tintin27
04-24-2009, 10:02 PM
Hồi 91 - Ngang Tài Ngang Sức
Ba hòa thượng của phái Thiếu Lâm thấy chàng vừa chống đỡ, hóa giải thế công của họ vừa lên tiếng nói như vậy đều sợ hãi võ công và nội lực của chàng. Nhưng họ vẫn cho Vô Kỵ là người của Ma Giáo, một giáo phái độc ác vô song, hơn nữa chàng lại là giáo chủ nên ba lão hòa thượng muốn diệt trừ cho bằng được để tích thêm công đức. Vả lại họ thấy chàng đã xa vào vòng vây rồi nên cả ba không nói nửa lời cứ tấn công liên tiếp. Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Ba vị nên rõ là Thành Khôn chính là sư đệ của Dương Phá Thiên. Y với Dương giáo chủ cùng yêu một người sư muội nhưng rốt cuộc vị sư muội đó lại lấy Dương giáo chủ. Thành Khôn tức giận và ghen tức liền ngấm ngầm kết thù oán với Dương giáo chủ và cả Minh Giáo...
Thế rồi Chàng vừa kể hết sự thể việc Thành Khôn muốn phá tan Minh Giáo, tư thông sư muội khiến cho Dương giáo chủ uất lên mà chết, giả say định cưỡng hiếp vợ Tạ Tốn và giết sạch cả nhà người đồ đệ đó nên buộc Tạ Tốn phải giết loạn xạ trên giang hồ. Rồi y bái kiến Không Kiến thần tăng làm sư phụ để dụ Không Kiến chịu đựng mười ba chưởng của Tạ Tốn nhưng y lại thất tín không ra để cho Không Kiến đại sư ôm hận mà chết vv...
Ðộ ách ba người càng nghe càng kinh hãi.
Những chuyện đó thật không thể tưởng tượng được, mà việc nào cũng hợp tình lý nên sợi dây đen của Ðộ ách đã chậm lại trước tiên.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Tiểu bối không biết Dương giáo chủ kết thù oán với Ðộ ách đại sư như thế nào, chỉ sợ bên trong lại có kẻ gian đặt điều thị phi và kẻ đó tiểu bối đoán chắc thế nào cũng là Viên Chân chứ không sai. Ðại sư không tin thì cứ suy sét lại chuyện xưa sẽ biết tiểu bối đúng hay sai liền!
Ðộ ách "ừ" một tiếng rồi ngừng roi, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm:
- Y nói cũng có lý, lão tăng kết oán với Phá Thiên mà phen đó Thành Khôn giúp ta rất nhiều, sau y còn định vái lão tăng làm sư phụ. Xưa nay lão tăng không thu nạp đồ đệ nên giới thiệu cho Không Kiến sư điệt. Thế ra y còn có ác y xếp đặt trước cả.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Không những thế hiện giờ y còn dòm ngó ngôi trưởng môn chùa Thiếu Lâm nữa. Y thu nhận rất nhiều đồng đảng để âm mưu ám hại Không Văn thần tăng...
Chàng chưa nói dứt lời thì đột nhiên có tiếng kêu "ầm ầm", một tảng đá tròn rất to lăn đến chỗ ba cây thông.
Ðộ ách quát lớn:
- Ai thế?
Hỏi xong liền múa sợi dây đen, đánh luôn vào tảng đá đó hai cái kêu "bộp bộp"
Ðá vụn vỡ bay tứ tung, sau tảng đá đột nhiên có một bóng người nhảy ra tay cầm thanh đoản đao sáng quắc xông lại đâm vào yết hầu Vô Kỵ.
Sự thể xẩy ra rất đột ngột, Vô Kỵ đang chống đỡ hai sợi dây của Ðộ Kiếp và Ðộ Nạn, không ngờ bên cạnh có người đến đánh lén như vậy.
Trong bóng tối, chàng đã nghe thấy tiếng gió kêu "ào ào", lưỡi đao đã đâm không cạnh yết hầu rồi. Trong lúc nguy cấp, chàng liền nhảy sang bên.
Chỉ nghe thấy một tiếng "soạt" áo chàng đã bị lưỡi đao đâm rách toạc một miếng trước ngực. Chỉ xê xích một ly nữa là ngực chàng bị đâm thủng rồi.
Người đó đâm không trúng nhưng nhờ có tảng đá che lấp thân hình liền lăn ra khỏi vòng vây của ba sợi dây đen.
Vô Kỵ kêu thầm: "Nguy hiểm thật" rồi chàng quát lớn:
- Thành Khôn ác tặc có gan ra đây đối chất với ta, mi muốn giết người để diệt khẩu phải không?
Tuy chàng không trông thấy rõ mặt người đó nhưng chỉ xem hình dáng người ấy chàng cũng biết y là Thành Khôn rồi.
Ba sợi dây đen của ba vị hòa thượng kia tựa như ba cánh tay thò ngay ra, cuộn tảng đá lớn đó.
Tảng đá nặng hơn nghìn cân ấy bị xách lên cao hất bắn ra ngoài.
Nhưng trong lúc ấy Thành Khôn đã chạy xuống núi rồi.
Ðộ ách lên tiếng hỏi:
- Có phải Thành Khôn không ?
Ðộ Nạn đáp:
- Quả thật là y!
- Nếu y không có tật giật mình thì hà tất...
Vừa nói tới hai chữ "hà tất" đó thì bốn mặt, tám phương đã có lần lượt bẩy tám cái bóng nhẩy ra.
Người đi đầu quát lớn:
- Hòa thượng của Thiếu Lâm uổng là môn đồ của Phật, giết hại bấy nhiêu người không sợ mang tội hay sao? Chúng ta xông lên đi!
Tám người cùng múa khí giới xông lại đánh ba hòa thượng.
Vô Kỵ ngồi giữa ba vị hòa thượng thấy tám người đó có ba người cầm kiếm , còn năm người kia kẻ cầm roi người cầm đao.
Người nào người nấy võ nghệ đều rất cao cường.
Chỉ thoáng cái đã đấu với ba sợ dây đen của ba lão thiền sư liền mấy trăm hiệp.
Vô Kỵ để ý nhìn ba người xử dụng thấy thuật của họ như Thanh Hải Tam Kiếm vậy, nhưng kiếm pháp của họ biến hoá tinh diệu hơn, kình lực cũng hùng mạnh hơn Thanh Hải Tam Kiếm nhiều .
Chàng đoán chắc ba người này thế nào cũng là bề trên của Thanh Hải Tam Kiếm.
Ba người hợp sức tấn công Ðộ ách còn ba người khác vây đánh Ðộ Kiếp, hai người còn lại vây đánh Ðộ Nạn.
Ðộ Nạn tuy chỉ địch hai người thôi nhưng võ công của hai người này lại cao siêu hơn những người kia một mức nên Ðộ Nạn càng đánh càng lép vế dần. Còn Ðộ ách một địch ba vẫn còn dư sức.
Hai bên lại đấu với nhau hơn mười hiệp nữa, Ðộ ách thấy Ðộ Nạn có vẻ luống cuống thỉnh thoảng lại đưa sợ dây của mình sang tấn công hai địch thủ của Ðộ Nạn. Thân hình của hai người đó rất cao, râu đen và dài. Người nào cũng cao tuổi nhưng chân tay rất nhanh nhẹn. Một người xử dụng phán quan bút, một người xử dụng Ðả Huyệt Khuyết, đều là danh thủ điểm huyệt cả.
Ðộ ách với Ðộ Nạn biết hai người này võ công cao cường lắm. Lúc ấy họ ở xa ngoài mấy trượng mà Vô Kỵ cũng cảm thấy gió ở khí giới của họ phát ra đến gần chỗ chàng. Nếu để hai người đó tới gần thì thế công của họ em còn lợi hại thêm. Ba thanh trường kiếm của phái Thanh Hải nhân lúc Ðộ ách ra tay cứu Ðộ Nạn họ lại lấy dj thế thắng liền. Thế là trận chiến đấu biến thành Ðộ Kiếp một địch ba, Ðộ ách với Ðộ Nạn hai địch năm thành ra đôi bên ngang tài nhau bất phân thắng bại.
Vô Kỵ ngạc nhiên và nghĩ thầm:
- Võ công của tám người này đều ngang tài với Vi Bức Vương nhưng hơi kém Diệt Tuyệt sư thái một chút, mà hình như cao siêu hơn Hà Thái Sung nhưng lai lịch của tám người này trừ ba người thuộc phái Thanh Hải ra còn năm người kia thì quả thật ta không hay biết. Ðủ thấy trong thiên hạ có biết bao ngọa hổ, tàng long, bao anh hùng hảo hán mai danh ẩn tích.
Mười một người đấu hơn trăm hiệp, ba hòa thượng Thiếu Lâm thu nhỏ vòng dây đen lại như vậy đỡ tốn sức hơn nhưng lúc tấn công thì kém linh hoạt hơn trước.
Ðôi bên lại đấu thêm mấy chục trượng nữa, ba sợi dây đen của các hòa thượng thu lại chỉ còn độ sáu bẩy thước thôi.
Càng đấu gần bao nhiêu khí giới của hai ông già râu đen kia càng lợi hại thêm vào oai lực cũng mạnh hơn trước nhiều. Họ chỉ tìm sơ hở mà nhẩy xổ tới gần ba lão hòa thượng. Nhưng ba sợi dây của ba hòa thượng càng đấu gần bao nhiêu thì sự phòng vệ của họ càng chặt chẽ bấy nhiêu. Ba sợi dây đó làm thành cái vòng có sức bật rất mạnh cho nên mỗi lần ông già râu đen xông lại tấn công đều bị đánh bật trở ra.
Lúc ấy ba hòa thượng đã liên hợp thành một khối vì vậy trận đấu trở nên ba đấu tám.
Ba vị Thiếu Lâm tăng vừa ác chiến vừa kêu khổ thầm.Họ đấu với tám người kia, dù có đâu lâu thêm cũng không thể nào bại được, họ chỉ cần thâu ngắn sợi dây đen lại tám thước là tổ chức thành Kim Cương Phục Ma quyền liền, thì lúc ấy đừng nói bên địch là tám người, dù là mười sáu hay ba mươi hai người cũng không sao xông vào được.
Nhưng ba hòa thượng hoảng sợ vì trong cái vòng đó có một cường địch ẩn phục, cường địch ấy mới là lợi hại.
Nếu lúc này mà Vô Kỵ ra tay thì thật là nội ngoại cùng tấn công một lúc, ba Thiếu Lâm tăng kia sẽ toi mạng liền.
Ba hòa thượng thấy chàng đang ngồi xếp bằng tròn, hình như đang chờ dịp may, chờ tới khi bên mình với bên địch đấu đến kiệt lực thì chàng ta sẽ ở giữa thâu lợi.
Ba lão hòa thượng định kêu gọi môn hạ đệ tử ở dưới chùa Thiếu Lâm lên cứu viện.Nhưng khốn nỗi, họ không sao mở mồm ra kêu được.
Ðừng nói là kêu, họ chỉ há mồm thở một cái khí huyết trong người đã rạo rực, dù không bị giết chết cũng bị thương nặng liền.
Lúc này ba hòa thượng mới tự trách mình quá tự kiêu tự đại, lúc kẻ địch mới tới không lên tiếng báo cho người của bổn chùa hay, bằng không chỉ cần bảo thủ của Ðạt Ma Ðường hay La Hán Ðường lên tiếp viện là có thể đánh bại được kẻ địch liền.
Vô Kỵ đã thấy rõ tình thế đó, nếu lúc này chàng muốn giết ba lão hòa thượng thì dể như trở bàn tay.Nhưng chàng nghĩ đại trượng phu không nên có những hành vi hèn mạt như vậy, huống hồ là ba hòa thượng này bị Viên Chân lừa dối, chứ tội của họ không đáng chết, mà bầy giờ chàng có giết chết ba hòa thượng này đi chăng nữa, rồi một mình đối phó với tám kẻ địch kia cũng không kém khó khăn.
Chàng thấy trận đấu vẫn chưa sao giải quyết ngay được, liền cúi đầu nhìn xuống, thấy có một tảng đá lớn đè lên trên một cái miệng hầm, chỉ để hở một khe nhỏ cho Tạ Tốn thở và đưa thức ăn xuống.Chàng nhận thấy tảng đá ấy nặng ít nhất cũng trên nghìn cân, một vài người không sao đẩy sang bên nổi tuy nhiên chàng nghĩ chưa chắc đã nặng hơn tảng đá dưới hầm trên Quang Minh đỉnh, chàng yên trí có thể lay chuyển nổi, nhưng phải nỗi mặt bám trơn tuột không có chỗ víu để lấy sức, nên cũng không dể gì đẩy được.
Chàng đang suy tính bỗng nghĩ tới:
- Nếu đôi bên đã phân thắng bại rồi, hay người dưới chân núi lên cứu viện thì ta không còn dịp may để cứu nghĩa phụ thoát nạn nữa?
Nghĩ đoạn, chàng vội bò tới cạnh tảng đá, hai tay ôm lấy và giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra, hơi sức liền tới ngay.
Thế là tảng đá ấy bị chàng từ từ đẩy sang bên liền.
Khi chàng mới đẩy tảng đá sang bên độ nửa thước, đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng gió động, thì ra Ðộ Nạn đã giơ chưởng đánh tới liền.
Chàng vội xá lực mượn sức, chỉ nghe thấy kêu "bộp" một tiếng, lưng áo của chàng bị rách ngay một mảnh lớn.
Những mảnh áo rách vụn theo gió bay lên như mấy trăm con bướm bay lượn, nhưng chưởng lực của Ðộ Nạn đã chuyển sang tảng đá, chỉ nghe thấy kêu "bùng" một tiếng, tảng đá đã xê dịch sang bên nửa thước ngay.
Tuy chàng không bị thương nhưng cũng cảm thấy đau nhức đến tận tâm can liền.Vì dùng sức đánh chưởng ấy, Ðộ Nạn đã bỏ trống một khe hổng, nên ông già râu đen liền thừa xông ngay vào trong vòng dây đen.
Ba sợi dây của ba lão tăng chỉ thiên tấn công xa thôi, nên khi ông già râu đen đã xông được vào trong vòng rồi, ba sợi dây ấy không làm gì nổi ông ta nữa.
Ông già ấy liền giơ tay xuống điểm luôn vào yếu huyệt ở vú trái của Ðộ Nạn ngay.Ðộ Nạn vội giơ tay trái lên gạt đi.
Ông già râu đen liền giơ tay trái lên điểm tiếp vào huyệt ở giữa ngực của lão hòa thượng.
Ðộ Nạn kêu nguy:
- Nguy tai!
Ngờ đâu, Nhất Chỉ Thiền điểm huyệt của ông già nọ lại còn lợi hại hơn khi xử dụng Ðả Huyệt Khuết nhiều.Trong lúc nguy cấp lão hòa thượng đành phải buông sợi dây ra, giơ chưởng lên chống đỡ bảo vệ lấy giữa ngực, đồng thời y lại giơ ba ngón tay ra lập tức phản công, tuy y chống đỡ nổi ông già áo đen, nhưng sợi dây đã rơi khỏi tay.
Ông già sử dụng phán quan bút đã xông tới trước mặt rồi, ba sợi dây của ba lão hòa thượng mất một cái vòng, thế là liên kết đã bị phá vỡ một phía.
Ðột nhiên sợi dây đen ở dưới đất bỗng ngóc đầu lên như một con rắn giả bộ chết nhảy lên cắn lại, nhằm trán và đầu của ông già xử dụng phán quan bút mà điểm tới.
Dây chưa tới mà đã có một luồng gió mạnh lấn át khiến cho đối phương ngạt thở rồi.
Ông già đó vội giơ bút lên chống đỡ, dây và bút chạm nhau thực mạnh, ông già cảm thấy hai cánh tay tê tái, cây bút rời khỏi tay rớt xuống đất.
Sợi dây đen kia lại đẩy lui được Thanh Hải tam kiếm ra ngoài xa, vòng Kim Cương phục Ma quyền không những đã khôi phục lại được tình trạng cũ mà còn mạnh hơn trước là khác, ba lão hòa thượng của phái Thiếu Lâm mừng rỡ vô cùng.Ba người nhìn xuống mới hay đầu dây kia đang ở trong tay Vô Kỵ, chàng chưa luyện qua môn võ công Kim Cương phục ma quyền, tuy về tâm lý tương thông động niệm thì sự phối hợp chặt chẽ không thể nào bằng Ðộ Nạn được, nhưng nội lực của chàng thì lại mạnh vô cùng như là bài sơn đảo hải nhằm bốn mặt tám phương mà đẩy lui ra, lại thêm hai sợi dây của Ðộ ách và Ðộ Kiếp cũng nguy hiểm khôn lường.
Ðộ Nạn chỉ chuyên tâm nhứt chí đối phó với ông già râu đen, bất cứ võ công hay nội công đều thắng hơn đối phương một mức.Y ngồi trong hàng cây không đứng dậy, dùng mười ngón tay búng điểm móc, hốt, chỉ trong mấy hiệp đã làm cho ông già áo đen bị lâm nguy.
Ông già thấy bảy người cũng bọn đều bất lợi liền quát lớn một tiếng rồi nhảy ra bên ngoài.
Vô Kỵ liền nhét luôn sợi dây đen vào tay Ðộ Nạn rồi cúi đầu vận Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp đẩy tảng đá kia sang bên phải một chút, cúi xuống dưới hang và nói:
- Nghĩa phụ, con Vô Kỵ đến cứu hơi chậm một chút, chăng hay nghĩa phụ có ra được không?
Tạ Tốn đáp:
- Ta không ra nữa đâu, con mau mau đi ra khỏi đây đi.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi lại:
- Nghĩa phụ bị người ta điểm trúng yếu huyệt và còn bị xích chặt ở bên dưới có phải không?
Chàng không chờ Tạ Tốn trả lời, liền tung mình nhảy xuống hầm, nước bắn tứ tung, thì ra ở dưới hầm, nước ngập đến lưng và Tạ Tốn bị ngâm nửa người trong nước.
Vô Kỵ đau lòng vô cùng, giơ tay ra ôm lấy Tạ Tốn rồi rờ mó thử chân tay của nghĩa phụ xem, thấy không có xiềng xích gì hết.Chàng lại xoa bóp mấy nơi yếu huyệt, thấy những yếu huyệt của nghĩa phụ không bị điểm gì cả, chàng liền ôm lấy hai cánh tay của Tạ Tốn tung mình nhảy lên, thế là cả hai cũng bay ra khỏi cái hầm đó và ngồi trên một tảng đá lớn, Vô Kỵ liền nói:
- Hiện nay hai bên đang kịch chiến với nhau, lúc này thoát thân rất dễ, nghĩa phụ, chúng ta đi.
Nói xong, chàng nắm lấy tay của Tạ Tốn định đi, nhưng Tạ Tốn cứ ngồi trên tảng đá, hai tay ôm chặt lấy đùi và đáp:
- Con nên biết trong đời ta, ta đã gây không biết bao nhiêu tội mà tội nặng nhất của nghĩa phụ là giết Không Kiến đại sư.Nếu nghĩa phụ lọt vào tay người khác thì thế nào cũng phải chiến đấu cho tới cùng, nhưng hôm nay, ta bị giam giữ ở chùa Thiếu Lâm này, ta cam tâm chịu chết để đền lại tính mạng cho Không Kiến đại sư.
Vô Kỵ vội tiếp lời:
- Nghĩa phụ lỡ tay đả thương Không Kiến đại sư, đó là mưu kế của ác tặc Thành Không bày ra, huống hồ mối thù lớn của nghĩa phụ đã trả được đâu, tội gì nghĩa phụ lại chịu chết dưới tay của Thành Khôn như thế?
Hơn một tháng nay ta ngồi trong hầm, ngày nào cũng nghe ba vị cao tăng niệm phật tụng kinh, nghe thấy tiếng chuông chùa dưới chân chùa vọng lên. Hồi tưởng lại chuyện xưa, ta thấy tay đã nhuộm rất nhiều máu, quả thật ta có chết trăm lần cũng không đền được những tội đó.Hà, nhân quả báo ứng, ta còn gây nên nhiều tội hơn Thành Khôn.Con hãy mặc ta, mau xuống núi ngay đi.
Vô Kỵ càng nghe càng lo âu, liền lớn tiếng nói tiếp:
- Nghĩa phụ không chịu đi, con sẽ cõng nghĩa phụ đi liền.
Nói xong chàng quay người nắm lấy hai tay của Tạ Tốn đưa lên vai cõng luôn.
Lúc ấy trên sườn núi có tiếng người ồn ào và có người lớn tiếng quát tháo:
- Người nào dám đến chùa Thiếu Lâm quấy nhiễu như thế?
Giây phút đã có mấy người đi lên trên núi rồi.
Vô Kỵ ôm lấy hai tay của Tạ Tốn đang định đi, thì bỗng thấy yếu huyệt ở phía sau lưng của mình bị điểm, hai tay không còn sức nữa, đành phải buông ra.
Chàng lo âu suýt khóc thành tiếng, vội gọi Tạ Tốn:
- Nghĩa phụ, hà tất phải chịu khổ như thế?
Tạ Tốn đáp:
- Con ngoan ngoãn của ta, ta đã nói hết những oan ức của ta cho vi cao tăng nghe rồi. Ta đã tạo nên tội nghiệp thì thân ta phải chịu lấy sự báo ứng. Nếu bây giờ con không đi ngay thì mối oán thù của ta, ai sẽ trả thù hộ ta.
Nói đến câu sau cùng thì Kim Mao Sư Vương bỗng đột nhiên quát lớn hơn hết.
Vô Kỵ nghe nói rùng mình một cái, nhưng chàng đã thấy mười mấy hòa thượng chùa Thiếu Lâm đang cầm thiền trượng giới đao xuống tấn công.
Hai bên đấu được mấy hiệp, ông già râu đen xử dụng phán quan bút thấy tình thế như thế biết tiếp tục đấu thêm nữa chỉ có bại chứ không thể nào thắng được. Y thấy sắp thành công đến nơi, lại bị một thiếu niên vô danh làm hỏng công việc, nên y càng nghĩ càng tức giận, lớn tiểng hỏi:
- Xin hỏi thiếu niên kia, quý tính đại danh là gì? Chúng ta Hà Giang, Xích Mật và Bốc Thái muốn biết vị cao nhân nào đã ra tay can thiệp vào việc này thế?
Ðộ ách giơ sợi dây đen lên, xin lỗi đáp:
- Sao Hà Giang Song Sát không biết vị đó là ai ư? Vị đó là Trương giáo chủ của Minh Giáo và cũng là đệ nhất cao thủ của thiên hạ đấy.
Xích Mật, ông già cầm phán quan bút kêu "ủa" một tiếng rồi giắt cây bút nhảy ra ngoài liền.thế rồi bảy người khác cũng theo y rút lui ngay.
Hòa thượng chùa Thiếu Lâm định đuổi theo ngăn cản nhưng võ công của họ kém tám người kia một mực nên đành để cho tám người kia đi luôn.
Ba lão hòa thượng đều nghe thấy lời đối đáp của Tạ Tốn với Vô Kỵ.
Ba người lại nghĩ đến vừa rồi Vô Kỵ không muốn lúc người ta bị nguy ra tay đánh úp, mà chỉ khoanh tay ngồi xem thôi, chứ không giúp ai hết.
Khi Bốc Thái phá được Kim Cương Phục Ma quyền, tấn công đến cạnh người họ, nếu không được Vô Kỵ ra tay cứu, thì cả ba người đã bị chết.
Nghĩ vậy, ba hòa thượng để ba sợi dây xuống, cùng chắp tay vái chào Vô Kỵ và đồng thanh nói:
- Cám ơn đại đức của Trương giáo chủ.
Vô Kỵ vội đáp lễ và trả lời:
- Có gì đâu mà ba vị phải cảm ơn như vậy.
Ðộ ách lại lên tiếng nói:
- Ngày hôm nay lão tăng định để Tạ Tốn theo Trương giáo chủ đi, nhưng anh em lão thừa lệnh phương trượng của bổn chùa, trông coi Tạ Tốn và đã thề nặng trước đức phật nếu còn sống, quyết không bao giờ để Tạ Tốn thoát thân, việc này liên can đến sự vinh nhục hàng ngàn năm danh dự của bổn phái, xin Trương Giáo chủ lượng thứ cho.
Vô Kỵ chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.
Ðộ ách lại tiếp:
- Mối thù chột mắt của lão, ngày hôm nay đã rõ nguyên nhân rồi. Nếu Trương giáo chủ muốn cứu Tạ Tốn thì cứ giáng lâm, chỉ cần đánh bại ba sư huynh đệ của lão tăng là giáo chủ có thể dẫn sư vương đi liền. Giáo chủ muốn gọi thêm người cũng được, hay một đấu với một chúng tôi cũng rất hoan nghênh. Bao giờ chúng tôi cũng chỉ có ba người ứng chiến thôi.
