-
Bước Chân Kẻ Lãng Du - Tác giả: Thùy Loan
Chương 5
Chiều xuống dần. Rừng Trúc Phương vắng lạnh chìm trong lạnh lẽo âm u.
Những bóng cây im lìm tĩnh lặng trong ánh tà dương.
Đâu rồi những bóng người và không khí sống động ngày trước? Cái chết của ba người con gái. Con quái vật giấu mặt. Tất cả tạo nên một nét thê lương bao trùm cảnh vật một vẻ điêu tàn, chết chóc ngự trị trong khu rừng nổi tiếng là yên bình thơ mộng.
Vĩnh lầm lũi bước đi dưới hàng thông vi vu. Anh mang trong người khẩu súng săn, một sợi dây xích sắt ... Và một tâm trạng dằn xé nặng trĩu.
Đêm nay anh sẽ thay mặt công lý. Vĩnh viễn nhốt người bạn của mình ở một nơi heo hút. Anh sẽ thay luật pháp ngăn chặn tội ác của một người, mà người đó không ý thức được tội ác của mình.
Vĩnh vạch đám lá um tùm của bụi rậm, rẽ vào một lối đi chông chênh ghềnh đá. Phát đã hành động đúng khi chọn cái hang này làm chỗ trú ẩn.
Nơi đây quanh năm không có bước chân người và mai mốt sẽ là nhà tù giam cầm cuộc đời còn lại của Phát.
Vĩnh thận trọng bám vào vách đá, len lỏi đi về phía cửa hang. Anh cần gặp Phát, trước khi Phát kịp trở thành dã thú. Nếu không có thể sẽ không cứu kịp một số nạn nhân của sự dã man.
Anh bước thận trọng vào hang, gọi nhỏ:
– Phát ơi, Phát.
Không có tiếng trả lời anh bước sâu vào tìm, trong hang tối om, một vật trắng phất phơ như là chiếc áo, anh định bước tới cầm thì chợt thấy lưng mình lành lạnh bởi một vật cứng. Rồi giọng nói nghiêm khắc vang lên:
– Đứng im, giơ tay lên.
Vĩnh đứng bất động thực hiện mệnh lệnh của người phía sau. Trong bóng tối anh thấy những bóng người cầm vũ khí bao quanh anh. Bàn tay người phía sau lục lọi khắp người, tịch thu khẩu súng và sợi dây xích.
Cũng trong bóng tối anh chợt nhận ra cái giọng lạnh lạnh sắc bén của Vĩnh Hưng:
– Trói cậu ta lại.
Vĩnh đứng yên tra tay vào còng. Ánh đèn pin loang loáng lướt trên người anh như quan sát.
– Đáng tiếc cho cậu, cậu hành động sai lầm như người không có ý thức, hắn đâu?
Vĩnh biết Vĩnh Hưng muốn hỏi ai. Anh còn đang lưỡng lự thì Vĩnh Hưng quát lên:
– Tên tội phạm mà cậu bao che đâu? Nói mau.
Vĩnh trả lời bằng giọng khàn đục:
– Nó trốn ở đây, em cũng đang tìm nó.
– Lần trước cậu đến hang này là tìm hắn phải không?
– Vâng, nhưng sao anh biết ạ?
Nói xong Vĩnh mới biết mình hơi ngớ ngẩn. Anh hiểu Vĩnh Hưng đã theo dõi mình. Nhưng Vĩnh Hưng sẽ xét anh như thế nào đây.
Lúc đó hai chiến sĩ công an giải Phát vào trong:
– Bắt được nó rồi anh Hưng.
Anh bước tới, quét đèn pin vào mặt Phát. Anh kêu lên kinh ngạc. Tên sát nhân này anh đã gặp một lần ở bệnh viện, lẽ nào lại là hắn. Hung thủ mà anh phải trải qua những ngày vất vả phục kích trong rừng để tìm bắt, lại là người yêu của Kim Thư. Chính anh cũng thấy chấn động.
Qua phút bất ngờ, Hưng ra lệnh:
– Giải hắn về đồn mau.
Phát gục đầu không nói gì. Nhưng Vĩnh thì hốt hoảng:
– Đừng về đồn anh Hưng, đừng để nhiều người biết.
