PDA

View Full Version : Cô Gái Đồ Long - Kim Dung



Pages : 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 [95] 96 97 98 99 100

tintin27
04-24-2009, 10:07 PM
Hồi 95 - Biến Ảo Khôn Lường


Vô Kỵ dùng ngón tay cái quay hai vòng, rồi ngón tay phải đột nhiên xuyên qua cái vòng của ngón tay trái đó mà móc lấy ngón tay của Phạm Dao, rồi mỉm cười không nói năng gì cả.

Phạm Dao ngẩn người ra giây lát rồi nói:

- Cảm ơn giáo chủ đã chỉ điểm cho, thuộc hạ kính phục lắm lắm. Bốn thế võ không sao tưởng tượng được này, đã làm cho thuộc hạ tinh thông thêm. Thuộc hạ chỉ mong được vái giáo chủ làm sư phụ ngay bây giờ.



Vô Kỵ lại tiếp:

- Ðó là Loạn hoáng Quyết trong Thái Cực quyền pháp của Thái sư phụ tôi truyền thụ cho. Cốt yếu của nó là mấy cái vòng ở bên tay trái. Tên họ Tống kia tuy xuất thân ở phái Võ Ðang nhưng chưa chắc y biết được những thế võ này đâu.



Phạm Dao thấy có cách đánh bại được Thanh Thư rồi, nên yên chí vô cùng. Nhưng Thanh Thư đã thắng liền hai trận, theo luật lệ của đại hội thì y được phép ra ngoài nghỉ ngơi, vậy phải chờ y tái xuất mới ra khiêu chiến được.



Triệu Minh mỉm cười, vẻ mặt hớn hở, đứng sang một bên, Vô Kỵ liền đến cạnh nàng khẽ nói:

- Minh muội có việc gì mà mừng rỡ thế?



Triệu Minh hai má đỏ bừng, cúi đầu xuống đáp:

- Mấy thế võ của đại ca truyền cho Hữu Sứ chỉ dạy y rung gãy tay của Thanh Thư thôi chứ không dạy y giết chết kẻ địch.



Vô Kỵ nói tiếp:

- Tuy Tống Thanh Thư làm nhiều việc bất nghĩa, nhưng dù sao y cũng là đứa con duy nhất và thương nhất của đại sư bá. Ðáng lẽ phải để cho đại sư bá tôi quét sạch cửa ngõ mới phải. Bây giờ nếu tôi bảo Hữu Sứ giết chết y thì tôi có lỗi với đại sư bá liền.

- Nếu đại ca giết chết Thanh Thư, chị Chỉ Nhược trở thành goá bụa, đại ca có thể nối lại duyên xưa, như vậy có hơn không?



Vô Kỵ nắm lấy tay nàng, vừa cười vừa hỏi:

- Minh muội muốn tôi nối lại duyên xưa thật sao?

- Tôi mong muốn lắm, để khi đại ca lại mê man người khác thì nàng ta dùng ngón tay đục thủng năm lỗ trên ngực đại ca luôn.



Khi Vô Kỵ với Triệu Minh chuyện trò thì Thanh Thư đã được tám nữ hiệp của phái Nga Mi bảo vệ, rút lui về lều trúc của phái Nga Mi rồi.



Quần hùng thấy hai thảm kịch Thanh Thư dùng năm ngón tay giết người rất kinh hồn động phách, ai nấy cũng kinh hóang không dám đem thân ra mạo hiểm nữa.



Một lát Thanh Thư lại bước ra chào một vòng và nói:

- Tại hạ đã nghỉ ngơi xong, chẳng hay có vị anh hùng nào chỉ giáo cho.



Phạm Dao liền lên tiếng nói:

- Ðễ lão lãnh giáo tuyệt học của phái Nga Mi.



Y đã định nhảy ra thì đột nhiên có một cái bóng xám, thoáng cái đã đứng trước mặt Thanh Thư rồi.

Người đó quay lại nói với Phạm Dao rằng:

- Phạm tiên sinh hãy nhường cho tại hạ đấu một phen.



Phạm Dao thấy người đó rất chững chạc, liền nhận ra ngay là Dư Liên Châu, nhị hiệp của phái Võ Ðang.

Thanh Thư kính nể vị sư thúc này từ hồi nhỏ, nhưng bây giờ gặp nhau trước mặt, y biết ngay trận đấu này là trận đấu chí tử, tuy y đã học được võ công kỳ môn nhưng dù sao y vẫn khiếp sợ.

Liên Châu chắp tay chào và nói:

- Mời Tống thiếu hiệp ra tay.



Nhị hiệp xưng hô Thanh Thư như vậy đủ thấy là y không dám coi thường đối phương và cũng không còn tình nghĩa gì với nhau nữa.

Thanh Thư không nói năng gì cả, chỉ cúi đầu đáp lễ.



Liên Châu liền dơ chưởng ra tấn công luôn.

Liên Châu nổi danh ở giang hồ đã ba mươi năm nhưng người trong võ lâm ít thấy nhị hiệp ra tay đấu với ai bao giờ.

Người trong giang hồ xưa nay vẫn biết phái Võ Ðang chú trọng lấy nhu khắc cương, thể thức tuy chậm chạp nhưng biến hóa khôn lường.

Ngờ đâu bây giờ Liên Châu lại ra tay đánh nhanh như gió, chỉ thoáng một cái, đùi và lưng của Thanh Thư đã bị đánh trúng một chưởng và một cái đá liền.



Thanh Thư kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm:

- Thái sư phụ và cha ta đều định để cho ta làm người chưởng môn đời thứ ba của phái Võ Ðang, như vậy bí quyết võ công nào cũng truyền thụ cho ta hết. Nhưng bây giờ quyền của Dư nhị thúc đây, thể thức tuy là pho quyền của Võ Ðang, nhưng sao biến hòa lại nhanh đến thế? Hiển nhiên y đã phạm đại kỵ của bổn môn. Tuy vậy sao lại lợi hại đến thế?

