Thiên Đàng Chỉ Là Giai Đoạn Mở Đầu
Thiên Đàng Chỉ Là Giai Đoạn Mở Đầu
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị Cape Town, Nam Phi Châu,
Ngày 27 tháng 11, 1999, (Nguyên văn tiếng Anh )
Tất cả mọi thứ trong đời này, chúng ta đều có thể chuẩn bị. Chúng ta phải chuẩn bị rất lâu cho tất cả những gì chúng ta muốn hưởng thụ hoặc thể nghiệm. Thậm chí chúng ta còn chuẩn bị cho những ngày mưa bão. Chúng ta làm việc cực nhọc và xài một số tiền, còn một số bỏ vào ngân hàng, một số vào trương mục tiết kiệm để dành cho những khi khẩn cấp. Thậm chí chúng ta còn để dành tiền cho lúc về hưu, chuẩn bị cho tang lễ, nhưng chúng ta lại quên không chuẩn bị cho con đường đi sau đó
Mọi người chúng ta đều biết rằng mình không sống ở đây lâu; không phải đến đây để mà ở. Nhưng những đòi hỏi của thế gian, những đấu tranh để sống còn lúc nào cũng làm cho chúng ta quên lý do tại sao mình tới đây, và quên rằng mình sẽ không ở đây lâu.
Dù sao đi nữa, một ngày nào đó tất cả chúng ta cũng phải rời bỏ thế giới vật chất này, nhưng không phải ai cũng chuẩn bị cho chuyến đi cuối đó. Vì vậy, đa số chúng ta cảm thấy ngại ngùng, sợ sệt cho ngày hôm đó. Dù một số người chúng ta vẫn còn rất trẻ, như tôi, nhưng đã lo lắng về cái ngày ra đi đáng sợ ấy. Bởi vì chúng ta chưa chuẩn bị nhiều cho ngày đó. Chúng ta chuẩn bị bảo hiểm cho bệnh tật, cho nhà cửa, nợ nần địa ốc và tất cả những thứ khác, nhưng lại không chuẩn bị cho ngày mà chúng ta sẽ ra đi khỏi thế giới này. Trong Thánh Kinh nói rằng: "Hãy bỏ thân xác đổi lấy linh hồn, hãy tập chết để các con bắt đầu được sống." Chúng ta đọc như vậy hằng ngày, hoặc hơn một lần mỗi ngày, nhưng nhiều người không biết làm thế nào để chết mỗi ngày, để biết được sự sống thật sự là như thế nào. Dĩ nhiên như vậy cũng được vì chúng ta có vĩnh viễn để chọn nữa và chọn nữa.
Tôi đến đây hôm nay không phải để chỉ cho quí vị cách sống ở đời, mà tôi sẽ chỉ cho quí vị làm sao để chết! Bởi vì chỉ khi nào học cách chết và trực diện cái chết một cách thẳng thắn chúng ta mới không còn sợ cái mà mình không biết. Khi chết cũng giống như là đang sống hiện giờ ngoại trừ tình trạng tốt hơn rất, rất nhiều. Chúng ta tự do hơn, có thể đi tới bất cứ nơi nào với tốc độ nhanh hơn ánh sáng, có thể có được bất cứ cái gì mình muốn trong tíc tắc. Chúng ta tự do hơn chim, có thể câu thông với Thượng Đế bất cứ khi nào, bởi vì chúng ta sẽ đồng một thể với Thượng Đế. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra nếu chúng ta chuẩn bị, bởi vì tư tưởng của mình rất mạnh. Trong cuộc sống hằng ngày, bất kỳ điều gì chúng ta nghĩ hay ước muốn nhiều nhất sẽ đến với chúng ta. Giả sử trong lúc từ trần, nếu ý tưởng của chúng ta đang bám vào một điều gì đó, và nó chưa trở thành sự thật, chúng ta sẽ trở lại tinh cầu vật chất này để sống lại những gì mình muốn, để hoàn tất ước nguyện đó. Cho nên, đối với những ai không muốn trở lại đây lần nữa, hoặc những ai muốn làm chủ vận mạng tương lai của mình sau cuộc sống này, có một cách để chuẩn bị.
