Nhím Hoàng Kim
02-01-2011, 05:44 PM
- VII -
Tôi hướng về phía cô Bình, gọi khẽ: “Hoàng Bình à, anh ở đây này, em nhanh đến đây”.
Hoàng Bình đi đến, nhìn chiếc quan tài nằm ngay ở giữa cô giật thót cả mình. Tuy tôi luôn miệng gọi cô ta đến nhưng cô sợ nên do dự không dám lại gần.
- Anh muốn em xem gì vậy? Chiếc quan tài có gì đẹp đáng xem sao? Hơn nữa bên trong còn có cả thây người chết nữa chứ…
- Em yên tâm đi, trong quan tài không có người nào cả…
- Thật sao? Cô Bình bán tín bán nghi tiến lại gần, nghển đầu định xem rồi cô bỗng rút lui.
Nhưng chính lúc đó, cô hô lên tỏ ra ngạc nhiên “ôi!”, trong chiếc quan tài quả nhiên không có thây người chết, vậy ông Hoàng ở đâu? Mặt cô gái biến sắc, cô run run nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ ông ta biến thành ma hời thật?! Dung Tân, xem ra… xem ra chúng ta đi mau thôi”.
Tôi bật cười nói: “Em đừng lo vội, thế gian này lấy đâu ra nhiều ma thế! Anh muốn em đến xem chiếc quan tài này, chiếc quan tài này có vẻ hơi kỳ bí…”
- Kỳ bí? Có gì mà kỳ với bí chứ? Nó chỉ là chiếc quan tài thôi!
Tôi hơi nhíu mày nói: “Anh có một cảm giác rất lạ, anh thấy Trần Lập giết nhiều người như thế cũng chính vì chiếc quan tài này. Anh thấy chiếc quan tài hình như… hình như…”.
Đỗ Hoàng Bình thấy tôi úp úp mở mở thì không chịu được, hỏi vặn: “Chiếc quan tài đó rốt cuộc đã sao nào?”.
Tôi gượng cười: “Anh cảm thấy chiếc quan tài này hình như... hình như... không phải làm bằng sắt mà là được đúc bằng vàng ròng!”.
“Vàng ròng? Sao có thể như thế được? - Cô gái tiếp - Chiếc quan tài lớn như thế phải tốn bao nhiêu vàng để đúc cho đủ?”.
Tôi vẫy tay gọi cô gái, chỉ về phía có màu sắc lạ thường trên góc chiếc nắp quan tài, nói: “Nếu không tin, em đến mà xem thử đi”.
Cô gái vẫn bán tín bán nghi thò đầu vào xem, tôi chỉ cho cô thấy chỗ phát ra ánh sáng có màu vàng. Cô gái nhìn đi nhìn lại rồi đưa tay sờ sờ, cuối cùng cô còn cắn thử vào nơi nắp chiếc quan tài đó.
Mặt cô gái biến sắc, nói: “Vậy thì… vậy thì chiếc quan tài đó hoàn toàn được đúc bằng vàng ròng à? Thế thì chúng ta phát tài to rồi”.
Cô gái dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi: “Vậy lấy đâu ra số vàng nhiều như thế chứ? Tại sao lại phải đúc thành quan tài rồi chôn tại đây?”.
Tôi lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nhưng anh nghĩ rằng nhất định Trần Lập biết chuyện này, hơn nữa người biết bí mật này không chỉ có một người thôi đâu, nhưng những người đó hiện đều đã bị giết”.
- Ý anh là, những người bị giết đó, đều là những người biết được bí mật này?
Tôi nhìn chiếc quan tài rồi gật gật đầu: “Lúc đầu, chiếc quan tài này do trưởng thôn đúc, đương nhiên ông ta biết. Hơn nữa khi anh vừa đến thì thấy đất ở đây rất tơi, xem ra đã có người từng đào rồi, anh nghĩ chắc là cô Hoàng Lam, đương nhiên cô ấy cũng biết”.