Y đang định dở môn Chỉ công của Chỉ Nhược truyền thụ cho đem ra đối phó, nhưng vì bị Liên Châu đánh tới tấp, không kịp thở thì làm sao chuyển thế võ được, nên cứ phải lui lia lịa, cố hết sức chống đỡ.



Quần hùng yên lặng, đứng nhìn trận đấu của hai người.

Bây giờ tuy Liên Châu thắng thật, nhưng vừa rồi họ thấy Thanh Thư đấu với hai trưởng lão Cái Bang chuyển bại thành thắng dễ dàng, cho nên mọi người tuy thấy Liên Châu đánh tới tấp như thế mà vẫn chưa thấy lạc quan chút nào.

Vì thế đánh của Nhị hiệp quá nhanh và người nào cũng muốn xem rõ, nên đều đồng loạt đứng cả lên. Thậm chí có người đứng cả lên trên bàn ghế nữa. Và trong lòng họ đều khen ngợi kính phục.

Thanh Thư tuy là đệ tử đích truyền của phái Võ Ðang, với những thế võ của Liên Châu và sự biến hòa tinh diệu thế nào y đều có học qua hết, nhưng lối đánh nhanh như vậy thì y thấy là lần đầu.

Trên quảng trường, cát bụi bay tứ tung, tựa như sương mù vậy, cứ quây lấy Liên Châu và Thanh Thư hai người.

Hai người đánh ráp lá cà với nhau, bỗng nghe có tiếng kêu "bộp", song chưởng của hai người đã va chạm nhau.

Cả hai cùng lùi lại về phía sau, nhưng Liên Châu đứng chưa vững, đã xông vào tấn công liền.

Lợi Hanh lo âu cho sư huynh, từ từ tiến ra giữa mép quảng trường lúc nào mà không hay.

Ðồng thời tay chàng lại nắm chặt đốc kiếm, hai mắt cứ nhìn trừng trừng vào quảng trường. Hai người đấu trong quảng trường đều là cao thủ của Võ Ðang.

Thanh Thư thấy trận đấu này liên quan đến tính mạng của mình, nên giở hết toàn lực ra đối phó. Vì vậy y không còn nghĩ gì tới người đồng môn phái và sư điệt gì hết.

Võ công của hai người Lợi Hanh đều biết rõ hết thế nào của hai người cũng là thế võ trí mạng cả.

Cũng may, Liên Châu càng đánh càng thắng thế, và nếu không đề phòng Thanh Thư giở năm ngón tay ác độc kia ra thì đã giết chết Thanh Thư từ lâu rồi.

Vô Kỵ cũng lo âu, tay cầm hai chiếc thánh hỏa lệnh để đề phòng.

Nếu thấy Liên Châu nguy hiểm là chàng không còn nghĩ gì đến lệ luật của đại hội và sẽ ra tay trợ giúp ngay.



Ðang lúc cát bụi bay mịt mù thì đột nhiên Thanh Thư giơ năm ngón tay ra để chộp vào vai phải của Liên Châu.

Nhưng Liên Châu đợi chờ Thanh Thư giở thế võ ấy ra rồi.

Nên rõ, Thanh Thư đánh chết được Cái Bang nhị lão như thế nào, Liên Châu đều trông thấy rõ hết, nếu không thấy hai lão bị giết chết như vậy, thì nhị hiệp cũng rất có thể bị thủ pháp quái dị này của Thanh Thư đánh lén, không chết cũng bị thương nặng chứ không sai. Nhưng bây giờ nhị hiệp đã nghĩ được cách đối phó, hơn nữa Thanh Thư luyện thủ pháp này cũng không lâu nên biến hòa không được nhiều.

Lúc này y tái xử dụng thế chộp hồi nãy chứ không thay đổi gì cả, Liên Châu vội hạ thấp vai phải xuống né, còn tay trái múa luôn mấy vòng.

Triệu Minh và Phạm Dao thấy vậy đều thất thanh kêu "ủa". Thì ra tay trái của Liên Châu vòng hai cái như thế, đúng như Vô Kỵ dạy Phạm Dao vậy.

Cho nên Triệu Minh và Phạm Dao biết thế nào Thanh Thư cũng nguy, hai người vừa kinh hãi kêu dứt thì tay phải của Thanh Thư đã giơ lên chộp luôn yết hầu của Liên Châu.



Vô Kỵ cả giận khẽ chửi:

- Quân này đáng chết lắm, đáng chết lắm.



Chấp Pháp chưởng lão của Cái Bang đã bị giết vì cái chộp này, không ngờ đối với sư thúc Thanh Thư cũng hạ độc thủ như thế.

Nhưng Liên Châu hai cánh tay liền vòng một vòng, giở luôn hai kình lực trong thế Lục Hợp Kình ra túm ngay được hai cánh tay của Thanh Thư và chỉ nghe thấy kêu "lắc cắc" hai tiếng. Xương ở hai cánh tay của Thanh Thư đã bị bẻ gẫy.

Liên Châu quát lớn:

- Ngày hôm nay ta trả thù cho thất đệ.



Nhị hiệp hợp hai tay lại dùng thế Song Phong Quán Nhĩ, song quyền của nhị hiệp đánh luôn vào hai bên mang tai của đối phương. Thế này xử dụng sức lực mềm mại như bông, nhưng mạnh không tả, nên sọ của Thanh Thư liền bị nứt rạn ngay.

Người của Thanh Thư chưa té ngã, Liên Châu đã định bồi thêm một cái đá cho đối phương chết ngay tại chỗ, thì đột nhiên có một cái bóng xanh thấp thoáng, một sợi roi dài nhằm mặt nhị hiệp đánh tới.



Liên Châu vội nhảy về phía sau tránh né, nhưng sợi roi ấy nhanh nhẹn khôn tả lại tấn công liên tiếp.

Mọi người nhìn kỹ mới hay người chưởng môn của phái Nga Mi nhảy ra báo thù cho chồng. Liên Châu liên tiếp lùi ba bước.