Lúc từ trần, nếu tư tưởng chúng ta rất mạnh về một chuyện gì thì chúng ta sẽ bị kéo vào cái đó, biến cố đó hoặc ước muốn đó. Như vậy có nghĩa là khi còn sống, chúng ta nên huấn luyện sự suy nghĩ của mình vào một khía cạnh tốt mỗi ngày, càng nhiều càng tốt, cho đến khi nó trở thành tự nhiên, trở thành chúng ta. Tới giờ phút ra đi, chúng ta sẽ đến nơi mà tư tưởng chúng ta đưa đến. Chúng ta là cấu kết của Thượng Đế, có lực lượng Thượng Đế bên trong, dù biết hay không biết. Thành ra tư tưởng chúng ta thường thường rất, rất mạnh.
Nếu khi còn sống, chúng ta bị nhồi sọ, tin rằng mình tội lỗi, mình hèn hạ, đáng khinh không thể nào cứu chữa, không xứng đáng được tình thương của Thượng Đế, mình sẽ bị đày địa ngục, rồi chúng ta được bảo rằng địa ngục khủng khiếp như thế nào -- thì giờ phút từ trần nếu tin vào những cái chúng ta được bảo, chúng ta sẽ đến chỗ gọi là địa ngục. Dù địa ngục không hiện hữu, nhưng chúng ta tạo nó ra hoặc người khác tạo nó ra cho chúng ta. Từ xưa, cái sợ đã được bỏ vào đầu chúng ta, bỏ vào tính di truyền, vào lối sống của chúng ta để một nhóm người nào đó có thể kiểm soát, làm chúng ta phục tùng cho mục đích của họ, những mục đích không phải lúc nào cũng là cao thượng. Vì vậy để giải thoát chính mình, chúng ta phải làm quen trở lại với giáo lý chân chánh của tất cả các vị Minh Sư từ cổ chí kim. Giáo lý đó là: Thượng Đế -- Phật hoặc Allah -- bao giờ cũng từ bi.
Chúng ta là con cái của lực lượng tối thượng này, và chúng ta sẽ mãi mãi được thương yêu, tha thứ và giúp đỡ bằng tất cả mọi cách trong đời này và đời sống về sau. Chính tôi đã thấy điều đó. Tôi đã thấy quyền năng của Thượng Đế làm việc. Tôi chỉ thấy tình thương và sự nhân từ trong thế giới vô hình cũng như trong thế giới vật chất. Không có gì gọi là đày đọa, địa ngục hay sự trả thù từ Thượng Đế. Bởi vì ngay cả cha mẹ phàm phu của chúng ta còn yêu thương, tha thứ chúng ta lần này rồi lần nữa, huống chi là Cha Thượng Đế hoặc Mẹ Thượng Đế tha thứ, thương yêu vô cùng, vô hạn lần nhiều hơn nữa. Vấn đề duy nhất là chúng ta bị nhồi sọ từ lâu nghĩ rằng mình sẽ bị trừng phạt bất cứ những lỗi lầm gì mình đã phạm ở đời. Chúng ta sẽ phạm lỗi, phạm lỗi hoài bởi vì bộ óc vật chất này, thể xác và môi trường vật chất này bắt chúng ta làm lỗi. Nhưng không cần biết chúng ta đã phạm lỗi gì, Thượng Đế lúc nào cũng có thể sửa chữa. Thành thử Ngài không bao giờ lên án hay trừng phạt chúng ta bằng những đường lối mà người khác đã làm cho chúng ta tin.
Đó là điều mà tôi đã khám phá ra. Cho nên tôi muốn chia sẻ với quý vị. Hy vọng kể từ hôm nay quý vị sẽ nhớ như vậy trong đầu, dù muốn học với chúng tôi hay không: Hãy nhớ rằng Thượng Đế từ bi hỷ xả, và đừng sợ bất cứ điều gì, lúc còn đây hay về sau. Lúc ra đi sẽ có những thiên nhân xinh đẹp chờ đợi chúng ta ngay khi linh hồn lìa xác. Lý do vì sao nhiều người không thấy được điều này, kể cả lúc chết, là vì họ đã không chuẩn bị cho chính mình, hoặc họ đã chuẩn bị sai lầm, nghĩ họ đã làm những điều sai quấy trong đời, thí dụ như phạm một vài điều răn. Có thể những người này chuẩn bị một cách phủ định, vì họ nghĩ rằng họ đã làm điều sai quấy ở đời. Nên họ chờ đợi sự đày đọa, trừng phạt, và họ sẽ bị những cái đó.
