tintin27
06-13-2009, 01:27 AM
Hồi 74 - A Tử Tranh Giành Chức Chưởng Môn
A Tử lúc thấy Du Thản Chi mới đánh một chiêu đã hạ được Vô ác bất tác Diệp Nhị Nương liền bảo gã đối phó với Ðinh Xuân Thu. Không ngờ Ðinh Xuân Thu tới nơi, gã vẫn không lên tiếng. Nàng đui mắt không nhìn thấy gì, nghĩ bụng chắc Ðinh Xuân Thu thấy mình đi liền với một chàng thanh niên công tử, phải lấy làm kỳ dị.
Ðinh Xuân Thu sự thật trong lòng rất lấy làm kỳ lạ. Lão đứng ngoài xa bảy tám thước, cặp mắt loang loáng nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi đã tháo cái lồng sắt trên đầu ra, những vết thương đã đóng vẩy. Hiện giờ ba phần giống người, bảy phần giống quỉ, trông tướng mạo rất là khủng khiếp. Gã ngồi trên phiến đá run lên bần bật.
Ðinh Xuân Thu tuy biết nhiều hiểu rộng, thế mà cũng không hiểu được vụ này.
Lão trông gã hồi lâu, rồi cất tiếng hỏi:
- Các hạ là ai?
A Tử nghĩ thầm:
- Ðinh Xuân Thu quả nhiên chưa biết Vương Tinh Thiên. Mình nghe giọng lão nói ra chiều sợ sệt. Như thế đủ hiểu Vương Tinh Thiên khí vũ hiên ngang, tướng mạo phi phàm.
Nghĩ vậy nàng rất yên tâm, chỉ chờ Du Thản Chi trả lời. Nhưng chờ hồi lâu vẫn chẳng thấy gã lên tiếng.
Nguyên Du Thản Chi vừa thấy Ðinh Xuân Thu tới nơi đã cuống cuồng, khi nào còn dám mở miệng.
A Tử bật lên tiếng cười khanh khách hỏi:
- Ðinh Xuân Thu! Ngươi chưa thấy chàng công tử này lần nào phải không?
Ðinh Xuân Thu nghe A Tử thốt nhiên dám đổi giọng dám kêu gọi họ mình thì trong lòng cả giận. Nhưng giọng nói ả có vẻ ỷ mình, lão không buông cơn giận cho nổi lên, vẫn ung dung hỏi:
- Ta chưa biết qua, y là ai vậy?
A Tử cười đáp:
- Vị này là Vương Tinh Thiên, chưởng môn nhân phái Cực Lạc. Ngươi đã nghe đến tên bao giờ chưa?
Tinh Tú lão quái thộn mặt ra nghĩ ngợi: Trong võ lâm rất nhiều môn phái, nhưng chưa từng nghe đến phái Cực Lạc bao giờ. Lão tức mình quát lên:
- Phái gì là phái Cực Lạc? Con này chỉ nói càn!
A Tử lạnh lùng đáp:
- Ngươi là người hủ lậu thì biết gì mà nói? Vương công tử ơi! Bất tất tranh luận với hắn làm chi? Công tử động thủ đi thôi!
Ðinh Xuân Thu càng lấy làm kỳ, hỏi:
- Mi biểu gã động thủ cái gì?
A Tử đáp:
- Ngươi là chưởng môn nhân phái Tinh Tú đã lâu năm, chắc là ngán lắm rồi! Ta muốn thay ngươi đảm đương chức đó.
Ðinh Xuân Thu vừa tức giận lại vừa buồn cười hỏi:
- Ngươi muốn ta nhường cho ai làm chức chưởng môn phái Tinh Tú?
A Tử chỉ vào mũi mình đáp:
- Dĩ nhiên là ta! Ngươi có thể sụp lạy xin làm môn hạ ta và kêu ta bằng sư phụ!
Ðinh Xuân Thu không nhịn được nữa, thét lên một tiếng, lão lạng người tiến gần lại và dơ ngón tay như móc câu chụp xuống đỉnh đầu A Tử. Tay trái lão hướng ra ngoài thủ thế, tựa hồ như phát chưởng đề phòng bị Du Thản Chi đột kích.
Du Thản Chi lúc trước không dám lên tiếng, bây giờ thấy Ðinh Xuân Thu hung hăng xông lại, vội la lên:
- Dừng tay!
Trong lòng gã kinh hãi vô cùng, tiếng nói khác hẳn đi.
Ðinh Xuân Thu vừa nghe Du Thản Chi lên tiếng, đã biết ngay nội công gã cực cao, hẳn là một nhân vật ghê gớm. Lão vội lùi lại nửa bước, xoay tay chụp xuống Du Thản Chi. Du Thản Chi trong lúc nguy cấp nghĩ thầm:
- Mình ra tay cũng chết mà không ra tay cũng chết. Gã liền nhắm mắt lại dơ hai tay lên phóng nhanh về phía trước. Hai chưởng của gã phóng bừa ra, chẳng có lề lối nào hết. Nhưng một luồng hàn phong dồn dập quật tới đối phương, nội lực tràn ra ầm ầm.
Tinh Tú lão quái giật mình vội thu chiêu về, bướt tạt ngang hai bước rồi quát hỏi:
- Các hạ là ai? Du Thản Chi giương mắt lên nhìn thấy Ðinh Xuân Thu đã bước lùi ra, gã được thoát chết, tưởng là rất may cho mình.
Lúc đó gã muốn quì xuống để van xin lão tha mạng, thì bỗng nghe A Tử kêu lên:
- Vương công tử! Công tử mới ra một chiêu đã bức bách hắn phải lùi lại. Sao không thừa thắng tấn công đi?
Du Thản Chi hoang mang hỏi:
- Tại hạ... bức bách hắn phải lùi lại ư?
Ðinh Xuân Thu vừa tiếp chưởng lực của Du Thản Chi đã thấy nội lực đối phương rất quái lạ, mà là một thứ nội lực lão đã quen biết.
Lão chợt nghĩ ra, bật lên tiếng cười quái hỏi:
- Té ra các hạ là sư trưởng thằng nhỏ đầu sắt phải không?
Du Thản Chi chưa kịp trả lời thì A Tử đã hỏi:
- Vương công tử! Thằng nhỏ đầu sắt là ai vậy?
Du Thản Chi ấp úng đáp:
- Tại hạ có... một tên đồ đệ... đầu gã lợi hại lắm! Ðinh Xuân Thu đã bị khổ sở vì gã... nên hắn nhớ lại...
A Tử cả mừng ngắt lời:
- Té ra lão quái này thua cả đồ đệ Vương công tử. Thế thì ta nắm chắc chức chưởng môn phái Tinh Tú rồi!
Du Thản Chi sợ quá, đầu gã cứng nhắc, gã miễn cưỡng quay lại nhìn, thấy râu tóc Ðinh Xuân Thu đứng dựng cả lên, gã nghĩ thầm:
- Bữa nay tới số rồi! Mình còn sống được khắc nào hay khắc ấy.
Ðinh Xuân Thu đã vận chất độc ra lòng bàn tay, đáng lý phát chưởng ra rồi, nhưng trong bụng vẫn còn e dè. Lão tưởng đối phương là bậc sư trưởng Du Thản Chi. Lão đã cùng Du Thản Chi đối chưởng một lần xuýt bị nguy. Lần này dĩ nhiên lão ngấm ngầm khiếp sợ. Giả tỉ không có A Tử đứng bên thì lão đã kiếm lời rút lui rồi. Nhưng A Tử đã buông lời hỗn xược đòi tranh đoạt chức chưởng môn phái Tinh Tú, lại còn muốn bắt lão quì lạy xin làm môn hạ. Chính lão đã giết thầy phản đạo, và A Tử là đồ đệ lão thì biết đâu nàng chẳng làm được như vậy? Vì thế mà lão không dám bỏ đi.
