tintin27
04-24-2009, 08:50 PM
Hồi 53 - Ðộc chiến cao thủ
Tây Hoa Tử thấy Vô Kỵ hai lần ra tay cứu mình thoát chết trong lòng có vẻ cảm động nghĩ thầm:
- Nếu ngày hôm nay ta thoát chết thì thế nào ta cũng không để yên cho hai lão tặc cao, lùn của phái Hoa Sơn kia."
Lúc ấy vợ chồng Hà Thái Xung thấy Vô Kỵ nhất trí bảo vệ Tây Hoa Tử như vậy cả hai đều nghĩ thầm:
- Tiểu tử này thêm một sự lo lắng như vậy tất nhiên y càng bó tay bó chân hơn trước, và như thế chúng ta có thể dễ hạ được y hơn."
Hai vợ chồng Hà Thái Xung không cám ơn Vô Kỵ đã ra tay cứu đồ đệ mình thì chớ, lại còn nhân dịp này mà tấn công mạnh mẽ và ác độc hơn trước.
Những tay cao thủ của các môn phái Thiếu Lâm, Võ Ðang, Nga Mi, v.v... thấy vợ chồng Hà Thái Xung đê hèn như vậy đều lắc đầu thở dài, và ai nấy cũng tỏ vẻ hổ thẹn nữa, và cảm thấy trong tình thế này bốn người kia có giết chết Vô Kỵ đi chăng nữa mình càng cảm thấy hổ thẹn với lương tâm.
Thế đao của hai ông già cao, lùn không chịu buông lỏng, lúc tấn công Vô Kỵ lúc chém Tây Hoa Tử. Tuy trong đó Vô Kỵ là vai chính thật nhưng hai ông già muốn đả thương chàng rất khó. Nên chúng mới tấn công Tây Hoa Tử để dụ chàng ra tay cứu, như vậy mới dễ thành công hơn. Vì vậy, hai con đao của hai ông già tấn công Tây Hoa Tử nhiều hơn là đâm chém Vô Kỵ.
Vô Kỵ thấy càng đấu tình thế càng bất lợi, liền nghĩ thầm:
- Ta địch không nổi dù có chết cũng không sao, nhưng hà tất ta phải bắt đạo sĩ này chết lây vì ta?
Nghĩ đoạn, chàng liền dùng chưởng đẩy hai ông già cao và dùng cây mai giải huyệt đạo cho Tây Hoa Tử.
Lúc ấy con dao của ông già lùn vừa chém tới bên dưới của Tây Hoa Tử, chàng vội phi thân đá vào cổ tay đối thủ, ông già lùn vội rút tay lại. Không ngờ, Tây Hoa Tử vừa thấy chân tay cử động được đã giở quyền đấm một cái vào mũi ông già đó liền, máu mũi chảy ra như suối. Sự thật, võ công của ông già ấy cao siêu hơn Tây Hoa Tử nhiều, nhưng vì y không ngờ Tây Hoa Tử cử động được, nên khi Tây Hoa Tử đấm, y không kịp chống đỡ nên mới bị thương như thế.
Mọi người thấy vậy đều ha hả cười.
Ban Thục Nhàn thấy vậy cũng không nhịn được cười vội lên tiếng bảo Tây Hoa Tử rằng:
- Tây Hoa Tử ngươi mau lui ngay!
Tây Hoa Tử đáp:
- Vâng! Nhưng ông già cao còn nợ đệ tử một quyền.
Nói xong, y giơ tay ra định đánh ông già cao, nhưng ông già lùn đã xông lại dùng khuỷu tay thích mạnh vào ngực y một cái. Y loạng choạng mấy bước suýt té ngã, mồm hộc máu tươi liền.
Hà Thái Xung dùng tả chưởng để vào sau lưng y đẩy mạnh một cái.
Người của y đã bị đẩy ra ngoài xa mấy trượng.
Hà Thái Xung đẩy Tây Hoa Tử ra ngoài xong, liền múa kiếm xông lại đâm Vô Kỵ luôn.
Hai ông già cao, lùn cũng xông lại tấn công Vô Kỵ. Chướng ngại vật là Tây Hoa Tử đi khỏi, đao, kiếm bốn người lại càng phối hợp chặt chẽ vô cùng, nội lực của Vô Kỵ rất sung túc, nên dù có đấu cả ngày đêm cũng không mệt nhọc, nhưng thế công của bốn người kia quá tinh diệu và biến hoá vô cùng. Cho nên càng đấu càng cảm thấy áp lực đối phương nặng. Mọi người đứng ngoài xem cũng nhận thấy đấu thêm vài trăm hiệp nữa thì thế nào chàng cũng bi đối phương giết chết.
Sự thật, đao kiếm Chính Phản Lưỡng nghi pháp của phái Hoa Sơn và phái Côn Luân đây đều dựa theo Bát quái mà phát minh ra nên nó còn tinh diệu hơn Càn Khôn Ðại Nã Di của Tây Vực nhiều. Nhưng vợ chồng Hà Thái Xung và hai ông già cao, lùn mới luyện tới mức hai ba thành thôi, bằng không Vô Kỵ đã bị chúng chém hay đâm chết từ lâu rồi. Mặc dầu Vô Kỵ có nội lực kinh người như thế mà cũng không sao thoát khỏi vòng vây của chúng được. Ðấu thêm hồi lâu nữa, Vô Kỵ đã thử mấy lần biết muốn xông ra khỏi vòng vây không khó chút nào, nhưng chàng bỏ chạy như thế thì làm sao mà giải được mối nguy cơ cho Minh giáo? Nên chàng mới quyết định cứ nghiêm mật mà bảo vệ, đấu cho đối phương mỏi mệt hết rồi mới tuỳ cơ phản công lại. Nhưng kẻ địch bốn người không phải là tay tầm thường đấu mãi chưa có vẻ gì tỏ ra mỏi mệt cả.
Mặc dầu đã đấu được trên bốn trăm hiệp rồi, dù bọn chúng thắng thế hơn, nhưng chúng vẫn không sao đâm chém Vô Kỵ được. Lúc ấy, các trưởng lão và cao thủ của các môn phái đứng xem quanh đó, đều giơ tay chỉ trỏ những thế võ đang đấu, thế nào lợi hại, thế nào kém linh động, để dạy các đệ tử của phái mình.
Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi nói với các đệ tử rằng:
-Võ công của thiếu niên này quái dị lắm, nhưng vẫn không hơn được bốn người của phái Côn Luân và Hoa Sơn. Hiện giờ y còn bị địch thủ tấn công đến nỗi bó chân bó tay, võ công của Trung Nguyên bác đại tinh thâm lắm. Võ công bàng môn tả đạo của Tây Vực so sánh sao bằng. Lưỡng nghi hoá tứ tượng, tứ tượng hoá bát quái, chính biến có tất cả sáu mươi tư thế, kỳ biến cũng vậy. Chính kỳ tương hợp, sáu mươi tư nhân với sáu mươi tư, hoá ra bốn nghìn lẻ chín mươi sáu thế biến hoá tất cả. Các thế võ công trên thiên hạ này biến hoá phức tạp đến đâu cũng không thể nào nhiều bằng Chính Phản Lưỡng nghi đao kiếm pháp này được.
Từ khi thấy Vô Kỵ ra đấu với mọi người đến giờ, Chỉ Nhược lúc nào cũng quan tâm đến thắng bại của chàng. Nàng là môn hạ của phái Nga Mi, đã được Diệt Tuyệt sư thái cưng nhất nên nàng đã được Sư Thái truyền thụ cho rất nhiều môn võ bí truyền.
Lúc này liền lớn tiếng hỏi:
-Thưa sư phụ! Thế võ của Chính Phản Lưỡng nghi này tuy nhiều thật, nhưng dù sao cũng không thoát khỏi nguyên lý thái cực hoá thành âm dương lưỡng nghi.
Dương chia làm thái dương và thiếu âm, còn âm thì chia làm thiếu dương và thái âm, bốn thứ đó hợp thành tứ tượng. Ðệ tử thấy thế võ của bốn vị tiền bối này quả thật tinh diệu, nhưng lợi hại nhất là những phương vị ở dưới chân.
Giọng nói của nàng rất thanh thoát, nên ai ai cũng đều nghe thấy rõ và đồng quay lại nhìn nàng.
Tuy đang kịch chiếu với bốn tay cao thủ, Vô Kỵ vừa nghe thấy những lời nói đó, chàng liếc nhìn mới hay người vừa nói đó chính là Chỉ Nhược.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Tại sao nàng lại nói lớn tiếng như vậy? Phải chăng nàng có ý chỉ điểm cho ta biết cũng nên!
Chàng còn nghe thấy Diệt Tuyệt Sư thái nói tiếp:
- Mắt con cũng tinh tường đấy. Ðã nhận xét ra được những điểm cốt yếu võ công của các vị tiền bối như vậy!
Chỉ Nhược lại lẩm bẩm nói tiếp:
- Càn nam, Khôn bắc, Ly đông, Khảm tây, Chấn đông bắc, Ðoài đông nam, Tốn tây nam, Cấn tây bắc, từ Chấn đến Càn là thuận, từ Tốn đến Khôn là nghịch.
Thưa sư phụ, đúng như sư phụ đã dạy, Chính Lưỡng nghi kiếm pháp của phái Côn Luân lúc nẫy đi từ Chấn vị tới Càn vị, như vậy là thuận, còn Phản Lưỡng nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thì từ Tốn vị tới Khôn vị, như vậy là nghịch. Thưa sư phụ, chẳng hay ý kiến của con có đúng không?
Diệt Tuyệt Sư thái thấy đồ đệ của mình chỉ rõ được như vậy, trong lòng mừng thầm liền gật đầu đáp:
-Con thông minh lắm! Không uổng công sư phụ đã dạy bảo cho con bấy lâu nay!
Xưa nay Diệt Tuyệt Sư thái rất ít khen ngợi người, mà hôm nay phải lớn tiếng khen ngợi Chỉ Nhược như vậy, thấy Sư thái cưng người đồ đệ này biết bao!...
Diệt Tuyệt Sư thái quá mừng rỡ nên không để ý đến cái nguyên cớ gì sao Chỉ Nhược lại nói lớn tiếng như thế, nhưng những người đứng quanh đó đã có một số người biết được nàng lớn tiếng nói như vậy thì chắc thế nào cũng có một dụng ý gì ở bên trong? Chỉ Nhược thấy có nhiều người đang đưa mắt nhìn mình nàng liền giả bộ sung sướng một cách ngây thơ vừa vỗ tay vừa la lớn:
- Phải rồi! Phải!... Trong Tứ Tượng chưởng của phái Nga Mi chúng ta, trong cái tròn có cái vuông, âm dương tương thành, tròn ở bên ngoài là dương, vuông ở bên trong là âm. Tròn chuyển động nên là trời. Vuông nằm yên bên trong là đất. Thiên địa âm dương, vuông tròn động tịnh hình như còn hơn Chính Phản Lưỡng nghi này!
Xưa nay Duyệt Tuyệt Sư thái vẫn tự phụ Tứ Tượng chưởng của mình là tuyệt học của thiên hạ, nay bà ta nghe thấy Chỉ Nhược nói như vậy, gãi đúng lòng tự kiêu của mình nên rất hả lòng tự đắc, liền nói tiếp:
- Nguyên lý của nó là thế thật, nhưng cần phải xem người sử dụng công lực với kinh nghiệm ra sao trước?
Hồi còn nhỏ, Vô Kỵ có nghe thấy cha giảng giải Bát quái phương vị, nhưng vẫn chưa tin tưởng lắm, nay chàng nghe thấy Chỉ Nhược nói đến nguyên lý Tứ tượng thuận nghịch như thế nào, chàng liền rùng mình tỉnh ngộ vội để ý xem bước đi của bốn kẻ địch. Quả nhiên theo Tứ tượng bát quái mà biến ra, nên Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp của mình không thể nào thi thố được. Sự thật võ học của Tây Vực dù sao cũng không thể nào tinh thâm bằng võ học của Trung thổ được. Sở dĩ Vô Kỵ đấu lâu như thế mà không bại là vì chàng đã luyện được tới mức rất cao siêu, trái lại võ công của bốn người kia hãy còn non nớt. Bây giờ chàng đã biết nguyên lý võ công đối phương rồi, chỉ trong thoáng cái chàng đã nghĩ ra được bảy tám cách đối địch. Cách nào của chàng cũng có thể đánh cho bốn người kia té ngã, nhưng chàng lại nghĩ tiếp:
- Nếu lúc này ta giở những thế võ này hạ đối thủ, chỉ sợ Diệt Tuyệt sư thái trách cứ Chỉ Nhược. Bà già ấy độc ác lắm, việc gì bà ta cũng có thể làm được, như vậy có phải là ta đã làm liên luỵ đến nàng hay không?"
Thế rồi chàng vẫn giữ nguyên những thế võ cũ, không thay đổi tý nào, còn một mặt thì chàng chăm chú quan sát những thế của bốn kẻ địch, chàng đã biết rõ nguyên lý võ công của đối thủ rồi, nên chàng không còn bối rối như trước nữa. Chỉ thoáng cái chàng hiểu thấu được hết những bí quyết về võ công của Trung Thổ liền.
Chỉ Nhược thấy chàng vẫn chưa thay đổi thế võ để đối phó cùng kẻ địch, trong lòng nàng đã thấy nóng như lửa đốt, nàng liền nghĩ thầm rằng:
- Có lẽ chàng ta đang mải đối phó nên chưa nghĩ ra được thế võ tinh vi để phá thế võ của địch cũng nên!
Nàng thấy vợ chồng Hà Thái Xung càng bao vây càng chặt chẽ, còn Vô Kỵ thì hình như cầm cự không nổi, nàng bỗng đánh liều múa kiếm nhảy ra lớn tiếng nói:
- Bốn vị tiền bối của phái Côn Luân và Hoa Sơn đấu mãi vẫn không hạ nổi tiểu tử này, chi bằng hãy để cho phái Nga Mi chúng tôi đấu với y thử xem!
Hà Thái Xung cả giận quát mắng:
-Ngươi chớ có nói lôi thôi phá bĩnh! Mau bước ra đằng kia!
Ban Thục Nhàn cũng cau mày trợn mắt hỏi:
- Tiểu tử này là người thế nào của mi mà mi lại định ra đây bênh vực cho y? Mi muốn phản phải không? Phải biết phái Côn Luân chúng ta không phải dễ đối phó đâu!
Chỉ Nhược thấy vợ chồng Hà Thái Xung nói đúng tâm sự của mình, xấu hổ vô cùng, hai má đỏ bừng.
Diệt Tuyệt sư thái cũng lớn tiếng quát bảo:
- Chỉ Nhược! Mau quay trở lại! Phái Côn Luân của người ta không phải dễ đối phó đâu! Con có nghe thấy không?
Lời nói của sư thái vừa nhạo báng Ban Thục Nhàn vừa có vẻ bênh vực môn đồ của mình.
Vô Kỵ thấy vậy cảm động vô cùng, liền nghĩ tiếp:
- Nếu ta còn giả bộ địch không nổi đối thủ, chỉ e Chỉ Nhược thế nào cũng nghĩ cách khác ra tay trợ giúp ta. Nếu để Diệt Tuyệt sư thái biết rõ tâm sự của nàng thì nàng sẽ bị nguy hiểm lắm!
Nghĩ đoạn, chàng ha hả cười rồi lớn tiếng nói:
- Tôi là thủ hạ bại tướng của phái Nga Mi, đã bị Diệt Tuyệt sư thái bắt giữ, như vậy tất nhiên võ công của phái Nga Mi phải cao siêu hơn phái Côn Luân chứ!