Bất cứ điều gì quý vị tin tưởng sẽ trở thành sự thật, vì quý vị là Thượng Đế. Quý vị luôn luôn là một thể với Thượng Đế, mặc dù vào lúc này, do những chướng ngại về thể xác, một số chúng ta không nhận ra điều đó. Chúng ta không có gì ngoài Thượng Đế ở bên trong và ở bên ngoài; chúng ta không là gì ngoại trừ tinh hoa, thực chất của Thượng Đế. Không có nơi nào đi tới mà chúng ta không ở trong vòng tay của Thượng Đế, luôn luôn 24 tiếng đồng hồ. Chúng ta chia cách Thượng Đế do sự suy nghĩ của mình, do niềm tin sâu xa rằng chúng ta chỉ là những người phàm tục. Để nhớ lại mình là Thượng Đế, chúng ta phải huấn luyện chính mình ngược lại. Cách chúng ta huấn luyện mình suy nghĩ -- chia cách với Thượng Đế -- chúng ta phải huấn luyện ngược lại, và tiếp tục làm như vậy cho đến khi nó trở thành tự động. Sau đó nhờ tiếp xúc với Thượng Đế mỗi ngày qua sự tu hành chăm chỉ và mục đích trong sạch, chúng ta sẽ biết chắc rằng chúng ta là một với Thượng Đế. Cho nên giờ phút ra đi, không có ai ngoài Thượng Đế ở chung quanh chúng ta, hoặc những thiên nhân đến rước chúng ta về cảnh giới cao hơn của Tình Thương.
Một số người chết không thấy hiện tượng này, dù Giê-Su đứng cạnh, Phật ở gần bên, nhưng họ vẫn không trông thấy. Họ cũng không biết rằng họ có thể biến hóa bất cứ những gì họ muốn, rằng họ có khả năng sáng tạo trong tay. Nhất là sau khi rời khỏi thân thể, toàn vẹn khả năng sẽ được hoàn trả lại cho chúng ta. Không phải hoàn trả lại mà không còn sự cản trở của thân thể, chúng ta sẽ trở thành toàn năng một lần nữa, như lúc còn ở với Thượng Đế, trước khi xuống trần.
Nhưng một số chúng ta rời khỏi thế giới này không biết bí quyết đó; không học được bí quyết đó; không tập làm chủ sự suy nghĩ của mình trong lúc còn ở trong thân thể. Thành ra lúc chết, chúng ta còn quên nhiều hơn nữa. Thí dụ như, quý vị có thể đã nghe nói về những người chết đi sống lại than rằng họ ở trong địa ngục, cần giúp đỡ, cần cầu nguyện. Những thí dụ này đúng, nhưng chỉ đúng đối với những người đó thôi. Không đúng một cách tổng quát -- không đúng cho quý vị và không đúng cho tôi.
Đối với những người biết được những bí mật của vũ trụ, đã học khả năng sáng tạo, tập trở thành đồng nhất thể với lực lượng toàn năng trong vũ trụ, họ biết tất cả những gì trước và sau khi chết. Họ làm chủ vận mạng của họ -- bất cứ nơi nào, hiện tại và tương lai. Nhưng muốn tới trình độ đó, chúng ta phải tu hành một thời gian, có thể vài ngày, vài tuần hoặc vài tháng. Tu hành không phải chỉ để nhớ lại tài năng sáng tạo của mình, mà còn để hưởng thụ Thiên Đàng trong khi còn sống; chúng ta vui câu thông với sự hiểu biết Thượng Đế trong khi còn ở đây trên hành tinh này để dùng lực lượng này vào việc nâng cao đời sống của chúng ta và của những người đi chung đường với chúng ta. Nhưng việc này cần phải có một số kỷ luật nào đó, mặc dù rất dễ. Chúng ta chẳng thà làm việc cho đồng tiền, làm việc cho xe, cho nhà, cho sắc đẹp, hơn là làm việc để tìm lại Thiên Quốc. Tại sao? Vì nó đã trở thành thói quen. Bất cứ điều gì mà chúng ta đã được huấn luyện từ nhỏ, chúng ta sẽ tiếp tục làm như vậy.