Du Thản Chi cùng Ðinh Xuân Thu vẫn ở vào tình thế đối lập mà chưa ai hành động. Du Thản Chi trong lòng kinh hãi, tay chân nhũn ra, đã mấy phen toan quỳ xuống lạy lục. Tuy gã miễn cưỡng nhẫn nại, mà hai chân gã run lên bần bật, không sao giữ vững lại được.
Tinh Tú lão quái cũng kinh hãi chẳng kém gì. Lão không biết rõ gốc gác đối phương, nên chần chừ chẳng dám ra tay.
Lúc này Du Thản Chi càng run mạnh hơn.
Ðinh Xuân Thu lại ngờ là đối phương đang vận động pháp thuật gì ghê gớm, vội lùi lại một bước.
Trong giây lát này, lão nghĩ nhiều lắm. Lão nhớ lại tình hình lúc đối chưởng cùng Du Thản Chi và hiển nhiên gã đã thắng mình. Khi đó gã lại xin tha mạng, lão đã đem lòng ngờ vực là gã cố ý bịp mình. Bữa nay sư trưởng Du Thản Chi đột nhiên xuất hiện, không chừng y cho Du Thản Chi đến trước thăm dò. Lão nghi ngờ cả vụ Du Thản Chi cướp A Tử đem đi không chừng cũng vì lẽ mưu đoạt chiếc Bích Ngọc Vương Ðỉnh. Tinh Tú lão quái ngẫm nghĩ một hồi, cặp lông mày lão rủ thấp và thấy mình suy tưởng rất đúng, gã đã hơi yên dạ, nhưng toàn thân vẫn run như cầy sấy.
A Tử không trông thấy gì, nàng ngẹo cổ lắng nghe thì tuyệt không tiếng động nào cả, ngoài tiếng run bần bật.
Nàng rất lấy làm kỳ hỏi:
- Vương công tử! Ai phát run vậy?
Du Thản Chi vội đáp:
- Kh...ô...ng... có ai r...run cả.
Người gã đang run bần bật nên tiếng nói thành nhát gừng.
A Tử thất kinh hỏi:
- Vương công tử! Tại sao công tử phát run?
Du Thản Chi đáp:
- Kh...ô...ng phải... Tại hạ vận... c...ô...ng đấy!
A Tử hỏi:
- Sao công tử chưa ra tay?
Du Thản Chi nuốt nước miếng nói liền một hơi:
- Bây giờ tại hạ ra tay đây!
Gã vận hết khí lực từ từ dơ tay lên.
Ðinh Xuân Thu thấy đối phương dơ tay lại càng khiếp sợ. Tay trái để trước ngực, tay phải thủ thế nghinh địch.
Du Thản Chi dơ tay lên đã cảm thấy khó khăn, gã phóng chưởng ra chẳng có chút khí lực nào cả, gã lại hạ tay xuống. Người gã vẫn run rẩy không đứng vững.
Ðinh Xuân Thu trong lòng hoảng sợ nghĩ thầm:
- Chưởng pháp các môn phái mình đều biết cả, mà chưa thấy lối nào lại người run lẩy bẩy quái lạ thế này! Trong óc lão thoáng nẩy ra ý nghĩ: Nếu đối phương ra tay thì mình tự nhiên khó lòng dàn xếp. Hay hơn hết là đừng để xảy ra cuộc động thủ. Ðầu đuôi vụ này chỉ ở mình con A Tử.
Nghĩ vậy lão lùi lại một bước, cất tiếng gọi:
- A Tử!
A Tử cười đáp:
- Ðinh Xuân Thu phải chăng ngươi chịu bái ta làm thầy?
Ðinh Xuân Thu giằn giọng nói:
- A Tử! Mi nên biết rằng ta đây là thiên hạ vô địch. Nếu mi còn ăn nói càn rỡ tức là tự chuốc lấy cái nhục vào mình. Sao không sớm tỉnh ngộ, ta sẳn lòng bỏ qua đi cho, không cứu xét đến nữa.
A Tử là người rất thông minh. Nàng biết Ðinh Xuân Thu tuy giọng nói ngang tàng nhưng kỳ thực trong lòng rất sợ hãi, đắc ý cười ha hả nói:
- Nếu bản lãnh ngươi thiên hạ vô địch, sao không ra tay đánh chết Vương công tử này đi, rồi bắt ta dẫn qua Nam Kinh nước Liêu để tìm Bích Ngọc Vương Ðỉnh đem về Tinh Tú, có phải thích không? Sao còn do dự không làm?
Ðinh Xuân Thu tức giận, sắc mặt xám ngắt, trừng mắt nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi xem chừng Ðinh Xuân Thu ra chiều khiếp sợ thì nghĩ bụng:
- Lão này thấy bộ mặt mình mà phải khủng khiếp, mình mong lão sợ không chịu được giòng tuốt càng hay.
Nghĩ vậy, gã đâm liều hỏi:
- A Tử muốn làm chưởng môn phái Tinh Tú, sao ngươi không nhường cho nàng?
Ðinh Xuân Thu nghĩ bụng:
- Chẳng lẽ vì sợ câu nói của gã mà đem dâng chức chưởng môn cho người? Hay dở gì ta cũng thử võ công gã xem sao đa. Nếu quả mình không địch nổi bấy giờ hãy bỏ chạy cũng không muộn. Nghĩ vậy lão cười nhạt không nói gì nữa, rồi từ từ đưa bàn tay về phía trước.
Du Thản Chi thốt nhiên thấy Ðinh Xuân Thu đưa tay ra trống ngực đánh thình thình, mồ hôi chảy đầm đìa. Hai chân gã nhũn ra không tự chủ được nữa, gã ngồi phệt xuống đất.
Ðinh Xuân Thu thấy đối phương ngồi phệt xuống liền phóng chưởng ra nhanh hơn.
Du Thản Chi khiếp sợ la lên một tiếng rồi ngã lộn đi mấy vòng. Chưởng lực đối phương đánh"sầm"một tiếng, mặt đất thụt xuống thành một cái hố sâu.
Du Thản Chi toan đứng dậy chạy, nhưng thấy chưởng lực Ðinh Xuân Thu mãnh liệt quá, gã sợ hết hồn, người gã mềm nhũn ra không đứng lên được nữa.
A Tử nghe chừng nguy biến vội hỏi:
- Vương công tử! Công tử làm sao vậy?
Du Thản Chi nhăn nhó cười đáp:
- A Tử! Cái chức chưởng môn phái Tinh Tú của cô nương xem chừng...
Ðinh Xuân Thu không chờ cho Du Thản Chi dứt lời, lão đã phóng chưởng thứ hai ra.
Du Thản Chi lăn người về phía sau để tránh.
Ðinh Xuân Thu nghi ngờ không phóng chưởng ra nữa, lão quát hỏi:
- Sao ngươi không trả đòn?
A Tử cũng hỏi:
- Sao công tử không phản kích?
Du Thản Chi nằm nhũn ra ở dưới đất. Gã sợ quá nói không ra tiếng. Chưởng lực của Ðinh Xuân Thu lại dần dần ập tới càng làm cho gã kinh hồn bạt vía. Gã co dúm người lại gục đầu xuống dấu vào tận kẽ nách.
Trong lúc chớp nhoáng này, Du Thản Chi sực nghĩ ra một thế quái dị đã ghi trong cuốn sách tiếng Phạn: Luồn một bàn tay qua đùi, gan bàn tay hướng về phía trước để phóng chưởng ra.
Ðinh Xuân Thu là người biết nhiều hiểu rộng. Tuy lão chưa hay đó là Dịch cân kinh, nhưng lão cũng nhận ra tư thế quái lạ này chính là một thứ công phu thượng thừa để vận khí. Lão liền dừng chưởng lại.
Du Thản Chi phô trương tư thế quái dị này bỗng cảm thấy nội khí chạy mạnh. Kình lực trong thân thể vùn vụt như ngựa phi chạy ra bàn tay, rồi từ bàn tay phóng ra ngoài.