Nói xong, chàng bước sang trái hai bước, dùng cành mai ở bên tay phải kéo mạnh một cái, đã có một luồng sức mạnh đánh phủ vào phía sau lưng ông già. Thế công này của chàng chỉ vừa đúng mức, nên đao của ông già bỗng xoay chiều nhằm vai của Ban Thục Nhàn chém xuống luôn. Thì ra, thế công này Vô Kỵ đã sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di theo phương vị bát quái mà đẩy thế đao của ông già lùn sang phương khác. Ban Thục Nhàn kinh hãi vô cùng, vội xoay gươm lại chống đỡ. Ngờ đâu đao của ông già cao lại nhằm người nàng chém tới. Hà Thái Xung thấy bị nguy hiểm vội múa kiếm xông lại gạt đao của ông già cao sang bên. Vô Kỵ lại thuận tay đánh luôn một chưởng, đẩy mũi đao của ông già lùn đâm vào bụng Hà Thái Xung.
Ban Thục Nhàn cả giận, nhanh tay đâm luôn ba kiếm một lúc, dồn ông già lùn chân tay cuống quýt lên.
Ông ta vội la lớn:
-Chúng ta chớ có mắc hỡm thằng nhỏ này!
Lúc này Hà Thái Xung mới tỉnh ngộ, vội xoay kiếm lại đâm Vô Kỵ. Nhưng lưỡi kiếm của y mới đâm tới nửa đường đã bị Vô Kỵ dùng Càn Khôn Ðại Nã Di đẩy mũi kiếm của y sang bên trái. Mũi kiếm đâm trúng cánh tay trái của ông già cao kêu đánh "soẹt" một tiếng, ông già đau đớn chịu không nổi kêu la om sòm, vội giở đao lên nhằm đầu Hà Thái Xung chém mạnh xuống, ông già lùn vội gạt đao của sư đệ mình, quát:
- Sư đệ chớ có loạn óc như vậy, đó là tiểu tử kia dở trò ma quỷ để hại chúng ta đấy. Ôi chà!...
Thì ra trong lúc ông già lùn đang nói, Vô Kỵ đã đẩy thế kiếm của Ban Thục Nhàn đâm ngay vào sau vai ông ta một nhát. Chỉ trong thoáng cái, hai ông già của phái Hoa Sơn đã một trước một sau bị thương. Những người đứng xem quanh đó đều kêu lên.
Vô Kỵ lại dùng cành mai khẽ gạt một cái, đao của ông già cao liền nhằm hông bên trái Ban Thục Nhàn đâm luôn, và chàng lại khiến kiếm của Hà Thái Xung đâm vào bụng dưới của ông già lùn. Ðấu thêm vài hiệp nữa, vợ chồng Hà Thái Xung lại bỗng nhiên dùng kiếm đâm nhau. Và ông già cao với ông già lùn cũng chém lẫn nhau nốt.
Tới lúc này, mọt người đã thấy rõ, sở dĩ bốn người đó đâm chém nhau như vậy là do Vô Kỵ dùng tay và khí giới xui nên.
Nhưng không ai biết rõ chàng dùng phương pháp gì mà khiến đối thủ lại đâm chém lẫn nhau như vậy.
Chỉ có một mình Quang Minh tả sứ Dương Tiêu đã học qua môn Càn Khôn Ðại Nã Di mới biết chàng dùng võ thuật gì thôi. Nhưng y không dám tin trên thế gian này có người luyện võ công tới mức tinh xảo như vậy.
Lúc ấy, trong trận đấu, vợ chồng họ Hà với sư huynh đệ hai ông già cao lùn càng đâm chém lẫn nhau càng hăng, khiến những người đứng xem bên ngoài không sao nhịn được đều ôm bụng cười ồ.
Tha hồ Ban Thục Nhàn cứ luôn mồm chỉ bảo Hà Thái Xung rằng:
-Xoay sang vị trí Vô vọng, tiến lên vị trí Mông, cướp lại vị trí Quy muội...
Nhưng bốn người vẫn bị võ công Càn Khôn Ðại Nã Di của Vô Kỵ bao trùm bốn mặt, tám phương. Bất luận họ cố gắng xoay sở đến đâu, đao kiếm của họ vẫn không nghe theo lời sai bảo của họ mà cứ đâm vào nhau.
Ông già cao lại lớn tiếng kêu gọi:
-Sư ca chém nhẹ một tý có được không?
Ông già lùn đáp:
-Ta chém tên tiểu tặc chớ có phải chém ngươi đâu.
-Sư ca cẩn thận, con đao của đệ đã chuyển hướng, sắp chém phải sư ca đấy...
Quả nhiên, ông già đó chưa nói dứt lời, lưỡi đao của ông ta đã chéo vào lưng ông già lùn liền.
Hà Thái Xung cũng lên tiếng:
- Nương tử, tiểu tặc này...
Ban Thục Nhàn vội ném trường kiếm xuống đất, ông già lùn thấy vậy liền nghĩ thầm:
- Phải đấy, chúng ta không dùng khí giới, chỉ dùng quyền và chưởng tấn công y thì y không còn dùng tà pháp như trước được nữa.
Nghĩ đoạn, ông ta vứt ngay đao xuống, múa quyền nhắm ngực Vô Kỵ đấm luôn.
Ngờ đâu, trường kiếm của Hà Thái Xung vừa chém tới, ông ta không có khí giới chống đỡ đành phải thâu quyền lại, vội cúi đầu tránh né.
Ban Thục Nhàn vội la lớn:
-Chúng ta vứt hết khí giới đi!
Hà Thái Xung hất mạnh một cái, trường kiếm ném ngay ra đằng xa, ông già cao cũng vứt đao, tay trái dùng Cầm nã thủ nhắm cổ Vô Kỵ chộp luôn. Ông ta thấy năm ngón tay đã nắm trúng cổ của đối thủ, vội dùng sức bóp chặt, thấy cổ của đối thủ cứng như gỗ, ông ta định thần nhìn kỹ, mới hay tay mình đang nắm cán đao của mình thì ngạc nhiên vô cùng.
Thì ra trong khi ông ta vứt đao đi, Vô Kỵ đã nhanh tay nhặt lấy và nhét luôn vào bàn tay đối thủ. Vì chàng ra tay quá nhanh nên ông già cao mới tưởng lầm đã nắm trúng cổ của kẻ địch rồi. Ông già cao nói:
- Ta đã bảo không dùng khí giới mà.
Nói xong, ông ta lại vứt đao xuống dưới đất, ngờ đâu Vô Kỵ lại nhanh tay nhặt lên nhét luôn vào tay ông ta.
Kẻ ném người nhặt mấy lần như vậy, ông già cao không sao vứt được đao của mình đi.
Ông ta kinh ngạc vô cùng và cũng tự cho đó là chuyện rất quái lạ nên ông ta cười và nói:
- Lạ thật, thằng nhỏ hôi thối này có phép thuật chăng?
Lúc ấy, ông già lùn với vợ chồng họ Hà, người múa chưởng, kẻ dùng quyền cùng xông lại tấn công Vô Kỵ một lúc. Quyền chưởng của phái Hoa Sơn và phái Côn Luân không kém gì khí giới của họ nên cũng lợi hại vô cùng, nhưng thân hình của Vô Kỵ không khác gì một con cá cứ trơn tuột. Nhiều khi những người đứng xem bên ngoài trông thấy chàng bị ba bốn đối thủ đánh trúng đến nơi, mà không hiểu chàng dùng cách gì tránh thoát hết được. Ðồng thời, hễ chàng ra tay tấn công thì bốn kẻ địch không sao chống đỡ nổi. Ðấu tới đây bốn người biết khó bề thắng nổi chàng, nên người nào người nấy chỉ muốn rút lui một cách toàn vẹn mà thôi.
Ông già cao đột nhiên la lớn:
- Tiểu tử hôi thối kia, coi chừng ám khí của ta.
Y vừa nói vừa khạc một cái, một cục đờm nhằm Vô Kỵ nhổ tới, Vô Kỵ đành phải né mình để tránh, nhân dịp đó ông già cao liền vứt thanh đao về phía sau lưng, mồm thì vừa cười vừa nói:
-Thế nào! Mi còn bắt buộc ta... Ôi chà! Xin lỗi...
Thì ra Vô Kỵ vừa tránh né, vừa lôi tay kéo người Ban Thục Nhàn đến phía sau mình nên cục đờm của ông già cao trúng ngay vào giữa lông mày nàng.
Ban Thục Nhàn tức giận quá mức, quyết tâm cùng hi sinh tính mạng với kẻ địch một lúc, nàng vội giơ mười đầu ngón tay ra nhắm mặt Vô Kỵ chộp luôn. Phía sau chàng lại có ông già lùn đang giơ hai tay định chộp vai cản đường nên chàng không còn đường lui nữa. Ông già cao và Hà Thái Xung thấy từ khi đấu đến giờ mới có dịp may như vậy đều xông lại tấn công một lúc, bụng nghĩ thầm:
- Lần này mi bị chúng ta vây, tha hồ chúng ta cấu xé. Tuy không đẹp người xem, nhưng khi nào chúng ta chịu bỏ lỡ dịp may này. Phen này xem mi còn giở trò gì ra tránh né nữa không?
Mọi người chỉ nghe thấy Vô Kỵ rú lên một tiếng thánh thót, người thì nhảy lên trên cao, hai tay cùng giở thần công Càn Khôn Ðại Nã Di ra một lúc.
Mọi người chỉ thấy chàng ở trên không khẽ xoay mình một cái đã bắn ra ngoài xa và hạ chân xuống chỗ cách trận đấu chừng hơn trượng. Lúc ấy trong trận, mọi người trông thấy Hà Thái Xung đang ôm chặt lưng vợ, Ban Thục Nhàn túm đầu vai chồng, hai ông già ôm nhau vật lộn, cả bốn người đều lăn lộn trên mặt đất.
Vợ chồng họ Hà đã nhận ra đối thủ của mình không phải là kẻ địch mà là người nhà, vội buông tay đứng dậy liền, còn ông già cao thì lớn tiếng la:
- Bắt được rồi, lần này xem mi còn đào tẩu đi đâu? Ôi chà, không phải...
Ông già lùn nổi giận quát mắng:
- Chú có buông ta ra không?
- Sư huynh không buông tay trước, tôi buông làm sao được?
- Nói ít một câu có được không?
Lúc này ông già cao cũng nổi giận trả lời:
- Anh cũng hơn tôi là mấy mà cứ làm bộ mình là sư ca, hơi tí là lên tiếng mắng tôi liền.
Ông già lùn buông hai tay ra quát lớn:
- Ðứng dậy đi!
Dù sao ông già cao cũng tung mình đứng dậy.
Ông già cao quay người lại nói với Vô Kỵ:
- Này tiểu tử hôi thối kia, ngươi chỉ giở tà pháp ra chứ có phải là đấu võ đâu, như vậy không phải là anh hùng hảo hán.
Ông già lùn biết có đấu thêm nữa cũng chỉ bêu xấu với thiên hạ thôi nên y đường hoàng tiến lên chắp tay chào Vô Kỵ và nói:
- Võ công của các hạ quả thật cái thế, lão chưa hề được thấy ai có tài ba như các hạ! Phái Hoa Sơn chúng tôi xin chịu thua!...
Vô Kỵ vội đáp lễ:
- Hậu bối không dám! Cái thắng của hậu bối hôm nay cũng là do sự may mắn đấy thôi. Vừa rồi bốn vị không nương tay thì hậu bối đã bị mất mạng dưới Chính-Phản Lưỡng nghi đao kiếm pháp của quý vị rồi.
Mấy lời nói của chàng rất khiêm tốn và khôn khéo vô cùng.
Ông già cao lấy làm đắc chí, vội xen lời nói:
- Thực à? Ngươi cũng bảo là mình đã thắng một cách may mắn à?
Vô Kỵ lại hỏi:
- Chẳng hay hai lão tiền bối quý tính đại danh là gì? Xin cho tiểu bối được hay để sau này nếu có gặp mặt thì tiểu bối biết mà tiện bề xưng hô!
Ông già cao đáp:
- Sư ca lão là Oai trấn...
Ông già cao vừa nói đến đấy đã bị ông già lùn quát mắng:
- Câm mồm!
Y mắng xong, liền quay lại nói tiếp với Vô Kỵ rằng:
-Anh em lão đây là kẻ bại tướng hổ thẹn vô cùng, nên tiện danh không đáng nói ra làm bẩn tai các hạ.
Nói xong y liền quay người trở vào đám đông của phái Hoa Sơn.
Ông già cao thấy vậy vừa vỗ tay cười vừa nói:
-Thắng bại là sự thường của binh gia! Lão đây không hề bận tâm đến vấn đề đó!
Y vừa nói vừa cúi mình xuống nhặt lấy hai thanh đao đã cong queo rồi thủng thẳng đi về phía chỗ ông già lùn liền.
Vô Kỵ đi tới cạnh Tiên Vu Thông, cúi xuống điểm vào chỗ hai yếu huyệt của y và nói:
- Việc ở đây xong xuôi ta sẽ chữa độc cho ngươi! Lúc này ta điểm huyệt như vậy là để ngăn chặn không cho độc khí chạy vào trong trái tim của ngươi.
Chàng đang nói bỗng phía sau lưng có gió lạnh thổi tới và cảm thấy hơi đau nhức, chàng kinh hãi vô cùng, không kịp tránh né, vội nhún chân nhảy lên trên cao. Thân hình của chàng nhanh như điện chớp bay tà tà lên trên không. Chàng liền nghe thấy hai tiếng kêu "bộp... bộp..." rất khẽ và một tiếng kêu "Ôi chà!", chàng vội quay đầu lại nhìn, liền thấy hai thanh trường kiếm của Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn đã song song cắm vào ngực Tiêu Vũ Thông rồi.
Thì ra vợ chồng họ Hà, nửa đời người tung hòanh thiên hạ chưa gặp địch thủ, nào ngờ ngày hôm nay lại bại dưới tay Vô Kỵ trước mặt mọi người nên cả hai người đều tức giận. Trong lúc vợ chồng họ cúi xuống nhặt kiếm, vừa thấy Vô Kỵ đang cúi mình điểm huyệt cho Tiên Vu Thông liền thuận tay dùng hai thanh kiếm, sử dụng một thế vô thanh vô sắc, nhằm ngay ngực Tiên Vu Thông ném luôn...
Thế kiếm vô thanh vô sắc là một tuyệt chiêu của phái Côn Luân, cần phải hai người cùng sử dụng một lúc mới được và công lực hai người phải ngang nhau và nội kình cũng phải ngang nhau mới có thể sử dụng được thế kiếm này. Thế kiếm ấy không hề phát ra tiếng động, nếu sử dụng trong bóng tối thì kẻ địch dù lợi hại đến đâu cũng bị hạ ngay. Nếu sử dụng thế kiếm này ban ngày mà đánh trộm sau lưng kẻ địch thì kẻ địch cũng không sao hay biết mà phòng bị cho được. Nhưng vợ chồng y có ngờ đâu Vô Kỵ có Cửu Dương thần công hộ thân nên đao kiếm của họ vừa đâm rách áo của chàng, thấy đau chàng đã vận thần công ra bảo vệ thân thể ngay. Vợ chồng y lúc ấy đã không sao thu thế kiếm ấy lại kịp mới lỡ tay giết chết người đồng môn của họ rồi.
Khi Vô Kỵ hạ chân xuống đất đã thấy những người đứng quanh đó xôn xao chê vợ chồng Hà Thái Xung là đê hèn.
