tintin27
04-24-2009, 08:49 PM
Hồi 52 - Lưỡng Nghi Ðao Pháp
Ông già cao lớn đó nổi giận quát hỏi:
- Người này là phản đồ của bổn phái, ai cũng có quyền giết chết cả. Người hà tất phải ra tay can thiệp đến làm chi?
Vô Kỵ đáp:
- Tôi đã nhận lời chữa khỏi trùng độc cho y. Lời của tôi đã nói ra là tôi phải làm cho kỳ được! Việc tranh chấp của quý phái mong lão tiền bối để về đến núi Hoa Sơn hãy thông thả thanh toán với nhau sau.
Ông già lùn liền xen lời nói:
- Sư đệ! Người này nói cũng có lý!
Nói xong y liền phi chân đá luôn vào yếu huyệt sau lưng của Tiên Vu Thông một cái. Người của Tiên Vu Thông bị đá bay tung lên, bắn ra đằng xa, rơi xuống đất kêu đến "bốp" một tiếng, rớt xuống ngay chỗ trước mặt của phái Hoa Sơn!
Vu Thông bị đá trúng yếu huyệt, tuy mình mẩy vẫn chưa hết đau đớn, nhưng đã câm miệng không kêu la như trước nữa! Chỉ ở dưới đất co dãn rung động thôi! Tuy y cũng có một vài đệ tử thân tín, nhưng sợ người y có chất độc rất lợi hại nên không ai dám tiến lên cứu giúp y cả.
Ông già lùn nói với Vô Kỵ rằng:
- Anh em chúng tôi là sư thúc của tên Tiên Vu Thông này, bạn đã giúp phái hoa sơn chúng tôi khám phá được một sự bí mật rất quan trọng, khiến Bạch Bồn sư điệt của chúng tôi được giải oan, chúng tôi rất cám ơn bạn!
Nói xong cả hai cùng vái chào Vô Kỵ.
Vô kỵ vội đáp lễ và trả lời:
- Có gì đâu mà quý vị cám ơn tôi như vậy?
Ông già lùn giơ đao lên chém luôn một thế hư, rồi mồm quát lớn:
- Nhưng danh dự của phái Hoa Sơn chúng ta đã bị tên tiểu tử này làm bại hoại hết, trước mặt đông đảo như vậy, nên dù sao anh em chúng ta cũng phải thí cái mạng già này với ngươi!
Ông già cao cũng tiếp lời nói luôn:
- Hôm nay anh em chúng ta thể nao cũng thí cái mạng già này đấu với người chí chết thì thôi!
Ông này tuy to lớn vạm vỡ nhưng việc gì cũng nghe theo ông già lùn, ông già lùn nói gì y cũng bắt chước nói theo ngay!
Vô Kỵ lại hỏi:
- Phái Hoa Sơn, người thanh vẫn là thanh, người tục vẫn là tục, ngẫu nhiên có một tên bại hoại như thế nhưng có ảnh hưởng gì đến quý phái đâu? Bất cứ đại môn phái nào ở trong võ lâm cũng đều có nhưng kẻ mất dạy như vậy nên hai vị hà tất phải áy náy trong lòng như thế làm chi?
Ông già cao liền hỏi lại chàng:
- Theo ý người nói thì không ảnh hưởng phải không?
Vô Kỵ đáp:
- Vâng!
Ông già cao quay lại nói với ông già lùn rằng:
- Sư ca! tiểu tử này bảo không ảnh hưởng gì cả, như vậy chúng ta bỏ qua cho y thôi!
Thì ra tính nết ông già cao rất thẳng thắn. Y có vẻ sợ hãi thầm Vô Kỵ, nên không dám ra tay đánh chàng ngay! ông già lùn lại quát lớn:
- Hãy diệt trừ kẻ địch bên ngoài trước rồi mới quét dọn trong nhà sau. Nếu ngày hôm nay phái Hoa Sơn chúng ta thắng không nổi tên Tiểu tử này thì phái Hoa Sơn chúng ta đứng làm sao ở trong võ lâm được?
Ông già cao thấy sư huynh mình nói như vậy, liền quay lại nói với Vô Kỵ rằng:
- Ðược lắm! Này tiểu tử kia! Chúng ta hai người đánh một mình ngươi! Nếu ngươi cho rằng không công bằng thì ngươi hãy chịu đầu hàng đi!
Ông già lùn cau mày lại quát mắng:
- Sư đệ!...
Vô Kỵ vội tiếp:
- Hai người đánh một mình tôi cũng được! Nếu hai vị thua thì từ giờ hai người đừng có gây thù hằn với Minh Giáo nữa nhé!
Ông già cao thấy chàng nói như vậy cả mừng liền lớn tiếng đáp:
- Hai anh em ta đánh một mình ngươi, thế nào ngươi cũng chết mất! Anh em chúng ta có một pho Luỡng Nghi Ðao Pháp biến hóa khôn lường. Hai người liên đao tấn công kẻ địch thì hàng vạn kẻ địch cũng không sao chống đỡ cho nổi! Ta chỉ lo ngươi đòi một đấu với một thôi, nhưng bây giờ ngươi đã đòi một đấu với hai anh em ta thì thế nào ngươi cũng thua đứt đi rồi! Nhưng ngươi đã nói ra rồi không được đòi đổi lại và cũng không được hối hận đấy nhé!
Vô Kỵ đáp:
- Tiền bối cứ yên chí, không bao giờ tôi đòi hỏi và hối hận đâu! Chỉ mong tiền bối nương tay cho một chút thôi!
Ông già cao lại nói tiếp:
- Ta đã ra tay đánh thì không bao giờ biết nương tay là gì cả! môn Lưỡng nghi đao pháp này càng đánh càng lợi hại chứ ta không có khách khứa gì đâu! Ta thấy ngươi cũng khá đấy! Nếu ta giết chết ngươi thì kể ra cũng đáng tiếc và tội nghiệp thật!...
Ông già lùn lại quát mắng tiếp:
- Câm mồm đi!
Mắng xong, y quay đầu lại nói với Vô Kỵ rằng:
- Mời chú em ra tay trước!
Nói xong, y liền múa đao xông lại chém luôn.
Vô Kỵ chỉ dùng cái quạt của Tiên Vu Thông khẽ đè lên ngang lưng đao và lôi ngang một cái, ông già cao liền lớn tiếng quát bảo:
- Này, này! Không được! Không được!... Ðấu như vậy thà không đấu còn hơn!
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Ông già cao trả lời:
- Cái quạt này có thuốc độc, lỡ tay một tí là nguy lắm đấy chứ không phải chơi đâu!
- Vâng! Thứ thuốc độc lợi hại này để lại trên đời chỉ có hại cho người thôi!
Vô Kỵ vừa nói vừa dùng hai ngón tay kẹp cán quạt ném xuống đất một cái. Cái quạt đó cắm phập vào trong đất, trên mặt đất chỉ còn lại có một cái lỗ nhỏ không thôi!
Chàng biểu diễn cái ném đó khiến tất cả những người có mặt tại đó đều phải vỗ tay khen ngợi! Vì ai cũng biết chưa chắc đã có người thứ hai có đủ công lực ném được như vậy!
Ông già cao kẹp thanh đao ở dưới nách vỗ tay khen ngợi và nói:
- Ngươi mau đi lấy khí giới khác lại đây đấu đi!
Vô Kỵ là một người rất thành thật không muốn khoe khoang trước mặt mọi người, nhưng cục diện lúc này nếu không biểu diễn một chút bản lĩnh để trấn áp mọi người thì khó mà bảo được sáu môn phái ngừng tay, và mình muốn trở về Trung Nguyên càng khó thêm, nên chàng hỏi lại ông già cao rằng:
Thưa tiền bối! Theo ý tiền bối thì tôi nên dùng khí giới gì?
Ông già cao, giơ tay lên vỗ vai chàng vài cái rồi vừa cười vừa nói:
- Thằng nhỏ này cũng lý thú đấy! Ngươi muốn dùng khí giới gì thì cứ việc dùng, sao lại đi hỏi ta như vậy?
Vô Kỵ thấy ông già vỗ vai mình như vậy, biết ông ta đã có thiện cảm với mình nên chàng vẫn cứ đứng yên cho ông già nọ vỗ vai. Cử chỉ của hai người khiến các người đứng quanh đó đều giật mình kinh hãi và cùng nghĩ thầm.
- Hai người đối địch với nhau, dù sao cũng không thể để cho kẻ địch tùy tiện vỗ vai mình như thế được! Mà Vô Kỵ lại không nghi ngờ gì cả, cứ để yên cho ông già kia vỗ vai. Nếu ông già kia dùng nội công vỗ mạnh xuống hay là thừa cơ vỗ lén vào yếu huyệt của chàng thì sao? Như vậy không cần tỷ võ mà hai người đã phân thắng bại rồi không?
Nhưng họ có biết đâu Vô Kỵ có thần công hộ thân, dù ông già có manh tâm ám hại chàng như thế nào cũng không làm gì chàng được!
Mọi người lại nghe thấy ông già cao vừa cười vừa nói tiếp:
- Ta bảo ngươi dùng khí giới gì ngươi cũng nghe theo mà dùng khí giới ấy hay sao?
Vô Kỵ mỉm cười và đáp:
- Cái đó không sao!
- Thằng nhỏ này cao cường lắm biết xử hết mười ban võ khí, nhưng bắt ngươi tay không đấu với chúng ta như vậy thì thật là bất công.
- Không sao, mời hai lão tiền bối cứ tấn công.
Ông già cao đưa mắt nhìn xung quanh định kiếm một thứ khí giới gì nặng và khó xử dụng để đưa chàng dùng. Ðột nhiên y thấy ở phía trái quảng trường có mấy tảng đá lờn, mỗi tảng đá nặng ước độ hai ba trăm cân, y liền chỉ tảng đá và nói:
- hôi được, lão phu cũng để ngươi được hơn một chút ngươi hãy xử dụng món khí giới này.
Nói xong, y ngẩng mặt lên trời cười tỏ ý muốn bông đùa Vô Kỵ.
Những tảng đá đó nặng như thế chỉ có thể dùng làm ghế ngồi chớ làm sao mà dùng làm khí giới được.
Không ngờ, Vô Kỵ mỉm cười đáp:
- Món khí giới này cũng lý thú đấy! Có phải lão tiền bối muốn thử võ công của tiểu bối không?
Nói xong, chàng từ từ tiến lại gần tảng đá.
Ông già cao vội xua tay gọi Vô Kỵ:
- Tôi nói đùa với chú em đấy chứ. Thôi, chú em mau mượn đao tới đây thử đao pháp với sư huynh đệ của lão.
