PDA

View Full Version : Tiếu Ngạo Giang Hồ - Kim Dung



Pages : 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 [200] 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223

tintin27
05-21-2009, 05:42 AM
Hồi 200 - Ðấu Tịch Tà, Ðộc Cô Thủ Thắng


Doanh Doanh thấy Nhạc Bất Quần chưa đủ tin mình liền nói tiếp:

- Lâm Bình Chi đã đầu hàng phái Tung Sơn để thủ tín với Tả Lãnh Thiền. Ðiều này cũng chứng tỏ giữa gã và tiên sinh đã thành thế thù địch chẳng đội trời chung. Gã hạ sát lệnh ái để tỏ rõ lập trường với họ Tả.

Nhạc Bất Quần cười khanh khách nói:

- Tiểu thư lại nói trăng nói cuội rồi! Phái Tung Sơn nào? Trên thế gian này bây giờ làm gì còn phái Tung Sơn nữa? Phái này đã sát nhập vào Ngũ nhạc phái tức là cái tên phái Tung Sơn không còn tồn tại trong võ lâm. Việc Lâm Bình Chi đầu hàng Tả Lãnh Thiền lại càng vô lý! Chính Tả Lãnh Thiền cũng là thuộc hạ của bổn môn Lâm Bình Chi đã biết rồi. Khi nào gã lại bỏ một vị nhạc phụ đường đường làm chưởng môn Ngũ nhạc phái để đến tùy tùng con người đui mắt là Tả Lãnh Thiền, chính hắn lo giữ mình còn chưa xong. Bản tòa nghĩ rằng kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ cũng không đến nỗi hành động vô ý thức đến thế được.

Doanh Doanh đáp:

- Tiểu nữ nói đây toàn là sự thực. Tiên sinh kiếm Lâm Bình Chi để hỏi gã coi còn đối với tiểu nữ tiên sinh tin hay không là quyền của tiên sinh...

Nhạc Bất Quần lên giọng nghiêm khắc ngắt lời:

- Hiện giờ bản tòa không cần kiếm Lâm Bình Chi mà chỉ muốn kiếm Lệnh Hồ Xung. Bạn hữu giang hồ đều bảo gã hành động vô lễ với con gái của bản tòa. Y hết sức chống cự tên dâm tặc nên bị gã giết chết. Tiểu thư khéo bịa chuyện hoang đường lừa gạt bản tòa để che dấu cho Lệnh Hồ Xung thì hiển nhiên tiểu thư cùng gã đồng mưu tác ác.

Doanh Doanh hừ một tiếng rồi cười khành khạch không nói nữa.

Nhạc Bất Quần lại lên tiếng:

- Nhậm đại tiểu thư! Lệnh tôn làm giáo chủ Triều Dương thần giáo lẽ ra bản tòa không làm khó dễ gì đến tiểu thư song vì muốn bức bách Lệnh Hồ Xung phải xuất hiện nên bất đắc dĩ phải đưa mấy hình phạt nhỏ đến cho tiểu thư. Trước hết bản tòa chặt bàn tay trái rồi đến bàn tay mặt sau sẽ chặt chân trái và chân phải của tiểu thư. Tên ác tặc Lệnh Hồ Xung mà chưa tán tận lương tâm tất phải chường mặt ra để tiểu thư khỏi thụ hình.

Doanh Doanh nói lớn:

- Tiểu nữ chắc rằng tiên sinh chỉ hăm dọa chẳng khi nào dám làm thế. Tiên sinh mà động đến một sợi tóc của tiểu nữ là lập tức gia phu kéo đến tàn sát Ngũ nhạc phái của tiên sinh cả con gà con chó cũng không tha.

Nhạc Bất Quần cất giọng hỏi:

- Tiểu thư bảo bản tòa không dám ư?

Dứt lời lão từ từ cất trường kiếm ở sau lưng ra khỏi vỏ.



Lệnh Hồ Xung sợ nguy đến tính mạng của Doanh Doanh. Chàng không chần chừ được nữa liền từ trong bụi cỏ nhảy ra lớn tiếng:

- Sư phụ! Lệnh Hồ Xung ở đây!