Ðã trót thì phải trét, vợ chồng Hà Thái Xung không đếm xỉa gì đến lời chê trách của mọi người xôn xao lúc bấy giờ, cùng xông lại tiếp tục tấn công Vô Kỵ, trong bụng của cả hai đều nghĩ thầm rằng:
- Ở phía sau lưng đánh lén như vậy đã là đê hèn vô cùng rồi mà cũng không hạ được y, sau này chúng ta còn mặt mũi nào sống ở trên đời được nữa? Chi bằng bây giờ vợ chồng mình cố gắng giết chết y, rồi vợ chồng mình cũng tự tử chết đi cho rồi!"
Vô Kỵ tránh né luôn mấy thế, thấy thế kiếm nào của vợ chồng họ Hà cũng đều đấu một cách thí mạng, hình như muốn mình với địch cùng chết một lúc vậy. Chàng bỗng nghĩ ra một kế, liền ngồi xổm xuống, hốt lấy một nắm đất, dùng mồ hôi của bàn tay vo thành hai viên nho nhỏ, lúc ấy chàng thấy Hà Thái Xung ở bên trái, Ban Thục Nhàn ở bên phải cùng tấn công tới, chàng vội nhảy tới cạnh xác của Tiên Vu Thông, giả bộ thò tay vào túi của cái xác đó rồi mới quay mình lại dùng song chưởng tấn công hai người.
Vợ chồng họ Hà thấy ngực như bị đè nén, làm nghẹn hơi rất khó thở liền cùng há hốc mồm ra để phun hơi.
Vô Kỵ liền nhanh ném luôn hai viên bi đất đó vào mồm của hai người.
Hai vợ chồng Hà Thái Xung cùng ho lên mấy tiếng nhưng không làm sao mà nhổ hai viên đất ấy ra cho được. Cả hai đều kinh hãi thất sắc vì họ thấy hai viên thuốc đó Vô Kỵ lấy trong người của Tiên Vu Thông ra thì chắc thế nào cũng là một thứ thuốc độc gì đây? Nên hai người cùng nghĩ đến tình trạng thảm khốc của Tiên Vu Thông vừa rồi, lại càng kinh hãi thêm lên. Ban Thục Nhàn hoảng sợ đến suýt chết giấc.
Vô Kỵ chờ vợ chồng Hà Thái Xung thực hoảng sợ rồi mới thủng thẳng nói:
-Tiên Vu chưởng môn vẫn hay nuôi Kim Tầm, lúc nào cũng đem theo trong người, giấu ở trong một viên bao sáp. Vừa rồi hai vị đều nuốt phải, nếu vội nhổ ra trong lúc bao sáp chưa tan hết thì hoạ may còn có phương cứu chữa!
Vợ chồng Hà Thái Xung thấy Vô Kỵ nói như vậy càng hoảng sợ thêm, vội cố gắng vận nội lực để cố sức nhổ viên độc dược ấy ra, nhưng hai viên đất đó vào tới trong bụng họ đã tan hết rồi, thì làm sao mà còn có thể nhổ ra cho được!
Ông già cao của phái Hoa Sơn liền tới gần hai người, thấy hai người nôn oẹ những đất bùn ra liền chỉ vào đất bùn đó rồi vừa cười vừa nói:
- Ối chà! Ðây là phần của con Kim Tầm, Kim Tầm vừa vào đến bụng của hai người đã vội phóng uế ra ngoài rồi!...
Ban Thục Nhàn nghe nói liền kinh hãi và tức giận vô cùng, không biết lấy ai để tiết hờn, vừa gặp ông già cao bước tới và nói như vậy bao nhiêu sự tức giận đều đổ trút lên đầu của ông già đó, vội dùng tay trái đánh vào người ông già đó rất nặng.
Ông già cao cúi đầu tránh rồi vừa chạy vừa lớn tiếng nói:
- Ác phụ của phái Côn Luân kia! Mi đã giết chết đệ tử của bổn phái, phái Hoa Sơn của chúng ta nhất định không chịu để yên cho mi đâu!
Vợ chồng họ Hà nghe thấy ông già cao nói như vậy, trong lòng càng buồn bực thêm, nên cả hai cùng nghĩ thầm:
- Tuy Tiên Vu Thông là người gian ác thực, nhưng dù sao y cũng là chưởng môn của phái Hoa Sơn, vợ chồng chúng ta đã lỡ tay giết chết y gây nên một mối hoạ hiếm có trong võ lâm..."
Nhưng lúc này vợ chồng y thấy rằng mình đi nuốt phải Kim Tầm và cũng sắp phải chết đến nơi, nên vợ chồng y thấy cũng không cần bận nghĩ đến sự việc ấy nữa. Cả hai bây giờ chỉ có Vô Kỵ mới có thể cứu họ thoát chết mà thôi, nhưng họ cũng thừa biết từ trước đến nay mình toàn bạc đãi với Vô Kỵ như vậy thì có khi nào chàng ta lại chịu ra tay cứu chữa cho mình?
Vô Kỵ cười nhạt và nói:
- Hai vị khỏi phải kinh hoàng! Tuy Kim Tầm đã chui vào bụng của hai vị nhưng chất độc của nó phải sáu tiếng đồng hồ sau mới lan ra. Chờ hậu bối kết liễu việc lớn ở đây xong, thế nào cũng nghĩ cách mà cứu chữa giúp cho hai vị! Chỉ mong Hà phu nhân đừng có để rượu độc cho hậu bối uống như trước nữa thì hậu bối cám ơn vô cùng!
Vợ chồng họ Hà nghe chàng nói thế cả mừng vô cùng, tuy họ bị Vô Kỵ nói mỉa mai vài lời, nhưng họ vẫn can tâm chịu nhịn! Còn câu cám ơn thì vợ chồng họ ngượng mồm không dám lên tiếng nói, nên chỉ ầm ừ rồi trở về chỗ các đệ tử của mình mà đứng.
Vô Kỵ nói với theo họ rằng:
- Hai vị mau xin phái Không Ðộng bốn viên Ngọc Ðộng Hắc Thạch đơn uống trước đi! Như vậy chất độc mới không chạy vào trái tim.
Hà Thái Xung khẽ đáp:
- Cám ơn đã chỉ giáo cho!
Nói xong y liền phái đại đệ tử đi xin phái Không Ðộng mấy viên thuốc để uống.
Vô Kỵ cười thầm, vì chàng biết Hắc Thạch đơn đó là một thứ thuốc giải độc, nhưng uống xong, hai tiếng đồng hồ sau bụng sẽ đau như dao cắt! Một lát sau, quả nhiên vợ chồng họ Hà thấy bụng đau không sao chịu nổi, lại tưởng là Kim Tầm trúng độc ở trong bụng đang bắt đầu lâm nguy, chớ họ đâu có dè là mình đã bị mắc mưu Vô Kỵ!
Sở dĩ Vô Kỵ làm như thế, chỉ để cảnh cáo vợ chồng Hà Thái Xung và cũng để doạ nạt cho họ một phen thôi, chứ sự thật chàng không hề có ý định tâm trả thù. Nếu chàng định tâm báo thù thì khi nào lại đối xử với vợ chồng Hà Thái Xung nhẹ tay như vậy!
Phía bên kia Diệt Tuyệt sư thái nói với Tống Viễn Kiều rằng:
-Tống đại hiệp! Sáu đại môn phái chỉ còn quý phái với bổn phái hai phái thôi!
Lão ni là phái nữ lưu, vậy mong Tống đại hiệp đứng ra chủ trì toàn cục!
Tống Viễn Kiều đáp:
-Tiểu đạo đã bị Hân giáo chủ đánh thua một trận rồi, kiếm pháp của sư thái thần thông như vậy chắc thế nào cũng chế phục nổi tên tiểu bối này!
Diệt Tuyệt sư thái cười nhạt một tiếng, rút ỷ Thiên kiếm ở trên lưng xuống, từ từ đi ra đấu trường.
Nhị hiệp Dư Liên Châu của phái Võ Ðang từ đầu chí cuối cứ ngắm nhìn cử chỉ của Vô Kỵ hoài, chàng thấy võ công của Vô Kỵ tinh kỳ như thế cũng lấy làm ngạc nhiên và nghĩ thầm:
- Kiếm pháp của Diệt Tuyệt sư thái tuy mạnh thât, nhưng chưa chắc đã giỏi bằng bốn tay cao thủ của hai phái kia liên hiệp chiến đấu, nếu bà ta thất bại lần nữ, phái Võ Ðang lại chế phục không nổi thằng nhỏ này thì sáu đại môn phái chúng ta đều thua nó hết hay sao? Ðể ta hãy thử hư thật của nó ra sao trước mới được!
Nghĩ đoạn, chàng nhanh chân đi vào đấu trường trước, vừa nai nịt lại cho gọn gàng vừa nói:
- Thưa sư thái! Xin sư thái để cho năm sư huynh đệ chúng tôi thử tài cùng thiếu niên kia trước, rồi sư thái ra đấu với y, như vậy chỉ đấu một trận là thắng liền!
Mấy lời nói của chàng đã tỏ ra nội lực của phái Võ Ðang xưa nay vẫn được người ta khen ngợi là dẻo dai và lớn rộng. Từ Tống Viễn Kiều cho tới Mạc Thanh Cốc, năm người lần lượt đấu với Vô Kỵ, dù không thắng cũng có thể làm cho đối thủ mỏi mệt. Rồi khi ấy Diệt Tuyệt sư thái mới dùng kiếm thuật rất lợi hại ra đấu với đấu thủ, như vậy trận đấu của phái Nga Mi thế nào cũng chiến thắng.
Diệt Tuyệt sư thái hiểu dụng ý của Liên Châu liền nghĩ thầm.
- Phái Nga Mi của ta hà tất phải chịu mang ơn phái Võ Ðang như thế làm chi? Mà làm như vậy thì đã cho chúng ta có thắng đi nữa thì cũng chẳng vẻ vang chút nào! Ðối với một hậu sinh tiền bối, chưởng môn của phái Nga Mi hà tất phải cầu lợi như thế làm chi?
Tuy nhận thấy võ công của Vô Kỵ lợi hại, nhưng bà ta đoán chắc người của các môn phái sở dĩ bị chàng đánh bại là vì chính họ võ công rất tầm thường.
Bà ta nghĩ tới ngày nọ ở trên mặt tuyết, mình chỉ cần giơ tay ra là bắt được thằng nhỏ này liền... Càng nghĩ bà ta càng yên trí rằng thế nào cũng thắng Vô Kỵ dễ như chơi, nên bà ta liền phất tay áo một cái và nói với Dư Liên Châu rằng:
- Xin Dư nhị hiệp hãy trở về chỗ , ỷ Thiên Kiếm của lão ni một khi đã rút ra khỏi bao rồi, không thể nào tự tiện cắm lại vào bao lại một cách suông sẻ được!
Liên Châu nghe thấy Diệt Tuyệt sư thái nói như vậy liền chắp tay chào và rút lui liền.
Diệt Tuyệt sư thái cầm kiếm ỷ Thiên từ từ đi tới trước mặt Vô Kỵ.
Có rất nhiều giáo chúng của Minh Giáo đã bị hy sinh dưới mũi kiếm ỷ Thiên nên khi thấy và ta ra khiêu chiến, ai nấy đều tức giận .
Diệt Tuyệt sư thái quay về phái những người cười nói, bàn tán đó rồi cười nhạt một tiếng, nói:
- Kêu la cái gì? Ðể lão sư thái này giải quyết thằng nhỏ kia xong sẽ kết liễu các ngươi sau. Các ngươi hiềm vì chưa được chết đó ư?
Thiên Chính biết thanh kiếm ỷ Thiên của bà rất lợi, đã có nhiều tay cao thủ của Minh giáo bị giết hay bại trận bởi thanh kiếm ác độc ấy rồi, nên lão anh hùng liền khẽ hỏi:
- Tăng thiếu hiệp định dùng khí giới gì để đối phó với kẻ địch thế?
Vô Kỵ đáp:
- Cháu không có khí giới, vậy cụ bảo cháu nên dùng thứ gì để đối phó với thanh kiếm trong tay bà ta bây giờ?
Chàng đã từng được mục kích thanh ỷ Thiên Kiếm của Diệt Tuyệt sư thái và biết nó sắc bén vô cùng. Trong lòng chàng lúc ấy quả thực chưa biết nghĩ rằng mình sẽ dùng gì để đối phó với bà ta cả.
Thiên Chính thấy vậy, liền từ từ rút thanh kiếm của mình ra và đáp:
- Lão tặng cho chú em thanh kiếm Bạch Hồng này! Kiếm này tuy không nổi tiếng bằng thanh ỷ Thiên của tặc ni thực, nhưng nó cũng là một thanh kiếm hữu hạng trong giang hồ!
Nói xong, lão anh hùng dùng ngón tay búng vào thanh kiếm một cái, thanh kiếm đó cong queo như làn sóng ngay và có tiếng kêu rất thanh thoát!
Vô Kỵ cung kính đỡ lấy thanh kiếm ấy:
- Xin cám ơn cụ đã cho cháu thanh kiếm báu!
- Thanh kiếm này theo lão đã mấy chục năm và đã giết chết khá nhiều tiểu nhân gian trá. Ngày hôm nay lão lại muốn trông thấy nó được uống máu nơi cổ họng của lão ni kia thôi! Như vậy dù lão có chết cũng không còn thấy thiếu thốn cái gì nữa cả!
-Hậu bối thế nào cũng xin tận lực làm hài lòng lão tiền bối!
Nói xong, chàng cầm thanh kiếm Bạch Hồng, quay người lại, hai tay nắm cán kiếm chào sư thái và nói:
- Kiếm pháp của hậu bối không sao địch nổi kiếm pháp của sư thái và cũng không dám đối địch tay đôi với tiền bối như vậy. Tiền bối đã ngừng tay không giết giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo rồi. Vậy lúc này cũng mong sư thái nương tay cho!
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Bọn giặc của Nhuệ Kim Kỳ là do mi cứu giúp chứ Diệt Tuyệt sư thái này không hề tha thứ cho ai hết! Bây giờ nếu người thắng nổi trường kiếm của ta thì lúc ấy người muốn gì cũng được cả.
Giáo chúng của Ngũ Hành Kỳ thấy Diệt Tuyệt sư thái nói như vậy càng tức giận thêm, đều đồng thanh la lớn:
- Lão tặc ni kia! Có dám đấu tay không với Tăng thiếu hiệp không?
Diệt Tuyệt sư thái mặt trở nên lầm lì. Bà ta làm ra vẻ như không để ý đến những lời nói khích bác đó mà chỉ lớn tiếng quát bảo Vô Kỵ rằng:
- Tấn công đi!
Vô Kỵ chưa chính thức luyện kiếm pháp bao giờ. Lúc này đột nhiên bảo chàng sử dụng kiếm thì bảo sao chàng không cuống quít? Sau chàng bỗng sực nghĩ đến Lưỡng Nghi kiếm pháp của Hà Thái Xung vừa rồi, thế kiếm nào cũng rất tinh kỳ, chàng liền bắt chước một thế kiếm Lưỡng Nghi, đưa thanh kiếm tà tà ra đâm đối thủ.
Diệt Tuyệt sư thái thấy vậy liền ngạc nhiên và thất thanh nói:
- ủa! Ðây là thế kiếm Tiêu Bích Ðoạn Vân của phái Côn Luân đây mà!
Bà ta vừa nói, vừa múa kiếm nhằm yếu huyệt của Vô Kỵ mà đâm tới chớ không thèm đỡ thế kiếm của chàng vừa đâm mình! Bà ta ra tay vừa mạnh vừa nhanh, lợi hại vô cùng!
Vô Kỵ rất kinh hãi, vội lướt sang bên để tránh né, nhưng mũi kiếm của Diệt Tuyệt sư thái đã đâm đến yết hầu của chàng rồi.