Trước khi Trương giáo chủ tái lâm, chúng tôi xin cam đoan bảo vệ Tạ Tốn được tuyệt đối an toàn, quyết không để cho Viên Chân nhục mạ đến Sư vương nửa lời hay đụng tới một sợi lông sợi tóc.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn Tạ Tốn, thấy nghĩa phụ mình cứ đứng cúi đầu, hình như rất sám hối trước những tội lỗi đã làm xưa kia, không còn một chút oai phong lầm lẫm như trước nữa.
Chàng nước mắt nhỏ giòng và nghĩ thầm:
- Ngày hôm nay dù có đánh nữa ta cũng không thắng nổi bọn họ, ba hòa thượng này đã nói như vậy, nghĩa phụ lại không chịu đi, bây giờ ta chỉ có cách mời ông ngoại, Dương Tả Sứ và Phạm Hữu Sứ đến tái đấu thôi. Nhưng ba sợi dây đen này lợi hại lắm, vừa rồi nếu Ðộ ách không đánh ta một chưởng, và bị ta làm mất kình lực của y đi, thì dù giỏi mấy Bốc Thái cũng không thể nào tấn công vào được.Lần sau có ông ngoại, và Tả, hữu Quang Minh Sứ trợ giúp, không biết có thắng nổi họ không, bây giờ ta chưa biết chắc được.Hà, bây giờ chỉ có một cách đi bước nào hay bước nấy vậy .
Nghĩ đoạn, chàng liền thưa với ba hòa thượng mấy ngày sau sẽ trở lại, rồi chàng ôm lấy lưng Tạ Tốn và nói:
- Nghĩa phụ, con đi đây.
Tạ Tốn gật đầu một cái, đưa tay vuốt tóc chàng và đáp:
- Con khỏi đến đây cứu ta nữa, ta quyết chí không đi rồi, con ngoan ngoãn lắm, mong việc làm gì của con cũng gặp lành hết, như vậy mới không phụ lòng cha mẹ con và ta mong mỏi. Con nên học cha con, chớ nên bắt chước nghĩa phụ.
- Cha với nghĩa phụ đều là anh hùng hảo hán, nhưng cha gặp vận hên, còn nghĩa phụ gặp vận xui đấy thôi. Hai người là đại trượng phu hết và cũng đáng để cho con học tập.
Nói xong, chàng chắp tay cúi đầu vái lậy, chỉ thấy thân hình chàng thấp thoáng một cái đã ra khỏi cái vòng của ba cây thông rồi. Chàng giơ tay chào ba hòa thượng và dở khinh công ra đi luôn.
Chỉ trong thoáng một cái đã mất dạng liền.
Ba hòa thượng kinh hãi nhìn nhau không nói nên lời.
Tuy ba hòa thượng đã biết võ công chàng rất cao siêu, nhưng không ngờ thần diệu đến thế.
Vô Kỵ thấy thân hình đã bại lộ, liền dở một môn võ công ra để cho các hòa thượng Thiếu Lâm hoảng sợ mà đối xử tử tế với Tạ Tốn.
Chàng liền rú thành từng hồi.
Tiếng rú của chàng liên miên bất tuyệt, như con rồng đi trên không vậy. Chàng càng chạy nhanh bao nhiêu, tiếng rú đó càng kêu thêm.
Hơn nghìn tăng chúng ở trong chùa đang nằm ngủ, đều giật mình thức tỉnh, cho tới khi tiếng rú đi thật xa mới xôn xao bàn tán.
Không Văn và các người nghe nói Vô Kỵ đã đến, lại càng lo âu thêm.
Trong khi Vô Kỵ vừa rú vừa chạy thì đột nhiên sau một cây liễu cạnh đường có một người lên tiếng gọi:
- Này.
Tiếp theo đó, một cái bóng đen hiện ra, người đó chính là Triệu Minh.
Vô Kỵ liền ngừng rú và ngừng chân lại, giơ tay ra nắm lấy tay nàng.
Chàng thấy người nàng ướt đẫm, tóc và mặt cũng đầy nước mưa.
Triệu Minh liền hỏi:
- Thế nào? Ðại ca đã đấu với bọn Thiếu Lâm tăng chưa? Tạ đại hiệp có việc gì không, đại ca đã gặp Tạ đại hiệp chưa?
Hai người khoác tay nhau, thủng thẳng đi dưới mưa, Vô Kỵ liền kể lại chuyện hồi nãy cho nàng nghe.
Nghe xong, Triệu Minh bỗng hỏi:
- Ðại ca có hỏi đại hiệp tại sao đại hiệp bị bắt giữ không?
- Tôi chỉ mãi nghĩ cách cứu nghĩa phụ thoát hiểm, nên không hỏi việc nhỏ mọn ấy.
Chàng thấy Triệu Minh thở dài, ngạc nhiên vô cùng.
Triệu Minh liền đỡ lời:
- Việc này đại ca coi thường, nhưng đối với tôi thì quan trọng lắm, thôi được, khi nào cứu Tạ đại hiệp thoát nạn thì hỏi cũng không muộn. Tôi chỉ sợ. ..
- Sợ cái gì? Lo chúng ta không đủ sức cứu nghĩa phụ thoát nạn hay sao?
- Minh giáo mạnh hơn phái Thiếu Lâm nhiều, muốn cứu Tạ đại hiệp thể nào cũng thành công, nhưng e rằng đại hiệp đã quyết tâm chết để tuẫn nạn Không Kiến thần tăng rồi.
Vô Kỵ cũng lo âu việc đó.
Thế rồi hai người vừa đi vừa trò chuyện trở về căn nhà lá của người họ Ðỗ.
Triệu Minh vừa cười vừa nói:
- Hành tung của đại ca đã lộ rồi, không thể nào giấu được nữa đâu.
Hai người thấy cánh cửa khép hờ, liền đưa tay ra đẩy.
Vô Kỵ rủ nước mưa xong, vừa bước vào thì ngửi thấy bên trong có mùi tanh hôi. Chàng giật mình kinh hãi đưa tay gạt Triệu Minh ra bên ngoài, trong bóng tối liền có một bàn tay thò ra chộp.
Cái chộp đó rất lẹ làng và êm ru, không có tiếng động gì cả. Chờ tới khi chàng hay biết thì năm ngón tay đã đụng đến má, lúc này chàng không kịp tránh né, đành phi chân lên đá vào người đó, người nọ trái tay móc một cái, rồi dùng khủyu tay đánh luôn vào yếu huyệt ở đùi chàng.
Trong bóng tối, thế công của người nọ ác độc khôn tả, chàng nhận thấy nếu mình chỉ tụt chân lại, nhường nhịn họ một cái thì hai mắt mình bị đối phương móc mù liền. Chàng vội giơ tay ra giả bộ chộp. Chàng đoán rất đúng, tay chàng vừa chộp trúng bàn tay trái của đối phương, thì cũng đúng lúc yếu huyệt ở chân chàng bị điểm trúng, chàng không sao đứng vững được, phải quì ngay xuống.
Chàng định thừa thế bẻ gãy luôn tay của đối phương nhưng thấy bàn tay của đối phương vừa nhỏ vừa mềm mại, chàng biết ngay là tay của đàn bà nên thương tình tha cho đối phương, chỉ nhắc tay của người đó hất ra bên ngoài thôi, bỗng có tiếng kêu "bộp", vai phải của chàng đau nhức vô cùng. Thì ra chàng bị kẻ địch chém trúng một đao.
Người nọ liền nhảy ra ngoài, dơ chưởng đánh luôn vào mặt Triệu Minh, Vô Kỵ biết Triệu Minh không chống đỡ nổi chưởng đó, thế nào cũng bị chết ngay tại chỗ, nên chàng nhịn đau, tung mình nhảy lên chống đỡ chưởng của đối phương.
Chưởng của hai người chạm nhau, nhưng không có một tiếng động nào hết. Thì ra kình lực Dương Cương chưởng của chàng đã bị nội lực âm kình của đối phương hoá giải mất.
Người đó thấy đón đánh không trúng, liền mượn chưởng lực của chàng, thừa thế nhảy luôn ra ngoài mấy trượng. Và chỉ thoáng cái, người nọ đã mất dạng trong bóng tối liền.
Triệu Minh kinh hãi hỏi:
- Ai đó?
Vô Kỵ lấy đa lửa ra châm, nhưng vì ngòi bị ướt, không sao đánh lửa được.
Lúc này chàng mới biết vai mình bị kẻ địch dùng dao găm đâm trúng, con dao vẫn nằm trong vai mình, chàng sợ dao có tẩm thuốc độc, nên không dám rút ra ngay, liền nói:
- Minh muội, mau vào thắp đèn lên đi.
Triệu Minh liền xuống bếp lấy lửa châm vào cái mồi, rồi thắp luôn ngọn đèn dầu lên. Nàng thấy con dao cắm trên vai Vô Kỵ, giật mình kinh hãi.
Nhưng Vô Kỵ đã thấy rõ lưỡi dao đó không có tẩm độc, liền vừa cười vừa trấn an nàng rằng:
- Không sao, chỉ bị ngoại thương thường thôi. Minh muội cứ yên tâm.
Nói xong, chàng dùng ba ngón tay kẹp vào cán dao rút ra luôn.
Chàng quay đầu lại, liền thấy vợ chồng Dịch Tam nương đang chui rúc ở góc nhà. Chàng quên cả cầm máu ở vết thương của mình, vội chạy lại xem mới hay hai người đã chết từ lâu rồi.
Triệu Minh vừa kinh hãi vừa nói:
- Lúc tôi đi tìm đại ca, hai người vẫn mạnh giỏi như thường.
Vô Kỵ gật đầu, chờ Triệu Minh băng bó vết thương cho mình xong, mới cầm con dao găm lên xem. Chàng nhận ngay ra con dao này là của vợ chồng họ Ðỗ.
Chàng lại xem xét lại trong nhà, thấy trên xà nhà, trên cột, trên bàn, dưới đất đều có dao găm cắm lung tung.
Chàng đoán chắc kẻ địch kịch chiến với vợ chồng họ Ðỗ một hồi, chờ vợ chồng ông già ném hết đoản đao rồi, kế kẻ đó mới ra tay hãm hại vợ chồng ông ta.
Triệu Minh kinh hãi thầm, nói tiếp:
- Người này võ công lợi hại thực.
Vô Kỵ nghĩ đến trận đấu trong bóng tối, chỉ đôi ba thế thôi đã nguy hiểm khôn tả. Nếu mình không để ý thì có lẽ hai mắt đã bị đui mù rồi. Không những thế cả mình với Triệu Minh đều bị phơi xác tại chỗ cũng nên. Chàng xem xét xác chết của vợ chồng người họ Ðỗ, thấy xương ngực của hai người bị gẫy hết. Cả xương sườn cũng vậy.Hiển nhiên là bị chưởng lực rất âm độc vầ rất lợi hại đả thương. Chàng nghĩ lại trận đấu lúc nãy lại càng kinh hoảng.
Triệu Minh đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Người đó là ai thế?
Vô Kỵ lắc đầu không trả lời, nhưng Triệu Minh hình như đã biết người đó là ai rồi, nên nàng có vẻ hoảng sợ, đứng ngẩn người giây lát, rồi mới ngã vào lòng Vô Kỵ khóc lóc. Hai người cũng đều biết, nếu Triệu Minh không nghe thấy tiếng rú của Vô Kỵ chạy ra nghênh đón thì bây giờ cũng chết chung với vợ chồng họ Ðỗ rồi.
Vô Kỵ an ủi nàng vài câu.
Nàng lại nói tiếp:
- Người đó thù tôi muốn giết tôi, nhưng tội nghiệp vợ chồng họ Ðỗ đã vì tôi mà phải chết oan.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Bây giờ trở đi, Minh muội đừng rời khỏi tôi nhé.
Chàng suy nghĩ giây lát, lại nói tiếp:
- Không đầy một năm trời, sao võ công lại tiến bộ nhanh chóng đến thế được? Trên đời này, có lẽ ngoài tôi ra, không ai có thể bảo vệ được Minh muội an toàn cả.
Sáng ngày hôm sau, Vô Kỵ đào đất chôn hai vợ chồng họ Ðỗ ở ngay cạnh nhà đó, rồi hai người cùng quì xuống vái mấy lạy.
Khi hai người vừa đứng dậy thì bỗng nghe thấy tiếng chuôn ở trong chùa vọng ra, chỉ lắng tai nghe một cái, Vô Kỵ đã biết đó là tiếng chuông báo nguy liền.
Tiếp theo đó, hai người thấy bên phía Ðông có người đốt cây pháo bông màu xanh, ngọn khói bốc lên tận trời. Rồi đến phía Nam có khói màu đỏ, phía tây khói màu trắng, phía bắc khói màu đen và ngoài đằng xa chừng mấy dặm có khói màu vàng.
Năm làn khói ấy bao vây lấy chùa Thiếu Lâm.
Vô Kỵ liền nói:
- Ngũ Hành kỳ của Minh Giáo đã tới cả, đốt báo hiệu như thế là đã quyết tâm đối địch với chùa Thiếu Lâm rồi. Chúng ta mau tới đó ngay đi.
Chàng với Triệu Minh vội vàng thay quần áo và rửa sạch bộ mặt, rồi rảo cẳng chạy về phía chùa.
Hai người đi được mấy dặm thì thấy một đội giáo chúng của Minh giáo mặc quần áo màu trắng, tay cầm cờ nhỏ màu vàng, đang từ từ đi lên trên núi.
Vô Kỵ liền lớn tiếng gọi:
- Nhan kỳ chủ có ở đấy không?
Hậu Thổ Kỳ Nhan Bồn nghe thấy có người kêu gọi tên mình vội quay đầu lại mới hay là Vô Kỵ, mửng rỡ vô cùng, vội tiến lên hành lễ nói:
- Hậu Thổ Kỳ Nhan Bồn tham kiến giáo chủ.
Giáo chúng dưới kỳ của y vội hoan hô reo vang, và cũng nằm phục xuống vái lạy Vô Kỵ.
Thì ra, phen này do Quang Minh tả sứ Dương Tiêu và Quang Minh Hữu Sứ hai người thống lãnh tập hợp hết tay cao thủ trong Minh giáo, rồi cùng đi tới chùa Thiếu Lâm đòi người lại.
Hai người biết thế nào cũng lôi thôi lắm, chưa chừng còn phải đấu một trận rất lớn nữa, hai người liền cho người đi khắp nơi tìm kiếm giáo chủ. Tuy không có người cầm đầu, nhưng thấy sự thể cấp bách, không thể chờ đến tết Ðoan Ngọ được, rồi ngày đó có đủ mặt anh hùng, hào kiệt trong võ lâm thì Minh giáo sẽ trở nên kẻ địch của tất cả các môn phái mất. Mọi người bàn định một phen, đều nhận thấy không sao thưa cùng giáo chủ được, đành phải tạm quyền giáo chủ, hai người thống lãnh các tay cao thủ của bang chúng lên chùa Thiếu Lâm trước tết Ðoan Ngọ chừng mười ngày.
Vô Kỵ an ủi mọi người vài câu và liền đó đã có giáo chúng thổi tù và báo cho những người ở xa biết giaó chủ đã tới.
Một lát sau, Dương Tiêu, Phạm Dao, Thiên Chính, Nhất Tiếu, Hân Dã Vương, Chu Ðiên, Doanh Ngọc, Thiết Quan Ðạo Nhân các người trước sau ở các nơi đến tụ tập. Chỉ trừ giáo chúng của Tứ kỳ chia làm bốn mặt bao vây chùa Thiếu Lâm không dám rời khỏi chòi canh của mình nên không tới được.
Mọi người tham kiến giáo chủ ai nấy đều vui mừng. Dương Tiêu, Phạm Dao xin lỗi Vô Kỵ về tội đã tự tiện lạm quyền đem người đến đây như thế.
Vô Kỵ liền nói:
- Các vị khỏi cần khiêm tốn, tất cả anh em hợp sức tới đây cứu Tạ Pháp Vương đủ thấy nghĩa khí của anh em cao cả như thế nào, bổn nhân rất cảm động mà cám ơn chứ có trách cứ gì ai đâu, mà cũng không một người nào có tội tình gì hết.
Thế rồi chàng kể lại chuyện mình hoá trang làm người nhà quê lẻn vào chùa, rồi tối hôm qua đấu với ba hòa thượng như thế nào, kể qua loa cho mọi người nghe.
Mọi người đều hận Thành Khôn vô cùng.
Chu Ðiên với Thiết Quan Ðạo Nhân liền lớn tiếng mắng chửi ngay.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Ngày hôm nay bổn giáo đường hoàng đến đây đòi phái Thiếu Lâm trả lại người cho chúng ta, tốt hơn hết đừng làm mất hòa khí của hai bên, vạn bất đắc dĩ chúng ta mới ra tay đối địch với người của họ. Mục đích của chúng ta là cứu Tạ Pháp Vương và bắt Thành Khôn thế thôi, không nên giết bừa bãi, để những người vô tội chết oan.
Mọi người đều vâng lời, Vô Kỵ lại nói với Triệu Minh rằng:
- Tốt hơn hết Minh muội nên cải nam trang, đừng để phái Thiếu Lâm nhận diện để sau này khỏi rắc rối thêm.
Triệu Minh vừa cười vừa đỡ lời:
- Nhan đại ca, tôi làm một tên lính dưới cờ đại ca nhé.
Tuy Nhan Bồn không biết nàng là người thế nào của giáo chủ, nhưng thấy giáo chủ gọi nàng là em, và thấy hai người thân mật như vậy liền vâng lời ngay, liền bảo một tên thuộc hạ cởi ngay áo bào khoác lên người Triệu Minh.
Nàng chạy vào trong bụi lấy đất cát bôi cho đen mặt lên, thoáng cái, đã biến thành một người ốm nhom mặt đen trông rất xấu xí.
Thế rồi, bốn bề có tiếng tù và nổi lên, quần hào xếp hàng đi lên núi, trong chùa đã nhận được thiếp của Minh Giáo xin bái sơn rồi, nên Không Trí thiền sư dẫn các tăng chúng đi ra sơn đỉnh nghênh đón.
Không Trí nghe lời dèm pha của Viên Chân, yên chí mọi người bên mình bị Triệu Minh dùng kế bắt đi , nhốt ở kinh đô và chặt gãy ngón tay bắt buộc phải dậy võ công v.v...đều do gian kế của Minh Giáo ngấm ngầm liên kết với Nhữ Dương Vương mà xếp đặt ra.
Sau Vô Kỵ ra tay cứu mọi người là giả bộ làm như vậy để lấy lòng các môn phái, chắc thế nào cũng có âm mưu gì khác, vì vậy mà lúc này Không Trí thấy Minh Giáo đem người đến vây chùa rồi lên núi, nên mặt y trông rất khó coi, chắp tay vái chào Vô Kỵ và các người xong một cái rồi không nói năng gì hết.
Vô Kỵ cũng chắp tay đáp lễ và nói:
- Tệ giáo có một việc muốn nhờ vả quý phái, cho nên chúng tôi mới thân hành lên núi bái kiến Phương trượng thần tăng.
Không Trí gật đầu đáp:
- Xin mời.
Y liền dẫn quần hào đi thẳng vào cửa chùa.
Không Tăng phương trượng nghe thấy Vô Kỵ thân hành đến nơi, không muốn mất lễ phép của võ lâm, cũng dẫn các tăng của Ðại Ma Ðường, La Hán đường và Tàng Kinh Các ra tận cửa chùa để nghinh đón, rồi mời quần hùng vào trong Ðại Hùng bảo điẹn ngồi, chú tiểu liền đem nước ra mời.
Không Văn chào hỏi Vô Kỵ, Dương Tiêu, Thiên Chính các người xong, im lặng ngay, không nói thêm gì nữa.
Vô Kỵ vội lên tiếng:
- Phương trượng thần tăng, chúng tôi đặc biệt đến viếng tam bảo điện là một việc nhờ vả phương trượng nể chúng tôi cùng người võ lâm tha cho Tạ pháp vương của tệ giáo thì ơn đức này chúng tôi thế nào cũng báo đáp.
Không Văn trả lời:
- A di đà phật, chúng tôi là người tu hành, lấy từ bi làm căn bản, đáng lẽ không nên làm khó dễ thí chủ. Không Kiến sư huynh của lão tăng chết trong tay Tạ thí chủ, Trương giáo chủ là người đứng đầu một giáo phái chác cũng biết qui củ của võ lâm đấy chứ?
Vô Kỵ nói:
- Chắc bên trong cũng có duyên cớ gì đây không thể trách cớ Tạ pháp vương được.
Thế rồi chàng kể lại chuyện Không Kiến cam để cho Tạ Tốn đánh với mục đích muốn hoá giải một trận đại oan nghiệt thế nào.
Không Văn các người mới chỉ nghe được một nửa đã niệm phật cung kính đứng dậy ngay.
Không Văn hai mắt đẫm lệ với giọng run run nói:
- Thiện tai, thiện tai. Không Kiến sư huynh có nguyện lớn để làm việc thiện đó, công đức ấy thực không nhỏ.
Có mấy vị hòa thượng đứng cạnh đó khẽ tụng kinh , khiến ai ai cũng kính phục lòng nhân hiệp cao nghĩa của Không Kiến.
Quần hào Minh giáo cũng đồng loạt đứng dậy tỏ vẻ kính ngưỡng.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Tạ Pháp Vương lỡ tay đả thương Không Kiến thần tăng, nên sau rất hối hận, nhưng nghĩ lại thủ đoạn của mối tai hoạ này là Viên Chân đại sư của quý chùa.
Chàng không thấy Viên Chân có mặt tại đây liền nói tiếp:
- Xin mời Viên Chân đại sư ra đây để xem ai phải ai trái.
Chu Ðiên cũng xen lời nói:
- Phải đấy, tên giặc đầu sói ấy đã chết ở trên Quang Minh đỉnh, ngờ đâu bây giờ y lại sống lại, cứ lén lén lút lút thế không phải là người quang minh chính đại, vậy có mau ra đây không?
Vì ngày nọ, y bị Viên Chân đánh bại trên Quang Minh Ðỉnh nên bây giờ muốn nhân dịp trả thù lại.
Vô Kỵ thấy vậy ngăn cản:
- Chu tiên sinh không được vô lễ trước mặt Phương trượng đại sư như thế.
Chu Ðiên đáp:
- Tôi chửi tên giặc đầu sói Viên Chân chứ có chửi Phương trượng...
Y biết lỡ lời nên giơ tay lên bịt mồm lại.
Không Trí nghĩ đến cái chết của Không Kiến và Không Tín trong lòng đã phẫn uất khôn tả, bây giờ thấy Chu Ðiên vô lễ như vậy lại càng nổi giận thêm liền xen lời hỏi:
- Thế còn cái chết của Không Tín sư đệ thì Trương giáo chủ giải thích ra sao?
Vô Kỵ đáp:
- Không Tín thần tăng là người hào hiệp, tại hạ rất kính phục, không may đại sư ngộ nạn, tại hạ cũng thương tiếc lắm. Nhưng đó là do gian nhân ám hại chứ không việc gì đến bổn giáo cả.
Không Trí cười nhạt đáp:
- Việc gì Trương giáo chủ cũng thoái thác hết, thế còn chuyện Minh giáo liên hiệp với quận chúa của Nhữ Dương Vương thì sao? Chả lẽ chuyện đó cũng là giả nốt hay sao?
Quận chúa bất đồng ý kiến với anh và cha đã đến đầu thân bổn giáo. Ngày xưa quận chúa có những điều bất kính đối với quý chùa, tại hạ thế nào cũng bảo nàng lên núi bái Phật để tạ tội.
Không Trí quát hỏi tiếp:
- Trương giáo chủ thân là giáo chủ của một giáo phái mà lại ăn nói bậy bạ như vậy, không sợ anh hùng thiên hạ chê cười cho hay sao?
Vô Kỵ nghĩ đến việc Triệu Minh đã bắt cóc hòa thượng và giết chết Không Tín quả thực là không nên, không phải, tuy việc ấy không liên can gì đến Minh giáo nhưng bây giờ nàng ta đã tới nhờ mình che chở, mình không thể khoái thác được. Chàng đang phân vân khó xử thì Thiết Quan đạo nhân đã quát lớn:
- Không Trí đại sư, giáo chủ ta kính người là tiền bối cao tăng, đã nể mặt ngươi rất nhiều rồi. Ngươi vốn không biết tự trọng. Minh giáo là một giáo phái rất trọng tín nghĩa có bao giờ lại nói dối như thế. Ngươi làm nhục giáo chủ không khác gì làm nhục trăm vạn giáo chúng của Minh giáo chúng ta. Dù giáo chủ có khoan hồng cho ngươi, nhưng anh em của Minh giáo cũng không thể nào tha thứ cho ngươi được.