Thế chưởng của Ðinh Xuân Thu từ từ thu lại vì cảm thấy một luồng đại lực đẩy ngược trở về. Sau lão lâm vào tình thế không thể chần chờ được nữa liền tăng gia tốc độ phóng ra. Nhưng chưởng của lão đẩy về phía trước được một khắc thì luồng đại lực chống đối cũng tăng phần sức mạnh khiến cho chưởng lực của lão không phát động phía trước được.
Ðinh Xuân Thu vừa kinh hãi vừa tức giận. Lão lún thấp người xuống, chân đứng vững rồi đột nhiên quát lên một tiếng nhảy xổ về phía trước. Lão đã chắc chống đỡ được chưởng của đối phương để thừa cơ phóng độc ra. Không ngờ chưởng lực của mình bị chưởng lực của đối phương đánh hất lại.
Ðinh Xuân Thu kêu to lên một tiếng, người lão đã bị tung lên không lộn đi bảy tám vòng rồi rớt xuống đât. Lão trấn tĩnh lại, quay nhìn về phía Du Thản Chi lão không thể tin được công lực của đối phương lại mãnh liệt đến thế!
A Tử nghe tiếng Ðinh Xuân Thu la hoảng, lại thấy lão ngã "huỵch" xuống đất thì trong lòng cả mừng vội hỏi:
- Vương công tử! Ðinh Xuân Thu liệu còn sống được không?
Ðinh Xuân Thu tức quá nói:
- Bọn mi nếu muốn cho ta chết, nhưng đâu phải là một chuyện dễ dàng?
A Tử nói:
- Vương công tử! Hạ hắn mau đi! Ðừng thả hổ về rừng!
Từ lúc Du Thản Chi thi triển tư thế quái dị theo Dịch cân kinh, nội lực trong toàn thân gã từ lòng bàn tay tuôn ra ầm ầm không gì ngăn trở được.
Giả tỷ Ðinh Xuân Thu không phóng chưởng ra thì còn chịu đựng được. Nhưng lão lại muốn đối chưởng với Du Thản Chi để thi triển Hoá công đại pháp. Nội lực lão không chống nổi nội lực của Du Thản Chi nên mới bị hất tung về phía sau. Lúc lão còn đang lơ lửng trên không đã vận khí đóng chặt những mạch huyết lại nên rớt xuống một cách bình yên. Ðinh Xuân Thu hơn người là ở chỗ đó.
Du Thản Chi tự cho là may mà mình hất ngã được Ðinh Xuân Thu thì lại nghe tiếng A Tử thúc dục hạ thủ lão đi.
Gã vội đáp:
- Quân giặc đã đến bước đường cùng, ta không nên đuổi, để cho hắn đi thôi! Chức vị chưởng môn phái Tinh Tú dĩ nhiên là vào tay cô nương rồi.
A Tử lớn tiếng hỏi:
- Ðinh Xuân Thu! Ngươi đã nghe rõ chưa? Bắt đầu từ hôm nay ta là chưởng môn phái Tinh Tú rồi đó!
Ðinh Xuân Thu tức giận nói:
- Mi là cái thá gì mà đòi làm chưởng môn phái Tinh Tú?
A Tử cười ha hả đáp:
- Ngươi đã bị Vương công tử đánh bại mà còn muốn khư khư giữ chức chưởng môn, không sợ thiên hạ người ta chê cười cho thúi óc ư?
Ðinh Xuân Thu nói:
- Mi mượn sức người ngoài, lại là một tên phản đồ bản phái mà còn muốn nhận chức chưởng môn ư?
A Tử cười đáp:
- Mối giao tình giữa ta và Vương công tử thế nào chắc ngươi phải biết. Công tử không phải là người ngoài. Bây giờ chúng ta lập tức khởi trình đến biển Tinh Tú. Thử xem bọn đệ tử phái Tinh Tú có tên nào dám nhận ngươi là chưởng môn thì ta xử tử ngay lập tức. Kẻ nào thờ ta làm chưởng môn tự nhiên sẽ được ban thưởng. Ngươi, tiếm xưng là chưởng môn một cách phi lý. Ta hỏi ngươi: Ðồ trọng bảo của phái Tinh Tú là Bích Ngọc Vương Ðỉnh hiện ở trong tay ai?
Ðinh Xuân Thu bị A Tử mồm năm miệng mười hỏi dồn một hồi, lão cứng họng không nói được nữa.
A Tử càng làm già, dõng dạc nói:
- Ðinh Xuân Thu! Ngươi mau dập đầu thi lễ trước chưởng môn nhân! Nếu bướng bỉnh thì bữa nay ta cho ngươi hết đường!
Ðinh Xuân Thu giật mình, lạng người đi như gió, lùi lại hai bước lớn tiếng nói:
- A Tử! Mi mà lọt vào tay ta thì ta sẽ chẻ xương lóc da mi!
Lão chưa dứt lời thì A Tử đã cười khanh khách nói:
- Ngươi nói cho thích đi! Ta mà bắt được ngươi thì bây giờ ngươi nói thế nào, ta sẽ cứ theo đó mà gia hình.
Ðinh Xuân Thu im miệng.
A Tử cười ha hả, rất lấy làm đắc chí, nàng nói tiếp:
- Ðinh Xuân Thu! Ta đây cũng có đức hiếu sinh, buông tha cho ngươi đi. Nhưng ta cấm ngươi từ đây sắp tới không được nói tới phái Tinh Tú, và không được bén mảng đến bờ biển Tinh Tú trong vòng một trăm dặm. Ngươi phải nhớ cho kỹ nghe!
Ðinh Xuân Thu giận xám mặt lại, nhưng chưa chịu thua hẳn. Lão nói:
- Tinh Tú lão tiên vẫn là chưởng môn phái Tinh Tú. Kẻ nào dám chẳng thừa nhận?
A Tử hờ hững đáp:
- Ngươi bị bại rồi! Ta mới chính thị chưởng môn phái Tinh Tú.
Ðinh Xuân Thu tức mình la lên:
- Thúi lắm! Ta là chưởng môn chính thống, còn mi chỉ là một đứa tiếm vị. Ai thèm nhìn nhận mi?
A Tử cười đáp:
- Ngươi nói cho sướng miệng đi! Nếu ta mà còn thấy ngươi lảng vảng tại khu phụ cận bờ biển Tinh Tú thì cái mạng con chó già của ngươi không toàn đâu. Sao không cút đi cho khuất mắt ta? Còn đứng đó sủa gâu gâu làm gì mãi? Hai người gây lộn tranh nhau chức chưởng môn, nhưng nói đi nói lại thì bữa nay A Tử cũng có thực lực hơn rồi.
Ðinh Xuân Thu tức phòng râu ra mà không sao được. Lão trợn mắt lên nhìn A Tử trừng trừng. Rồi sau cũng đành trở gót ra đi để mặc A Tử ném theo những câu chế diễu.
A Tử sung sướng quá, quay miệng ra mắng Ðinh Xuân Thu một hồi. Nàng lấy chuyện tranh cướp chức vị chưởng môn đó là những điều khoan khoái nhất trong đời nàng. Nàng cười ngặt nghẽo một hồi rồi gọi giật giọng:
- Vương công tử!
Du Thản Chi đã đứng ngay người lên rồi. Từ lúc gã nghe được câu A Tử nói với Ðinh Xuân Thu: "Vương công tử đâu phải là người ngoài?" Gã sướng quá trái tim đập loạn lên. Người gã nhẹ nhàng tưởng chừng như đang bay tít trên mấy từng mây. Gã ngẩn người ra nhìn A Tử nghĩ thầm: trong đời gã đã bị A Tử làm cho thống khổ đến cùng cực mà về phần hạnh phúc lớn nhất cũng chính nàng ban cho. Thế sự thực là kỳ ảo khôn lường!
A Tử gọi liền bảy tám câu, Du Thản Chi như người ngủ mê bừng tỉnh, gã hỏi:
- A Tử! Chuyện chi vậy?
A Tử mấp máy môi son hỏi:
- Sao công tử không để ý gì đến ta ư?
Du Thản Chi vội đáp:
- A Tử! Trừ khi nào tại hạ chết đi thì mới hết nghĩ đến cô nương.