Đầu óc không thích thay đổi. Đầu óc chỉ thích mọi chuyện ổn định, đơn giản, sắp sẵn, mỗi ngày những việc thường lệ đó. Dù xấu hay tốt, nó thích như vậy. Nó bực tức khi có sự thay đổi. Bởi vì máy móc là như vậy, bộ óc cũng chỉ là một cái máy. Ngay cả lực lượng phía sau bộ óc -- trí óc -- cũng không đủ trình độ cao để lên đến Thiên Đàng. Trí óc giống như điện lực phía sau máy điện toán. Thành ra chúng ta cần phải trở về nguồn cội của tất cả trí huệ và Chân Lý. Nếu không huấn luyện chính mình ngay từ bây giờ thì lúc chết sẽ quá trễ.
Thiên Đàng Chỉ Là Giai Đoạn Mở Đầu
Bộ óc và tâm trí của chúng ta đã bị ấn định vào những lề lối suy nghĩ không tốt, và chúng ta không có đủ thời giờ để thoát ra hoặc cải đổi những lề lối này. Nhưng chúng ta có thể làm được trong thời gian lưu lại ở tinh cầu. Đây là cách dễ nhất. Bởi vì nếu chưa chuẩn bị cho cái ngày đó, nếu không biết mình đang làm gì và đang đi đâu, tới lúc chết chúng ta sẽ bị áp đảo bởi nghiệp chướng từ những cảnh giới khác nhau. Nghiệp chướng, tiếng Phạn để chỉ luật nhân quả. Bất cứ gì chúng ta làm trong đời này sẽ ghi khắc, tạo nên những ấn tượng trong tư tưởng chúng ta, khi chết chúng ta sẽ đem theo những ấn tượng này. Cho nên, muốn xóa bỏ cái đó, chúng ta phải quán tưởng thật sâu và thanh tịnh hóa chính mình. Có thể gọi đó là thiền định, quán tưởng, cầu nguyện thật sâu. Nhưng cần phải làm cho đúng. Có một cách rất dễ, nhưng cần phải đúng. Như tất cả mọi việc khác, có cách làm đúng. Nếu biết thì nó rất dễ.
Lúc ra đi, chúng ta ai cũng hy vọng được lên Thiên Đàng. Thông thường là phải như vậy; mỗi người công dân trung bình ở thế giới này sẽ đi Thiên Đàng, nhưng ở những mức độ hưởng thụ khác nhau của Thiên Đàng, giống như những căn nhà khác nhau ở Cape Town. Có nhà rẻ hơn, có nhà đắt tiền hơn với nhiều dụng cụ, nhiều tiện nghi hơn, có hồ tắm, đủ tất cả. Trình độ phát triển về tâm linh của chúng ta nhiều tới đâu thì chúng ta sẽ hưởng thụ Thiên Đàng nhiều tới đó, sau khi rời khỏi thế gian. Đó có nghĩa là nếu đã tự huấn luyện mình đầy đủ, chúng ta có thể lên Thiên Đàng ngay lập tức sau khi chết. Nếu không, đôi lúc chúng ta sẽ lởn vởn quanh quẩn một thời gian cho đến khi nhận thức được rằng mình đã thật sự đi rồi, không còn công cụ vật chất để mà làm gì nữa, những người thân yêu sẽ không còn nghe được tiếng nói của mình, hoặc vợ hay chồng mình đem một người khác đến trước mặt mỗi ngày và lên giường của mình. Và chúng ta chẳng làm được gì cả. Không cần biết chúng ta than phiền nhiều bao nhiêu, nổi nóng bao nhiêu, không ai hiểu được, và không ai màng đến.
Lúc đó, chúng ta vô cùng đau khổ. Chúng ta cũng bị áp đảo bởi hậu quả của những sự suy nghĩ khi còn sống, lúc còn ở trong thân xác. Lúc còn sống, nếu chúng ta hay nghĩ những điều không tốt thì khi chết, chúng ta sẽ lãnh những cái đó. Thành thử, nếu chết không có sự chuẩn bị, không thiền quán về lực lượng khẳng định, không có sự câu thông với quyền năng Thượng Đế thì sự suy nghĩ không tốt mà chúng ta có trong khi sống sẽ lấn áp và đưa chúng ta đến những nơi đau khổ. Vì vậy người ta mới nói là có địa ngục. Chúng ta cũng có thể thoát khỏi địa ngục ấy nếu lúc đó chúng ta ý thức đủ để bước ra khỏi ngục tù của chính mình. Nhưng hầu hết chúng ta không chuẩn bị, thành thử chúng ta yếu đuối, không đủ mạnh để bước ra, cho nên chúng ta phải ở trong bầu không gian phủ định đó một thời gian cho đến khi nó chết dần.