Vô Kỵ vẫn đi tới đống đá dùng tay trái nắm lấy một tảng đá lớn nhất, nhẹ nhàng đưa lên trên cao, rồi quay trở lại nói với hai ông già rằng:
- Mời hai vị tấn công đi.
Chàng vừa dứt lời, thì cả người lẫn đá nhảy tới trước mặt hai ông già.
Mọi người thấy chàng sức mạnh như vậy đều há hốc mồm ra nhìn, quên cả khen ngợi.
Ông già cao giơ tay lên nắm lấy râu của mình kéo thẳng và la lớn:
- Thế này... thế này thì thật kỳ lạ quá.
Tới lúc này ông già lùn mới biết, ngày hôm nay đã gặp một đối thủ tài ba cao siêu. Y im lặng nhìn Vô Kỵ rồi nói:
- Lão xin thất lễ trước.
Nói xong, ông già ấy múa đao xông lại tấn công hông bên phải của Vô Kỵ. Ông già cao bỗng lên tiếng hỏi sư huynh:
- Sư ca đánh thật à!
Ông già lùn gật đầu đáp:
- Chẳng lẽ đánh nhau lại đánh giả hay sao?
Ông già lùn vừa nói vừa múa đao nhắm đầu vai Vô Kỵ chém xuống.
Vô Kỵ vội nhảy lùi sang bên để tránh. Ngờ đâu chàng đã thấy ông già cao múa đao chém tới. Chàng quát lớn:
- Hay lắm.
Chàng vừa quát vừa đưa tảng đá lên chống đỡ. Chỉ nghe thấy kêu "coong" một tiếng, lưỡi dao của ông già cao đã chém trúng tảng đá bể vụn và bụi bay mịt mù, Vô Kỵ thuận tay đẩy mạnh tảng đá sang phía bên địch.
Ông già cao lớn tiếng hỏi:
- Ối chà! Ðây là thế Thuận Thủy Thôi Châu (đẩy thuyền đi trên dòng nước xuôi). Thế ra cậu em xử dụng tảng đá lớn này mà cũng có thế võ đấy à?
Ông già lùn lại quát bảo ông già cao rằng:
- Sư đệ mau giở thế Hỗn Nguyên Nhất Phá ra.
Y vừa nói vừa múa đao vòng ngược trở lại nhằm người Vô Kỵ chém luôn.
Ông già cao cũng vội đỡ lời:
- Lưỡng Nghi Hợp Ðức...
Ông già lùn lại tiếp lời sư đệ:
- Nhựt Nguyệt Hối Minh.
Hai ông già mỗi người nói một câu là giở một thế đao ra, liên miên bất tuyệt tấn công đối thủ. Vô Kỵ giở Cửu Dương thần công vận chuyển tảng đá lớn dễ dàng theo ý chàng. Tha hồ hai ông già giở hết Lưỡng Nghi đao pháp ra, nhưng vì tảng đá trong tay quá lớn, Vô Kỵ chỉ khẽ chếch tảng đá sang bên là chống đỡ được thế công của hai ông già.
Hai bên đấu được một hồi lâu, Vô Kỵ bỗng ném tảng đá lên cao hai tay túm lấy cổ hai ông già, dí mặt hai người vào nhau rồi điểm huyệt cho hai người không sao cử động được. Chàng nhảy lùi về phía sau. Tảng đá lớn trên cao đang rơi xuống đầu hai ông già. Vì bị đối thủ điểm huyệt, hai ông già không sao tránh né được nữa. Tảng đá nặng hơn hai trăm cân ấy mà rớt xuống người thì hai ông già bị tan xương nát thịt. Mọi người thấy vậy đều thất thanh kêu la. Nhưng Vô Kỵ đã nhanh tay dùng tả chưởng đánh mạnh về phía trước. Tảng đá đang rơi chỉ còn mấy tấc nữa là trúng đầu hai ông già đã bị chưởng phong của Vô Kỵ đẩy tảng đá văng ra xa hơn trượng rớt xuống đất lún sâu quá nửa. Chàng mỉm cười, lại gần khẽ vỗ vai hai ông già và nói:
- Hai cụ chớ kinh hoàng! Tiểu bối đùa giỡn mà thôi.
Nói xong chàng vỗ mạnh vào người hai ông già một cái, hai ông già đã cử động được liền. Ông già lùn tái mặt thở dài nói:
- Hết rồi... hết rồi!!!
Ông già cao lắc đầu xen lời nói:
- Như thế không kể.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Sao lại không kể?
Ông già cao đáp:
- Vừa rồi cậu thị sức khoẻ mang tảng đá lớn lên, định đánh bẹp anh em lão chứ đâu phải thắng anh em lão bằng những thế võ cao siêu?
Vô Kỵ vừa cười vừa nói:
- Nếu lão tiền bối không kể thì xin tái đấu vậy.
Tái đấu cũng được nhưng phải nghĩ cách gì mới lạ để đấu bằng không, chú em cứ chiếm phần thắng, thì anh em lão có thua cũng không phục chút nào.
Lão tiền bối nói rất phải.
Ông già cao nói với Vô Kỵ rằng:
- Nếu chú em không phục thì khỏi cần đấu nữa, dù sao chú cũng không thua mà chúng tôi cũng không được. Hai bên huề nhau chờ mười năm sau, chúng ta lại tái đấu cũng không muộn...
Ông già lùn thấy sư đệ mình càng nói càng hồ đồ, vì y tự thấy dù sao em y cũng là tiền bối của phái Hoa Sơn, không thể nào đã đấu thua rồi mà lại bảo là chưa thua như thế được. Nên y vội xen lời nói với Vô Kỵ rằng:
- Anh em chúng ta đã nhận thua rồi. Câu bé họ Tăng kia muốn xử trí chúng ta như thế nào, cứ việc ra tay đi!
Vô Kỵ vội đáp:
- Xin lỗi hai vị tiền bối, sự thật tại hạ chỉ muốn giảng hòa quý phái với Minh Giáo thôi, chứ không có ý định gì khác cả.
Ông già cao lại vội tiếp lời:
- Không được! Chưa đấu qua một keo khác, chú bé đã vội đánh trống rút lui như vậy hay sao? Như vậy, chú chả chịu thua là gì?
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay lão tiền bối muốn sao?
Ông già cao đáp:
- Tuyệt nghệ Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn của chúng ta lợi hại như thế nào, vừa rồi chú em đã nếm mùi. Nhưng không biết chú em có biết Chính Lưỡng Nghi đao pháp của phái Côn Luân không? Kiếm pháp đó biến hóa tinh kỳ, ảo diệu lắm không kém đao pháp của phái Hoa Sơn. Nếu đao kiếm hợp bích thì lưỡng nghi hóa tứ tượng, tứ sinh bát quái, âm dương tương điều, thủy hỏa đồng chế... Hà...
Nói tới đó y cứ lắc đầu tắc lưỡi khen ngợi hoài rồi mới nói tiếp:
- Oai lực mạnh vô cùng, mạnh vô cùng, không biết chú em có dám chống đỡ hai pho đao kiếm cùng một lúc không?
Vô Kỵ quay đầu lại nhìn phái Côn Luân và lớn tiếng nói:
- Chẳng hay vị cao nhân nào của phái Côn Luân vui lòng ra chỉ giáo?
Ông già cao vọi cướp lời:
- Người trong phái Côn Luân, chỉ có hai vợ chồng Thiết Cầm tiên sinh mới xứng liên hiệp với anh em lão thôi. Chẳng hay Hà chưởng môn có can đảm không?
Mọi người thấy ông già cao nói như vậy đều mừng thầm và nghĩ:
- Không ngờ ông già này vớ vẫn như thế mà lại khôn ngoan. Chưa biết chừng ông ta lại nói khích vợ chồng chưởng môn của phái Côn Luân cùng ra nhập trận đấu cũng nên?
Hà Thái Sung và Ban Thục Nhàn đưa mắt nhìn nhau. Tuy vợ chồng không biết hai ông già này là ngươi thế nào của phái Hoa Sơn, nhưng họ thấy hai ông ấy là sư thúc của người chưởng môn của phái Hoa Sơn vai vế cao như vậy, chắc võ nghệ phải cao cường lắm. Có lẽ vì hai anh em ông ta ít bôn tẩu trên giang hồ, nên ít người biết tới tên tuổi họ đấy thôi. Ðồng thời vợ chồng Thái Sung cũng tự cho mình là ít vào Trung Nguyên nên không biết tên tuổi của hai ông già ấy.
Vì vậy cả hai vợ chồng nghĩ:
- Hai ông già địch không nổi thiếu niên họ Tăng kia lại còn muốn lôi kéo vợ chồng ta cùng xuống nước nếu thắng được đối thủ anh em họ sẽ vẻ vang, nhỡ thua thì sao? Hừ, hừ với Lưỡng Nghi kiếm pháp của vợ chồng chúng ta chẳng lẽ lại thua thiếu niên này hay sao?
Ông già cao lại lên tiếng nói tiếp:
- Có lẽ vợ chồng họ Hà của phái Côn Luân không dám đấu với chú em đâu. Ðiều này cũng không thể trách được họ, vì Lưỡng Nghi kiếm pháp của họ tuy lợi hại thật, nhưng hiềm một nỗi là hơi chậm một chút, so sánh với pho Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thì Lưỡng Nghi kiếm pháp của họ hơi kém một mức.
Thục Nhàn nghe nói cả giận, tung mình nhảy vào trong vòng đấu, chỉ tay vào mặt ông già cao và hỏi:
- Các hạ quý tính danh là gì?
Ông già cao đáp:
- Tôi họ Hà, xin chào Hà phu nhân.
Mọi người nghe thấy ông già nói như vậy không sao nhịn được, đều cười ồ lên vì thấy ông ta đã cầu lợi Thục Nhàn như vậy. Thục Nhàn là Thái Thượng chưởng môn (Tổ sư của người chưởng môn) của phái Côn Luân. Ngày thường chồng của nàng cũng phải sợ nàng ba phần, mấy chục năm nay nàng đã kiêu ngạo quen đi rồi. Xung quanh núi Côn Luân mấy trăm dặm, dân cư đều xem nàng như một nữ hoàng, nên khi nào nàng lại để cho ông già kia diễu cợt mình như vậy. Nàng đột nhiên rút kiếm ra đâm thẳng vào vai trái ông già một nhát. Nàng ra tay nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ thoáng cái mũi kiếm của nàng đã sắp đâmtrúng đối thủ rồi. Ông già kinh hãi vô cùng vội giơ đao lên chống đỡ, chỉ nghe thấy kêu "coong" một tiếng, đao kiếm va chạm nhau rất mạnh.
Nhờ vậy, ông già cao mới khỏi bị kiếm của Thục Nhàn đâm phải. Hồi nãy ông già cao đấu với Vô Kỵ thì như bị bó tay bó cẳng, võ công của ông rất tầm thường, nhưng lúc này ông già cao đấu với Thục Nhàn thì khác hẳn, đao pháp của ông ta lợi hại vô cùng.