Doanh Doanh vội kêu lên:

- Chạy đi! Chạy mau đi! Lão không dám gia hại tiểu muội đâu.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu tiến gần lại mấy bước hô:

- Sư phụ!...

Nhạc Bất Quần quát to:

- Tên tiểu tặc kia! Ngươi còn dám mở miệng kêu ta bằng sư phụ ư?

Lệnh Hồ Xung hai mắt đẫm lệ quỳ gối xuống nói:

- Xin hoàng thiên chứng giám! Lệnh Hồ Xung này bao giờ cũng một lòng kính trọng Nhạc cô nương chẳng khi nào dám vô lễ với cô. Lệnh Hồ Xung này chịu ơn sâu dưỡng dục của vợ chồng lão nhân gia. Lão nhân gia muốn giết vãn bối thì xin động thủ đi!

Doanh Doanh rất đỗi bồn chồn nàng thét lên:

- Xung lang! Lão đã thành ái nam ái nữ mất hết nhân tính không giống người thường nữa. Sao Xung lang còn chưa chạy đi?

Nhạc Bất Quần mặt đầy sát khí quay lại hỏi Doanh Doanh:

- Tiểu thư nói vậy là có ý gì?

Doanh Doanh đáp:

- Tiên sinh vì luyện Tịch tà kiếm pháp mà tự.. tự...

Nàng định nói "tự thiến" nhưng ngượng miệng liền đổi giọng nói tiếp:

- Tự làm cho sống dở chết dở chẳng khác gì loài quỷ quái. Xung lang! Xung lang còn nhớ Ðông Phương Bất Bại không? Lão này với hắn đều là những kẻ điên khùng Xung lang chẳng thể coi họ như người thường mà dùng lời lẽ giải thích được.

Nàng chỉ nhất tâm mong Lệnh Hồ Xung trốn chạy thật mau để thoát nạn. Nàng đã biết rõ mình nói vậy tất Nhạc Bất Quần chẳng chịu dung tha nhưng nàng cũng không quản ngại.

Nhạc Bất Quần lạnh lùng nói:

- Nhậm đại tiểu thư nghe được những câu quái gở này ở đâu ra? Ai nói vậy?

Doanh Doanh đáp:

- Chính miệng Lâm Bình Chi nói ra. Tiên sinh đừng tưởng mình lấy cắp Tịch tà kiếm phổ mà gã không biết ư? Lúc tiên sinh liệng áo cà sa xuống khe núi gã nấp ở ngoài cửa sổ vươn tay ra lượm được. Vì thế gã cũng đã luyện thành môn Tịch tà kiếm pháp rồi. Nếu không thế thì làm sao gã hạ sát nổi Mộc Cao Phong cùng Dư Thương Hải. Gã đã phải làm gì để luyện Tịch tà kiếm pháp nên gã biết tiên sinh cũng đã làm như vậy. Xung lang! Xung lang nghe giọng nói của lão Nhạc giống hệt tiếng đàn bà con gái vì lão... lão cũng giống như Ðông Phương Bất Bại không còn nhân tính nữa.



Ðêm hôm trước nàng ngồi dưới ruộng kê nghe được câu chuyện giữa Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San nói với nhau ở trong cỗ xe lớn. Khi đó Lệnh Hồ Xung chờ ở đằng xa không nghe thấy. Vì vậy mà nàng phải nói rõ mấy cây này ra để thức tỉnh Lệnh Hồ Xung, nhắc cho chàng hay con người trước mặt chàng bây giờ chẳng phải là tôn sư, chưởng môn gì gì nữa. Lão chỉ là một quái nhân đã mất hết bản tính của con người. Lão chẳng khác chi kẻ điên khùng thì còn nói gì đến tình nghĩa ân oán với lão cũng bằng vô dụng.

Nhạc Bất Quần mắt lộ sát khí càng ghê gớm hơn nhưng miệng lão vẫn thủng thẳng nói:

- Nhậm đại tiểu thư! Chính bản tòa không muốn hại đến tính mạng của đại tiểu thư ăn nói xằng bậy thì bản tòa không dung thứ được. Sau khi chết rồi tiểu thư đừng oán bản tòa nhé.