Chàng thất kinh vội ngã người về phía sau, lộn mấy vòng để tránh né. Ðang định đứng dậy, chàng lại nghe thấy ở phía sau cổ lại có một luồng gió mạnh ùa tới, biết nguy tai đến nơi, chàng vội đạp mạnh chân một cái, người bắn lên cao và ngoài xa luôn.
Thế tránh này của chàng rất tuyệt diệu, các người đứng xem quanh đó đang định lên tiếng khen ngợi nhưng họ đã thấy Diệt Tuyệt sư thái phi thân nhảy tới, không đợi chờ người của Vô Kỵ hạ chân xuống đất, đã múa kiếm bao vây lấy người chàng rồi.
Vô Kỵ đang lơ lửng trên không, chàng thấy mình không còn cách nào tránh né được nữa, chàng biết lúc này nếu hạ thân xuống nửa thước là hai chân sẽ bị đối phương chém gãy ngay, mà nếu mình hạ thân xuống ba thước thì lưng của mình thể nào cũng bị chém đứt làm đôi tức thì.
Ðang lúc kinh hiểm vô cùng, chàng lại bỗng sực nhớ đến một điều. Chàng liền vội giở Càn Khôn Ðại Nã Di ra, không cần nghĩ ngợi, chàng vội giơ trường kiếm ra điểm luôn. Mũi kiếm Bạch Hồng của chàng đụng vào mũi kiếm ỷ Thiên, thanh kiếm của chàng cong như cái cung rồi kêu "coong" lên một tiếng, thanh kiếm đó đã bắn ngược trở lên, chàng liền mượn sức ấy mà tung mình nhảy lên trên cao!
Diệt Tuyệt sư thái vẫn không nương tay, đuổi theo tấn công luôn ba kiếm liền. Khi bà ta sắp tấn công đến thế kiếm thứ ba thì người của Vô Kỵ cũng vừa trầm xuống, chàng đành phải dùng kiếm Bạch Hồng ra chống đỡ. Lại nghe thấy tiếng "coong" một tiếng nữa, thanh kiếm của chàng giờ đây chỉ còn lại một khúc thôi!
Nhân cơ hội, chàng liền thuận tay giơ chưởng lên đánh luôn một cái vào đầu Diệt Tuyệt sư thái. Bà ta thấy vậy định khoa kiếm chặt cổ tay chàng.
Vô Kỵ chờ ỷ Thiên kiếm sắp chém tới nơi liền dùng ngón tay búng mạnh một cái, người chàng đã bay ngược trở lại tức thì.
Riêng về Diệt Tuyệt sư thái thì bà ta cũng thấy cánh tay tê tái, hồ khẩu tay rung động rất mạnh, bảo kiếm suýt rời khỏi tay bởi cái búng rất lợi hại vừa rồi của đối phương. Bà ta kinh hãi vô cùng, nhưng đã thấy Vô Kỵ đứng ở ngoài xa hơn hai trượng tay cầm thanh kiếm gãy, đứng ngẩn người ra nhìn. Trận đấu này vừa bắt đầu, Diệt Tuyệt sư thái ra tay đã tấn công luôn tám thế, thế kiếm nào cũng độc ác vô cùng, thế mà Vô Kỵ đều hoá giải được hết, mặc dầu chàng đứng ở địa vị lép vế hơn. Nhưng rõ ràng mọi người trông thấy chàng sắp sửa bị đối thủ đâm chết đến nơi, mà chàng lại tránh né được một cách hết sức tài tình. Hai người, kẻ thì tấn công vô cùng tinh xảo, mà người tránh cũng lại hết sức kỳ ảo.
Mọi người đứng xem, tới lúc này mới hòan hồn và mới cùng vỗ tay khen ngợi.
Vừa rồi trong lúc Vô Kỵ búng thanh kiếm khiến đối thủ bán thân tê tái nếu chàng biết nhân dịp may ấy phản công lại thì thế nào cũng thắng lợi. Nhưng khốn nỗi, chàng thiếu kinh nghiệm đối địch, nên mới không biết nắm lấy dịp may hi hữu đó.
Diệt Tuyệt sư thái thấy võ công của Vô Kỵ tiến bộ một cách nhanh chóng và kỳ lạ như vậy, trong lòng cũng ngạc nhiên vô cùng. Nhưng bà ta đã định thần ngay được và bảo Vô Kỵ rằng:
- Ngươi hãy đổi thanh kiếm khác rồi hãy tái đấu với ta!
Vô Kỵ nhìn thanh kiếm gãy và nghĩ thầm:
- Thanh bảo kiếm này là của ông ngoại cho ta, vừa ra đấu, ta đã để cho kẻ địch làm huỷ thanh kiếm liền, như vậy ta thật có lỗi với ông của ta lắm. Bây giờ làm gì có bảo đao kiếm sắc bén nào chống đỡ nổi ỷ Thiên Kiếm kia chớ?
Chàng đang ngẫm nghĩ, Chu Ðiên bỗng lớn tiếng nói:
- Lão có một thanh bảo đao đây, chú em hãy sử dụng thanh bảo đao này của lão mà đối địch với lão tặc ni!
Vô Kỵ đáp:
- Ỷ Thiên Kiếm sắc bén lắm, chỉ sợ làm hư bảo đao của lão tiền bối thôi.
- Hư hỏng cũng không sao, chú em cứ lấy mà sử dụng đi. Nếu chú em địch không nổi lão tặc ni, thì chúng ta đây đều chết hết còn tính mạng đâu nữa mà bảo vệ thanh bảo đao này?
Vô Kỵ thấy Chu Ðiên nói nghe cũng phải, liền đến đỡ lấy thanh bảo đao của ông ta.
Dương Tiêu thấy chàng tới gần, vội khẽ dặn:
- Trương công tử, đừng có nhường nhịn cứ việc ra tay mà tấn công đi.
Vô Kỵ thấy Dương Tiêu gọi mình là Trương công tử, có vẻ ngạc nhiên, nhưng khi nghĩ lợi, chàng liền hiểu ngay. Chàng biết Bất Hối đã nhận ra mình, tất nhiên nàng phải nói cho cha nàng hay.
Nghĩ đoạn, chàng vội trả lời:
- Ða tạ lão tiền bối đã chỉ dạy!
Nên rõ, Quang Minh sứ giả Dương Tiêu với Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu võ công thâm hậu, có thể đấu ngang tài với Diệt Tuyệt sư thái, nhưng bây giờ hai người đã bị Viên Chân ám hại rồi. Sau khi bị thương nặng, hai người đều mất sức lực, nhưng mắt của hai người vẫn sắc bén, đầu óc tỉnh táo vô cùng, hai người liền chỉ điểm mánh lới cho Vô Kỵ để đối phó Diệt Tuyệt sư thái.
Vô Kỵ cầm đao lên, thấy thanh đao đó nặng chừng bốn mươi cân, từ cán đao cho tới mũi đao đều đen nhánh, trông rất cổ kính, dù thấy thanh đao này là một vật báu lâu năm.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Hồi nãy ta để đối thủ chém gãy Bạch Hồng Kiếm, tuy đáng tiếc thật, nhưng dù sao thanh kiếm đó ông ngoại đã cho ta rồi, còn bảo đao này là báu vật của Chu Ðiên, ta không thể nào để cho đối thủ chém gãy được!
Nghĩ đoạn, chàng liền thở nhẹ một tiếng rồi lẳng lặng tiến tới trước mặt Diệt Tuyệt sư thái và lên tiếng nói:
- Sư thái cẩn thận! Tiểu bối xin tấn công đây!
Nói xong, chàng giở khinh công tột bực ra, thân hình của chàng tựa như một làn khói, lướt ra phái sau lưng Diệt Tuyệt sư thái, không đợi đối thủ quay người trở lại, chàng đã múa đao chém luôn rồi lại quay về bên phải chém một đao, quay sang phái trái chém một nhát. Diệt Tuyệt sư thái thấy Vô Kỵ giơ đao lên chém mình, vừa định đón đỡ thì địch thủ bỗng biến mất, nhưng bà ta lại thấy đối thủ ở phía bên phải giơ đao chém mình rồi.
Bà ta chưa kịp chống đỡ đối thủ đã vòng ra phía trái ngay. Thân hình đối thủ nhanh như gió, thế đao cũng lẹ như chớp nhoáng, khiến bà ta không biết đối thủ tấn công mình ở phái nào để giơ đao lên chống đỡ nữa! Vi Nhất Tiếu là người tự phụ khinh công của mình nhanh nhất thiên hạ, bây giờ thấy khinh công Vô Kỵ nhanh như vậy cũng phải nhìn nhận chàng ta nhanh hơn mình nhiều.
Lúc này vì khinh công của Vô Kỵ quá nhanh, Diệt Tuyệt sư thái không sao phản công lại được. Nhưng cũng may, thế đao của Vô Kỵ chỉ chém hờ hết và chàng cũng không dám đến gần sư thái. Sở dĩ, Vô Kỵ không dám tới gần đối thủ là vì chàng sợ thanh ỷ Thiên kiếm quá sức bén. Nhờ có nội công thâm hậu, chàng chạy mấy chục vòng như vậy mà cũng không thấy mệt nhọc chút nào. Các đệ tử của phái Nga Mi thấy sư phụ mình đã bị lép vế, để đấu thêm thì thế nào cũng bị thua đối thủ ngay.
Ðinh Mẫn Quân vội la lớn:
- Cục diện ngày hôm nay là tiêu diệt Ma giáo chứ không phải là đấu võ so tài, quý vị tỷ muội, chúng ta cùng xông lên vây đánh tiểu tử kia đi. Ðừng để cho y giở mánh lới tiểu xảo ra và bắt y phải ngoan ngoãn giở thật tài ra mà đấu với sư phụ ta.
Nói xong, nàng múa kiếm xông lên, các nam nữ đệ tử của phái Nga Mi cũng giở khí giới ra theo sau nàng tiến lên và đứng thành tám mặt bao vây lấy Vô Kỵ.
Chỉ Nhược đứng ở gần phía tây nam, Mẫn Quân thấy vậy liền cười nhạt nói:
- Chu sư muội muốn cản trở kẻ địch hay không là tuỳ ở sư muội, ta không muốn bắt buộc!
Chỉ Nhược vừa tức giận, vừa xấu hổ đáp:
- Sư tỷ cứ nhắc nhở đến tôi mãi như thế làm chi?
Lúc ấy Vô Kỵ đã tiến tới trước mặt, Mẫn Quân vội giơ kiếm lên đâm luôn.
Vô Kỵ giơ tay ra cướp lấy thanh trường kiếm của nàng và thuận tay ném luôn vào mặt Diệt Tuyệt sư thái. Sư thái vội giơ kiếm lên chém gãy thanh kiếm đó ra làm hai đoạn.
Nhưng sức ném của Vô Kỵ quá mạnh, tuy sư thái đã chém gãy được thanh trường kiếm của chàng vừa ném tới, nhưng cổ tay của bà ta cũng đã bị sức mạnh của đối thủ chấn động đến tê tái. Vô Kỵ vẫn không ngừng chân lại chạy tới trước mặt của người khác cướp luôn khí giới của người đó và thuận tay ném ngay vào mặt của sư thái. Những đệ tử của Nga Mi tới Tây Vực phen này đều là tay cao thủ có hạng của môn phái đó. Nhưng những người đó thấy Vô Kỵ giơ tay ra cướp khí giới của mình mà không sao tránh né được, cứ để cho chàng cướp lấy khí giới. Chỉ trong thoáng cái, mấy chục thanh kiếm đã bị chàng cướp và ném lên trên không, ánh sáng lập loè, cứ nhằm người Diệt Tuyệt sư thái mà phi xuống. Lúc này mặt của sư thái lạnh lùng như sương tuyết, cứ thấy kiếm bay tới là chém gãy luôn, nhưng sức của bà ta có hạn, chém một hồi lâu bà ta đã thấy cánh tay phải tê tái đau nhức, không còn hơi sức đâu mà chém tiếp nữa, bà ta vội đưa kiếm sang bên tay trái...
Chỉ trong thoáng cái, các đệ tử của phái Nga Mi đều bị cướp hết khí giới, người nào cũng chỉ còn trơ lại có hai bàn tay không mà thôi, chỉ có một mình Chỉ Nhược là không bị chàng cướp nên kiếm của nàng vẫn còn cầm ở tay. Sở dĩ chàng không cướp kiếm của nàng là muốn thầm đền ơn vì hồi nãy nàng gián tiếp chỉ điểm cho mình.
Ngờ đâu chàng làm như vậy khiến ai cũng phải để ý đến Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược là người rất thông minh, biết Vô Kỵ làm như vậy mình sẽ bị sư phụ trách mắng nên nàng cũng định tiến về phía chàng, tấn công mấy cái, nhưng thân pháp của Vô Kỵ nhanh vô cùng, huống hồ chàng lại cố ý tránh xa nàng, hễ nàng còn gần năm thước, chàng đã vội tránh né ngay.
Chỉ Nhược hai má đỏ hồng, chân tay cuống quýt, không biết phải làm thế nào cho phải.
Mẫn Quân thấy vậy lại cười nhạt nói tiếp:
- Chu sư muội! Ta nói có sai đâu! Y đối xử với sư muội vẫn khác hẳn mọi người!
Lúc ấy tuy Vô Kỵ bị các đệ tử của phái Nga Mi ngăn cản, nhưng chàng vẫn chạy đi chạy lại, coi những người đó hình như không có vậy và thế đao của chàng cũng cứ nhắm yếu điểm của sư thái mà chém tới nên sư thái đã biến thành người chịu đòn, không sao phản công lại được, trong lòng rất bực tức và hậm hực.
Mẫn Quân lại lên tiếng trách mắng Chỉ Nhược:
- Sư muội xem! Sư phụ đang bị tiểu tử kia tấn công lia lịa như vậy, sao sư muội không tiến lên trợ giúp sư phụ mà sư muội cứ cầm khí giới đứng ngẩn người ra như thế làm chi? Hay là sư muội mong tiểu tử đánh bại sư phụ chăng?
Diệt Tuyệt sư thái thấy Mẫn Quân nói Chỉ Nhược như vậy liền nghĩ thầm:
- ừ, tại sao tiểu tử để yên cho Chỉ Nhược mà không cướp kiếm của nó đi như thế? Chẳng lẽ hai đứa nó đã ngấm ngầm thông đồng với nhau rồi chăng? Ta cứ thử qua sẽ biết ngay.
Nghĩ đoạn, bà ta liền lớn tiếng quát hỏi:
- Chỉ Nhược! Sao con dám lừa dối sư phụ như thế?
Nói đoạn, bà ta liền múa kiếm, xông lại đâm vào hông Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược thấy vậy kinh hãi vô cùng nhưng không dám giơ kiếm chống đỡ, chỉ la lớn:
- Thưa sư phụ, con...
Thời gian cấp bách này làm gì có thì giờ để cho nàng biện bạch. Nhưng vừa nói tới chữ con thì trường kiếm của Diệt Tuyệt sư thái đã đâm tới trước ngực.
Vô Kỵ không biết kiếm đó là sư thái định thử tình thực hư của hai người, mà bà ta chỉ đâm kiếm tới trước ngực của nàng ta là rụt tay lại ngay.
Nhưng chính mắt chàng đã trông thấy Diệt Tuyệt sư thái nhẫn tâm đánh chết Kỷ Hiểu Phù. Chàng biết bà ta là người rất độc ác nên không kịp nghĩ ngợi đã tung mình nhảy tới ôm lấy Chỉ Nhược nhảy ra ngoài xa mấy thước.
Diệt Tuyệt sư thái chờ mãi mới có dịp may phản công lại được.