Hai người vừa đấu xong một thế đao kiếm, đều lùi về phía sau một bước nhìn nhau tỏ vẻ thán phục tài ba của nhau. Hai người môn phái khác nhau, võ công cũng khác lạ, bình sinh chưa gặp nhau bao giờ, nhưng hai người mới đấu với nhau một thế đã cảm thấy võ công của đôi bên nếu liên hiệp đấu với địch thì không còn một chút sơ hở nào cả.
Thục Nhàn liền nghĩ:
- Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thật lợi hại. Nếu đao pháp của y liên hiệp với kiếm pháp của ta tấn công kẻ địch có thể nói bất cứ võ công của môn phái nào lợi hại đến đâu cũng không sao địch nổi chúng ta .
Nghĩ đoạn, nàng quay đầu lại bảo với chồng rằng:
- Này, anh Thái Xung lại đây.
Tuy không dám trái lệnh vợ, nhưng trước mặt mọi người đông đảo như vậy, Thái Xung vẫn làm ra vẻ của một chưởng môn. Y chỉ dùng giọng mũi trả lời "hừ" một tiếng rồi từ từ đứng dậy.
Lúc ấy bốn tên tiểu đồng dẫn đường đi trước, một bưng trường kiếm, một bưng Thiết Cầm, còn hai tên kia cầm hai phất trần.
Ði tới giữa quảng trường, bốn tên tiểu đồng vái chào một cái, lui về đứng sau lưng Thái Xung.
Thục Nhàn liền nói:
-
Phản lưỡng Nghi đao pháp phái Hoa Sơn cũng khá lợi hại đấy.
Ông già cao vừa cười vừa xen lời nới:
- Cám ơn Hà phu nhân đã tán thưởng như vậy.
Thục Nhàn liếc y một cái rồi nói tiếp:
- Chúng ta bốn người ra tay đấu với thằng nhãi này để thử xem sự hợp tác của phái Côn Luân với phái Hoa Sơn ra sao.
Nàng vừa nói tới đó, đột nhiên "ủa" một tiếng rồi trợn trừng mắt lên nhìn Vô Kỵ và hỏi:
- Ngươi... ngươi...
Tuy Vô Kỵ đã thay đổi rất nhiều, thân hình đã cao lớn hơn và trên mép đã có lún phún râu, nhưng hình ảnh của chàng vẫn còn in sâu trong đầu óc, nên vừa thoáng thấy nàng đã nhận ngay ra liền.
Vô Kỵ thấy Thục Nhàn hỏi như vậy vội đáp:
- Việc trước kia bà có cần tôi nói ra cho mọi người nghe không? Tôi đây là Tăng A Ngưu.
Thục Nhàn đã hiểu ý định của chàng, biết chàng không muốn cho mọi người biết tên họ chàng. Nếu bây giờ mình vạch rõ tên họ của chàng ra thì thế nào chàng ta cũng tuyên bố những việc thất đức của vợ chồng nàng cho mọi người biết ngay, nên nàng vội giơ trường kiếm lên nói rằng:
- Võ công của Tăng thiếu hiệp đã tiến bộ khá nhiều, thật đáng mừng. Bây giờ hãy xin thiếu hiệp chỉ giáo chúng tôi trước.
Lời nói của Thục Nhàn hiển nhiên là nàng chỉ muốn tỷ thí võ nghệ thôi chứ nhắc nhở đến chuyện cũ làm chi.
Vô Kỵ mỉm cười trả lời:
- Tại hạ vẫn ngưỡng mộ kiếm pháp thần công của Hà phu nhân đã lâu. Vậy bây giờ mong hai vị hãy nương tay cho.
Thái Xung vọi quay lại lấy thanh kiếm ở tay tiểu đồng rồi hỏi:
- Chẳng hay Tăng thiếu hiệp dùng khí giới gì thế?
Vô Kỵ trông thấy mặt Thái Xung, đã nghĩ ngay tới chuyện hai con rắn Kim Quang, Ngân Quang hút độc, mình bị đối thủ ném xuống vực thẳm. Ðôi rắn nhỏ đó không có thức ăn bị chết đói vân.. vân... Vì vậy, chàng càng nghĩ càng thương hai con rắn nhỏ ấy, đồng thời chàng lại nghĩ tới vợ chồng Thái Xung lên núi Võ Ðang bức tử cha mẹ mình, bắt mình uống rượu độc, Thái Xung còn đánh mình mặt mày sưng tím và ném mình xuống núi... Nếu không nhờ được Dương Tiêu đứng cạnh đó ra tay cứu thì lúc này mình đã tan xương nát thịt rồi. Bây giờ còn người đâu mà đứng ở đây làm kẻ giảng hòa nữa?
Vô Kỵ nghĩ tới đó, lửa giận bốc lên bừng bừng và nghĩ thầm:
- Hà Thái Xung mi giỏi lắm bữa nọ mi đánh ta lợi hại như thế nào, ngày hôm nay tuy ta không giết chết mi, nhưng ít ra ta cũng đánh mi một trận tơi bời cho hả tức .
Chàng nghĩ tới đó, đã thấy hai ông già với hai vợ chồng Thái Xung đứng ở bốn góc: hai người cầm đao, hai người cầm kiếm, ở dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lại thành tia sáng lấp loáng. Chàng đột nhiên giương hai cánh tay lên, người thẳng như cây gậy, nhảy lên trên cao, khi lướt qua cây mai gần đó, giơ tay trái bẻ luôn một cành rồi mới nhảy xuống.
Mọi người thấy chàng giở kinh công tuyệt diệu ra như vậy, đều thán phục vô cùng. Rồi lại thấy chàng tay cầm cành hoa mai từ từ đi tới giữa bốn người kia rồi nói:
- Tại hạ dùng cành hoa mai nầy làm khí giới để lãnh giáo võ nghệ cao siêu của hai phái Côn Luân và Hoa Sơn.
Cành hoa mai đó có chừng mười bông hoa, nửa số hãy còn là nụ chưa nở. Mọi người thấy chàng nói vậy kinh ngạc vô cùng và nghĩ thầm:
- Cành mai này khẽ va chạm là gãy liền, đem ra so sánh với kiếm và đao sắc bén như thế kia sao được .
Thục Nhàn cười nhạt đáp:
- Hay lắm, thiếu hiệp không coi võ công của hai phái Côn Luân và Hoa Sơn vào đâu cả.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Tại hạ nghe tiên phụ nói, năm xưa Hà Túc Ðạo tiên sinh, một vị tiền bối phái Côn Luân với Cầm, Kỳ, kiếm tam hiệp đã lừng danh thiên hạ, mà được người trong võ lâm xưng là Côn Luân Tam Thánh. Chỉ tiếc rằng chúng tôi hậu sinh quá muộn, không được chiêm ngưỡng những tài ba của vị tiền bối đó, rất lấy làm ân hận.
Mấy lời nói của chàng khiến mọi người đều hiểu chàng có ý khen những tiền bối của phái Côn Luân như vậy là muốn bảo những nhân vật của phái Côn Luân bây giờ không chống đỡ nổi một cái đánh của chàng. Ðang lúc ấy, trong phái Côn Luân bỗng có một người lên tiếng quát lớn:
- Tên gà con kia, mi có tài ba gì mà dám vô lễ với sư phụ ta như thế?
Giọng của người đó khàn khàn như tiếng thanh la bị bể vậy. Y vừa quát xong, đã ở trong đám đông nhảy ra liền. Lúc đó, mọi người mới thấy rõ y là một đạo sĩ, ăn mặc áo đạo bào màu vàng, râu mọc rất rậm, trông thật hung tợn. Y vừa ra tới đã múa kiếm nhằm sau lưng Vô Kỵ đâm luôn. Thân pháp của y rất nhanh, tuy y có lên tiếng cảnh cáo trước rồi mới tấn công sau, nhưng sự thật không khác vào đánh lén vậy.
Vô Kỵ không thèm quay lại nhìn, chờ mũi kiếm của đạo sĩ sắp đụng vào lưng mình mới đưa chân trái về phía sau hất một cái, rồi lại dẫm luôn thanh kiếm ấy xuống đất. Ðạo sĩ ấy dùng hết sức bình sinh để rút kiếm về, nhưng không sao rút được, lúc này Vô Kỵ mới từ từ quay lại nhìn mặt Ðạo sĩ đó.
Chàng mới hay Ðạo sĩ này không phải ai xa lạ chính là Tây Hoa Tử, khi chàng ở bể về Trung Nguyên gặp y lần đầu ở trên thuyền. Tính y rất nóng nảy hễ lên tiếng là vô lễ với mẹ chàng ngay. Nên chàng vừa trông thấy mặt Tây Hoa Tử đã mủi lòng ngay và hỏi:
- Ðạo trưởng có phải là Tây Hoa Tử không?
Tây Hoa Tử mặt đỏ bừng không trả lời cố hết sức rút gươm, Vô Kỵ bỗng rụt chân lại, thuận thế dùng mũi giày điểm vào lưỡi kiếm một cái. Tây Hoa Tử không ngờ đối thủ lại buông chân ra như vậy, nên y bị bắn giựt lùi về phía sau. Cũng may, y không phải là tay tầm thường, đã vội dùng tấn Thiên Cân Trụy ra giữ thăng bằng để cho khỏi té ngã. Nhưng y đã thấy một luồng sức mạnh truyền qua đẩy người y một cái thật mạnh nên y vẫn phải ngồi ngã phịch xuống đất, tiếp theo đó, có mấy tiếng kêu "keng! keng!" vang lên. Thì ra thanh trường kiếm trong tay y đã bị gãy làm mấy khúc, trong bàn tay y lúc bấy giờ chỉ còn cầm cái cán kiếm không mà thôi!
Tây Hoa Tử hổ vừa kinh hãi vừa xấu hổ vô cùng. Y liếc nhìn thấy sư nương mặt đầy vẻ hờn giận, y biết phen này mình đã làm mất sĩ diện cho sư môn rất lớn, chắc sau khi về tới núi, thế nào cũng sẽ bị khiển trách nặng nề, nên y càng hoảng sợ thêm, vội tung mình nhảy lên và quát lớn:
- Ðồ tiểu tặc...!
Ðáng lẽ Vô Kỵ định tha cho y quay trở về chỗ cũ, nhưng chàng nghe thấy y mắng mình là "đồ tiểu tặc" là đã làm nhục đến cha mẹ mình, nên chàng cầm cành mai khẽ phất một cái, thế là ba nơi yếu huyệt ở ngực và bụng của y đã bị chàng điểm trúng!
Nhưng mặt chàng vẫn làm bộ như không hay biết gì hếtmà quay lại nói với hai ông già và vợ chồng họ Hà rằng:
- Mời quý vị hãy xông vào tấn công đi!