Hưng nhíu mày, quát lên:
– Đến giờ mà cậu còn bao che cho hắn à? Cậu có biết tội đồng lõa sẽ nhận bao nhiêu năm tù không?
Vĩnh khổ sở:
– Em không bao che, em cũng đang tìm cách giữ nó lại đây.
– Tìm cách giữ lại à? Thật là chuyện không tưởng.
Hưng quay qua một anh công an ra lệnh:
– Giải nó đi.
Phát bị đẩy tới, anh loạng choạng đi vài bước. Nhưng chợt anh đứng lại, bắt đầu vặn vẹo người. Vĩnh thấy cảnh đó , la lớn:
– Dùng dây xích trói nó lại đi, anh Hưng còng không ăn thua gì đâu, phải không chế nó, đừng để nó chạy mất.
Nhưng không kịp nữa, chiếc còng trên tay Phát đã bị đứt tung ra, anh công an soi đèn pin vào Phát cũng chợt lùi lại. Kinh ngạc bàng hoàng hung thủ đã biến thành một con đười ươi gớm ghiếc.
Trong một phút tất cả đều tê liệt , sững sờ.
Phát chạy nhanh ra khỏi hang. Mọi người cũng còn chết sững, chưa kịp phản ứng chỉ có Hưng nhanh nhẹn rút súng.
Đoàng một phát, con đười ươi bỗng khựng lại, ngã khụy xuống. Vĩnh kêu lên rụng rời:
– Đừng bắn, em lạy anh Hưng, đừng bắn.
Hưng quay lại nhìn Vĩnh. Anh muốn nổ súng luôn cả vào cái tên tòng phạm này. Nhưng lý trí ngăn lại, anh quát lên:
– Câm họng.
Mọi người bước tới, soi đèn pin vào con đười ươi. Vết thương trúng chân nó làm nó không thể chạy. Máu chảy ướt lớp lông dày của nó, thấm xuống đất. Nó kêu những tiếng khẹt khẹt đau đớn.
Ai cũng hãy còn bàng hoàng trước sự cố này. Một người bình thường trong khoảnh khắc biến thành một con dã nhân. Sự kinh ngạc làm nội phản ứng trở nên từ chậm .
Vĩnh Hưng lắc mạnh đầu trấn tĩnh. Ở vị trí người chỉ huy, anh không cho phép mình bị lay động trước mọi tình huống. Thấy mấy đồng đội còn lựng khựng, anh nói lớn:
– Dùng dây xích trói nó lại, khống chế không được để nó thoát.
Mệnh lệnh được răm rắp tuân theo. Vài phút sau mọi người chật vật giải hai tội phạm ra khỏi hang.
Hưng vừa đi vừa suy nghĩ căng thẳng. Bây giờ anh hiểu trong thời gian qua anh không bắt được hung thủ, hắn thoắt biến thoắt hiện. Thoắt làm người thoắt làm thú. Làm sao anh tưởng tượng nổi có một việc quá phi lý như vậy.
Anh chợt nhận ra sai lầm từ lúc đầu của mình. Anh đã sơ suất trong việc điều tra. Đối tượng chính là Vĩnh, vậy mà anh chủ quan. Vì lúc đó theo lời khai của gia đình Nguyệt, Vĩnh và cô mới chỉ quen biết nhau. Việc Vĩnh không biết gì về Nguyệt là điều hiển nhiên.
Có điều anh không hiểu nổi, tại sao Vĩnh lại bao che cho hung thủ, rồi lại muốn bắt hắn bằng dây xích? Còn bao nhiêu bí mật cần phải điều tra. Một mớ nhọc nhằng, khó mà làm sáng tỏ.
Còn hung thủ, tại sao có thể trở thành thú được. Vậy bản chất thật của hắn là ở đâu, người hay thú?
Khi ra khỏi khu rừng thì trời đã tối. Vì lúc này ai cũng sợ ban đêm, nên mới tối mà đường xá đã vắng hoe, lạnh lẽo.
Cho nên việc công an giải tù binh là dã thú đi trên đường cũng không gặp sự tò mò nào làm trở ngại.
Về đồn, Vĩnh Hưng ra lệnh trói con dã thú vào song sắt. Rồi trực tiếp hỏi cung Vĩnh. Anh cho mở còng và ngồi trước mặt Vĩnh bắt đầu cuộc điều tra.