Còn một thứ áp lực khác nữa chứ không phải chỉ có áp lực của môi trường hay bầu không khí phủ định do cá nhân chúng ta tạo ra. Chúng ta, là một tập thể, cũng tạo nên những hậu quả của con người ở tinh cầu này cũng như hậu quả của thân quyến bạn bè. Vì chúng ta chưa nắm vững phương cách làm chủ vận mạng của mình, chưa biết đi con đường nào là đúng đến Thiên Đàng, nên chúng ta sẽ lạc chỗ này, chỗ nọ; sẽ bị kéo ra khắp mọi nơi hoặc bị đẩy vào những cảnh khổ của một tinh cầu ảo tưởng, mà đối với chúng ta thời điểm đó hoàn toàn có thật. Vì vậy người ta nói rằng họ vào địa ngục và họ đau khổ.
Nhưng không nhất thiết phải như vậy. Dù không muốn ăn chay hay tu hành với chúng tôi, quý vị cũng nên luôn luôn nhắc nhở chính mình, hãy nhớ rằng Thượng Đế là từ bi bác ái. Đó là tư tưởng duy nhất mà quý vị nên nghĩ, lúc từ trần. Như vậy quý vị sẽ sáng suốt đủ để thấy Giê-Su đang đứng một bên, Thiên Đàng đang mở cổng, thiên thần đang đón chào bằng âm nhạc từ Tiên Cảnh. Quý vị phải nhớ đến những cái cao thượng như vậy -- nhớ chúng ta là con trai, con gái của Thượng Đế, chúng ta không là bất kỳ cái gì thấp kém hơn, và không một sự gì có thể hại được chúng ta. Những ý tưởng này cần phải ghi khắc trong tâm quý vị. Nếu nghĩ như vậy, quý vị sẽ không sợ thần chết vì thần chết không thật sự hiện hữu. Nó hiện hữu là vì chúng ta tạo ra nó bằng cách tin chuyện đó khi còn sống, nên nó mới hóa ra. Bất cứ điều gì quý vị ước muốn sẽ được đem đến cho quý vị. Gõ thì cửa sẽ mở; hỏi thì sẽ được
Bởi vì ở tinh cầu này đôi khi chúng ta cầu xin điều gì, nhưng khi nó không đến ngay thì chúng ta tưởng rằng nó không hiệu nghiệm. Nhưng lúc nào nó cũng hiệu nghiệm. Chỉ vì bị ngăn trở bởi thân thể này nên chúng ta không thấy kết quả liền lập tức. Đôi khi nó đến chậm một chút và chúng ta đã quên; quên rằng mình đã ước muốn điều này. Chúng ta nghĩ: "À! Đây chỉ là may mắn!" hoặc "Chuyện đó xảy ra cho mình, xui xẻo quá." Nhưng không có gì xảy ra mà không do chúng ta ước muốn từ đầu. Hơn nữa, nếu ý chí của mình không đủ mạnh thì dĩ nhiên nghiệp chướng, thần thức tổng hợp, dù phủ định hay khẳng định, sẽ ảnh hưởng đến đời sống hằng ngày cũng như giờ phút ra đi.
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta được bao che ít nhiều bởi sự vô minh của thân xác.
Nhưng lúc nào nó cũng hiệu nghiệm. Chỉ vì bị ngăn trở bởi thân thể này nên chúng ta không thấy kết quả liền lập tức. Đôi khi nó đến chậm một chút và chúng ta đã quên; quên rằng mình đã ước muốn điều này. Chúng ta nghĩ: "À! Đây chỉ là may mắn!" hoặc "Chuyện đó xảy ra cho mình, xui xẻo quá." Nhưng không có gì xảy ra mà không do chúng ta ước muốn từ đầu. Hơn nữa, nếu ý chí của mình không đủ mạnh thì dĩ nhiên nghiệp chướng, thần thức tổng hợp, dù phủ định hay khẳng định, sẽ ảnh hưởng đến đời sống hằng ngày cũng như giờ phút ra đi.