Thục Nhàn vội lên tiếng quát mắng Tây Hoa Tử rằng:
- Ði ngay! Mi làm như vậy không đủ làm mất sĩ diện cho các người lớn rồi hay sao?
Tây Hoa Tử đáp:
- Vâng!
Nhưng y không sao có thể lê bước đi được. Thấy vậy Thục Nhàn càng nổi giận thêm:
- Ta bảo ngươi đi ra ngay! Có nghe chưa?
- Vâng, vâng! Thưa sư nương, vâng!
Mồm y tuy nói như vậy nhưng chân y vẫn không sao cử động được, Thục Nhàn tức giận hết sức liền nghĩ thầm:
- Sao Tây Hoa Tử bữa nay lại bỗng nhiên đâm ra bướng bỉnh với ta như vậy?
Thì ra vì Vô Kỵ điểm huyệt Tây Hoa Tử rất nhanh, Thục Nhàn mắt nhanh như vậy mà cũng không trông thấy kịp, nên khi nàng nghĩ xong, liền giơ tay ra đẩy vào vai Tây Hoa Tử một cái thật mạnh và quát:
- Bảo đứng ra đằng kia! Ðừng có ở đây làm vướng tay người khác!
Tây Hoa Tử bị Thục Nhàn đẩy xô ra ngoài xa mấy bước, chân tay vẫn cứng đờ tựa như một khúc gỗ!
Lúc này vợ chồng Thái Xung mới biết đồ đệ mình đã bị Vô Kỵ điểm huyệt mà mình không hay gì cả, nên cả hai cùng kinh hãi thầm.
Thái Xung giơ tay ra định giải huyệt cho Tây Hoa Tử nhưng y xoa đi xoa lại hoài mà Tây Hoa Tử vẫn nằm cứng đờ như trước.
Vô Kỵ liền chỉ Bất Hối đứng tựa Dương Tiêu và nói:
- Năm xưa, cô bé kia bị hai vị phong bế huyệt đạo cưỡng ép uống thuốc độc. Tôi không có cách nào giải huyệt đạo cho nàng, thì ngày hôm nay lệnh môn đồ cũng vậy. Cách điểm huyệt của quý phái và bổn phái khác nhau, nên ngài giải không được, cái đó có gì là lạ.
Mọi người nghe thấy chàng nói như vậy liền quay lại nhìn Bất Hối, thấy nàng trạc mười lăm, mười sáu thôi.
Như vậy, năm xưa khi nàng bị vợ chồng Thái Xung điểm huyệt tất nhiên còn bé nhỏ hơn bây giờ nhiều. Vợ chồng Thái Xung là chưởng môn của một đại môn phái như vậy, mà lại hà hiếp một cô bé nhỏ thế kia thì quả thật mất hết giá trị một vị chưởng môn. Thục Nhàn thấy mọi người nhìn mình bằng cặp mắt khinh thị liền nghĩ thầm:
- Nói nhiều chuyện cũ làm chi có ích lợi gì đâu?
Nghĩ đoạn, nàng múa kiếm nhằm mặt Vô Kỵ đâm luôn, đồng thời kiếm của Thái Xung cũng đâm vào phía sau lưng đối thủ.
Còn hai ông già phái Hoa Sơn cũng ra tay tấn công một lúc.
Vô Kỵ chỉ nhún mình một cái đã xuyên qua được hai đao và hai kiếm, còn múa cành mai qua trước mặt Thái Xung một cái bắt buộc Thái Xung phải đưa tréo thanh kiếm ra đâm vào lưng chàng để chàng phải hạ cành mai mà gạt kiếm của mình.
Vô Kỵ dùng ngón tay trỏ bên tay trái búng con dao của ông già lùn và cành mai của chàng thì gạt trường kiếm của Thái Xung, Thái Xung định dùng lưỡi kiếm chém vào cành mai, bụng nghĩ thầm:
- Võ công của mi dù cao siêu đến đâu, cành mai của mi dù thế nào cũng không thể chống đỡ nổi thanh kiếm sắc bén của ta.
Ngờ đâu, cành mai của Vô Kỵ cứ theo lưỡi kiếm của y mà quay tít.
Thái Xung bỗng cảm thấy trên cành mai có một luồng sức dịu dàng đẩy lưỡi kiếm của mình bắn sang bên. Chỉ nghe thấy kêu "coong" một tiếng, kiếm của y vừa đụng lưỡi đao của ông già cao chém tới, ông già đó thấy vậy vội la lớn:
- Ối chà, Hà Thái Xung sao ngươi lại giúp địch chém đao của ta như vậy?
Thái Xung mặt đỏ bừng không dám tự nhận kiếm của mình bị nôi lực của địch bắn ra, nên y chỉ trả lời:
- Nói bậy!
Y lại múa kiếm đâm mạnh vào người Vô Kỵ một nhát, lúc ấy Thục Nhàn đang đợi chờ ở phía sau, hễ Vô Kỵ lùi bước là tấn công luôn.
Hai ông già cao, lùn cùng giở Lưỡng Nghi đao pháp ra tấn công, hai môn đao pháp và kiếm pháp của Lưỡng Nghi ấy, tuy chính phản Lưỡng Nghi khác nhau, nhưng đều thoát thai ở trong Bát quái, cho nên bốn người đó càng đấu càng thuận tay, đao kiếm phối hợp tương phùng.
Vô Kỵ cũng đoán biết bốn người này phối hợp ra tay, thế nào cũng lợi hại lắm nên có mấy lần chàng suýt bị nguy hiểm. nếu khí giới ở trong tay chàng là đao kiếm thì chàng còn vân dụng nội công mà chấn gãy khí giới của đối phương. Nhưng lúc đầu chàng quá tự phụ chỉ dùng một cành mai để đối phó với địch thôi, nên lúc này có hối hận thì đã muộn rồi. Ðột nhiên chàng thấy đao của ông già lùn ở dưới đất chém tới, chàng vội tung mình nhảy lên tránh né, Thục Nhàn lẹ tay đâm luôn một kiếm quát lớn:
- Trúng!
Quả nhiên kiếm đó đã đâm trúng đùi Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội quay ngón tay lại điểm kiếm của Thục Nhàn thì trường kiếm của Thái Xung đã đâm tới một lúc. Nhất thời, không thể nào chống đỡ luôn bốn thế công của bốn đối thủ như vậy, chàng sực nghĩ ra một kế vội nhảy đến phía sau Tây Hoa Tử, Thục Nhàn đuổi theo đâm một kiếm, thế kiếm này của nàng độc và mạnh vô cùng. Nàng chỉ muốn giết chết Vô Kỵ ngay tại đây. Vô Kỵ ở phía sau Tây Hoa Tử thấy vậy vội co dúm người lại, nên kiếm của Thục Nhàn suýt chút nữa thì đâm trúng Tây Hoa Tử. Nàng vội gạt kiếm sang bên, Tây Hoa Tử hoảng sợ đến thất thanh kêu:
- Ối chà!
Khi Thái Xung ở trái tấn công tới, Vô Kỵ vội nhảy sang cạnh Tây Hoa Tử tránh né. Lúc này chàng vẫn chưa tìm ra yếu chỉ của hai môn chính phản Lưỡng Nghi võ công ấy. Chàng chưa nghĩ ra được cách phá giải nên chàng chỉ nhảy qua nhảy lại bên người Tây Hoa Tử tránh né. Chàng phải lấy tạm người Tây Hoa Tử làm cái mộc tạm chống đỡ và tránh né những đao kiếm kia. Tuy vậy chàng vẫn tự nhủ trách thầm.
Vết thương trên đùi của chàng tuy không nặng lắm nhưng máu tươi vẫn nhỏ giọt, trông tình thế của chàng lúc này rất tơi bời. những người đứng xem cạnh đó không sao nhịn được đều cất tiếng cười ồ. Thì ra lúc đó Tây Hoa Tử đứng cạnh đó cũng như tảng đá, còn Vô Kỵ cứ chạy đi, chạy lại quanh người y. Khi đao kiếm của bọn Thái Xung bốn người đâm chém tới chỉ còn một ly một tí là đâm trúng Vô Kỵ hay Tây Hoa Tử, thì Tây Hoa Tử đã thất thanh kêu la:
- Ủa!
- Ố!
- Ối chà!
Nhưng y chỉ kêu la như vậy thôi chứ không sao cử động được, quả thật là nguy hiểm và hoạt kê vô cùng.
Thục Nhàn càng tức giận thêm, thấy mấy lần sắp đâm được Vô Kỵ rồi, đều bị người của Tây Hoa Tử làm vướng chân vướng tay. Nàng chỉ muốn một kiếm chém người đồ đệ đó ra làm đôi cho bõ ghét. Nhưng vì tình thấy trò, nàng không thể nào hạ độc thủ được.
Ông già cao của phái Hoa Sơn thấy vậy liền cất tiếng nói:
- Hà phu nhân, nếu phu nhân không ra tay chém thì lão phải ra tay chém đây.
Thục Nhàn hậm hực đáp:
- Ngươi muốn làm gì thì làm ta không biết!
Ông già cao liền múa đao chém luôn vào ngang lưng Tây Hoa Tử.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Nguy tai! Nếu để cho y chém chết Tây Hoa Tử có phải ta mất cái mộc để chống đỡ đao kiếm không? Vả lại Tây Hoa Tử vì mình mà chết thì mối oán thù này lại càng rắc rối thêm.
Nghĩ đoạn, chàng dùng tay áo bên trái phất mạnh một cái, một luồng gió đã đẩy lưỡi đao của ông già sang một bên.
Ông già lùn lẳng lặng múa đao tấn công luôn Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội nhảy sang bên phải tránh né, đao của ông già lùn vẫn không thay đổi phương hướng mà chw1m luôn vào vai của Tây Hoa Tử, còn là giả bộ như lỡ tay, mồm thì lớn tiếng nói:
- Tây Hoa Ðạo huynh cẩn thận!
Thì ra ông già lùn là người rất đa mưu trí, y biết nếu chém chết Tây Hoa Tử thế nào cũng kết thù oán với phái Côn Luân nên y mới phải giả bộ làm như lỡ tay như thế, thì dù y có chém chết Tây Hoa Tử phái Côn Luân cũng không thể trách cứ y được. Nhưng Vô Kỵ đã quay lại dùng chưởng đẩy mạnh vào ngực ông già lùn ấy.
Ông già lùn bỗng ngạt thở vội dùng chưởng trái đẩy tay của Vô Kỵ ra, còn tay kia vẫn nhắm người Tây Hoa Tử chém xuống. Nhưng khi chưởng của y va chạm vào chưởng của đối thủ thì người y bị đẩy bắn về phía sau, suýt tí nữa té liền.
