Buổi Sáng Học Trò - Thơ : Nguyên Sa
Buổi Sáng Học Trò
Thơ : Nguyên Sa
Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu
Nhẩy bằng chân chim trên dòng suối cạn
Ấy là em trên đường đi buổi sáng
Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn
Mái tóc mười lăm lên phố tung tăng
Em mang vào phố niềm vui rừng núi
Vẽ lên chiếc xe sơn xanh dáng thuyền trẩy hội
Cho những vườn hoa cầm đôi mắt bình yên
Gửi những cung đàn tiếng guốc khua vang
Hẹn đám mây xanh vào cánh tay tuổi trẻ
Khoác giọng nói tin yêu vào hồn anh đóng cửa
Với biển là tay và sóng cũng là tay
Để anh trở thành hải đảo bị bao vây
Để vùng mắt thủy triều thêm lãng mạn
Như con dế mèn cánh đau vào buổi sáng
Nhìn theo em uống từng giọt sương khuya
Anh chợt nghe mạch đất dưới chân đi
Anh chợt nhớ trong hồn đôi cánh trắng
Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu
Nhẩy bằng chân chim trên dòng suối cạn
Ấy là em trên đường đi buổi sáng
Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn .
Áo Lụa Hà Đông - Thơ : Nguyên Sa
Áo Lụa Hà Đông
Thơ : Nguyên Sa
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Anh vẫn nhớ em ngồi đây , tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa
Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Em không nói đã nghe từng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt
Em chợt đến , chợt đi , nào ai biết
Trời chợt mưa , chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi , tiếng thơ buồn vọng lại
Để anh giận mắt nhìn anh vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi , sám hối chạy trên môi
Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng
Em ở đâu , hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Anh vẫn yêu màu ấy vô cùng
Tương Tư - Thơ : Nguyên Sa
Tương Tư
Thơ : Nguyên Sa
Tôi đã gặp em từ bao giờ
Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
Kể từ gió thổi trong vùng tóc
Hay lúc thu về cánh nhạn kia ?
Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi , một phần mây
Hay là em gói mây trong áo
Rồi thở cho làng áo trắng bay ?
Có phải mùa xuân sắp trở về
Hay là gió lạnh lúc đêm khuya
Hay là em chọn sai màu áo
Để nắng thu về giữa lối đi ?
Có phải rằng tôi chưa được quen
Làm sao buổi sáng đợi chờ em
Hay từng hơi thở là âm nhạc
Đàn xuống cung trầm , thêm nhớ thêm ?
Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
Đi về bằng những ngón chân thưa
Và nghe em ghé vào giấc mộng
Vàng nón nghiêng buồn trong gió đưa .
Tôi không biết rằng lạ hay quen
Chỉ biết em mang theo nghê thường
Cho nên cặp mắt mờ hư ảo
Cả bốn chân trời chỉ có em .