Doanh Doanh lại la lên:

- Xung lang! Xung lang chạy mau đi! Chạy mau đi!



Lệnh Hồ Xung biết rõ Nhạc Bất Quần ra tay cực kỳ mau lẹ chỉ vung trường kiếm một cái là Doanh Doanh phải uổng mạng.

Nhạc Bất Quần giơ trường kiếm đứng thủ thế như sắp ra chiêu, Lệnh Hồ Xung vội la lên:

- Lão nhân gia có giết thì giết vãn bối chứ đừng giết Doanh Doanh vì nàng chẳng có tội gì.

Nhạc Bất Quần cười lạt quay lại hỏi:

- Ngươi mới học được chút kiếm pháp kém cỏi thế mà đã tưởng hoành hành trên chốn giang hồ ư? Ngươi lượm kiếm lên cùng bản tòa ra chiêu để chết cho nhắm mắt không còn điều gì ân hận.

Lệnh Hồ Xung ngập ngừng đáp:

- Vãn bối... chẳng khi nào dám... động thủ với lão nhân gia.

Nhạc Bất Quần lớn tiếng hỏi:

- Ðến nay ngươi còn giả dạng nhân nghĩa làm chi? Ngày trước ở dưới sông Hoàng Hà và trên đỉnh Ngũ Bá Cương ngươi đã cấu kết với bọn bàng môn tả đạo làm cho bản tòa mất mặt. Khi ấy bản tòa không giết ngươi ẩn nhẫn cho đến bây giờ là sinh phúc cho ngươi đó. Sau đến Phúc Châu ngươi lại lọt vào tay bản tòa. Lần này bản tòa nể lời phu nhân nếu không đã sớm cho tên tiểu tặc xuống chầu Diêm Vương rồi. Cũng vì ngày trước bản tòa nhân từ mà bây giờ ái nữ phải uổng mạng về tay dâm tặc.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Vãn bối thật không... thật không...

Nhạc Bất Quần tức giận ngắt lời:

- Ðừng nhiều lời nữa! Lượm kiếm lên đi! Nếu thanh trường kiếm trong tay ngươi mà không hạ được bản tòa thì đừng hòng sống sót. Con yêu nữ Ma giáo này đã nói trăng nói cuội lại ra chiều hỗn xược. Vậy bản tòa trừ khử thị trước rồi sẽ thu thập ngươi.



Lão nói rồi vung kiếm lên nhằm chém Doanh Doanh.

Lệnh Hồ Xung thấy thế nguy không chần chờ được tay trái chàng lượm một viên đá nhằm liệng tới trước ngực Nhạc Bất Quần. Ðoạn chàng lăn mình dưới đất lại lượm thanh kiếm mà Doanh Doanh đã đánh rớt.

Chàng cầm kiếm đâm vào nách bên phải Nhạc Bất Quần.



Giả tỷ Nhạc Bất Quần cầm kiếm đâm Lệnh Hồ Xung thì chàng đành bó tay chịu chết chứ không né tránh và dĩ nhiên không phản kích. Nhưng Nhạc Bất Quần thấy Doanh Doanh nói toạc những điều bí mật của lão làm cho lão phải mất mặt. Ðang lúc tức giận đến cực điểm lão không kịp suy nghĩ sâu xa liền vung kiếm chém Doanh Doanh nên Lệnh Hồ Xung chẳng thể thõng tay đứng nhìn được.

Chàng thấy dưới nách bên phải Nhạc Bất Quần sơ hở rất lớn lìền vung kiếm đâm tới cố ý cho lão phải quay về tự cứu không chém Doanh Doanh được nữa.



Quả nhiên Nhạc Bất Quần biến đổi thế kiếm quét ngang đón đỡ.

Lệnh Hồ Xung liều mạng đánh rất rát ba chiêu kiếm nên Nhạc Bất Quần phải lùi lại ba bước. Trong lòng lão không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.



Nên biết Lệnh Hồ Xung sau khi học được phép Ðộc Cô cửu kiếm chàng lại gặp nhiều kỳ tích hấp thụ nội lực của mấy tay đại cao thủ bây giờ nội lực thâm hậu đó phát huy ra kiếm chiêu rất mãnh liệt làm chấn động cánh tay Nhạc Bất Quần khiến lão cảm thấy ngấm ngầm tê nhức.