Lúc ấy thanh thế của Minh giáo rất lợi hại, đánh đâu thắng đó và bộ hạ rất nhiều, cho nên đạo sĩ nói có hàng trăm vạn người cũng không ngoa chút nào.
Không Trí cười nhạt nói tiếp:
- Trăm vạn giáo chúng đã sao nào? Chẳng nhẽ định san bằng chùa Thiếu Lâm ra thành bình địa sao? Ma giáo làm nhục chùa Thiếu Lâm từ lâu rồi, chúng ta thất thế bị bắt giữ ở chùa Vạn Pháp, đó là chúng ta chưa học thành tài mà nên. Xưa nay chính tà vẫn không đội trời chung. Hì hì " Tiêu diệt Thiếu Lâm, hậu hủy Võ Ðang, duy ngã Minh giáo, võ lâm xưng vương" Câu ca dao ấy của Minh giáo oai phong thực.
Vô Kỵ nghe thấy Không Trí nói tới mấy câu ấy, mới sực nhớ năm nọ Triệu Minh cho người tới chùa Thiếu Lâm bắt các nhà sư đi xong, thủ hạ của nàng còn dùng Ðại lực Kim Cương chỉ viết vào sau lưng thạch tượng của Ðạt Ma. Lúc ấy Phạm Dao còn là Khổ Ðầu Ðà núp trong Nhữ Dương Vương phủ, lòng vẫn hướng về Minh giáo, nên y chờ mọi người đi khỏi, lại quay về chùa xoay tượng Ðạt Ma lại, để phá âm mưu của Triệu Minh. Ngờ đâu khi Dương Tiêu tới nơi quay tượng Ðạt Ma lại. Chuyện ấy hòa thượng chùa Thiếu Lâm đều rõ hết.
Vô Kỵ vốn kém ăn kém nói, vả lại nghĩ việc đó cũng do Triệu Minh làm nên, vì vậy, chàng không biết trả lời ra sao cho phải.
Dương Tiêu thấy vậy vội đỡ lời:
- Không Trí đại sư nói vậy thật khiên cho Minh giáo chúng tôi ngạc nhiên vô cùng. Thiết tưởng tôn nhân của giáo chủ chúng tôi là Trương ngũ hiệp của phái Võ Ðang, việc nầy ai ai cũng hay rõ hết. Vậy, chúng tôi có ngông cuồng đến đâu cũng không giám làm nhục tiên nhân của giáo chủ như thế? Hơn nữa chữ viết trên thạch tượng là dùng Kim Cương thủ pháp viết thành, thủ pháp ấy là thần kỹ của quý phái, không bao giờ truyền thụ cho người ngoài cả. Ðại sư là người hiểu hết võ công của các môn phái, tất nhiên phải biết lời nói của tại hạ ngoa hay thực liền. Và anh hùng trên thiên hạ sẽ chê cười ai đại sư cũng hay nốt.
Không Trí nghe Dương Tiêu nói rất có lý, đành chịu không sao trả lời được.
Không Văn là người hiền từ lại biết đại thể hơn, y cũng biết thế lực của Minh giáo hiện nay rất mạnh, nếu hai bên thẳng tay đấu với nhau chỉ sợ ngôi chùa Thiếu Lâm truyền từ nghìn năm trước đến tay mình bị phá tan, như vậy sẽ là tội lớn với bổn phái, cho nên, y vội lên tiếng khuyên bảo:
Các vị cứ nói suông như vậy không ích lợi gì hết. Xin mời quý vị hãy theo bần tăng vào trong Ðạt Ma đường chiêm ngưỡng tượng của tổ sư, biết rõ ai phải ai trái liền.
Vô Kỵ đáp:
- Như vậy rất hay.
Lúc này chàng chợt nghĩ tới Triệu Minh, nhưng biết Triệu Minh trà trộn vào đại đội Hậu Thổ Kỳ, chưa theo mọi người vào đại điện, nên trong lòng hơi an tâm.
Mọi người lần lượt đi theo vào trong Ðạt Ma đường, nơi đây là chỗ tu tâm tích dưỡng của các cao tăng, những tăng chúng vai vế kém và trẻ tuổi hơn không bao giờ được đến đây cả.
Khi mọi người tới nơi, thấy cửa đóng kín, Không Trí liền nói:
- Phương trượng mời các vị thí chủ của Minh giáo tới đây chiêm ngưỡng pháp trượng của sư tổ.
Mọi người đứng chờ giây lát, không thấy bên trong có tiếng động gì hết, người thủ tọa của Ðạt Ma Ðường liền giơ tay khẽ đẩy mạnh cánh cửa một cái.
Chỉ thấy bên trong có chín vị cao tăng đang ngồi trên thảm Bồ Ðoàn nhắm nghiền mắt lại đả tọa, chín người này đả tọa khác nhau chứ không như những người thường, họ hoặc quì hoặc ngồi xổm, hoặc nằm ngủ hoặc khom lưng, có người giơ hai tay, có người co một chân, Vô Kỵ thấy vậy biết ngay mấy vị này đang tu luyện nội công rất thượng thặng của Phật gia, những điệu này là theo các pháp trượng của năm trăm vị La Hán mà biến hoá ra.
Mọi người tới nơi, chín vị cao tăng đó đều làm ra vẻ không nghe thấy và không trông thấy gì cả, cứ ngồi hay đứng nghiêm như tượng gỗ vậy.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Ngày nọ ta lên chùa Thiếu Lâm ở Ðạt Ma đường chỉ thấy chín cái bồ đoàn rách nát. Minh muội bắt cóc chín vị cao tăng đó đem vào chùa Vạn Pháp, nhưng không hiểu ngày đó chín vị đi đâu mà ta không thấy một ai hết.
Không Văn, Không Trí cũng làm như không trông thấy chín vị sư ấy vậy, chỉ quì xuống vái lạy thạch tượng của Ðạt Ma tổ sư thôi.
Không Văn liền lên tiếng nói:
- Ðệ tử kinh động đến pháp tượng của Tổ sư, xin tha thứ cho đệ tử.
Lễ xong, y liền dặn mấy người đệ tử cung kính quay thân pháp của tổ sư lại, sáu tên đệ tử vâng lời tiến lên lẳng lặng khấn vái mấy câu, rồi xoay tượng đá nặng hơn hai nghìn cân đó. Tượng đó mới xoay được một nửa, mọi người đều cả kinh la lớn, vì họ thấy thạch tượng đó mặt mũi tai mồm nguyên vẹn hẳn hoi, không có bị suy suyển chút nào.
Lúc ấy không những Không Văn, Không Trí cả kinh mà cả bọn Vô Kỵ cũng ngạc nhiên nốt. Trước đây rõ ràng mọi người đã trông thấy mặt mũi tai của tượng Ðạt Ma đã bị đẽo bằng, và bên trong còn viết mười sáu chữ, tại sao lúc này lại lành lặn không suy suyển chút nào.
Không Trí tiến lên giơ tay rờ mó thấy thạch tượng này là nguyên tảng đá đẽo thành, chứ không phải là đắp lên, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không sao lên tiếng nổi. Vì thạch tượng nặng hơn hai nghìn cân như thế, ở bên ngoài điêu khắc và đục đẽo xong rồi lặng lặng đem vào trong chùa, đổi pho tượng ở trong chùa ra, công trình này lớn lao biết bao?
Mấy tháng nay chùa Thiếu Lâm canh gác rất nghiêm mật, đừng nói chi cái tượng to lớn như thế, ngay đến một cái bát, một cái chậu đêm ra, đem vào cũng không dễ.
Dương Tiêu thấy các hòa thượng kinh ngạc như vậy, liền chộp lấy dịp may này, lên tiếng luôn:
- Quý chùa phúc trạch thâm hậu, công đức vô lượng, Ðạt Ma lão tổ hiển thánh tự sửa chữa lấy pháp tượng, thật là đáng kính đáng mừng.
Nói xong y liền quì xuống vái lậy pho tượng trước, Vô Kỵ và các người cũng quì xuống vái lậy theo.
Không Văn, Không Trí các hòa thượng đành phải đáp lễ.
Không Văn các người không tin tổ sư hiển thánh thật, nhưng cũng đoán Minh giáo đã làm như vậy, nên ai nấy đều lui cơn giận ngay.
Ngang Tài Ngang Sức
Không Văn lại nói:
- Thánh tượng đã lành lặn như trước, chúng ta khỏi nhắc nhở đến việc này nữa.
Nói xong, y ra lệnh cho sáu tên đệ tử kia xoay thạch tượng và nói tiếp:
- Tối hôm qua Trương giáo chủ giá lâm đã gặp ba vị sư thúc của bần tăng rồi và Ðộ ách sư thúc có hẹn ước với giáo chủ quý hồ quý giáo phá nổi Kim Cương Phục Ma của ba vị sư thúc thì giáo chủ cứ việc đem Tạ Tốn thí chủ đi, chẳng hay câu chuyện đó có hay không?
Vô Kỵ đáp:
- Phải, nhưng võ công của ba vị cao tăng cao siêu lắm, tối hôm qua tại hạ đã bị đánh bại rồi, đâu còn dám nói là mình tài ba nữa?
Không Văn lại nói tiếp:
- A di đà phật, Trương giáo chủ khiêm tốn lắm, tối hôm qua ba vị sư thúc chúng tôi rất cảm ơn cao nghĩa cả của thí chủ.
Dương Tiêu, Phạm Dao thấy Vô Kỵ nói võ công của nhóm Ðộ ách cao tuyệt, nên họ chỉ muốn gặp gỡ ba vị cao tăng đó ngay.
Thiên Chính cũng lên tiếng:
- Nếu quý vị cao tăng của Thiếu Lâm muốn thử võ công của chúng ta cao thấp ra sao thì giáo chủ cũng nên gượng sức lãnh giáo tuyệt học của phái Thiếu Lâm, chúng ta đên đây vì cứu chú Tạ Tốn mà bắt buộc phải ra tay đấu thế thôi, chứ đâu dám đến quấy nhiễu.
Xưa nay, Vô Kỵ vốn trọng ông ngoại, nghe Thiên Chính nói vậy, liền nói lại với Không Văn rằng:
- Tất cả anh em của bổn giáo, nghe thấy tại hạ khen ngợi ba vị cao tăng, nên ngày hôm nay đều muốn bái kiến.
Không Trí liền giơ tay nói:
- Xin mời.
Nói xong, y liền dẫn quần hào đi vào trong chùa, lên phía hậu sơn ngay.
Giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ do Vi Kỳ Sứ Ðường Dương thống lãnh đều ở cả lại dưới chân núi.
Không Văn các người trông thấy, nhưng làm như không trông thấy gì cả, cứ việc tiến lên trên đỉnh núi.
Khi đi tới nơi, Không Văn, Không Trí đi tới ba cây thông, chắp tay vái chào và thưa bẩm.
Ðộ ách liền đáp:
- Mối thù oán của Dương Phá Thiên đã hoá giải rồi, hay lắm, hay lắm. Trương giáo chủ, mời mấy vị cứ ra tay tấn công đi.
Dương Tiêu thấy ba vị hòa thượng đó bé nhỏ và gầy gò, ngồi trong hốc cây tựa như ba cái xác chết vậy. Nhưng giọng nói của họ lớn vô cùng, khiến mọi người đứng quanh đó đều bị đinh tai, nhức óc, đủ thấy nội công của ba lão hòa thượng này cao thâm như thế nào.
Vô Kỵ liền nghĩ thầm:
- Tối qua một mình ta không địch nổi ba người, ngày hôm nay chúng ta có nhiều người, nhưng ùa lên tấn công thì vướng chân vướng tay, phần thì thí nhiều thắng ít, làm mất hết cả oai phong của bổn giáo, chi bằng chúng ta dùng ba người để đối địch thì công bằng hơn.
Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Tối hôm qua, tại hạ đã được kiến thức thần công của ba vị, tại hạ được sáng mắt ra, đáng lẽ không dám ở trước mặt ba vị bêu xấu lần nữa đâu, nhưng Tạ pháp Vương với tại hạ có tình phụ tử, với các anh em lại có nghĩa bạn hữu, chúng tôi dù không tự lượng sức nhưng thể nào cũng phải ra tay cứu Tạ Pháp Vương mới được, nên bây giờ tại hạ muốn mời thêm hai anh em trợ giúp, ba địch với ba để lãnh giáo những thế võ cao siêu của ba vị.
Ðộ ách lạnh lùng nói:
- Trương giáo chủ khỏi cần khiêm tốn như thế, nếu trong quý giáo có một vị nào võ công tương tự như giáo chủ, thì chỉ cần hai người cũng đủ đánh bại ba già này rồi. Nếu lão tăng đoán không nhầm, người mà tài như giáo chủ có lẽ trên đời không có đến người thứ hai, như vậy dù bên quý giáo có thêm vài người cùng liên tay đấu cũng không sao.
Chu Ðiên và Thiết Quan đạo nhân đều đưa mắt nhìn nhau, cho là ba hòa thượng kia quá ngông cuồng, không còn coi anh hùng trên thiên hạ vào đâu nữa. Tuy vậy y vẫn thừa nhận là không bằng giáo chủ, vì vậy mọi người mới bớt hậm hực.
Vô Kỵ lại lên tiếng:
- Tệ giáo tuy là bàng môn tà đạo, không đáng đối địch với quý phái, một môn phái có tên tuổi như thế, nhưng tệ giáo cũng đã sáng lập mấy trăm năm rồi, dù sao cũng có chút ít nhân tài, tại hạ chỉ nhờ may mắn mới giữ được chức giáo chủ này, sự thật nói đến tài học và võ công, còn có nhiều người hơn tại hạ nhiều. Vi Bức Vương làm ơn đưa danh thiếp lên trình cho ba vị cao tăng xem.
Nói xong, chàng ra hiệu cho Vi Bức Vương.Nhất Tiếu liền lấy một tờ danh thiếp ra, trên có viết chữ Vô Kỵ, Dương Tiêu, Thiên Chính cho tới những quần hào tới đến bái sơn, ai ai cũng viết tên trong đó.
Bức Vương biết giáo chủ muốn mình thể hiện khinh công tuyệt thế cho ba người kia xem để họ khỏi coi thường Minh giáo.
Cho nên y vái chào Vô Kỵ một cái, không thấy y quay mình gì cả, chỉ thấy bắn người một cái, như một làn khói, thoáng cái đã đến chỗ ba cây thông.
Rồi lật song chưởng lên một cái, tấm danh thiếp đã bay đến tay Ðộ ách.
Ba sư huynh Ðộ ách thấy khinh công của Nhất Tiếu như vậy cũng phải khen:
- Khinh công cao siêu thât.
Các hòa thượng phái Thiếu Lâm đều vỗ tay khen ngợi.
Ðộ ách tiếp lấy danh thiếp đó, y mới chỉ dùng năm ngón tay nắm vào đầu danh thiếp thôi, mà Nhất Tiếu đã thấy mình mẩy chân tay tê tái rồi, Nhất Tiếu như bị điện giật, người bỗng mềm nhũn suýt ngã, cả kinh vội vận nội công chống lại.
Sau khi Ðộ ách tiếp lấy danh thiếp rồi, Nhất Tiếu mới thấy mất luồng sức lực đó, nên trong lòng cũng phải kính phục nội công của lão hòa thượng.
Y thấy công việc đã hoàn tất, liền lướt trên ngọn cỏ trở về chỗ.
Vô Kỵ , Không Văn, Không Trí thấy vậy cũng nghĩ thầm:
- Khinh công của người này luyện đến mức cao siêu như vậy không phải chuyện dễ.
Ðộ ách lại lên tiếng tiếp:
- Trương giáo chủ đã quyết định ba người ra đấu, vậy ngoài giáo chủ, Vi Bức Vương ra còn vị nào nữa?
Vô Kỵ đáp:
- Bức Vương đã lãnh giáo nội công thần lực của đại sư rồi, bây giờ tại hạ mời Tả hữu Quang Minh sứ giả của Minh giáo ra trợ giúp.
Ðộ ách nghe nói nghĩ thầm:
- "Ðôi mắt của thiếu niên này sắc bén thật, ta mới truyền sức sang thiếp có một chút thôi mà y đã thấy liền. Tả hữu Quang Minh sứ giả là ai thế, chẳng nhẽ hai tên này võ công còn hơn tên họ Vi hay sao?
Y toạ quan lâu năm nên không hề biết tên tuổi của Dương Tiêu, còn Phạm Dao thì mai danh ẩn tích lâu năm nên không ai biết rõ hết.
Dương, Phạm hai người nghe Vô Kỵ nhắc nhở đến tên mình, liền tiến lên một bước vái chào và nói:
- Xin tuân lệnh giáo chủ.
Vô Kỵ liền bảo hai người rằng:
- Ba vị cao tăng xử dụng khí giới mềm, chẳng hay chúng ta nên dùng khí giới gì?
Chắc quý vị cũng biết ba người Vô Kỵ, Dương Tiêu, Phạm Dao xưa nay ra tay đều dùng tay không hết. Nhưng ba người kia không phải tầm thường, nên họ phải dùng tới khí giới mới đối phó được, ba người võ công cao siêu thế thì dùng khí giới nào mà chả được, nhưng Vô Kỵ muốn hỏi thế để tiện cho hai người kia.
Dương Tiêu đáp:
- Xin giáo chủ cứ dặn bảo.
Vô Kỵ nghĩ ngợi giây lát liền nghĩ thầm:
- Hôm qua Hà Giang Song Sát dùng khí giới ngắn đối địch rất thuận lợi.
Chàng liền móc túi lấy sáu cái thánh hỏa lệnh ra đưa cho Dương , Phạm mỗi người hai cái rồi nói:
- Chúng ta lên Thiếu Lâm, không dám mang theo khí giới, đây là vật báu trấn sơn của bổn giáo, chúng ta cứ đem nó ra xử dụng được rồi.
Dương Phạm hai người cúi mình đỡ lấy đang định hỏi cách đối địch, thì Không Trí đột nhiên nói lớn:
- Khổ Ðầu Ðà, chúng ta ở chùa Vạn Pháp đã kết thù oán với nhau, khi nào ta chịu để yên cho ngươi, lão tăng ngày hôm nay không uống phải nhuyễn cân tán, vậy ta với ngươi hãy đấu một phen xem ai hơn ai kém nào.
Phạm Dao nghe xong, cười nhạt nói:
- Tại hạ thừa lệnh giáo chủ đánh phá Kim Cương Phục Ma Khuyện, đại sư muốn báo thù xưa, chờ lão đấu xong trận này đã, rồi lão sẽ tiếp đại sư sau.
Không Trí lại nói tiếp:
- Ngươi không biết tự lượng sức mình mà đối chọi với ba sư thúc của ta, nếu ngươi không chết thì cũng bị thương nặng, như vậy làm sao mà trả được thù.
Phạm Dao vừa cười vừa đáp:
- Lão có chết trong tay lệnh sư thúc chăng nữa thì cũng thế thôi.
Không Trí cười nhạt nói tiếp:
- Trừ các hạ ra, Minh giáo không còn cao thủ nào khác nữa sao? Nếu không có thì thôi cũng được.
Lời nói ấy của y là muốn khiêu khích.
Quần hào của Minh giáo sao lại không hiểu, nhưng nếu chịu nhịn như vậy, thì chả hoá ra để phái Thiếu Lâm khinh miệt hay sao? Nói tới địa vị và danh vọng thì dưới Phạm Dao mới tới Bạch Mi Ưng Vương, Vô Kỵ thấy ông ngoại tuổi già không tiện mời ra đấu, đang định mời Dã Vương ra thay nhưng Thiên Chính đã tiến ra một bước và nói:
- Thưa giáo chủ, thuộc hạ Thiên Chính xin lệnh ra ứng chiến.
Vô Kỵ đáp:
- Ông ngoại tuổi cao như vậy còn xuất mã làm chi nữa, xin mời cậu...
Thiên Chính đáp:
- Ta tuy già thật, nhưng còn kém ba vị cao tăng, phái Thiếu Lâm có những ký túc như thế chẳng nhẽ Minh giáo không có lão tướng sao?
Vô Kỵ biết võ công của ông ngoại rất tinh thông không kém Phạm Dao và con cao hơn cậu nhiều, nếu để cho ông mình xuất trận còn nắm nhiều phần thắng hơn. Cho nên chàng trả lời:
- Thôi được, Phạm Hữu Sứ hãy giữ sức lực để lát nữa lãnh giáo võ công của Không Trí thần tăng vậy, bây giờ mời ông ngoại hãy ra lãnh giáo trước.
Thiên Chính đáp:
- Xin tuân lệnh.
Nói xong, Ưng Vương liền đỡ lấy hai thánh hỏa lệnh từ tay Phạm Dao.
Không Văn phương trượng lớn tiếng nói:
- Thưa ba vị sư thúc. Hân lão anh hùng đây người ta gọi là Bạch Mi Ưng Vương, năm xưa đã sáng lập ra Bạch Mi giáo một mình chống lại với sáu đại môn phái. Còn Dương tiên sinh đây là nhân vật số một của Minh giáo, nội ngoại công đều luyện tới mức thượng thặng. Năm xưa đã có rất nhiều cao thủ của phái Côn Luân, Nga Mi đã bị Dương tiên sinh đánh bại.
Ðộ Kiếp cười gằn mấy tiếng rồi nói:
- Hân hạnh thật, mời quý vị đến xem võ công của đệ tử phái Thiếu Lâm chúng tôi ra sao?
Y vừa nói dứt lời, ba sợi dây đen như ba con rồng quây thành cái vòng ba từng ngay. Tối hôm qua, Vô Kỵ đấu vơi ba hòa thượng trời tối đen như mực, không trông thấy gì cả, chỉ nghe tiếng động ba sợi dây mà nhận ra ở đâu tấn công tới để chống đỡ và né tránh mà thôi.
Lúc này đang ở giữa trưa, mọi vật đều rõ ràng, đến nét nhăn trên mặt ba vị hòa thượng đều trông rõ cả, chàng liền chắp tay vái chào và nói:
- Xin thất lễ.
Nói xong, chàng né mình tấn công luôn, Dương Tiêu phi thân sang bên trái, Hân Chính cũng quát lớn một tiếng, tay phải giơ chiếc Thánh hỏa lệnh lên nằm sợi dây của Ðộ Nạn đánh xuống luôn.
Hai môn khí giới kỳ lạ va chạm nhau, phát ra một tiếng kêu kỳ dị và đinh tai nhức óc, cả hai đều thấy cánh tay rung động và cũng nghĩ thầm:
- Lợi hại thật.
Lúc này cả hai đã biết mình gặp phải đối thủ hiếm có trên đời.
Vô Kỵ cũng nghĩ thầm:
- Kim Cương Phục Ma Khuyên này nghiêm mật lắm, tuy chúng ta ba người liên tay đánh, ít nhất cũng phải đấu đến năm ba trăm hiệp mới thắng nổi, bây giờ trước hết phải làm tiêu hao nội công của ba địch thủ, rồi từ từ tìm ra chỗ trống, như vậy mới mong thắng địch.
Chàng vừa thấy sợi dây đen quấn tới, liền giơ Thánh Hỏa Lệnh ra chống đỡ và dồn Cửu Dương thần công sang.
Thần công trong người chàng càng ngày càng mạnh và liên miên bất tuyệt không bao giờ ngừng, những người xung quanh chỉ thấy có những luồng gió lốc tỏa ra, và những hơi lạnh đẩy tới thôi, nên người nào người nấy đều lùi về phía sau tránh né.
Ðấu thêm được một lúc nữa, ba người đã dồn vòng dây thu lại, chỉ còn hơn trượng thôi. Nhưng vòng dây càng bé bao nhiêu, sức phản công càng mạnh bấy nhiêu.
Ba người hễ tấn công lên được một thước là phải tốn hơi sức gấp trước mấy bội. Dương Tiêu, Thiên Chính càng đấu càng kinh dị, thoạt tiên cục diện là ba đấu với ba, nhưng nửa tiếng đồng hồ sau, thì Dương Hân hai người đã dần dần chịu không nổi, biến thành hai người hợp đấu với một Ðộ Nạn, còn một mình Vô Kỵ đối phó với Ðộ ách và Ðộ Kiếp hai lão hòa thượng.