– Tại sao cậu biết anh ta là hung thủ mà không báo cho chính quyền? Cậu có biết như vậy là tiếp tay cho hung thủ không?
Vĩnh cúi đầu, buồn rầu:
– Em không cố ý tiếp tay, em định nhốt nó lại, không cho nó ra ngoài nữa.
– Nhưng liệu cậu có khống chế được nó không? Thay vì làm vậy, sao cậu không báo cho chúng tôi? Nếu ngay từ đầu cậu hợp tác, thì đã ngăn chặn được cái chết thứ ba rồi.
– Lúc đó em chưa biết nó giết người anh ạ.
– Cậu phải khai thật hết từ đầu, có phải cậu biết bí mật của hắn không? Tại sao hắn có thể thành thú?
– Chuyện này dài dòng lắm anh ạ.
Rồi Vĩnh kể lại mọi chuyện. Bắt đầu từ cái chết của Nguyệt, đến lúc Phát thổ lộ bí mật với anh, và mối nghi ngờ Phát giết người.
Nghe xong. Vĩnh Hưng ngồi yên lặng, vẻ mặt trầm ngâm. Nhưng trong lòng là sự kinh ngạc không sao diễn tả. Nếu không tận mắt thấy Phát trở thành thú hẳn anh cho đây là chuyện hoang đường. Hoặc Vĩnh là một người bị bệnh tâm thần.
Qua những phút bàng hoàng đó, bản năng nghiệp vụ làm anh có một lập luận logic:
– Có nghĩa là Phát chịu sự khống chế của ai đó. Đó là kẻ giấu mặt nhưng người phía sau hắn là ai? Người hay cũng là thú? Nó sai khiến hắn giết người với mục đích gì? Rõ ràng nó cần bộ óc người, mà để làm gì?
Vĩnh lắc đầu hoang mang:
– Em không biết.
Hưng chợt đập mạnh bàn:
– Tại sao ngay từ đầu cậu không báo với tôi? Và tới tận lúc này cậu còn muốn bao che cho nó. Cậu điên khùng lắm. Cậu có biết tội đồng lõa nặng thế nào không?
Vĩnh run run:
– Em không đồng tình với chuyện nó hại người cho nên em mới tìm cách nhốt nó.
– Vậy sao cậu không báo với chúng tôi?
– Em sợ luật xử tội nó. Em thề với anh là nó không cố ý giết người anh ạ.
Ngay từ đầu nó muốn xuống đây để tìm ra hung thủ, lúc làm người nó đau khổ lắm. Thực ra nó chỉ bị sự sai khiến thôi.
Anh ngừng lại cố trấn tĩnh, rồi nói tiếp:
– Em chắc chắn là bản thân nó không biết là nó làm cái gì. Chuyện nó giết người là do ma nhập.
Vĩnh Hưng cười nhạt:
– Đừng có nói chuyện phản khoa học như vậy, còn chuyện hắn ý thức được tội ác hắn gây ra hay không, tự tôi sẽ điều tra.
Đầu óc Vĩnh rối tung lên khi không còn giấu chuyện của Phát nữa, anh lại nghĩ đến tương lai mình, anh lo lắng:
– Em thề là em không bao giờ bao che cho tội ác, cũng không đồng tình với cái ác. Bằng chứng là tối nay em đi tìm bắt nó.
– Một trò trẻ con, cậu tự tin vào mình vào mình quá. Tự tin tới mức xuẩn ngốc. Sự im lặng của cậu trước giờ chẳng khác nào là đồng phạm.
Anh ngừng lại một chút rồi dịu giọng:
– Vì chúng ta là chỗ thân tình của nhau nên tôi báo trước để cậu chuẩn bị tinh thần, là cậu sẽ không thoát khỏi sự phán xét của pháp luật, ở mức nào thì còn chờ ra tòa mới biết.
Bất giác Vĩnh gục đầu xuống lo sợ. Anh nghĩ đến gia đình bạn bè và Tú Mai ... Mọi người sẽ nhìn anh như thế nào đây. Giờ đây anh mới thấm thía hành động sai lầm của mình, không ngăn chặn tội ác thì chẳng khác nào đồng tình với nó. Một mình đơn phương làm sao anh đủ sức khống chế Phát. Hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Ở phòng bên cạnh Phát chợt vùng vẫy dữ dội, trong đầu anh như có tiếng gọi thôi thúc, tiếng gọi buộc anh phải chạy đến nơi đó, gặp người đàn ông đó. Cho nên sự giam cầm làm anh nổi điên lên.