Thiên Đàng Chỉ Là Giai Đoạn Mở Đầu
Nhưng để chuẩn bị cho những phần thưởng cao hơn thế nữa, chúng ta nên học thuật làm chủ vận mạng và tương lai của mình. Nên tạo ra Thiên Đàng cho chính mình, chuẩn bị cho tương lai của mình, không để từ trường hay nghiệp chướng của những người khác làm ảnh hưởng rồi lôi kéo mình tới chỗ này, chỗ kia như một tên nô lệ hay một con chó. Bởi vì chúng ta là vị chủ nhân, là Con của Biển Tình Thương, của Thượng Đế. Chúng ta có nhân phẩm, nên sống như một Thượng Đế, hành động như một Thượng Đế, suy nghĩ như một Thượng Đế. Điều này không dễ bởi vì chúng ta đã quên cách làm. Nhưng đó chỉ là thói quen, mà thói quen thì có thể luyện tập được và cũng có thể bỏ được theo thời gian. Qua những sinh hoạt bận rộn, dĩ nhiên rất khó cho chúng ta kiểm soát tư tưởng và huấn luyện chính mình trở về lại với những huy hoàng rực rỡ của mình. Bởi vậy mới cần phải bỏ ra một ít thời giờ trong thời khóa biểu bận rộn để tĩnh lặng với chính mình và với Thượng Đế. Khi đó chúng ta mới có thể tập trung lực lượng suy tưởng của mình và sửa lại thói quen suy nghĩ, làm cho nó trở thành tốt. Mỗi ngày mỗi như vậy, chúng ta sẽ một lần nữa trở thành con cái của Thiên Đàng như chúng ta thật sự.
Vì lý do đó mà chúng ta nên ngồi thiền mỗi ngày, không phải chỉ sau khi Tâm Ấn mà thôi. Bởi vì sau khi Tâm Ấn quý vị đã được giải thoát rồi, là một người tự do. Quý vị thật sự tự do. Không một ai có thể đụng chạm đến quý vị được nữa. Nhưng để có một cuộc sống êm đềm hơn tại đây và được hưởng thụ Thiên Đàng khi vẫn còn hơi thở, để huấn luyện chính mình trở lại làm hoàng tử, làm công chúa của Thiên Đàng, chúng ta cần phải nhắc nhở chính mình mỗi ngày. Như vậy nhiều khi vẫn chưa đủ, bởi vì chúng ta đã bị nhắc nhở, lần này sang lần khác, từ lâu lắm rồi, rằng chúng ta xấu xa như thế nào.
Cho nên bây giờ phải nhắc nhở mình lại rằng chúng ta thật sự tốt đẹp như thế nào. Thành ra phải mất thời gian, phải tập mỗi ngày để nhớ lại điều này. Quý vị không học điều gì cả mà chỉ nhớ lại, bởi vì chẳng có gì quý vị phải học. Quý vị là Vua của Thiên Đàng, là một phần của Thiên Đàng, một phần của toàn thể lực lượng trong vũ trụ. Không có gì mà quý vị không làm được, chỉ cần bỏ thời giờ ra để nhớ lại. Tôi có mặt ở đây để giúp quý vị nhớ lại; nó không khó như quý vị nghĩ. Nó còn dễ hơn là kiếm sống; dễ hơn là lái xe; dễ hơn là ngủ! Thành ra chúng ta nên thử vì lợi ích chính mình, vì nó quá dễ dàng, đơn giản.
Đối với những người có thể dâng hiến trọn trái tim và tâm trí vào việc trở lại Thiên Đàng, chúng tôi có thể chỉ dạy toàn bộ. Quý vị thiền hai tới ba tiếng mỗi ngày, hoặc càng nhiều càng tốt. Thí dụ như ngủ ít đi một chút, bớt nói chuyện điện thoại, chỉ xem những tin tức quan trọng trên truyền hình -- đừng ngồi đó nhìn bất cứ gì trên màn ảnh. Như vậy sẽ có rất nhiều thời giờ. Chúng ta sẽ thấy mình để dành được rất nhiều thời giờ nếu cắt bớt những sinh hoạt không cần thiết mà hồi trước mình thường hay dùng để giết thời giờ. Bây giờ không còn thời giờ để giết; mà dùng nó để sống, dùng nó để làm linh hồn sống lại. Lúc đó không những chúng ta cảm thấy sung sướng, gia trì cho chính mình mà còn gia trì cho người khác.