Võ công của Hân Thiên Chính sở trường về mặt cương, còn Dương Tiêu thì bỗng nhu bỗng cương, biến hóa khôn lường nên chỉ có thế võ của y là đẹp mắt hơn hết. y xử dụng hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh như là người biểu diễn vũ đạo chiếc bên phải bỗng biến thành kiếm, bỗng biến thành đao, thành đoản thương. Còn chiếc bên tay trái của y lại xử dụng như thước sắt, roi gang, thỉnh thoảng y lại dùng hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh gõ vào nhau một cái, phát ra những tiếng "coong" làm loạn tâm thần kẻ địch. Ðấu chưa đầy bốn trăm hiệp y đã xử dụng như hai mươi hai thứ khí giới mà môn nào y cũng chỉ xử dụng hai phó thế thức thôi, như vậy cộng tất cả lại là bốn mươi bốn thế thức.
Không Tài là người học hỏi được mười tám tuyệt kỹ trong bẩy mươi hai môn của phái Thiếu Lâm, Phạm Dao vẫn tự phụ là người đã hiểu hết võ công của thiên hạ nhưng lần này hai người thấy Dương Tiêu biểu diễn như vậy cũng phải khen thầm.
Chu Ðiên xưa nay vẫn không phục Dương Tiêu, đã mấy lần y đấu với vị Tả Sứ ấy rồi nhưng lần nào y cũng cho là Dương Tiêu gặp may mới thắng nổi thế mà lần này y cũng phải phục thầm Dương Tiêu là người tài ba.
Dù Dương Tiêu giở những thế võ kỳ lạ như thế nào, Ðộ Nạn vẫn một mình với sợi dây đối địch hai người, không hề nao núng.
Mọi người thấy trên đầu của Hân Thiên Chính đã có khói trắng bốc lên, mới biết nội lực của Ưng Vương đã phát huy đến cực điểm.
Cái áo dài trắng của lão anh hùng cũng từ từ phồng lên, từ trong người như có hơi thổi ra vậy. Mỗi một bước đi đều có một vết chân in trên mặt đất.
Trận đấu kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Hân Thiên Chính trao Thánh Hỏa Lệnh sang bên tay trái, dùng cả hai chiếc đè lên sợi dây của Ðộ Nạn còn tay phải thì dùng Phích Không chưởng nhắm đối phương tấn công liên tục.
Ðộ Nạn vội giơ tay trái lên, cũng dùng chưởng phản công lại.
Không Văn, Không Trí đứng bên ngoài thấy vậy đều kêu "ủa" một tiếng.
Tiếng kêu đó biểu lộ sự kinh ngạc và thán phục.
Thì ra Ðộ Nạn phản công chưởng đó bằng cách dùng Tiểu Tu Ni chưởng trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Môn chưởng này rất khó luyện và mỗi lần ra chưởng phải xuống tấn, vận khờ mới có thể phát chưởng được. Nhưng bây giờ Ðộ Nạn chỉ giơ tay ra tấn công một cái mà đã xử dụng được Tiểu Tu Ni chưởng liền và tiếp theo đó sợi dây rung động một cái đã chằm Dương Tiêu tấn công luôn.
Nhưng vì lão hòa thượng cùng một lúc dùng Tiểu Tu Ni chưởng đối với chưởng của Hân Thiên Chính nên sức mạnh của sợi dây đen đó đã yếu đi hơn một nửa. Tuy vậy lão hòa thượng vẫn rất khéo léo múa sợi dây đó nhanh như một con rắn lượn.
Ðôi Thánh Hỏa Lệnh của Dương Tiêu không kém biến hóa khiến những người đứng xem cứ nhìn cả vào trận đấu của hai người.
Hân Thiên Chính dồn hết tinh thần và đổ hết hơi sức ra, cứ từng chưởng một mà tấn công sang, chợt tới hai bước chợt lui hai bước.
Bên kia Vô Kỵ một địch hai, thế võ của ba người đấu với nhau rất tầm thường, không có thế nào kỳ dở hết, và trông trận đấu này như đùa giỡn vậy chứ không phải đấu thờ mạng với nhau. Nhưng trận đấu của ba người này còn kịch liệt và hung hiểm hơn của ba người kia nhiều, hễ sơ xuất một chút là bở đối phương đánh chết liền, bằng không cũng bở tẩu hỏa nhập ma, chân tay mình mẩy tê liệt ngay nên chỉ có người trong cuộc mới biết cay, ngọt, bùi, đắng ra sao thôi chứ người đứng xem dù có võ công cao siêu đến đâu cũng không thể nhận thức được.
Sáu người đấu hơn một tiếng đồng hồ và mặt trời đã dần xế bóng về phía Tây.
Lúc này Không Văn, Không Trí, Phạm Dao, Nhất Tiếu, các tay cao thủ hạng nhất đã trông thấy rõ sự được thua của đôi bên rồi.
Khói trắng trên đầu Hân Thiên Chính càng nóng hơn. Ðộ Kiếp ngồi ở trong cái hốc cây, cành cây và là cứ rung động hoài, đủ thấy Ðộ ách với Ðộ Kiếp hai hòa thượng công lực có hơn kém nhau.
Ðến lúc này Ðộ Kiếp đã phải mượn sức lực của thân cây mới chống đỡ nổi Cửu Dương Thần Công của Vô Kỵ. Nếu Hân Thiên Chính chịu đựng không nổi trước thì Minh Giáo thua, nếu Ðộ Kiếp chống đỡ không nổi thì bên Thiếu Lâm bại.
Sáu người ở trong cuộc đều rõ điều ấy.
Hân Thiên Chính tỷ thí chưởng lực của Ðộ Nạn đến hơn ba mươi chưởng xong, lão anh hùng biết mình địch không nổi đối phương nên liền nghĩ thầm:
- Cuộc đấu hôm nay quan trọng nhất là phải cứu được chú em họ Tạ ra. Sự vinh nhục thắng bại của ta có nghĩa lý gì đâu. Huống hồ thua đại cao thủ phái Thiếu Lâm như vậy cũng không phải là mất oai phong của Bạch Mi Ưng Vương này mấy .
Nghĩ đoạn, ông liền tấn công một chưởng, lại lui ra một bước rồi lại tấn công luôn mấy chưởng rồi lại lui ra ngoài mười mấy trượng.
Nhưng Tiểu Tu Ni chưởng của phái Thiếu Lâm rất lợi hại.
Ưng Vương lùi xa một bước thì chưởng lực lại đuổi theo một bước không bao giờ sút kém hết.
Dương Tiêu thấy vậy nghĩ thầm:
- Vị cao tăng của Thiếu Lâm này quả thật lợi hại. Ta đã thay đổi rất nhiều thế võ rồi mà vẫn không làm gì nổi y. Nếu chống đỡ thêm lát nữa có lẽ Hân Thiên Chính chịu đựng không nổi đâu!
Nghĩ đoạn y kẹp hai thanh Thánh Hỏa Lệnh lại, định kẹp chặt lấy sợi dây đen để cùng Hân Thiên Chính đấu với đối phương, như vậy Hân Thiên Chính mới rút được gánh nặng phần nào.
Không ngờ Thánh Hỏa Lệnh vừa kẹp sợi dây đen thì Ðộ Nạn đã tung tay một cái.
Ðầu sợi dây đã ngẩng cao lên, nhằm mặt y tấn công luôn.
Dương Tiêu liền nghĩ ngay ra được một mẹo, vội ném ngay chiếc Thánh Hỏa Lệnh vào trước ngực Ðộ Nạn, hai tay nắm ngay sợi dây, vội kéo ngay ra bên ngoài.
Ðộ Nạn thấy đối phương xử dụng khí giới làm ám khí, kình lực tất phải mạnh lắm nên vội trầm khuỷu tay trái xuống để đè chiếc Thánh Hỏa Lệnh đang hông bắn tới. Ðồng thời người lão chúi xuống bên để tránh chiếc thứ hai nhằm ngực trái bắn tới.
Ngờ đâu chiếc bên dưới y vừa đè xuống thì đột nhiên đổi hướng, kêu vù một tiếng bắn ngay sang bên Ðộ Kiếp.
Thì ra trong sáu người chỉ có Dương Tiêu là người đa mưu túc trí hơn hết và lại rất giỏi về môn ám khí. Trong hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh ấy, y tấn công Ðộ Nạn chỉ là hư thế, mà thật sự lại là để tấn công Ðộ Kiếp nên mới dùng hết nội lực toàn thân ra ném.
Ðộ Kiếp đang giở toàn lực ra chống đỡ Vô Kỵ thấy Ðộ Nạn đối phó với Dương Tiêu, Hân Thiên Chính hai người đã dần dần thắng thế. Y có ngờ đâu Dương Tiêu bỗng nhiên nghĩ ra thế tấn công lén rất quái dị như vậy nên chưa kịp kinh hãi thì thanh Thánh Hỏa Lệnh đã bay tới trước mặt rồi. Y tâm thần rối loạn một chút, vội giơ hai ngón tay lên kẹp chiếc Thánh Hỏa Lệnh đó. Nhưng lúc ấy y đang đấu nội lực với Vô Kỵ, không thể nào phân sức như thế được nên chỉ thoáng cái cây thông mà y đang ngồi đã rung động một cái rất mạnh, lá cây rụng xuống rất nhiều, tựa như một trận mưa lá vậy.
Vô Kỵ đã thấy đối phương để lộ sơ hở rất lớn. Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp của chàng rất thiện nghệ về cách tìm ra sơ hở của địch. Ðối phương dùng trăm kế hòng phòng vệ còn không giữ vượng nổi huống hồ đã tỏ vẻ bại rồi. Kình lực ở năm ngón tay của chàng phát ra có tiếng kêu sì sì tấn công sang bên địch một cách nhanh chóng. Chỉ thoáng cái đã có tiếng kêu "bộp bộp". Cây thông của Ðộ Kiếp ngồi đã rụng từng cành nhỏ một rơi xuống đất liền.
Ðộ ách thấy tình hình nguy cấp vội đứng ngay dậy và chỉ thoáng cái đã thấy thân hình của lão lướt tới cạnh Ðộ Kiếp. Y liền giơ tay trái lên để trên vai người sư đệ đó.
Ðộ Kiếp được người sư huynh trợ giúp nên mới không bị đánh bại. Nhưng bên kia Ðộ Nạn đấu với Hân Thiên Chính và Dương Tiêu, bở Dương Tiêu kéo mất sợi dây ra bên ngoài còn Ưng Vương thì dùng chưởng rất hùng mạnh cứ lấn át Ðộ Nạn liên tục.
Hai đại cao thủ một kéo một đẩy, hai sức mạnh vừa mạnh vừa tương phản nhau khiên Ðộ Nạn đứng ở giữa chịu trận một cách khó khăn vô cùng nhưng vẫn chưa lộ rõ vẻ thất bại. Mọi người đứng xem ở bên cạnh thấy vậy biết trận đấu này không những sẽ phân biệt rõ thắng bại mà trong sáu đại cao thủ đó ít nhất một nửa sẽ trọng thương mà chết thảm. Trên ngọn núi rộng lớn như thế có mấy chục người đang đứng xem mà không có một tiếng động nào hết. Người nào người nấy hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra và cùng lo âu cho số phận của bên mình.
Ðang lúc đó thì dưới hố, chỗ giữa ba cây thông, bỗng có tiếng nói rất nhỏ vang lên:
- Dương Tả Sứ, Hân đại ca, Vô Kỵ con ta! Tạ Tốn tôi người dính đầy máu tanh, đáng lẽ phải chết từ lâu. Ngày hôm nay các người đến đây cứu tôi đối địch với ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm.
Nếu hai bên còn bị tổn thương thêm nữa thì Tạ Tốn này có chết đến một trăm lần cũng không sao chuộc nổi tội lỗi lớn lao ấy. Vô Kỵ, con hãy dẫn các anh em của bổn giáo lui ra ngoài chùa Thiếu Lâm ngay, bằng không ta sẽ tự cắt đứt gân mạch để khỏi tăng thêm tội lỗi.
Tiếng nói đó tuy rất nhỏ nhưng vọng đi rất xa. Những người có mặt trên đỉnh núi đều nghe thấy rõ hết và biết Tạ Tốn đã dùng thần công Sư Tử Hống để nói chuyện với những người trên mặt đất.
Năm xưa, Sư Vương ở trên Vương Bàn Sơn đã dùng môn thần công này làm cho rất nhiều hào sộ của các môn, các phái chết ngay tại chỗ.
Lúc này không phải dùng thần công đó đả thương người nhưng những người đứng xem có võ công hơi kém một chút đã thấy đinh tai nhức óc và biến sắc mặt liền.
Vô Kỵ nghe nghĩa phụ mình không nói thì thôi mà đã nói thì thế nào cũng làm cho kỳ được. Chàng lại biết Sư Vương quyết không vì một mình mình mà để cho bao nhiêu người khác bở tổn thương. Cứ xét tình thế trước mắt đây, nếu đôi bên đấu tới cùng, chàng biết mình không sao nhưng ông ngoại, Dương Tiêu, Ðộ Kiếp Ðộ Nạn thế nào cũng chết chứ không sai.
Chàng đang trù trừ thì đã nghe thấy Tạ Tốn lớn tiếng quát bảo:
- Vô Kỵ, con chưa chịu đi hay sao?
Vô Kỵ đáp:
- Vâng, xin tuân lời dạy của nghĩa phụ!
Chàng lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói với ba lão hòa thượng kia rằng:
- Kim Cương Phục Ma Khuyên của ba vị cao tăng quả thật thần diệu, ngày hôm nay Minh Giáo chúng tôi không có cách nào phá nổi. Ngày sau tại hạ thế nào cũng quay trở lại tái lãnh giáo. Ấng ngoại, Dương Tả Sứ, chúng ta ngừng tay đi!
Nói xong, chàng thâu sức lại trước nhưng dùng nội lực bắn hai sợi dây đen của hai hòa thượng bật trở lại.
Dương Tiêu với Thiên Chính vừa nghe thấy hiệu lệnh của Vô Kỵ đang định thâu tay lại nhưng làm sao mà thu lại một cách dễ dàng như Vô Kỵ được.
Vì nếu hai người thu tay trước thì thế nào cũng bị kình khí của Ðộ Nạn đả thương ngay. Lúc này Ðộ Nạn muốn thôi cũng không được.
Vô Kỵ liền tiến tới trước mặt Hân Thiên Chính giơ hai chưởng ra phất một cái, tiếp luôn chưởng lực của Ðộ Nạn và Hân Thiên Chính từ hai phía tấn công tới, tiếp theo đó chàng giở Thánh Hỏa Lệnh ra đè lên trên đầu dây của Ðộ Nạn. Dây đó đang bở Dương Tiêu kéo căng như dây sắt, cứng như vậy nhưng Thánh Hỏa Lệnh của Vô Kỵ vừa đè lên một cái, dồn Càn Không Ðại Nã Di thần công sang, hóa giải kình lực của hai người, liền mềm nhũn ngay và rơi xuống đất.
Dương Tiêu nhanh tay cướp luôn sợi dây đó. Ðộ Nạn thấy vậy biến sắc mặt định lên tiếng nói thì Dương Tiêu hai tay cầm sợi dây tiến lên nói:
- Xin hoàn lại khí giới của đại sư!
Ðộ Kiếp đã biết thâm ý của y nên vội nhặt hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh ở bên cạnh mình trao trả lại cho Dương Tiêu liền.
Trải qua trận chiến đó, ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm không còn kiêu ngạo như trước nữa. Họ biết nếu còn đấu nữa thì thế nào hai bên cũng tổn thương mà bên mình ba người không sao hơn nổi đối phương nên Ðộ Ách lên tiếng nói:
- Lão tăng bế quan mấy chục năm bây giờ lại được biết các vị hiền hào, lão tăng rất lấy làm hân hạnh. Trương Giáo Chủ, quý giáo anh tài đông đảo như vậy, nhất là Giáo Chủ lại đặc biệt tài ba hơn ai hết, vậy mong các hạ tạo phúc cho nhân gian, ít lắm bỏ những việc vô nhân vô đạo là lão tăng hân hoan lắm rồi!
Vô Kỵ chắp hai tay cúi mình xuống và đáp:
- Ða tạ đại sư đã chỉ giáo cho!
Ðộ ách lại tiếp:
- Ba sư huynh đệ của lão ở đây đợi chờ Giáo Chủ giáng lâm lần thứ ba!
Vô Kỵ đáp:
- Vâng, thế nào tại hạ cũng sẽ quay trở lại lĩnh giáo. Tạ Pháp Vương là nghĩa phụ của tại hạ, ân đức cũng như thân sinh tại hạ vậy!
Ðộ ách thở dài một tiếng, nhắm mắt không nói năng gì nữa.
Vô Kỵ dẫn Dương Tiêu cùng mọi người chắp tay chào Không Văn xuống núi.
Bành Doanh Ngọc liền truyền lệnh xuống núi cho giáo chúng Ngũ Hành Kỳ rút lui, rời khỏi chùa Thiếu Lâm mười dặm.
Giáo chúng Hậu Thổ Kỳ lợp luôn mười mấy cái lều trúc lớn để mọi người nghỉ ngơi.
Vô Kỵ rầu rĩ vô cùng nghĩ thầm:
- Trong bổn giáo không có ai có võ công cao siêu bằng ông ngoại và Dương Tả Sứ, dù có Phạm Dao và Vi Nhất Tiếu thay thế rốt cục cũng chỉ như ngày hôm nay thôi. Trên thiên hạ này làm sao kiếm cho ra được hai vị giỏi hơn Dương Tiêu, Phạm Dao để phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên? !
Doanh Ngọc đã đoán ra được tâm sự của chàng liền nói:
- Giáo Chủ đã quên Trương Chân Nhân rồi hay sao?
Vô Kỵ trù chừ một hồi rồi đáp:
- Nếu thái sư phụ tôi xuống núi trợ giúp, liên tay với tôi, tất nhiên phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên này, nhưng làm thế sẽ để cho phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðang hai phái mất lòng nhau, nên tôi sợ Thái sư phụ chưa chắc đã nhận lời. Vả lại Thái sư phụ tôi tuổi đã hơn trăm, võ công đã luyện hết sức thượng thừa, nhưng dù sao cũng quá lớn tuổi rồi.
Ðột nhiên Hân Thiên Chính đứng dậy cười ha hả và nói:
- Nếu Trương Chân Nhân xuống núi thế nào cũng thành công! Hay lắm! Hay lắm!
Nói xong, ông cười gằn mấy tiếng rồi miệng há to, giọng bỗng khàn hẳn.
Quần hùng thấy Ưng Vương vẻ mặt vẫn tươi tỉnh mà cứ đứng yên như vậy đều ngạc nhiên vô cùng. Dương Tiêu lại hỏi:
- Hân huynh thử nghĩ xem, liệu Trương Chân Nhân có xuống núi ra tay trợ giúp không?
Y nói luôn hai lần mà không thấy Hân Thiên Chính trả lời, người cũng không cử động gì hết.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội giơ tay ra, nắm lấy cổ tay ông ngoại bắt mạch thử xem, thì ngờ đâu tâm mạch của lão anh hùng đã chết rồi.
Thì ra vừa rồi, Hân Thiên Chính khổ chiến với Ðộ Nạn đã tiêu tán hết toàn bộ hơi sức, hơn nữa tuổi đã cao, tựa như ngọn đèn đã cạn dầu.
Vô Kỵ đau đớn vô cùng, ôm xác ông ngoại khóc lóc thảm thiết.
Dã Vương cũng chạy lại ôm xác cha khóc, quần hùng nghĩ đến nghĩa khí của đồng giáo ai cũng ứa nước mắt ra.
Tin này đồn ra ngoài, những giáo chúng của Bạch Mi Kỳ đều lớn tiếng khóc lóc hết. Tiếng khóc của mọi người làm chấn động cả sơn cốc.
Minh Giáo bận rộn ma chay cho Hân Thiên Chính luôn mấy ngày, hầu hết các nhân vật của các môn phái đều lục tục lên núi, tới để phúng điếu.
Cả Không Văn, Không Trí cũng thân hành đến phúng và còn phái mười tám hòa thượng tụng kinh siêu độ cho Hân Thiên Chính.
Nhưng những vị hòa thượng đó chỉ tụng được vài câu đã bị Dã Vương cầm gậy đánh đuổi hết.
Chu Ðiên đứng cạnh đó thấy vậy cũng hùa chửi theo:
- Những quân giặc hói đầu Thiếu Lâm kia, các mi chỉ giả nhân giả nghĩa thôi!
Trong mấy ngày đó Vô Kỵ lòng nóng như thiêu, cùng Dương Tiêu, Doanh Ngọc thương lượng trong mấy ngày liền nhưng không nghĩ ra được một cách nào hoàn hảo hết. Triệu Minh nghĩ ra được cách dùng thuốc độc Nhuyễn Cân Tán cho vào thức ăn, nước uống của bọn anh em Ðộ ách ba người.
Nàng lại nói:
- Ðể tôi đi gọi Hạt Bút Ông với Lộc Trượng Khách hai người đến liên hiệp cùng Vô Kỵ đại ca.
Nhưng Vô Kỵ thấy thế đó không hoàn hảo.
Thoáng cái đã đến ngày đoan ngọ, Vô Kỵ liền dẫn quần hào của Minh Giáo vào chùa Thiếu Lâm.
Lúc ấy điện trước điện sau, nhà ngang, nhà dọc của hai bên chùa chật ních những anh hùng hảo hán, vì ai cũng biết anh hùng đại hội phen này là vì Tạ Tốn mà tổ chức.
Mọi người tới dự đó cũng có người là kẻ thù của Tạ Tốn muốn đến đây để báo huyết thù, cũng có người lại muốn cướp thanh bảo đao Ðồ Long để trở thành võ lâm chờ tôn, cũng có người tới đây là để xem trò vui.
Trong chùa cũng phái hơn trăm hòa thượng ra tiếp đãi.
Phái Võ Ðang chỉ có một mình Dư Liên Châu đến thôi.
Vô Kỵ liền tiến lên bái kiến, hỏi thăm sức khỏe của Trương Tam Phong.
Dư Liên Châu khẽ hỏi chàng rằng:
- Hiền điệt có nghe thấy tin gì về Tống Thanh Thư và Hữu Lượng không?
Vô Kỵ kể lại sau khi cách biệt ra sao cho Dư Liên Châu hay đồng thời chàng biết được Hữu Lượng và Tống Thanh Thư hai người không lên núi Võ Ðang quấy nhiễu.
Lần này Viễn Kiều, Tòng Khuê, Lợi Hanh ba người không tới dự được là phải ở lại trên núi Võ Ðang bảo vệ sư phụ và đạo quan.
Dư Liên Châu kể lại cho chàng hay từ khi mắt thấy tai nghe những hành động phản nghịch của con trai rồi, Tống Viễn Kiều rầu rĩ vô cùng, không muốn ăn uống gì hết, người đã gầy ốm hơn trước nhiều.
Nhưng vì không muốn làm đau lòng sư phụ, đại hiệp dấu điếm không dám nói ra.
Vô Kỵ lại tiếp:
- Cháu chỉ mong Tống sư ca biết lỗi, hối cải trở về với đại sư bá, hai cha con đoàn viên thì thật là vạn hạnh.
Dư Liên Châu nói:
- Anh em chúng ta đều là cốt nhục hết. Như vậy chắc bổn môn phái thật là may mắn.
Sau đó anh hùng đến ngày càng đông.
Nhóm Thanh Hải Ðại Kim Khánh mà ngày nọ đã phá Kim Cương Phục Ma Khuyên cũng tới hết.
Phái Hoa Sơn, phái Không Ðộng, phái Côn Luân cũng có phái cao thủ tới dự.
Chỉ có phái Nga Mi là không có người tới dự thôi.
Vô Kỵ chỉ mong Chu Chỉ Nhược thân hành đến để có thể giải thích được câu chuyện không vui bữa nọ nhưng trong lòng chàng vẫn nơm nớp không yên nên chàng lại không dám gặp mặt nàng ta.
Quần hùng của Minh Giáo tụ họp trong một cái điện ngang ở bên Tây Sương chứ không chịu trọ với anh hùng của các môn phái khác vì Minh Giáo có nhiều kẻ thù quá, chỉ sợ chưa đến ngày đại hội mình đã phải cùng các địch thủ đánh nhau tơi bời trước rồi. Sắp đến giờ ngọ, các sư tiếp khách của Thiếu Lâm Tự mời quần hùng xuống một quảng trưòng ở phía bên phải núi.
Quảng trường này là vườn rau của nhà chùa nhưng bây giờ đã san bằng và dựng mấy lều trúc thật lớn, trong lều để đầy những bàn ghế mới, tuy giản dị, nhưng cũng tốn rất nhiều nhân lực và tài lực rồi.
Quần hào theo khách tăng vào, người của nhóm nào có chỗ ngồi riêng của nhóm ấy.