Mọi người có mặt lúc đó đều căng thẳng trước sự vùng vẫy của dã thú. Nó rú những tiếng khẹt khẹt ... Âm thanh như dội vào tai mọi người. Vĩnh lắp bắp nói với Hưng:
– Người đàn ông đó gọi nó, hắn đang gọi nó tới.
Hưng nhíu mày:
– Người nào, cậu biết hắn ta không?
– Em không biết, lúc thành người nó có kể với em là mỗi lần nghe tiếng gọi của ông ta, là nó bứt rứt muốn chạy tới ngay.
Hưng suy nghĩ thật nhanh rồi quyết định:
– Chúng ta hãy thả nó ra.
Các chiến sĩ công an ngạc nhiên:
– Thả nó ra nguy hiểm lắm anh.
– Khó khăn lắm mới bắt được hung thủ, tại sao lại thả? Nó sẽ gây án nữa.
Hưng giải thích ngắn gọn:
– Đó là cách duy nhất để tìm ra kẻ khống chế giấu mặt. Tất cả vũ trang đầy đủ, bám sát theo nó một cách bí mật. Nếu chưa có lệnh của tôi không ai được bắn. Một cuộc họp khẩn cấp để đưa ra kế hoạch.
Mệnh lệnh của Hưng được răm rắp tuân theo. Một tiểu đội chuẩn bị vào cuộc. Chỉ 20 phút sau, con đười ươi được thả ra ngay.
Nó tung chạy ra khỏi trụ sở công an. Một chân đau khập khiểng, nhưng hình như nó không biết đau. Nó chạy một cách cứng nhắc, giống như người mộng du, hoàn toàn không nghe thấy những gì xảy ra xung quanh.
Nửa đêm nó đã đi sâu vào rừng Trúc Phương. Đội trinh sát vẫn bám theo phía sau. Đường đi càng lúc càng khó. Những tảng đá cheo leo nằm bên bờ suối cây cối rậm rạp, dày đặc không có lối đi. Mọi người chật vật vạch bụi gai dọn đường. Vậy mà con thú cứ chạy lướt tới hoàn toàn không bị ngoại cảnh chi phối.
Qua khỏi nơi đầu nguồn con suối đường đi bỗng trống trải hơn, cả tiểu đội băng qua đồng cỏ. Cuối cùng thấy hiện ra một ngôi nhà nằm ẩn dưới những cây cổ thụ um tùm. Nếu như không quan sát kỹ, có lẽ mà khó nhận ra ngôi nhà đơn sơ ấy.
Một tốp bao vây vòng quanh ngôi nhà, tốp còn lại nhanh chóng áp sát ngoài vách quan sát bên trong.
Hưng nằm úp trên mái nhà, khoét một lỗ nhìn xuống phía dưới. Anh thấy trong nhà bày biện thật đơn giản. Một bộ bàn ghế đen bằng mây cũ kỹ đặt giữa nhà, phía vách trơ trọi chiếc tủ cây xấu xí. Trên bàn có ngọn đèn dầu loe lét nhìn căn nhà ảm đạm buồn tẻ, như những ngôi nàh bình thường chốn rừng sâu heo hút.
Khi con dã thú vào nhà. Một người đàn ông bước ra. Ông ta người nhỏ thó trán cao. Dù mặc đồ cũ kỹ như một ông già nông dân, nhưng trông ông ta vẫn rất trí thức bác học.
Hưng nhìn người đàn ông không chớp mắt. Trí nhớ tuyệt vời của anh cho biết là ông ta chính là người mà anh đã gặp trong bệnh viện, lúc anh vào thăm Kim Thư.
Một câu hỏi lướt qua đầu Hưng. Rồi sau đó anh cũng tự trả lời. Nếu không có điều gì mờ ám, thì ông bác sĩ đó không dựng một căn nhà đơn sơ giản dị như ở đây.
Ông ta và con dã thú có mối liên hệ gì?