Lệnh Hồ Xung bức bách Nhạc Bất Quần phải lùi lại ba bước. Trong lòng lão không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.

Lệnh Hồ Xung bức bách Nhạc Bất Quần phải lùi lại rồi xoay tay giải khai huyệt đạo cho Doanh Doanh.

Doanh Doanh la lên:

- Xung lang đừng bận tâm gì đến tiểu muội mà phải coi chừng lão.



Ánh bạc quang lóe lên! Nhạc Bất Quần lại phóng kiếm đâm tới.

Lệnh Hồ Xung đã được coi kiếm pháp của ba người là Ðông Phương Bất Bại, Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi. Chàng biết rằng lúc đối phương ra chiêu tuy có sơ hở nhưng thế kiếm cực kỳ mau lẹ, biến ảo khôn lường nếu mình nhìn rõ chỗ sơ hở mới ra chiêu thì chính mình đã bị trúng kiếm mất rồi. Chàng liền xoay kiếm phản kích đâm lẹ vào bụng dưới Nhạc Bất Quần mà chẳng kể gì đến nguy hiểm cho thân mình nữa.

Nhạc Bất Quần thấy Lệnh Hồ Xung phản kích liều lĩnh vội nhảy lùi lại đồng thời lão lớn tiếng mắng:

- Tên tiểu tặc này quả nhiên đáo để thật.



Thế là Nhạc Bất Quần tuy đã nuôi dưỡng Lệnh Hồ Xung từ thuở nhỏ đến ngày khôn lớn mà chưa hiểu rõ tâm địa chàng là người thế nào? Giả tỷ lão để mặc chàng phản kích cứ việc phóng kiếm đâm tới thì chàng chẳng uổng mạng cũng bị trọng thương rồi.

Lệnh Hồ Xung tuy dùng thế đánh lưỡng bại câu thương nhưng thực ra lòng chàng chẳng bao giờ quên ơn nghĩa sư môn và không khi nào dám thật sự đâm vào bụng sư phụ.

Nhạc Bất Quần suy lòng mình để đo dạ người, lão hấp tấp nhảy lùi lại thành ra bỏ mất cơ hội đả thương bên địch. Lão đánh liền mấy chiêu vẫn chưa thủ thắng liền thay đổi thế kiếm ra chiêu cực kỳ mau lẹ.

Lệnh Hồ Xung ở vào tình thế bắt buộc phải phấn khởi tinh thần để mong chu toàn thân mình đặng bảo vệ Doanh Doanh. Ban đầu chàng nghĩ rằng mình bị giết chết về tay sư phụ mà vẫn giữ vẹn tình nghĩa thầy trò thì cái chết đó cũng chẳng có chi đáng tiếc. Nhưng sau chàng nghĩ tới Doanh Doanh mà bị lão giết thì trước khi chết lão còn hành hạ cực kỳ thảm khốc vì nàng đã nói ra những điều bí mật làm cho lão phải mất mặt. Bởi thế chàng phải gắng sức chiến đấu.



Hai bên qua lại mấy chục chiêu nữa, Nhạc Bất Quần vẫn chưa có cơ hại được đối phương, lão lại biến đổi thế kiếm ra chiêu cực kỳ phức tạp.

Lệnh Hồ Xung ngưng thần tiếp chiến.

Càng về sau chàng càng hiểu rõ thế kiếm của đối phương.

Mắt chàng chỉ chú ý vào mũi trường kiếm của Nhạc Bất Quần lúc điểm tới.



Nên biết phép Ðộc Cô cửu kiếm lúc ra chiêu giao đấu, bên địch mạnh bao nhiêu thì thế kiếm bên mình cũng mạnh bấy nhiêu.

Thời kỳ bị giam cầm ở dưới đáy Tây hồ, Lệnh Hồ Xung đã cùng Nhậm Ngã Hành tỷ kiếm. Võ công Nhậm Ngã Hành cao thâm đến trình độ trên đời ít kẻ bì kịp thế mà bất luận lão tiến chiêu lối nào phép Ðộc Cô cửu kiếm của chàng cũng có cách đối phó được. Chiêu số tự nhiên phóng ra hoặc công hoặc thủ thật là tuyệt diệu.