Ông già cao lớn đó nổi giận quát hỏi:
- Người này là phản đồ của bổn phái, ai cũng có quyền giết chết cả. Người hà tất phải ra tay can thiệp đến làm chi?
Vô Kỵ đáp:
- Tôi đã nhận lời chữa khỏi trùng độc cho y. Lời của tôi đã nói ra là tôi phải làm cho kỳ được! Việc tranh chấp của quý phái mong lão tiền bối để về đến núi Hoa Sơn hãy thông thả thanh toán với nhau sau.
Ông già lùn liền xen lời nói:
- Sư đệ! Người này nói cũng có lý!
Nói xong y liền phi chân đá luôn vào yếu huyệt sau lưng của Tiên Vu Thông một cái. Người của Tiên Vu Thông bị đá bay tung lên, bắn ra đằng xa, rơi xuống đất kêu đến "bốp" một tiếng, rớt xuống ngay chỗ trước mặt của phái Hoa Sơn!
Vu Thông bị đá trúng yếu huyệt, tuy mình mẩy vẫn chưa hết đau đớn, nhưng đã câm miệng không kêu la như trước nữa! Chỉ ở dưới đất co dãn rung động thôi! Tuy y cũng có một vài đệ tử thân tín, nhưng sợ người y có chất độc rất lợi hại nên không ai dám tiến lên cứu giúp y cả.
Ông già lùn nói với Vô Kỵ rằng:
- Anh em chúng tôi là sư thúc của tên Tiên Vu Thông này, bạn đã giúp phái hoa sơn chúng tôi khám phá được một sự bí mật rất quan trọng, khiến Bạch Bồn sư điệt của chúng tôi được giải oan, chúng tôi rất cám ơn bạn!
Nói xong cả hai cùng vái chào Vô Kỵ.
Vô kỵ vội đáp lễ và trả lời:
- Có gì đâu mà quý vị cám ơn tôi như vậy?
Ông già lùn giơ đao lên chém luôn một thế hư, rồi mồm quát lớn:
- Nhưng danh dự của phái Hoa Sơn chúng ta đã bị tên tiểu tử này làm bại hoại hết, trước mặt đông đảo như vậy, nên dù sao anh em chúng ta cũng phải thí cái mạng già này với ngươi!
Ông già cao cũng tiếp lời nói luôn:
- Hôm nay anh em chúng ta thể nao cũng thí cái mạng già này đấu với người chí chết thì thôi!
Ông này tuy to lớn vạm vỡ nhưng việc gì cũng nghe theo ông già lùn, ông già lùn nói gì y cũng bắt chước nói theo ngay!
Vô Kỵ lại hỏi:
- Phái Hoa Sơn, người thanh vẫn là thanh, người tục vẫn là tục, ngẫu nhiên có một tên bại hoại như thế nhưng có ảnh hưởng gì đến quý phái đâu? Bất cứ đại môn phái nào ở trong võ lâm cũng đều có nhưng kẻ mất dạy như vậy nên hai vị hà tất phải áy náy trong lòng như thế làm chi?
Ông già cao liền hỏi lại chàng:
- Theo ý người nói thì không ảnh hưởng phải không?
Vô Kỵ đáp:
- Vâng!
Ông già cao quay lại nói với ông già lùn rằng:
- Sư ca! tiểu tử này bảo không ảnh hưởng gì cả, như vậy chúng ta bỏ qua cho y thôi!
Thì ra tính nết ông già cao rất thẳng thắn. Y có vẻ sợ hãi thầm Vô Kỵ, nên không dám ra tay đánh chàng ngay! ông già lùn lại quát lớn:
- Hãy diệt trừ kẻ địch bên ngoài trước rồi mới quét dọn trong nhà sau. Nếu ngày hôm nay phái Hoa Sơn chúng ta thắng không nổi tên Tiểu tử này thì phái Hoa Sơn chúng ta đứng làm sao ở trong võ lâm được?
Ông già cao thấy sư huynh mình nói như vậy, liền quay lại nói với Vô Kỵ rằng:
- Ðược lắm! Này tiểu tử kia! Chúng ta hai người đánh một mình ngươi! Nếu ngươi cho rằng không công bằng thì ngươi hãy chịu đầu hàng đi!
Ông già lùn cau mày lại quát mắng:
- Sư đệ!...
Vô Kỵ vội tiếp:
- Hai người đánh một mình tôi cũng được! Nếu hai vị thua thì từ giờ hai người đừng có gây thù hằn với Minh Giáo nữa nhé!
Ông già cao thấy chàng nói như vậy cả mừng liền lớn tiếng đáp:
- Hai anh em ta đánh một mình ngươi, thế nào ngươi cũng chết mất! Anh em chúng ta có một pho Luỡng Nghi Ðao Pháp biến hóa khôn lường. Hai người liên đao tấn công kẻ địch thì hàng vạn kẻ địch cũng không sao chống đỡ cho nổi! Ta chỉ lo ngươi đòi một đấu với một thôi, nhưng bây giờ ngươi đã đòi một đấu với hai anh em ta thì thế nào ngươi cũng thua đứt đi rồi! Nhưng ngươi đã nói ra rồi không được đòi đổi lại và cũng không được hối hận đấy nhé!
Vô Kỵ đáp:
- Tiền bối cứ yên chí, không bao giờ tôi đòi hỏi và hối hận đâu! Chỉ mong tiền bối nương tay cho một chút thôi!
Ông già cao lại nói tiếp:
- Ta đã ra tay đánh thì không bao giờ biết nương tay là gì cả! môn Lưỡng nghi đao pháp này càng đánh càng lợi hại chứ ta không có khách khứa gì đâu! Ta thấy ngươi cũng khá đấy! Nếu ta giết chết ngươi thì kể ra cũng đáng tiếc và tội nghiệp thật!...
Ông già lùn lại quát mắng tiếp:
- Câm mồm đi!
Mắng xong, y quay đầu lại nói với Vô Kỵ rằng:
- Mời chú em ra tay trước!
Nói xong, y liền múa đao xông lại chém luôn.
Vô Kỵ chỉ dùng cái quạt của Tiên Vu Thông khẽ đè lên ngang lưng đao và lôi ngang một cái, ông già cao liền lớn tiếng quát bảo:
- Này, này! Không được! Không được!... Ðấu như vậy thà không đấu còn hơn!
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Ông già cao trả lời:
- Cái quạt này có thuốc độc, lỡ tay một tí là nguy lắm đấy chứ không phải chơi đâu!
- Vâng! Thứ thuốc độc lợi hại này để lại trên đời chỉ có hại cho người thôi!
Vô Kỵ vừa nói vừa dùng hai ngón tay kẹp cán quạt ném xuống đất một cái. Cái quạt đó cắm phập vào trong đất, trên mặt đất chỉ còn lại có một cái lỗ nhỏ không thôi!
Chàng biểu diễn cái ném đó khiến tất cả những người có mặt tại đó đều phải vỗ tay khen ngợi! Vì ai cũng biết chưa chắc đã có người thứ hai có đủ công lực ném được như vậy!
Ông già cao kẹp thanh đao ở dưới nách vỗ tay khen ngợi và nói:
- Ngươi mau đi lấy khí giới khác lại đây đấu đi!
Vô Kỵ là một người rất thành thật không muốn khoe khoang trước mặt mọi người, nhưng cục diện lúc này nếu không biểu diễn một chút bản lĩnh để trấn áp mọi người thì khó mà bảo được sáu môn phái ngừng tay, và mình muốn trở về Trung Nguyên càng khó thêm, nên chàng hỏi lại ông già cao rằng:
Thưa tiền bối! Theo ý tiền bối thì tôi nên dùng khí giới gì?
Ông già cao, giơ tay lên vỗ vai chàng vài cái rồi vừa cười vừa nói:
- Thằng nhỏ này cũng lý thú đấy! Ngươi muốn dùng khí giới gì thì cứ việc dùng, sao lại đi hỏi ta như vậy?
Vô Kỵ thấy ông già vỗ vai mình như vậy, biết ông ta đã có thiện cảm với mình nên chàng vẫn cứ đứng yên cho ông già nọ vỗ vai. Cử chỉ của hai người khiến các người đứng quanh đó đều giật mình kinh hãi và cùng nghĩ thầm.
- Hai người đối địch với nhau, dù sao cũng không thể để cho kẻ địch tùy tiện vỗ vai mình như thế được! Mà Vô Kỵ lại không nghi ngờ gì cả, cứ để yên cho ông già kia vỗ vai. Nếu ông già kia dùng nội công vỗ mạnh xuống hay là thừa cơ vỗ lén vào yếu huyệt của chàng thì sao? Như vậy không cần tỷ võ mà hai người đã phân thắng bại rồi không?
Nhưng họ có biết đâu Vô Kỵ có thần công hộ thân, dù ông già có manh tâm ám hại chàng như thế nào cũng không làm gì chàng được!
Mọi người lại nghe thấy ông già cao vừa cười vừa nói tiếp:
- Ta bảo ngươi dùng khí giới gì ngươi cũng nghe theo mà dùng khí giới ấy hay sao?
Vô Kỵ mỉm cười và đáp:
- Cái đó không sao!
- Thằng nhỏ này cao cường lắm biết xử hết mười ban võ khí, nhưng bắt ngươi tay không đấu với chúng ta như vậy thì thật là bất công.
- Không sao, mời hai lão tiền bối cứ tấn công.
Ông già cao đưa mắt nhìn xung quanh định kiếm một thứ khí giới gì nặng và khó xử dụng để đưa chàng dùng. Ðột nhiên y thấy ở phía trái quảng trường có mấy tảng đá lờn, mỗi tảng đá nặng ước độ hai ba trăm cân, y liền chỉ tảng đá và nói:
- hôi được, lão phu cũng để ngươi được hơn một chút ngươi hãy xử dụng món khí giới này.
Nói xong, y ngẩng mặt lên trời cười tỏ ý muốn bông đùa Vô Kỵ.
Những tảng đá đó nặng như thế chỉ có thể dùng làm ghế ngồi chớ làm sao mà dùng làm khí giới được.
Không ngờ, Vô Kỵ mỉm cười đáp:
- Món khí giới này cũng lý thú đấy! Có phải lão tiền bối muốn thử võ công của tiểu bối không?
Nói xong, chàng từ từ tiến lại gần tảng đá.
Ông già cao vội xua tay gọi Vô Kỵ:
- Tôi nói đùa với chú em đấy chứ. Thôi, chú em mau mượn đao tới đây thử đao pháp với sư huynh đệ của lão.
Vô Kỵ vẫn đi tới đống đá dùng tay trái nắm lấy một tảng đá lớn nhất, nhẹ nhàng đưa lên trên cao, rồi quay trở lại nói với hai ông già rằng:
- Mời hai vị tấn công đi.