A Tử cười nói:
- Bản lãnh công tử thiệt là quán thế! Ðinh Xuân Thu quả nhiên bị công tử đánh cho phải chạy bạt vía. Chúng ta còn bao nhiêu chuyện phải làm, sao cứ ngẩn ngơ ở đây làm gì mãi?
Ðinh Xuân Thu vì sao mà đột nhiên băng mình chạy đi? Du Thản Chi đến giờ vẫn không hiểu nguyên nhân. Gã nghe A Tử nói giật mình hỏi lại:
- Còn chuyện chi nữa?
A Tử đáp:
- Bây giờ chúng ta hãy đi tìm trưởng lão Cái bang để đoạt cây "đả cẩu bổng"! Chẳng lẽ công tử quên rồi ư? Ta lấy được "đả cẩu bổng" đem về ra mắt thu phu ta. Thu phu đã làm Nam Việt Ðại vương nước Liêu, chắc y cũng chẳng thiết gì cái chức bang chúa Cái bang nữa. Nếu y không muốn làm thì ta đưa ra một kế nhỏ là y sẽ hân hoan giao "đả cẩu bổng" lại cho ta. Thế là ta có thể kiêm nhiệm luôn cả chức Bang chúa Cái bang nữa. Nàng nói tới đây nổi lên một tràng cười khoái chí.
Du Thản Chi ngẩn người ra một lúc rồi nói:
- Ðược lắm! Ði thì đi!
Gã nghĩ bụng: A Tử mắt không trông rõ, mình dẫn nàng đến một nơi hẻo lánh hoang ru, chắc nàng cũng không biết được.
A Tử thấy Du Thản Chi nghe lời mình. Tuy việc chưa làm xong, mà nàng đã có những ý định quái lạ. Nàng là người rất thông minh, rõ đối phương bảo sao y nghe vậy. Nàng thích quá, thích hơn cả thời kỳ ở với Tiêu Phong rất nhiều. Vả lại Tiêu Phong là chồng chị nàng, còn Du Thản Chi thì trong trí tưởng tượng của nàng là một vị công tử tuổi trẻ tài cao. Tự đáy lòng nàng phát sinh một mối tình êm dịu. Nàng sung sướng quá quên cả nỗi thống khổ về đui mắt.
Du Thản Chi dẫn A Tử đi về phía trước. Chẳng bao lâu đến một thị trấn.
Hai người đi trên đường phố lớn, nghe tiếng người theo bàn tán những gì không rõ.
A Tử lấy làm thích chỉ cho là họ trầm trồ khen con người tuấn nhã phi thường đi bên mình.
Du Thản Chi thì trong lòng hiểu rõ hơn về những lời bình phẩm của thiên hạ, gã chỉ cúi đầu đi mau.
A Tử nhơn nhơn đắc ý, thốt nhiên nhớ ra điều gì liền bảo Du Thản Chi:
Chúng ta đi tìm bọn trưởng lão Cái bang, không có ngựa không được. Tại thị trấn này xem chừng khá lớn, công tử đi lựa mua lấy một đôi.
Du Thản Chi nghe lời, dẫn A Tử đến một nhà lái ngựa.
Người trong tiệm thấy mặt mũi Du Thản Chi gớm ghê, ai cũng sợ lại ngẩn mặt ra.
Họ thấy gã dắt đôi ngựa tốt đem đi mà chẳng dám nói gì.
Hai người lên ngựa cưỡi. A Tử cười nói:
- Vương công tử! Công tử đi đến đâu, ai nhìn thấy cũng không dámnói lại ccau nào thì đủ biết oai phong công tử đã làm người ta phải kinh hãi.
Du Thản Chi nhăn nhó cười nói:
- Tại hạ không có ý hăm doạ ai, A Tử! Cô nương ở với tại hạ liệu có khỏi sợ hãi không?
A Tử đáp:
- Cái đó chưa thể biết được. Có khi ta phải sợ công tử cũng nên.
Du Thản Chi giật mình vội nói:
- Không có lý! Không có lý!
Sau gã nghĩ lại A Tử hai mắt đui mù, dĩ nhiên không thể trông thấy chân tướng mình được. Rồi gã cũng yên tâm.
Hai người ra khỏi thị trấn dong cương đi về mé Tây.
Du Thản Chi có ý muốn tránh xa tai mắt mọi người, nên chọn về ngả vắng vẻ không có khói lửa mà đi.
Ðường đi mỗi lúc một hoang vắng nên hai người trong lòng khoan khoái vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
Mấy bữa nay là giai đoạn tưng bừng nhất trong cuộc đời của Du Thản Chi.
Ði được bảy tám ngày mà chẳng hiểu nơi đây là đâu? Du Thản Chi nhìn thấy núi cao trùng điệp, tuyệt đối không khói lửa hay vết chân người lại càng yên dạ.
Trái lại, A Tử bắt đầu buồn bã. Nàng không nhẫn nại được liền hỏi:
- Ðây là đâu? Sao tuyệt không nghe thấy tiếng người?
Du Thản Chi đáp:
- Phía trước là một thị trấn lớn. Bây giờ trời tối rồi, chỉ sợ tới nơi mọi nhà đều ngủ cả, chả còn thú gì nữa.
A Tử chau mày hỏi:
- Lạ nhỉ? Mình đi qua mấy thị trấn lớn đều vào lúc trời tối, hay là công tử gạt ta.
Du Thản Chi biến sắc mặt đáp:
- Tại hạ gạt cô nương làm gì! Ðó chỉ là chuyện ngẫu nhiên.,
A Tử hất hàm hỏi:
- Chúng ta đi mấy ngày rồi nhỉ? Sao chẳng gặp một đệ tử cái bang nào, mà cũng không nghe thấy tiếng người? Thế thì công tử bảo lấy gì về thành Nam Kinh để ra mắt thân phu?
Du Thản Chi ngơ ngẩn hỏi lại:
- A Tử! Cô nương muốn về thành Nam Kinh nước Liêu ư?
A Tử ngẩng đầu lên đáp:
- Dĩ nhiên là thế! Ta là Ðoan Phúc quận chúa ở nước Liêu, thân phu ta là Nam Việt đại vương, nếu công tử có gặp thân phu ta thì thế nào y cũng cất nhắc cho chức đại vương gì gì đó, chẳng hay lắm ư?
Du Thản Chi nhớ lại ngày ở vương phủ Nam Việt đại vương đã phải chịu bao nhiêu nỗi đắng cay. Gã nghĩ tới hãy còn ớn lạnh xương sống, liền đáp:
- Tại hạ chẳng muốn làm đại vương chi chi hết. A Tử! Cô nương đã bảo muốn ở chung với tại hạ kia mà? Chúng ta tìm đến một nơi tịch mịch vắng người để hưởng những ngày vui thú thần tiên chẳng hơn ư?
A Tử lắc đầu quầy quậy đáp:
- Không được! Không được! Nếu chỉ có hai người mình với nhau thì thiên hạ còn ai biết ta có người bạn bản lãnh ghê hồn như công tử? Rồi lúc buồn lấy gì mà tiêu khiển? Và làm sao cho nổi tiếng với đời được?
Du Thản Chi gượng cười nói:
- A Tử...
A Tử lắc đầu gạt đi:
- Công tử đừng nói nữa! Ngay Nam Việt vương phủ có biết bao nhiêu nơi danh thắng mà ta còn chán nản thì ở nơi hoang vắng thế nào được? Công tử bảo phía trước có thị trấn thì đi mau tới nơi để hỏi cho biết đây là địa phương nào?
Du Thản Chi ngấm ngầm thở dài. Bản ý gã là muốn đem A Tử rời khỏi Trung Nguyên đến một nơi hoang vắng đặng hai người ở với nhau cho thoả mãn tấm lòng hoài vọng bấy lâu nay và khỏi dính vào những cuộc tranh đấu chém giết trong võ lâm. Nhưng đó chỉ là sự mong ước riêng của Du Thản Chi mà thôi.