Tây Hoa Tử thấy Vô Kỵ hai lần ra tay cứu mình thoát chết trong lòng có vẻ cảm động nghĩ thầm:
- Nếu ngày hôm nay ta thoát chết thì thế nào ta cũng không để yên cho hai lão tặc cao, lùn của phái Hoa Sơn kia."
Lúc ấy vợ chồng Hà Thái Xung thấy Vô Kỵ nhất trí bảo vệ Tây Hoa Tử như vậy cả hai đều nghĩ thầm:
- Tiểu tử này thêm một sự lo lắng như vậy tất nhiên y càng bó tay bó chân hơn trước, và như thế chúng ta có thể dễ hạ được y hơn."
Hai vợ chồng Hà Thái Xung không cám ơn Vô Kỵ đã ra tay cứu đồ đệ mình thì chớ, lại còn nhân dịp này mà tấn công mạnh mẽ và ác độc hơn trước.
Những tay cao thủ của các môn phái Thiếu Lâm, Võ Ðang, Nga Mi, v.v... thấy vợ chồng Hà Thái Xung đê hèn như vậy đều lắc đầu thở dài, và ai nấy cũng tỏ vẻ hổ thẹn nữa, và cảm thấy trong tình thế này bốn người kia có giết chết Vô Kỵ đi chăng nữa mình càng cảm thấy hổ thẹn với lương tâm.
Thế đao của hai ông già cao, lùn không chịu buông lỏng, lúc tấn công Vô Kỵ lúc chém Tây Hoa Tử. Tuy trong đó Vô Kỵ là vai chính thật nhưng hai ông già muốn đả thương chàng rất khó. Nên chúng mới tấn công Tây Hoa Tử để dụ chàng ra tay cứu, như vậy mới dễ thành công hơn. Vì vậy, hai con đao của hai ông già tấn công Tây Hoa Tử nhiều hơn là đâm chém Vô Kỵ.
Vô Kỵ thấy càng đấu tình thế càng bất lợi, liền nghĩ thầm:
- Ta địch không nổi dù có chết cũng không sao, nhưng hà tất ta phải bắt đạo sĩ này chết lây vì ta?
Nghĩ đoạn, chàng liền dùng chưởng đẩy hai ông già cao và dùng cây mai giải huyệt đạo cho Tây Hoa Tử.
Lúc ấy con dao của ông già lùn vừa chém tới bên dưới của Tây Hoa Tử, chàng vội phi thân đá vào cổ tay đối thủ, ông già lùn vội rút tay lại. Không ngờ, Tây Hoa Tử vừa thấy chân tay cử động được đã giở quyền đấm một cái vào mũi ông già đó liền, máu mũi chảy ra như suối. Sự thật, võ công của ông già ấy cao siêu hơn Tây Hoa Tử nhiều, nhưng vì y không ngờ Tây Hoa Tử cử động được, nên khi Tây Hoa Tử đấm, y không kịp chống đỡ nên mới bị thương như thế.
Mọi người thấy vậy đều ha hả cười.
Ban Thục Nhàn thấy vậy cũng không nhịn được cười vội lên tiếng bảo Tây Hoa Tử rằng:
- Tây Hoa Tử ngươi mau lui ngay!
Tây Hoa Tử đáp:
- Vâng! Nhưng ông già cao còn nợ đệ tử một quyền.
Nói xong, y giơ tay ra định đánh ông già cao, nhưng ông già lùn đã xông lại dùng khuỷu tay thích mạnh vào ngực y một cái. Y loạng choạng mấy bước suýt té ngã, mồm hộc máu tươi liền.
Hà Thái Xung dùng tả chưởng để vào sau lưng y đẩy mạnh một cái.
Người của y đã bị đẩy ra ngoài xa mấy trượng.
Hà Thái Xung đẩy Tây Hoa Tử ra ngoài xong, liền múa kiếm xông lại đâm Vô Kỵ luôn.
Hai ông già cao, lùn cũng xông lại tấn công Vô Kỵ. Chướng ngại vật là Tây Hoa Tử đi khỏi, đao, kiếm bốn người lại càng phối hợp chặt chẽ vô cùng, nội lực của Vô Kỵ rất sung túc, nên dù có đấu cả ngày đêm cũng không mệt nhọc, nhưng thế công của bốn người kia quá tinh diệu và biến hoá vô cùng. Cho nên càng đấu càng cảm thấy áp lực đối phương nặng. Mọi người đứng ngoài xem cũng nhận thấy đấu thêm vài trăm hiệp nữa thì thế nào chàng cũng bi đối phương giết chết.
Sự thật, đao kiếm Chính Phản Lưỡng nghi pháp của phái Hoa Sơn và phái Côn Luân đây đều dựa theo Bát quái mà phát minh ra nên nó còn tinh diệu hơn Càn Khôn Ðại Nã Di của Tây Vực nhiều. Nhưng vợ chồng Hà Thái Xung và hai ông già cao, lùn mới luyện tới mức hai ba thành thôi, bằng không Vô Kỵ đã bị chúng chém hay đâm chết từ lâu rồi. Mặc dầu Vô Kỵ có nội lực kinh người như thế mà cũng không sao thoát khỏi vòng vây của chúng được. Ðấu thêm hồi lâu nữa, Vô Kỵ đã thử mấy lần biết muốn xông ra khỏi vòng vây không khó chút nào, nhưng chàng bỏ chạy như thế thì làm sao mà giải được mối nguy cơ cho Minh giáo? Nên chàng mới quyết định cứ nghiêm mật mà bảo vệ, đấu cho đối phương mỏi mệt hết rồi mới tuỳ cơ phản công lại. Nhưng kẻ địch bốn người không phải là tay tầm thường đấu mãi chưa có vẻ gì tỏ ra mỏi mệt cả.
Mặc dầu đã đấu được trên bốn trăm hiệp rồi, dù bọn chúng thắng thế hơn, nhưng chúng vẫn không sao đâm chém Vô Kỵ được. Lúc ấy, các trưởng lão và cao thủ của các môn phái đứng xem quanh đó, đều giơ tay chỉ trỏ những thế võ đang đấu, thế nào lợi hại, thế nào kém linh động, để dạy các đệ tử của phái mình.
Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi nói với các đệ tử rằng:
-Võ công của thiếu niên này quái dị lắm, nhưng vẫn không hơn được bốn người của phái Côn Luân và Hoa Sơn. Hiện giờ y còn bị địch thủ tấn công đến nỗi bó chân bó tay, võ công của Trung Nguyên bác đại tinh thâm lắm. Võ công bàng môn tả đạo của Tây Vực so sánh sao bằng. Lưỡng nghi hoá tứ tượng, tứ tượng hoá bát quái, chính biến có tất cả sáu mươi tư thế, kỳ biến cũng vậy. Chính kỳ tương hợp, sáu mươi tư nhân với sáu mươi tư, hoá ra bốn nghìn lẻ chín mươi sáu thế biến hoá tất cả. Các thế võ công trên thiên hạ này biến hoá phức tạp đến đâu cũng không thể nào nhiều bằng Chính Phản Lưỡng nghi đao kiếm pháp này được.
Từ khi thấy Vô Kỵ ra đấu với mọi người đến giờ, Chỉ Nhược lúc nào cũng quan tâm đến thắng bại của chàng. Nàng là môn hạ của phái Nga Mi, đã được Diệt Tuyệt sư thái cưng nhất nên nàng đã được Sư Thái truyền thụ cho rất nhiều môn võ bí truyền.
Lúc này liền lớn tiếng hỏi:
-Thưa sư phụ! Thế võ của Chính Phản Lưỡng nghi này tuy nhiều thật, nhưng dù sao cũng không thoát khỏi nguyên lý thái cực hoá thành âm dương lưỡng nghi.
Dương chia làm thái dương và thiếu âm, còn âm thì chia làm thiếu dương và thái âm, bốn thứ đó hợp thành tứ tượng. Ðệ tử thấy thế võ của bốn vị tiền bối này quả thật tinh diệu, nhưng lợi hại nhất là những phương vị ở dưới chân.
Giọng nói của nàng rất thanh thoát, nên ai ai cũng đều nghe thấy rõ và đồng quay lại nhìn nàng.
Tuy đang kịch chiếu với bốn tay cao thủ, Vô Kỵ vừa nghe thấy những lời nói đó, chàng liếc nhìn mới hay người vừa nói đó chính là Chỉ Nhược.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Tại sao nàng lại nói lớn tiếng như vậy? Phải chăng nàng có ý chỉ điểm cho ta biết cũng nên!
Chàng còn nghe thấy Diệt Tuyệt Sư thái nói tiếp:
- Mắt con cũng tinh tường đấy. Ðã nhận xét ra được những điểm cốt yếu võ công của các vị tiền bối như vậy!
Chỉ Nhược lại lẩm bẩm nói tiếp:
- Càn nam, Khôn bắc, Ly đông, Khảm tây, Chấn đông bắc, Ðoài đông nam, Tốn tây nam, Cấn tây bắc, từ Chấn đến Càn là thuận, từ Tốn đến Khôn là nghịch.
Thưa sư phụ, đúng như sư phụ đã dạy, Chính Lưỡng nghi kiếm pháp của phái Côn Luân lúc nẫy đi từ Chấn vị tới Càn vị, như vậy là thuận, còn Phản Lưỡng nghi đao pháp của phái Hoa Sơn thì từ Tốn vị tới Khôn vị, như vậy là nghịch. Thưa sư phụ, chẳng hay ý kiến của con có đúng không?
Diệt Tuyệt Sư thái thấy đồ đệ của mình chỉ rõ được như vậy, trong lòng mừng thầm liền gật đầu đáp:
-Con thông minh lắm! Không uổng công sư phụ đã dạy bảo cho con bấy lâu nay!
Xưa nay Diệt Tuyệt Sư thái rất ít khen ngợi người, mà hôm nay phải lớn tiếng khen ngợi Chỉ Nhược như vậy, thấy Sư thái cưng người đồ đệ này biết bao!...
Diệt Tuyệt Sư thái quá mừng rỡ nên không để ý đến cái nguyên cớ gì sao Chỉ Nhược lại nói lớn tiếng như thế, nhưng những người đứng quanh đó đã có một số người biết được nàng lớn tiếng nói như vậy thì chắc thế nào cũng có một dụng ý gì ở bên trong? Chỉ Nhược thấy có nhiều người đang đưa mắt nhìn mình nàng liền giả bộ sung sướng một cách ngây thơ vừa vỗ tay vừa la lớn:
- Phải rồi! Phải!... Trong Tứ Tượng chưởng của phái Nga Mi chúng ta, trong cái tròn có cái vuông, âm dương tương thành, tròn ở bên ngoài là dương, vuông ở bên trong là âm. Tròn chuyển động nên là trời. Vuông nằm yên bên trong là đất. Thiên địa âm dương, vuông tròn động tịnh hình như còn hơn Chính Phản Lưỡng nghi này!
Xưa nay Duyệt Tuyệt Sư thái vẫn tự phụ Tứ Tượng chưởng của mình là tuyệt học của thiên hạ, nay bà ta nghe thấy Chỉ Nhược nói như vậy, gãi đúng lòng tự kiêu của mình nên rất hả lòng tự đắc, liền nói tiếp:
- Nguyên lý của nó là thế thật, nhưng cần phải xem người sử dụng công lực với kinh nghiệm ra sao trước?
Hồi còn nhỏ, Vô Kỵ có nghe thấy cha giảng giải Bát quái phương vị, nhưng vẫn chưa tin tưởng lắm, nay chàng nghe thấy Chỉ Nhược nói đến nguyên lý Tứ tượng thuận nghịch như thế nào, chàng liền rùng mình tỉnh ngộ vội để ý xem bước đi của bốn kẻ địch. Quả nhiên theo Tứ tượng bát quái mà biến ra, nên Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp của mình không thể nào thi thố được. Sự thật võ học của Tây Vực dù sao cũng không thể nào tinh thâm bằng võ học của Trung thổ được. Sở dĩ Vô Kỵ đấu lâu như thế mà không bại là vì chàng đã luyện được tới mức rất cao siêu, trái lại võ công của bốn người kia hãy còn non nớt. Bây giờ chàng đã biết nguyên lý võ công đối phương rồi, chỉ trong thoáng cái chàng đã nghĩ ra được bảy tám cách đối địch. Cách nào của chàng cũng có thể đánh cho bốn người kia té ngã, nhưng chàng lại nghĩ tiếp:
- Nếu lúc này ta giở những thế võ này hạ đối thủ, chỉ sợ Diệt Tuyệt sư thái trách cứ Chỉ Nhược. Bà già ấy độc ác lắm, việc gì bà ta cũng có thể làm được, như vậy có phải là ta đã làm liên luỵ đến nàng hay không?"
Thế rồi chàng vẫn giữ nguyên những thế võ cũ, không thay đổi tý nào, còn một mặt thì chàng chăm chú quan sát những thế của bốn kẻ địch, chàng đã biết rõ nguyên lý võ công của đối thủ rồi, nên chàng không còn bối rối như trước nữa. Chỉ thoáng cái chàng hiểu thấu được hết những bí quyết về võ công của Trung Thổ liền.
Chỉ Nhược thấy chàng vẫn chưa thay đổi thế võ để đối phó cùng kẻ địch, trong lòng nàng đã thấy nóng như lửa đốt, nàng liền nghĩ thầm rằng:
- Có lẽ chàng ta đang mải đối phó nên chưa nghĩ ra được thế võ tinh vi để phá thế võ của địch cũng nên!
Nàng thấy vợ chồng Hà Thái Xung càng bao vây càng chặt chẽ, còn Vô Kỵ thì hình như cầm cự không nổi, nàng bỗng đánh liều múa kiếm nhảy ra lớn tiếng nói:
- Bốn vị tiền bối của phái Côn Luân và Hoa Sơn đấu mãi vẫn không hạ nổi tiểu tử này, chi bằng hãy để cho phái Nga Mi chúng tôi đấu với y thử xem!
Hà Thái Xung cả giận quát mắng:
-Ngươi chớ có nói lôi thôi phá bĩnh! Mau bước ra đằng kia!
Ban Thục Nhàn cũng cau mày trợn mắt hỏi:
- Tiểu tử này là người thế nào của mi mà mi lại định ra đây bênh vực cho y? Mi muốn phản phải không? Phải biết phái Côn Luân chúng ta không phải dễ đối phó đâu!
Chỉ Nhược thấy vợ chồng Hà Thái Xung nói đúng tâm sự của mình, xấu hổ vô cùng, hai má đỏ bừng.
Diệt Tuyệt sư thái cũng lớn tiếng quát bảo:
- Chỉ Nhược! Mau quay trở lại! Phái Côn Luân của người ta không phải dễ đối phó đâu! Con có nghe thấy không?
Lời nói của sư thái vừa nhạo báng Ban Thục Nhàn vừa có vẻ bênh vực môn đồ của mình.
Vô Kỵ thấy vậy cảm động vô cùng, liền nghĩ tiếp:
- Nếu ta còn giả bộ địch không nổi đối thủ, chỉ e Chỉ Nhược thế nào cũng nghĩ cách khác ra tay trợ giúp ta. Nếu để Diệt Tuyệt sư thái biết rõ tâm sự của nàng thì nàng sẽ bị nguy hiểm lắm!
Nghĩ đoạn, chàng ha hả cười rồi lớn tiếng nói:
- Tôi là thủ hạ bại tướng của phái Nga Mi, đã bị Diệt Tuyệt sư thái bắt giữ, như vậy tất nhiên võ công của phái Nga Mi phải cao siêu hơn phái Côn Luân chứ!