Ngày nay Lệnh Hồ Xung đã học Hấp tinh đại pháp , nội lực thần công chàng so với ngày luyện kiếm ở dưới đáy Tây hồ chàng còn tăng tiến hơn nhiều.



Nhạc Bất Quần luyện được môn Tịch tà kiếm pháp tuy chiêu thức quái dị phức tạp và biến ảo khôn lường nhưng thời gian luyện tập hãy còn ngắn ngủi.

Lệnh Hồ Xung rèn luyện Ðộc Cô cửu kiếm đã lâu ngày nên kiếm thuật của chàng tinh thâm vô cùng.

Nhạc Bất Quần luyện Tịch tà kiếm pháp sau Ðông Phương Bất Bại nên kiếm pháp của lão so với Ðông Phương Bất Bại còn kém xa lắm.



Cuộc đấu kéo dài đến một trăm năm chục chiêu, Lệnh Hồ Xung phóng kiếm ra không còn suy nghĩ gì nữa.

Thực tình mà nói thì kiếm chiêu của Nhạc Bất Quần mau lẹ quá chừng, Lệnh Hồ Xung chẳng còn thời giờ để suy nghĩ.

Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm tuy nói là chỉ có bảy mươi hai chiêu song mỗi chiêu có đến mấy chục thế biến hóa phức tạp vô cùng.



Giả tỷ là người khác thì không đầu nhức mắt hoa cũng bị kiếm pháp biến ảo phi thường này làm cho mê loạn, chân tay luống cuống không biết đường thi triển chiêu thức nữa. Nhưng Lệnh Hồ Xung đã học phép Ðộc Cô cửu kiếm chẳng có chiêu thức chi hết, nó chỉ tùy theo chiêu thức bên địch mà phát huy cách đối phó. Nếu kiếm pháp bên địch chỉ có một chiêu thì Ðộc Cô cửu kiếm cũng chỉ có một chiêu. Bên địch có muôn ngàn chiêu nó cũng có muôn ngàn chiêu.



Nhạc Bất Quần nhận thấy kiếm pháp của đối phương còn phức tạp hơn cả kiếm pháp của mình. Lão e rằng cuộc đấu kéo dài đến ba ngày ba đêm Lệnh Hồ Xung vẫn có chiêu thức mới mẻ.



Lão nghĩ tới đây bất giác trong lòng ngấm ngầm lo sợ bụng bảo dạ:

- Con yêu nữ nhà họ Nhậm kia đã nói huỵch toẹt những điều bí mật về cách luyện Tịch tà kiếm phổ của mình ra, nếu bữa nay mình không thắng được hai người này thì câu chuyện đồn đại ra ngoài giang hồ, mình còn mặt mũi nào làm chưởng môn Ngũ nhạc phái nữa. Như vậy là bao nhiêu tâm cơ trù tính bấy nay nhất định phải trôi theo dòng nước.

Lão nghĩ vậy trong lòng đâm ra nóng nảy đồng thời phóng những kiếm chiêu càng độc địa hơn. Nhưng những tay cao thủ giữ cho tâm thần bình thản là điều tối cần. Trong lòng phải thư thái không bận bịu một chút gì nếu ai đã có mối lo âu thì kiếm chiêu tất bị trở ngại.



Tịch tà kiếm pháp chỉ trông vào sự phát huy cực kỳ thần tốc về kiếm chiêu để thủ thắng. Ðánh gấp rút ngoài trăm chiêu mà chưa thu được chút hiệu quả nào thì kiếm pháp không khỏi bị nhụt nhuệ khí. Thêm vào đó sự phân tán tâm thần dù chỉ một chút thanh trường kiếm hơi đờ đẫn là uy lực giảm sút rất nhiều.



Lệnh Hồ Xung động tâm chàng đã nhìn thấy chỗ sơ hở của đối phương.