A Tử vẫn nặng lòng hiếu danh, xem ra chưa thoát khỏi những chuyện thị phi ở đời.
A Tử lúc thấy Du Thản Chi mới đánh một chiêu đã hạ được Vô ác bất tác Diệp Nhị Nương liền bảo gã đối phó với Ðinh Xuân Thu. Không ngờ Ðinh Xuân Thu tới nơi, gã vẫn không lên tiếng. Nàng đui mắt không nhìn thấy gì, nghĩ bụng chắc Ðinh Xuân Thu thấy mình đi liền với một chàng thanh niên công tử, phải lấy làm kỳ dị.
Ðinh Xuân Thu sự thật trong lòng rất lấy làm kỳ lạ. Lão đứng ngoài xa bảy tám thước, cặp mắt loang loáng nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi đã tháo cái lồng sắt trên đầu ra, những vết thương đã đóng vẩy. Hiện giờ ba phần giống người, bảy phần giống quỉ, trông tướng mạo rất là khủng khiếp. Gã ngồi trên phiến đá run lên bần bật.
Ðinh Xuân Thu tuy biết nhiều hiểu rộng, thế mà cũng không hiểu được vụ này.
Lão trông gã hồi lâu, rồi cất tiếng hỏi:
- Các hạ là ai?
A Tử nghĩ thầm:
- Ðinh Xuân Thu quả nhiên chưa biết Vương Tinh Thiên. Mình nghe giọng lão nói ra chiều sợ sệt. Như thế đủ hiểu Vương Tinh Thiên khí vũ hiên ngang, tướng mạo phi phàm.
Nghĩ vậy nàng rất yên tâm, chỉ chờ Du Thản Chi trả lời. Nhưng chờ hồi lâu vẫn chẳng thấy gã lên tiếng.
Nguyên Du Thản Chi vừa thấy Ðinh Xuân Thu tới nơi đã cuống cuồng, khi nào còn dám mở miệng.
A Tử bật lên tiếng cười khanh khách hỏi:
- Ðinh Xuân Thu! Ngươi chưa thấy chàng công tử này lần nào phải không?
Ðinh Xuân Thu nghe A Tử thốt nhiên dám đổi giọng dám kêu gọi họ mình thì trong lòng cả giận. Nhưng giọng nói ả có vẻ ỷ mình, lão không buông cơn giận cho nổi lên, vẫn ung dung hỏi:
- Ta chưa biết qua, y là ai vậy?
A Tử cười đáp:
- Vị này là Vương Tinh Thiên, chưởng môn nhân phái Cực Lạc. Ngươi đã nghe đến tên bao giờ chưa?
Tinh Tú lão quái thộn mặt ra nghĩ ngợi: Trong võ lâm rất nhiều môn phái, nhưng chưa từng nghe đến phái Cực Lạc bao giờ. Lão tức mình quát lên:
- Phái gì là phái Cực Lạc? Con này chỉ nói càn!
A Tử lạnh lùng đáp:
- Ngươi là người hủ lậu thì biết gì mà nói? Vương công tử ơi! Bất tất tranh luận với hắn làm chi? Công tử động thủ đi thôi!
Ðinh Xuân Thu càng lấy làm kỳ, hỏi:
- Mi biểu gã động thủ cái gì?
A Tử đáp:
- Ngươi là chưởng môn nhân phái Tinh Tú đã lâu năm, chắc là ngán lắm rồi! Ta muốn thay ngươi đảm đương chức đó.
Ðinh Xuân Thu vừa tức giận lại vừa buồn cười hỏi:
- Ngươi muốn ta nhường cho ai làm chức chưởng môn phái Tinh Tú?
A Tử chỉ vào mũi mình đáp:
- Dĩ nhiên là ta! Ngươi có thể sụp lạy xin làm môn hạ ta và kêu ta bằng sư phụ!
Ðinh Xuân Thu không nhịn được nữa, thét lên một tiếng, lão lạng người tiến gần lại và dơ ngón tay như móc câu chụp xuống đỉnh đầu A Tử. Tay trái lão hướng ra ngoài thủ thế, tựa hồ như phát chưởng đề phòng bị Du Thản Chi đột kích.
Du Thản Chi lúc trước không dám lên tiếng, bây giờ thấy Ðinh Xuân Thu hung hăng xông lại, vội la lên:
- Dừng tay!
Trong lòng gã kinh hãi vô cùng, tiếng nói khác hẳn đi.
Ðinh Xuân Thu vừa nghe Du Thản Chi lên tiếng, đã biết ngay nội công gã cực cao, hẳn là một nhân vật ghê gớm. Lão vội lùi lại nửa bước, xoay tay chụp xuống Du Thản Chi. Du Thản Chi trong lúc nguy cấp nghĩ thầm:
- Mình ra tay cũng chết mà không ra tay cũng chết. Gã liền nhắm mắt lại dơ hai tay lên phóng nhanh về phía trước. Hai chưởng của gã phóng bừa ra, chẳng có lề lối nào hết. Nhưng một luồng hàn phong dồn dập quật tới đối phương, nội lực tràn ra ầm ầm.
Tinh Tú lão quái giật mình vội thu chiêu về, bướt tạt ngang hai bước rồi quát hỏi:
- Các hạ là ai? Du Thản Chi giương mắt lên nhìn thấy Ðinh Xuân Thu đã bước lùi ra, gã được thoát chết, tưởng là rất may cho mình.
Lúc đó gã muốn quì xuống để van xin lão tha mạng, thì bỗng nghe A Tử kêu lên:
- Vương công tử! Công tử mới ra một chiêu đã bức bách hắn phải lùi lại. Sao không thừa thắng tấn công đi?
Du Thản Chi hoang mang hỏi:
- Tại hạ... bức bách hắn phải lùi lại ư?
Ðinh Xuân Thu vừa tiếp chưởng lực của Du Thản Chi đã thấy nội lực đối phương rất quái lạ, mà là một thứ nội lực lão đã quen biết.
Lão chợt nghĩ ra, bật lên tiếng cười quái hỏi:
- Té ra các hạ là sư trưởng thằng nhỏ đầu sắt phải không?
Du Thản Chi chưa kịp trả lời thì A Tử đã hỏi:
- Vương công tử! Thằng nhỏ đầu sắt là ai vậy?
Du Thản Chi ấp úng đáp:
- Tại hạ có... một tên đồ đệ... đầu gã lợi hại lắm! Ðinh Xuân Thu đã bị khổ sở vì gã... nên hắn nhớ lại...
A Tử cả mừng ngắt lời:
- Té ra lão quái này thua cả đồ đệ Vương công tử. Thế thì ta nắm chắc chức chưởng môn phái Tinh Tú rồi!
Du Thản Chi sợ quá, đầu gã cứng nhắc, gã miễn cưỡng quay lại nhìn, thấy râu tóc Ðinh Xuân Thu đứng dựng cả lên, gã nghĩ thầm:
- Bữa nay tới số rồi! Mình còn sống được khắc nào hay khắc ấy.
Ðinh Xuân Thu đã vận chất độc ra lòng bàn tay, đáng lý phát chưởng ra rồi, nhưng trong bụng vẫn còn e dè. Lão tưởng đối phương là bậc sư trưởng Du Thản Chi. Lão đã cùng Du Thản Chi đối chưởng một lần xuýt bị nguy. Lần này dĩ nhiên lão ngấm ngầm khiếp sợ. Giả tỉ không có A Tử đứng bên thì lão đã kiếm lời rút lui rồi. Nhưng A Tử đã buông lời hỗn xược đòi tranh đoạt chức chưởng môn phái Tinh Tú, lại còn muốn bắt lão quì lạy xin làm môn hạ. Chính lão đã giết thầy phản đạo, và A Tử là đồ đệ lão thì biết đâu nàng chẳng làm được như vậy? Vì thế mà lão không dám bỏ đi.
Du Thản Chi cùng Ðinh Xuân Thu vẫn ở vào tình thế đối lập mà chưa ai hành động. Du Thản Chi trong lòng kinh hãi, tay chân nhũn ra, đã mấy phen toan quỳ xuống lạy lục. Tuy gã miễn cưỡng nhẫn nại, mà hai chân gã run lên bần bật, không sao giữ vững lại được.