Nói xong, chàng bước sang trái hai bước, dùng cành mai ở bên tay phải kéo mạnh một cái, đã có một luồng sức mạnh đánh phủ vào phía sau lưng ông già. Thế công này của chàng chỉ vừa đúng mức, nên đao của ông già bỗng xoay chiều nhằm vai của Ban Thục Nhàn chém xuống luôn. Thì ra, thế công này Vô Kỵ đã sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di theo phương vị bát quái mà đẩy thế đao của ông già lùn sang phương khác. Ban Thục Nhàn kinh hãi vô cùng, vội xoay gươm lại chống đỡ. Ngờ đâu đao của ông già cao lại nhằm người nàng chém tới. Hà Thái Xung thấy bị nguy hiểm vội múa kiếm xông lại gạt đao của ông già cao sang bên. Vô Kỵ lại thuận tay đánh luôn một chưởng, đẩy mũi đao của ông già lùn đâm vào bụng Hà Thái Xung.
Ban Thục Nhàn cả giận, nhanh tay đâm luôn ba kiếm một lúc, dồn ông già lùn chân tay cuống quýt lên.
Ông ta vội la lớn:
-Chúng ta chớ có mắc hỡm thằng nhỏ này!
Lúc này Hà Thái Xung mới tỉnh ngộ, vội xoay kiếm lại đâm Vô Kỵ. Nhưng lưỡi kiếm của y mới đâm tới nửa đường đã bị Vô Kỵ dùng Càn Khôn Ðại Nã Di đẩy mũi kiếm của y sang bên trái. Mũi kiếm đâm trúng cánh tay trái của ông già cao kêu đánh "soẹt" một tiếng, ông già đau đớn chịu không nổi kêu la om sòm, vội giở đao lên nhằm đầu Hà Thái Xung chém mạnh xuống, ông già lùn vội gạt đao của sư đệ mình, quát:
- Sư đệ chớ có loạn óc như vậy, đó là tiểu tử kia dở trò ma quỷ để hại chúng ta đấy. Ôi chà!...
Thì ra trong lúc ông già lùn đang nói, Vô Kỵ đã đẩy thế kiếm của Ban Thục Nhàn đâm ngay vào sau vai ông ta một nhát. Chỉ trong thoáng cái, hai ông già của phái Hoa Sơn đã một trước một sau bị thương. Những người đứng xem quanh đó đều kêu lên.
Vô Kỵ lại dùng cành mai khẽ gạt một cái, đao của ông già cao liền nhằm hông bên trái Ban Thục Nhàn đâm luôn, và chàng lại khiến kiếm của Hà Thái Xung đâm vào bụng dưới của ông già lùn. Ðấu thêm vài hiệp nữa, vợ chồng Hà Thái Xung lại bỗng nhiên dùng kiếm đâm nhau. Và ông già cao với ông già lùn cũng chém lẫn nhau nốt.
Tới lúc này, mọt người đã thấy rõ, sở dĩ bốn người đó đâm chém nhau như vậy là do Vô Kỵ dùng tay và khí giới xui nên.
Nhưng không ai biết rõ chàng dùng phương pháp gì mà khiến đối thủ lại đâm chém lẫn nhau như vậy.
Chỉ có một mình Quang Minh tả sứ Dương Tiêu đã học qua môn Càn Khôn Ðại Nã Di mới biết chàng dùng võ thuật gì thôi. Nhưng y không dám tin trên thế gian này có người luyện võ công tới mức tinh xảo như vậy.
Lúc ấy, trong trận đấu, vợ chồng họ Hà với sư huynh đệ hai ông già cao lùn càng đâm chém lẫn nhau càng hăng, khiến những người đứng xem bên ngoài không sao nhịn được đều ôm bụng cười ồ.
Tha hồ Ban Thục Nhàn cứ luôn mồm chỉ bảo Hà Thái Xung rằng:
-Xoay sang vị trí Vô vọng, tiến lên vị trí Mông, cướp lại vị trí Quy muội...
Nhưng bốn người vẫn bị võ công Càn Khôn Ðại Nã Di của Vô Kỵ bao trùm bốn mặt, tám phương. Bất luận họ cố gắng xoay sở đến đâu, đao kiếm của họ vẫn không nghe theo lời sai bảo của họ mà cứ đâm vào nhau.
Ông già cao lại lớn tiếng kêu gọi:
-Sư ca chém nhẹ một tý có được không?
Ông già lùn đáp:
-Ta chém tên tiểu tặc chớ có phải chém ngươi đâu.
-Sư ca cẩn thận, con đao của đệ đã chuyển hướng, sắp chém phải sư ca đấy...
Quả nhiên, ông già đó chưa nói dứt lời, lưỡi đao của ông ta đã chéo vào lưng ông già lùn liền.
Hà Thái Xung cũng lên tiếng:
- Nương tử, tiểu tặc này...
Ban Thục Nhàn vội ném trường kiếm xuống đất, ông già lùn thấy vậy liền nghĩ thầm:
- Phải đấy, chúng ta không dùng khí giới, chỉ dùng quyền và chưởng tấn công y thì y không còn dùng tà pháp như trước được nữa.
Nghĩ đoạn, ông ta vứt ngay đao xuống, múa quyền nhắm ngực Vô Kỵ đấm luôn.
Ngờ đâu, trường kiếm của Hà Thái Xung vừa chém tới, ông ta không có khí giới chống đỡ đành phải thâu quyền lại, vội cúi đầu tránh né.
Ban Thục Nhàn vội la lớn:
-Chúng ta vứt hết khí giới đi!
Hà Thái Xung hất mạnh một cái, trường kiếm ném ngay ra đằng xa, ông già cao cũng vứt đao, tay trái dùng Cầm nã thủ nhắm cổ Vô Kỵ chộp luôn. Ông ta thấy năm ngón tay đã nắm trúng cổ của đối thủ, vội dùng sức bóp chặt, thấy cổ của đối thủ cứng như gỗ, ông ta định thần nhìn kỹ, mới hay tay mình đang nắm cán đao của mình thì ngạc nhiên vô cùng.
Thì ra trong khi ông ta vứt đao đi, Vô Kỵ đã nhanh tay nhặt lấy và nhét luôn vào bàn tay đối thủ. Vì chàng ra tay quá nhanh nên ông già cao mới tưởng lầm đã nắm trúng cổ của kẻ địch rồi. Ông già cao nói:
- Ta đã bảo không dùng khí giới mà.
Nói xong, ông ta lại vứt đao xuống dưới đất, ngờ đâu Vô Kỵ lại nhanh tay nhặt lên nhét luôn vào tay ông ta.
Kẻ ném người nhặt mấy lần như vậy, ông già cao không sao vứt được đao của mình đi.
Ông ta kinh ngạc vô cùng và cũng tự cho đó là chuyện rất quái lạ nên ông ta cười và nói:
- Lạ thật, thằng nhỏ hôi thối này có phép thuật chăng?
Lúc ấy, ông già lùn với vợ chồng họ Hà, người múa chưởng, kẻ dùng quyền cùng xông lại tấn công Vô Kỵ một lúc. Quyền chưởng của phái Hoa Sơn và phái Côn Luân không kém gì khí giới của họ nên cũng lợi hại vô cùng, nhưng thân hình của Vô Kỵ không khác gì một con cá cứ trơn tuột. Nhiều khi những người đứng xem bên ngoài trông thấy chàng bị ba bốn đối thủ đánh trúng đến nơi, mà không hiểu chàng dùng cách gì tránh thoát hết được. Ðồng thời, hễ chàng ra tay tấn công thì bốn kẻ địch không sao chống đỡ nổi. Ðấu tới đây bốn người biết khó bề thắng nổi chàng, nên người nào người nấy chỉ muốn rút lui một cách toàn vẹn mà thôi.
Ông già cao đột nhiên la lớn:
- Tiểu tử hôi thối kia, coi chừng ám khí của ta.
Y vừa nói vừa khạc một cái, một cục đờm nhằm Vô Kỵ nhổ tới, Vô Kỵ đành phải né mình để tránh, nhân dịp đó ông già cao liền vứt thanh đao về phía sau lưng, mồm thì vừa cười vừa nói:
-Thế nào! Mi còn bắt buộc ta... Ôi chà! Xin lỗi...
Thì ra Vô Kỵ vừa tránh né, vừa lôi tay kéo người Ban Thục Nhàn đến phía sau mình nên cục đờm của ông già cao trúng ngay vào giữa lông mày nàng.
Ban Thục Nhàn tức giận quá mức, quyết tâm cùng hi sinh tính mạng với kẻ địch một lúc, nàng vội giơ mười đầu ngón tay ra nhắm mặt Vô Kỵ chộp luôn. Phía sau chàng lại có ông già lùn đang giơ hai tay định chộp vai cản đường nên chàng không còn đường lui nữa. Ông già cao và Hà Thái Xung thấy từ khi đấu đến giờ mới có dịp may như vậy đều xông lại tấn công một lúc, bụng nghĩ thầm:
- Lần này mi bị chúng ta vây, tha hồ chúng ta cấu xé. Tuy không đẹp người xem, nhưng khi nào chúng ta chịu bỏ lỡ dịp may này. Phen này xem mi còn giở trò gì ra tránh né nữa không?
Mọi người chỉ nghe thấy Vô Kỵ rú lên một tiếng thánh thót, người thì nhảy lên trên cao, hai tay cùng giở thần công Càn Khôn Ðại Nã Di ra một lúc.
Mọi người chỉ thấy chàng ở trên không khẽ xoay mình một cái đã bắn ra ngoài xa và hạ chân xuống chỗ cách trận đấu chừng hơn trượng. Lúc ấy trong trận, mọi người trông thấy Hà Thái Xung đang ôm chặt lưng vợ, Ban Thục Nhàn túm đầu vai chồng, hai ông già ôm nhau vật lộn, cả bốn người đều lăn lộn trên mặt đất.
Vợ chồng họ Hà đã nhận ra đối thủ của mình không phải là kẻ địch mà là người nhà, vội buông tay đứng dậy liền, còn ông già cao thì lớn tiếng la:
- Bắt được rồi, lần này xem mi còn đào tẩu đi đâu? Ôi chà, không phải...
Ông già lùn nổi giận quát mắng:
- Chú có buông ta ra không?
- Sư huynh không buông tay trước, tôi buông làm sao được?
- Nói ít một câu có được không?
Lúc này ông già cao cũng nổi giận trả lời:
- Anh cũng hơn tôi là mấy mà cứ làm bộ mình là sư ca, hơi tí là lên tiếng mắng tôi liền.
Ông già lùn buông hai tay ra quát lớn:
- Ðứng dậy đi!
Dù sao ông già cao cũng tung mình đứng dậy.
Ông già cao quay người lại nói với Vô Kỵ:
- Này tiểu tử hôi thối kia, ngươi chỉ giở tà pháp ra chứ có phải là đấu võ đâu, như vậy không phải là anh hùng hảo hán.
Ông già lùn biết có đấu thêm nữa cũng chỉ bêu xấu với thiên hạ thôi nên y đường hoàng tiến lên chắp tay chào Vô Kỵ và nói:
- Võ công của các hạ quả thật cái thế, lão chưa hề được thấy ai có tài ba như các hạ! Phái Hoa Sơn chúng tôi xin chịu thua!...
Vô Kỵ vội đáp lễ:
- Hậu bối không dám! Cái thắng của hậu bối hôm nay cũng là do sự may mắn đấy thôi. Vừa rồi bốn vị không nương tay thì hậu bối đã bị mất mạng dưới Chính-Phản Lưỡng nghi đao kiếm pháp của quý vị rồi.
Mấy lời nói của chàng rất khiêm tốn và khôn khéo vô cùng.
Ông già cao lấy làm đắc chí, vội xen lời nói:
- Thực à? Ngươi cũng bảo là mình đã thắng một cách may mắn à?
Vô Kỵ lại hỏi:
- Chẳng hay hai lão tiền bối quý tính đại danh là gì? Xin cho tiểu bối được hay để sau này nếu có gặp mặt thì tiểu bối biết mà tiện bề xưng hô!
Ông già cao đáp:
- Sư ca lão là Oai trấn...
Ông già cao vừa nói đến đấy đã bị ông già lùn quát mắng:
- Câm mồm!
Y mắng xong, liền quay lại nói tiếp với Vô Kỵ rằng:
-Anh em lão đây là kẻ bại tướng hổ thẹn vô cùng, nên tiện danh không đáng nói ra làm bẩn tai các hạ.
Nói xong y liền quay người trở vào đám đông của phái Hoa Sơn.
Ông già cao thấy vậy vừa vỗ tay cười vừa nói:
-Thắng bại là sự thường của binh gia! Lão đây không hề bận tâm đến vấn đề đó!
Y vừa nói vừa cúi mình xuống nhặt lấy hai thanh đao đã cong queo rồi thủng thẳng đi về phía chỗ ông già lùn liền.
Vô Kỵ đi tới cạnh Tiên Vu Thông, cúi xuống điểm vào chỗ hai yếu huyệt của y và nói:
- Việc ở đây xong xuôi ta sẽ chữa độc cho ngươi! Lúc này ta điểm huyệt như vậy là để ngăn chặn không cho độc khí chạy vào trong trái tim của ngươi.
Chàng đang nói bỗng phía sau lưng có gió lạnh thổi tới và cảm thấy hơi đau nhức, chàng kinh hãi vô cùng, không kịp tránh né, vội nhún chân nhảy lên trên cao. Thân hình của chàng nhanh như điện chớp bay tà tà lên trên không. Chàng liền nghe thấy hai tiếng kêu "bộp... bộp..." rất khẽ và một tiếng kêu "Ôi chà!", chàng vội quay đầu lại nhìn, liền thấy hai thanh trường kiếm của Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn đã song song cắm vào ngực Tiêu Vũ Thông rồi.
Thì ra vợ chồng họ Hà, nửa đời người tung hòanh thiên hạ chưa gặp địch thủ, nào ngờ ngày hôm nay lại bại dưới tay Vô Kỵ trước mặt mọi người nên cả hai người đều tức giận. Trong lúc vợ chồng họ cúi xuống nhặt kiếm, vừa thấy Vô Kỵ đang cúi mình điểm huyệt cho Tiên Vu Thông liền thuận tay dùng hai thanh kiếm, sử dụng một thế vô thanh vô sắc, nhằm ngay ngực Tiên Vu Thông ném luôn...
Thế kiếm vô thanh vô sắc là một tuyệt chiêu của phái Côn Luân, cần phải hai người cùng sử dụng một lúc mới được và công lực hai người phải ngang nhau và nội kình cũng phải ngang nhau mới có thể sử dụng được thế kiếm này. Thế kiếm ấy không hề phát ra tiếng động, nếu sử dụng trong bóng tối thì kẻ địch dù lợi hại đến đâu cũng bị hạ ngay. Nếu sử dụng thế kiếm này ban ngày mà đánh trộm sau lưng kẻ địch thì kẻ địch cũng không sao hay biết mà phòng bị cho được. Nhưng vợ chồng y có ngờ đâu Vô Kỵ có Cửu Dương thần công hộ thân nên đao kiếm của họ vừa đâm rách áo của chàng, thấy đau chàng đã vận thần công ra bảo vệ thân thể ngay. Vợ chồng y lúc ấy đã không sao thu thế kiếm ấy lại kịp mới lỡ tay giết chết người đồng môn của họ rồi.
Khi Vô Kỵ hạ chân xuống đất đã thấy những người đứng quanh đó xôn xao chê vợ chồng Hà Thái Xung là đê hèn.
