tintin27
04-24-2009, 09:54 PM
Hồi 82 - Ðại Náo Cái Bang
Vô Kỵ không còn hoài nghi gì nữa, vội theo con đường nhỏ đó đuổi tiếp. Chàng đuổi đến Dịch Sa Hà, trời đã sáng tỏ, vào trong tiệm cơm ăn qua loa cho đỡ đói, rồi lại tiếp tục đi về phía Tây.
Khi đi tới thị trấn Bảng Tử, thấy ở chân tường có vẽ một cái dấu hiệu ngọn lửa nữa, chỉ thẳng vào một ngọn nhà thờ tổ đã đổ nát.
Chàng mừng rỡ nghĩ thầm:
- Chắc nghĩa phụ ta ẩn núp ở trong này cũng nên, để ta vào bên trong xem.
Chàng tới gần, thấy tấm bảng treo trên cửa đề "Ngụy Thị Tôn Từ" bốn chữ lớn.
Chàng vừa đi vào đến bên trong đã nghe thấy có tiếng người ồn ào, chàng thấy đại sảnh có một lũ con cháu nhà họ Ngụy ăn mặc nghèo nàn, rách rưới đang ngồi quây quần đánh bạc với nhau.
Người làm thấy chàng ăn mặc sang trọng lại tưởng là khách đánh bạc giàu tiền đã tới, liền tủm tỉm cười, chạy lại nghênh đón và hỏi:
- Mời công tử vào chơi vài ván, thể nào công tử cũng thắng, vơ hết tiền của họ chứ không sai.
Nói xong, y quay lại nói với những người kia rằng:
- Các người mau nhường chỗ cho công tử và ai nấy đem sẳn tiền ra đánh lớn đi để công tử ôm tiền về phủ.
Vô Kỵ cau mày lại, vì chàng thấy những con bạc không có một người nào là trong giang hồ hết liền lên tiếng kêu gọi:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ, nghĩa phụ có ở đây không?
Một lúc lâu chàng không thấy ai trả lời, lại hỏi thêm mấy câu nữa.
Một tên côn đồ thấy chàng không phải đi đánh bạc mà lại cứ kêu la om sòm như vậy, liền trả lời chàng rằng:
- Con ngoan ngoãn của ta ơi, cha già ở đây, con mau lại đây đánh mấy ván bạc đi.
Mọi người nghe thấy tên nọ nói như vậy, liền lớn tiếng cười ồ.
Vô Kỵ liền hỏi tên làm cái:
- Bạn có thấy một người cao lớn vạm vỡ tóc vàng, hai mắt đã mù vào đây không?
Tên nọ thấy chàng đến đây tìm người chớ không phải là đánh bạc, trong lòng đã chán nản rồi, liền vừa cười vừa đáp:
- Lạ thật, làm gì có người mù tới đây đánh bạc chứ, trừ phi người mù đó đã chán đời rồi.
Vô Kỵ kiếm nghĩa phụ không thấy, trong lòng đã tức giận, lại nghe thấy hai tên nọ ăn nói vô lễ, làm nhục đến nghĩa phụ mình, nên chàng cả giận bước lên một bước, mỗi tay nắm lấy một tên, xách lên và khẽ đưa về phía trước một cái. Cả hai bị tung lên trên mái nhà tức thì. Hai tên ấy tuy chưa bị thương, nhưng đã hãi sợ đến kêu la om sòm như heo bị chọc tiết vậy.
Chàng vội đẩy mọi người ra, cầm lấy hai nén bạc trên bàn và nói:
- Ðại gia cho mượn xài chơi trước.
Nói xong, chàng bỏ hai nén bạc vào túi và đi ra khỏi nhà.
Bọn côn đồ hoảng sợ đứng ngẩn người ra, không dám đuổi theo.
Chàng lại tiếp tục đi về phía Tây Nam không bao lâu lại thấy có dấu hiệu ngọn lửa. Chàng lại tiếp tục đi về phía dấu hiệu đó.
Tới chiều tối, chàng đã đi Phong Nhuận, nơi đó là một thành lớn ở phía Bắc tỉnh Hà Bắc, chàng theo dấu hiệu chỉ tới trước một nhà tường sơn trắng, cửa sơn đen.
Chàng thấy hai cái vòng đóng ở trên cửa bóng nhoáng, bên trong tường, những cây mai đang đua nở. Ðó là nhà của một người tao nhã, nên chàng vội cầm cái vòng đồng ấy lên khẽ gõ ba tiếng. Không bao lâu chàng đã nghe có tiếng chân rất nhẹ ở trong đi ra, và cánh cửa đen kêu "kẹt" một tiếng mở ra liền.
Cửa vừa hé mở, chàng dã nghe thấy mùi hương xông lên mũi, thì ra người mở cửa đó là một con thị tỳ, mặc áo da lông cừu màu phấn hồng. Thị tỳ vừa trông thấy chàng đã bịt miệng cười và hỏi:
- Sao lâu thế mới thấy công tử tới. Chị tôi nhớ công tử lắm đấy, mời công tử mau vào xơi nước đi.
Nói xong, nàng lại lườm chàng một cái, rồi cười khúc khích.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng vội hỏi lại:
- Sao cô bé lại biết tôi, chị cô là ai?
Thị tỳ vừa cười vừa đáp:
- Công tử đã biết lại còn làm bộ hỏi, thôi đừng có đóng tuồng với tôi nữa, mau vào đi không có công tử thì chị tôi lo đến ốm người đi mất.
Nói xong, nàng ta giơ tay ra nắm lấy tay phải của Vô Kỵ kéo rong.
Vô Kỵ ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Sao nàng làm như quen ta đã lâu rồi như vậy?
Nhưng chàng lại nghĩ:
- À phải rồi, chắc Chỉ Nhược ở nhờ đây, biết ta thế nào cũng theo dấu hiệu mà tìm kiếm tới, cho nên mới sai thị tỳ này ra nghênh đón cũng nên. Hà, lâu ngày không gặp nhau, thế nào Chỉ Nhược chả nhớ nhung ta đến gầy ốm đi.
Chàng càng nghĩ càng khoái chí, liền theo tiểu hoàn đi vào phía trong, qua một lối đi nhỏ trên phủ đá sỏi. Rồi lại xuyên qua một cái sân mới đến một cái phòng ngang.
Vào trong phòng, chàng thấy bàn ghế... đều có phủ đệm gấm, than trong lò đang cháy hồng, quả thật ấm áp vô cùng, trên kỷ nhỏ thấp một lư hương và trên một cái kỷ khác để một cái đàn tỳ bà.
A hoàn nọ liền quay mình đi ra, không bao lâu đã bưng một cái khay vào, trong khay có đựng sáu đĩa điểm tâm, một ấm nước trà.
Con bé rót nước đưa vào tay Vô Kỵ, rồi khẽ bóp cổ tay chàng một cái, chàng thấy vậy cau mày nghĩ thầm:
- Con a hoàn này sao vô lễ đến thế?
Nhưng nể mặt Chỉ Nhược, chàng không tiện trách mắng con nhỏ mà chỉ hỏi:
- Tạ lão gia đâu, Chu cô nương hiện ở đâu?
A hoàn vừa cười vừa đáp:
- Công tử hỏi Tạ lão gia làm chi, có phải ghen đấy không? Chị tôi sắp ra ối chà, xem công tử chưa chi đã nóng tính đến thế. Công tử thật không có lương tâm chút nào, đã tới đây kiếm chị tôi mà lại nhớ Chu cô nương và Vương cô nương nữa.
Vô Kỵ nghe nói ngẩn người ra hỏi tiếp:
- Cô không được nói bậy, cô nói gì thế?
A hoàn nọ lại bịt mồm cười quay đi mà đi ra luôn.
Một lát sau chàng nghe thấy có tiếng đồ trang sức va chạm nhau kêu "kính coong" một hồi, chàng đã thấy a hoàn nọ đỡ một thiếu nữ, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn bước vào.
Nàng rất trắng trẻo đôi mày vẽ cong, trông cũng khá đẹp, bên mép lại chấm một nốt ruồi giả trông cũng có vẻ phong lưu lắm.
Nàng vừa ra tới nơi đã tiến lại và hỏi:
- Tướng công quý tính danh là chi, sao hôm nay lại có thì giờ đến ngồi chơi như thế...
Nàng vừa nói vừa để tay lên vai Vô Kỵ.
Vô Kỵ mặt đỏ bừng, vội tránh sang bên và nói:
- Tôi họ Trương, chẳng hay có một ông già họ Tạ, với một cô họ Chu đến đây không?
- Tướng công muốn hỏi Chu Thiêm Thiếm thì đến nhà Bách Ðào Cư, chứ Lê Hương viện này làm gì có Chu Thiêm Thiếm.
Vô Kỵ nghe nói mới tỉnh ngộ, và mới hay đây là xóm bình khang. Chàng liền quay người đi ra cửa.
A hoàn nọ đuổi theo kêu gọi, nhưng chàng xua tay, vứt lại một nén bạc đã cướp được của bọn côn đồ, rồi rảo cẳng đi luôn.
Ðêm hôm đó, chàng vào một khách sạn nghỉ trọ, vừa nằm ở trên giường vừa suy nghĩ:
- Sao nghĩa phụ ta lại vào chỗ đánh bạc và tới xóm bình khang như vậy...
Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sau, chàng ở ngoài thành Phong Nhuận lại tìm thấy dấu hiệu của Minh giáo chỉ về phía Tây. Chàng theo dấu hiệu đi hết Tam Hà lại đến Hương Hà mà không thấy tung tích chi cả. Nhưng chàng cứ tiếp tục theo dấu hiệu chạy luôn mấy ngày hết huyện này sang huyện khác, vòng một vòng thật lớn, rốt cục lại chạy về tới Lư Long.