Tinh Tú lão quái cũng kinh hãi chẳng kém gì. Lão không biết rõ gốc gác đối phương, nên chần chừ chẳng dám ra tay.
Lúc này Du Thản Chi càng run mạnh hơn.
Ðinh Xuân Thu lại ngờ là đối phương đang vận động pháp thuật gì ghê gớm, vội lùi lại một bước.
Trong giây lát này, lão nghĩ nhiều lắm. Lão nhớ lại tình hình lúc đối chưởng cùng Du Thản Chi và hiển nhiên gã đã thắng mình. Khi đó gã lại xin tha mạng, lão đã đem lòng ngờ vực là gã cố ý bịp mình. Bữa nay sư trưởng Du Thản Chi đột nhiên xuất hiện, không chừng y cho Du Thản Chi đến trước thăm dò. Lão nghi ngờ cả vụ Du Thản Chi cướp A Tử đem đi không chừng cũng vì lẽ mưu đoạt chiếc Bích Ngọc Vương Ðỉnh. Tinh Tú lão quái ngẫm nghĩ một hồi, cặp lông mày lão rủ thấp và thấy mình suy tưởng rất đúng, gã đã hơi yên dạ, nhưng toàn thân vẫn run như cầy sấy.
A Tử không trông thấy gì, nàng ngẹo cổ lắng nghe thì tuyệt không tiếng động nào cả, ngoài tiếng run bần bật.
Nàng rất lấy làm kỳ hỏi:
- Vương công tử! Ai phát run vậy?
Du Thản Chi vội đáp:
- Kh...ô...ng... có ai r...run cả.
Người gã đang run bần bật nên tiếng nói thành nhát gừng.
A Tử thất kinh hỏi:
- Vương công tử! Tại sao công tử phát run?
Du Thản Chi đáp:
- Kh...ô...ng phải... Tại hạ vận... c...ô...ng đấy!
A Tử hỏi:
- Sao công tử chưa ra tay?
Du Thản Chi nuốt nước miếng nói liền một hơi:
- Bây giờ tại hạ ra tay đây!
Gã vận hết khí lực từ từ dơ tay lên.
Ðinh Xuân Thu thấy đối phương dơ tay lại càng khiếp sợ. Tay trái để trước ngực, tay phải thủ thế nghinh địch.
Du Thản Chi dơ tay lên đã cảm thấy khó khăn, gã phóng chưởng ra chẳng có chút khí lực nào cả, gã lại hạ tay xuống. Người gã vẫn run rẩy không đứng vững.
Ðinh Xuân Thu trong lòng hoảng sợ nghĩ thầm:
- Chưởng pháp các môn phái mình đều biết cả, mà chưa thấy lối nào lại người run lẩy bẩy quái lạ thế này! Trong óc lão thoáng nẩy ra ý nghĩ: Nếu đối phương ra tay thì mình tự nhiên khó lòng dàn xếp. Hay hơn hết là đừng để xảy ra cuộc động thủ. Ðầu đuôi vụ này chỉ ở mình con A Tử.
Nghĩ vậy lão lùi lại một bước, cất tiếng gọi:
- A Tử!
A Tử cười đáp:
- Ðinh Xuân Thu phải chăng ngươi chịu bái ta làm thầy?
Ðinh Xuân Thu giằn giọng nói:
- A Tử! Mi nên biết rằng ta đây là thiên hạ vô địch. Nếu mi còn ăn nói càn rỡ tức là tự chuốc lấy cái nhục vào mình. Sao không sớm tỉnh ngộ, ta sẳn lòng bỏ qua đi cho, không cứu xét đến nữa.
A Tử là người rất thông minh. Nàng biết Ðinh Xuân Thu tuy giọng nói ngang tàng nhưng kỳ thực trong lòng rất sợ hãi, đắc ý cười ha hả nói:
- Nếu bản lãnh ngươi thiên hạ vô địch, sao không ra tay đánh chết Vương công tử này đi, rồi bắt ta dẫn qua Nam Kinh nước Liêu để tìm Bích Ngọc Vương Ðỉnh đem về Tinh Tú, có phải thích không? Sao còn do dự không làm?
Ðinh Xuân Thu tức giận, sắc mặt xám ngắt, trừng mắt nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi xem chừng Ðinh Xuân Thu ra chiều khiếp sợ thì nghĩ bụng:
- Lão này thấy bộ mặt mình mà phải khủng khiếp, mình mong lão sợ không chịu được giòng tuốt càng hay.
Nghĩ vậy, gã đâm liều hỏi:
- A Tử muốn làm chưởng môn phái Tinh Tú, sao ngươi không nhường cho nàng?
Ðinh Xuân Thu nghĩ bụng:
- Chẳng lẽ vì sợ câu nói của gã mà đem dâng chức chưởng môn cho người? Hay dở gì ta cũng thử võ công gã xem sao đa. Nếu quả mình không địch nổi bấy giờ hãy bỏ chạy cũng không muộn. Nghĩ vậy lão cười nhạt không nói gì nữa, rồi từ từ đưa bàn tay về phía trước.
Du Thản Chi thốt nhiên thấy Ðinh Xuân Thu đưa tay ra trống ngực đánh thình thình, mồ hôi chảy đầm đìa. Hai chân gã nhũn ra không tự chủ được nữa, gã ngồi phệt xuống đất.
Ðinh Xuân Thu thấy đối phương ngồi phệt xuống liền phóng chưởng ra nhanh hơn.
Du Thản Chi khiếp sợ la lên một tiếng rồi ngã lộn đi mấy vòng. Chưởng lực đối phương đánh"sầm"một tiếng, mặt đất thụt xuống thành một cái hố sâu.
Du Thản Chi toan đứng dậy chạy, nhưng thấy chưởng lực Ðinh Xuân Thu mãnh liệt quá, gã sợ hết hồn, người gã mềm nhũn ra không đứng lên được nữa.
A Tử nghe chừng nguy biến vội hỏi:
- Vương công tử! Công tử làm sao vậy?
Du Thản Chi nhăn nhó cười đáp:
- A Tử! Cái chức chưởng môn phái Tinh Tú của cô nương xem chừng...
Ðinh Xuân Thu không chờ cho Du Thản Chi dứt lời, lão đã phóng chưởng thứ hai ra.
Du Thản Chi lăn người về phía sau để tránh.
Ðinh Xuân Thu nghi ngờ không phóng chưởng ra nữa, lão quát hỏi:
- Sao ngươi không trả đòn?
A Tử cũng hỏi:
- Sao công tử không phản kích?
Du Thản Chi nằm nhũn ra ở dưới đất. Gã sợ quá nói không ra tiếng. Chưởng lực của Ðinh Xuân Thu lại dần dần ập tới càng làm cho gã kinh hồn bạt vía. Gã co dúm người lại gục đầu xuống dấu vào tận kẽ nách.
Trong lúc chớp nhoáng này, Du Thản Chi sực nghĩ ra một thế quái dị đã ghi trong cuốn sách tiếng Phạn: Luồn một bàn tay qua đùi, gan bàn tay hướng về phía trước để phóng chưởng ra.
Ðinh Xuân Thu là người biết nhiều hiểu rộng. Tuy lão chưa hay đó là Dịch cân kinh, nhưng lão cũng nhận ra tư thế quái lạ này chính là một thứ công phu thượng thừa để vận khí. Lão liền dừng chưởng lại.
Du Thản Chi phô trương tư thế quái dị này bỗng cảm thấy nội khí chạy mạnh. Kình lực trong thân thể vùn vụt như ngựa phi chạy ra bàn tay, rồi từ bàn tay phóng ra ngoài.
Thế chưởng của Ðinh Xuân Thu từ từ thu lại vì cảm thấy một luồng đại lực đẩy ngược trở về. Sau lão lâm vào tình thế không thể chần chờ được nữa liền tăng gia tốc độ phóng ra. Nhưng chưởng của lão đẩy về phía trước được một khắc thì luồng đại lực chống đối cũng tăng phần sức mạnh khiến cho chưởng lực của lão không phát động phía trước được.