Thói quen rất khó bỏ, ai cũng biết như vậy. Nhưng không có nghĩa là không làm được. Trước kia tôi không biết lái xe. Tôi mới có bằng lái gần đây thôi. Cho nên khi lái được xe, Chúa ơi! Tôi thấy mình là một con người, cảm thấy giống như những người khác trên tinh cầu. Tôi rất hãnh diện, muốn tất cả mọi người thấy tôi lái xe. Vì tôi tự tập một mình. Lần đầu thất bại. Lần thứ hai thất bại. Nhưng lần thứ ba tôi thành công. Ngay cả việc học lái xe cũng phải mất thời gian lâu. Phải mất công, mất tiền và trí tập trung, vậy mà vẫn làm được. Chúng ta có thể làm được việc này và nhiều việc khác, như học Anh văn, thậm chí còn phải tập biết đi. Khi sinh ra chúng ta bò -- ngay cả bò cũng không biết, là một em bé nằm đó yếu đuối vô dụng. Nhưng là đứa bé thơ, chúng ta cũng biết cố gắng. Cố gắng bò, rồi cố gắng đứng lên, rồi cố gắng đi chập chững. Sau đó chúng ta tập đi, rồi chạy, bây giờ còn bay nữa!
Cho nên tất cả đều là một tiến trình học hỏi. Đối với một em bé, thấy người lớn chạy, đạp xe, lái xe, nhảy, múa là một chuyện không thể nào làm được. Nhưng đối với chúng ta rất dễ, vì chúng ta đã cố gắng, đã tự tập luyện mình. Tương tự như thế, chúng ta có thể huấn luyện để lên Thiên Đàng. Mới đầu thì thấy có vẻ khó, nhưng không khó. Nếu tự mình làm thì khó hơn, nhưng nếu có một người đã biết cách, chỉ cho bằng cách dạy dỗ, thực tập thì không khó. Rất là đơn giản. Thế nên từ thời xưa tới nay, Thượng Đế đã gửi xuống rất nhiều vị thầy để chỉ đường, vì chúng ta đã quên.
Chỉ cho chúng ta con đường không có nghĩa là người đó giỏi hơn. Chúng ta gọi họ là "Thầy" chỉ vì lúc đầu họ dạy chúng ta điều gì đó. Ở tinh cầu này chúng ta gọi một người là thầy Anh văn hay giáo sư toán, thí dụ vậy. Nhưng trong giai cấp Thiên Đàng, không có ai cao, ai thấp, chỉ có người đi con đường đó trước, rồi chỉ cho người đi sau. Người đã biết đường có thể chỉ cho chúng ta, như vậy nó dễ hơn, ít bị căng thẳng, chắc chắn hơn và nhanh hơn.
Chúng ta có thể tự mình cố gắng trở về Thiên Đàng, nhưng trên đường có rất nhiều phần chúng ta không biết, vì đã quên rồi và đôi khi nó rất là đáng sợ. Bởi vậy cho nên nhiều người cảm thấy không đủ sức. Họ sợ. Nhưng khi quý vị có người nào đó đi cùng, nắm tay và bảo vệ, chỉ đường cho quý vị đi, chỗ nào phải tránh thì đi đường sẽ vui hơn. Quý vị có người đồng hành thì nó sẽ lẹ hơn, dễ dàng hơn. Cho nên nói vắn tắt là tôi có mặt tại đây trong trường hợp quý vị cảm thấy muốn nhớ lại mình thật sự là ai. Không tốn đồng nào và không có điều kiện gì cả.
Cái gọi là năm giới luật không phải là năm giới luật. Đó chỉ là một sự đo lường xem quý vị đã sẵn sàng chưa, hoặc một cách để đo lường phẩm tính căn bản của mình. Có nhớ Đức Mô-zê từ trên núi đi xuống, đưa ra mười điều răn không? Ông bảo đây là từ Thượng Đế để chúng ta biết mình đang ở đâu, đứng ở chỗ nào. Không phải quý vị bắt buộc phải theo tôi, "nếu không"... Không phải như vậy. Thậm chí quý vị không cần phải theo tôi. Tôi chỉ dạy một lần, rồi quý vị nhớ mãi và tự làm một mình.
Sau khi chúng tôi chỉ dẫn, quý vị sẽ biết phải làm như thế nào. Quý vị sẽ là thầy của chính mình mỗi ngày. Cái khó không phải là theo một Minh Sư hay Minh Sư nào cả. Cái khó là làm thầy của chính mình, có kỷ luật, khuôn phép để làm những gì quý vị đã chọn làm và những gì quý vị biết là tốt nhất cho linh hồn.