Nhưng tiên pháp của Chỉ Nhược kỳ ảo lắm, chỉ ba thế thôi đã quây chặt được đối thủ, rồi nàng rung động cây roi một cái rồi thâu trở lại ngay, tay trái chộp luôn ngọn roi và lạnh lùng nói:

- Bây giờ có lấy tính mạng ngươi ngay, chắc ngươi cũng không phục. Hãy lấy khí giới ra đây.



Lợi Hanh liền rút trường kiếm ra tiến lên nói:

- Ðể tôi tiếp vài thế võ cao siêu của cô nương.



Chỉ Nhược với đôi mắt lạnh lùng, trợn trừng lên nhìn Lợi Hanh một cái rồi quay lại nhìn Thanh Thư chỉ thấy người chồng của y thị, hai mắt đã lòi ra, lỗ mồm lỗ mũi, tay mắt đều có máu rỉ ra, người mềm như bún nằm ở dưới đất, không thể sống được nữa. Ba nam đệ tử của phái Nga Mi đã chạy lại khiêng y đi.



Chỉ Nhược quay lại chỉ vào mặt Liên Châu nói:

- Ta giết chết ngươi trước, và sẽ giết lão già họ Hân sau vậy.



Vừa rồi, Liên Châu đã giở hết toàn lực mà không thoát khỏi vòng roi của đối phương, trong lòng lấy làm ngạc nhiên và kinh hãi vô cùng, nhưng y thương người sư đệ liền nghĩ thầm:

- Ta nên đấu với y thị một trận, dù có chết dưới ngọn roi của y thị, Lục đệ đứng ngoài cũng có thể xem được tiên pháp của y thị ra sao. Nếu lục đệ mà thoát chết, thế nào cũng có mấy thành hy vọng trả thù cho ta rồi.



Nghĩ đoạn, nhị hiệp liền giơ tay định đỡ lấy trường kiếm của Lợi Hanh.

Nhưng Lợi Hanh đã thấy thế cục rất nguy hiểm, với võ công của hai sư huynh đệ mình, muốn tránh trường tiên của đối phương thật là khó khăn, nên Lợi Hanh cùng một ý nghĩ với sư huynh đành xông ra đấu trước để hy sinh tính mạng của mình, cho sư huynh nhận thấy được sự biến hòa thân pháp của đối phương, vì vậy chàng nhất định không đưa kiếm và nói:

- Sư ca, để đệ đấu trận này trước.



Liên Châu đưa mắt nhìn Lợi Hanh, hai người cùng học một thầy gần gũi với nhau mấy chục năm trời, coi nhau như anh em ruột thịt, nên nhị hiệp sực nghĩ lại chuyện Ðại Nham tàn phế, Thúy Sơn tự sát, Thanh Cốc bị chết một cách thảm thương. Võ Ðang thất hiệp chỉ còn có bốn. Ngày hôm nay có lẽ cả hai cũng sẽ chết ở đây cũng nên. Võ công của lục đệ tuy mạnh, nhưng lại là người đa cảm, nếu chàng ta chết trước mình...



Nhị hiệp càng nghĩ ngợi, tâm thân càng hỗn loạn, và y còn sợ hai người bị bêu xấu trước mặt quần chúng, sẽ làm mất hết sĩ diện của bổn phái đi.

Vì vậy y mới nghĩ thầm:

- Nếu ta chết trước, lục đệ khó mà trả thù được cho ta, và y cũng không chịu sống mà đào tẩu đâu, thế nào rồi hai anh em ta cũng chết cả ở đây. Như vậy không có ích gì hết. Chi bằng để y đấu trước, ta nhận xét được tinh nghĩa tiên pháp của thiếu nữ này, thì may ra ta còn đấu với nàng cho tới lúc cả hai cùng chết.

Nghĩ đoạn nhị hiệp lên tiếng đáp:

- Cũng được, nhưng lục đệ phải cố làm sao chống đỡ càng lâu càng tốt.



Lợi Hanh nghĩ đến vợ mình, Bất Hối đã có chửa liền quay lại nhìn Dương Tiêu và Vô Kỵ, nhưng chàng lại nghĩ thầm:

- Ta chết rồi, Bất Hối và con ta thế nào cũng có người trông nom, hà tất phải dặn bảo như cái trò đàn bà con gái .



Nghĩ đoạn chàng liền giơ kiếm lên nói:

- Mời người chưởng môn chỉ giáo cho.



Tuổi của chàng lớn hơn Chỉ Nhược nhiều, nhưng lúc này Chỉ Nhược là trưởng môn của phái Nga Mi, vì vậy chàng vẫn giữ đúng lễ phép mà gọi Chỉ Nhược như thế.

Liên Châu thấy Lợi Hanh dùng Thái Cực Kiếm ra đối phó, biết lần này sư đệ quyết đem tuyệt học của sư môn ra chống đỡ với cường địch, nên nhị hiệp từ từ lui lại về phía sau.



Chỉ Nhược đáp:

- Ngươi cứ tấn công trước đi.



Lợi Hanh nghĩ thầm:

- Ðối phương ra tay nhanh như điện chớp, nếu để cho y thị tấn công trước chiếm được lợi thế, thì ta khó mà kéo lại thế quân bình .



Nghĩ đoạn chàng bước chân trái lên, đưa kiếm sang tay trái, giở thế kiếm thứ nhất là Tam hoán Sáo Nguyệt.

Thế kiếm này của chàng hư hư thực thực, dùng tay trái cầm kiếm tấn công địch, ngọn kiếm có ánh sáng và tiếng kêu "sì sì" khiến quần chúng đứng xem chung quanh đó đều khen ngợi. Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang động một góc trời.



Chỉ Nhược nhảy tréo sang bên để tránh né, tiếp theo đó Lợi Hanh lại dùng một hai thế Ðại Khuê tình với Yến tử sao thủy vung trường kiếm vạch ở trên không thành một cái vòng lớn.



Chỉ Nhược khẽ cúi mình tránh hai thế kiếm đó rồi nói:

- Hân lục hiệp, tôi nhường lục hiệp ba thế để báo lại tình cố nhân trên núi Võ Ðang năm xưa.