Ðinh Xuân Thu vừa kinh hãi vừa tức giận. Lão lún thấp người xuống, chân đứng vững rồi đột nhiên quát lên một tiếng nhảy xổ về phía trước. Lão đã chắc chống đỡ được chưởng của đối phương để thừa cơ phóng độc ra. Không ngờ chưởng lực của mình bị chưởng lực của đối phương đánh hất lại.
Ðinh Xuân Thu kêu to lên một tiếng, người lão đã bị tung lên không lộn đi bảy tám vòng rồi rớt xuống đât. Lão trấn tĩnh lại, quay nhìn về phía Du Thản Chi lão không thể tin được công lực của đối phương lại mãnh liệt đến thế!
A Tử nghe tiếng Ðinh Xuân Thu la hoảng, lại thấy lão ngã "huỵch" xuống đất thì trong lòng cả mừng vội hỏi:
- Vương công tử! Ðinh Xuân Thu liệu còn sống được không?
Ðinh Xuân Thu tức quá nói:
- Bọn mi nếu muốn cho ta chết, nhưng đâu phải là một chuyện dễ dàng?
A Tử nói:
- Vương công tử! Hạ hắn mau đi! Ðừng thả hổ về rừng!
Từ lúc Du Thản Chi thi triển tư thế quái dị theo Dịch cân kinh, nội lực trong toàn thân gã từ lòng bàn tay tuôn ra ầm ầm không gì ngăn trở được.
Giả tỷ Ðinh Xuân Thu không phóng chưởng ra thì còn chịu đựng được. Nhưng lão lại muốn đối chưởng với Du Thản Chi để thi triển Hoá công đại pháp. Nội lực lão không chống nổi nội lực của Du Thản Chi nên mới bị hất tung về phía sau. Lúc lão còn đang lơ lửng trên không đã vận khí đóng chặt những mạch huyết lại nên rớt xuống một cách bình yên. Ðinh Xuân Thu hơn người là ở chỗ đó.
Du Thản Chi tự cho là may mà mình hất ngã được Ðinh Xuân Thu thì lại nghe tiếng A Tử thúc dục hạ thủ lão đi.
Gã vội đáp:
- Quân giặc đã đến bước đường cùng, ta không nên đuổi, để cho hắn đi thôi! Chức vị chưởng môn phái Tinh Tú dĩ nhiên là vào tay cô nương rồi.
A Tử lớn tiếng hỏi:
- Ðinh Xuân Thu! Ngươi đã nghe rõ chưa? Bắt đầu từ hôm nay ta là chưởng môn phái Tinh Tú rồi đó!
Ðinh Xuân Thu tức giận nói:
- Mi là cái thá gì mà đòi làm chưởng môn phái Tinh Tú?
A Tử cười ha hả đáp:
- Ngươi đã bị Vương công tử đánh bại mà còn muốn khư khư giữ chức chưởng môn, không sợ thiên hạ người ta chê cười cho thúi óc ư?
Ðinh Xuân Thu nói:
- Mi mượn sức người ngoài, lại là một tên phản đồ bản phái mà còn muốn nhận chức chưởng môn ư?
A Tử cười đáp:
- Mối giao tình giữa ta và Vương công tử thế nào chắc ngươi phải biết. Công tử không phải là người ngoài. Bây giờ chúng ta lập tức khởi trình đến biển Tinh Tú. Thử xem bọn đệ tử phái Tinh Tú có tên nào dám nhận ngươi là chưởng môn thì ta xử tử ngay lập tức. Kẻ nào thờ ta làm chưởng môn tự nhiên sẽ được ban thưởng. Ngươi, tiếm xưng là chưởng môn một cách phi lý. Ta hỏi ngươi: Ðồ trọng bảo của phái Tinh Tú là Bích Ngọc Vương Ðỉnh hiện ở trong tay ai?
Ðinh Xuân Thu bị A Tử mồm năm miệng mười hỏi dồn một hồi, lão cứng họng không nói được nữa.
A Tử càng làm già, dõng dạc nói:
- Ðinh Xuân Thu! Ngươi mau dập đầu thi lễ trước chưởng môn nhân! Nếu bướng bỉnh thì bữa nay ta cho ngươi hết đường!
Ðinh Xuân Thu giật mình, lạng người đi như gió, lùi lại hai bước lớn tiếng nói:
- A Tử! Mi mà lọt vào tay ta thì ta sẽ chẻ xương lóc da mi!
Lão chưa dứt lời thì A Tử đã cười khanh khách nói:
- Ngươi nói cho thích đi! Ta mà bắt được ngươi thì bây giờ ngươi nói thế nào, ta sẽ cứ theo đó mà gia hình.
Ðinh Xuân Thu im miệng.
A Tử cười ha hả, rất lấy làm đắc chí, nàng nói tiếp:
- Ðinh Xuân Thu! Ta đây cũng có đức hiếu sinh, buông tha cho ngươi đi. Nhưng ta cấm ngươi từ đây sắp tới không được nói tới phái Tinh Tú, và không được bén mảng đến bờ biển Tinh Tú trong vòng một trăm dặm. Ngươi phải nhớ cho kỹ nghe!
Ðinh Xuân Thu giận xám mặt lại, nhưng chưa chịu thua hẳn. Lão nói:
- Tinh Tú lão tiên vẫn là chưởng môn phái Tinh Tú. Kẻ nào dám chẳng thừa nhận?
A Tử hờ hững đáp:
- Ngươi bị bại rồi! Ta mới chính thị chưởng môn phái Tinh Tú.
Ðinh Xuân Thu tức mình la lên:
- Thúi lắm! Ta là chưởng môn chính thống, còn mi chỉ là một đứa tiếm vị. Ai thèm nhìn nhận mi?
A Tử cười đáp:
- Ngươi nói cho sướng miệng đi! Nếu ta mà còn thấy ngươi lảng vảng tại khu phụ cận bờ biển Tinh Tú thì cái mạng con chó già của ngươi không toàn đâu. Sao không cút đi cho khuất mắt ta? Còn đứng đó sủa gâu gâu làm gì mãi? Hai người gây lộn tranh nhau chức chưởng môn, nhưng nói đi nói lại thì bữa nay A Tử cũng có thực lực hơn rồi.
Ðinh Xuân Thu tức phòng râu ra mà không sao được. Lão trợn mắt lên nhìn A Tử trừng trừng. Rồi sau cũng đành trở gót ra đi để mặc A Tử ném theo những câu chế diễu.
A Tử sung sướng quá, quay miệng ra mắng Ðinh Xuân Thu một hồi. Nàng lấy chuyện tranh cướp chức vị chưởng môn đó là những điều khoan khoái nhất trong đời nàng. Nàng cười ngặt nghẽo một hồi rồi gọi giật giọng:
- Vương công tử!
Du Thản Chi đã đứng ngay người lên rồi. Từ lúc gã nghe được câu A Tử nói với Ðinh Xuân Thu: "Vương công tử đâu phải là người ngoài?" Gã sướng quá trái tim đập loạn lên. Người gã nhẹ nhàng tưởng chừng như đang bay tít trên mấy từng mây. Gã ngẩn người ra nhìn A Tử nghĩ thầm: trong đời gã đã bị A Tử làm cho thống khổ đến cùng cực mà về phần hạnh phúc lớn nhất cũng chính nàng ban cho. Thế sự thực là kỳ ảo khôn lường!
A Tử gọi liền bảy tám câu, Du Thản Chi như người ngủ mê bừng tỉnh, gã hỏi:
- A Tử! Chuyện chi vậy?
A Tử mấp máy môi son hỏi:
- Sao công tử không để ý gì đến ta ư?
Du Thản Chi vội đáp:
- A Tử! Trừ khi nào tại hạ chết đi thì mới hết nghĩ đến cô nương.