Ðã trót thì phải trét, vợ chồng Hà Thái Xung không đếm xỉa gì đến lời chê trách của mọi người xôn xao lúc bấy giờ, cùng xông lại tiếp tục tấn công Vô Kỵ, trong bụng của cả hai đều nghĩ thầm rằng:
- Ở phía sau lưng đánh lén như vậy đã là đê hèn vô cùng rồi mà cũng không hạ được y, sau này chúng ta còn mặt mũi nào sống ở trên đời được nữa? Chi bằng bây giờ vợ chồng mình cố gắng giết chết y, rồi vợ chồng mình cũng tự tử chết đi cho rồi!"
Vô Kỵ tránh né luôn mấy thế, thấy thế kiếm nào của vợ chồng họ Hà cũng đều đấu một cách thí mạng, hình như muốn mình với địch cùng chết một lúc vậy. Chàng bỗng nghĩ ra một kế, liền ngồi xổm xuống, hốt lấy một nắm đất, dùng mồ hôi của bàn tay vo thành hai viên nho nhỏ, lúc ấy chàng thấy Hà Thái Xung ở bên trái, Ban Thục Nhàn ở bên phải cùng tấn công tới, chàng vội nhảy tới cạnh xác của Tiên Vu Thông, giả bộ thò tay vào túi của cái xác đó rồi mới quay mình lại dùng song chưởng tấn công hai người.
Vợ chồng họ Hà thấy ngực như bị đè nén, làm nghẹn hơi rất khó thở liền cùng há hốc mồm ra để phun hơi.
Vô Kỵ liền nhanh ném luôn hai viên bi đất đó vào mồm của hai người.
Hai vợ chồng Hà Thái Xung cùng ho lên mấy tiếng nhưng không làm sao mà nhổ hai viên đất ấy ra cho được. Cả hai đều kinh hãi thất sắc vì họ thấy hai viên thuốc đó Vô Kỵ lấy trong người của Tiên Vu Thông ra thì chắc thế nào cũng là một thứ thuốc độc gì đây? Nên hai người cùng nghĩ đến tình trạng thảm khốc của Tiên Vu Thông vừa rồi, lại càng kinh hãi thêm lên. Ban Thục Nhàn hoảng sợ đến suýt chết giấc.
Vô Kỵ chờ vợ chồng Hà Thái Xung thực hoảng sợ rồi mới thủng thẳng nói:
-Tiên Vu chưởng môn vẫn hay nuôi Kim Tầm, lúc nào cũng đem theo trong người, giấu ở trong một viên bao sáp. Vừa rồi hai vị đều nuốt phải, nếu vội nhổ ra trong lúc bao sáp chưa tan hết thì hoạ may còn có phương cứu chữa!
Vợ chồng Hà Thái Xung thấy Vô Kỵ nói như vậy càng hoảng sợ thêm, vội cố gắng vận nội lực để cố sức nhổ viên độc dược ấy ra, nhưng hai viên đất đó vào tới trong bụng họ đã tan hết rồi, thì làm sao mà còn có thể nhổ ra cho được!
Ông già cao của phái Hoa Sơn liền tới gần hai người, thấy hai người nôn oẹ những đất bùn ra liền chỉ vào đất bùn đó rồi vừa cười vừa nói:
- Ối chà! Ðây là phần của con Kim Tầm, Kim Tầm vừa vào đến bụng của hai người đã vội phóng uế ra ngoài rồi!...
Ban Thục Nhàn nghe nói liền kinh hãi và tức giận vô cùng, không biết lấy ai để tiết hờn, vừa gặp ông già cao bước tới và nói như vậy bao nhiêu sự tức giận đều đổ trút lên đầu của ông già đó, vội dùng tay trái đánh vào người ông già đó rất nặng.
Ông già cao cúi đầu tránh rồi vừa chạy vừa lớn tiếng nói:
- Ác phụ của phái Côn Luân kia! Mi đã giết chết đệ tử của bổn phái, phái Hoa Sơn của chúng ta nhất định không chịu để yên cho mi đâu!
Vợ chồng họ Hà nghe thấy ông già cao nói như vậy, trong lòng càng buồn bực thêm, nên cả hai cùng nghĩ thầm:
- Tuy Tiên Vu Thông là người gian ác thực, nhưng dù sao y cũng là chưởng môn của phái Hoa Sơn, vợ chồng chúng ta đã lỡ tay giết chết y gây nên một mối hoạ hiếm có trong võ lâm..."
Nhưng lúc này vợ chồng y thấy rằng mình đi nuốt phải Kim Tầm và cũng sắp phải chết đến nơi, nên vợ chồng y thấy cũng không cần bận nghĩ đến sự việc ấy nữa. Cả hai bây giờ chỉ có Vô Kỵ mới có thể cứu họ thoát chết mà thôi, nhưng họ cũng thừa biết từ trước đến nay mình toàn bạc đãi với Vô Kỵ như vậy thì có khi nào chàng ta lại chịu ra tay cứu chữa cho mình?
Vô Kỵ cười nhạt và nói:
- Hai vị khỏi phải kinh hoàng! Tuy Kim Tầm đã chui vào bụng của hai vị nhưng chất độc của nó phải sáu tiếng đồng hồ sau mới lan ra. Chờ hậu bối kết liễu việc lớn ở đây xong, thế nào cũng nghĩ cách mà cứu chữa giúp cho hai vị! Chỉ mong Hà phu nhân đừng có để rượu độc cho hậu bối uống như trước nữa thì hậu bối cám ơn vô cùng!
Vợ chồng họ Hà nghe chàng nói thế cả mừng vô cùng, tuy họ bị Vô Kỵ nói mỉa mai vài lời, nhưng họ vẫn can tâm chịu nhịn! Còn câu cám ơn thì vợ chồng họ ngượng mồm không dám lên tiếng nói, nên chỉ ầm ừ rồi trở về chỗ các đệ tử của mình mà đứng.
Vô Kỵ nói với theo họ rằng:
- Hai vị mau xin phái Không Ðộng bốn viên Ngọc Ðộng Hắc Thạch đơn uống trước đi! Như vậy chất độc mới không chạy vào trái tim.
Hà Thái Xung khẽ đáp:
- Cám ơn đã chỉ giáo cho!
Nói xong y liền phái đại đệ tử đi xin phái Không Ðộng mấy viên thuốc để uống.
Vô Kỵ cười thầm, vì chàng biết Hắc Thạch đơn đó là một thứ thuốc giải độc, nhưng uống xong, hai tiếng đồng hồ sau bụng sẽ đau như dao cắt! Một lát sau, quả nhiên vợ chồng họ Hà thấy bụng đau không sao chịu nổi, lại tưởng là Kim Tầm trúng độc ở trong bụng đang bắt đầu lâm nguy, chớ họ đâu có dè là mình đã bị mắc mưu Vô Kỵ!
Sở dĩ Vô Kỵ làm như thế, chỉ để cảnh cáo vợ chồng Hà Thái Xung và cũng để doạ nạt cho họ một phen thôi, chứ sự thật chàng không hề có ý định tâm trả thù. Nếu chàng định tâm báo thù thì khi nào lại đối xử với vợ chồng Hà Thái Xung nhẹ tay như vậy!
Phía bên kia Diệt Tuyệt sư thái nói với Tống Viễn Kiều rằng:
-Tống đại hiệp! Sáu đại môn phái chỉ còn quý phái với bổn phái hai phái thôi!
Lão ni là phái nữ lưu, vậy mong Tống đại hiệp đứng ra chủ trì toàn cục!
Tống Viễn Kiều đáp:
-Tiểu đạo đã bị Hân giáo chủ đánh thua một trận rồi, kiếm pháp của sư thái thần thông như vậy chắc thế nào cũng chế phục nổi tên tiểu bối này!
Diệt Tuyệt sư thái cười nhạt một tiếng, rút ỷ Thiên kiếm ở trên lưng xuống, từ từ đi ra đấu trường.
Nhị hiệp Dư Liên Châu của phái Võ Ðang từ đầu chí cuối cứ ngắm nhìn cử chỉ của Vô Kỵ hoài, chàng thấy võ công của Vô Kỵ tinh kỳ như thế cũng lấy làm ngạc nhiên và nghĩ thầm:
- Kiếm pháp của Diệt Tuyệt sư thái tuy mạnh thât, nhưng chưa chắc đã giỏi bằng bốn tay cao thủ của hai phái kia liên hiệp chiến đấu, nếu bà ta thất bại lần nữ, phái Võ Ðang lại chế phục không nổi thằng nhỏ này thì sáu đại môn phái chúng ta đều thua nó hết hay sao? Ðể ta hãy thử hư thật của nó ra sao trước mới được!
Nghĩ đoạn, chàng nhanh chân đi vào đấu trường trước, vừa nai nịt lại cho gọn gàng vừa nói:
- Thưa sư thái! Xin sư thái để cho năm sư huynh đệ chúng tôi thử tài cùng thiếu niên kia trước, rồi sư thái ra đấu với y, như vậy chỉ đấu một trận là thắng liền!
Mấy lời nói của chàng đã tỏ ra nội lực của phái Võ Ðang xưa nay vẫn được người ta khen ngợi là dẻo dai và lớn rộng. Từ Tống Viễn Kiều cho tới Mạc Thanh Cốc, năm người lần lượt đấu với Vô Kỵ, dù không thắng cũng có thể làm cho đối thủ mỏi mệt. Rồi khi ấy Diệt Tuyệt sư thái mới dùng kiếm thuật rất lợi hại ra đấu với đấu thủ, như vậy trận đấu của phái Nga Mi thế nào cũng chiến thắng.
Diệt Tuyệt sư thái hiểu dụng ý của Liên Châu liền nghĩ thầm.
- Phái Nga Mi của ta hà tất phải chịu mang ơn phái Võ Ðang như thế làm chi? Mà làm như vậy thì đã cho chúng ta có thắng đi nữa thì cũng chẳng vẻ vang chút nào! Ðối với một hậu sinh tiền bối, chưởng môn của phái Nga Mi hà tất phải cầu lợi như thế làm chi?
Tuy nhận thấy võ công của Vô Kỵ lợi hại, nhưng bà ta đoán chắc người của các môn phái sở dĩ bị chàng đánh bại là vì chính họ võ công rất tầm thường.
Bà ta nghĩ tới ngày nọ ở trên mặt tuyết, mình chỉ cần giơ tay ra là bắt được thằng nhỏ này liền... Càng nghĩ bà ta càng yên trí rằng thế nào cũng thắng Vô Kỵ dễ như chơi, nên bà ta liền phất tay áo một cái và nói với Dư Liên Châu rằng:
- Xin Dư nhị hiệp hãy trở về chỗ , ỷ Thiên Kiếm của lão ni một khi đã rút ra khỏi bao rồi, không thể nào tự tiện cắm lại vào bao lại một cách suông sẻ được!
Liên Châu nghe thấy Diệt Tuyệt sư thái nói như vậy liền chắp tay chào và rút lui liền.
Diệt Tuyệt sư thái cầm kiếm ỷ Thiên từ từ đi tới trước mặt Vô Kỵ.
Có rất nhiều giáo chúng của Minh Giáo đã bị hy sinh dưới mũi kiếm ỷ Thiên nên khi thấy và ta ra khiêu chiến, ai nấy đều tức giận .
Diệt Tuyệt sư thái quay về phái những người cười nói, bàn tán đó rồi cười nhạt một tiếng, nói:
- Kêu la cái gì? Ðể lão sư thái này giải quyết thằng nhỏ kia xong sẽ kết liễu các ngươi sau. Các ngươi hiềm vì chưa được chết đó ư?
Thiên Chính biết thanh kiếm ỷ Thiên của bà rất lợi, đã có nhiều tay cao thủ của Minh giáo bị giết hay bại trận bởi thanh kiếm ác độc ấy rồi, nên lão anh hùng liền khẽ hỏi:
- Tăng thiếu hiệp định dùng khí giới gì để đối phó với kẻ địch thế?
Vô Kỵ đáp:
- Cháu không có khí giới, vậy cụ bảo cháu nên dùng thứ gì để đối phó với thanh kiếm trong tay bà ta bây giờ?
Chàng đã từng được mục kích thanh ỷ Thiên Kiếm của Diệt Tuyệt sư thái và biết nó sắc bén vô cùng. Trong lòng chàng lúc ấy quả thực chưa biết nghĩ rằng mình sẽ dùng gì để đối phó với bà ta cả.
Thiên Chính thấy vậy, liền từ từ rút thanh kiếm của mình ra và đáp:
- Lão tặng cho chú em thanh kiếm Bạch Hồng này! Kiếm này tuy không nổi tiếng bằng thanh ỷ Thiên của tặc ni thực, nhưng nó cũng là một thanh kiếm hữu hạng trong giang hồ!
Nói xong, lão anh hùng dùng ngón tay búng vào thanh kiếm một cái, thanh kiếm đó cong queo như làn sóng ngay và có tiếng kêu rất thanh thoát!
Vô Kỵ cung kính đỡ lấy thanh kiếm ấy:
- Xin cám ơn cụ đã cho cháu thanh kiếm báu!
- Thanh kiếm này theo lão đã mấy chục năm và đã giết chết khá nhiều tiểu nhân gian trá. Ngày hôm nay lão lại muốn trông thấy nó được uống máu nơi cổ họng của lão ni kia thôi! Như vậy dù lão có chết cũng không còn thấy thiếu thốn cái gì nữa cả!
-Hậu bối thế nào cũng xin tận lực làm hài lòng lão tiền bối!
Nói xong, chàng cầm thanh kiếm Bạch Hồng, quay người lại, hai tay nắm cán kiếm chào sư thái và nói:
- Kiếm pháp của hậu bối không sao địch nổi kiếm pháp của sư thái và cũng không dám đối địch tay đôi với tiền bối như vậy. Tiền bối đã ngừng tay không giết giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo rồi. Vậy lúc này cũng mong sư thái nương tay cho!
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Bọn giặc của Nhuệ Kim Kỳ là do mi cứu giúp chứ Diệt Tuyệt sư thái này không hề tha thứ cho ai hết! Bây giờ nếu người thắng nổi trường kiếm của ta thì lúc ấy người muốn gì cũng được cả.
Giáo chúng của Ngũ Hành Kỳ thấy Diệt Tuyệt sư thái nói như vậy càng tức giận thêm, đều đồng thanh la lớn:
- Lão tặc ni kia! Có dám đấu tay không với Tăng thiếu hiệp không?
Diệt Tuyệt sư thái mặt trở nên lầm lì. Bà ta làm ra vẻ như không để ý đến những lời nói khích bác đó mà chỉ lớn tiếng quát bảo Vô Kỵ rằng:
- Tấn công đi!
Vô Kỵ chưa chính thức luyện kiếm pháp bao giờ. Lúc này đột nhiên bảo chàng sử dụng kiếm thì bảo sao chàng không cuống quít? Sau chàng bỗng sực nghĩ đến Lưỡng Nghi kiếm pháp của Hà Thái Xung vừa rồi, thế kiếm nào cũng rất tinh kỳ, chàng liền bắt chước một thế kiếm Lưỡng Nghi, đưa thanh kiếm tà tà ra đâm đối thủ.
Diệt Tuyệt sư thái thấy vậy liền ngạc nhiên và thất thanh nói:
- ủa! Ðây là thế kiếm Tiêu Bích Ðoạn Vân của phái Côn Luân đây mà!
Bà ta vừa nói, vừa múa kiếm nhằm yếu huyệt của Vô Kỵ mà đâm tới chớ không thèm đỡ thế kiếm của chàng vừa đâm mình! Bà ta ra tay vừa mạnh vừa nhanh, lợi hại vô cùng!
Vô Kỵ rất kinh hãi, vội lướt sang bên để tránh né, nhưng mũi kiếm của Diệt Tuyệt sư thái đã đâm đến yết hầu của chàng rồi.