Lúc này lòng chàng đã bình tĩnh trở lại và nghĩ thầm:
- Nếu kẻ địch du ta đi Quảng Ðông, Vân Nam, Quý Châu thì sao? Cũng may bây giờ được trở về Lư Long .
Nghĩ đoạn, chàng vào tửu lầu ăn một bữa no say, mua một cái áo dài trắng, lấy bút son vẽ một dấu hiệu ngọn lửa rất lớn, quyết ý nhân danh giáo chủ của Minh giáo đường đường tới Tổng đường của Cái Bang. Chàng đi tới nhà người tài chủ nọ, thấy hai cánh cửa chưa đóng chặt, liền đẩy mạnh một cái, hai cánh cửa mở tung ra, và bay vào bên trong đụng vỡ cái cống lớn nuôi cá vàng kêu "loong coong" mấy tiếng.
Chàng còn chưa nguôi giận, lớn bước đi vào, vừa đi vừa kêu gọi:
- Bang chúng của Cái Bang hãy nghe ta nói đây, mau mau gọi Sử Hỏa Long ra yết kiến ta.
Mười mấy tên đệ tử bốn túi và năm túi của Cái Bang đang đứng trong sân, thấy hai cánh cửa bỗng nhiên bay tung, giật mình kinh hãi, sau thấy một thiếu niên áo trắng xông vào, liền đồng thanh hò hét, chạy ra quát hỏi:
- Ngươi là ai mà dám vào đây quấy nhiễu như vậy?
Vô Kỵ giơ hai cánh tay lên hất một cái, mấy tên đệ tử của Cái Bang, như mấy bó rơm, bắn tung sang hai bên, đụng phải những cánh cửa sổ ở phía sau, những khung cửa đó đều vỡ tan tành.
Vô Kỵ đi qua đại sảnh vung chưởng lên đánh vào cánh cửa giữa kêu đến "bùng" một tiếng. Cửa giữa lại bay tung liền. Trong khách sảnh có bầy một mâm cỗ.
Hỏa Long ngồi ở giữa, những thủ lãnh của Cái Bang ngồi chung quanh. Chúng thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, cho người ra xem, ngờ đâu Vô Kỵ đã vào tới nơi. Chàng nắm lấy ngực một tên bảy túi ném luôn vào người Sử Hỏa Long.
Tài chủ đang ngồi ở phía dưới bàn tiếp Hỏa Long, bỗng thấy đệ tử bảy túi ở bên ngoài bay tới, vội giơ tay ra ôm lấy. Tuy y đã ôm được, nhưng sức mạnh cũng kéo y suýt ngã. Y cố gượng để chống đỡ, người lảo đảo lui về phía sau bảy tám bước, đụng vào cái cột lớn, mới ngừng lại được.
Tất cả những đệ tử của Cái Bang có mặt tại đó đều kinh hãi vô cùng.
Vô Kỵ vào tới nơi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thì ra chàng đã trông thấy Chỉ Nhược ngồi sát cánh Thanh Thư ở phía bên phải bàn.
Chàng trố mắt nhìn Chỉ Nhược không biết nói sao cho phải.
Còn Chỉ Nhược thấy chàng cũng la lớn:
- Vô Kỵ đại ca.
Nàng vừa đứng dậy, thì thấy người lảo đảo và ngã quỵ ngay xuống.
Vô Kỵ thấy vậy kinh ngạc vô cùng tiến lên cúi xuống ẳm nàng, nhưng người chàng chưa kịp đứng thẳng lên lưng đã bị đánh bốp một cái. Thì ra chàng bị Thanh Thư đánh trúng một chưởng và lại bị tên cao thủ của Cái Bang đánh trúng một quyền nữa.
Nhưng lúc ấy chàng đã vận Cửu Dương thần công ra khắp người, quyền và chưởng của Thanh Thư và đệ tử Cái Bang kia, đều bị bắn trở lại hết. Chàng liền ung dung ẳm Chỉ Nhược nhảy ra ngoài sân vừa chạy chàng vừa hỏi:
- Nghĩa phụ đâu?
Chỉ Nhược đáp:
- Tôi... tôi... bị chúng điểm trúng yếu huyệt, mất hết võ công rồi.
Vô Kỵ vẫn quan tâm đến Tạ Tốn hỏi:
- Nghĩa phụ tôi đâu?
Chỉ Nhược đáp:
- Không biết, tôi bị chúng bắt tới đây. Từ lúc bị bắt tới giờ không biết nghĩa phụ đâu cả.
Vô Kỵ liền xoa bóp khủy tay khủy chân cho nàng và đặt nàng xuống ngờ đâu, thủ pháp điểm huyệt Cái Bang rất đặc biệt, nên chàng không sao giải được cho nàng, nên chàng vừa đặt nàng xuống, nàng lại ngã quỵ ngay.
Các đệ tử của Cái Bang vội chạy đến trước sân, Hỏa Long vội chắp tay chào vào hỏi:
- Các hạ có phải là Trương giáo chủ của Minh giáo đó không?
Vô Kỵ thấy đối phương là Bang chủ của một môn phái, nên chàng cũng chắp tay đáp lễ và đáp:
- Không dám. Tại hạ tự tiện xông vào tổng đường của quý Bang, mong Bang chủ thứ lỗi cho.
Hỏa Long lại nói tiếp:
- Mấy năm gần đây tiếng tăm của Trương Giáo chủ lừng lẫy giang hồ, tại hạ ngưỡng mộ vô cùng, ngày hôm nay được trông thấy võ công của các hạ, mới hay danh bất hư truyền, tại hạ thật bái phục.
- Tại hạ tới đây rất lỗ mãng mong Bang chủ đừng có chê cười. Nghĩa phụ của tại hạ là Kim Mao Sư Vương hiện giờ ở đâu, Bang chủ làm ơn mời ông ta ra hộ.
Hỏa Long mặt đỏ bừng, cười ha hả rồi đáp:
- Trương Giáo Chủ sao lại vu khống cho chúng tôi như vậy. Chúng tôi có hảo ý mời Tạ Sư Vương đến ở vài ngày, không ngờ ông ta không từ biệt mà đã rút lui. lại còn đánh cho tám đệ tử của chúng tôi bị thương nặng. Không hiểu món nợ sau này quý giáo sẽ thanh toán với chúng tôi ra sao?
Vô Kỵ ngẩn người ra nghĩ thầm:
- Quả thật tám tên đệ tử của Cái Bang đã bị nghĩa phụ ta dùng Thất thương quyền đả thương rồi. Xem ra nghĩa phụ ta không có ở đây thật, nhưng bây giờ ông ta đã đi đâu thế?
Nghĩ đoạn, chàng liền hỏi:
- Thế còn Chu cô nương này thì sao? Cô ta có điều gì thất lễ với quý Bang mà quý Bang giam cô ta ở đây?
Hỏa Long vừa cười vừa đáp:
- Người ta bảo Trương Vô Kỵ của Minh giáo võ công tuy cao cường, nhưng lại là một tên ma đầu rất bướng bỉnh quả thật không sai.
Vô Kỵ sầm nét mặt hỏi tiếp:
- Tôi bướng ở chỗ nào?
- Chu cô nương này là người của phái Nga Mi, nàng là lãnh tụ của một danh chính phái có liên can gì đến quỹ giào là một bằng môn tà đạo đâu. Chú em Thanh Thư đây là người của phái Võ Ðang, chàng ta với Chu cô nương mới thật là xứng đôi vừa lứa. Hai người dắt tay nay đi qua đây. Cái Bang chúng tôi mới hai người vào xơi chén rượu nhạt, sao Giáo Chủ lại bỗng dưng nhảy vào đây can thiệp, như vậy có thật buồn cười không.
Vô Kỵ bèn hỏi tiếp:
- Nếu bảo Chu cô nương là khách quý của quý Bang, sao nàng ta lại bị điểm huyệt, không thể nào đứng vững được?
Hỏa Long ngạc nhiên không biết trả lời ra sao cho phải, Hữu Lương liền ha hả cả cười đỡ lời:
- Chu cô nương đang ngồi đấy uống rượu chuyện trò vui vẻ, ai bảo cô ta bị điểm huyệt nào? Cái Bang và Nga Mi giao hảo với nhau xưa nay, sao Trương Giáo Chủ lại vu khống như vậy, không sợ thiên hạ trên giang hồ cười chê sao.
Vô Kỵ cười nhạt và nói tiếp:
- Theo lời nói của bạn thì Chu cô nương tự điểm huyệt của mình chứ không phải bị người ta điểm huyệt phải không?
Hữu Lượng đáp:
- Ðiều đó không có gì làm bằng cớ hết, nhưng ai ai cũng trông thấy Trương Giáo chủ vừa nhảy tới giở trò phi lễ, ãm luôn Chu cô nương đi. Chu cô nương dãy dụa không chịu, thế rồi chính Giáo chủ đã thuận tay điểm huyệt cô ta. Trương Giáo Chủ, ai chả biết anh hùng không sao qua nổi ãi mỹ nhân và lòng hiếu sắc người nào mà chẳng có. Nhưng trước mắt mọi người đông đảo như thế này, Trương Giáo Chủ lại cầm lòng không được như vậy, thật là mất hết địa vị của một Giáo chủ?
Vô Kỵ liền hỏi Chỉ Nhược:
- Tôi... tôi...
Nàng chỉ nói được mấy tiếng tôi rồi ngã lăn ra đất chết giấc liền.
Các đệ tử của Cái Bang liền kêu la ồn ào:
- Ma đầu của Minh giáo bức dâm không được đã giết người rồi.
Vô Kỵ nghe nói cả giận tiến lên, xông lại phía Hỏa Long.
Trưởng bản Long đầu với Chấp Pháp Trưởng lão song song tiến lên ngăn cản chàng.
Trưởng bản Long đầu cầm gậy quét ngang, Chấp Pháp trưởng lão tay phải cầm móc gang, tay trái cầm thiết quài.
Hai người ba môn khí nhắm người Vô Kỵ đánh tới.