Chàng vừa dứt lời, thì cả người lẫn đá nhảy tới trước mặt hai ông già.
Mọi người thấy chàng sức mạnh như vậy đều há hốc mồm ra nhìn, quên cả khen ngợi.
Ông già cao giơ tay lên nắm lấy râu của mình kéo thẳng và la lớn:
- Thế này... thế này thì thật kỳ lạ quá.
Tới lúc này ông già lùn mới biết, ngày hôm nay đã gặp một đối thủ tài ba cao siêu. Y im lặng nhìn Vô Kỵ rồi nói:
- Lão xin thất lễ trước.
Nói xong, ông già ấy múa đao xông lại tấn công hông bên phải của Vô Kỵ. Ông già cao bỗng lên tiếng hỏi sư huynh:
- Sư ca đánh thật à!
Ông già lùn gật đầu đáp:
- Chẳng lẽ đánh nhau lại đánh giả hay sao?
Ông già lùn vừa nói vừa múa đao nhắm đầu vai Vô Kỵ chém xuống.
Vô Kỵ vội nhảy lùi sang bên để tránh. Ngờ đâu chàng đã thấy ông già cao múa đao chém tới. Chàng quát lớn:
- Hay lắm.
Chàng vừa quát vừa đưa tảng đá lên chống đỡ. Chỉ nghe thấy kêu "coong" một tiếng, lưỡi dao của ông già cao đã chém trúng tảng đá bể vụn và bụi bay mịt mù, Vô Kỵ thuận tay đẩy mạnh tảng đá sang phía bên địch.
Ông già cao lớn tiếng hỏi:
- Ối chà! Ðây là thế Thuận Thủy Thôi Châu (đẩy thuyền đi trên dòng nước xuôi). Thế ra cậu em xử dụng tảng đá lớn này mà cũng có thế võ đấy à?
Ông già lùn lại quát bảo ông già cao rằng:
- Sư đệ mau giở thế Hỗn Nguyên Nhất Phá ra.
Y vừa nói vừa múa đao vòng ngược trở lại nhằm người Vô Kỵ chém luôn.
Ông già cao cũng vội đỡ lời:
- Lưỡng Nghi Hợp Ðức...
Ông già lùn lại tiếp lời sư đệ:
- Nhựt Nguyệt Hối Minh.
Hai ông già mỗi người nói một câu là giở một thế đao ra, liên miên bất tuyệt tấn công đối thủ. Vô Kỵ giở Cửu Dương thần công vận chuyển tảng đá lớn dễ dàng theo ý chàng. Tha hồ hai ông già giở hết Lưỡng Nghi đao pháp ra, nhưng vì tảng đá trong tay quá lớn, Vô Kỵ chỉ khẽ chếch tảng đá sang bên là chống đỡ được thế công của hai ông già.
Hai bên đấu được một hồi lâu, Vô Kỵ bỗng ném tảng đá lên cao hai tay túm lấy cổ hai ông già, dí mặt hai người vào nhau rồi điểm huyệt cho hai người không sao cử động được. Chàng nhảy lùi về phía sau. Tảng đá lớn trên cao đang rơi xuống đầu hai ông già. Vì bị đối thủ điểm huyệt, hai ông già không sao tránh né được nữa. Tảng đá nặng hơn hai trăm cân ấy mà rớt xuống người thì hai ông già bị tan xương nát thịt. Mọi người thấy vậy đều thất thanh kêu la. Nhưng Vô Kỵ đã nhanh tay dùng tả chưởng đánh mạnh về phía trước. Tảng đá đang rơi chỉ còn mấy tấc nữa là trúng đầu hai ông già đã bị chưởng phong của Vô Kỵ đẩy tảng đá văng ra xa hơn trượng rớt xuống đất lún sâu quá nửa. Chàng mỉm cười, lại gần khẽ vỗ vai hai ông già và nói:
- Hai cụ chớ kinh hoàng! Tiểu bối đùa giỡn mà thôi.
Nói xong chàng vỗ mạnh vào người hai ông già một cái, hai ông già đã cử động được liền. Ông già lùn tái mặt thở dài nói:
- Hết rồi... hết rồi!!!
Ông già cao lắc đầu xen lời nói:
- Như thế không kể.
Vô Kỵ vội hỏi:
- Sao lại không kể?
Ông già cao đáp:
- Vừa rồi cậu thị sức khoẻ mang tảng đá lớn lên, định đánh bẹp anh em lão chứ đâu phải thắng anh em lão bằng những thế võ cao siêu?
Vô Kỵ vừa cười vừa nói:
- Nếu lão tiền bối không kể thì xin tái đấu vậy.
Tái đấu cũng được nhưng phải nghĩ cách gì mới lạ để đấu bằng không, chú em cứ chiếm phần thắng, thì anh em lão có thua cũng không phục chút nào.
Lão tiền bối nói rất phải.
Ông già cao nói với Vô Kỵ rằng:
- Nếu chú em không phục thì khỏi cần đấu nữa, dù sao chú cũng không thua mà chúng tôi cũng không được. Hai bên huề nhau chờ mười năm sau, chúng ta lại tái đấu cũng không muộn...
Ông già lùn thấy sư đệ mình càng nói càng hồ đồ, vì y tự thấy dù sao em y cũng là tiền bối của phái Hoa Sơn, không thể nào đã đấu thua rồi mà lại bảo là chưa thua như thế được. Nên y vội xen lời nói với Vô Kỵ rằng:
- Anh em chúng ta đã nhận thua rồi. Câu bé họ Tăng kia muốn xử trí chúng ta như thế nào, cứ việc ra tay đi!
Vô Kỵ vội đáp:
- Xin lỗi hai vị tiền bối, sự thật tại hạ chỉ muốn giảng hòa quý phái với Minh Giáo thôi, chứ không có ý định gì khác cả.
Ông già cao lại vội tiếp lời:
- Không được! Chưa đấu qua một keo khác, chú bé đã vội đánh trống rút lui như vậy hay sao? Như vậy, chú chả chịu thua là gì?
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay lão tiền bối muốn sao?
Ông già cao đáp:
- Tuyệt nghệ Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn của chúng ta lợi hại như thế nào, vừa rồi chú em đã nếm mùi. Nhưng không biết chú em có biết Chính Lưỡng Nghi đao pháp của phái Côn Luân không? Kiếm pháp đó biến hóa tinh kỳ, ảo diệu lắm không kém đao pháp của phái Hoa Sơn. Nếu đao kiếm hợp bích thì lưỡng nghi hóa tứ tượng, tứ sinh bát quái, âm dương tương điều, thủy hỏa đồng chế... Hà...
Nói tới đó y cứ lắc đầu tắc lưỡi khen ngợi hoài rồi mới nói tiếp:
- Oai lực mạnh vô cùng, mạnh vô cùng, không biết chú em có dám chống đỡ hai pho đao kiếm cùng một lúc không?
Vô Kỵ quay đầu lại nhìn phái Côn Luân và lớn tiếng nói:
- Chẳng hay vị cao nhân nào của phái Côn Luân vui lòng ra chỉ giáo?
Ông già cao vọi cướp lời:
- Người trong phái Côn Luân, chỉ có hai vợ chồng Thiết Cầm tiên sinh mới xứng liên hiệp với anh em lão thôi. Chẳng hay Hà chưởng môn có can đảm không?
Mọi người thấy ông già cao nói như vậy đều mừng thầm và nghĩ:
- Không ngờ ông già này vớ vẫn như thế mà lại khôn ngoan. Chưa biết chừng ông ta lại nói khích vợ chồng chưởng môn của phái Côn Luân cùng ra nhập trận đấu cũng nên?
Hà Thái Sung và Ban Thục Nhàn đưa mắt nhìn nhau. Tuy vợ chồng không biết hai ông già này là ngươi thế nào của phái Hoa Sơn, nhưng họ thấy hai ông ấy là sư thúc của người chưởng môn của phái Hoa Sơn vai vế cao như vậy, chắc võ nghệ phải cao cường lắm. Có lẽ vì hai anh em ông ta ít bôn tẩu trên giang hồ, nên ít người biết tới tên tuổi họ đấy thôi. Ðồng thời vợ chồng Thái Sung cũng tự cho mình là ít vào Trung Nguyên nên không biết tên tuổi của hai ông già ấy.
Vì vậy cả hai vợ chồng nghĩ:
- Hai ông già địch không nổi thiếu niên họ Tăng kia lại còn muốn lôi kéo vợ chồng ta cùng xuống nước nếu thắng được đối thủ anh em họ sẽ vẻ vang, nhỡ thua thì sao? Hừ, hừ với Lưỡng Nghi kiếm pháp của vợ chồng chúng ta chẳng lẽ lại thua thiếu niên này hay sao?
Ông già cao lại lên tiếng nói tiếp:
- Có lẽ vợ chồng họ Hà của phái Côn Luân không dám đấu với chú em đâu. Ðiều này cũng không thể trách được họ, vì Lưỡng Nghi kiếm pháp của họ tuy lợi hại thật, nhưng hiềm một nỗi là hơi chậm một chút, so sánh với pho Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thì Lưỡng Nghi kiếm pháp của họ hơi kém một mức.
Thục Nhàn nghe nói cả giận, tung mình nhảy vào trong vòng đấu, chỉ tay vào mặt ông già cao và hỏi:
- Các hạ quý tính danh là gì?
Ông già cao đáp:
- Tôi họ Hà, xin chào Hà phu nhân.
Mọi người nghe thấy ông già nói như vậy không sao nhịn được, đều cười ồ lên vì thấy ông ta đã cầu lợi Thục Nhàn như vậy. Thục Nhàn là Thái Thượng chưởng môn (Tổ sư của người chưởng môn) của phái Côn Luân. Ngày thường chồng của nàng cũng phải sợ nàng ba phần, mấy chục năm nay nàng đã kiêu ngạo quen đi rồi. Xung quanh núi Côn Luân mấy trăm dặm, dân cư đều xem nàng như một nữ hoàng, nên khi nào nàng lại để cho ông già kia diễu cợt mình như vậy. Nàng đột nhiên rút kiếm ra đâm thẳng vào vai trái ông già một nhát. Nàng ra tay nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ thoáng cái mũi kiếm của nàng đã sắp đâmtrúng đối thủ rồi. Ông già kinh hãi vô cùng vội giơ đao lên chống đỡ, chỉ nghe thấy kêu "coong" một tiếng, đao kiếm va chạm nhau rất mạnh.
Nhờ vậy, ông già cao mới khỏi bị kiếm của Thục Nhàn đâm phải. Hồi nãy ông già cao đấu với Vô Kỵ thì như bị bó tay bó cẳng, võ công của ông rất tầm thường, nhưng lúc này ông già cao đấu với Thục Nhàn thì khác hẳn, đao pháp của ông ta lợi hại vô cùng.