Tôi ngừng trong giây lát rồi tiếp: “Còn chồng em, anh nghĩ rằng anh ta cũng chỉ vô tình biết được bí mật này thôi, nên mới bị Trần Lập giết. Chắc Trần Lập sợ lộ bí mật nên mới giết người bịt khẩu, còn nữa, hắn đoán rằng chồng biết thì chắc vợ cũng sẽ biết nên hắn mới đến nhà em để giết em, nhưng thật không ngờ rằng hắn lại chết trong tay anh”.
- “Nhưng cũng may là tất cả đến giờ đều không sao nữa cả, bây giờ tất cả số vàng này là của chúng ta rồi, chỉ cần mang nó đi, thì nửa phần đời còn lại của chúng ta thả sức tiêu xài cũng không hết được.” Cô gái nói.
Cô gái đưa tay sờ vào chiếc quan tài, lộ vẻ sung sướng trước cái viễn cảnh mà tôi vẽ ra: “Đúng vậy, em nói chẳng sai chút nào. Kỳ thực tất cả giờ đây đều ổn cả rồi, tất cả bây giờ đều là của chúng ta”.
Nhưng lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một bóng người, tôi không biết đó là ai, nhưng tôi cảm nhận chắc chắn được sự tồn tại của con người đó. Người đó chính là kẻ đã nấp trong nhà cô Lam, đồng minh của Trần Lập. Nhất định kẻ đó biết bí mật này, nếu không trừ khử kẻ đó, tôi không thể yên tâm được. Trong khoảnh khắc đó, trong tâm trí tôi đã loé lên ý nghĩ giết người. Đang mải nghĩ, tôi nghe tiếng cô gái nói khẽ với tôi: “Anh nghe kỹ đi, hình như trên nhà có tiếng bước chân người”.
Tôi đờ người ra trong giây lát, nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa cả. Khi tôi nhìn lại cô gái, thấy sắc mặt cô ta tỏ ra thâm trầm, cẩn trọng. Trong thoáng chốc tôi lại nghĩ đến người đang ẩn náu đó, chẳng lẽ đó chính là người ngoài cửa kia? Tôi hạ quyết tâm, vô độc bất trượng phu, nó đã đến thì nhất định phải trừ khử nó thôi, đỡ phiền phức sau này. Tôi đưa tay ra hiệu cho cô gái, để cô ngồi đây không động đậy rồi một mình, tôi đi về phía cổng nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy con người tôi cứ mấp máy liên hồi, cái cảm giác đó không có gì xa lạ đối với tôi, khi tôi giết cả nhà anh trai gồm ba người tôi cũng có cái cảm giác như bây giờ. Tôi cẩn thận từng ly từng tí tiến về phía trước, cố gắng hết sức để mình không phát ra bất k ỳ âm thanh gì.
Nhưng ngay lúc đó, tôi tự nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó rất cứng đang bổ xuống đầu, một cú đánh mạnh và cảm giác đau nhói nhanh chóng truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể. Lập tức tôi cảm thấy chóng mặt hoa mắt, rồi đổ gục về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cố quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Cô ta mỉm cười nhìn tôi, trên khuôn mặt không còn cái vẻ lo sợ như trước nữa, mà chỉ còn là một khuôn mặt lạnh lùng ghê rợn. Cô ta cầm chiếc thuổng tôi đã dùng để đào mộ, trên chiếc thuổng hãy còn vương máu tươi của tôi. Trong cơn mê sảng tôi cảm thấy sau lưng bỗng đau nhói, đau đến nỗi khiến tôi tỉnh lại, tôi mơ hồ cảm thấy một lưỡi dao sắc lạnh đang đâm vào cơ thể mình thọc từ phía sau lưng vào tim. Lúc đó, tôi cảm thấy tim mình như bị đóng băng, máu cũng đóng băng nốt. Trong cơn đau tôi đã chợt hiểu ra một vài chi tiết câu chuyện. Hoá ra người đứng đằng sau mọi chuyện chính là cô gái này, cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Còn người mà Trần Lập muốn giết không phải là cô ta mà chính là tôi.
Đỗ Hoàng Bình sớm biết không thể nào có ma hời được, cô ta cũng biết rằng Trần Lập sẽ đến giết tôi nên cố ý nhắc nhở tôi, tức là cô ta muốn mượn tay tôi để giết Trần Lập, như vậy có nghĩa là nhờ giết người mà cuối cùng tôi đã biết bí mật này.