Vô Kỵ rú lên một tiếng, sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di Tâm pháp khiến móc của Chấp pháp Trưởng lão gạt gậy Trưởng bản Long đầu, còn thiết quài của tên nọ thì đánh luôn vào hông của tên kia?
Truyền công Trưởng lão giơ kiếm lên đâm luôn, mồm thì la lớn:
- Tiểu tử này võ công quái dị lắm, mọi người phải cẩn thận mới được.
Nói xong y đâm luôn ba kiếm, đều nhắm ba nơi yếu huyệt ở ngực và bụng của Vô Kỵ tấn công.
Vô Kỵ thấy thể công của đối phương lợi hai như vậy liền khen ngợi:
- Kiếm pháp cao siêu thật.
Chàng vội né mình tránh, giơ tay trái ra điểm vào yếu huyệt ở đùi của Truyền công Trưởng lão. Truyền công Trưởng lão liền xoay kiếm nhằm đầu ngón tay của chàng đâm luôn. Tuy thế kiếm của y rất lợi hại, nhưng đâm sao trúng nổi chàng. Chỉ thoáng cái, ba Trưởng lão của Cái Bang đã đấu với Vô Kỵ được hơn hai mươi hiệp.
Hữu Lượng đột nhiên lớn tiếng:
- Mau, bày trận "sát cẩu" ra.
Hai mươi cao thủ của Cái Bang liền vây Vô Kỵ vào giữa, chúng hoặc hát bài ca Liên Hoa Lạc của những ăn mày thường ca, hoặc rên rỉ kêu la hoặc lớn tiếng nói: "Lạy bà cho tôi xin chén cơm miêng cháo...", hoặc giơ quyền lên đấm vào ngực mình vân vân...
Vô Kỵ thấy chúng quái dị như vậy, liền ngẩn người ra, nhưng chàng hiểu ngay ý định của chúng liền. Chàng biết chúng làm như thế cốt để cho mình loạn tâm thần đó thôi. Truyền Công trưởng lão liền quát lớn:
- Hãy khoan!
Nói xong, y lui về phía sau hai bước, giơ kiếm lên ngang hông.
Chấp Pháp trưởng lão với Trưởng Bản long đầu nhảy lùi ra bày thành trận "sát cẩu", nhưng chúng vẫn không xông vào tấn công.
Truyền Công trưởng lão liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Vẫn biết chúng tôi lấy người đông địch với người ít như thế này, dù có thắng cũng không oanh liệt gì. Nhưng người trong Cái Bang chúng tôi đây kho người nào địch nổi giáo chủ cả, bắt buộc chúng tôi phải phá luật lệ của võ lầmz mà giở trận thế này ra đối phó.
Vô Kỵ mỉm cười đáp:
- Khéo nói! Khéo nói lắm.
Truyền Công trưởng lão nói tiếp:
- Chúng tôi người nào cũng có khí giới trong tay, mà giáo chủ thì tay không, như vậy, chúng tôi thắng thế nhiều quá. Vậy giáo chủ dùng khí giới gì, xin cho biết chúng tôi xin dâng lên ngay.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Trong Cái Bang chỉ có Truyền Công trưởng lão này là người có đôi chút nghĩa khí mà thôi .
Nghĩ đoạn, chàng liền đáp:
- Những khí giới Cái Bang không có một môn nào hợp tay của tại hạ hết. Vả lại, tại hạ đấu với quý vị hà tất phải dùng đến đao thương làm chi, khi nào tại hạ dùng đến khí giới thì tại hạ tự kiếm lấy.
Nói xong, chàng nhảy luôn vào trong trận giơ hai tay lên đè và đầu vai của Hữu Lượng và Thanh Thư, và chỉ thoáng cái đã cướp được khí giới của hai người liền, rồi lại nhảy ra ngoài trận ngay. Chàng ra ngoài và trong như vậy mà không hề đụng tới vạt áo của hai người mốt tên Bang chúng của Cái Bang.
Các đệ tử của Cái Bang đang kinh hãi thì đã nghe thấy chàng lớn tiếng nói:
- Trận này của quý Bang chỉ giết chó được thôi, chứ muốn giáng long phục hổ thì không ăn thua gì đâu.
Nói xong, chàng dồn sức vào hai thân kiếm, chỉ nghe tiếng kêu "lắc rắc" mấy tiếng, hai thanh kiếm đõ đã gẫy ra làm đôi.
Trưởng Bản long đầu thấy vậy liền la lớn:
- Chúng ta cùng xông lên tấn công đi.
Y vừa nói vừa múa gậy xông lại, tấn công vào ngực Vô Kỵ. Vô Kỵ thấy mọi người tấn công mình tới tấp như vậy liền giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra, chỉ trong thoáng cái chàng đã cướp hết khí giới của hai mươi mốt tên đệ tử của Cái Bang và ném cả hai mươi mốt con dao đó lên xà ngang, dao nào cũng cắm sâu đến ngập cán.
Hữu Lượng bỗng lớn tiếng nói:
- Trương Vô Kỵ, người có chịu ngừng tay không?
Vô Kỵ quay người lại nhìn, thấy y dí kiếm vào sau lưng Chỉ Nhược để kiểm chế mình, chàng liền cười nhạt đáp:
- Hơn một trăm năm nay, hễ nói Minh giáo, Cái Bang là họ đều công nhận Minh giáo đứng đầu các giáo, Cái Bang đứng đầu các Bang. Các vị xử sự như vậy không sợ làm mất oai danh của lão anh hùng Hồng Thất Công hay sao?
Truyền Công trưởng lão liền nổi giận bảo Hữu Lượng rằng:
- Trần trưởng lão mau buông Chu cô nương ra, chúng ta còn đấu một phen với Trương Giáo chủ nữa. Chúng ta dở hết toàn lực của bổn Bang ra mà địch không nổi một mình Giáo chủ của Minh giáo hay sao. Nếu vậy thì còn mặt mũi nào làm người nữa.
Hữu Lượng vừa cười vừa đáp:
- Ðại trượng phu đành đấu trí, chứ không đấu sức. Vô Kỵ ngươi còn không chị thúc thủ để đợi trói hay sao?
Vô Kỵ cả cười đáp:
- Thôi được, ngày hôm nay để Vô Kỵ ta thử nhận thức oai phong của Cái Bang xem sao.
Chàng đột nhiên lui về phía sau hai bước và lộn ngược một vòng, lúc hạ chân xuống thì vừa cởi ngay lên trên lưng của Hỏa Long. Chàng để bàn tay phải lên trên đỉnh đầu của Bang chủ, tay trái thì nắm lấy kinh mạch ở phía sau cổ. Chàng sử dụng võ công ghi trên Thánh hỏa lệnh, nên mới bắt cóc được tên Bang chủ của Cái bang một cách dễ dàng như vậy. Chàng cỡi trên vai Hỏa Long tựa như trẻ con đùa giỡn vậy, tuy trông không đẹp, nhưng đã kềm chế hết các yếu huyệt ở trên đỉnh của đỉnh môn, vì vậy chàng không muốn nhảy xuống đất nữa, sợ có gì khác xảy ra sẽ bất lợi cho mình.
Bang chúng của Cái bang thấy Bang chủ của mình bị bắt giữ đồng thanh kinh hãi kêu la, vì chúng chỉ sợ Vô Kỵ ấn mạnh một cái là Bang chủ của chúng vỡ sọ chết tốt ngay. Chúng tuy kinh hãi như vậy, nhưng không có cách gì ra tay cứu được Bang chủ của chúng hết, nên tên nào tên ấy chỉ yên lặng trố mắt ra nhìn Vô Kỵ với Hỏa Long mà thôi.
Ðang lúc ấy trên mái nhà bỗng có tiếng đàn sáo rất du dương vọng xuống. Có một điều lạ là tiếng nhạc đó bỗng Ðông bỗng Tây, không ai biết hẳn ở nơi nào vọng tới. Ngay cả Vô Kỵ cũng thắc mắc vô cùng, đang lúc ấy Hữu Lượng bỗng lên tiếng nói:
- Chẳng hay cao nhân ở phương nào giáng lâm Cái bang, nếu là quần ma của Minh giáo thì cứ việc hiện thân ra, hà tất phải giả bộ ma quỉ như thế làm chi.
Mọi người lại nghe thấy có ba tiếng đàn kêu "tinh, tang, tang" rồi bỗng thấy bốn thiếu nữ mặc áo trắng ở hai bên mái hiên nhảy xuống dưới sân, người nào người nấy đều cầm một chiếc giao cầm. Ðờn đó chỉ ngắn và hẹp bằng nửa chiếc thất huyền cầm mà thôi, nhưng cũng có đủ bảy dây hẳn hoi. Theo sau bốn thiếu nữ đó là bốn thiếu nữ áo đen, tay cầm trường tiêu, tiêu của họ dài gấp đôi tiêu thường. Bốn thiếu nữ đó cũng đứng sang bốn góc. Thế là bốn trắng bốn đen đứng cả ở bốn phương. Vừa đứng yên, tám thiếu nữ liền đánh đàn và thổi sáo ngay, tiếng nhạc nghe rất du dương và tao nhã.
Ðang lúc ấy có một thiếu nữ phủ sa vàng, tay trái dắt một con bé trạc mười hai, mười bà tuổi nhảy xuống. Thiếu nữ nọ, tuy tuổi hai bảy hai tám, nhưng dung nhan tuyệt trần, chỉ phải nỗi sắc mặt nhợt nhạt, trái lại thì con bé xấu xí vô cùng, mũi hếch lên trời, mồm rộng, hai cái răng cửa nhô ra ngoài trông rất hung ác. Con nhỏ một tay nắm tay thiếu nữ ka, một tay cầm cái gậy trúc xanh.
Bang chúng của Cái bang thấy thiếu nữ ấy bước vào liền chú ý cả vào cái gậy trúc xanh, chứ không ai để ý đến mặt con bé cả.