Hai người vừa đấu xong một thế đao kiếm, đều lùi về phía sau một bước nhìn nhau tỏ vẻ thán phục tài ba của nhau. Hai người môn phái khác nhau, võ công cũng khác lạ, bình sinh chưa gặp nhau bao giờ, nhưng hai người mới đấu với nhau một thế đã cảm thấy võ công của đôi bên nếu liên hiệp đấu với địch thì không còn một chút sơ hở nào cả.
Thục Nhàn liền nghĩ:
- Phản Lưỡng Nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thật lợi hại. Nếu đao pháp của y liên hiệp với kiếm pháp của ta tấn công kẻ địch có thể nói bất cứ võ công của môn phái nào lợi hại đến đâu cũng không sao địch nổi chúng ta .
Nghĩ đoạn, nàng quay đầu lại bảo với chồng rằng:
- Này, anh Thái Xung lại đây.
Tuy không dám trái lệnh vợ, nhưng trước mặt mọi người đông đảo như vậy, Thái Xung vẫn làm ra vẻ của một chưởng môn. Y chỉ dùng giọng mũi trả lời "hừ" một tiếng rồi từ từ đứng dậy.
Lúc ấy bốn tên tiểu đồng dẫn đường đi trước, một bưng trường kiếm, một bưng Thiết Cầm, còn hai tên kia cầm hai phất trần.
Ði tới giữa quảng trường, bốn tên tiểu đồng vái chào một cái, lui về đứng sau lưng Thái Xung.
Thục Nhàn liền nói:
-
Phản lưỡng Nghi đao pháp phái Hoa Sơn cũng khá lợi hại đấy.
Ông già cao vừa cười vừa xen lời nới:
- Cám ơn Hà phu nhân đã tán thưởng như vậy.
Thục Nhàn liếc y một cái rồi nói tiếp:
- Chúng ta bốn người ra tay đấu với thằng nhãi này để thử xem sự hợp tác của phái Côn Luân với phái Hoa Sơn ra sao.
Nàng vừa nói tới đó, đột nhiên "ủa" một tiếng rồi trợn trừng mắt lên nhìn Vô Kỵ và hỏi:
- Ngươi... ngươi...
Tuy Vô Kỵ đã thay đổi rất nhiều, thân hình đã cao lớn hơn và trên mép đã có lún phún râu, nhưng hình ảnh của chàng vẫn còn in sâu trong đầu óc, nên vừa thoáng thấy nàng đã nhận ngay ra liền.
Vô Kỵ thấy Thục Nhàn hỏi như vậy vội đáp:
- Việc trước kia bà có cần tôi nói ra cho mọi người nghe không? Tôi đây là Tăng A Ngưu.
Thục Nhàn đã hiểu ý định của chàng, biết chàng không muốn cho mọi người biết tên họ chàng. Nếu bây giờ mình vạch rõ tên họ của chàng ra thì thế nào chàng ta cũng tuyên bố những việc thất đức của vợ chồng nàng cho mọi người biết ngay, nên nàng vội giơ trường kiếm lên nói rằng:
- Võ công của Tăng thiếu hiệp đã tiến bộ khá nhiều, thật đáng mừng. Bây giờ hãy xin thiếu hiệp chỉ giáo chúng tôi trước.
Lời nói của Thục Nhàn hiển nhiên là nàng chỉ muốn tỷ thí võ nghệ thôi chứ nhắc nhở đến chuyện cũ làm chi.
Vô Kỵ mỉm cười trả lời:
- Tại hạ vẫn ngưỡng mộ kiếm pháp thần công của Hà phu nhân đã lâu. Vậy bây giờ mong hai vị hãy nương tay cho.
Thái Xung vọi quay lại lấy thanh kiếm ở tay tiểu đồng rồi hỏi:
- Chẳng hay Tăng thiếu hiệp dùng khí giới gì thế?
Vô Kỵ trông thấy mặt Thái Xung, đã nghĩ ngay tới chuyện hai con rắn Kim Quang, Ngân Quang hút độc, mình bị đối thủ ném xuống vực thẳm. Ðôi rắn nhỏ đó không có thức ăn bị chết đói vân.. vân... Vì vậy, chàng càng nghĩ càng thương hai con rắn nhỏ ấy, đồng thời chàng lại nghĩ tới vợ chồng Thái Xung lên núi Võ Ðang bức tử cha mẹ mình, bắt mình uống rượu độc, Thái Xung còn đánh mình mặt mày sưng tím và ném mình xuống núi... Nếu không nhờ được Dương Tiêu đứng cạnh đó ra tay cứu thì lúc này mình đã tan xương nát thịt rồi. Bây giờ còn người đâu mà đứng ở đây làm kẻ giảng hòa nữa?
Vô Kỵ nghĩ tới đó, lửa giận bốc lên bừng bừng và nghĩ thầm:
- Hà Thái Xung mi giỏi lắm bữa nọ mi đánh ta lợi hại như thế nào, ngày hôm nay tuy ta không giết chết mi, nhưng ít ra ta cũng đánh mi một trận tơi bời cho hả tức .
Chàng nghĩ tới đó, đã thấy hai ông già với hai vợ chồng Thái Xung đứng ở bốn góc: hai người cầm đao, hai người cầm kiếm, ở dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lại thành tia sáng lấp loáng. Chàng đột nhiên giương hai cánh tay lên, người thẳng như cây gậy, nhảy lên trên cao, khi lướt qua cây mai gần đó, giơ tay trái bẻ luôn một cành rồi mới nhảy xuống.
Mọi người thấy chàng giở kinh công tuyệt diệu ra như vậy, đều thán phục vô cùng. Rồi lại thấy chàng tay cầm cành hoa mai từ từ đi tới giữa bốn người kia rồi nói:
- Tại hạ dùng cành hoa mai nầy làm khí giới để lãnh giáo võ nghệ cao siêu của hai phái Côn Luân và Hoa Sơn.
Cành hoa mai đó có chừng mười bông hoa, nửa số hãy còn là nụ chưa nở. Mọi người thấy chàng nói vậy kinh ngạc vô cùng và nghĩ thầm:
- Cành mai này khẽ va chạm là gãy liền, đem ra so sánh với kiếm và đao sắc bén như thế kia sao được .
Thục Nhàn cười nhạt đáp:
- Hay lắm, thiếu hiệp không coi võ công của hai phái Côn Luân và Hoa Sơn vào đâu cả.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Tại hạ nghe tiên phụ nói, năm xưa Hà Túc Ðạo tiên sinh, một vị tiền bối phái Côn Luân với Cầm, Kỳ, kiếm tam hiệp đã lừng danh thiên hạ, mà được người trong võ lâm xưng là Côn Luân Tam Thánh. Chỉ tiếc rằng chúng tôi hậu sinh quá muộn, không được chiêm ngưỡng những tài ba của vị tiền bối đó, rất lấy làm ân hận.
Mấy lời nói của chàng khiến mọi người đều hiểu chàng có ý khen những tiền bối của phái Côn Luân như vậy là muốn bảo những nhân vật của phái Côn Luân bây giờ không chống đỡ nổi một cái đánh của chàng. Ðang lúc ấy, trong phái Côn Luân bỗng có một người lên tiếng quát lớn:
- Tên gà con kia, mi có tài ba gì mà dám vô lễ với sư phụ ta như thế?
Giọng của người đó khàn khàn như tiếng thanh la bị bể vậy. Y vừa quát xong, đã ở trong đám đông nhảy ra liền. Lúc đó, mọi người mới thấy rõ y là một đạo sĩ, ăn mặc áo đạo bào màu vàng, râu mọc rất rậm, trông thật hung tợn. Y vừa ra tới đã múa kiếm nhằm sau lưng Vô Kỵ đâm luôn. Thân pháp của y rất nhanh, tuy y có lên tiếng cảnh cáo trước rồi mới tấn công sau, nhưng sự thật không khác vào đánh lén vậy.
Vô Kỵ không thèm quay lại nhìn, chờ mũi kiếm của đạo sĩ sắp đụng vào lưng mình mới đưa chân trái về phía sau hất một cái, rồi lại dẫm luôn thanh kiếm ấy xuống đất. Ðạo sĩ ấy dùng hết sức bình sinh để rút kiếm về, nhưng không sao rút được, lúc này Vô Kỵ mới từ từ quay lại nhìn mặt Ðạo sĩ đó.
Chàng mới hay Ðạo sĩ này không phải ai xa lạ chính là Tây Hoa Tử, khi chàng ở bể về Trung Nguyên gặp y lần đầu ở trên thuyền. Tính y rất nóng nảy hễ lên tiếng là vô lễ với mẹ chàng ngay. Nên chàng vừa trông thấy mặt Tây Hoa Tử đã mủi lòng ngay và hỏi:
- Ðạo trưởng có phải là Tây Hoa Tử không?
Tây Hoa Tử mặt đỏ bừng không trả lời cố hết sức rút gươm, Vô Kỵ bỗng rụt chân lại, thuận thế dùng mũi giày điểm vào lưỡi kiếm một cái. Tây Hoa Tử không ngờ đối thủ lại buông chân ra như vậy, nên y bị bắn giựt lùi về phía sau. Cũng may, y không phải là tay tầm thường, đã vội dùng tấn Thiên Cân Trụy ra giữ thăng bằng để cho khỏi té ngã. Nhưng y đã thấy một luồng sức mạnh truyền qua đẩy người y một cái thật mạnh nên y vẫn phải ngồi ngã phịch xuống đất, tiếp theo đó, có mấy tiếng kêu "keng! keng!" vang lên. Thì ra thanh trường kiếm trong tay y đã bị gãy làm mấy khúc, trong bàn tay y lúc bấy giờ chỉ còn cầm cái cán kiếm không mà thôi!
Tây Hoa Tử hổ vừa kinh hãi vừa xấu hổ vô cùng. Y liếc nhìn thấy sư nương mặt đầy vẻ hờn giận, y biết phen này mình đã làm mất sĩ diện cho sư môn rất lớn, chắc sau khi về tới núi, thế nào cũng sẽ bị khiển trách nặng nề, nên y càng hoảng sợ thêm, vội tung mình nhảy lên và quát lớn:
- Ðồ tiểu tặc...!
Ðáng lẽ Vô Kỵ định tha cho y quay trở về chỗ cũ, nhưng chàng nghe thấy y mắng mình là "đồ tiểu tặc" là đã làm nhục đến cha mẹ mình, nên chàng cầm cành mai khẽ phất một cái, thế là ba nơi yếu huyệt ở ngực và bụng của y đã bị chàng điểm trúng!
Nhưng mặt chàng vẫn làm bộ như không hay biết gì hếtmà quay lại nói với hai ông già và vợ chồng họ Hà rằng:
- Mời quý vị hãy xông vào tấn công đi!