A Tử cười nói:
- Bản lãnh công tử thiệt là quán thế! Ðinh Xuân Thu quả nhiên bị công tử đánh cho phải chạy bạt vía. Chúng ta còn bao nhiêu chuyện phải làm, sao cứ ngẩn ngơ ở đây làm gì mãi?
Ðinh Xuân Thu vì sao mà đột nhiên băng mình chạy đi? Du Thản Chi đến giờ vẫn không hiểu nguyên nhân. Gã nghe A Tử nói giật mình hỏi lại:
- Còn chuyện chi nữa?
A Tử đáp:
- Bây giờ chúng ta hãy đi tìm trưởng lão Cái bang để đoạt cây "đả cẩu bổng"! Chẳng lẽ công tử quên rồi ư? Ta lấy được "đả cẩu bổng" đem về ra mắt thu phu ta. Thu phu đã làm Nam Việt Ðại vương nước Liêu, chắc y cũng chẳng thiết gì cái chức bang chúa Cái bang nữa. Nếu y không muốn làm thì ta đưa ra một kế nhỏ là y sẽ hân hoan giao "đả cẩu bổng" lại cho ta. Thế là ta có thể kiêm nhiệm luôn cả chức Bang chúa Cái bang nữa. Nàng nói tới đây nổi lên một tràng cười khoái chí.
Du Thản Chi ngẩn người ra một lúc rồi nói:
- Ðược lắm! Ði thì đi!
Gã nghĩ bụng: A Tử mắt không trông rõ, mình dẫn nàng đến một nơi hẻo lánh hoang ru, chắc nàng cũng không biết được.
A Tử thấy Du Thản Chi nghe lời mình. Tuy việc chưa làm xong, mà nàng đã có những ý định quái lạ. Nàng là người rất thông minh, rõ đối phương bảo sao y nghe vậy. Nàng thích quá, thích hơn cả thời kỳ ở với Tiêu Phong rất nhiều. Vả lại Tiêu Phong là chồng chị nàng, còn Du Thản Chi thì trong trí tưởng tượng của nàng là một vị công tử tuổi trẻ tài cao. Tự đáy lòng nàng phát sinh một mối tình êm dịu. Nàng sung sướng quá quên cả nỗi thống khổ về đui mắt.
Du Thản Chi dẫn A Tử đi về phía trước. Chẳng bao lâu đến một thị trấn.
Hai người đi trên đường phố lớn, nghe tiếng người theo bàn tán những gì không rõ.
A Tử lấy làm thích chỉ cho là họ trầm trồ khen con người tuấn nhã phi thường đi bên mình.
Du Thản Chi thì trong lòng hiểu rõ hơn về những lời bình phẩm của thiên hạ, gã chỉ cúi đầu đi mau.
A Tử nhơn nhơn đắc ý, thốt nhiên nhớ ra điều gì liền bảo Du Thản Chi:
Chúng ta đi tìm bọn trưởng lão Cái bang, không có ngựa không được. Tại thị trấn này xem chừng khá lớn, công tử đi lựa mua lấy một đôi.
Du Thản Chi nghe lời, dẫn A Tử đến một nhà lái ngựa.
Người trong tiệm thấy mặt mũi Du Thản Chi gớm ghê, ai cũng sợ lại ngẩn mặt ra.
Họ thấy gã dắt đôi ngựa tốt đem đi mà chẳng dám nói gì.
Hai người lên ngựa cưỡi. A Tử cười nói:
- Vương công tử! Công tử đi đến đâu, ai nhìn thấy cũng không dámnói lại ccau nào thì đủ biết oai phong công tử đã làm người ta phải kinh hãi.
Du Thản Chi nhăn nhó cười nói:
- Tại hạ không có ý hăm doạ ai, A Tử! Cô nương ở với tại hạ liệu có khỏi sợ hãi không?
A Tử đáp:
- Cái đó chưa thể biết được. Có khi ta phải sợ công tử cũng nên.
Du Thản Chi giật mình vội nói:
- Không có lý! Không có lý!
Sau gã nghĩ lại A Tử hai mắt đui mù, dĩ nhiên không thể trông thấy chân tướng mình được. Rồi gã cũng yên tâm.
Hai người ra khỏi thị trấn dong cương đi về mé Tây.
Du Thản Chi có ý muốn tránh xa tai mắt mọi người, nên chọn về ngả vắng vẻ không có khói lửa mà đi.
Ðường đi mỗi lúc một hoang vắng nên hai người trong lòng khoan khoái vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
Mấy bữa nay là giai đoạn tưng bừng nhất trong cuộc đời của Du Thản Chi.
Ði được bảy tám ngày mà chẳng hiểu nơi đây là đâu? Du Thản Chi nhìn thấy núi cao trùng điệp, tuyệt đối không khói lửa hay vết chân người lại càng yên dạ.
Trái lại, A Tử bắt đầu buồn bã. Nàng không nhẫn nại được liền hỏi:
- Ðây là đâu? Sao tuyệt không nghe thấy tiếng người?
Du Thản Chi đáp:
- Phía trước là một thị trấn lớn. Bây giờ trời tối rồi, chỉ sợ tới nơi mọi nhà đều ngủ cả, chả còn thú gì nữa.
A Tử chau mày hỏi:
- Lạ nhỉ? Mình đi qua mấy thị trấn lớn đều vào lúc trời tối, hay là công tử gạt ta.
Du Thản Chi biến sắc mặt đáp:
- Tại hạ gạt cô nương làm gì! Ðó chỉ là chuyện ngẫu nhiên.,
A Tử hất hàm hỏi:
- Chúng ta đi mấy ngày rồi nhỉ? Sao chẳng gặp một đệ tử cái bang nào, mà cũng không nghe thấy tiếng người? Thế thì công tử bảo lấy gì về thành Nam Kinh để ra mắt thân phu?
Du Thản Chi ngơ ngẩn hỏi lại:
- A Tử! Cô nương muốn về thành Nam Kinh nước Liêu ư?
A Tử ngẩng đầu lên đáp:
- Dĩ nhiên là thế! Ta là Ðoan Phúc quận chúa ở nước Liêu, thân phu ta là Nam Việt đại vương, nếu công tử có gặp thân phu ta thì thế nào y cũng cất nhắc cho chức đại vương gì gì đó, chẳng hay lắm ư?
Du Thản Chi nhớ lại ngày ở vương phủ Nam Việt đại vương đã phải chịu bao nhiêu nỗi đắng cay. Gã nghĩ tới hãy còn ớn lạnh xương sống, liền đáp:
- Tại hạ chẳng muốn làm đại vương chi chi hết. A Tử! Cô nương đã bảo muốn ở chung với tại hạ kia mà? Chúng ta tìm đến một nơi tịch mịch vắng người để hưởng những ngày vui thú thần tiên chẳng hơn ư?
A Tử lắc đầu quầy quậy đáp:
- Không được! Không được! Nếu chỉ có hai người mình với nhau thì thiên hạ còn ai biết ta có người bạn bản lãnh ghê hồn như công tử? Rồi lúc buồn lấy gì mà tiêu khiển? Và làm sao cho nổi tiếng với đời được?
Du Thản Chi gượng cười nói:
- A Tử...
A Tử lắc đầu gạt đi:
- Công tử đừng nói nữa! Ngay Nam Việt vương phủ có biết bao nhiêu nơi danh thắng mà ta còn chán nản thì ở nơi hoang vắng thế nào được? Công tử bảo phía trước có thị trấn thì đi mau tới nơi để hỏi cho biết đây là địa phương nào?
Du Thản Chi ngấm ngầm thở dài. Bản ý gã là muốn đem A Tử rời khỏi Trung Nguyên đến một nơi hoang vắng đặng hai người ở với nhau cho thoả mãn tấm lòng hoài vọng bấy lâu nay và khỏi dính vào những cuộc tranh đấu chém giết trong võ lâm. Nhưng đó chỉ là sự mong ước riêng của Du Thản Chi mà thôi.
A Tử vẫn nặng lòng hiếu danh, xem ra chưa thoát khỏi những chuyện thị phi ở đời.