Chàng thất kinh vội ngã người về phía sau, lộn mấy vòng để tránh né. Ðang định đứng dậy, chàng lại nghe thấy ở phía sau cổ lại có một luồng gió mạnh ùa tới, biết nguy tai đến nơi, chàng vội đạp mạnh chân một cái, người bắn lên cao và ngoài xa luôn.
Thế tránh này của chàng rất tuyệt diệu, các người đứng xem quanh đó đang định lên tiếng khen ngợi nhưng họ đã thấy Diệt Tuyệt sư thái phi thân nhảy tới, không đợi chờ người của Vô Kỵ hạ chân xuống đất, đã múa kiếm bao vây lấy người chàng rồi.
Vô Kỵ đang lơ lửng trên không, chàng thấy mình không còn cách nào tránh né được nữa, chàng biết lúc này nếu hạ thân xuống nửa thước là hai chân sẽ bị đối phương chém gãy ngay, mà nếu mình hạ thân xuống ba thước thì lưng của mình thể nào cũng bị chém đứt làm đôi tức thì.
Ðang lúc kinh hiểm vô cùng, chàng lại bỗng sực nhớ đến một điều. Chàng liền vội giở Càn Khôn Ðại Nã Di ra, không cần nghĩ ngợi, chàng vội giơ trường kiếm ra điểm luôn. Mũi kiếm Bạch Hồng của chàng đụng vào mũi kiếm ỷ Thiên, thanh kiếm của chàng cong như cái cung rồi kêu "coong" lên một tiếng, thanh kiếm đó đã bắn ngược trở lên, chàng liền mượn sức ấy mà tung mình nhảy lên trên cao!
Diệt Tuyệt sư thái vẫn không nương tay, đuổi theo tấn công luôn ba kiếm liền. Khi bà ta sắp tấn công đến thế kiếm thứ ba thì người của Vô Kỵ cũng vừa trầm xuống, chàng đành phải dùng kiếm Bạch Hồng ra chống đỡ. Lại nghe thấy tiếng "coong" một tiếng nữa, thanh kiếm của chàng giờ đây chỉ còn lại một khúc thôi!
Nhân cơ hội, chàng liền thuận tay giơ chưởng lên đánh luôn một cái vào đầu Diệt Tuyệt sư thái. Bà ta thấy vậy định khoa kiếm chặt cổ tay chàng.
Vô Kỵ chờ ỷ Thiên kiếm sắp chém tới nơi liền dùng ngón tay búng mạnh một cái, người chàng đã bay ngược trở lại tức thì.
Riêng về Diệt Tuyệt sư thái thì bà ta cũng thấy cánh tay tê tái, hồ khẩu tay rung động rất mạnh, bảo kiếm suýt rời khỏi tay bởi cái búng rất lợi hại vừa rồi của đối phương. Bà ta kinh hãi vô cùng, nhưng đã thấy Vô Kỵ đứng ở ngoài xa hơn hai trượng tay cầm thanh kiếm gãy, đứng ngẩn người ra nhìn. Trận đấu này vừa bắt đầu, Diệt Tuyệt sư thái ra tay đã tấn công luôn tám thế, thế kiếm nào cũng độc ác vô cùng, thế mà Vô Kỵ đều hoá giải được hết, mặc dầu chàng đứng ở địa vị lép vế hơn. Nhưng rõ ràng mọi người trông thấy chàng sắp sửa bị đối thủ đâm chết đến nơi, mà chàng lại tránh né được một cách hết sức tài tình. Hai người, kẻ thì tấn công vô cùng tinh xảo, mà người tránh cũng lại hết sức kỳ ảo.
Mọi người đứng xem, tới lúc này mới hòan hồn và mới cùng vỗ tay khen ngợi.
Vừa rồi trong lúc Vô Kỵ búng thanh kiếm khiến đối thủ bán thân tê tái nếu chàng biết nhân dịp may ấy phản công lại thì thế nào cũng thắng lợi. Nhưng khốn nỗi, chàng thiếu kinh nghiệm đối địch, nên mới không biết nắm lấy dịp may hi hữu đó.
Diệt Tuyệt sư thái thấy võ công của Vô Kỵ tiến bộ một cách nhanh chóng và kỳ lạ như vậy, trong lòng cũng ngạc nhiên vô cùng. Nhưng bà ta đã định thần ngay được và bảo Vô Kỵ rằng:
- Ngươi hãy đổi thanh kiếm khác rồi hãy tái đấu với ta!
Vô Kỵ nhìn thanh kiếm gãy và nghĩ thầm:
- Thanh bảo kiếm này là của ông ngoại cho ta, vừa ra đấu, ta đã để cho kẻ địch làm huỷ thanh kiếm liền, như vậy ta thật có lỗi với ông của ta lắm. Bây giờ làm gì có bảo đao kiếm sắc bén nào chống đỡ nổi ỷ Thiên Kiếm kia chớ?
Chàng đang ngẫm nghĩ, Chu Ðiên bỗng lớn tiếng nói:
- Lão có một thanh bảo đao đây, chú em hãy sử dụng thanh bảo đao này của lão mà đối địch với lão tặc ni!
Vô Kỵ đáp:
- Ỷ Thiên Kiếm sắc bén lắm, chỉ sợ làm hư bảo đao của lão tiền bối thôi.
- Hư hỏng cũng không sao, chú em cứ lấy mà sử dụng đi. Nếu chú em địch không nổi lão tặc ni, thì chúng ta đây đều chết hết còn tính mạng đâu nữa mà bảo vệ thanh bảo đao này?
Vô Kỵ thấy Chu Ðiên nói nghe cũng phải, liền đến đỡ lấy thanh bảo đao của ông ta.
Dương Tiêu thấy chàng tới gần, vội khẽ dặn:
- Trương công tử, đừng có nhường nhịn cứ việc ra tay mà tấn công đi.
Vô Kỵ thấy Dương Tiêu gọi mình là Trương công tử, có vẻ ngạc nhiên, nhưng khi nghĩ lợi, chàng liền hiểu ngay. Chàng biết Bất Hối đã nhận ra mình, tất nhiên nàng phải nói cho cha nàng hay.
Nghĩ đoạn, chàng vội trả lời:
- Ða tạ lão tiền bối đã chỉ dạy!
Nên rõ, Quang Minh sứ giả Dương Tiêu với Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu võ công thâm hậu, có thể đấu ngang tài với Diệt Tuyệt sư thái, nhưng bây giờ hai người đã bị Viên Chân ám hại rồi. Sau khi bị thương nặng, hai người đều mất sức lực, nhưng mắt của hai người vẫn sắc bén, đầu óc tỉnh táo vô cùng, hai người liền chỉ điểm mánh lới cho Vô Kỵ để đối phó Diệt Tuyệt sư thái.
Vô Kỵ cầm đao lên, thấy thanh đao đó nặng chừng bốn mươi cân, từ cán đao cho tới mũi đao đều đen nhánh, trông rất cổ kính, dù thấy thanh đao này là một vật báu lâu năm.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Hồi nãy ta để đối thủ chém gãy Bạch Hồng Kiếm, tuy đáng tiếc thật, nhưng dù sao thanh kiếm đó ông ngoại đã cho ta rồi, còn bảo đao này là báu vật của Chu Ðiên, ta không thể nào để cho đối thủ chém gãy được!
Nghĩ đoạn, chàng liền thở nhẹ một tiếng rồi lẳng lặng tiến tới trước mặt Diệt Tuyệt sư thái và lên tiếng nói:
- Sư thái cẩn thận! Tiểu bối xin tấn công đây!
Nói xong, chàng giở khinh công tột bực ra, thân hình của chàng tựa như một làn khói, lướt ra phái sau lưng Diệt Tuyệt sư thái, không đợi đối thủ quay người trở lại, chàng đã múa đao chém luôn rồi lại quay về bên phải chém một đao, quay sang phái trái chém một nhát. Diệt Tuyệt sư thái thấy Vô Kỵ giơ đao lên chém mình, vừa định đón đỡ thì địch thủ bỗng biến mất, nhưng bà ta lại thấy đối thủ ở phía bên phải giơ đao chém mình rồi.
Bà ta chưa kịp chống đỡ đối thủ đã vòng ra phía trái ngay. Thân hình đối thủ nhanh như gió, thế đao cũng lẹ như chớp nhoáng, khiến bà ta không biết đối thủ tấn công mình ở phái nào để giơ đao lên chống đỡ nữa! Vi Nhất Tiếu là người tự phụ khinh công của mình nhanh nhất thiên hạ, bây giờ thấy khinh công Vô Kỵ nhanh như vậy cũng phải nhìn nhận chàng ta nhanh hơn mình nhiều.
Lúc này vì khinh công của Vô Kỵ quá nhanh, Diệt Tuyệt sư thái không sao phản công lại được. Nhưng cũng may, thế đao của Vô Kỵ chỉ chém hờ hết và chàng cũng không dám đến gần sư thái. Sở dĩ, Vô Kỵ không dám tới gần đối thủ là vì chàng sợ thanh ỷ Thiên kiếm quá sức bén. Nhờ có nội công thâm hậu, chàng chạy mấy chục vòng như vậy mà cũng không thấy mệt nhọc chút nào. Các đệ tử của phái Nga Mi thấy sư phụ mình đã bị lép vế, để đấu thêm thì thế nào cũng bị thua đối thủ ngay.
Ðinh Mẫn Quân vội la lớn:
- Cục diện ngày hôm nay là tiêu diệt Ma giáo chứ không phải là đấu võ so tài, quý vị tỷ muội, chúng ta cùng xông lên vây đánh tiểu tử kia đi. Ðừng để cho y giở mánh lới tiểu xảo ra và bắt y phải ngoan ngoãn giở thật tài ra mà đấu với sư phụ ta.
Nói xong, nàng múa kiếm xông lên, các nam nữ đệ tử của phái Nga Mi cũng giở khí giới ra theo sau nàng tiến lên và đứng thành tám mặt bao vây lấy Vô Kỵ.
Chỉ Nhược đứng ở gần phía tây nam, Mẫn Quân thấy vậy liền cười nhạt nói:
- Chu sư muội muốn cản trở kẻ địch hay không là tuỳ ở sư muội, ta không muốn bắt buộc!
Chỉ Nhược vừa tức giận, vừa xấu hổ đáp:
- Sư tỷ cứ nhắc nhở đến tôi mãi như thế làm chi?
Lúc ấy Vô Kỵ đã tiến tới trước mặt, Mẫn Quân vội giơ kiếm lên đâm luôn.
Vô Kỵ giơ tay ra cướp lấy thanh trường kiếm của nàng và thuận tay ném luôn vào mặt Diệt Tuyệt sư thái. Sư thái vội giơ kiếm lên chém gãy thanh kiếm đó ra làm hai đoạn.
Nhưng sức ném của Vô Kỵ quá mạnh, tuy sư thái đã chém gãy được thanh trường kiếm của chàng vừa ném tới, nhưng cổ tay của bà ta cũng đã bị sức mạnh của đối thủ chấn động đến tê tái. Vô Kỵ vẫn không ngừng chân lại chạy tới trước mặt của người khác cướp luôn khí giới của người đó và thuận tay ném ngay vào mặt của sư thái. Những đệ tử của Nga Mi tới Tây Vực phen này đều là tay cao thủ có hạng của môn phái đó. Nhưng những người đó thấy Vô Kỵ giơ tay ra cướp khí giới của mình mà không sao tránh né được, cứ để cho chàng cướp lấy khí giới. Chỉ trong thoáng cái, mấy chục thanh kiếm đã bị chàng cướp và ném lên trên không, ánh sáng lập loè, cứ nhằm người Diệt Tuyệt sư thái mà phi xuống. Lúc này mặt của sư thái lạnh lùng như sương tuyết, cứ thấy kiếm bay tới là chém gãy luôn, nhưng sức của bà ta có hạn, chém một hồi lâu bà ta đã thấy cánh tay phải tê tái đau nhức, không còn hơi sức đâu mà chém tiếp nữa, bà ta vội đưa kiếm sang bên tay trái...
Chỉ trong thoáng cái, các đệ tử của phái Nga Mi đều bị cướp hết khí giới, người nào cũng chỉ còn trơ lại có hai bàn tay không mà thôi, chỉ có một mình Chỉ Nhược là không bị chàng cướp nên kiếm của nàng vẫn còn cầm ở tay. Sở dĩ chàng không cướp kiếm của nàng là muốn thầm đền ơn vì hồi nãy nàng gián tiếp chỉ điểm cho mình.
Ngờ đâu chàng làm như vậy khiến ai cũng phải để ý đến Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược là người rất thông minh, biết Vô Kỵ làm như vậy mình sẽ bị sư phụ trách mắng nên nàng cũng định tiến về phía chàng, tấn công mấy cái, nhưng thân pháp của Vô Kỵ nhanh vô cùng, huống hồ chàng lại cố ý tránh xa nàng, hễ nàng còn gần năm thước, chàng đã vội tránh né ngay.
Chỉ Nhược hai má đỏ hồng, chân tay cuống quýt, không biết phải làm thế nào cho phải.
Mẫn Quân thấy vậy lại cười nhạt nói tiếp:
- Chu sư muội! Ta nói có sai đâu! Y đối xử với sư muội vẫn khác hẳn mọi người!
Lúc ấy tuy Vô Kỵ bị các đệ tử của phái Nga Mi ngăn cản, nhưng chàng vẫn chạy đi chạy lại, coi những người đó hình như không có vậy và thế đao của chàng cũng cứ nhắm yếu điểm của sư thái mà chém tới nên sư thái đã biến thành người chịu đòn, không sao phản công lại được, trong lòng rất bực tức và hậm hực.
Mẫn Quân lại lên tiếng trách mắng Chỉ Nhược:
- Sư muội xem! Sư phụ đang bị tiểu tử kia tấn công lia lịa như vậy, sao sư muội không tiến lên trợ giúp sư phụ mà sư muội cứ cầm khí giới đứng ngẩn người ra như thế làm chi? Hay là sư muội mong tiểu tử đánh bại sư phụ chăng?
Diệt Tuyệt sư thái thấy Mẫn Quân nói Chỉ Nhược như vậy liền nghĩ thầm:
- ừ, tại sao tiểu tử để yên cho Chỉ Nhược mà không cướp kiếm của nó đi như thế? Chẳng lẽ hai đứa nó đã ngấm ngầm thông đồng với nhau rồi chăng? Ta cứ thử qua sẽ biết ngay.
Nghĩ đoạn, bà ta liền lớn tiếng quát hỏi:
- Chỉ Nhược! Sao con dám lừa dối sư phụ như thế?
Nói đoạn, bà ta liền múa kiếm, xông lại đâm vào hông Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược thấy vậy kinh hãi vô cùng nhưng không dám giơ kiếm chống đỡ, chỉ la lớn:
- Thưa sư phụ, con...
Thời gian cấp bách này làm gì có thì giờ để cho nàng biện bạch. Nhưng vừa nói tới chữ con thì trường kiếm của Diệt Tuyệt sư thái đã đâm tới trước ngực.
Vô Kỵ không biết kiếm đó là sư thái định thử tình thực hư của hai người, mà bà ta chỉ đâm kiếm tới trước ngực của nàng ta là rụt tay lại ngay.
Nhưng chính mắt chàng đã trông thấy Diệt Tuyệt sư thái nhẫn tâm đánh chết Kỷ Hiểu Phù. Chàng biết bà ta là người rất độc ác nên không kịp nghĩ ngợi đã tung mình nhảy tới ôm lấy Chỉ Nhược nhảy ra ngoài xa mấy thước.
Diệt Tuyệt sư thái chờ mãi mới có dịp may phản công lại được.