trái tim đếm đủ sáu quả. Một quả để run. Một quả để hôì hộp. Một quả để đê mê. Một quả để thổn thức. Một quả để ngừng đập. Một quả để vọt khỏi lồng ngực. Và mắt nữa ? Ôi chao, mắt nhìn ngang, nhìn dọc, nhìn trước, nhìn sau cứ tưởng thiên hạ nghi mình sắt sủa giật giây chuyền chạy trốn. Bèn nhìn lên.