Chữ "xưa" vừa nói dứt, nàng đã múa roi như một con linh xà tấn công vào ngực Lợi Hanh ngay.

Lợi Hanh chạy sang trái tránh né, chiếc roi của đối phương đang đánh thẳng, đã quay ngược trở lại, Lợi Hanh vội giơ trường kiếm lên chém ngọn roi, nhưng roi kiếm va chạm nhau có tiếng kêu "roẹt" rất khẽ.

Lợi Hanh thấy hổ khẩu nóng ran, trường kiếm suýt nửa rời khỏi tay.



Lợi Hanh giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- Ta tưởng nàng chỉ có võ công quái dị thôi, không ngờ nội lực nàng lại mạnh kỳ lạ như thế .



Nghĩ đoạn, chàng liền dở Thái cực kiếm pháp ra bảo thủ lấy bổn thân trước.

Roi của Chỉ Nhược tựa như một sợi dây mềm, nhẹ vô cùng, nhưng người nàng bỗng Ðông, bỗng Tây, bỗng tiến, bỗng thoái, cứ theo thế kiếm của Lợi Hanh mà tránh né.



Vô Kỵ càng xem càng ngạc nhiên và nghĩ thầm:

- Nhuyễn tiên mà xử dụng được như ba vị cao tăng là huyền ảo rồi, ngờ đâu nhuyễn tiên của Chỉ Nhược khác hẳn và còn huyền diệu hơn là khác .



Thoạt tiên chàng tưởng phái Nga Mi có võ công tà môn nào khác nhưng lúc này thấy thân thủ nàng như bóng ma, khác hẳn Diệt Tuyệt Sư thái, trong lòng đâm ra hoảng sợ.



Phạm Dao bỗng nói:

- Nàng là ma chứ không phải người.



Lời nói đó trúng ngay tâm sự của Vô Kỵ nên chàng rùng mình một cái. Chàng đã thấy rất nhiều võ công quái dị của các môn phái, nhưng không thấy môn võ công nào lại nhẹ nhàng như lá liễu trước gió của Chỉ Nhược như vậy.



Chàng liền nghĩ:

- Chẳng lẽ nàng có yêu thuật? Hay là có quái vật nhập vào người nàng chăng?



Võ công của Chỉ Nhược tuy tinh kỳ, nhưng pho Thái cực kiếm mới sáng chế ra mấy năm gần đây, có thể nói là một pho kiếm siêu tuyệt nhất võ lâm.

Lợi Hanh dở nội lực ra vận dụng cứ liên miên bất tuyệt, tuy không giết nổi Chỉ Nhược, nhưng muốn giữ cho khỏi nguy hiểm thì quả thực không phải là không có sơ hở.



Mọi người đứng bên ngoài ai ai cũng yên trí Lợi Hanh thế nào cũng thua.

Họ lại còn yên trí chàng thế nào cũng toi mạng chứ không sai.

Ðang lúc ấy bỗng một giọng nói rất quái dị nổi lên:

- Ối cha, Tống Thanh Thư sắp tắt thở rồi. Chu đại trưởng môn, có mau tiễn biệt ông chồng trong khi hấp hối không? Làm một người đàn bà goá có vẻ vang gì đâu.



Mọi người đều nhìn về phía đó, mới hay đó là Chu Ðiên, và biết y định quấy nhiễu tâm thần của Chỉ Nhược để cho Lợi Hanh thừa thế thắng bại.

Nhưng y thấy Chỉ Nhược không quay đầu lại, thái độ vẫn ung dung như thường, nên lại kêu tiếp:

- Này này Chu cô nương của phái Nga Mi ơi, ông chồng của cô sắp tắt thở rồi, đang có lời muốn trăn trối đây.



Quần hùng thấy y nói bậy bạ như vậy, có người không nhịn được liền cười khì. Chỉ Nhược vẫn bình tĩnh như không nghe thấy Chu Ðiên nói gì hết.

Ðột nhiên Chỉ Nhược lui về sau mấy trượng, quất ngược roi một cái, đầu roi đánh trúng vào mặt Chu Ðiên.

Nàng đứng cách Chu Ðiên mười mấy trượng, ngờ đâu chỉ nhảy lùi và quất ngước roi một cái đầu roi đánh tới đầu Chu Ðiên rồi.



Chu Ðiên đang khoái chí, nói đến nước bọt bắn tung toé, ngờ đâu đầu roi đã đánh tới trước mặt.

Nàng không quay đầu lại nhìn mà tựa như đầu roi có mắt vậy, nhằm đúng đầu mũi của y điểm tới.

Cũng lúc đó, nàng giơ hai ngón tay trỏ và giữa ở bàn tay trái nhằm người Lợi Hanh đâm luôn bảy thế, toàn nhằm các yếu huyệt của lục hiệp đâm tới.

Lợi Hanh đành phải cúi mình tránh né.



Lúc ấy trong lều trúc của Minh giáo có tiếng kêu "bộp" và "loong coong" loạn xạ.

Thì ra Dương Tiêu đang đứng cạnh Chu Ðiên, nhanh tay cầm luôn cái bàn gỗ lên chống đỡ thế roi của Chỉ Nhược.

Roi của nàng đánh trúng mặt bàn, chiếc bàn vỡ tan, những mảnh gỗ bay tung lên và chén tách trong bàn cũng bị bắn tứ tung.



Chỉ Nhược đánh không trúng, không thèm đếm xỉa đến Chu Ðiên nữa, lại quay roi lại tấn công Lợi Hanh.

Liên Châu đứng xem một hồi mà không tìm ra được chỗ tinh yếu của thế roi này.

Lợi Hanh lúc đó đã dở hết những thế kiếm tinh vi của sư phụ truyền cho rồi.



Ðột nhiên roi của Chỉ Nhược quay thành những cái vòng vừa to vừa nhỏ, vây Lợi Hanh vào trong, những vòng đó cũng một phương hướng với đường kiếm của Lợi Hanh.