Ba hòa thượng của phái Thiếu Lâm thấy chàng vừa chống đỡ, hóa giải thế công của họ vừa lên tiếng nói như vậy đều sợ hãi võ công và nội lực của chàng. Nhưng họ vẫn cho Vô Kỵ là người của Ma Giáo, một giáo phái độc ác vô song, hơn nữa chàng lại là giáo chủ nên ba lão hòa thượng muốn diệt trừ cho bằng được để tích thêm công đức. Vả lại họ thấy chàng đã xa vào vòng vây rồi nên cả ba không nói nửa lời cứ tấn công liên tiếp. Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Ba vị nên rõ là Thành Khôn chính là sư đệ của Dương Phá Thiên. Y với Dương giáo chủ cùng yêu một người sư muội nhưng rốt cuộc vị sư muội đó lại lấy Dương giáo chủ. Thành Khôn tức giận và ghen tức liền ngấm ngầm kết thù oán với Dương giáo chủ và cả Minh Giáo...
Thế rồi Chàng vừa kể hết sự thể việc Thành Khôn muốn phá tan Minh Giáo, tư thông sư muội khiến cho Dương giáo chủ uất lên mà chết, giả say định cưỡng hiếp vợ Tạ Tốn và giết sạch cả nhà người đồ đệ đó nên buộc Tạ Tốn phải giết loạn xạ trên giang hồ. Rồi y bái kiến Không Kiến thần tăng làm sư phụ để dụ Không Kiến chịu đựng mười ba chưởng của Tạ Tốn nhưng y lại thất tín không ra để cho Không Kiến đại sư ôm hận mà chết vv...
Ðộ ách ba người càng nghe càng kinh hãi.
Những chuyện đó thật không thể tưởng tượng được, mà việc nào cũng hợp tình lý nên sợi dây đen của Ðộ ách đã chậm lại trước tiên.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Tiểu bối không biết Dương giáo chủ kết thù oán với Ðộ ách đại sư như thế nào, chỉ sợ bên trong lại có kẻ gian đặt điều thị phi và kẻ đó tiểu bối đoán chắc thế nào cũng là Viên Chân chứ không sai. Ðại sư không tin thì cứ suy sét lại chuyện xưa sẽ biết tiểu bối đúng hay sai liền!
Ðộ ách "ừ" một tiếng rồi ngừng roi, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm:
- Y nói cũng có lý, lão tăng kết oán với Phá Thiên mà phen đó Thành Khôn giúp ta rất nhiều, sau y còn định vái lão tăng làm sư phụ. Xưa nay lão tăng không thu nạp đồ đệ nên giới thiệu cho Không Kiến sư điệt. Thế ra y còn có ác y xếp đặt trước cả.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Không những thế hiện giờ y còn dòm ngó ngôi trưởng môn chùa Thiếu Lâm nữa. Y thu nhận rất nhiều đồng đảng để âm mưu ám hại Không Văn thần tăng...
Chàng chưa nói dứt lời thì đột nhiên có tiếng kêu "ầm ầm", một tảng đá tròn rất to lăn đến chỗ ba cây thông.
Ðộ ách quát lớn:
- Ai thế?
Hỏi xong liền múa sợi dây đen, đánh luôn vào tảng đá đó hai cái kêu "bộp bộp"
Ðá vụn vỡ bay tứ tung, sau tảng đá đột nhiên có một bóng người nhảy ra tay cầm thanh đoản đao sáng quắc xông lại đâm vào yết hầu Vô Kỵ.
Sự thể xẩy ra rất đột ngột, Vô Kỵ đang chống đỡ hai sợi dây của Ðộ Kiếp và Ðộ Nạn, không ngờ bên cạnh có người đến đánh lén như vậy.
Trong bóng tối, chàng đã nghe thấy tiếng gió kêu "ào ào", lưỡi đao đã đâm không cạnh yết hầu rồi. Trong lúc nguy cấp, chàng liền nhảy sang bên.
Chỉ nghe thấy một tiếng "soạt" áo chàng đã bị lưỡi đao đâm rách toạc một miếng trước ngực. Chỉ xê xích một ly nữa là ngực chàng bị đâm thủng rồi.
Người đó đâm không trúng nhưng nhờ có tảng đá che lấp thân hình liền lăn ra khỏi vòng vây của ba sợi dây đen.
Vô Kỵ kêu thầm: "Nguy hiểm thật" rồi chàng quát lớn:
- Thành Khôn ác tặc có gan ra đây đối chất với ta, mi muốn giết người để diệt khẩu phải không?
Tuy chàng không trông thấy rõ mặt người đó nhưng chỉ xem hình dáng người ấy chàng cũng biết y là Thành Khôn rồi.
Ba sợi dây đen của ba vị hòa thượng kia tựa như ba cánh tay thò ngay ra, cuộn tảng đá lớn đó.
Tảng đá nặng hơn nghìn cân ấy bị xách lên cao hất bắn ra ngoài.
Nhưng trong lúc ấy Thành Khôn đã chạy xuống núi rồi.
Ðộ ách lên tiếng hỏi:
- Có phải Thành Khôn không ?
Ðộ Nạn đáp:
- Quả thật là y!
- Nếu y không có tật giật mình thì hà tất...
Vừa nói tới hai chữ "hà tất" đó thì bốn mặt, tám phương đã có lần lượt bẩy tám cái bóng nhẩy ra.
Người đi đầu quát lớn:
- Hòa thượng của Thiếu Lâm uổng là môn đồ của Phật, giết hại bấy nhiêu người không sợ mang tội hay sao? Chúng ta xông lên đi!
Tám người cùng múa khí giới xông lại đánh ba hòa thượng.
Vô Kỵ ngồi giữa ba vị hòa thượng thấy tám người đó có ba người cầm kiếm , còn năm người kia kẻ cầm roi người cầm đao.
Người nào người nấy võ nghệ đều rất cao cường.
Chỉ thoáng cái đã đấu với ba sợ dây đen của ba lão thiền sư liền mấy trăm hiệp.
Vô Kỵ để ý nhìn ba người xử dụng thấy thuật của họ như Thanh Hải Tam Kiếm vậy, nhưng kiếm pháp của họ biến hoá tinh diệu hơn, kình lực cũng hùng mạnh hơn Thanh Hải Tam Kiếm nhiều .
Chàng đoán chắc ba người này thế nào cũng là bề trên của Thanh Hải Tam Kiếm.
Ba người hợp sức tấn công Ðộ ách còn ba người khác vây đánh Ðộ Kiếp, hai người còn lại vây đánh Ðộ Nạn.
Ðộ Nạn tuy chỉ địch hai người thôi nhưng võ công của hai người này lại cao siêu hơn những người kia một mức nên Ðộ Nạn càng đánh càng lép vế dần. Còn Ðộ ách một địch ba vẫn còn dư sức.
Hai bên lại đấu với nhau hơn mười hiệp nữa, Ðộ ách thấy Ðộ Nạn có vẻ luống cuống thỉnh thoảng lại đưa sợ dây của mình sang tấn công hai địch thủ của Ðộ Nạn. Thân hình của hai người đó rất cao, râu đen và dài. Người nào cũng cao tuổi nhưng chân tay rất nhanh nhẹn. Một người xử dụng phán quan bút, một người xử dụng Ðả Huyệt Khuyết, đều là danh thủ điểm huyệt cả.
Ðộ ách với Ðộ Nạn biết hai người này võ công cao cường lắm. Lúc ấy họ ở xa ngoài mấy trượng mà Vô Kỵ cũng cảm thấy gió ở khí giới của họ phát ra đến gần chỗ chàng. Nếu để hai người đó tới gần thì thế công của họ em còn lợi hại thêm. Ba thanh trường kiếm của phái Thanh Hải nhân lúc Ðộ ách ra tay cứu Ðộ Nạn họ lại lấy dj thế thắng liền. Thế là trận chiến đấu biến thành Ðộ Kiếp một địch ba, Ðộ ách với Ðộ Nạn hai địch năm thành ra đôi bên ngang tài nhau bất phân thắng bại.
Vô Kỵ ngạc nhiên và nghĩ thầm:
- Võ công của tám người này đều ngang tài với Vi Bức Vương nhưng hơi kém Diệt Tuyệt sư thái một chút, mà hình như cao siêu hơn Hà Thái Sung nhưng lai lịch của tám người này trừ ba người thuộc phái Thanh Hải ra còn năm người kia thì quả thật ta không hay biết. Ðủ thấy trong thiên hạ có biết bao ngọa hổ, tàng long, bao anh hùng hảo hán mai danh ẩn tích.
Mười một người đấu hơn trăm hiệp, ba hòa thượng Thiếu Lâm thu nhỏ vòng dây đen lại như vậy đỡ tốn sức hơn nhưng lúc tấn công thì kém linh hoạt hơn trước.
Ðôi bên lại đấu thêm mấy chục trượng nữa, ba sợi dây đen của các hòa thượng thu lại chỉ còn độ sáu bẩy thước thôi.
Càng đấu gần bao nhiêu khí giới của hai ông già râu đen kia càng lợi hại thêm vào oai lực cũng mạnh hơn trước nhiều. Họ chỉ tìm sơ hở mà nhẩy xổ tới gần ba lão hòa thượng. Nhưng ba sợi dây của ba hòa thượng càng đấu gần bao nhiêu thì sự phòng vệ của họ càng chặt chẽ bấy nhiêu. Ba sợi dây đó làm thành cái vòng có sức bật rất mạnh cho nên mỗi lần ông già râu đen xông lại tấn công đều bị đánh bật trở ra.
Lúc ấy ba hòa thượng đã liên hợp thành một khối vì vậy trận đấu trở nên ba đấu tám.
Ba vị Thiếu Lâm tăng vừa ác chiến vừa kêu khổ thầm.Họ đấu với tám người kia, dù có đâu lâu thêm cũng không thể nào bại được, họ chỉ cần thâu ngắn sợi dây đen lại tám thước là tổ chức thành Kim Cương Phục Ma quyền liền, thì lúc ấy đừng nói bên địch là tám người, dù là mười sáu hay ba mươi hai người cũng không sao xông vào được.
Nhưng ba hòa thượng hoảng sợ vì trong cái vòng đó có một cường địch ẩn phục, cường địch ấy mới là lợi hại.
Nếu lúc này mà Vô Kỵ ra tay thì thật là nội ngoại cùng tấn công một lúc, ba Thiếu Lâm tăng kia sẽ toi mạng liền.
Ba hòa thượng thấy chàng đang ngồi xếp bằng tròn, hình như đang chờ dịp may, chờ tới khi bên mình với bên địch đấu đến kiệt lực thì chàng ta sẽ ở giữa thâu lợi.
Ba lão hòa thượng định kêu gọi môn hạ đệ tử ở dưới chùa Thiếu Lâm lên cứu viện.Nhưng khốn nỗi, họ không sao mở mồm ra kêu được.
Ðừng nói là kêu, họ chỉ há mồm thở một cái khí huyết trong người đã rạo rực, dù không bị giết chết cũng bị thương nặng liền.
Lúc này ba hòa thượng mới tự trách mình quá tự kiêu tự đại, lúc kẻ địch mới tới không lên tiếng báo cho người của bổn chùa hay, bằng không chỉ cần bảo thủ của Ðạt Ma Ðường hay La Hán Ðường lên tiếp viện là có thể đánh bại được kẻ địch liền.
Vô Kỵ đã thấy rõ tình thế đó, nếu lúc này chàng muốn giết ba lão hòa thượng thì dể như trở bàn tay.Nhưng chàng nghĩ đại trượng phu không nên có những hành vi hèn mạt như vậy, huống hồ là ba hòa thượng này bị Viên Chân lừa dối, chứ tội của họ không đáng chết, mà bầy giờ chàng có giết chết ba hòa thượng này đi chăng nữa, rồi một mình đối phó với tám kẻ địch kia cũng không kém khó khăn.
Chàng thấy trận đấu vẫn chưa sao giải quyết ngay được, liền cúi đầu nhìn xuống, thấy có một tảng đá lớn đè lên trên một cái miệng hầm, chỉ để hở một khe nhỏ cho Tạ Tốn thở và đưa thức ăn xuống.Chàng nhận thấy tảng đá ấy nặng ít nhất cũng trên nghìn cân, một vài người không sao đẩy sang bên nổi tuy nhiên chàng nghĩ chưa chắc đã nặng hơn tảng đá dưới hầm trên Quang Minh đỉnh, chàng yên trí có thể lay chuyển nổi, nhưng phải nỗi mặt bám trơn tuột không có chỗ víu để lấy sức, nên cũng không dể gì đẩy được.
Chàng đang suy tính bỗng nghĩ tới:
- Nếu đôi bên đã phân thắng bại rồi, hay người dưới chân núi lên cứu viện thì ta không còn dịp may để cứu nghĩa phụ thoát nạn nữa?
Nghĩ đoạn, chàng vội bò tới cạnh tảng đá, hai tay ôm lấy và giở Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra, hơi sức liền tới ngay.
Thế là tảng đá ấy bị chàng từ từ đẩy sang bên liền.
Khi chàng mới đẩy tảng đá sang bên độ nửa thước, đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng gió động, thì ra Ðộ Nạn đã giơ chưởng đánh tới liền.
Chàng vội xá lực mượn sức, chỉ nghe thấy kêu "bộp" một tiếng, lưng áo của chàng bị rách ngay một mảnh lớn.
Những mảnh áo rách vụn theo gió bay lên như mấy trăm con bướm bay lượn, nhưng chưởng lực của Ðộ Nạn đã chuyển sang tảng đá, chỉ nghe thấy kêu "bùng" một tiếng, tảng đá đã xê dịch sang bên nửa thước ngay.
Tuy chàng không bị thương nhưng cũng cảm thấy đau nhức đến tận tâm can liền.Vì dùng sức đánh chưởng ấy, Ðộ Nạn đã bỏ trống một khe hổng, nên ông già râu đen liền thừa xông ngay vào trong vòng dây đen.
Ba sợi dây của ba lão tăng chỉ thiên tấn công xa thôi, nên khi ông già râu đen đã xông được vào trong vòng rồi, ba sợi dây ấy không làm gì nổi ông ta nữa.
Ông già ấy liền giơ tay xuống điểm luôn vào yếu huyệt ở vú trái của Ðộ Nạn ngay.Ðộ Nạn vội giơ tay trái lên gạt đi.
Ông già râu đen liền giơ tay trái lên điểm tiếp vào huyệt ở giữa ngực của lão hòa thượng.
Ðộ Nạn kêu nguy:
- Nguy tai!
Ngờ đâu, Nhất Chỉ Thiền điểm huyệt của ông già nọ lại còn lợi hại hơn khi xử dụng Ðả Huyệt Khuết nhiều.Trong lúc nguy cấp lão hòa thượng đành phải buông sợi dây ra, giơ chưởng lên chống đỡ bảo vệ lấy giữa ngực, đồng thời y lại giơ ba ngón tay ra lập tức phản công, tuy y chống đỡ nổi ông già áo đen, nhưng sợi dây đã rơi khỏi tay.
Ông già sử dụng phán quan bút đã xông tới trước mặt rồi, ba sợi dây của ba lão hòa thượng mất một cái vòng, thế là liên kết đã bị phá vỡ một phía.
Ðột nhiên sợi dây đen ở dưới đất bỗng ngóc đầu lên như một con rắn giả bộ chết nhảy lên cắn lại, nhằm trán và đầu của ông già xử dụng phán quan bút mà điểm tới.
Dây chưa tới mà đã có một luồng gió mạnh lấn át khiến cho đối phương ngạt thở rồi.
Ông già đó vội giơ bút lên chống đỡ, dây và bút chạm nhau thực mạnh, ông già cảm thấy hai cánh tay tê tái, cây bút rời khỏi tay rớt xuống đất.
Sợi dây đen kia lại đẩy lui được Thanh Hải tam kiếm ra ngoài xa, vòng Kim Cương phục Ma quyền không những đã khôi phục lại được tình trạng cũ mà còn mạnh hơn trước là khác, ba lão hòa thượng của phái Thiếu Lâm mừng rỡ vô cùng.Ba người nhìn xuống mới hay đầu dây kia đang ở trong tay Vô Kỵ, chàng chưa luyện qua môn võ công Kim Cương phục ma quyền, tuy về tâm lý tương thông động niệm thì sự phối hợp chặt chẽ không thể nào bằng Ðộ Nạn được, nhưng nội lực của chàng thì lại mạnh vô cùng như là bài sơn đảo hải nhằm bốn mặt tám phương mà đẩy lui ra, lại thêm hai sợi dây của Ðộ ách và Ðộ Kiếp cũng nguy hiểm khôn lường.
Ðộ Nạn chỉ chuyên tâm nhứt chí đối phó với ông già râu đen, bất cứ võ công hay nội công đều thắng hơn đối phương một mức.Y ngồi trong hàng cây không đứng dậy, dùng mười ngón tay búng điểm móc, hốt, chỉ trong mấy hiệp đã làm cho ông già áo đen bị lâm nguy.
Ông già thấy bảy người cũng bọn đều bất lợi liền quát lớn một tiếng rồi nhảy ra bên ngoài.
Vô Kỵ liền nhét luôn sợi dây đen vào tay Ðộ Nạn rồi cúi đầu vận Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp đẩy tảng đá kia sang bên phải một chút, cúi xuống dưới hang và nói:
- Nghĩa phụ, con Vô Kỵ đến cứu hơi chậm một chút, chăng hay nghĩa phụ có ra được không?
Tạ Tốn đáp:
- Ta không ra nữa đâu, con mau mau đi ra khỏi đây đi.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi lại:
- Nghĩa phụ bị người ta điểm trúng yếu huyệt và còn bị xích chặt ở bên dưới có phải không?
Chàng không chờ Tạ Tốn trả lời, liền tung mình nhảy xuống hầm, nước bắn tứ tung, thì ra ở dưới hầm, nước ngập đến lưng và Tạ Tốn bị ngâm nửa người trong nước.
Vô Kỵ đau lòng vô cùng, giơ tay ra ôm lấy Tạ Tốn rồi rờ mó thử chân tay của nghĩa phụ xem, thấy không có xiềng xích gì hết.Chàng lại xoa bóp mấy nơi yếu huyệt, thấy những yếu huyệt của nghĩa phụ không bị điểm gì cả, chàng liền ôm lấy hai cánh tay của Tạ Tốn tung mình nhảy lên, thế là cả hai cũng bay ra khỏi cái hầm đó và ngồi trên một tảng đá lớn, Vô Kỵ liền nói:
- Hiện nay hai bên đang kịch chiến với nhau, lúc này thoát thân rất dễ, nghĩa phụ, chúng ta đi.
Nói xong, chàng nắm lấy tay của Tạ Tốn định đi, nhưng Tạ Tốn cứ ngồi trên tảng đá, hai tay ôm chặt lấy đùi và đáp:
- Con nên biết trong đời ta, ta đã gây không biết bao nhiêu tội mà tội nặng nhất của nghĩa phụ là giết Không Kiến đại sư.Nếu nghĩa phụ lọt vào tay người khác thì thế nào cũng phải chiến đấu cho tới cùng, nhưng hôm nay, ta bị giam giữ ở chùa Thiếu Lâm này, ta cam tâm chịu chết để đền lại tính mạng cho Không Kiến đại sư.
Vô Kỵ vội tiếp lời:
- Nghĩa phụ lỡ tay đả thương Không Kiến đại sư, đó là mưu kế của ác tặc Thành Không bày ra, huống hồ mối thù lớn của nghĩa phụ đã trả được đâu, tội gì nghĩa phụ lại chịu chết dưới tay của Thành Khôn như thế?
Hơn một tháng nay ta ngồi trong hầm, ngày nào cũng nghe ba vị cao tăng niệm phật tụng kinh, nghe thấy tiếng chuông chùa dưới chân chùa vọng lên. Hồi tưởng lại chuyện xưa, ta thấy tay đã nhuộm rất nhiều máu, quả thật ta có chết trăm lần cũng không đền được những tội đó.Hà, nhân quả báo ứng, ta còn gây nên nhiều tội hơn Thành Khôn.Con hãy mặc ta, mau xuống núi ngay đi.
Vô Kỵ càng nghe càng lo âu, liền lớn tiếng nói tiếp:
- Nghĩa phụ không chịu đi, con sẽ cõng nghĩa phụ đi liền.
Nói xong chàng quay người nắm lấy hai tay của Tạ Tốn đưa lên vai cõng luôn.
Lúc ấy trên sườn núi có tiếng người ồn ào và có người lớn tiếng quát tháo:
- Người nào dám đến chùa Thiếu Lâm quấy nhiễu như thế?
Giây phút đã có mấy người đi lên trên núi rồi.
Vô Kỵ ôm lấy hai tay của Tạ Tốn đang định đi, thì bỗng thấy yếu huyệt ở phía sau lưng của mình bị điểm, hai tay không còn sức nữa, đành phải buông ra.
Chàng lo âu suýt khóc thành tiếng, vội gọi Tạ Tốn:
- Nghĩa phụ, hà tất phải chịu khổ như thế?
Tạ Tốn đáp:
- Con ngoan ngoãn của ta, ta đã nói hết những oan ức của ta cho vi cao tăng nghe rồi. Ta đã tạo nên tội nghiệp thì thân ta phải chịu lấy sự báo ứng. Nếu bây giờ con không đi ngay thì mối oán thù của ta, ai sẽ trả thù hộ ta.
Nói đến câu sau cùng thì Kim Mao Sư Vương bỗng đột nhiên quát lớn hơn hết.
Vô Kỵ nghe nói rùng mình một cái, nhưng chàng đã thấy mười mấy hòa thượng chùa Thiếu Lâm đang cầm thiền trượng giới đao xuống tấn công.
Hai bên đấu được mấy hiệp, ông già râu đen xử dụng phán quan bút thấy tình thế như thế biết tiếp tục đấu thêm nữa chỉ có bại chứ không thể nào thắng được. Y thấy sắp thành công đến nơi, lại bị một thiếu niên vô danh làm hỏng công việc, nên y càng nghĩ càng tức giận, lớn tiểng hỏi:
- Xin hỏi thiếu niên kia, quý tính đại danh là gì? Chúng ta Hà Giang, Xích Mật và Bốc Thái muốn biết vị cao nhân nào đã ra tay can thiệp vào việc này thế?
Ðộ ách giơ sợi dây đen lên, xin lỗi đáp:
- Sao Hà Giang Song Sát không biết vị đó là ai ư? Vị đó là Trương giáo chủ của Minh Giáo và cũng là đệ nhất cao thủ của thiên hạ đấy.
Xích Mật, ông già cầm phán quan bút kêu "ủa" một tiếng rồi giắt cây bút nhảy ra ngoài liền.thế rồi bảy người khác cũng theo y rút lui ngay.
Hòa thượng chùa Thiếu Lâm định đuổi theo ngăn cản nhưng võ công của họ kém tám người kia một mực nên đành để cho tám người kia đi luôn.
Ba lão hòa thượng đều nghe thấy lời đối đáp của Tạ Tốn với Vô Kỵ.
Ba người lại nghĩ đến vừa rồi Vô Kỵ không muốn lúc người ta bị nguy ra tay đánh úp, mà chỉ khoanh tay ngồi xem thôi, chứ không giúp ai hết.
Khi Bốc Thái phá được Kim Cương Phục Ma quyền, tấn công đến cạnh người họ, nếu không được Vô Kỵ ra tay cứu, thì cả ba người đã bị chết.
Nghĩ vậy, ba hòa thượng để ba sợi dây xuống, cùng chắp tay vái chào Vô Kỵ và đồng thanh nói:
- Cám ơn đại đức của Trương giáo chủ.
Vô Kỵ vội đáp lễ và trả lời:
- Có gì đâu mà ba vị phải cảm ơn như vậy.
Ðộ ách lại lên tiếng nói:
- Ngày hôm nay lão tăng định để Tạ Tốn theo Trương giáo chủ đi, nhưng anh em lão thừa lệnh phương trượng của bổn chùa, trông coi Tạ Tốn và đã thề nặng trước đức phật nếu còn sống, quyết không bao giờ để Tạ Tốn thoát thân, việc này liên can đến sự vinh nhục hàng ngàn năm danh dự của bổn phái, xin Trương Giáo chủ lượng thứ cho.
Vô Kỵ chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.
Ðộ ách lại tiếp:
- Mối thù chột mắt của lão, ngày hôm nay đã rõ nguyên nhân rồi. Nếu Trương giáo chủ muốn cứu Tạ Tốn thì cứ giáng lâm, chỉ cần đánh bại ba sư huynh đệ của lão tăng là giáo chủ có thể dẫn sư vương đi liền. Giáo chủ muốn gọi thêm người cũng được, hay một đấu với một chúng tôi cũng rất hoan nghênh. Bao giờ chúng tôi cũng chỉ có ba người ứng chiến thôi.