Vô Kỵ thấy mình cỡi trên vai Hỏa Long ở trước mặt các thiếu nữ như thế trông rất khó coi, nhưng chàng thấy mũi kiếm của Hữu Lượng vẫn dí vào sau lưng của Chỉ Nhược, nên chàng không dám nhảy xuống dưới đất. Chàng bỗng thấy tất cả những bang chúng Cái bang đều chú ý vào cây gậy trúc vô cùng. Chàng liền ngắm nhìn cái gậy, thấy gậy đó xanh biếc và bóng nhoáng, hình như đã được rất nhiều người rờ mó qua, nên mới bóng nhoáng như thế. Ngoài ra, chàng không thấy gậy đó có gì khác lạ hết.
Thiếu nữ áo vàng đưa đôi mắt lạnh lùng và lóng lánh, nhìn mọi người một vòng sau mới chăm chú nhìn vào mặt Vô Kỵ rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Trương Giáo chủ đã lớn tuổi như vậy, không chịu đi làm việc chính nghĩa lại ở đây đùa giỡn như vậy.
Lời nói của nàng ta có vẻ khiển trách nhưng lại rất thân mật nhìn như chị cả dạy bảo người em vậy. Chàng xấu hổ mặt đỏ bừng, liền lên tiếng cãi lại:
- Trần trưởng lão của Cái bàng đã dùng thủ đoạn đê hèn, kiềm chế người đồng bọn của tôi, tôi đành phải bắt giữ Bang chủ của chúng.
Mỹ nữ đó lại mỉm cười hỏi tiếp:
- Giáo chủ bắt Bang chủ của người ta làm ngựa cỡi như vậy chả khoái một chút hay sao? Tôi ở Trường An tới nghe người ta nói Giáo chủ Minh giáo là một tiểu ma đầu, bây giờ mới được gặp mặt, hà, hà, hà..
Nàng ta vừa nói vừa khẽ lắc đầu mấy cái tỏ vẻ không vui, Hỏa Long đột nhiên la lớn:
- Vô Kỵ tiểu dâm tặc, có mau mau xuống đất hay không?
Nói xong, y giơ tay lên định hất đùi của Vô Kỵ xuống nhưng khổ nỗi, kinh mạch phía sau cổ của y đã bị đối phương nắm chặt, người và chân tay không còn một chút hơi sức nào cả. Vô Kỵ thấy Hỏa Long chửi mình là tiểu dâm tặc ở trước mặt mọi người đông đảo như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, liền vận nội công dồn sang cổ tay của Hỏa Long. Hỏa Long liền cảm thấy mình mẩy tê tái, khó chịu không sao nhịn được liền la lớn:
- Ối chà, ối chà.
Rồi rên rỉ kêu la hoài.
Bang chúng của Cái bang thấy Vô Kỵ vô lễ như vậy và lại thấy bang chủ của mình hèn nhát đến thế, đều tức hận vô cùng, vì trước mặt đông đảo như vậy mà Hỏa Long lại kêu đau và rên rỉ như thế thì còn gì là một anh hùng hảo hán nữa.
Ðừng nói y là Bang chủ của một môn phái lớn mà dù là một đệ tử thường của Cái bang cũng không bao giờ chịu cúi đầu rên rỉ trước kẻ địch như vậy.
Hữu Lượng thấy vậy vội lên tiếng:
- Vô Kỵ, ngươi buông Bang chủ ra, ta sẽ thâu kiếm lại ngay.
Nói xong y liền bỏ kiếm vào bao. Sở dĩ y hành động trước là vì y tin chắc Vô Kỵ thế nào cũng buông tha Hỏa Long ngay.
Quả nhiên, Vô Kỵ vừa nói một câu: "Ðược lắm" thì người chàng đã nhảy xuống đứng cạnh Chỉ Nhược liền. Nhưng chàng thấy Chỉ Nhược lông mày cau có, mặt mũi tỏ vẻ uể oải tựa như vừa chết giấc xong mới thức tỉnh dạy vậy.
Chàng thấy nàng ta tội nghiệp như vậy vội đỡ nàng ngồi trên một chiếc ghế da.
Hữu Lượng quay lại nói với mỹ nữ áo vàng:
- Chẳng hay cô nương giáng lâm có điều gì muốn chỉ giáo thế? Và có thể cho chúng tôi được biết quý tính đại danh là gì không?
Thiếu nữ áo vàng tuy tuổi đã lớn, nhưng vẫn mặc phục trang khuê nữ và lại có tám thiếu nữ đi hầu trông rất quý phái, nên trong lòng y nghĩ mãi mà không nghĩ ra được nàng ta là ai. Ðồng thời, y lại thấy cái gậy trúc ở trong tay của con bé xấu xí, chính là tính vật của Bang chủ của Cái bang, không hiểu tại sao lại lọt vào tay con bé ấy như vậy?
Thiếu nữ áo vàng lạnh lùng hỏi:
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Khôn ở đâu, mời y ra đây tương kiến.
Vô Kỵ nghe thấy cái tên Thành Khôn trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Nhưng Hữu Lượng đã biến sắc mặt, chỉ giây phút thôi, y lại giữ vẻ trấn tĩnh được liền, lạnh lùng đáp:
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Khôn nào? Có phải là sư phụ của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đấy không, nếu vậy cô nương nên hỏi Trương Giáo chủ mới phải chớ.
Thiếu nữ lại cười nhạt hỏi tiếp:
- Các hạ là ai?
- Tại hạ họ Trần, biệt tự là Hữu Lượng, Trưởng lão tám túi của Cái bang.
Thiếu nữ chẩu môi hướng về phía Hỏa Long và hỏi tiếp:
- Tên này là ai? Trông bề ngoài thì oai phong như thế mà sự thật thì tầm thường, người ta mới trừng trị chút xíu như vậy mà đã kêu là om xòm, thật chả can đảm chút nào.
Bang chúng của Cái bang nghe thấy thiếu nữ nói như vậy đều hổ thẹn vô cùng, ai nấy đều đưa mắt nhìn Hỏa Long vẻ khinh miệt và tức giận.
Hữu Lượng vội đỡ lời:
- Ðây là Sử bang chủ của bổn bang, vì ốm đau mới khỏi nên mới yếu ớt như thế, cô nương là khách ở xa tới, chúng ta nhường nhịn ba thành, nếu cô còn nói bậy nói bạ đừng trách chúng tôi thất lễ.
Thiếu nữ áo vàng thấy thái độ của Hữu Lượng rất hung hăng mà vẫn thản nhiên vô cùng, liền bảo một thiếu nữ áo đen đứng ở vị trí gần đó rằng:
- Tiểu Thúy, mi hãy trả lá thư lại cho y.
Thiếu nữ áo đen tên là Tiểu Thúy vội vâng lời. Nàng liền móc túi lấy một lá thư ra để trong tay. Chỉ thoáng nhìn, Vô Kỵ đã trông thấy trên bao thơ viết:" Kính gủi Minh giáo Hàn đại gia Sơn Ðông" vòn một hàng chữ viết ở bên dưới "Cái bang Sử kính gởi".
Trưởng bản Long đầu trông thấy lá thư đó mặt tím bầm lại, lên tiếng mắng chửi:
- Tiện tỳ, thì ra mi ở giữa đường đã đùa giỡn lão gia và còn lấy trộm lá thư này nữa.
Nói xong, y múa thiết bảng định xông lên tấn công, Tiểu Thúy cười khúc khích nói:
- Buồn cười thật, một người lớn tuổi như vậy mà giữ không nổi một lá thư, thật không xấu hổ chút nào.
Nói xong, nàng ta ném luôn lá thư về phía Trưởng bản Long đầu, chỉ thấy lá thư tà tà bay tới.
Hai người đứng cách nhau hơn ba trượng, lá thư như vậy mà thiếu nữ lại ném được đi xa như thế, đủ thấy nội công nàng ta lợi hại thế nào.
Lạ thật, lá thư bay đến chỗ Trưởng bản Long đầu cách ba thước thì đột nhiên ngoặt sang trái, rớt xuống kêu đến "bộp" một tiếng.
Trưởng bản Long đầu giơ tay ra chộp thì bị hụt, y ngạc nhiên vô cùng, đang định cúi xuống nhặt thì Vô Kỵ đã vén tay áo đưa một luồng gió mạnh ra dồn cho lá thư đó bay tung lên, rồi giở Càn Khôn Ðại Nã di thần công ra khua động thành gió, lá thư đã bay trở lại và rớt vào trong bàn tay chàng liền.
Người khác không hiểu sao chàng lại bắt được lá thư như vậy, lại tưởng chàng có pháp thuật nên ai nấy đều hoảng sợ vô cùng.
Ðêm nọ, Vô Kỵ đã được thấy Hỏa Long sai Trưởng bản Long đầu đem thư đi gặp Hàn Sơn Ðông và dùng Hàn Lâm Nhi để uy hiếp bắt buộc Sơn Ðông phải hàng Cái bang. Lúc nãy chàng lại nghe thấy Tiểu Thúy đối đáp với Trưởng bản Long đầu như vậy nên chàng đã hiểu ngay và đoán chắc những thiếu nữ áo trắng áo đen này đã đùa giỡn Trưởng bản Long đầu ở giữa đường và còn lấy trộm lá thư này, nên y mới phải quay trở lại Lư long, nhưng chàng lại nghĩ Trưởng Bản Long đầu võ nghệ cao cường như thế mà tại sao bây giờ mới hay biết người đùa giỡn và lấy trộm thư là thiếu nữ áo đen này, đủ thấy bọn thiếu nữ áo trắng áo đen này tinh khôn và có võ nghệ cao cường như thế nào, và những thiếu nữ áo trắng áo đen này thế nào cũng dưới quyền điều khiển của thiếu nữ áo vàng chứ không sai. Vì vậy chàng rất có thiện cảm với nàng ta.