Chợt Hưng cựa mình, nhìn chăm chú hơn. Anh thấy con đười ươi quỳ xuống van xin điều gì đó. Còn vị bác sĩ thì lạnh lùng lắc đầu. Ông ta nhìn như thôi miên con vật. Thế là nó không chấp tay nữa mà đứng dậy bước ra ngoài.
Hưng lập tức nói vào máy:
– Tổ 1 chuẩn bị. Con dã thú đang ra ngoài phải lập tức bắt nó lại, tối cần mới bắn, nhưng không được để nó chết.
– Tổ 1 nghe rõ.
– Tổ 2 ập vào nhà, không được để ông bà chạy thoát.
– Tổ 2 nghe rõ.
Hưng trườn người trên mái nhà, nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Anh đi vào trong nhà, các anh trinh sát đã không chế bắt ông ta ngồi yên trên bàn.
Hưng bước tới trước mặt ông ta:
– Chào ông.
Ông ta có vẻ bàng hoàng bất ngờ. Nhưng không hề mất bình tĩnh. Ông ta hỏi chậm rãi:
– Tôi có tội gì? Sao các anh lại muốn bắt tôi?
– Ông có những hành vi mờ ám, vì vậy buộc lòng chúng tôi phải mời ông về đồn trả lời một số vấn đề.
– Tôi làm gì mà mờ ám chứ?
– Thứ nhất, tại sao ông vào đây? Ở cương vị của ông, nơi đây không phù hợp chút nào. Thứ hai, ông và con dã thú liên quan gì với nhau?
– Con dã thú nào? Tôi không hiểu gì hết.
Hưng không thèm trả lời, anh chợt ra hiệu cho hai anh công an dẫn con dã thú vào. Lúc này nó ngồi xuống đất, cúi đầu kêu khẹt khẹt, điệu bộ và tiếng kêu nghe ai oán, buồn thảm.
Không đợi vị bác sĩ lên tiếng. Hưng ra lệnh:
– Tổ 1 giải tất cả về đồn. Tổ 2 ở lại Vị bác sĩ đó phản đối:
– Tôi đồng ý về đồn, nhưng các anh không được khám xét nhà tôi.
Hưng không buồn trả lời, anh nói ngắn gọn:
– Đi.
Ông bác sĩ phản đối quyết liệt:
– Các anh không được khám xét.
Hành động của ông chẳng khác nào tự tố giác mình. Hưng quát lên:
– Nếu không làm gì xấu thì sao ông lại sợ, căn nhà này có gì bí mật nữa à?
Ngoài bàn ghế này ra, có cái gì để ông sợ mất. Một người như ông sợ mất chừng này thư gì?
– Tôi ...
– Đưa ông ta đi.
Vị bác sĩ gào lên:
– Tôi không cho phép các người ở trong nhà tôi, cho dù các người là chính quyền, các anh cũng không được xâm phạm quyền tự do của dân.
Hưng thản nhiên:
– Nếu sử dụng quyền tự do sẽ gây tội ác, thì chúng tôi sẽ phải tước mất cái quyền đó của ông.
Vừa nói anh vừa hất mặt ra hiệu. Hai anh công an lập tức đẩy vị bác sĩ đi.
Mặc cho ông ta phản đối ...
Ngay lúc đó trung úy Hiếu Quân khám phá ra một tấm ván gỗ trong buồng.
Anh gọi lớn:
– Anh Hưng ơi, vào đây.
Hưng bước vào buồng. Lúc này Quân đã cạy được tấm ván lên, để lộ một bậc thang xuống dưới. Anh thận trọng rọi đèn pin quan sát. Rồi quay lưng lại Hưng:
– Có hầm ở dưới, minh xuống chứ anh Hưng?
– Tất nhiên.
Anh gọi lớn:
– Dẫn ông ta vào đây.
Vị bác sĩ đẩy đi trước dẫn đường. Lúc này ông ta không phản đối gì nữa.
Trông ông ta có vẻ tuyệt vọng.
Xuống đến lòng đến mọi người vô cùng ngạc nhiên khi khám phá một gian phòng rộng, đèn sáng choang, khác hẳn sự nghèo nàn ở phía trên.
Hưng nhìn qua khung kính, quan sát bên trong. Đó là phòng thí nghiệm có điều ông ta nghiên cứu cái gì mà anh không hiểu được.