Trước khi Trương giáo chủ tái lâm, chúng tôi xin cam đoan bảo vệ Tạ Tốn được tuyệt đối an toàn, quyết không để cho Viên Chân nhục mạ đến Sư vương nửa lời hay đụng tới một sợi lông sợi tóc.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn Tạ Tốn, thấy nghĩa phụ mình cứ đứng cúi đầu, hình như rất sám hối trước những tội lỗi đã làm xưa kia, không còn một chút oai phong lầm lẫm như trước nữa.
Chàng nước mắt nhỏ giòng và nghĩ thầm:
- Ngày hôm nay dù có đánh nữa ta cũng không thắng nổi bọn họ, ba hòa thượng này đã nói như vậy, nghĩa phụ lại không chịu đi, bây giờ ta chỉ có cách mời ông ngoại, Dương Tả Sứ và Phạm Hữu Sứ đến tái đấu thôi. Nhưng ba sợi dây đen này lợi hại lắm, vừa rồi nếu Ðộ ách không đánh ta một chưởng, và bị ta làm mất kình lực của y đi, thì dù giỏi mấy Bốc Thái cũng không thể nào tấn công vào được.Lần sau có ông ngoại, và Tả, hữu Quang Minh Sứ trợ giúp, không biết có thắng nổi họ không, bây giờ ta chưa biết chắc được.Hà, bây giờ chỉ có một cách đi bước nào hay bước nấy vậy .
Nghĩ đoạn, chàng liền thưa với ba hòa thượng mấy ngày sau sẽ trở lại, rồi chàng ôm lấy lưng Tạ Tốn và nói:
- Nghĩa phụ, con đi đây.
Tạ Tốn gật đầu một cái, đưa tay vuốt tóc chàng và đáp:
- Con khỏi đến đây cứu ta nữa, ta quyết chí không đi rồi, con ngoan ngoãn lắm, mong việc làm gì của con cũng gặp lành hết, như vậy mới không phụ lòng cha mẹ con và ta mong mỏi. Con nên học cha con, chớ nên bắt chước nghĩa phụ.
- Cha với nghĩa phụ đều là anh hùng hảo hán, nhưng cha gặp vận hên, còn nghĩa phụ gặp vận xui đấy thôi. Hai người là đại trượng phu hết và cũng đáng để cho con học tập.
Nói xong, chàng chắp tay cúi đầu vái lậy, chỉ thấy thân hình chàng thấp thoáng một cái đã ra khỏi cái vòng của ba cây thông rồi. Chàng giơ tay chào ba hòa thượng và dở khinh công ra đi luôn.
Chỉ trong thoáng một cái đã mất dạng liền.
Ba hòa thượng kinh hãi nhìn nhau không nói nên lời.
Tuy ba hòa thượng đã biết võ công chàng rất cao siêu, nhưng không ngờ thần diệu đến thế.
Vô Kỵ thấy thân hình đã bại lộ, liền dở một môn võ công ra để cho các hòa thượng Thiếu Lâm hoảng sợ mà đối xử tử tế với Tạ Tốn.
Chàng liền rú thành từng hồi.
Tiếng rú của chàng liên miên bất tuyệt, như con rồng đi trên không vậy. Chàng càng chạy nhanh bao nhiêu, tiếng rú đó càng kêu thêm.
Hơn nghìn tăng chúng ở trong chùa đang nằm ngủ, đều giật mình thức tỉnh, cho tới khi tiếng rú đi thật xa mới xôn xao bàn tán.
Không Văn và các người nghe nói Vô Kỵ đã đến, lại càng lo âu thêm.
Trong khi Vô Kỵ vừa rú vừa chạy thì đột nhiên sau một cây liễu cạnh đường có một người lên tiếng gọi:
- Này.
Tiếp theo đó, một cái bóng đen hiện ra, người đó chính là Triệu Minh.
Vô Kỵ liền ngừng rú và ngừng chân lại, giơ tay ra nắm lấy tay nàng.
Chàng thấy người nàng ướt đẫm, tóc và mặt cũng đầy nước mưa.
Triệu Minh liền hỏi:
- Thế nào? Ðại ca đã đấu với bọn Thiếu Lâm tăng chưa? Tạ đại hiệp có việc gì không, đại ca đã gặp Tạ đại hiệp chưa?
Hai người khoác tay nhau, thủng thẳng đi dưới mưa, Vô Kỵ liền kể lại chuyện hồi nãy cho nàng nghe.
Nghe xong, Triệu Minh bỗng hỏi:
- Ðại ca có hỏi đại hiệp tại sao đại hiệp bị bắt giữ không?
- Tôi chỉ mãi nghĩ cách cứu nghĩa phụ thoát hiểm, nên không hỏi việc nhỏ mọn ấy.
Chàng thấy Triệu Minh thở dài, ngạc nhiên vô cùng.
Triệu Minh liền đỡ lời:
- Việc này đại ca coi thường, nhưng đối với tôi thì quan trọng lắm, thôi được, khi nào cứu Tạ đại hiệp thoát nạn thì hỏi cũng không muộn. Tôi chỉ sợ. ..
- Sợ cái gì? Lo chúng ta không đủ sức cứu nghĩa phụ thoát nạn hay sao?
- Minh giáo mạnh hơn phái Thiếu Lâm nhiều, muốn cứu Tạ đại hiệp thể nào cũng thành công, nhưng e rằng đại hiệp đã quyết tâm chết để tuẫn nạn Không Kiến thần tăng rồi.
Vô Kỵ cũng lo âu việc đó.
Thế rồi hai người vừa đi vừa trò chuyện trở về căn nhà lá của người họ Ðỗ.
Triệu Minh vừa cười vừa nói:
- Hành tung của đại ca đã lộ rồi, không thể nào giấu được nữa đâu.
Hai người thấy cánh cửa khép hờ, liền đưa tay ra đẩy.
Vô Kỵ rủ nước mưa xong, vừa bước vào thì ngửi thấy bên trong có mùi tanh hôi. Chàng giật mình kinh hãi đưa tay gạt Triệu Minh ra bên ngoài, trong bóng tối liền có một bàn tay thò ra chộp.
Cái chộp đó rất lẹ làng và êm ru, không có tiếng động gì cả. Chờ tới khi chàng hay biết thì năm ngón tay đã đụng đến má, lúc này chàng không kịp tránh né, đành phi chân lên đá vào người đó, người nọ trái tay móc một cái, rồi dùng khủyu tay đánh luôn vào yếu huyệt ở đùi chàng.
Trong bóng tối, thế công của người nọ ác độc khôn tả, chàng nhận thấy nếu mình chỉ tụt chân lại, nhường nhịn họ một cái thì hai mắt mình bị đối phương móc mù liền. Chàng vội giơ tay ra giả bộ chộp. Chàng đoán rất đúng, tay chàng vừa chộp trúng bàn tay trái của đối phương, thì cũng đúng lúc yếu huyệt ở chân chàng bị điểm trúng, chàng không sao đứng vững được, phải quì ngay xuống.
Chàng định thừa thế bẻ gãy luôn tay của đối phương nhưng thấy bàn tay của đối phương vừa nhỏ vừa mềm mại, chàng biết ngay là tay của đàn bà nên thương tình tha cho đối phương, chỉ nhắc tay của người đó hất ra bên ngoài thôi, bỗng có tiếng kêu "bộp", vai phải của chàng đau nhức vô cùng. Thì ra chàng bị kẻ địch chém trúng một đao.
Người nọ liền nhảy ra ngoài, dơ chưởng đánh luôn vào mặt Triệu Minh, Vô Kỵ biết Triệu Minh không chống đỡ nổi chưởng đó, thế nào cũng bị chết ngay tại chỗ, nên chàng nhịn đau, tung mình nhảy lên chống đỡ chưởng của đối phương.
Chưởng của hai người chạm nhau, nhưng không có một tiếng động nào hết. Thì ra kình lực Dương Cương chưởng của chàng đã bị nội lực âm kình của đối phương hoá giải mất.
Người đó thấy đón đánh không trúng, liền mượn chưởng lực của chàng, thừa thế nhảy luôn ra ngoài mấy trượng. Và chỉ thoáng cái, người nọ đã mất dạng trong bóng tối liền.
Triệu Minh kinh hãi hỏi:
- Ai đó?
Vô Kỵ lấy đa lửa ra châm, nhưng vì ngòi bị ướt, không sao đánh lửa được.
Lúc này chàng mới biết vai mình bị kẻ địch dùng dao găm đâm trúng, con dao vẫn nằm trong vai mình, chàng sợ dao có tẩm thuốc độc, nên không dám rút ra ngay, liền nói:
- Minh muội, mau vào thắp đèn lên đi.
Triệu Minh liền xuống bếp lấy lửa châm vào cái mồi, rồi thắp luôn ngọn đèn dầu lên. Nàng thấy con dao cắm trên vai Vô Kỵ, giật mình kinh hãi.
Nhưng Vô Kỵ đã thấy rõ lưỡi dao đó không có tẩm độc, liền vừa cười vừa trấn an nàng rằng:
- Không sao, chỉ bị ngoại thương thường thôi. Minh muội cứ yên tâm.
Nói xong, chàng dùng ba ngón tay kẹp vào cán dao rút ra luôn.
Chàng quay đầu lại, liền thấy vợ chồng Dịch Tam nương đang chui rúc ở góc nhà. Chàng quên cả cầm máu ở vết thương của mình, vội chạy lại xem mới hay hai người đã chết từ lâu rồi.
Triệu Minh vừa kinh hãi vừa nói:
- Lúc tôi đi tìm đại ca, hai người vẫn mạnh giỏi như thường.
Vô Kỵ gật đầu, chờ Triệu Minh băng bó vết thương cho mình xong, mới cầm con dao găm lên xem. Chàng nhận ngay ra con dao này là của vợ chồng họ Ðỗ.
Chàng lại xem xét lại trong nhà, thấy trên xà nhà, trên cột, trên bàn, dưới đất đều có dao găm cắm lung tung.
Chàng đoán chắc kẻ địch kịch chiến với vợ chồng họ Ðỗ một hồi, chờ vợ chồng ông già ném hết đoản đao rồi, kế kẻ đó mới ra tay hãm hại vợ chồng ông ta.
Triệu Minh kinh hãi thầm, nói tiếp:
- Người này võ công lợi hại thực.
Vô Kỵ nghĩ đến trận đấu trong bóng tối, chỉ đôi ba thế thôi đã nguy hiểm khôn tả. Nếu mình không để ý thì có lẽ hai mắt đã bị đui mù rồi. Không những thế cả mình với Triệu Minh đều bị phơi xác tại chỗ cũng nên. Chàng xem xét xác chết của vợ chồng người họ Ðỗ, thấy xương ngực của hai người bị gẫy hết. Cả xương sườn cũng vậy.Hiển nhiên là bị chưởng lực rất âm độc vầ rất lợi hại đả thương. Chàng nghĩ lại trận đấu lúc nãy lại càng kinh hoảng.
Triệu Minh đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Người đó là ai thế?
Vô Kỵ lắc đầu không trả lời, nhưng Triệu Minh hình như đã biết người đó là ai rồi, nên nàng có vẻ hoảng sợ, đứng ngẩn người giây lát, rồi mới ngã vào lòng Vô Kỵ khóc lóc. Hai người cũng đều biết, nếu Triệu Minh không nghe thấy tiếng rú của Vô Kỵ chạy ra nghênh đón thì bây giờ cũng chết chung với vợ chồng họ Ðỗ rồi.
Vô Kỵ an ủi nàng vài câu.
Nàng lại nói tiếp:
- Người đó thù tôi muốn giết tôi, nhưng tội nghiệp vợ chồng họ Ðỗ đã vì tôi mà phải chết oan.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Bây giờ trở đi, Minh muội đừng rời khỏi tôi nhé.
Chàng suy nghĩ giây lát, lại nói tiếp:
- Không đầy một năm trời, sao võ công lại tiến bộ nhanh chóng đến thế được? Trên đời này, có lẽ ngoài tôi ra, không ai có thể bảo vệ được Minh muội an toàn cả.
Sáng ngày hôm sau, Vô Kỵ đào đất chôn hai vợ chồng họ Ðỗ ở ngay cạnh nhà đó, rồi hai người cùng quì xuống vái mấy lạy.
Khi hai người vừa đứng dậy thì bỗng nghe thấy tiếng chuôn ở trong chùa vọng ra, chỉ lắng tai nghe một cái, Vô Kỵ đã biết đó là tiếng chuông báo nguy liền.
Tiếp theo đó, hai người thấy bên phía Ðông có người đốt cây pháo bông màu xanh, ngọn khói bốc lên tận trời. Rồi đến phía Nam có khói màu đỏ, phía tây khói màu trắng, phía bắc khói màu đen và ngoài đằng xa chừng mấy dặm có khói màu vàng.
Năm làn khói ấy bao vây lấy chùa Thiếu Lâm.
Vô Kỵ liền nói:
- Ngũ Hành kỳ của Minh Giáo đã tới cả, đốt báo hiệu như thế là đã quyết tâm đối địch với chùa Thiếu Lâm rồi. Chúng ta mau tới đó ngay đi.
Chàng với Triệu Minh vội vàng thay quần áo và rửa sạch bộ mặt, rồi rảo cẳng chạy về phía chùa.
Hai người đi được mấy dặm thì thấy một đội giáo chúng của Minh giáo mặc quần áo màu trắng, tay cầm cờ nhỏ màu vàng, đang từ từ đi lên trên núi.
Vô Kỵ liền lớn tiếng gọi:
- Nhan kỳ chủ có ở đấy không?
Hậu Thổ Kỳ Nhan Bồn nghe thấy có người kêu gọi tên mình vội quay đầu lại mới hay là Vô Kỵ, mửng rỡ vô cùng, vội tiến lên hành lễ nói:
- Hậu Thổ Kỳ Nhan Bồn tham kiến giáo chủ.
Giáo chúng dưới kỳ của y vội hoan hô reo vang, và cũng nằm phục xuống vái lạy Vô Kỵ.
Thì ra, phen này do Quang Minh tả sứ Dương Tiêu và Quang Minh Hữu Sứ hai người thống lãnh tập hợp hết tay cao thủ trong Minh giáo, rồi cùng đi tới chùa Thiếu Lâm đòi người lại.
Hai người biết thế nào cũng lôi thôi lắm, chưa chừng còn phải đấu một trận rất lớn nữa, hai người liền cho người đi khắp nơi tìm kiếm giáo chủ. Tuy không có người cầm đầu, nhưng thấy sự thể cấp bách, không thể chờ đến tết Ðoan Ngọ được, rồi ngày đó có đủ mặt anh hùng, hào kiệt trong võ lâm thì Minh giáo sẽ trở nên kẻ địch của tất cả các môn phái mất. Mọi người bàn định một phen, đều nhận thấy không sao thưa cùng giáo chủ được, đành phải tạm quyền giáo chủ, hai người thống lãnh các tay cao thủ của bang chúng lên chùa Thiếu Lâm trước tết Ðoan Ngọ chừng mười ngày.
Vô Kỵ an ủi mọi người vài câu và liền đó đã có giáo chúng thổi tù và báo cho những người ở xa biết giaó chủ đã tới.
Một lát sau, Dương Tiêu, Phạm Dao, Thiên Chính, Nhất Tiếu, Hân Dã Vương, Chu Ðiên, Doanh Ngọc, Thiết Quan Ðạo Nhân các người trước sau ở các nơi đến tụ tập. Chỉ trừ giáo chúng của Tứ kỳ chia làm bốn mặt bao vây chùa Thiếu Lâm không dám rời khỏi chòi canh của mình nên không tới được.
Mọi người tham kiến giáo chủ ai nấy đều vui mừng. Dương Tiêu, Phạm Dao xin lỗi Vô Kỵ về tội đã tự tiện lạm quyền đem người đến đây như thế.
Vô Kỵ liền nói:
- Các vị khỏi cần khiêm tốn, tất cả anh em hợp sức tới đây cứu Tạ Pháp Vương đủ thấy nghĩa khí của anh em cao cả như thế nào, bổn nhân rất cảm động mà cám ơn chứ có trách cứ gì ai đâu, mà cũng không một người nào có tội tình gì hết.
Thế rồi chàng kể lại chuyện mình hoá trang làm người nhà quê lẻn vào chùa, rồi tối hôm qua đấu với ba hòa thượng như thế nào, kể qua loa cho mọi người nghe.
Mọi người đều hận Thành Khôn vô cùng.
Chu Ðiên với Thiết Quan Ðạo Nhân liền lớn tiếng mắng chửi ngay.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Ngày hôm nay bổn giáo đường hoàng đến đây đòi phái Thiếu Lâm trả lại người cho chúng ta, tốt hơn hết đừng làm mất hòa khí của hai bên, vạn bất đắc dĩ chúng ta mới ra tay đối địch với người của họ. Mục đích của chúng ta là cứu Tạ Pháp Vương và bắt Thành Khôn thế thôi, không nên giết bừa bãi, để những người vô tội chết oan.
Mọi người đều vâng lời, Vô Kỵ lại nói với Triệu Minh rằng:
- Tốt hơn hết Minh muội nên cải nam trang, đừng để phái Thiếu Lâm nhận diện để sau này khỏi rắc rối thêm.
Triệu Minh vừa cười vừa đỡ lời:
- Nhan đại ca, tôi làm một tên lính dưới cờ đại ca nhé.
Tuy Nhan Bồn không biết nàng là người thế nào của giáo chủ, nhưng thấy giáo chủ gọi nàng là em, và thấy hai người thân mật như vậy liền vâng lời ngay, liền bảo một tên thuộc hạ cởi ngay áo bào khoác lên người Triệu Minh.
Nàng chạy vào trong bụi lấy đất cát bôi cho đen mặt lên, thoáng cái, đã biến thành một người ốm nhom mặt đen trông rất xấu xí.
Thế rồi, bốn bề có tiếng tù và nổi lên, quần hào xếp hàng đi lên núi, trong chùa đã nhận được thiếp của Minh Giáo xin bái sơn rồi, nên Không Trí thiền sư dẫn các tăng chúng đi ra sơn đỉnh nghênh đón.
Không Trí nghe lời dèm pha của Viên Chân, yên chí mọi người bên mình bị Triệu Minh dùng kế bắt đi , nhốt ở kinh đô và chặt gãy ngón tay bắt buộc phải dậy võ công v.v...đều do gian kế của Minh Giáo ngấm ngầm liên kết với Nhữ Dương Vương mà xếp đặt ra.
Sau Vô Kỵ ra tay cứu mọi người là giả bộ làm như vậy để lấy lòng các môn phái, chắc thế nào cũng có âm mưu gì khác, vì vậy mà lúc này Không Trí thấy Minh Giáo đem người đến vây chùa rồi lên núi, nên mặt y trông rất khó coi, chắp tay vái chào Vô Kỵ và các người xong một cái rồi không nói năng gì hết.
Vô Kỵ cũng chắp tay đáp lễ và nói:
- Tệ giáo có một việc muốn nhờ vả quý phái, cho nên chúng tôi mới thân hành lên núi bái kiến Phương trượng thần tăng.
Không Trí gật đầu đáp:
- Xin mời.
Y liền dẫn quần hào đi thẳng vào cửa chùa.
Không Tăng phương trượng nghe thấy Vô Kỵ thân hành đến nơi, không muốn mất lễ phép của võ lâm, cũng dẫn các tăng của Ðại Ma Ðường, La Hán đường và Tàng Kinh Các ra tận cửa chùa để nghinh đón, rồi mời quần hùng vào trong Ðại Hùng bảo điẹn ngồi, chú tiểu liền đem nước ra mời.
Không Văn chào hỏi Vô Kỵ, Dương Tiêu, Thiên Chính các người xong, im lặng ngay, không nói thêm gì nữa.
Vô Kỵ vội lên tiếng:
- Phương trượng thần tăng, chúng tôi đặc biệt đến viếng tam bảo điện là một việc nhờ vả phương trượng nể chúng tôi cùng người võ lâm tha cho Tạ pháp vương của tệ giáo thì ơn đức này chúng tôi thế nào cũng báo đáp.
Không Văn trả lời:
- A di đà phật, chúng tôi là người tu hành, lấy từ bi làm căn bản, đáng lẽ không nên làm khó dễ thí chủ. Không Kiến sư huynh của lão tăng chết trong tay Tạ thí chủ, Trương giáo chủ là người đứng đầu một giáo phái chác cũng biết qui củ của võ lâm đấy chứ?
Vô Kỵ nói:
- Chắc bên trong cũng có duyên cớ gì đây không thể trách cớ Tạ pháp vương được.
Thế rồi chàng kể lại chuyện Không Kiến cam để cho Tạ Tốn đánh với mục đích muốn hoá giải một trận đại oan nghiệt thế nào.
Không Văn các người mới chỉ nghe được một nửa đã niệm phật cung kính đứng dậy ngay.
Không Văn hai mắt đẫm lệ với giọng run run nói:
- Thiện tai, thiện tai. Không Kiến sư huynh có nguyện lớn để làm việc thiện đó, công đức ấy thực không nhỏ.
Có mấy vị hòa thượng đứng cạnh đó khẽ tụng kinh , khiến ai ai cũng kính phục lòng nhân hiệp cao nghĩa của Không Kiến.
Quần hào Minh giáo cũng đồng loạt đứng dậy tỏ vẻ kính ngưỡng.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Tạ Pháp Vương lỡ tay đả thương Không Kiến thần tăng, nên sau rất hối hận, nhưng nghĩ lại thủ đoạn của mối tai hoạ này là Viên Chân đại sư của quý chùa.
Chàng không thấy Viên Chân có mặt tại đây liền nói tiếp:
- Xin mời Viên Chân đại sư ra đây để xem ai phải ai trái.
Chu Ðiên cũng xen lời nói:
- Phải đấy, tên giặc đầu sói ấy đã chết ở trên Quang Minh đỉnh, ngờ đâu bây giờ y lại sống lại, cứ lén lén lút lút thế không phải là người quang minh chính đại, vậy có mau ra đây không?
Vì ngày nọ, y bị Viên Chân đánh bại trên Quang Minh Ðỉnh nên bây giờ muốn nhân dịp trả thù lại.
Vô Kỵ thấy vậy ngăn cản:
- Chu tiên sinh không được vô lễ trước mặt Phương trượng đại sư như thế.
Chu Ðiên đáp:
- Tôi chửi tên giặc đầu sói Viên Chân chứ có chửi Phương trượng...
Y biết lỡ lời nên giơ tay lên bịt mồm lại.
Không Trí nghĩ đến cái chết của Không Kiến và Không Tín trong lòng đã phẫn uất khôn tả, bây giờ thấy Chu Ðiên vô lễ như vậy lại càng nổi giận thêm liền xen lời hỏi:
- Thế còn cái chết của Không Tín sư đệ thì Trương giáo chủ giải thích ra sao?
Vô Kỵ đáp:
- Không Tín thần tăng là người hào hiệp, tại hạ rất kính phục, không may đại sư ngộ nạn, tại hạ cũng thương tiếc lắm. Nhưng đó là do gian nhân ám hại chứ không việc gì đến bổn giáo cả.
Không Trí cười nhạt đáp:
- Việc gì Trương giáo chủ cũng thoái thác hết, thế còn chuyện Minh giáo liên hiệp với quận chúa của Nhữ Dương Vương thì sao? Chả lẽ chuyện đó cũng là giả nốt hay sao?
Quận chúa bất đồng ý kiến với anh và cha đã đến đầu thân bổn giáo. Ngày xưa quận chúa có những điều bất kính đối với quý chùa, tại hạ thế nào cũng bảo nàng lên núi bái Phật để tạ tội.
Không Trí quát hỏi tiếp:
- Trương giáo chủ thân là giáo chủ của một giáo phái mà lại ăn nói bậy bạ như vậy, không sợ anh hùng thiên hạ chê cười cho hay sao?
Vô Kỵ nghĩ đến việc Triệu Minh đã bắt cóc hòa thượng và giết chết Không Tín quả thực là không nên, không phải, tuy việc ấy không liên can gì đến Minh giáo nhưng bây giờ nàng ta đã tới nhờ mình che chở, mình không thể khoái thác được. Chàng đang phân vân khó xử thì Thiết Quan đạo nhân đã quát lớn:
- Không Trí đại sư, giáo chủ ta kính người là tiền bối cao tăng, đã nể mặt ngươi rất nhiều rồi. Ngươi vốn không biết tự trọng. Minh giáo là một giáo phái rất trọng tín nghĩa có bao giờ lại nói dối như thế. Ngươi làm nhục giáo chủ không khác gì làm nhục trăm vạn giáo chúng của Minh giáo chúng ta. Dù giáo chủ có khoan hồng cho ngươi, nhưng anh em của Minh giáo cũng không thể nào tha thứ cho ngươi được.