Nội lực trên kiếm của Lợi Hanh bị roi của nàng lôi đi một cái, thế là lục hiệp không sao tự chủ được, liền quay luôn mấy vòng.

Chỉ thấy ánh sáng thấp thoáng một cái, trường kiếm đã rời khỏi tay lục hiệp, và roi của nàng như con mãng xà, cuốn chặt lại, nhằm đầu ót của Lợi Hanh đụng tới.



Liên Châu tung mình nhảy lại xả thân chụp lấy ngọn roi, Chỉ Nhược liền giơ chân đá một cái vào ngang hông của Liên Châu.

Ðang lúc nguy hiểm đó, có một người bên cạnh nhảy tới, dơ cánh tay vượn ra, chiếc roi dài của Chỉ Nhược kêu vù vù mấy tiếng đã cuốn chặt vào cánh tay của người đó. Người đó chính là Vô Kỵ đã dùng Càn Không Ðại Nã Di tâm pháp chuyển sức mạnh của cây roi vào cánh tay mình.



Chỉ Nhược biến đổi thế võ nhanh kỳ lạ, tay phải buông cán roi ra, song chưởng hợp lại tấn công luôn vào ngực Vô Kỵ.

Nếu Vô Kỵ làm tản mát kình lực của đối phương đi, thì sức song chưởng sẽ đánh trúng mặt Lợi Hanh, và tay phải của chàng sẽ bị nhuyễn tiên quấn chặt không cởi ra được, vì vậy chàng đành phải giơ tả chưởng ra chống đõ chưởng của Chỉ Nhược.

Không ngờ hai người ba chưởng chạm nhau, Vô Kỵ thấy trong chưởng của Chỉ Nhược không có một chút kình lực nào hết.

Chàng kinh hãi vô cùng nghĩ thầm:

- Nguy tai, một thiếu nữ trẻ tuổi và yếu ớt như nàng, so kình lực với một danh thủ của phái Võ Ðang là lục sư thúc của mình, nàng đã đấu tới hai trăm hiệp, bây giờ mình lại đẩy kình lực sang, nàng phải chết ngay tại chỗ.

Dù chàng với Chỉ Nhược có rất nhiều sự lôi thôi với nhau, nhưng dù sao chàng vẫn không quên được tình cũ.

Trong lúc nguy cấp đó, chàng biết võ công của Chỉ Nhược không kém gì mình mấy và cũng có thể nói là một cường địch chưa từng thấy trong đời mình nên chàng không dám khinh thường chút nào, chàng liền giở mười thành công lực ra, nhưng khi chưởng lực chàng vừa phát ra thì đã cảm thấy đối phương hết sức, nên chàng lại thâu ngay chưởng lực lại. Thâu như thế là một hành động tối kỵ nhất trong võ lâm, không khác gì tự đem mười thành công lực đánh vào bổn thân mình.

Huống hồ lúc đó chỉ còn một sợi tóc là sức của chàng dồn sng chưởng của Chỉ Nhược rồi, tất nhiên sức lực lúc bấy giờ phải mạnh khôn tả.

Nhưng lúc này Vô Kỵ đã có thể khiến nội lực của mình tự do thâu về mười thành công lực đó, thì đột nhiên thấy chưởng lực của đối phương như nước hồng thủy vỡ đê, dồn dập đổ sang.

Chàng giật mình kinh hãi biết là trúng phải kế gian của Chỉ Nhược, nên ngực của chàng bị ngay song chưởng của Chỉ Nhược đánh trúng kêu đến "bùng" một tiếng.

Chưởng lực của chàng và chưởng lực của Chỉ Nhược, chưởng lực của hai tay cao thủ cùng đánh xuống một lúc, tuy chàng có Cửu Dương thần công bảo vệ thân thể thực nhưng cũng chịu đựng không nổi, huống hồ chưởng lực của Chỉ Nhược lại thừa cơ tấn công.



Chỉ Nhược lại giơ năm ngón tay phải ra định tấn công tiếp.

Lúc ấy Liên Châu bị nàng đá trúng yếu huyệt không sao cử động được.

Lợi Hanh định nhảy xổ tới cứu viện, nhưng cũng không kịp, cả hai đều yên trí Vô Kỵ không sao thoát khỏi tai ách, nhưng giữa lúc ấy, Chỉ Nhược trông thấy cái sẹo trước ngực chàng, liền nghĩ đến chuyện xưa ở trên Quang Minh đỉnh, chính mình dùng ỷ Thiên Kiếm đâm thủng ngực chàng.



Ðột nhiên lương tâm nàng xuất hiện, năm ngón tay phải lúc đó chỉ còn cách ngực chàng nửa thước, trong lòng nàng nghĩ thầm:

- Lúc đó ta thừa lệnh sư phụ đâm chàng. Chàng không tránh né gì cả. Ngày hôm nay vì không muốn đả thương ta, nên chàng mới để cho ta đắc thắng, chẳng lẽ ta lại đang tâm giết chàng như vậy hay sao?



Vì vậy, Vô Kỵ ngửa người về phía sau, hai mắt tối sầm, mồm hộc máu tươi ra.

Chỉ Nhược biết nếu dùng tài ba thực sự để đối địch thì mình không địch nổi Vô Kỵ, bây giờ nàng thấy mình đánh lén mà được thành công, liền giơ tay ra, năm ngón tay chộp vào ngực Vô Kỵ.



Tuy bị thương nặng, nhưng Vô Kỵ chưa rối trí, thấy Chỉ Nhược thò tay ra chộp ngực mình, nếu để cho nàng chộp trúng thì thế nào cũng bị thủng ngực ngay, chàng liền cố gắng xê dịch người sang mấy tấc.

Liền có tiếng kêu "soẹt" năm ngón tay của nàng đã cào rách áo trước ngực của chàng da thịt lộ ra tức thì.



Nàng đang chần chừ thì Nhất Tiếu, Dương Tiêu, Lợi Hanh và Phạm Dao bốn người cùng nhảy xổ tới.