Vô Kỵ không còn hoài nghi gì nữa, vội theo con đường nhỏ đó đuổi tiếp. Chàng đuổi đến Dịch Sa Hà, trời đã sáng tỏ, vào trong tiệm cơm ăn qua loa cho đỡ đói, rồi lại tiếp tục đi về phía Tây.
Khi đi tới thị trấn Bảng Tử, thấy ở chân tường có vẽ một cái dấu hiệu ngọn lửa nữa, chỉ thẳng vào một ngọn nhà thờ tổ đã đổ nát.
Chàng mừng rỡ nghĩ thầm:
- Chắc nghĩa phụ ta ẩn núp ở trong này cũng nên, để ta vào bên trong xem.
Chàng tới gần, thấy tấm bảng treo trên cửa đề "Ngụy Thị Tôn Từ" bốn chữ lớn.
Chàng vừa đi vào đến bên trong đã nghe thấy có tiếng người ồn ào, chàng thấy đại sảnh có một lũ con cháu nhà họ Ngụy ăn mặc nghèo nàn, rách rưới đang ngồi quây quần đánh bạc với nhau.
Người làm thấy chàng ăn mặc sang trọng lại tưởng là khách đánh bạc giàu tiền đã tới, liền tủm tỉm cười, chạy lại nghênh đón và hỏi:
- Mời công tử vào chơi vài ván, thể nào công tử cũng thắng, vơ hết tiền của họ chứ không sai.
Nói xong, y quay lại nói với những người kia rằng:
- Các người mau nhường chỗ cho công tử và ai nấy đem sẳn tiền ra đánh lớn đi để công tử ôm tiền về phủ.
Vô Kỵ cau mày lại, vì chàng thấy những con bạc không có một người nào là trong giang hồ hết liền lên tiếng kêu gọi:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ, nghĩa phụ có ở đây không?
Một lúc lâu chàng không thấy ai trả lời, lại hỏi thêm mấy câu nữa.
Một tên côn đồ thấy chàng không phải đi đánh bạc mà lại cứ kêu la om sòm như vậy, liền trả lời chàng rằng:
- Con ngoan ngoãn của ta ơi, cha già ở đây, con mau lại đây đánh mấy ván bạc đi.
Mọi người nghe thấy tên nọ nói như vậy, liền lớn tiếng cười ồ.
Vô Kỵ liền hỏi tên làm cái:
- Bạn có thấy một người cao lớn vạm vỡ tóc vàng, hai mắt đã mù vào đây không?
Tên nọ thấy chàng đến đây tìm người chớ không phải là đánh bạc, trong lòng đã chán nản rồi, liền vừa cười vừa đáp:
- Lạ thật, làm gì có người mù tới đây đánh bạc chứ, trừ phi người mù đó đã chán đời rồi.
Vô Kỵ kiếm nghĩa phụ không thấy, trong lòng đã tức giận, lại nghe thấy hai tên nọ ăn nói vô lễ, làm nhục đến nghĩa phụ mình, nên chàng cả giận bước lên một bước, mỗi tay nắm lấy một tên, xách lên và khẽ đưa về phía trước một cái. Cả hai bị tung lên trên mái nhà tức thì. Hai tên ấy tuy chưa bị thương, nhưng đã hãi sợ đến kêu la om sòm như heo bị chọc tiết vậy.
Chàng vội đẩy mọi người ra, cầm lấy hai nén bạc trên bàn và nói:
- Ðại gia cho mượn xài chơi trước.
Nói xong, chàng bỏ hai nén bạc vào túi và đi ra khỏi nhà.
Bọn côn đồ hoảng sợ đứng ngẩn người ra, không dám đuổi theo.
Chàng lại tiếp tục đi về phía Tây Nam không bao lâu lại thấy có dấu hiệu ngọn lửa. Chàng lại tiếp tục đi về phía dấu hiệu đó.
Tới chiều tối, chàng đã đi Phong Nhuận, nơi đó là một thành lớn ở phía Bắc tỉnh Hà Bắc, chàng theo dấu hiệu chỉ tới trước một nhà tường sơn trắng, cửa sơn đen.
Chàng thấy hai cái vòng đóng ở trên cửa bóng nhoáng, bên trong tường, những cây mai đang đua nở. Ðó là nhà của một người tao nhã, nên chàng vội cầm cái vòng đồng ấy lên khẽ gõ ba tiếng. Không bao lâu chàng đã nghe có tiếng chân rất nhẹ ở trong đi ra, và cánh cửa đen kêu "kẹt" một tiếng mở ra liền.
Cửa vừa hé mở, chàng dã nghe thấy mùi hương xông lên mũi, thì ra người mở cửa đó là một con thị tỳ, mặc áo da lông cừu màu phấn hồng. Thị tỳ vừa trông thấy chàng đã bịt miệng cười và hỏi:
- Sao lâu thế mới thấy công tử tới. Chị tôi nhớ công tử lắm đấy, mời công tử mau vào xơi nước đi.
Nói xong, nàng lại lườm chàng một cái, rồi cười khúc khích.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng vội hỏi lại:
- Sao cô bé lại biết tôi, chị cô là ai?
Thị tỳ vừa cười vừa đáp:
- Công tử đã biết lại còn làm bộ hỏi, thôi đừng có đóng tuồng với tôi nữa, mau vào đi không có công tử thì chị tôi lo đến ốm người đi mất.
Nói xong, nàng ta giơ tay ra nắm lấy tay phải của Vô Kỵ kéo rong.
Vô Kỵ ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Sao nàng làm như quen ta đã lâu rồi như vậy?
Nhưng chàng lại nghĩ:
- À phải rồi, chắc Chỉ Nhược ở nhờ đây, biết ta thế nào cũng theo dấu hiệu mà tìm kiếm tới, cho nên mới sai thị tỳ này ra nghênh đón cũng nên. Hà, lâu ngày không gặp nhau, thế nào Chỉ Nhược chả nhớ nhung ta đến gầy ốm đi.
Chàng càng nghĩ càng khoái chí, liền theo tiểu hoàn đi vào phía trong, qua một lối đi nhỏ trên phủ đá sỏi. Rồi lại xuyên qua một cái sân mới đến một cái phòng ngang.
Vào trong phòng, chàng thấy bàn ghế... đều có phủ đệm gấm, than trong lò đang cháy hồng, quả thật ấm áp vô cùng, trên kỷ nhỏ thấp một lư hương và trên một cái kỷ khác để một cái đàn tỳ bà.
A hoàn nọ liền quay mình đi ra, không bao lâu đã bưng một cái khay vào, trong khay có đựng sáu đĩa điểm tâm, một ấm nước trà.
Con bé rót nước đưa vào tay Vô Kỵ, rồi khẽ bóp cổ tay chàng một cái, chàng thấy vậy cau mày nghĩ thầm:
- Con a hoàn này sao vô lễ đến thế?
Nhưng nể mặt Chỉ Nhược, chàng không tiện trách mắng con nhỏ mà chỉ hỏi:
- Tạ lão gia đâu, Chu cô nương hiện ở đâu?
A hoàn vừa cười vừa đáp:
- Công tử hỏi Tạ lão gia làm chi, có phải ghen đấy không? Chị tôi sắp ra ối chà, xem công tử chưa chi đã nóng tính đến thế. Công tử thật không có lương tâm chút nào, đã tới đây kiếm chị tôi mà lại nhớ Chu cô nương và Vương cô nương nữa.
Vô Kỵ nghe nói ngẩn người ra hỏi tiếp:
- Cô không được nói bậy, cô nói gì thế?
A hoàn nọ lại bịt mồm cười quay đi mà đi ra luôn.
Một lát sau chàng nghe thấy có tiếng đồ trang sức va chạm nhau kêu "kính coong" một hồi, chàng đã thấy a hoàn nọ đỡ một thiếu nữ, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn bước vào.
Nàng rất trắng trẻo đôi mày vẽ cong, trông cũng khá đẹp, bên mép lại chấm một nốt ruồi giả trông cũng có vẻ phong lưu lắm.
Nàng vừa ra tới nơi đã tiến lại và hỏi:
- Tướng công quý tính danh là chi, sao hôm nay lại có thì giờ đến ngồi chơi như thế...
Nàng vừa nói vừa để tay lên vai Vô Kỵ.
Vô Kỵ mặt đỏ bừng, vội tránh sang bên và nói:
- Tôi họ Trương, chẳng hay có một ông già họ Tạ, với một cô họ Chu đến đây không?
- Tướng công muốn hỏi Chu Thiêm Thiếm thì đến nhà Bách Ðào Cư, chứ Lê Hương viện này làm gì có Chu Thiêm Thiếm.
Vô Kỵ nghe nói mới tỉnh ngộ, và mới hay đây là xóm bình khang. Chàng liền quay người đi ra cửa.
A hoàn nọ đuổi theo kêu gọi, nhưng chàng xua tay, vứt lại một nén bạc đã cướp được của bọn côn đồ, rồi rảo cẳng đi luôn.
Ðêm hôm đó, chàng vào một khách sạn nghỉ trọ, vừa nằm ở trên giường vừa suy nghĩ:
- Sao nghĩa phụ ta lại vào chỗ đánh bạc và tới xóm bình khang như vậy...
Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sau, chàng ở ngoài thành Phong Nhuận lại tìm thấy dấu hiệu của Minh giáo chỉ về phía Tây. Chàng theo dấu hiệu đi hết Tam Hà lại đến Hương Hà mà không thấy tung tích chi cả. Nhưng chàng cứ tiếp tục theo dấu hiệu chạy luôn mấy ngày hết huyện này sang huyện khác, vòng một vòng thật lớn, rốt cục lại chạy về tới Lư Long.
Lúc này lòng chàng đã bình tĩnh trở lại và nghĩ thầm:
- Nếu kẻ địch du ta đi Quảng Ðông, Vân Nam, Quý Châu thì sao? Cũng may bây giờ được trở về Lư Long .
