Gia Trì Thế Giới Là Bổn Phận Của Người Tu Hành
Gia Trì Thế Giới Là Bổn Phận Của Người Tu Hành
Thanh Hải Vô Thượng Sư tại đạo tràng Tây Hồ, Formosa,
Ngày 18 tháng 2, 1990 (nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Người tu hành tốt đi đâu cũng mang lực lượng gia trì. Đầy những từ trường và phước báu, họ nâng cao chấn động của tất cả những gì họ đụng vào và của mặt đất họ đi lên. Người ta đôi khi rất thích gần gũi những người tu hành này, muốn được sờ, được nhìn, hoặc muốn cúng dường họ thức ăn và được thay đổi từ bên trong.
Thuốc Bổ Cho Linh Hồn
Sữa, thuốc bổ mà chúng ta uống, đôi khi ngay cả nước khoáng chứa rất nhiều khoáng chất thấy có vẻ không có gì bổ dưỡng. Mắt trần có thể không nhìn thấy rõ khoáng chất trong nước. Trông nó có vẻ giống nước thường, nhưng thật ra rất bổ. Những thứ vật chất chứa dinh dưỡng vật chất thì những lời nói ở trình độ cao hoặc mang tính cách tu hành cũng chứa sự gia trì tâm linh. Những thứ hữu hình có khả năng hữu hình giúp thân thể chúng ta khỏe mạnh, nhưng những thứ vô hình có khả năng vô hình nuôi dưỡng thân thể vô hình của chúng ta -- đó là linh hồn -- và giúp chúng ta khỏe mạnh về phương diện tinh thần.
Những thứ vật chất trong thế giới này chỉ chứa đựng dinh dưỡng về vật chất. Nhưng là người, chúng ta không phải chỉ có thân thể này mà thôi. Chúng ta cũng có tâm linh tính. Sự suy nghĩ phát xuất từ linh hồn vô hình này, mà sự hiện hữu của nó không thể chối từ. Chúng ta có thể nói rằng: "Hôm nay tinh thần tôi lên cao hay xuống thấp." hoặc "Tâm linh kiệt quệ." Ai cũng biết linh hồn hiện hữu, nhưng không ai có thể diễn tả hay chỉ điểm nó ở chỗ nào.
Cũng vậy, không thể nói rằng người tu hành không có lực gia trì. Chúng ta biết rằng họ có, bởi vậy chúng ta mới cảm thấy dễ chịu mỗi khi đến gần những người có đạo đức, tâm linh cao. Nếu lâu rồi không được gần họ, chúng ta sẽ cảm thấy nhớ thương. Họ là thức ăn vô hình nuôi dưỡng linh thể vô hình của chúng ta. Giống như tưới cây. Nếu tưới nước ở gốc, cây sẽ cảm thấy dễ chịu, trở thành xanh tươi, nẩy nở, đơm bông kết trái. Đó là nhờ nước mang nhiều chất bổ. Tương tự như vậy, nếu chúng ta trưởng dưỡng linh thể của mình bằng nước vô hình, nó cũng sẽ lớn to lớn mạnh, thoải mái, trổ bông.
Nước sông Hằng chắc chắn là có gia trì, và sự gia trì này đeo theo những đồ vật chất. Thí dụ, khi tưới cây, nước thấm vô rễ rồi được mang tới những tế bào của từng chiếc lá. Cây được nuôi bởi nước bổ. Tương tự như vậy, thuốc bổ tâm linh có thể thấm vào tế bào của bất kỳ thân xác nào gần đó. Càng thấm nhiều chất bổ, thân thể càng khỏe, càng mạnh, và càng có nhiều biến đổi bên trong.
Nếu chúng ta tưới nước, cho phân bón một cây nhỏ, nó sẽ thấm tất cả rồi trở thành khỏe hơn, cao hơn, đẹp hơn và khác đi. Linh thể chúng ta cũng vậy. Khi tới gần chất bổ tâm linh như từ tường, đạo đức và tình thương của những người tu hành vĩ đại, linh thể của chúng ta sẽ lớn khôn và dễ chịu. Điều này không giống như sự dễ chịu về thể xác, vì thân thể chúng ta vẫn như vậy, nhưng linh thể chúng ta dễ chịu, thanh thản vì vừa mới được thức ăn tâm linh. Thành ra, một người tu, nhiều người được lợi ích là như vậy.