Ðiều cốt yếu trong Ðộc Cô cửu kiếm là cần nhìn chỗ sơ hở về võ công của đối phương để thừa cơ đánh vào. Bất luận về quyền, cước hay về đao kiếm thì chiêu thức nào cũng có chơ sơ hở để đối phương có thể thừa cơ.



Ngày trước ở trên Hắc Mộc Nhai Lệnh Hồ Xung đã chiến đấu với Ðông Phương Bất Bại. Ðông Phương Bất Bại chỉ cầm một mũi kim thêu nhưng thân pháp hắn nhanh như điện chớp, thần tốc phi thường. Tuy nhiên trong thân pháp và chiêu số thật ra vẫn có chỗ sơ hở. Nhưng cái sơ hở của hắn trong chớp mắt là vụt qua. Khi đối phương nhận thấy chỗ sơ hở chưa kịp đánh vào nó đã biến mất rồi, chẳng thể nào đánh trúng chỗ yếu để thủ thắng được. Vì thế mà bốn tay đại cao thủ là Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh hợp lực vẫn không thắng được mũi kim thêu của Ðông Phương Bất Bại.



Sau đó Lệnh Hồ Xung lại được coi cuộc tỷ đấu kiếm pháp giữa Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền. Rồi mới đây lại có cuộc đấu giữa Lâm Bình Chi cùng Mộc Cao Phong, Dư Thương Hải và quần đệ tử phái Thanh Thành. Mấy bữa nay chàng để hết tâm tư nghĩ cách phá giải kiếm chiêu này, chàng đụng phải vấn đề nan giải là kiếm chiêu của đối phương cực kỳ thần tốc, khi mình coi thấy chỗ sơ hở thì nó biết mất ngay không kịp đánh vào.



Bây giờ chàng cùng Nhạc Bất Quần tỷ đấu đã gần hai trăm chiêu. Chàng thấy lão vung kiếm đánh ra, dưới nách bên phải để lộ chỗ sơ hở.



Nguyên Nhạc Bất Quần đã sử chiêu này trước rồi, thì ra kiếm pháp của lão dù biến hóa phức tạp đến đâu thì trong vòng hai trăm chiêu cũng không nên để lộ ra lần thứ hai một chiêu đã sử trước.

Qua lần trùng lặp này rồi sau mấy chiêu nữa, Nhạc Bất Quần quay ngang thanh trường kiếm lại để lộ chỗ sơ hở ở sau lưng về mé trái mà chiêu này cũng đã sử trước rồi.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

- Tịch tà kiếm pháp của lão tuy có sơ hở nhưng chiêu thức mau lẹ quá chừng thì chỗ sơ hở cũng không thành sơ hở nữa. Tuy nhiên về kiếm chiêu không sơ hở mà kiếm pháp thì sơ hở đã lộ ra rồi. Chỗ sơ hở về kiếm pháp tức là sử lại những chiêu thức đã sử qua.



Nên biết bất luận kiếm pháp nào trong thiên hạ dù biến ảo phức tạp đến đâu mà đã sử hết cả một bài không thủ thắng được đối phương thì những chiêu thức trước không nên sử lại lần thứ hai. Nhưng những tay cao thủ danh gia này phải tinh thông đến bảy tám hay mười đường kiếm pháp khác nhau, mỗi đường mấy chục chiêu mà chiêu nào cũng nhiều thế biến. ít khi có trường hợp xử đến hàng ngàn chiêu vẫn chưa phân thắng bại.



Nhạc Bất Quần tuy cũng biết nhiều kiếm pháp nhưng Hoa Sơn kiếm pháp thì Lệnh Hồ Xung đã học qua. Còn ngoài ra những thứ kiếm pháp nào khác lão biết rõ chẳng thể thủ thắng được chàng. Muốn hạ Lệnh Hồ Xung ngoài Tịch tà kiếm pháp không còn môn nào khác.

Lệnh Hồ Xung nhận thấy lão sử trở lại lần thứ hai mấy chiêu cũ, chàng đã chắc sẽ có cơ thủ thắng nên trong lòng khấp khởi mừng thầm.