Nhất Tiếu đứng ở trước Vô Kỵ chống đỡ, Pham Dao Dương Tiêu chia làm hai bến tấn công Chỉ Nhược còn Lợi Hanh thì ẳm Vô Kỵ rời khỏi chỗ đó.



Quảng trường loạn xạ, đệ tử của phái Nga Mi và tăng chúng của phái Thiếu Lâm đều hò hét om sòm, tay cầm khí giới nhảy xổ lại.

Dương Tiêu với Phạm Dao thấy Vô Kỵ đã thoát hiểm, nên chỉ đấu với Chỉ Nhược thêm vài hiệp rồi ngưng lại không dám tiếp tục nữa.

Còn Nhất Tiếu thì đỡ Liên Châu trở về lều trúc.



Ðệ tử của phái Nga Mi và Thiếu Lâm thấy trong quảng trường đã ngừng đấu thì cũng rút lui luôn.

Ðáng lẽ Triệu Minh cũng chạy tới tiếp viện nhưng vì thân pháp nàng không nhanh bằng Dương Tiêu, Nhất Tiếu hai người nên vừa đi tới giữa đường đã gặp Lợi Hanh ẳm Vô Kỵ mặt nhợt nhạt, mồm dính đầy máu tươi.



Vô Kỵ thấy nàng liền gượng cười nói:

- Không sao cả, vận khí qua loa là khỏi ngay.



Mọi người đỡ chàng vào trong lều trúc để chàng ngồi xuống, chàng liền dẫn Cửu Dương thần công ra để điều trị vết thương.



Chỉ Nhược liền nói:

- Còn vị anh hùng nào ra đây chỉ giáo nữa không?



Phạm Dao liền nai nịt, lớn tiếng bước đi ra, Vô Kỵ liền gọi:

- Phạm Hữu Sứ, tôi hạ lệnh, Hữu Sứ đừng ra chiến đấu nữa. Chúng ta... chúng ta. .. chịu thua...



Chàng nói tới đó lại hộc hai hụm máu tươi ra.

Phạm Dao không dám trái lệnh giáo chủ, vì nếu cứ cưỡng lệnh Vô Kỵ mà ra đấu thì Vô Kỵ thế nào cũng tức giận và vết thương sẽ nặng hơn.

Huống hồ đã ra dự chiến thì phải tận tâm tận lực mà đem tính mạng ra oan uổng như vậy không có ích gì cho bổn giáo cả.



Chỉ Nhược đứng ở giữa quảng trường nói hai lượt.

Vừa rồi Vô Kỵ thâu sức lại, tự đả mình bị thương, chỉ có chàng với Chỉ Nhược hai người biết thôi, chứ người ngoài làm sao biết được, cứ tưởng Chỉ Nhược dùng thế võ quái dị nên mới đánh bại được Vô Kỵ.

Còn Chỉ Nhược tha chết cho Vô Kỵ thì ai ai cũng trông thấy rõ hết và họ thấy nàng là một cô bé trẻ tuổi như vâỵ mà đánh bại được ba cao thủ nhất đẳng trong võ lâm như thế, thực không sao tưởng tượng được.



Trong quần hùng tuy có nhiều người võ công tuyệt nghệ, nhưng tự nghĩ mình không sao bằng được Liên Châu, Lợi Hanh và Vô Kỵ ba người, mà ba người đó còn không địch nổi nàng thì mình có nhảy ra cũng chỉ toi mạng thôi.

Chỉ Nhược đứng ở giữa quảng trường gió thổi tà áo bay phất phới, trông như một tiên nữ.

Mấy nghìn anh hùng hảo hán bốn mặt tám phương không ai dám nghênh chiến hết.



Chỉ Nhược đợi chờ giây lát không thấy ai ra khiêu chiến, lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðương liền bước ra, chắp tay chào và nói:

- Tống phu nhân, người trưởng môn của phái Nga Mi võ nghệ lấn át quần hùng, võ công đệ nhất thiên hạ, vậy còn vị anh hùng nào không phục không ?



Lão hóa thượng hỏi luôn ba tiếng, không ai dám trả lời là không phục hết, nên liền nói tiếp:

- Theo đúng nghị quyết của đại hội thì Kim Mao Sư vương Tạ Tốn sẽ giao cho Tống phu nhân của phái Nga Mi xử trí. Còn Ðồ Long bảo đao hiện ở trong tay ai cũng xin đưa ra cho Tống phu nhân giữ nốt. Ðó là quyết định chung của quần hùng, không ai được dị nghị hêt.



Vô Kỵ đang điều hơi vận sức, cố dồn Cửu Dương chân khí để chữa vết thương dần dần đã tiến tới mức phản hư không minh trở về hư vô, đầu óc trong suốt thông minh thì bỗng nghe thấy lão hóa thượng nói Kim Mao Sư Vương giao cho Tống phu nhân xử trí, chàng bỗng rùng mình một cái, suýt tí nữa lại hộc máu tươi ra.



Triệu Minh ngồi cạnh trông nom, thấy chàng đột nhiên rùng mình, mặt biến sắc, thì biết ngay chàng đang nghĩ ngợi gì rồi, liền ai ủi rằng:

- Vô Kỵ đại ca, nếu sư phụ giao cho chị Chỉ Nhược xử trí thì thật là may mắn. Vừa rồi chị ấy không nhẫn tâm giết chết đại ca đủ thấy chị ấy vẫn còn tình ý với đại ca. Nàng còn mong nối lại tình cũ với đại ca thì khi nào lại đang tâm giết nghĩa phụ, đại ca cứ yên tâm mà chữa vết thương đi.



Vô Kỵ thấy lời Triệu Minh nói cũng có lý, nên trong lòng mới an tâm, lúc ây mặt trời đã lặn, trong quảng trường tối dần.

Lão hòa thượng lại lên tiếng nói:

- Kim Mao sư vương bị giam giữ ở Hậu Sơn, ngày hôm nay trời đã tối rồi, chắc các vị cũng đói bụng, vậy để đến trưa mai chúng ta tụ họp nơi đây, lão tăng sẽ dẫn Tống phu nhân lên chỗ đó mở cửa giai tù, lúc ấy chúng ta lại kiến thức võ công cái thế vô song của Tống phu nhân.