Nghĩ đoạn, chàng vào tửu lầu ăn một bữa no say, mua một cái áo dài trắng, lấy bút son vẽ một dấu hiệu ngọn lửa rất lớn, quyết ý nhân danh giáo chủ của Minh giáo đường đường tới Tổng đường của Cái Bang. Chàng đi tới nhà người tài chủ nọ, thấy hai cánh cửa chưa đóng chặt, liền đẩy mạnh một cái, hai cánh cửa mở tung ra, và bay vào bên trong đụng vỡ cái cống lớn nuôi cá vàng kêu "loong coong" mấy tiếng.
Chàng còn chưa nguôi giận, lớn bước đi vào, vừa đi vừa kêu gọi:
- Bang chúng của Cái Bang hãy nghe ta nói đây, mau mau gọi Sử Hỏa Long ra yết kiến ta.
Mười mấy tên đệ tử bốn túi và năm túi của Cái Bang đang đứng trong sân, thấy hai cánh cửa bỗng nhiên bay tung, giật mình kinh hãi, sau thấy một thiếu niên áo trắng xông vào, liền đồng thanh hò hét, chạy ra quát hỏi:
- Ngươi là ai mà dám vào đây quấy nhiễu như vậy?
Vô Kỵ giơ hai cánh tay lên hất một cái, mấy tên đệ tử của Cái Bang, như mấy bó rơm, bắn tung sang hai bên, đụng phải những cánh cửa sổ ở phía sau, những khung cửa đó đều vỡ tan tành.
Vô Kỵ đi qua đại sảnh vung chưởng lên đánh vào cánh cửa giữa kêu đến "bùng" một tiếng. Cửa giữa lại bay tung liền. Trong khách sảnh có bầy một mâm cỗ.
Hỏa Long ngồi ở giữa, những thủ lãnh của Cái Bang ngồi chung quanh. Chúng thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, cho người ra xem, ngờ đâu Vô Kỵ đã vào tới nơi. Chàng nắm lấy ngực một tên bảy túi ném luôn vào người Sử Hỏa Long.
Tài chủ đang ngồi ở phía dưới bàn tiếp Hỏa Long, bỗng thấy đệ tử bảy túi ở bên ngoài bay tới, vội giơ tay ra ôm lấy. Tuy y đã ôm được, nhưng sức mạnh cũng kéo y suýt ngã. Y cố gượng để chống đỡ, người lảo đảo lui về phía sau bảy tám bước, đụng vào cái cột lớn, mới ngừng lại được.
Tất cả những đệ tử của Cái Bang có mặt tại đó đều kinh hãi vô cùng.
Vô Kỵ vào tới nơi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thì ra chàng đã trông thấy Chỉ Nhược ngồi sát cánh Thanh Thư ở phía bên phải bàn.
Chàng trố mắt nhìn Chỉ Nhược không biết nói sao cho phải.
Còn Chỉ Nhược thấy chàng cũng la lớn:
- Vô Kỵ đại ca.
Nàng vừa đứng dậy, thì thấy người lảo đảo và ngã quỵ ngay xuống.
Vô Kỵ thấy vậy kinh ngạc vô cùng tiến lên cúi xuống ẳm nàng, nhưng người chàng chưa kịp đứng thẳng lên lưng đã bị đánh bốp một cái. Thì ra chàng bị Thanh Thư đánh trúng một chưởng và lại bị tên cao thủ của Cái Bang đánh trúng một quyền nữa.
Nhưng lúc ấy chàng đã vận Cửu Dương thần công ra khắp người, quyền và chưởng của Thanh Thư và đệ tử Cái Bang kia, đều bị bắn trở lại hết. Chàng liền ung dung ẳm Chỉ Nhược nhảy ra ngoài sân vừa chạy chàng vừa hỏi:
- Nghĩa phụ đâu?
Chỉ Nhược đáp:
- Tôi... tôi... bị chúng điểm trúng yếu huyệt, mất hết võ công rồi.
Vô Kỵ vẫn quan tâm đến Tạ Tốn hỏi:
- Nghĩa phụ tôi đâu?
Chỉ Nhược đáp:
- Không biết, tôi bị chúng bắt tới đây. Từ lúc bị bắt tới giờ không biết nghĩa phụ đâu cả.
Vô Kỵ liền xoa bóp khủy tay khủy chân cho nàng và đặt nàng xuống ngờ đâu, thủ pháp điểm huyệt Cái Bang rất đặc biệt, nên chàng không sao giải được cho nàng, nên chàng vừa đặt nàng xuống, nàng lại ngã quỵ ngay.
Các đệ tử của Cái Bang vội chạy đến trước sân, Hỏa Long vội chắp tay chào vào hỏi:
- Các hạ có phải là Trương giáo chủ của Minh giáo đó không?
Vô Kỵ thấy đối phương là Bang chủ của một môn phái, nên chàng cũng chắp tay đáp lễ và đáp:
- Không dám. Tại hạ tự tiện xông vào tổng đường của quý Bang, mong Bang chủ thứ lỗi cho.
Hỏa Long lại nói tiếp:
- Mấy năm gần đây tiếng tăm của Trương Giáo chủ lừng lẫy giang hồ, tại hạ ngưỡng mộ vô cùng, ngày hôm nay được trông thấy võ công của các hạ, mới hay danh bất hư truyền, tại hạ thật bái phục.
- Tại hạ tới đây rất lỗ mãng mong Bang chủ đừng có chê cười. Nghĩa phụ của tại hạ là Kim Mao Sư Vương hiện giờ ở đâu, Bang chủ làm ơn mời ông ta ra hộ.
Hỏa Long mặt đỏ bừng, cười ha hả rồi đáp:
- Trương Giáo Chủ sao lại vu khống cho chúng tôi như vậy. Chúng tôi có hảo ý mời Tạ Sư Vương đến ở vài ngày, không ngờ ông ta không từ biệt mà đã rút lui. lại còn đánh cho tám đệ tử của chúng tôi bị thương nặng. Không hiểu món nợ sau này quý giáo sẽ thanh toán với chúng tôi ra sao?
Vô Kỵ ngẩn người ra nghĩ thầm:
- Quả thật tám tên đệ tử của Cái Bang đã bị nghĩa phụ ta dùng Thất thương quyền đả thương rồi. Xem ra nghĩa phụ ta không có ở đây thật, nhưng bây giờ ông ta đã đi đâu thế?
Nghĩ đoạn, chàng liền hỏi:
- Thế còn Chu cô nương này thì sao? Cô ta có điều gì thất lễ với quý Bang mà quý Bang giam cô ta ở đây?
Hỏa Long vừa cười vừa đáp:
- Người ta bảo Trương Vô Kỵ của Minh giáo võ công tuy cao cường, nhưng lại là một tên ma đầu rất bướng bỉnh quả thật không sai.
Vô Kỵ sầm nét mặt hỏi tiếp:
- Tôi bướng ở chỗ nào?
- Chu cô nương này là người của phái Nga Mi, nàng là lãnh tụ của một danh chính phái có liên can gì đến quỹ giào là một bằng môn tà đạo đâu. Chú em Thanh Thư đây là người của phái Võ Ðang, chàng ta với Chu cô nương mới thật là xứng đôi vừa lứa. Hai người dắt tay nay đi qua đây. Cái Bang chúng tôi mới hai người vào xơi chén rượu nhạt, sao Giáo Chủ lại bỗng dưng nhảy vào đây can thiệp, như vậy có thật buồn cười không.
Vô Kỵ bèn hỏi tiếp:
- Nếu bảo Chu cô nương là khách quý của quý Bang, sao nàng ta lại bị điểm huyệt, không thể nào đứng vững được?
Hỏa Long ngạc nhiên không biết trả lời ra sao cho phải, Hữu Lương liền ha hả cả cười đỡ lời:
- Chu cô nương đang ngồi đấy uống rượu chuyện trò vui vẻ, ai bảo cô ta bị điểm huyệt nào? Cái Bang và Nga Mi giao hảo với nhau xưa nay, sao Trương Giáo Chủ lại vu khống như vậy, không sợ thiên hạ trên giang hồ cười chê sao.
Vô Kỵ cười nhạt và nói tiếp:
- Theo lời nói của bạn thì Chu cô nương tự điểm huyệt của mình chứ không phải bị người ta điểm huyệt phải không?
Hữu Lượng đáp:
- Ðiều đó không có gì làm bằng cớ hết, nhưng ai ai cũng trông thấy Trương Giáo chủ vừa nhảy tới giở trò phi lễ, ãm luôn Chu cô nương đi. Chu cô nương dãy dụa không chịu, thế rồi chính Giáo chủ đã thuận tay điểm huyệt cô ta. Trương Giáo Chủ, ai chả biết anh hùng không sao qua nổi ãi mỹ nhân và lòng hiếu sắc người nào mà chẳng có. Nhưng trước mắt mọi người đông đảo như thế này, Trương Giáo Chủ lại cầm lòng không được như vậy, thật là mất hết địa vị của một Giáo chủ?
Vô Kỵ liền hỏi Chỉ Nhược:
- Tôi... tôi...
Nàng chỉ nói được mấy tiếng tôi rồi ngã lăn ra đất chết giấc liền.
Các đệ tử của Cái Bang liền kêu la ồn ào:
- Ma đầu của Minh giáo bức dâm không được đã giết người rồi.
Vô Kỵ nghe nói cả giận tiến lên, xông lại phía Hỏa Long.
Trưởng bản Long đầu với Chấp Pháp Trưởng lão song song tiến lên ngăn cản chàng.
Trưởng bản Long đầu cầm gậy quét ngang, Chấp Pháp trưởng lão tay phải cầm móc gang, tay trái cầm thiết quài.
Hai người ba môn khí nhắm người Vô Kỵ đánh tới.