Nhạc Bất Quần ngó thấy trên môi Lệnh Hồ Xung hé một nụ cười thì ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi:

- Tên tiểu tặc này sao lại mỉm cười? Chẳng lẽ gã đã tìm ra được phương pháp đánh bại ta?

Lão liền ngấm ngầm vận động nội lực, chợt tiến chợt thoái xoay tít quanh mình Lệnh Hồ Xung. Kiếm chiêu của lão khác nào gió táp mưa sa mỗi lúc một nhanh hơn.



Doanh Doanh nằm dưới đất nhìn không rõ bóng Nhạc Bất Quần nữa. Nàng cảm thấy trước ngực như bị đè nặng lại tựa hồ như người bị say sóng, miệng rất buồn nôn.

Nhạc Bất Quần cùng Lệnh Hồ Xung lại đấu thêm mấy chục chiêu.



Bỗng Nhạc Bất Quần tay trái đưa ra phía trước, tay mặt co lại phía sau.

Lệnh Hồ Xung biết lão sắp ra chiêu này là thứ ba.

Chàng chiến đấu đã lâu mà vết thương mới khỏi nên cảm thấy tinh thần rất mệt nhọc và biết là mình đang lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Nếu để Nhạc Bất Quần tấn công chớp nhoáng mà chàng chỉ sơ hở một chút là mất mạng ngay không tài nào cứu vãn được.

Lệnh Hồ Xung lại lo cho Doanh Doanh lại bị hạ độc nên lập tức phóng trường kiếm đâm xéo vào nách bên phải đối phương, đúng là đánh vào chỗ sơ hở của Nhạc Bất Quần.



Nguyên kiếm chiêu Tịch tà kiếm pháp cực kỳ mau lẹ nên Lệnh Hồ Xung tuy mấy lần nhìn rõ chỗ sơ hở của đối phương mà không đánh trúng được, sau chàng mới tỉnh ngộ nghĩ đến yếu quyết về điểm này.

Lệnh Hồ Xung vừa thấy Nhạc Bất Quần sắp xử chiêu đến lần thứ ba chàng liền đâm kiếm vào dưới nách lão.

Thế là cả hai bên cùng phát chiêu một lúc, Lệnh Hồ Xung đã liệu được tiên cơ bên địch để đánh vào chỗ sơ hở.

Nhạc Bất Quần tuy ra chiêu này rất mau lẹ nhưng Lệnh Hồ Xung phóng kiếm đến đầu thành ra lão chưa phát huy được kiếm chiêu đã bị mũi kiếm của đối phương đâm tới.

Nhạc Bất Quần rú lên một tiếng rất khủng khiếp! Thanh âm lão tỏ ra vừa kinh hãi vừa căm hận vừa tuyệt vọng.

Lệnh Hồ Xung vừa đâm tới dưới nách Nhạc Bất Quần đột nhiên chàng nghe lão kêu thét lên mới giật mình như người bừng tỉnh giấc mơ, miệng lẩm bẩm:

- Mình mải để hết tinh thần vào cuộc chiến đấu thành ra mê man không suy nghĩ gì nữa, đằng nào lão cũng là sư phụ mà mình giết lão chẳng hóa ra trái nghịch thiên luân?

Lệnh Hồ Xung vội dừng kiếm lại, không đâm sâu vào nữa.

Chàng dừng kiếm lại rồi cất giọng run run nói:

- Thế là phân thắng bại rồi! Chúng ta mau mau lại cứu sư nương. Sau cuộc này... chúng ta chia tay... Chẳng biết còn ngày tái ngộ nữa không?

Nhạc Bất Quần nét mặt xám xanh cộc lốc đáp:

- Ðược lắm!

Lệnh Hồ Xung liền quăng trường kiếm xuống đất quay lại nhìn Doanh Doanh.

Chàng yên chí thế là xong cuộc đấu, ngờ đâu bất thình lình Nhạc Bất Quần quát lên một tiếng thật to. Thanh trường kiếm của lão khác nào con rắn độc nhảy chồm tới đâm vào vai bên trái của Lệnh Hồ Xung.

Nhạc Bất Quần đã nhằm địa vị để ra chiêu cực kỳ hiểm độc.