Thế Giới Cần Thức Ăn Tâm Linh
Một con sông lợi ích rất nhiều chúng sinh, kể cả cây cối, thảo mộc. Đôi khi chảy trong lòng đất nhưng nó vẫn tiếp tục nuôi dưỡng ruộng đồng, vô sô cây cối, hoa quả, khoáng chất và loài vật. Nó có ảnh hưởng sâu rộng. Cũng như vậy, chúng ta những người tu hành được ban cho một năng lực gia trì vô hình. Nó dồi dào, bổ dưỡng, ai đến gần cũng được lợi ích và phát triển. Cho nên có những nhà tu hành phát huy năng lực của họ từ kiếp này sang kiếp khác để mà gia trì cho thế giới.
Trong thế giới này, nhiều người làm nhiều công việc khác nhau. Nông dân trồng trọt; thợ thuyền xây cất đường xá; tài xế đưa rước chúng ta từ nơi này sang nơi khác; và người tu hành gia trì tâm linh cho người khác. Ai cũng phải làm việc, nhưng không có nghĩa là ai cũng nên xây đường, làm nghề nông. Một số người có khái niệm không đúng về chuyện này. Họ nghĩ mọi người nên làm nhà nông để giúp thế giới. Nhưng đó chỉ giúp cho bao tử, còn những khía cạnh khác không được giúp. Chúng ta cần những người khác nhau cho những công việc khác nhau; cần bác sĩ, cần người làm đường, người lái xe lửa, phi công, thợ máy, và nhất là nông gia trồng thực phẩm tâm linh. Những người này rất ít. (Sư Phụ cười) Nhiều người trồng rau, trái cây, nhưng không mấy ai trồng thực phẩm tâm linh. Cho nên chúng ta tu Pháp Quán Âm là để trồng loại thức ăn này. Đó là trách nhiệm của chúng ta.
Gia Trì Thế Giới Là Bổn Phận Của Người Tu Hành
Ánh Sáng Tâm Linh Đuổi Bóng Tối Vô Minh
Tâm Ấn và tu hành tốt sẽ mang lại sự dễ chịu. Khi quý vị ra ngoài, những người chung quanh sẽ cảm thấy dễ chịu và đối xử tốt với quý vị bởi vì họ thấy lợi ích. Có người mới đầu khó chịu, đó là vì nghiệp của họ nặng, vì sự chống đối mạnh mẽ trong lòng làm họ đau đớn khi gặp quý vị. Cũng giống như ở trong phòng tối lâu ngày không ánh nắng, nhìn mặt trời sẽ làm đau mắt. Giống như cảm giác khó chịu của mắt mỗi khi đèn bật lên và chúng ta chưa tỉnh ngủ. Chúng ta thường thấy ánh sáng, nhưng vì ngủ từ trước tới giờ hoặc lâu ngày không thấy mặt trời, nên lúc đầu thấy chói mắt, và chúng ta muốn than phiền. Nhưng chúng ta không thể trách ánh sáng hay trách mặt trời ác hay không tốt, đó là vì chưa quen mà thôi.
Đa số mọi người cảm thấy dễ chịu và được lợi ích chung quanh những người tu hành. Người bịnh bớt bịnh; người ngu dốt khôn hơn; người làm ăn loạng qoạng thấy công việc khá ra (khán giả cười); người yếu được khỏe hơn; người không vui cảm thấy vui lên. Đây là những hiện tượng thông thường. Nhưng một hay hai người có lẽ không chịu nổi. Một số quý vị, có thể bị vợ hay chồng cãi cọ sau khi quý vị thọ Tâm Ấn. Mới đầu xảy ra như vậy vì lâu rồi họ không thấy mặt trời, nên mắt họ khó chịu trước ánh sáng bất ngờ đó. Sau này họ tới thọ Pháp và xin lỗi tôi (mọi người cười). Chúng ta không bị sao cả vì ngày nào cũng đi trong nắng mặt trời, trong khi họ bị giam cầm trong căn phòng bé nhỏ tối tăm rồi cảm thấy khó chịu trước ánh sáng đó.