Vô Kỵ rú lên một tiếng, sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di Tâm pháp khiến móc của Chấp pháp Trưởng lão gạt gậy Trưởng bản Long đầu, còn thiết quài của tên nọ thì đánh luôn vào hông của tên kia?
Truyền công Trưởng lão giơ kiếm lên đâm luôn, mồm thì la lớn:
- Tiểu tử này võ công quái dị lắm, mọi người phải cẩn thận mới được.
Nói xong y đâm luôn ba kiếm, đều nhắm ba nơi yếu huyệt ở ngực và bụng của Vô Kỵ tấn công.
Vô Kỵ thấy thể công của đối phương lợi hai như vậy liền khen ngợi:
- Kiếm pháp cao siêu thật.
Chàng vội né mình tránh, giơ tay trái ra điểm vào yếu huyệt ở đùi của Truyền công Trưởng lão. Truyền công Trưởng lão liền xoay kiếm nhằm đầu ngón tay của chàng đâm luôn. Tuy thế kiếm của y rất lợi hại, nhưng đâm sao trúng nổi chàng. Chỉ thoáng cái, ba Trưởng lão của Cái Bang đã đấu với Vô Kỵ được hơn hai mươi hiệp.
Hữu Lượng đột nhiên lớn tiếng:
- Mau, bày trận "sát cẩu" ra.
Hai mươi cao thủ của Cái Bang liền vây Vô Kỵ vào giữa, chúng hoặc hát bài ca Liên Hoa Lạc của những ăn mày thường ca, hoặc rên rỉ kêu la hoặc lớn tiếng nói: "Lạy bà cho tôi xin chén cơm miêng cháo...", hoặc giơ quyền lên đấm vào ngực mình vân vân...
Vô Kỵ thấy chúng quái dị như vậy, liền ngẩn người ra, nhưng chàng hiểu ngay ý định của chúng liền. Chàng biết chúng làm như thế cốt để cho mình loạn tâm thần đó thôi. Truyền Công trưởng lão liền quát lớn:
- Hãy khoan!
Nói xong, y lui về phía sau hai bước, giơ kiếm lên ngang hông.
Chấp Pháp trưởng lão với Trưởng Bản long đầu nhảy lùi ra bày thành trận "sát cẩu", nhưng chúng vẫn không xông vào tấn công.
Truyền Công trưởng lão liền nói với Vô Kỵ rằng:
- Vẫn biết chúng tôi lấy người đông địch với người ít như thế này, dù có thắng cũng không oanh liệt gì. Nhưng người trong Cái Bang chúng tôi đây kho người nào địch nổi giáo chủ cả, bắt buộc chúng tôi phải phá luật lệ của võ lầmz mà giở trận thế này ra đối phó.
Vô Kỵ mỉm cười đáp:
- Khéo nói! Khéo nói lắm.
Truyền Công trưởng lão nói tiếp:
- Chúng tôi người nào cũng có khí giới trong tay, mà giáo chủ thì tay không, như vậy, chúng tôi thắng thế nhiều quá. Vậy giáo chủ dùng khí giới gì, xin cho biết chúng tôi xin dâng lên ngay.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Trong Cái Bang chỉ có Truyền Công trưởng lão này là người có đôi chút nghĩa khí mà thôi .
Nghĩ đoạn, chàng liền đáp:
- Những khí giới Cái Bang không có một môn nào hợp tay của tại hạ hết. Vả lại, tại hạ đấu với quý vị hà tất phải dùng đến đao thương làm chi, khi nào tại hạ dùng đến khí giới thì tại hạ tự kiếm lấy.
Nói xong, chàng nhảy luôn vào trong trận giơ hai tay lên đè và đầu vai của Hữu Lượng và Thanh Thư, và chỉ thoáng cái đã cướp được khí giới của hai người liền, rồi lại nhảy ra ngoài trận ngay. Chàng ra ngoài và trong như vậy mà không hề đụng tới vạt áo của hai người mốt tên Bang chúng của Cái Bang.
Các đệ tử của Cái Bang đang kinh hãi thì đã nghe thấy chàng lớn tiếng nói:
- Trận này của quý Bang chỉ giết chó được thôi, chứ muốn giáng long phục hổ thì không ăn thua gì đâu.
Nói xong, chàng dồn sức vào hai thân kiếm, chỉ nghe tiếng kêu "lắc rắc" mấy tiếng, hai thanh kiếm đõ đã gẫy ra làm đôi.
Trưởng Bản long đầu thấy vậy liền la lớn:
- Chúng ta cùng xông lên tấn công đi.
Y vừa nói vừa múa gậy xông lại, tấn công vào ngực Vô Kỵ. Vô Kỵ thấy mọi người tấn công mình tới tấp như vậy liền giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra, chỉ trong thoáng cái chàng đã cướp hết khí giới của hai mươi mốt tên đệ tử của Cái Bang và ném cả hai mươi mốt con dao đó lên xà ngang, dao nào cũng cắm sâu đến ngập cán.
Hữu Lượng bỗng lớn tiếng nói:
- Trương Vô Kỵ, người có chịu ngừng tay không?
Vô Kỵ quay người lại nhìn, thấy y dí kiếm vào sau lưng Chỉ Nhược để kiểm chế mình, chàng liền cười nhạt đáp:
- Hơn một trăm năm nay, hễ nói Minh giáo, Cái Bang là họ đều công nhận Minh giáo đứng đầu các giáo, Cái Bang đứng đầu các Bang. Các vị xử sự như vậy không sợ làm mất oai danh của lão anh hùng Hồng Thất Công hay sao?
Truyền Công trưởng lão liền nổi giận bảo Hữu Lượng rằng:
- Trần trưởng lão mau buông Chu cô nương ra, chúng ta còn đấu một phen với Trương Giáo chủ nữa. Chúng ta dở hết toàn lực của bổn Bang ra mà địch không nổi một mình Giáo chủ của Minh giáo hay sao. Nếu vậy thì còn mặt mũi nào làm người nữa.
Hữu Lượng vừa cười vừa đáp:
- Ðại trượng phu đành đấu trí, chứ không đấu sức. Vô Kỵ ngươi còn không chị thúc thủ để đợi trói hay sao?
Vô Kỵ cả cười đáp:
- Thôi được, ngày hôm nay để Vô Kỵ ta thử nhận thức oai phong của Cái Bang xem sao.
Chàng đột nhiên lui về phía sau hai bước và lộn ngược một vòng, lúc hạ chân xuống thì vừa cởi ngay lên trên lưng của Hỏa Long. Chàng để bàn tay phải lên trên đỉnh đầu của Bang chủ, tay trái thì nắm lấy kinh mạch ở phía sau cổ. Chàng sử dụng võ công ghi trên Thánh hỏa lệnh, nên mới bắt cóc được tên Bang chủ của Cái bang một cách dễ dàng như vậy. Chàng cỡi trên vai Hỏa Long tựa như trẻ con đùa giỡn vậy, tuy trông không đẹp, nhưng đã kềm chế hết các yếu huyệt ở trên đỉnh của đỉnh môn, vì vậy chàng không muốn nhảy xuống đất nữa, sợ có gì khác xảy ra sẽ bất lợi cho mình.
Bang chúng của Cái bang thấy Bang chủ của mình bị bắt giữ đồng thanh kinh hãi kêu la, vì chúng chỉ sợ Vô Kỵ ấn mạnh một cái là Bang chủ của chúng vỡ sọ chết tốt ngay. Chúng tuy kinh hãi như vậy, nhưng không có cách gì ra tay cứu được Bang chủ của chúng hết, nên tên nào tên ấy chỉ yên lặng trố mắt ra nhìn Vô Kỵ với Hỏa Long mà thôi.
Ðang lúc ấy trên mái nhà bỗng có tiếng đàn sáo rất du dương vọng xuống. Có một điều lạ là tiếng nhạc đó bỗng Ðông bỗng Tây, không ai biết hẳn ở nơi nào vọng tới. Ngay cả Vô Kỵ cũng thắc mắc vô cùng, đang lúc ấy Hữu Lượng bỗng lên tiếng nói:
- Chẳng hay cao nhân ở phương nào giáng lâm Cái bang, nếu là quần ma của Minh giáo thì cứ việc hiện thân ra, hà tất phải giả bộ ma quỉ như thế làm chi.
Mọi người lại nghe thấy có ba tiếng đàn kêu "tinh, tang, tang" rồi bỗng thấy bốn thiếu nữ mặc áo trắng ở hai bên mái hiên nhảy xuống dưới sân, người nào người nấy đều cầm một chiếc giao cầm. Ðờn đó chỉ ngắn và hẹp bằng nửa chiếc thất huyền cầm mà thôi, nhưng cũng có đủ bảy dây hẳn hoi. Theo sau bốn thiếu nữ đó là bốn thiếu nữ áo đen, tay cầm trường tiêu, tiêu của họ dài gấp đôi tiêu thường. Bốn thiếu nữ đó cũng đứng sang bốn góc. Thế là bốn trắng bốn đen đứng cả ở bốn phương. Vừa đứng yên, tám thiếu nữ liền đánh đàn và thổi sáo ngay, tiếng nhạc nghe rất du dương và tao nhã.
Ðang lúc ấy có một thiếu nữ phủ sa vàng, tay trái dắt một con bé trạc mười hai, mười bà tuổi nhảy xuống. Thiếu nữ nọ, tuy tuổi hai bảy hai tám, nhưng dung nhan tuyệt trần, chỉ phải nỗi sắc mặt nhợt nhạt, trái lại thì con bé xấu xí vô cùng, mũi hếch lên trời, mồm rộng, hai cái răng cửa nhô ra ngoài trông rất hung ác. Con nhỏ một tay nắm tay thiếu nữ ka, một tay cầm cái gậy trúc xanh.
Bang chúng của Cái bang thấy thiếu nữ ấy bước vào liền chú ý cả vào cái gậy trúc xanh, chứ không ai để ý đến mặt con bé cả.