Lúc ấy thanh thế của Minh giáo rất lợi hại, đánh đâu thắng đó và bộ hạ rất nhiều, cho nên đạo sĩ nói có hàng trăm vạn người cũng không ngoa chút nào.
Không Trí cười nhạt nói tiếp:
- Trăm vạn giáo chúng đã sao nào? Chẳng nhẽ định san bằng chùa Thiếu Lâm ra thành bình địa sao? Ma giáo làm nhục chùa Thiếu Lâm từ lâu rồi, chúng ta thất thế bị bắt giữ ở chùa Vạn Pháp, đó là chúng ta chưa học thành tài mà nên. Xưa nay chính tà vẫn không đội trời chung. Hì hì " Tiêu diệt Thiếu Lâm, hậu hủy Võ Ðang, duy ngã Minh giáo, võ lâm xưng vương" Câu ca dao ấy của Minh giáo oai phong thực.
Vô Kỵ nghe thấy Không Trí nói tới mấy câu ấy, mới sực nhớ năm nọ Triệu Minh cho người tới chùa Thiếu Lâm bắt các nhà sư đi xong, thủ hạ của nàng còn dùng Ðại lực Kim Cương chỉ viết vào sau lưng thạch tượng của Ðạt Ma. Lúc ấy Phạm Dao còn là Khổ Ðầu Ðà núp trong Nhữ Dương Vương phủ, lòng vẫn hướng về Minh giáo, nên y chờ mọi người đi khỏi, lại quay về chùa xoay tượng Ðạt Ma lại, để phá âm mưu của Triệu Minh. Ngờ đâu khi Dương Tiêu tới nơi quay tượng Ðạt Ma lại. Chuyện ấy hòa thượng chùa Thiếu Lâm đều rõ hết.
Vô Kỵ vốn kém ăn kém nói, vả lại nghĩ việc đó cũng do Triệu Minh làm nên, vì vậy, chàng không biết trả lời ra sao cho phải.
Dương Tiêu thấy vậy vội đỡ lời:
- Không Trí đại sư nói vậy thật khiên cho Minh giáo chúng tôi ngạc nhiên vô cùng. Thiết tưởng tôn nhân của giáo chủ chúng tôi là Trương ngũ hiệp của phái Võ Ðang, việc nầy ai ai cũng hay rõ hết. Vậy, chúng tôi có ngông cuồng đến đâu cũng không giám làm nhục tiên nhân của giáo chủ như thế? Hơn nữa chữ viết trên thạch tượng là dùng Kim Cương thủ pháp viết thành, thủ pháp ấy là thần kỹ của quý phái, không bao giờ truyền thụ cho người ngoài cả. Ðại sư là người hiểu hết võ công của các môn phái, tất nhiên phải biết lời nói của tại hạ ngoa hay thực liền. Và anh hùng trên thiên hạ sẽ chê cười ai đại sư cũng hay nốt.
Không Trí nghe Dương Tiêu nói rất có lý, đành chịu không sao trả lời được.
Không Văn là người hiền từ lại biết đại thể hơn, y cũng biết thế lực của Minh giáo hiện nay rất mạnh, nếu hai bên thẳng tay đấu với nhau chỉ sợ ngôi chùa Thiếu Lâm truyền từ nghìn năm trước đến tay mình bị phá tan, như vậy sẽ là tội lớn với bổn phái, cho nên, y vội lên tiếng khuyên bảo:
Các vị cứ nói suông như vậy không ích lợi gì hết. Xin mời quý vị hãy theo bần tăng vào trong Ðạt Ma đường chiêm ngưỡng tượng của tổ sư, biết rõ ai phải ai trái liền.
Vô Kỵ đáp:
- Như vậy rất hay.
Lúc này chàng chợt nghĩ tới Triệu Minh, nhưng biết Triệu Minh trà trộn vào đại đội Hậu Thổ Kỳ, chưa theo mọi người vào đại điện, nên trong lòng hơi an tâm.
Mọi người lần lượt đi theo vào trong Ðạt Ma đường, nơi đây là chỗ tu tâm tích dưỡng của các cao tăng, những tăng chúng vai vế kém và trẻ tuổi hơn không bao giờ được đến đây cả.
Khi mọi người tới nơi, thấy cửa đóng kín, Không Trí liền nói:
- Phương trượng mời các vị thí chủ của Minh giáo tới đây chiêm ngưỡng pháp trượng của sư tổ.
Mọi người đứng chờ giây lát, không thấy bên trong có tiếng động gì hết, người thủ tọa của Ðạt Ma Ðường liền giơ tay khẽ đẩy mạnh cánh cửa một cái.
Chỉ thấy bên trong có chín vị cao tăng đang ngồi trên thảm Bồ Ðoàn nhắm nghiền mắt lại đả tọa, chín người này đả tọa khác nhau chứ không như những người thường, họ hoặc quì hoặc ngồi xổm, hoặc nằm ngủ hoặc khom lưng, có người giơ hai tay, có người co một chân, Vô Kỵ thấy vậy biết ngay mấy vị này đang tu luyện nội công rất thượng thặng của Phật gia, những điệu này là theo các pháp trượng của năm trăm vị La Hán mà biến hoá ra.
Mọi người tới nơi, chín vị cao tăng đó đều làm ra vẻ không nghe thấy và không trông thấy gì cả, cứ ngồi hay đứng nghiêm như tượng gỗ vậy.
Chàng liền nghĩ thầm:
- Ngày nọ ta lên chùa Thiếu Lâm ở Ðạt Ma đường chỉ thấy chín cái bồ đoàn rách nát. Minh muội bắt cóc chín vị cao tăng đó đem vào chùa Vạn Pháp, nhưng không hiểu ngày đó chín vị đi đâu mà ta không thấy một ai hết.
Không Văn, Không Trí cũng làm như không trông thấy chín vị sư ấy vậy, chỉ quì xuống vái lạy thạch tượng của Ðạt Ma tổ sư thôi.
Không Văn liền lên tiếng nói:
- Ðệ tử kinh động đến pháp tượng của Tổ sư, xin tha thứ cho đệ tử.
Lễ xong, y liền dặn mấy người đệ tử cung kính quay thân pháp của tổ sư lại, sáu tên đệ tử vâng lời tiến lên lẳng lặng khấn vái mấy câu, rồi xoay tượng đá nặng hơn hai nghìn cân đó. Tượng đó mới xoay được một nửa, mọi người đều cả kinh la lớn, vì họ thấy thạch tượng đó mặt mũi tai mồm nguyên vẹn hẳn hoi, không có bị suy suyển chút nào.
Lúc ấy không những Không Văn, Không Trí cả kinh mà cả bọn Vô Kỵ cũng ngạc nhiên nốt. Trước đây rõ ràng mọi người đã trông thấy mặt mũi tai của tượng Ðạt Ma đã bị đẽo bằng, và bên trong còn viết mười sáu chữ, tại sao lúc này lại lành lặn không suy suyển chút nào.
Không Trí tiến lên giơ tay rờ mó thấy thạch tượng này là nguyên tảng đá đẽo thành, chứ không phải là đắp lên, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không sao lên tiếng nổi. Vì thạch tượng nặng hơn hai nghìn cân như thế, ở bên ngoài điêu khắc và đục đẽo xong rồi lặng lặng đem vào trong chùa, đổi pho tượng ở trong chùa ra, công trình này lớn lao biết bao?
Mấy tháng nay chùa Thiếu Lâm canh gác rất nghiêm mật, đừng nói chi cái tượng to lớn như thế, ngay đến một cái bát, một cái chậu đêm ra, đem vào cũng không dễ.
Dương Tiêu thấy các hòa thượng kinh ngạc như vậy, liền chộp lấy dịp may này, lên tiếng luôn:
- Quý chùa phúc trạch thâm hậu, công đức vô lượng, Ðạt Ma lão tổ hiển thánh tự sửa chữa lấy pháp tượng, thật là đáng kính đáng mừng.
Nói xong y liền quì xuống vái lậy pho tượng trước, Vô Kỵ và các người cũng quì xuống vái lậy theo.
Không Văn, Không Trí các hòa thượng đành phải đáp lễ.
Không Văn các người không tin tổ sư hiển thánh thật, nhưng cũng đoán Minh giáo đã làm như vậy, nên ai nấy đều lui cơn giận ngay.
Ngang Tài Ngang Sức
Không Văn lại nói:
- Thánh tượng đã lành lặn như trước, chúng ta khỏi nhắc nhở đến việc này nữa.
Nói xong, y ra lệnh cho sáu tên đệ tử kia xoay thạch tượng và nói tiếp:
- Tối hôm qua Trương giáo chủ giá lâm đã gặp ba vị sư thúc của bần tăng rồi và Ðộ ách sư thúc có hẹn ước với giáo chủ quý hồ quý giáo phá nổi Kim Cương Phục Ma của ba vị sư thúc thì giáo chủ cứ việc đem Tạ Tốn thí chủ đi, chẳng hay câu chuyện đó có hay không?
Vô Kỵ đáp:
- Phải, nhưng võ công của ba vị cao tăng cao siêu lắm, tối hôm qua tại hạ đã bị đánh bại rồi, đâu còn dám nói là mình tài ba nữa?
Không Văn lại nói tiếp:
- A di đà phật, Trương giáo chủ khiêm tốn lắm, tối hôm qua ba vị sư thúc chúng tôi rất cảm ơn cao nghĩa cả của thí chủ.
Dương Tiêu, Phạm Dao thấy Vô Kỵ nói võ công của nhóm Ðộ ách cao tuyệt, nên họ chỉ muốn gặp gỡ ba vị cao tăng đó ngay.
Thiên Chính cũng lên tiếng:
- Nếu quý vị cao tăng của Thiếu Lâm muốn thử võ công của chúng ta cao thấp ra sao thì giáo chủ cũng nên gượng sức lãnh giáo tuyệt học của phái Thiếu Lâm, chúng ta đên đây vì cứu chú Tạ Tốn mà bắt buộc phải ra tay đấu thế thôi, chứ đâu dám đến quấy nhiễu.
Xưa nay, Vô Kỵ vốn trọng ông ngoại, nghe Thiên Chính nói vậy, liền nói lại với Không Văn rằng:
- Tất cả anh em của bổn giáo, nghe thấy tại hạ khen ngợi ba vị cao tăng, nên ngày hôm nay đều muốn bái kiến.
Không Trí liền giơ tay nói:
- Xin mời.
Nói xong, y liền dẫn quần hào đi vào trong chùa, lên phía hậu sơn ngay.
Giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ do Vi Kỳ Sứ Ðường Dương thống lãnh đều ở cả lại dưới chân núi.
Không Văn các người trông thấy, nhưng làm như không trông thấy gì cả, cứ việc tiến lên trên đỉnh núi.
Khi đi tới nơi, Không Văn, Không Trí đi tới ba cây thông, chắp tay vái chào và thưa bẩm.
Ðộ ách liền đáp:
- Mối thù oán của Dương Phá Thiên đã hoá giải rồi, hay lắm, hay lắm. Trương giáo chủ, mời mấy vị cứ ra tay tấn công đi.
Dương Tiêu thấy ba vị hòa thượng đó bé nhỏ và gầy gò, ngồi trong hốc cây tựa như ba cái xác chết vậy. Nhưng giọng nói của họ lớn vô cùng, khiến mọi người đứng quanh đó đều bị đinh tai, nhức óc, đủ thấy nội công của ba lão hòa thượng này cao thâm như thế nào.
Vô Kỵ liền nghĩ thầm:
- Tối qua một mình ta không địch nổi ba người, ngày hôm nay chúng ta có nhiều người, nhưng ùa lên tấn công thì vướng chân vướng tay, phần thì thí nhiều thắng ít, làm mất hết cả oai phong của bổn giáo, chi bằng chúng ta dùng ba người để đối địch thì công bằng hơn.
Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Tối hôm qua, tại hạ đã được kiến thức thần công của ba vị, tại hạ được sáng mắt ra, đáng lẽ không dám ở trước mặt ba vị bêu xấu lần nữa đâu, nhưng Tạ pháp Vương với tại hạ có tình phụ tử, với các anh em lại có nghĩa bạn hữu, chúng tôi dù không tự lượng sức nhưng thể nào cũng phải ra tay cứu Tạ Pháp Vương mới được, nên bây giờ tại hạ muốn mời thêm hai anh em trợ giúp, ba địch với ba để lãnh giáo những thế võ cao siêu của ba vị.
Ðộ ách lạnh lùng nói:
- Trương giáo chủ khỏi cần khiêm tốn như thế, nếu trong quý giáo có một vị nào võ công tương tự như giáo chủ, thì chỉ cần hai người cũng đủ đánh bại ba già này rồi. Nếu lão tăng đoán không nhầm, người mà tài như giáo chủ có lẽ trên đời không có đến người thứ hai, như vậy dù bên quý giáo có thêm vài người cùng liên tay đấu cũng không sao.
Chu Ðiên và Thiết Quan đạo nhân đều đưa mắt nhìn nhau, cho là ba hòa thượng kia quá ngông cuồng, không còn coi anh hùng trên thiên hạ vào đâu nữa. Tuy vậy y vẫn thừa nhận là không bằng giáo chủ, vì vậy mọi người mới bớt hậm hực.
Vô Kỵ lại lên tiếng:
- Tệ giáo tuy là bàng môn tà đạo, không đáng đối địch với quý phái, một môn phái có tên tuổi như thế, nhưng tệ giáo cũng đã sáng lập mấy trăm năm rồi, dù sao cũng có chút ít nhân tài, tại hạ chỉ nhờ may mắn mới giữ được chức giáo chủ này, sự thật nói đến tài học và võ công, còn có nhiều người hơn tại hạ nhiều. Vi Bức Vương làm ơn đưa danh thiếp lên trình cho ba vị cao tăng xem.
Nói xong, chàng ra hiệu cho Vi Bức Vương.Nhất Tiếu liền lấy một tờ danh thiếp ra, trên có viết chữ Vô Kỵ, Dương Tiêu, Thiên Chính cho tới những quần hào tới đến bái sơn, ai ai cũng viết tên trong đó.
Bức Vương biết giáo chủ muốn mình thể hiện khinh công tuyệt thế cho ba người kia xem để họ khỏi coi thường Minh giáo.
Cho nên y vái chào Vô Kỵ một cái, không thấy y quay mình gì cả, chỉ thấy bắn người một cái, như một làn khói, thoáng cái đã đến chỗ ba cây thông.
Rồi lật song chưởng lên một cái, tấm danh thiếp đã bay đến tay Ðộ ách.
Ba sư huynh Ðộ ách thấy khinh công của Nhất Tiếu như vậy cũng phải khen:
- Khinh công cao siêu thât.
Các hòa thượng phái Thiếu Lâm đều vỗ tay khen ngợi.
Ðộ ách tiếp lấy danh thiếp đó, y mới chỉ dùng năm ngón tay nắm vào đầu danh thiếp thôi, mà Nhất Tiếu đã thấy mình mẩy chân tay tê tái rồi, Nhất Tiếu như bị điện giật, người bỗng mềm nhũn suýt ngã, cả kinh vội vận nội công chống lại.
Sau khi Ðộ ách tiếp lấy danh thiếp rồi, Nhất Tiếu mới thấy mất luồng sức lực đó, nên trong lòng cũng phải kính phục nội công của lão hòa thượng.
Y thấy công việc đã hoàn tất, liền lướt trên ngọn cỏ trở về chỗ.
Vô Kỵ , Không Văn, Không Trí thấy vậy cũng nghĩ thầm:
- Khinh công của người này luyện đến mức cao siêu như vậy không phải chuyện dễ.
Ðộ ách lại lên tiếng tiếp:
- Trương giáo chủ đã quyết định ba người ra đấu, vậy ngoài giáo chủ, Vi Bức Vương ra còn vị nào nữa?
Vô Kỵ đáp:
- Bức Vương đã lãnh giáo nội công thần lực của đại sư rồi, bây giờ tại hạ mời Tả hữu Quang Minh sứ giả của Minh giáo ra trợ giúp.
Ðộ ách nghe nói nghĩ thầm:
- "Ðôi mắt của thiếu niên này sắc bén thật, ta mới truyền sức sang thiếp có một chút thôi mà y đã thấy liền. Tả hữu Quang Minh sứ giả là ai thế, chẳng nhẽ hai tên này võ công còn hơn tên họ Vi hay sao?
Y toạ quan lâu năm nên không hề biết tên tuổi của Dương Tiêu, còn Phạm Dao thì mai danh ẩn tích lâu năm nên không ai biết rõ hết.
Dương, Phạm hai người nghe Vô Kỵ nhắc nhở đến tên mình, liền tiến lên một bước vái chào và nói:
- Xin tuân lệnh giáo chủ.
Vô Kỵ liền bảo hai người rằng:
- Ba vị cao tăng xử dụng khí giới mềm, chẳng hay chúng ta nên dùng khí giới gì?
Chắc quý vị cũng biết ba người Vô Kỵ, Dương Tiêu, Phạm Dao xưa nay ra tay đều dùng tay không hết. Nhưng ba người kia không phải tầm thường, nên họ phải dùng tới khí giới mới đối phó được, ba người võ công cao siêu thế thì dùng khí giới nào mà chả được, nhưng Vô Kỵ muốn hỏi thế để tiện cho hai người kia.
Dương Tiêu đáp:
- Xin giáo chủ cứ dặn bảo.
Vô Kỵ nghĩ ngợi giây lát liền nghĩ thầm:
- Hôm qua Hà Giang Song Sát dùng khí giới ngắn đối địch rất thuận lợi.
Chàng liền móc túi lấy sáu cái thánh hỏa lệnh ra đưa cho Dương , Phạm mỗi người hai cái rồi nói:
- Chúng ta lên Thiếu Lâm, không dám mang theo khí giới, đây là vật báu trấn sơn của bổn giáo, chúng ta cứ đem nó ra xử dụng được rồi.
Dương Phạm hai người cúi mình đỡ lấy đang định hỏi cách đối địch, thì Không Trí đột nhiên nói lớn:
- Khổ Ðầu Ðà, chúng ta ở chùa Vạn Pháp đã kết thù oán với nhau, khi nào ta chịu để yên cho ngươi, lão tăng ngày hôm nay không uống phải nhuyễn cân tán, vậy ta với ngươi hãy đấu một phen xem ai hơn ai kém nào.
Phạm Dao nghe xong, cười nhạt nói:
- Tại hạ thừa lệnh giáo chủ đánh phá Kim Cương Phục Ma Khuyện, đại sư muốn báo thù xưa, chờ lão đấu xong trận này đã, rồi lão sẽ tiếp đại sư sau.
Không Trí lại nói tiếp:
- Ngươi không biết tự lượng sức mình mà đối chọi với ba sư thúc của ta, nếu ngươi không chết thì cũng bị thương nặng, như vậy làm sao mà trả được thù.
Phạm Dao vừa cười vừa đáp:
- Lão có chết trong tay lệnh sư thúc chăng nữa thì cũng thế thôi.
Không Trí cười nhạt nói tiếp:
- Trừ các hạ ra, Minh giáo không còn cao thủ nào khác nữa sao? Nếu không có thì thôi cũng được.
Lời nói ấy của y là muốn khiêu khích.
Quần hào của Minh giáo sao lại không hiểu, nhưng nếu chịu nhịn như vậy, thì chả hoá ra để phái Thiếu Lâm khinh miệt hay sao? Nói tới địa vị và danh vọng thì dưới Phạm Dao mới tới Bạch Mi Ưng Vương, Vô Kỵ thấy ông ngoại tuổi già không tiện mời ra đấu, đang định mời Dã Vương ra thay nhưng Thiên Chính đã tiến ra một bước và nói:
- Thưa giáo chủ, thuộc hạ Thiên Chính xin lệnh ra ứng chiến.
Vô Kỵ đáp:
- Ông ngoại tuổi cao như vậy còn xuất mã làm chi nữa, xin mời cậu...
Thiên Chính đáp:
- Ta tuy già thật, nhưng còn kém ba vị cao tăng, phái Thiếu Lâm có những ký túc như thế chẳng nhẽ Minh giáo không có lão tướng sao?
Vô Kỵ biết võ công của ông ngoại rất tinh thông không kém Phạm Dao và con cao hơn cậu nhiều, nếu để cho ông mình xuất trận còn nắm nhiều phần thắng hơn. Cho nên chàng trả lời:
- Thôi được, Phạm Hữu Sứ hãy giữ sức lực để lát nữa lãnh giáo võ công của Không Trí thần tăng vậy, bây giờ mời ông ngoại hãy ra lãnh giáo trước.
Thiên Chính đáp:
- Xin tuân lệnh.
Nói xong, Ưng Vương liền đỡ lấy hai thánh hỏa lệnh từ tay Phạm Dao.
Không Văn phương trượng lớn tiếng nói:
- Thưa ba vị sư thúc. Hân lão anh hùng đây người ta gọi là Bạch Mi Ưng Vương, năm xưa đã sáng lập ra Bạch Mi giáo một mình chống lại với sáu đại môn phái. Còn Dương tiên sinh đây là nhân vật số một của Minh giáo, nội ngoại công đều luyện tới mức thượng thặng. Năm xưa đã có rất nhiều cao thủ của phái Côn Luân, Nga Mi đã bị Dương tiên sinh đánh bại.
Ðộ Kiếp cười gằn mấy tiếng rồi nói:
- Hân hạnh thật, mời quý vị đến xem võ công của đệ tử phái Thiếu Lâm chúng tôi ra sao?
Y vừa nói dứt lời, ba sợi dây đen như ba con rồng quây thành cái vòng ba từng ngay. Tối hôm qua, Vô Kỵ đấu vơi ba hòa thượng trời tối đen như mực, không trông thấy gì cả, chỉ nghe tiếng động ba sợi dây mà nhận ra ở đâu tấn công tới để chống đỡ và né tránh mà thôi.
Lúc này đang ở giữa trưa, mọi vật đều rõ ràng, đến nét nhăn trên mặt ba vị hòa thượng đều trông rõ cả, chàng liền chắp tay vái chào và nói:
- Xin thất lễ.
Nói xong, chàng né mình tấn công luôn, Dương Tiêu phi thân sang bên trái, Hân Chính cũng quát lớn một tiếng, tay phải giơ chiếc Thánh hỏa lệnh lên nằm sợi dây của Ðộ Nạn đánh xuống luôn.
Hai môn khí giới kỳ lạ va chạm nhau, phát ra một tiếng kêu kỳ dị và đinh tai nhức óc, cả hai đều thấy cánh tay rung động và cũng nghĩ thầm:
- Lợi hại thật.
Lúc này cả hai đã biết mình gặp phải đối thủ hiếm có trên đời.
Vô Kỵ cũng nghĩ thầm:
- Kim Cương Phục Ma Khuyên này nghiêm mật lắm, tuy chúng ta ba người liên tay đánh, ít nhất cũng phải đấu đến năm ba trăm hiệp mới thắng nổi, bây giờ trước hết phải làm tiêu hao nội công của ba địch thủ, rồi từ từ tìm ra chỗ trống, như vậy mới mong thắng địch.
Chàng vừa thấy sợi dây đen quấn tới, liền giơ Thánh Hỏa Lệnh ra chống đỡ và dồn Cửu Dương thần công sang.
Thần công trong người chàng càng ngày càng mạnh và liên miên bất tuyệt không bao giờ ngừng, những người xung quanh chỉ thấy có những luồng gió lốc tỏa ra, và những hơi lạnh đẩy tới thôi, nên người nào người nấy đều lùi về phía sau tránh né.
Ðấu thêm được một lúc nữa, ba người đã dồn vòng dây thu lại, chỉ còn hơn trượng thôi. Nhưng vòng dây càng bé bao nhiêu, sức phản công càng mạnh bấy nhiêu.
Ba người hễ tấn công lên được một thước là phải tốn hơi sức gấp trước mấy bội. Dương Tiêu, Thiên Chính càng đấu càng kinh dị, thoạt tiên cục diện là ba đấu với ba, nhưng nửa tiếng đồng hồ sau, thì Dương Hân hai người đã dần dần chịu không nổi, biến thành hai người hợp đấu với một Ðộ Nạn, còn một mình Vô Kỵ đối phó với Ðộ ách và Ðộ Kiếp hai lão hòa thượng.