Lệnh Hồ Xung chẳng còn hồn vía nào nữa. Chàng vội vươn tay ra lượm trường kiếm để chống đỡ nhưng còn kịp thế nào nữa?



Bỗng nghe đánh sột một tiếng! Thanh trường kiếm đã đâm trúng vào sau lưng chàng.

Nhạc Bất Quần vả mừng rút trường kiếm ra rồi lại phóng kiếm chém xuống.

Lệnh Hồ Xung rất đỗi hoang mang. Chàng không biết làm thế nào liền trằn mình xuống đất lăn đi mấy thước.

Nhạc Bất Quần lại tiến lên chém một kiếm nữa.

Lệnh Hồ Xung vừa lăn người đi bỗng nghe một tiếng choang vang lên thanh trường kiếm đã chém xuống đất chỉ cách đầu chàng mấy tấc.

Nhạc Bất Quần giơ kiếm lên lão bật tiếng cười đanh ác tiến lại một bước toan chém rụng đầu Lệnh Hồ Xung.

Ðột nhiên hai chân lão nhũn ra người lão ngã chúi về phía trước.

Nhạc Bất Quần không khỏi kinh hãi, vội hít mạnh một hơi chân khí. Lão chí chân phải xuống đất toan nhẩy vọt lên nhưng cảm thấy trời đất quay cuồng rồi mê đi không biết gì nữa.



Bỗng nghe đánh bòm một tiếng, lão đã rớt xuống hầm.

Lệnh Hồ Xung may mà thoát chết nhưng phải một phen bở vía. Tay phải giữ vết thương ở sau lưng chàng ráng cựa mình ngồi dậy.

Bỗng nghe có tiếng la gọi:

- Ðại tiểu thư!

- Thánh cô!

Mấy bóng người chạy ra chính là Bảo Ðại Sở, Mạc trưởng lão, cả thảy sáu người.

Lệnh Hồ Xung gắng gượng đứng lên đi tới bên Doanh Doanh hỏi:

- Lão...lão phong tỏa những huyệt đạo nào của Doanh muội?

Doanh Doanh hỏi lại:

- Xung lang! Xung lang có bị nguy hiểm gì không?

Nàng kinh hãi quá, hai hàm răng đụng vào nhau bật lên tiếng lách cách, giọng nói run run.

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Tiểu huynh không chết đâu... Doanh muội đừng sợ!

Doanh Doanh lớn tiếng hô:

- Chém tên ác tặc đó đi!

Bảo Ðại Sở đáp:

- Xin tuân lệnh!

Lệnh Hồ Xung vội la lên:

- Ðừng hại mạng lão.

Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung ra chiều hốt hoảng liền bảo:

- Ðược rồi! Bắt giữ lão lại!

Nàng không biết bọn Bảo Ðại Sở đã rắc thuốc mê xuống hầm nên sợ để Nhạc Bất Quần nhảy lên được thì mọi người không địch nổi lão.

Bảo Ðại Sở đáp:

- Xinh tuân mệnh Ðại tiểu thư!

Hắn không dám nói rõ đã đào hầm và rắc thuốc mê. Hắn sợ Doanh Doanh truy cứu việc này vì lúc trước nàng đã bị Nhạc Bất Quần uy hiếp mà sao mọi người lại sợ chết không dám cứu viện? Ðó là một điều rất quan hệ.

Bảo Ðại Sở nín hơi xoay sống đao lại đập vào đầu Nhạc Bất Quần một cái thật mạnh. Dù lão không bị thuốc mê thì một đòn này cũng đủ làm cho lão mê man hàng nửa ngày mới tỉnh lại được.

Bảo Ðại Sở đập sống đao vào đầu Nhạc Bất Quần rồi mới kéo lão lên. Hắn lại ra tay điểm lẹ vào mười hai huyệt đạo Nhạc Bất Quần. Ðoạn dùng dây thừng rất chắc cột chân tay lão lại.

Nhạc Bất Quần bị thuốc mê, bị đánh, bị điểm huyệt lại bị cột chân tay thì dù lão có bản lãnh cao cường đến đâu cũng khó lòng trốn thoát.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ngưng thần nhìn nhau như đang mơ ngủ.