Quý vị nên biết rằng chúng ta lúc nào cũng gia trì cho thế giới, và người nào gặp gỡ chúng ta cũng sẽ được lợi. Nếu thỉnh thoảng gặp một vài người chống báng thì quý vị phải biết rằng họ xa cách mặt trời quá lâu và không nên giận họ; trái lại phải tội nghiệp cho họ. Quý vị cần phải kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi họ dễ chịu trở lại thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Mỗi người mỗi tình trạng khác nhau. Có những cái tốt cho họ, và chúng ta nên theo đuổi những gì tốt cho mình. Chúng ta cần những cái khác nhau. Thí dụ, người nào không cần mặt trời thì họ không kiếm mặt trời vì họ không thích. Nhưng chúng ta thích mặt trời vì chúng ta đang bịnh. (Sư Phụ cười). Có những người bị bịnh, nên mặt trời phải ở đó để giúp khỏi bịnh. Nếu khát thì chúng ta kiếm nước. Nhưng có thể họ không khát, sao họ phải làm? Nếu họ không khát mà chúng ta đem nước tới rồi nói: "Nước này tốt lắm. Tôi mới uống. Sao anh không dùng thử?" (Mọi người cười) Thật là vô lý, thành ra chúng ta phải để nó tự nhiên.
Tu Hành Giúp Thế Giới Nhiều Nhất
Người khác được lợi từ sự tu hành của chúng ta. Khi một người tu, họ từ từ trở thành đồng một thể với thế giới, và gia sản của họ trở thành gia sản của thế giới. Khi một vị Minh Sư Đại Khai Ngộ qua đời, ngài để lại phước báu và quả vị tu hành của ngài cho thế giới thay vì mang theo. Cho nên, thế giới chúng ta ngày càng văn minh, đó là nhờ những vị Minh Sư Đắc Đạo đã đến trong từng thời đại, mỗi kỷ nguyên, và các ngài đã để lại gia tài cho chúng ta, cho con cháu chúng ta, khiến thế giới ngày càng văn minh, ngày càng được gia trì và sáng sủa. Trước kia không có đèn, điện thoại, xe hơi, máy bay, hay máy truyền hình. Nhưng tình trạng dần dần tiến bộ. Hồi xưa không có thuốc chữa bịnh, bây giờ thuốc men rất là tân tiến.
Cho nên, người tu hành giúp thế giới nhiều nhất. Điều này không thể thấy rõ bên ngoài, nhưng không thể chối cãi sự lợi ích mà chúng ta mang đến cho thế giới. Chúng ta làm việc và tu hành; không hại ai. Những người xuất gia của chúng ta cũng làm việc rất nhiều. Ai cũng nên biết rằng tu hành rất tốt. Chúng ta chia phước báu tu hành cho thế giới thay vì chỉ tu cho chính mình. Chúng ta không thể giữ phước báu nếu tu pháp Quán Âm -- người khác sẽ đến lấy (mọi người cười, vỗ tay). Lấy ví dụ đèn điện. Có thể nào đèn không phát ra ánh sáng? Nó tỏa một cách tự nhiên và mọi người đến gần để đọc, ăn và nói chuyện trong ánh sáng đó. Nếu nói ngọn đèn không muốn phát ánh sáng thì vô lý quá. Sự sáng đó không thể nào giấu được. Tự nhiên nó tỏa ra.