Vô Kỵ, Dương Tiêu, Phạm Dao cùng đưa mắt nhìn Triệu Minh một cái và nghĩ thầm:

- Quả nhiên cô này đoán không sai, phái Thiếu Lâm ngấm ngầm âm mưu quỉ quyệt, võ công của Chỉ Nhược dù có mạnh đến đâu cũng không thể nào đánh bại được ba vị cao tăng đó, có lẽ nàng sẽ toi mạng trên đỉnh núi, và sau chót Thiếu Lâm sẽ xưng hùng xưng bá.



Lúc ấy Chỉ Nhược đã về tới lều trúc xem vết thương Thanh Thư.

Quần hùng thấy Chỉ Nhược tuy cướp được cái tên thiên hạ đệ nhất võ công, nhưng việc lớn ở đây vẫn chưa kết liễu, vì vậy mỗi người có một ý riêng, không ai muốn xuống núi cả.

Lão hóa thượng lại nói tiếp:

- Các vị anh hùng hãy nghe đây, các vị đến bổn chùa đề là khách của chùa Thiếu Lâm, nếu giữa các vị có sự gì ân oán hay lôi thôi riêng của mình thì xin nể tệ phái tạm nhịn nhất thời, xin chớ có ở trên núi Thiếu Lâm mà giải quyết với nhau, bằng không phái Thiếu Lâm chúng tôi sẽ coi như các vị khinh miệt chúng tôi đấy. Qúi vị cơm nước xong, cứ tự do du ngoạn, nhưng phía sau núi là tàng kinh và nơi truyền thụ võ công của tệ phái, xin quý vị tự trọng mà ngừng bước cho.



Phạm Dao liền ẳm Vô Kỵ trở về lều trúc của Minh giáo tự dựng lấy. Tuy bị thương nặng nhưng Vô Kỵ đã uống chín viên linh đơn do chàng tự chế và đã dùng Cửu Dương chân khí để chuyển vận sức thuốc, nên đến canh hai đêm đó, chàng thổ ra ba khẩu máu bầm. Nội thương của chàng như thế là khỏi hết.



Dương Tiêu, Phạm Dao, Liên Châu, Lợi Hanh các người vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, đều khen ngợi nội công chàng thật là hiếm có và cũng chưa nghe nói đến bao giờ. Người thường bị thương như thế, dù có được cao thủ chữa cho, thì ít nhất cũng phải vài ba tháng mới có thể khỏi được. Thế mà với chàng, chỉ có hai ba tiếng đồng hồ đã lành mạnh ngay. Nếu các người không đích mắt trông thấy thì không bao giờ dám tin chuyện này là thực.



Ăn xong hai bát cơm, Vô Kỵ tĩnh dưỡng giây lát rồi nói:

- Tôi phải ra ngoài một lát.



Vô Kỵ ra khỏi lều trúc, ngửng mặt lên nhìn trời, chỉ thấy một vừng trăng sáng và mấy ngôi sao lơ thơ thôi.

Chàng hít một hơi thật dài, thấy chân khí trong người lưu chuyển dễ dàng, tinh thần phấn chấn, liền đi tới chùa Thiếu Lâm, hỏi nhà sư chi khách rằng:

- Tại hạ có việc muốn gặp người trưởng môn của phái Nga Mi phiền đại sư dẫn đường cho.



Tri khách tăng ấy thấy là giáo chủ Minh giáo, kinh hãi vô cùng, vội cúi mình đáp:

- Dạ, dạ, tiểu tăng xin dẫn đường, mời Trương giáo chủ đi sang lối này.

Nói xong y dẫn Vô Kỵ đi sang phía Tây, đi chừng hơn dặm, liền chỉ mấy căn nhà nhỏ và nói:



Phái Nga Mi ở trong mấy căn nhà kia, đêm khuya tiểu tăng không tiện tới gần.



Sự thực là y sợ Vô Kỵ lại đấu với Chỉ Nhược, mình bị vạ lây.

Vô Kỵ vừa cười vừa nói:

- Nếu đại sư trở về nói chuyện này cho mọi người hay, thế nào cũng kinh động tới họ, nên tôi phải phiền đại sư ở đây chờ đợi với tôi cho tới nửa đêm.



Tri khách tăng vội đáp:

- Giáo chủ cứ yên tâm, tiểu tăng không nói cho ai hay đâu.



Nói xong, y vội quay mình đi luôn.

Ði tới trước căn nhà cách chừng một dặm, chàng đã thấy trong bóng tối có hai nữ nhi phi thân tới, tay cầm trường kiếm, ngăn cản lối đi và quát hỏi:

- Ðêm khuya khoắt, vị nào giá lâm nơi đây?



Vô Kỵ chắp tay vái chào và nói:

- Trương Vô Kỵ của Minh giáo, yêu cầu được yết kiến với người trưởng môn của quý phái là Tống phu nhân.



Hai nữ nhi thấy Trương Vô Kỵ đều giật mình kinh hãi.

Người lớn tuổi hơn liền đáp:

- Trương... Trương giáo chủ, xin hãy tạm chờ đợi để tôi... vào bẩm báo.



Y thị tuy cố gượng trấn tĩnh, nhưng tiếng nói run run quay đi được mấy bước, đã vội lấy cái còi trúc ra thổi luôn.

Ngày hôm nay phái Nga Mi khoái chí hết sức, người trưởng môn đánh bại ba vị cao thủ đương thời trước mắt quần hùng như vậy khiến cho mấy ngàn tu mi nam tử không một ai dám ra khiêu chiến hết.

Quả thực là một đại sự, từ khi khai lập môn phái đến giờ chưa hề có lần nào được vẻ vang như vậy cả.