Tôi hướng về phía cô Bình, gọi khẽ: “Hoàng Bình à, anh ở đây này, em nhanh đến đây”.
Hoàng Bình đi đến, nhìn chiếc quan tài nằm ngay ở giữa cô giật thót cả mình. Tuy tôi luôn miệng gọi cô ta đến nhưng cô sợ nên do dự không dám lại gần.
- Anh muốn em xem gì vậy? Chiếc quan tài có gì đẹp đáng xem sao? Hơn nữa bên trong còn có cả thây người chết nữa chứ…
- Em yên tâm đi, trong quan tài không có người nào cả…
- Thật sao? Cô Bình bán tín bán nghi tiến lại gần, nghển đầu định xem rồi cô bỗng rút lui.
Nhưng chính lúc đó, cô hô lên tỏ ra ngạc nhiên “ôi!”, trong chiếc quan tài quả nhiên không có thây người chết, vậy ông Hoàng ở đâu? Mặt cô gái biến sắc, cô run run nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ ông ta biến thành ma hời thật?! Dung Tân, xem ra… xem ra chúng ta đi mau thôi”.
Tôi bật cười nói: “Em đừng lo vội, thế gian này lấy đâu ra nhiều ma thế! Anh muốn em đến xem chiếc quan tài này, chiếc quan tài này có vẻ hơi kỳ bí…”
- Kỳ bí? Có gì mà kỳ với bí chứ? Nó chỉ là chiếc quan tài thôi!
Tôi hơi nhíu mày nói: “Anh có một cảm giác rất lạ, anh thấy Trần Lập giết nhiều người như thế cũng chính vì chiếc quan tài này. Anh thấy chiếc quan tài hình như… hình như…”.
Đỗ Hoàng Bình thấy tôi úp úp mở mở thì không chịu được, hỏi vặn: “Chiếc quan tài đó rốt cuộc đã sao nào?”.
Tôi gượng cười: “Anh cảm thấy chiếc quan tài này hình như... hình như... không phải làm bằng sắt mà là được đúc bằng vàng ròng!”.
“Vàng ròng? Sao có thể như thế được? - Cô gái tiếp - Chiếc quan tài lớn như thế phải tốn bao nhiêu vàng để đúc cho đủ?”.
Tôi vẫy tay gọi cô gái, chỉ về phía có màu sắc lạ thường trên góc chiếc nắp quan tài, nói: “Nếu không tin, em đến mà xem thử đi”.
Cô gái vẫn bán tín bán nghi thò đầu vào xem, tôi chỉ cho cô thấy chỗ phát ra ánh sáng có màu vàng. Cô gái nhìn đi nhìn lại rồi đưa tay sờ sờ, cuối cùng cô còn cắn thử vào nơi nắp chiếc quan tài đó.
Mặt cô gái biến sắc, nói: “Vậy thì… vậy thì chiếc quan tài đó hoàn toàn được đúc bằng vàng ròng à? Thế thì chúng ta phát tài to rồi”.
Cô gái dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi: “Vậy lấy đâu ra số vàng nhiều như thế chứ? Tại sao lại phải đúc thành quan tài rồi chôn tại đây?”.
Tôi lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nhưng anh nghĩ rằng nhất định Trần Lập biết chuyện này, hơn nữa người biết bí mật này không chỉ có một người thôi đâu, nhưng những người đó hiện đều đã bị giết”.
- Ý anh là, những người bị giết đó, đều là những người biết được bí mật này?
Tôi nhìn chiếc quan tài rồi gật gật đầu: “Lúc đầu, chiếc quan tài này do trưởng thôn đúc, đương nhiên ông ta biết. Hơn nữa khi anh vừa đến thì thấy đất ở đây rất tơi, xem ra đã có người từng đào rồi, anh nghĩ chắc là cô Hoàng Lam, đương nhiên cô ấy cũng biết”.
Tôi ngừng trong giây lát rồi tiếp: “Còn chồng em, anh nghĩ rằng anh ta cũng chỉ vô tình biết được bí mật này thôi, nên mới bị Trần Lập giết. Chắc Trần Lập sợ lộ bí mật nên mới giết người bịt khẩu, còn nữa, hắn đoán rằng chồng biết thì chắc vợ cũng sẽ biết nên hắn mới đến nhà em để giết em, nhưng thật không ngờ rằng hắn lại chết trong tay anh”.