Cũng giống như vậy, đồng tu chúng ta đi tới đâu gia trì tới đó, dù muốn hay không muốn, dù biết hay không biết. Tốt nhất là đừng có biết. Cái ngã quý vị sẽ nổi lên nếu quý vị biết. Nên giống như lời Lão Tử đã nói: "Làm mà không làm" hay "biết mà không biết"; đó mới là biết thật sự. Chúng ta cảm thấy một cái gì đó nhưng không biết đó là cái gì. Chúng ta như là "sao cũng được". (Mọi người cười và vỗ tay.) Thành ra đừng có lo là quý vị không được lợi ích trong sự tu hành. Lợi ích có đó cho quý vị! Không cần biết cá nhân chúng ta được lợi hay không, miễn người khác được lợi là được. Chúng ta được lợi một cách tự nhiên, đó là điều chắc chắn. Quý vị sẽ cảm thấy rõ ràng. Ủt nhất đời sống quý vị cũng sẽ đổi khác, trong sạch hơn, vô tư hơn, và đầu óc sẽ rộng mở hơn thay vì gò bó, đè nén.
Hồi trước, mỗi lần bị la quý vị thấy buồn. Nhưng bây giờ thì không còn thấy buồn nhiều như vậy nữa trừ khi bị tôi la (mọi người cười) vì quý vị có thành kiến sai lầm là Minh Sư phải nói chuyện ngọt ngào. Cho nên quý vị đau lòng. Quý vị không cho tôi làm công việc của tôi một cách tự nhiên. Đương nhiên tôi cũng muốn ngọt ngào, nhưng không thể được khi sự chua cay của quý vị trộn lẫn trong sự ngọt ngào của tôi. Phải mất rất lâu sự ngọt ngào đó mới hiện lên. Giống như đổ chút sữa vào nước, quý vị không thấy thay đổi, nhưng nếu thêm sữa vô nữa, thêm nữa, thêm nữa, màu trắng của sữa hiện ra và hỗn hợp cuối cùng sẽ trở thành sữa.
Gia Trì Thế Giới Là Bổn Phận Của Người Tu Hành
Chia Sẻ Phước Báu Tu Hành Cho Thế Giới
Điều hay nhất đó là chúng ta có thể chia sẻ phước báu tu hành cho người khác; chúng ta không có tài sản tư. Chúng ta là từng cá nhân riêng biệt nhưng tất cả chúng ta được cùng một thứ. Mặt trời chiếu sáng nhưng không bị mất ánh sáng, và ai cũng được hưởng sự ích lợi của nó. Đồng tu Quán Âm cũng vậy: Người khác được sự gia trì của chúng ta mà chúng ta không mất gì cả.
Hôm qua có một anh đồng tu kể tôi nghe rằng trong lúc nấu mì anh niệm tên năm vị. Khách hàng rất khoái mì của anh và cứ thích hoài. Thương mại của anh càng bành trướng (mọi người cười). Mì của anh nấu gần như là không bao giờ đủ. Hôm qua anh phải xin nghỉ để đi cộng tu. Đông khách quá suýt chút nữa là không đi được. Anh nói rằng: "Tôi phải đi gặp Sư Phụ, phải để công việc sang một bên!" Anh sợ hết lực gia trì nếu người khác ăn mì của anh. Nghe dễ thương! Quý vị sẽ không hết lực gia trì, mà chỉ có lợi thêm hơn khi người khác được lợi từ quý vị. Bởi tất cả chúng ta là một. Thí dụ, bàn chân tôi không đẹp hơn mặt của tôi, chúng không nói được nhưng chúng thuộc về tôi. Nếu chúng đau, tôi sẽ khó chịu cùng mình. Nếu chúng khỏe, tôi cũng khỏe. Nếu chúng khó chịu, tôi cũng khổ theo.
Ở thế giới này tất cả chúng ta là một. Có thể chúng ta ở những trình độ khác nhau, làm những công việc khác nhau, nhưng mỗi người vẫn là một phần của chúng ta, của toàn bộ. Bên trong chúng ta như nhau. Tuy nhiên vì quý vị đang ở vị trí bên ngoài, chưa đi sâu đủ vô trong, nên thấy nó khác nhau; khi vào sâu hơn, quý vị sẽ biết quý vị giống như tôi. Đẳng cấp của tôi là đẳng cấp của quý vị. Giữa tôi và quý vị không có gì khác nhau. Bây giờ quý vị sai vì nghĩ rằng mình mất mát mỗi khi làm lợi ích cho người khác. Không! Tất cả chúng ta là một.