Võ công của Hân Thiên Chính sở trường về mặt cương, còn Dương Tiêu thì bỗng nhu bỗng cương, biến hóa khôn lường nên chỉ có thế võ của y là đẹp mắt hơn hết. y xử dụng hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh như là người biểu diễn vũ đạo chiếc bên phải bỗng biến thành kiếm, bỗng biến thành đao, thành đoản thương. Còn chiếc bên tay trái của y lại xử dụng như thước sắt, roi gang, thỉnh thoảng y lại dùng hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh gõ vào nhau một cái, phát ra những tiếng "coong" làm loạn tâm thần kẻ địch. Ðấu chưa đầy bốn trăm hiệp y đã xử dụng như hai mươi hai thứ khí giới mà môn nào y cũng chỉ xử dụng hai phó thế thức thôi, như vậy cộng tất cả lại là bốn mươi bốn thế thức.
Không Tài là người học hỏi được mười tám tuyệt kỹ trong bẩy mươi hai môn của phái Thiếu Lâm, Phạm Dao vẫn tự phụ là người đã hiểu hết võ công của thiên hạ nhưng lần này hai người thấy Dương Tiêu biểu diễn như vậy cũng phải khen thầm.
Chu Ðiên xưa nay vẫn không phục Dương Tiêu, đã mấy lần y đấu với vị Tả Sứ ấy rồi nhưng lần nào y cũng cho là Dương Tiêu gặp may mới thắng nổi thế mà lần này y cũng phải phục thầm Dương Tiêu là người tài ba.
Dù Dương Tiêu giở những thế võ kỳ lạ như thế nào, Ðộ Nạn vẫn một mình với sợi dây đối địch hai người, không hề nao núng.
Mọi người thấy trên đầu của Hân Thiên Chính đã có khói trắng bốc lên, mới biết nội lực của Ưng Vương đã phát huy đến cực điểm.
Cái áo dài trắng của lão anh hùng cũng từ từ phồng lên, từ trong người như có hơi thổi ra vậy. Mỗi một bước đi đều có một vết chân in trên mặt đất.
Trận đấu kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Hân Thiên Chính trao Thánh Hỏa Lệnh sang bên tay trái, dùng cả hai chiếc đè lên sợi dây của Ðộ Nạn còn tay phải thì dùng Phích Không chưởng nhắm đối phương tấn công liên tục.
Ðộ Nạn vội giơ tay trái lên, cũng dùng chưởng phản công lại.
Không Văn, Không Trí đứng bên ngoài thấy vậy đều kêu "ủa" một tiếng.
Tiếng kêu đó biểu lộ sự kinh ngạc và thán phục.
Thì ra Ðộ Nạn phản công chưởng đó bằng cách dùng Tiểu Tu Ni chưởng trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Môn chưởng này rất khó luyện và mỗi lần ra chưởng phải xuống tấn, vận khờ mới có thể phát chưởng được. Nhưng bây giờ Ðộ Nạn chỉ giơ tay ra tấn công một cái mà đã xử dụng được Tiểu Tu Ni chưởng liền và tiếp theo đó sợi dây rung động một cái đã chằm Dương Tiêu tấn công luôn.
Nhưng vì lão hòa thượng cùng một lúc dùng Tiểu Tu Ni chưởng đối với chưởng của Hân Thiên Chính nên sức mạnh của sợi dây đen đó đã yếu đi hơn một nửa. Tuy vậy lão hòa thượng vẫn rất khéo léo múa sợi dây đó nhanh như một con rắn lượn.
Ðôi Thánh Hỏa Lệnh của Dương Tiêu không kém biến hóa khiến những người đứng xem cứ nhìn cả vào trận đấu của hai người.
Hân Thiên Chính dồn hết tinh thần và đổ hết hơi sức ra, cứ từng chưởng một mà tấn công sang, chợt tới hai bước chợt lui hai bước.
Bên kia Vô Kỵ một địch hai, thế võ của ba người đấu với nhau rất tầm thường, không có thế nào kỳ dở hết, và trông trận đấu này như đùa giỡn vậy chứ không phải đấu thờ mạng với nhau. Nhưng trận đấu của ba người này còn kịch liệt và hung hiểm hơn của ba người kia nhiều, hễ sơ xuất một chút là bở đối phương đánh chết liền, bằng không cũng bở tẩu hỏa nhập ma, chân tay mình mẩy tê liệt ngay nên chỉ có người trong cuộc mới biết cay, ngọt, bùi, đắng ra sao thôi chứ người đứng xem dù có võ công cao siêu đến đâu cũng không thể nhận thức được.
Sáu người đấu hơn một tiếng đồng hồ và mặt trời đã dần xế bóng về phía Tây.
Lúc này Không Văn, Không Trí, Phạm Dao, Nhất Tiếu, các tay cao thủ hạng nhất đã trông thấy rõ sự được thua của đôi bên rồi.
Khói trắng trên đầu Hân Thiên Chính càng nóng hơn. Ðộ Kiếp ngồi ở trong cái hốc cây, cành cây và là cứ rung động hoài, đủ thấy Ðộ ách với Ðộ Kiếp hai hòa thượng công lực có hơn kém nhau.
Ðến lúc này Ðộ Kiếp đã phải mượn sức lực của thân cây mới chống đỡ nổi Cửu Dương Thần Công của Vô Kỵ. Nếu Hân Thiên Chính chịu đựng không nổi trước thì Minh Giáo thua, nếu Ðộ Kiếp chống đỡ không nổi thì bên Thiếu Lâm bại.
Sáu người ở trong cuộc đều rõ điều ấy.
Hân Thiên Chính tỷ thí chưởng lực của Ðộ Nạn đến hơn ba mươi chưởng xong, lão anh hùng biết mình địch không nổi đối phương nên liền nghĩ thầm:
- Cuộc đấu hôm nay quan trọng nhất là phải cứu được chú em họ Tạ ra. Sự vinh nhục thắng bại của ta có nghĩa lý gì đâu. Huống hồ thua đại cao thủ phái Thiếu Lâm như vậy cũng không phải là mất oai phong của Bạch Mi Ưng Vương này mấy .
Nghĩ đoạn, ông liền tấn công một chưởng, lại lui ra một bước rồi lại tấn công luôn mấy chưởng rồi lại lui ra ngoài mười mấy trượng.
Nhưng Tiểu Tu Ni chưởng của phái Thiếu Lâm rất lợi hại.
Ưng Vương lùi xa một bước thì chưởng lực lại đuổi theo một bước không bao giờ sút kém hết.
Dương Tiêu thấy vậy nghĩ thầm:
- Vị cao tăng của Thiếu Lâm này quả thật lợi hại. Ta đã thay đổi rất nhiều thế võ rồi mà vẫn không làm gì nổi y. Nếu chống đỡ thêm lát nữa có lẽ Hân Thiên Chính chịu đựng không nổi đâu!
Nghĩ đoạn y kẹp hai thanh Thánh Hỏa Lệnh lại, định kẹp chặt lấy sợi dây đen để cùng Hân Thiên Chính đấu với đối phương, như vậy Hân Thiên Chính mới rút được gánh nặng phần nào.
Không ngờ Thánh Hỏa Lệnh vừa kẹp sợi dây đen thì Ðộ Nạn đã tung tay một cái.
Ðầu sợi dây đã ngẩng cao lên, nhằm mặt y tấn công luôn.
Dương Tiêu liền nghĩ ngay ra được một mẹo, vội ném ngay chiếc Thánh Hỏa Lệnh vào trước ngực Ðộ Nạn, hai tay nắm ngay sợi dây, vội kéo ngay ra bên ngoài.
Ðộ Nạn thấy đối phương xử dụng khí giới làm ám khí, kình lực tất phải mạnh lắm nên vội trầm khuỷu tay trái xuống để đè chiếc Thánh Hỏa Lệnh đang hông bắn tới. Ðồng thời người lão chúi xuống bên để tránh chiếc thứ hai nhằm ngực trái bắn tới.
Ngờ đâu chiếc bên dưới y vừa đè xuống thì đột nhiên đổi hướng, kêu vù một tiếng bắn ngay sang bên Ðộ Kiếp.
Thì ra trong sáu người chỉ có Dương Tiêu là người đa mưu túc trí hơn hết và lại rất giỏi về môn ám khí. Trong hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh ấy, y tấn công Ðộ Nạn chỉ là hư thế, mà thật sự lại là để tấn công Ðộ Kiếp nên mới dùng hết nội lực toàn thân ra ném.
Ðộ Kiếp đang giở toàn lực ra chống đỡ Vô Kỵ thấy Ðộ Nạn đối phó với Dương Tiêu, Hân Thiên Chính hai người đã dần dần thắng thế. Y có ngờ đâu Dương Tiêu bỗng nhiên nghĩ ra thế tấn công lén rất quái dị như vậy nên chưa kịp kinh hãi thì thanh Thánh Hỏa Lệnh đã bay tới trước mặt rồi. Y tâm thần rối loạn một chút, vội giơ hai ngón tay lên kẹp chiếc Thánh Hỏa Lệnh đó. Nhưng lúc ấy y đang đấu nội lực với Vô Kỵ, không thể nào phân sức như thế được nên chỉ thoáng cái cây thông mà y đang ngồi đã rung động một cái rất mạnh, lá cây rụng xuống rất nhiều, tựa như một trận mưa lá vậy.
Vô Kỵ đã thấy đối phương để lộ sơ hở rất lớn. Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp của chàng rất thiện nghệ về cách tìm ra sơ hở của địch. Ðối phương dùng trăm kế hòng phòng vệ còn không giữ vượng nổi huống hồ đã tỏ vẻ bại rồi. Kình lực ở năm ngón tay của chàng phát ra có tiếng kêu sì sì tấn công sang bên địch một cách nhanh chóng. Chỉ thoáng cái đã có tiếng kêu "bộp bộp". Cây thông của Ðộ Kiếp ngồi đã rụng từng cành nhỏ một rơi xuống đất liền.
Ðộ ách thấy tình hình nguy cấp vội đứng ngay dậy và chỉ thoáng cái đã thấy thân hình của lão lướt tới cạnh Ðộ Kiếp. Y liền giơ tay trái lên để trên vai người sư đệ đó.
Ðộ Kiếp được người sư huynh trợ giúp nên mới không bị đánh bại. Nhưng bên kia Ðộ Nạn đấu với Hân Thiên Chính và Dương Tiêu, bở Dương Tiêu kéo mất sợi dây ra bên ngoài còn Ưng Vương thì dùng chưởng rất hùng mạnh cứ lấn át Ðộ Nạn liên tục.
Hai đại cao thủ một kéo một đẩy, hai sức mạnh vừa mạnh vừa tương phản nhau khiên Ðộ Nạn đứng ở giữa chịu trận một cách khó khăn vô cùng nhưng vẫn chưa lộ rõ vẻ thất bại. Mọi người đứng xem ở bên cạnh thấy vậy biết trận đấu này không những sẽ phân biệt rõ thắng bại mà trong sáu đại cao thủ đó ít nhất một nửa sẽ trọng thương mà chết thảm. Trên ngọn núi rộng lớn như thế có mấy chục người đang đứng xem mà không có một tiếng động nào hết. Người nào người nấy hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra và cùng lo âu cho số phận của bên mình.
Ðang lúc đó thì dưới hố, chỗ giữa ba cây thông, bỗng có tiếng nói rất nhỏ vang lên:
- Dương Tả Sứ, Hân đại ca, Vô Kỵ con ta! Tạ Tốn tôi người dính đầy máu tanh, đáng lẽ phải chết từ lâu. Ngày hôm nay các người đến đây cứu tôi đối địch với ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm.
Nếu hai bên còn bị tổn thương thêm nữa thì Tạ Tốn này có chết đến một trăm lần cũng không sao chuộc nổi tội lỗi lớn lao ấy. Vô Kỵ, con hãy dẫn các anh em của bổn giáo lui ra ngoài chùa Thiếu Lâm ngay, bằng không ta sẽ tự cắt đứt gân mạch để khỏi tăng thêm tội lỗi.
Tiếng nói đó tuy rất nhỏ nhưng vọng đi rất xa. Những người có mặt trên đỉnh núi đều nghe thấy rõ hết và biết Tạ Tốn đã dùng thần công Sư Tử Hống để nói chuyện với những người trên mặt đất.
Năm xưa, Sư Vương ở trên Vương Bàn Sơn đã dùng môn thần công này làm cho rất nhiều hào sộ của các môn, các phái chết ngay tại chỗ.
Lúc này không phải dùng thần công đó đả thương người nhưng những người đứng xem có võ công hơi kém một chút đã thấy đinh tai nhức óc và biến sắc mặt liền.
Vô Kỵ nghe nghĩa phụ mình không nói thì thôi mà đã nói thì thế nào cũng làm cho kỳ được. Chàng lại biết Sư Vương quyết không vì một mình mình mà để cho bao nhiêu người khác bở tổn thương. Cứ xét tình thế trước mắt đây, nếu đôi bên đấu tới cùng, chàng biết mình không sao nhưng ông ngoại, Dương Tiêu, Ðộ Kiếp Ðộ Nạn thế nào cũng chết chứ không sai.
Chàng đang trù trừ thì đã nghe thấy Tạ Tốn lớn tiếng quát bảo:
- Vô Kỵ, con chưa chịu đi hay sao?
Vô Kỵ đáp:
- Vâng, xin tuân lời dạy của nghĩa phụ!
Chàng lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói với ba lão hòa thượng kia rằng:
- Kim Cương Phục Ma Khuyên của ba vị cao tăng quả thật thần diệu, ngày hôm nay Minh Giáo chúng tôi không có cách nào phá nổi. Ngày sau tại hạ thế nào cũng quay trở lại tái lãnh giáo. Ấng ngoại, Dương Tả Sứ, chúng ta ngừng tay đi!
Nói xong, chàng thâu sức lại trước nhưng dùng nội lực bắn hai sợi dây đen của hai hòa thượng bật trở lại.
Dương Tiêu với Thiên Chính vừa nghe thấy hiệu lệnh của Vô Kỵ đang định thâu tay lại nhưng làm sao mà thu lại một cách dễ dàng như Vô Kỵ được.
Vì nếu hai người thu tay trước thì thế nào cũng bị kình khí của Ðộ Nạn đả thương ngay. Lúc này Ðộ Nạn muốn thôi cũng không được.
Vô Kỵ liền tiến tới trước mặt Hân Thiên Chính giơ hai chưởng ra phất một cái, tiếp luôn chưởng lực của Ðộ Nạn và Hân Thiên Chính từ hai phía tấn công tới, tiếp theo đó chàng giở Thánh Hỏa Lệnh ra đè lên trên đầu dây của Ðộ Nạn. Dây đó đang bở Dương Tiêu kéo căng như dây sắt, cứng như vậy nhưng Thánh Hỏa Lệnh của Vô Kỵ vừa đè lên một cái, dồn Càn Không Ðại Nã Di thần công sang, hóa giải kình lực của hai người, liền mềm nhũn ngay và rơi xuống đất.
Dương Tiêu nhanh tay cướp luôn sợi dây đó. Ðộ Nạn thấy vậy biến sắc mặt định lên tiếng nói thì Dương Tiêu hai tay cầm sợi dây tiến lên nói:
- Xin hoàn lại khí giới của đại sư!
Ðộ Kiếp đã biết thâm ý của y nên vội nhặt hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh ở bên cạnh mình trao trả lại cho Dương Tiêu liền.
Trải qua trận chiến đó, ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm không còn kiêu ngạo như trước nữa. Họ biết nếu còn đấu nữa thì thế nào hai bên cũng tổn thương mà bên mình ba người không sao hơn nổi đối phương nên Ðộ Ách lên tiếng nói:
- Lão tăng bế quan mấy chục năm bây giờ lại được biết các vị hiền hào, lão tăng rất lấy làm hân hạnh. Trương Giáo Chủ, quý giáo anh tài đông đảo như vậy, nhất là Giáo Chủ lại đặc biệt tài ba hơn ai hết, vậy mong các hạ tạo phúc cho nhân gian, ít lắm bỏ những việc vô nhân vô đạo là lão tăng hân hoan lắm rồi!
Vô Kỵ chắp hai tay cúi mình xuống và đáp:
- Ða tạ đại sư đã chỉ giáo cho!
Ðộ ách lại tiếp:
- Ba sư huynh đệ của lão ở đây đợi chờ Giáo Chủ giáng lâm lần thứ ba!
Vô Kỵ đáp:
- Vâng, thế nào tại hạ cũng sẽ quay trở lại lĩnh giáo. Tạ Pháp Vương là nghĩa phụ của tại hạ, ân đức cũng như thân sinh tại hạ vậy!
Ðộ ách thở dài một tiếng, nhắm mắt không nói năng gì nữa.
Vô Kỵ dẫn Dương Tiêu cùng mọi người chắp tay chào Không Văn xuống núi.
Bành Doanh Ngọc liền truyền lệnh xuống núi cho giáo chúng Ngũ Hành Kỳ rút lui, rời khỏi chùa Thiếu Lâm mười dặm.
Giáo chúng Hậu Thổ Kỳ lợp luôn mười mấy cái lều trúc lớn để mọi người nghỉ ngơi.
Vô Kỵ rầu rĩ vô cùng nghĩ thầm:
- Trong bổn giáo không có ai có võ công cao siêu bằng ông ngoại và Dương Tả Sứ, dù có Phạm Dao và Vi Nhất Tiếu thay thế rốt cục cũng chỉ như ngày hôm nay thôi. Trên thiên hạ này làm sao kiếm cho ra được hai vị giỏi hơn Dương Tiêu, Phạm Dao để phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên? !
Doanh Ngọc đã đoán ra được tâm sự của chàng liền nói:
- Giáo Chủ đã quên Trương Chân Nhân rồi hay sao?
Vô Kỵ trù chừ một hồi rồi đáp:
- Nếu thái sư phụ tôi xuống núi trợ giúp, liên tay với tôi, tất nhiên phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên này, nhưng làm thế sẽ để cho phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðang hai phái mất lòng nhau, nên tôi sợ Thái sư phụ chưa chắc đã nhận lời. Vả lại Thái sư phụ tôi tuổi đã hơn trăm, võ công đã luyện hết sức thượng thừa, nhưng dù sao cũng quá lớn tuổi rồi.
Ðột nhiên Hân Thiên Chính đứng dậy cười ha hả và nói:
- Nếu Trương Chân Nhân xuống núi thế nào cũng thành công! Hay lắm! Hay lắm!
Nói xong, ông cười gằn mấy tiếng rồi miệng há to, giọng bỗng khàn hẳn.
Quần hùng thấy Ưng Vương vẻ mặt vẫn tươi tỉnh mà cứ đứng yên như vậy đều ngạc nhiên vô cùng. Dương Tiêu lại hỏi:
- Hân huynh thử nghĩ xem, liệu Trương Chân Nhân có xuống núi ra tay trợ giúp không?
Y nói luôn hai lần mà không thấy Hân Thiên Chính trả lời, người cũng không cử động gì hết.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội giơ tay ra, nắm lấy cổ tay ông ngoại bắt mạch thử xem, thì ngờ đâu tâm mạch của lão anh hùng đã chết rồi.
Thì ra vừa rồi, Hân Thiên Chính khổ chiến với Ðộ Nạn đã tiêu tán hết toàn bộ hơi sức, hơn nữa tuổi đã cao, tựa như ngọn đèn đã cạn dầu.
Vô Kỵ đau đớn vô cùng, ôm xác ông ngoại khóc lóc thảm thiết.
Dã Vương cũng chạy lại ôm xác cha khóc, quần hùng nghĩ đến nghĩa khí của đồng giáo ai cũng ứa nước mắt ra.
Tin này đồn ra ngoài, những giáo chúng của Bạch Mi Kỳ đều lớn tiếng khóc lóc hết. Tiếng khóc của mọi người làm chấn động cả sơn cốc.
Minh Giáo bận rộn ma chay cho Hân Thiên Chính luôn mấy ngày, hầu hết các nhân vật của các môn phái đều lục tục lên núi, tới để phúng điếu.
Cả Không Văn, Không Trí cũng thân hành đến phúng và còn phái mười tám hòa thượng tụng kinh siêu độ cho Hân Thiên Chính.
Nhưng những vị hòa thượng đó chỉ tụng được vài câu đã bị Dã Vương cầm gậy đánh đuổi hết.
Chu Ðiên đứng cạnh đó thấy vậy cũng hùa chửi theo:
- Những quân giặc hói đầu Thiếu Lâm kia, các mi chỉ giả nhân giả nghĩa thôi!
Trong mấy ngày đó Vô Kỵ lòng nóng như thiêu, cùng Dương Tiêu, Doanh Ngọc thương lượng trong mấy ngày liền nhưng không nghĩ ra được một cách nào hoàn hảo hết. Triệu Minh nghĩ ra được cách dùng thuốc độc Nhuyễn Cân Tán cho vào thức ăn, nước uống của bọn anh em Ðộ ách ba người.
Nàng lại nói:
- Ðể tôi đi gọi Hạt Bút Ông với Lộc Trượng Khách hai người đến liên hiệp cùng Vô Kỵ đại ca.
Nhưng Vô Kỵ thấy thế đó không hoàn hảo.
Thoáng cái đã đến ngày đoan ngọ, Vô Kỵ liền dẫn quần hào của Minh Giáo vào chùa Thiếu Lâm.
Lúc ấy điện trước điện sau, nhà ngang, nhà dọc của hai bên chùa chật ních những anh hùng hảo hán, vì ai cũng biết anh hùng đại hội phen này là vì Tạ Tốn mà tổ chức.
Mọi người tới dự đó cũng có người là kẻ thù của Tạ Tốn muốn đến đây để báo huyết thù, cũng có người lại muốn cướp thanh bảo đao Ðồ Long để trở thành võ lâm chờ tôn, cũng có người tới đây là để xem trò vui.
Trong chùa cũng phái hơn trăm hòa thượng ra tiếp đãi.
Phái Võ Ðang chỉ có một mình Dư Liên Châu đến thôi.
Vô Kỵ liền tiến lên bái kiến, hỏi thăm sức khỏe của Trương Tam Phong.
Dư Liên Châu khẽ hỏi chàng rằng:
- Hiền điệt có nghe thấy tin gì về Tống Thanh Thư và Hữu Lượng không?
Vô Kỵ kể lại sau khi cách biệt ra sao cho Dư Liên Châu hay đồng thời chàng biết được Hữu Lượng và Tống Thanh Thư hai người không lên núi Võ Ðang quấy nhiễu.
Lần này Viễn Kiều, Tòng Khuê, Lợi Hanh ba người không tới dự được là phải ở lại trên núi Võ Ðang bảo vệ sư phụ và đạo quan.
Dư Liên Châu kể lại cho chàng hay từ khi mắt thấy tai nghe những hành động phản nghịch của con trai rồi, Tống Viễn Kiều rầu rĩ vô cùng, không muốn ăn uống gì hết, người đã gầy ốm hơn trước nhiều.
Nhưng vì không muốn làm đau lòng sư phụ, đại hiệp dấu điếm không dám nói ra.
Vô Kỵ lại tiếp:
- Cháu chỉ mong Tống sư ca biết lỗi, hối cải trở về với đại sư bá, hai cha con đoàn viên thì thật là vạn hạnh.
Dư Liên Châu nói:
- Anh em chúng ta đều là cốt nhục hết. Như vậy chắc bổn môn phái thật là may mắn.
Sau đó anh hùng đến ngày càng đông.
Nhóm Thanh Hải Ðại Kim Khánh mà ngày nọ đã phá Kim Cương Phục Ma Khuyên cũng tới hết.
Phái Hoa Sơn, phái Không Ðộng, phái Côn Luân cũng có phái cao thủ tới dự.
Chỉ có phái Nga Mi là không có người tới dự thôi.
Vô Kỵ chỉ mong Chu Chỉ Nhược thân hành đến để có thể giải thích được câu chuyện không vui bữa nọ nhưng trong lòng chàng vẫn nơm nớp không yên nên chàng lại không dám gặp mặt nàng ta.
Quần hùng của Minh Giáo tụ họp trong một cái điện ngang ở bên Tây Sương chứ không chịu trọ với anh hùng của các môn phái khác vì Minh Giáo có nhiều kẻ thù quá, chỉ sợ chưa đến ngày đại hội mình đã phải cùng các địch thủ đánh nhau tơi bời trước rồi. Sắp đến giờ ngọ, các sư tiếp khách của Thiếu Lâm Tự mời quần hùng xuống một quảng trưòng ở phía bên phải núi.
Quảng trường này là vườn rau của nhà chùa nhưng bây giờ đã san bằng và dựng mấy lều trúc thật lớn, trong lều để đầy những bàn ghế mới, tuy giản dị, nhưng cũng tốn rất nhiều nhân lực và tài lực rồi.
Quần hào theo khách tăng vào, người của nhóm nào có chỗ ngồi riêng của nhóm ấy.