Thục Nhàn vội lên tiếng quát mắng Tây Hoa Tử rằng:
- Ði ngay! Mi làm như vậy không đủ làm mất sĩ diện cho các người lớn rồi hay sao?
Tây Hoa Tử đáp:
- Vâng!
Nhưng y không sao có thể lê bước đi được. Thấy vậy Thục Nhàn càng nổi giận thêm:
- Ta bảo ngươi đi ra ngay! Có nghe chưa?
- Vâng, vâng! Thưa sư nương, vâng!
Mồm y tuy nói như vậy nhưng chân y vẫn không sao cử động được, Thục Nhàn tức giận hết sức liền nghĩ thầm:
- Sao Tây Hoa Tử bữa nay lại bỗng nhiên đâm ra bướng bỉnh với ta như vậy?
Thì ra vì Vô Kỵ điểm huyệt Tây Hoa Tử rất nhanh, Thục Nhàn mắt nhanh như vậy mà cũng không trông thấy kịp, nên khi nàng nghĩ xong, liền giơ tay ra đẩy vào vai Tây Hoa Tử một cái thật mạnh và quát:
- Bảo đứng ra đằng kia! Ðừng có ở đây làm vướng tay người khác!
Tây Hoa Tử bị Thục Nhàn đẩy xô ra ngoài xa mấy bước, chân tay vẫn cứng đờ tựa như một khúc gỗ!
Lúc này vợ chồng Thái Xung mới biết đồ đệ mình đã bị Vô Kỵ điểm huyệt mà mình không hay gì cả, nên cả hai cùng kinh hãi thầm.
Thái Xung giơ tay ra định giải huyệt cho Tây Hoa Tử nhưng y xoa đi xoa lại hoài mà Tây Hoa Tử vẫn nằm cứng đờ như trước.
Vô Kỵ liền chỉ Bất Hối đứng tựa Dương Tiêu và nói:
- Năm xưa, cô bé kia bị hai vị phong bế huyệt đạo cưỡng ép uống thuốc độc. Tôi không có cách nào giải huyệt đạo cho nàng, thì ngày hôm nay lệnh môn đồ cũng vậy. Cách điểm huyệt của quý phái và bổn phái khác nhau, nên ngài giải không được, cái đó có gì là lạ.
Mọi người nghe thấy chàng nói như vậy liền quay lại nhìn Bất Hối, thấy nàng trạc mười lăm, mười sáu thôi.
Như vậy, năm xưa khi nàng bị vợ chồng Thái Xung điểm huyệt tất nhiên còn bé nhỏ hơn bây giờ nhiều. Vợ chồng Thái Xung là chưởng môn của một đại môn phái như vậy, mà lại hà hiếp một cô bé nhỏ thế kia thì quả thật mất hết giá trị một vị chưởng môn. Thục Nhàn thấy mọi người nhìn mình bằng cặp mắt khinh thị liền nghĩ thầm:
- Nói nhiều chuyện cũ làm chi có ích lợi gì đâu?
Nghĩ đoạn, nàng múa kiếm nhằm mặt Vô Kỵ đâm luôn, đồng thời kiếm của Thái Xung cũng đâm vào phía sau lưng đối thủ.
Còn hai ông già phái Hoa Sơn cũng ra tay tấn công một lúc.
Vô Kỵ chỉ nhún mình một cái đã xuyên qua được hai đao và hai kiếm, còn múa cành mai qua trước mặt Thái Xung một cái bắt buộc Thái Xung phải đưa tréo thanh kiếm ra đâm vào lưng chàng để chàng phải hạ cành mai mà gạt kiếm của mình.
Vô Kỵ dùng ngón tay trỏ bên tay trái búng con dao của ông già lùn và cành mai của chàng thì gạt trường kiếm của Thái Xung, Thái Xung định dùng lưỡi kiếm chém vào cành mai, bụng nghĩ thầm:
- Võ công của mi dù cao siêu đến đâu, cành mai của mi dù thế nào cũng không thể chống đỡ nổi thanh kiếm sắc bén của ta.
Ngờ đâu, cành mai của Vô Kỵ cứ theo lưỡi kiếm của y mà quay tít.
Thái Xung bỗng cảm thấy trên cành mai có một luồng sức dịu dàng đẩy lưỡi kiếm của mình bắn sang bên. Chỉ nghe thấy kêu "coong" một tiếng, kiếm của y vừa đụng lưỡi đao của ông già cao chém tới, ông già đó thấy vậy vội la lớn:
- Ối chà, Hà Thái Xung sao ngươi lại giúp địch chém đao của ta như vậy?
Thái Xung mặt đỏ bừng không dám tự nhận kiếm của mình bị nôi lực của địch bắn ra, nên y chỉ trả lời:
- Nói bậy!
Y lại múa kiếm đâm mạnh vào người Vô Kỵ một nhát, lúc ấy Thục Nhàn đang đợi chờ ở phía sau, hễ Vô Kỵ lùi bước là tấn công luôn.
Hai ông già cao, lùn cùng giở Lưỡng Nghi đao pháp ra tấn công, hai môn đao pháp và kiếm pháp của Lưỡng Nghi ấy, tuy chính phản Lưỡng Nghi khác nhau, nhưng đều thoát thai ở trong Bát quái, cho nên bốn người đó càng đấu càng thuận tay, đao kiếm phối hợp tương phùng.
Vô Kỵ cũng đoán biết bốn người này phối hợp ra tay, thế nào cũng lợi hại lắm nên có mấy lần chàng suýt bị nguy hiểm. nếu khí giới ở trong tay chàng là đao kiếm thì chàng còn vân dụng nội công mà chấn gãy khí giới của đối phương. Nhưng lúc đầu chàng quá tự phụ chỉ dùng một cành mai để đối phó với địch thôi, nên lúc này có hối hận thì đã muộn rồi. Ðột nhiên chàng thấy đao của ông già lùn ở dưới đất chém tới, chàng vội tung mình nhảy lên tránh né, Thục Nhàn lẹ tay đâm luôn một kiếm quát lớn:
- Trúng!
Quả nhiên kiếm đó đã đâm trúng đùi Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội quay ngón tay lại điểm kiếm của Thục Nhàn thì trường kiếm của Thái Xung đã đâm tới một lúc. Nhất thời, không thể nào chống đỡ luôn bốn thế công của bốn đối thủ như vậy, chàng sực nghĩ ra một kế vội nhảy đến phía sau Tây Hoa Tử, Thục Nhàn đuổi theo đâm một kiếm, thế kiếm này của nàng độc và mạnh vô cùng. Nàng chỉ muốn giết chết Vô Kỵ ngay tại đây. Vô Kỵ ở phía sau Tây Hoa Tử thấy vậy vội co dúm người lại, nên kiếm của Thục Nhàn suýt chút nữa thì đâm trúng Tây Hoa Tử. Nàng vội gạt kiếm sang bên, Tây Hoa Tử hoảng sợ đến thất thanh kêu:
- Ối chà!
Khi Thái Xung ở trái tấn công tới, Vô Kỵ vội nhảy sang cạnh Tây Hoa Tử tránh né. Lúc này chàng vẫn chưa tìm ra yếu chỉ của hai môn chính phản Lưỡng Nghi võ công ấy. Chàng chưa nghĩ ra được cách phá giải nên chàng chỉ nhảy qua nhảy lại bên người Tây Hoa Tử tránh né. Chàng phải lấy tạm người Tây Hoa Tử làm cái mộc tạm chống đỡ và tránh né những đao kiếm kia. Tuy vậy chàng vẫn tự nhủ trách thầm.
Vết thương trên đùi của chàng tuy không nặng lắm nhưng máu tươi vẫn nhỏ giọt, trông tình thế của chàng lúc này rất tơi bời. những người đứng xem cạnh đó không sao nhịn được đều cất tiếng cười ồ. Thì ra lúc đó Tây Hoa Tử đứng cạnh đó cũng như tảng đá, còn Vô Kỵ cứ chạy đi, chạy lại quanh người y. Khi đao kiếm của bọn Thái Xung bốn người đâm chém tới chỉ còn một ly một tí là đâm trúng Vô Kỵ hay Tây Hoa Tử, thì Tây Hoa Tử đã thất thanh kêu la:
- Ủa!
- Ố!
- Ối chà!
Nhưng y chỉ kêu la như vậy thôi chứ không sao cử động được, quả thật là nguy hiểm và hoạt kê vô cùng.
Thục Nhàn càng tức giận thêm, thấy mấy lần sắp đâm được Vô Kỵ rồi, đều bị người của Tây Hoa Tử làm vướng chân vướng tay. Nàng chỉ muốn một kiếm chém người đồ đệ đó ra làm đôi cho bõ ghét. Nhưng vì tình thấy trò, nàng không thể nào hạ độc thủ được.
Ông già cao của phái Hoa Sơn thấy vậy liền cất tiếng nói:
- Hà phu nhân, nếu phu nhân không ra tay chém thì lão phải ra tay chém đây.
Thục Nhàn hậm hực đáp:
- Ngươi muốn làm gì thì làm ta không biết!
Ông già cao liền múa đao chém luôn vào ngang lưng Tây Hoa Tử.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Nguy tai! Nếu để cho y chém chết Tây Hoa Tử có phải ta mất cái mộc để chống đỡ đao kiếm không? Vả lại Tây Hoa Tử vì mình mà chết thì mối oán thù này lại càng rắc rối thêm.
Nghĩ đoạn, chàng dùng tay áo bên trái phất mạnh một cái, một luồng gió đã đẩy lưỡi đao của ông già sang một bên.
Ông già lùn lẳng lặng múa đao tấn công luôn Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội nhảy sang bên phải tránh né, đao của ông già lùn vẫn không thay đổi phương hướng mà chw1m luôn vào vai của Tây Hoa Tử, còn là giả bộ như lỡ tay, mồm thì lớn tiếng nói:
- Tây Hoa Ðạo huynh cẩn thận!
Thì ra ông già lùn là người rất đa mưu trí, y biết nếu chém chết Tây Hoa Tử thế nào cũng kết thù oán với phái Côn Luân nên y mới phải giả bộ làm như lỡ tay như thế, thì dù y có chém chết Tây Hoa Tử phái Côn Luân cũng không thể trách cứ y được. Nhưng Vô Kỵ đã quay lại dùng chưởng đẩy mạnh vào ngực ông già lùn ấy.
Ông già lùn bỗng ngạt thở vội dùng chưởng trái đẩy tay của Vô Kỵ ra, còn tay kia vẫn nhắm người Tây Hoa Tử chém xuống. Nhưng khi chưởng của y va chạm vào chưởng của đối thủ thì người y bị đẩy bắn về phía sau, suýt tí nữa té liền.