Tôi đã nói chuyện này quý vị nghe rồi. Cái miệng, bàn chân, bàn tay cãi nhau. Bàn tay, bàn chân trách cái miệng: "Suốt ngày mày không làm gì cả, còn tụi tao phải làm việc cực khổ nuôi mày. Từ nay trở đi, tụi tao sẽ ngưng làm việc, không cho mày ăn nữa, để coi mày có sao không!" Thế là cái miệng không có gì ăn. Một thời gian sau, bàn chân, bàn tay yếu đi, yếu tới độ không cử động được nữa. Chúng bắt đầu bịnh. Chúng ta tưởng lầm phước báu tu hành của mình là thuộc về mình rồi không muốn chia cho người khác. Không thể nào giữ được phước báu cho riêng mình! Người khác sẽ tự động lấy đi. Thí dụ, chúng ta phải trả tiền lời nhà băng vì nợ. Tiền lời tự động trừ ra khỏi số tiền kiếm được. Thức ăn chúng ta ăn, đường xá chúng ta đi, quần áo chúng ta mặc, tất cả đều từ thế giới này. Ai cũng phải dựa vào người khác để mà sống. Vậy tại sao không chia sẻ phước báu cho người khác nếu chúng ta được gia trì từ sự tu hành? Quý vị phải chia ngay cả những lúc biết, huống chi là những lúc không biết! Tất cả sự gia trì đến từ Minh Sư. Sao hà tiện vậy!? (Mọi người cười và vỗ tay)
Hoàn Tất Bổn Phận Của Người Tu Hành
Điện chạy qua dây điện từ nhà máy phát điện, chứ không phải từ dây điện. Làm sao dây điện có thể chứa điện hoặc sao nó có thể mất điện nếu nó truyền đi? Đương nhiên là không! Bổn phận của dây điện là cung cấp điện lực đến mọi nơi trên thế giới. Mỗi chúng ta cũng vậy. Chúng ta nên truyền lực gia trì tối cao đến mọi nơi trên thế giới. Đó là trách nhiệm của chúng ta. Tôi đã nói rồi rằng mỗi người có trách nhiệm của người đó. Nông dân trồng trọt, thợ xây đường xá, còn chúng ta là dây điện. Chúng ta mang lực gia trì này đến khắp nơi trên thế giới. Nếu không làm được là chúng ta không phải dây điện.
Thành ra, nếu không tu hành và chia sẻ sự gia trì của mình cho thế giới thì không nên gọi mình là người tu hành hay một nhà tâm linh. Chúng ta ở những trình độ khác nhau và làm những công việc khác nhau, cũng như một vị giáo sư phải dạy học trò nếu muốn được kêu bằng giáo sư. Nếu không người đó không phải là giáo sư. Người tu hành cũng vậy. Mục đích của chúng ta là gia trì cho thế giới. Chúng ta phải làm việc một cách rõ ràng, không phải vì Sư Phụ, không phải vì sợ phạm giới, không phải vì sợ xuống địa ngục, không phải vì sợ không được phước báu; chúng ta làm vì đó là bổn phận của chúng ta.
Khi tu thêm, quý vị sẽ hiểu sứ mệnh của mình. Sứ mệnh này không phải là sứ mệnh (mọi người cười). Chúng ta gia trì thế giới một cách tự nhiên. Tuy nhiên cũng phải tu giỏi rồi mới có được lực lượng gia trì. Nếu dây điện bị đứt, điện lực sẽ không chạy qua được. Cho nên thân, khẩu, ý cần phải trong sạch để che chở cho "dây". Nếu không sạch thì cũng giống như dây điện bị hư. Điện lực sẽ thoát ra ngoài, dây trở thành vô dụng. Cũng thế, ống nước không phải là nước; hai cái đó không liên quan gì tới nhau, và có những phẩm chất khác nhau. Nhưng nước không thể được đưa vào nhà nếu ống nước bị bể. Thành ra, nếu có ai nói rằng không cần giới luật cũng tu được, người đó sai; cũng giống như nước không có ống nước vậy. Dĩ nhiên nước sạch và hữu dụng, nhưng sẽ không vào nhà được nếu ống nước bị bể. Hiểu không? (Mọi người vỗ tay)