Nhưng ngày hôm đó, phái Nga Mi giết hai trưởng lão của Cái Bang, đánh bại hai vị đại hiệp của Võ Ðang và đả thương giáo chủ Minh giáo, vì vậy gân hấn với rất nhiều người. Huống hồ Chỉ Nhược được tôn là người giỏi võ công số một tấ nhiên sẽ có không biết bao anh hùng hờn giận và ghen ghét. Vì vậy nàng phải phái rất nhiều đệ tử canh gác phòng bị. Khi nữ ni thổi còi sáo lên, bốn chung quanh liền có hai mươi mấy người cầm khí giới nhảy ra, bảo kiếm sáng quắc, đứng bao vây chung quanh.

Vô Kỵ không thèm đếm xỉa gì tới, cứ khoanh tay đứng yên tại chỗ.



Nữ ni vào trong nhà bẩm báo xong, một lát sau lại quay mình trở ra và nói:

- Tệ trưởng môn nói, nam nữ thọ thọ bất thân, đêm hôm khuya khoắt không tiện tiếp kiến, xin công tử hãy quay trở về.



Vô Kỵ đáp:

- Tại hạ đến đây là định chữa cho Tống Thanh Thư thiếu hiệp thôi, chứ không có việc gì khác hết.



Nữ ni nọ lại ngẩn người ra, rồi lại vào bẩm báo, một lát sau mới ra trả lời rằng:

- Người chưởng môn của chúng tôi xin mời giáo chủ vào.



Vô Kỵ vỗ hai bên hông để tỏ ra mình không đem theo khí giới, rồi theo nữ ni vào trong lều. Chàng thấy Chỉ Nhược đang ngồi một bên, lấy tay chống má, ngẩn người ra nghĩ ngợi, thấy Vô Kỵ vào mà không thèm quay đầu lại.

Nữ ni rót nước để lên bàn xong, lui ngay và khép cửa lại.



Trên sảnh không có người khác, chỉ có một ngọn nến trắng, lúc tỏ lúc mờ chiếu vào người Chỉ Nhược.

Lúc ấy Chỉ Nhược mặc áo màu xanh nhợt, trông lại càng ảm đạm thêm.

Vô Kỵ mủi lòng khẽ hỏi:

- Vết thương của Tống sư ca ra sao? Ðể tôi vào thử xem.



Chỉ Nhược vẫn không quay đầu lại, với giọng lạnh lùng đáp:

- Xương đầu của y đã bị chấn vỡ, thương thế rất nặng, có lẽ không thể sống được, không biết có qua khỏi đêm nay hay không?

- Ðể tôi tận tâm cứu chữa xem.

- Tại sao giáo chủ lại cứu y?

- Tôi không nên không phải với phu nhân, trong lòng hổ thẹn vô cùng, huống hồ ngày hôm nay lại được phu nhân nương tay tha chết cho. Sư ca bị thương tất nhiên tôi phải tận lực cứu chữa mới phải.

- Giáo chủ nương tay trước, tưởng tôi không biết sao? Nếu chữa khỏi Tống đại ca thì muốn tôi đền đáp cái gì?

- Một mạng đổi lấy một mạng.



Chỉ Nhược chỉ tay vào trong nhà và nói tiếp:

- Y nằm trong kia.



Vô Kỵ ngó vào trong phòng, thấy trong đó tối đen như mực, liền cầm nến đi vào.

Chỉ Nhược trước sau vẫn ngồi chống tay như cũ, không cử động chút nào.

Vô Kỵ vén mùng lên, thấy Thanh Thư hai mắt lồi ra, mặt mũi méo mó, trông rất rùng rợn, hơi thở yếu ớt người đã mê man bất tỉnh.

Vô Kỵ liền thăm mạch, thấy mạch của y rất hỗn loạn, lúc nhanh lúc chậm, chân tay mình mẩy lạnh ngắt, nếu không chữa ngay, quả thật không sao qua khỏi đêm nay.



Chàng rờ xương đầu của y xem, thấy trán và sau ót có bốn miếng xương bị nứt, đủ thấy song quyền của Liên Châu mạnh biết bao, nếu Thanh Thư nội công không có căn bản thì đã chết ngay tại chỗ rồi.

Chàng buông màn xuống, để nến lên trên bàn, ngồi trên ghế trúc nghĩ ngợi cách cứu chữa.



Chàng nhận thấy chỉ có một thành hy vọng cứu được Thanh Thư thoát chết.

Nghĩ ngợi giây lát, chàng đi ra phòng nói với Chỉ Nhược rằng:

- Tống phu nhân, không biết tôi có thể cứu được Tống đại ca thoát chết không, tôi không dám cam đoan, nhưng để tôi chữa thử xem.



Chỉ Nhược đáp:

- Nếu giáo chủ không cứu được y, có lẽ trên thế gian này không ai có thể cứu y thoát chết.

- Dù có cứu được Tống sư ca thoát chết, mặt mũi và võ công của sư ca có lẽ cũng không thể như cũ được.

- Giáo chủ không phải là thần tiên, nhưng tôi biết giáo chủ sẽ tận lực cứu chữa cho y sống để không hổ thẹn với lương tâm và yên trí đi làm phò mã của triều đình.



Vô Kỵ ngạc nhiên vì mình không có ý định ấy, nhưng chàng cũng không muốn cãi lại, chỉ trở vào trong phòng điểm tám nơi yếu huyệt của Thanh Thư, rồi mới nắn những chỗ xương bị nứt rạn.

Sau đó, chàng móc túi lấy một cái hộp vàng ra, lấy móng tay khêu một ít thuốc cao đen nhánh bỏ vào lòng bàn tay, nhào nắn cho thật đều, rồi khẽ bôi lên đầu của Thanh Thư. Thuốc cao đen đó là Hắc Ngọc Ðoạn Tục cao, là một thánh dược của chùa Thiếu Lâm bên Tây Vực dùng để nối xương cứu thương.

Năm xưa, Triệu Minh đã tặng cho chàng cái hộp này dùng để cứu Lợi Hanh và Ðại Nham hai người, còn thừa chàng vẫn giữ trong người.

Ðồng thời chàng lại còn vận Cửu Dương chân khí dồn sang người Thanh Thư để dẫn sức thuốc đi tới chỗ bị thương.