- “Nhưng cũng may là tất cả đến giờ đều không sao nữa cả, bây giờ tất cả số vàng này là của chúng ta rồi, chỉ cần mang nó đi, thì nửa phần đời còn lại của chúng ta thả sức tiêu xài cũng không hết được.” Cô gái nói.
Cô gái đưa tay sờ vào chiếc quan tài, lộ vẻ sung sướng trước cái viễn cảnh mà tôi vẽ ra: “Đúng vậy, em nói chẳng sai chút nào. Kỳ thực tất cả giờ đây đều ổn cả rồi, tất cả bây giờ đều là của chúng ta”.
Nhưng lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một bóng người, tôi không biết đó là ai, nhưng tôi cảm nhận chắc chắn được sự tồn tại của con người đó. Người đó chính là kẻ đã nấp trong nhà cô Lam, đồng minh của Trần Lập. Nhất định kẻ đó biết bí mật này, nếu không trừ khử kẻ đó, tôi không thể yên tâm được. Trong khoảnh khắc đó, trong tâm trí tôi đã loé lên ý nghĩ giết người. Đang mải nghĩ, tôi nghe tiếng cô gái nói khẽ với tôi: “Anh nghe kỹ đi, hình như trên nhà có tiếng bước chân người”.
Tôi đờ người ra trong giây lát, nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa cả. Khi tôi nhìn lại cô gái, thấy sắc mặt cô ta tỏ ra thâm trầm, cẩn trọng. Trong thoáng chốc tôi lại nghĩ đến người đang ẩn náu đó, chẳng lẽ đó chính là người ngoài cửa kia? Tôi hạ quyết tâm, vô độc bất trượng phu, nó đã đến thì nhất định phải trừ khử nó thôi, đỡ phiền phức sau này. Tôi đưa tay ra hiệu cho cô gái, để cô ngồi đây không động đậy rồi một mình, tôi đi về phía cổng nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy con người tôi cứ mấp máy liên hồi, cái cảm giác đó không có gì xa lạ đối với tôi, khi tôi giết cả nhà anh trai gồm ba người tôi cũng có cái cảm giác như bây giờ. Tôi cẩn thận từng ly từng tí tiến về phía trước, cố gắng hết sức để mình không phát ra bất k ỳ âm thanh gì.
Nhưng ngay lúc đó, tôi tự nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó rất cứng đang bổ xuống đầu, một cú đánh mạnh và cảm giác đau nhói nhanh chóng truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể. Lập tức tôi cảm thấy chóng mặt hoa mắt, rồi đổ gục về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cố quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Cô ta mỉm cười nhìn tôi, trên khuôn mặt không còn cái vẻ lo sợ như trước nữa, mà chỉ còn là một khuôn mặt lạnh lùng ghê rợn. Cô ta cầm chiếc thuổng tôi đã dùng để đào mộ, trên chiếc thuổng hãy còn vương máu tươi của tôi. Trong cơn mê sảng tôi cảm thấy sau lưng bỗng đau nhói, đau đến nỗi khiến tôi tỉnh lại, tôi mơ hồ cảm thấy một lưỡi dao sắc lạnh đang đâm vào cơ thể mình thọc từ phía sau lưng vào tim. Lúc đó, tôi cảm thấy tim mình như bị đóng băng, máu cũng đóng băng nốt. Trong cơn đau tôi đã chợt hiểu ra một vài chi tiết câu chuyện. Hoá ra người đứng đằng sau mọi chuyện chính là cô gái này, cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Còn người mà Trần Lập muốn giết không phải là cô ta mà chính là tôi.
Đỗ Hoàng Bình sớm biết không thể nào có ma hời được, cô ta cũng biết rằng Trần Lập sẽ đến giết tôi nên cố ý nhắc nhở tôi, tức là cô ta muốn mượn tay tôi để giết Trần Lập, như vậy có nghĩa là nhờ giết người mà cuối cùng tôi đã biết bí mật này.