Vô Kỵ thấy mình cỡi trên vai Hỏa Long ở trước mặt các thiếu nữ như thế trông rất khó coi, nhưng chàng thấy mũi kiếm của Hữu Lượng vẫn dí vào sau lưng của Chỉ Nhược, nên chàng không dám nhảy xuống dưới đất. Chàng bỗng thấy tất cả những bang chúng Cái bang đều chú ý vào cây gậy trúc vô cùng. Chàng liền ngắm nhìn cái gậy, thấy gậy đó xanh biếc và bóng nhoáng, hình như đã được rất nhiều người rờ mó qua, nên mới bóng nhoáng như thế. Ngoài ra, chàng không thấy gậy đó có gì khác lạ hết.
Thiếu nữ áo vàng đưa đôi mắt lạnh lùng và lóng lánh, nhìn mọi người một vòng sau mới chăm chú nhìn vào mặt Vô Kỵ rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Trương Giáo chủ đã lớn tuổi như vậy, không chịu đi làm việc chính nghĩa lại ở đây đùa giỡn như vậy.
Lời nói của nàng ta có vẻ khiển trách nhưng lại rất thân mật nhìn như chị cả dạy bảo người em vậy. Chàng xấu hổ mặt đỏ bừng, liền lên tiếng cãi lại:
- Trần trưởng lão của Cái bàng đã dùng thủ đoạn đê hèn, kiềm chế người đồng bọn của tôi, tôi đành phải bắt giữ Bang chủ của chúng.
Mỹ nữ đó lại mỉm cười hỏi tiếp:
- Giáo chủ bắt Bang chủ của người ta làm ngựa cỡi như vậy chả khoái một chút hay sao? Tôi ở Trường An tới nghe người ta nói Giáo chủ Minh giáo là một tiểu ma đầu, bây giờ mới được gặp mặt, hà, hà, hà..
Nàng ta vừa nói vừa khẽ lắc đầu mấy cái tỏ vẻ không vui, Hỏa Long đột nhiên la lớn:
- Vô Kỵ tiểu dâm tặc, có mau mau xuống đất hay không?
Nói xong, y giơ tay lên định hất đùi của Vô Kỵ xuống nhưng khổ nỗi, kinh mạch phía sau cổ của y đã bị đối phương nắm chặt, người và chân tay không còn một chút hơi sức nào cả. Vô Kỵ thấy Hỏa Long chửi mình là tiểu dâm tặc ở trước mặt mọi người đông đảo như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, liền vận nội công dồn sang cổ tay của Hỏa Long. Hỏa Long liền cảm thấy mình mẩy tê tái, khó chịu không sao nhịn được liền la lớn:
- Ối chà, ối chà.
Rồi rên rỉ kêu la hoài.
Bang chúng của Cái bang thấy Vô Kỵ vô lễ như vậy và lại thấy bang chủ của mình hèn nhát đến thế, đều tức hận vô cùng, vì trước mặt đông đảo như vậy mà Hỏa Long lại kêu đau và rên rỉ như thế thì còn gì là một anh hùng hảo hán nữa.
Ðừng nói y là Bang chủ của một môn phái lớn mà dù là một đệ tử thường của Cái bang cũng không bao giờ chịu cúi đầu rên rỉ trước kẻ địch như vậy.
Hữu Lượng thấy vậy vội lên tiếng:
- Vô Kỵ, ngươi buông Bang chủ ra, ta sẽ thâu kiếm lại ngay.
Nói xong y liền bỏ kiếm vào bao. Sở dĩ y hành động trước là vì y tin chắc Vô Kỵ thế nào cũng buông tha Hỏa Long ngay.
Quả nhiên, Vô Kỵ vừa nói một câu: "Ðược lắm" thì người chàng đã nhảy xuống đứng cạnh Chỉ Nhược liền. Nhưng chàng thấy Chỉ Nhược lông mày cau có, mặt mũi tỏ vẻ uể oải tựa như vừa chết giấc xong mới thức tỉnh dạy vậy.
Chàng thấy nàng ta tội nghiệp như vậy vội đỡ nàng ngồi trên một chiếc ghế da.
Hữu Lượng quay lại nói với mỹ nữ áo vàng:
- Chẳng hay cô nương giáng lâm có điều gì muốn chỉ giáo thế? Và có thể cho chúng tôi được biết quý tính đại danh là gì không?
Thiếu nữ áo vàng tuy tuổi đã lớn, nhưng vẫn mặc phục trang khuê nữ và lại có tám thiếu nữ đi hầu trông rất quý phái, nên trong lòng y nghĩ mãi mà không nghĩ ra được nàng ta là ai. Ðồng thời, y lại thấy cái gậy trúc ở trong tay của con bé xấu xí, chính là tính vật của Bang chủ của Cái bang, không hiểu tại sao lại lọt vào tay con bé ấy như vậy?
Thiếu nữ áo vàng lạnh lùng hỏi:
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Khôn ở đâu, mời y ra đây tương kiến.
Vô Kỵ nghe thấy cái tên Thành Khôn trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Nhưng Hữu Lượng đã biến sắc mặt, chỉ giây phút thôi, y lại giữ vẻ trấn tĩnh được liền, lạnh lùng đáp:
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Khôn nào? Có phải là sư phụ của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đấy không, nếu vậy cô nương nên hỏi Trương Giáo chủ mới phải chớ.
Thiếu nữ lại cười nhạt hỏi tiếp:
- Các hạ là ai?
- Tại hạ họ Trần, biệt tự là Hữu Lượng, Trưởng lão tám túi của Cái bang.
Thiếu nữ chẩu môi hướng về phía Hỏa Long và hỏi tiếp:
- Tên này là ai? Trông bề ngoài thì oai phong như thế mà sự thật thì tầm thường, người ta mới trừng trị chút xíu như vậy mà đã kêu là om xòm, thật chả can đảm chút nào.
Bang chúng của Cái bang nghe thấy thiếu nữ nói như vậy đều hổ thẹn vô cùng, ai nấy đều đưa mắt nhìn Hỏa Long vẻ khinh miệt và tức giận.
Hữu Lượng vội đỡ lời:
- Ðây là Sử bang chủ của bổn bang, vì ốm đau mới khỏi nên mới yếu ớt như thế, cô nương là khách ở xa tới, chúng ta nhường nhịn ba thành, nếu cô còn nói bậy nói bạ đừng trách chúng tôi thất lễ.
Thiếu nữ áo vàng thấy thái độ của Hữu Lượng rất hung hăng mà vẫn thản nhiên vô cùng, liền bảo một thiếu nữ áo đen đứng ở vị trí gần đó rằng:
- Tiểu Thúy, mi hãy trả lá thư lại cho y.
Thiếu nữ áo đen tên là Tiểu Thúy vội vâng lời. Nàng liền móc túi lấy một lá thư ra để trong tay. Chỉ thoáng nhìn, Vô Kỵ đã trông thấy trên bao thơ viết:" Kính gủi Minh giáo Hàn đại gia Sơn Ðông" vòn một hàng chữ viết ở bên dưới "Cái bang Sử kính gởi".
Trưởng bản Long đầu trông thấy lá thư đó mặt tím bầm lại, lên tiếng mắng chửi:
- Tiện tỳ, thì ra mi ở giữa đường đã đùa giỡn lão gia và còn lấy trộm lá thư này nữa.
Nói xong, y múa thiết bảng định xông lên tấn công, Tiểu Thúy cười khúc khích nói:
- Buồn cười thật, một người lớn tuổi như vậy mà giữ không nổi một lá thư, thật không xấu hổ chút nào.
Nói xong, nàng ta ném luôn lá thư về phía Trưởng bản Long đầu, chỉ thấy lá thư tà tà bay tới.
Hai người đứng cách nhau hơn ba trượng, lá thư như vậy mà thiếu nữ lại ném được đi xa như thế, đủ thấy nội công nàng ta lợi hại thế nào.
Lạ thật, lá thư bay đến chỗ Trưởng bản Long đầu cách ba thước thì đột nhiên ngoặt sang trái, rớt xuống kêu đến "bộp" một tiếng.
Trưởng bản Long đầu giơ tay ra chộp thì bị hụt, y ngạc nhiên vô cùng, đang định cúi xuống nhặt thì Vô Kỵ đã vén tay áo đưa một luồng gió mạnh ra dồn cho lá thư đó bay tung lên, rồi giở Càn Khôn Ðại Nã di thần công ra khua động thành gió, lá thư đã bay trở lại và rớt vào trong bàn tay chàng liền.
Người khác không hiểu sao chàng lại bắt được lá thư như vậy, lại tưởng chàng có pháp thuật nên ai nấy đều hoảng sợ vô cùng.
Ðêm nọ, Vô Kỵ đã được thấy Hỏa Long sai Trưởng bản Long đầu đem thư đi gặp Hàn Sơn Ðông và dùng Hàn Lâm Nhi để uy hiếp bắt buộc Sơn Ðông phải hàng Cái bang. Lúc nãy chàng lại nghe thấy Tiểu Thúy đối đáp với Trưởng bản Long đầu như vậy nên chàng đã hiểu ngay và đoán chắc những thiếu nữ áo trắng áo đen này đã đùa giỡn Trưởng bản Long đầu ở giữa đường và còn lấy trộm lá thư này, nên y mới phải quay trở lại Lư long, nhưng chàng lại nghĩ Trưởng Bản Long đầu võ nghệ cao cường như thế mà tại sao bây giờ mới hay biết người đùa giỡn và lấy trộm thư là thiếu nữ áo đen này, đủ thấy bọn thiếu nữ áo trắng áo đen này tinh khôn và có võ nghệ cao cường như thế nào, và những thiếu nữ áo trắng áo đen này thế nào cũng dưới quyền điều khiển của thiếu nữ áo vàng chứ không sai. Vì vậy chàng rất có thiện cảm với nàng ta.