Trên chiếc bàn dài có vô số chai lọ, anh thấy một bồn chứa khá lớn bằng thủy tinh, ngâm chai gì đó. Bên cạnh là ba cô gái trẻ đang nằm mê man bất tỉnh.
Chứng cớ thực tế làm người đàn ông hết chối cãi. Hắn ta cúi đầu trước cái nhìn lạnh lùng của Vĩnh Hưng.
Theo lời kể của Vĩnh, thì có thể người đàn ông điều khiển con đười ươi chính là tên bác sĩ quái đản này. Hung thủ gián tiếp cũng chính là ông ta:
Thì ra đây là một người đàn ông bệnh hoạn. Hắn dùng phương pháp thôi miên để điều khiển Phát bắt cái cô gái trẻ về đây làm thí nghiệm. Tội ác của hắn đã bị tổ trọng án lôi ra ánh sáng và hắn bị đền tội. Các cô gái sau khi điều trị ở bệnh viện về họ đã trở lại cuộc sống bình thường.
Vụ án ở rừng Trúc Phương đã khép lại. Trả lại cho người dân cuộc sống yên bình. Và khu rừng thơ mộng đó đã được hồi sinh. Người ta có thể tận hưởng cái đẹp của nó mà không sợ tai họa treo lơ lửng trên đầu.
Người đàn ông gây tội chưa kịp mang ba cô gái mà hắn khiến người hắn biến thành đười ươi trong sáu tiếng đồng hồ ra nước ngoài như đã thỏa thuận. Cánh cửa công lý đã khép lại sau lưng hắn.
Ánh nắng vàng rực rỡ lướt trên những hàng dương xanh mướt ánh lên như tấm thảm nhung mượt mà. Rừng Trúc Phương đẹp một cách lạ kỳ trong ánh bình minh. Những đóa lan rừng ngan ngát hương thơm, đủ màu sắc thoảng bay theo gió.
Tú Mai cầm chiếc máy ảnh đưa lên ngắm. Cảnh vật qua chiếc kính của máy đẹp lên lung linh kỳ lạ, cô lướt đi tìm cảnh bấm ... Lại đen ngòm. Tú Mai chờ vị khách nào vô ý bước qua ... Nhưng một phút trôi qua ... Tú Mai càu nhàu:
– Nhanh lên.
Có tiếng cười rúc rích ở phía sau, thì ra là Kim Thư và Hoàng Lan chơi trát cô:
– Nè đi vào rừng mà tha hồ chụp khỉ ... Ở đây có gì mà ngắm hoài. Hay là đang ngắm chàng nào?
Kim Thư dài giọng đưa tay ra kéo cô đi. Tú Mai tiếc rẻ góc ảnh vừa rồi:
– Bạn kỳ quá người ta vừa tìm một góc đẹp.
– Thôi vào rừng Trúc Phương biết bao nhiêu cảnh đẹp mà lần trước mình bỏ lỡ do anh Vĩnh Hưng đuổi về.
– Nào. Nhanh lên, xem chị Hoàng Lan và anh Vĩnh Hưng kìa, họ tay trong tay hạnh phúc ghê chưa?
– Ừ. Vậy bạn cũng tìm một nửa kia đi để hạnh phúc như họ Tú Mai xí dài, đôi môi hồng chúm chím trề ra rất xinh. Hai cô gái vui như tay trong tay bước vào rừng theo đoàn người đang náo nức trở lại rừng Trúc Phương sau những ngày tháng lo sợ vì những vụ giết người xảy ra ở nơi đây.
Đến bên bờ suối mơ trong vắt, những cánh lan rừng ai vừa vứt trôi nhanh theo con nước. Tú Mai đứng thẩn thờ, cô lại bấm máy, Kim Thư lại giục:
– Nữa ... Mê gì cảnh ấy? Vào rừng lan còn đẹp hơn nhiều, anh Vĩnh Hưng sẽ đưa chúng ta đến đó, lạc bây giờ.
Có mấy chàng trai rất lịch sự dừng chân ngắm nhìn. Kim Thư mắc cỡ lôi Tú Mai đi.
– Người ta nhìn kìa, bạn thiệt là ...
Tú Mai ngẩng nhìn. Đoàn người xuôi ngược đủ sắc áo, già, trẻ, trai gái nô nức đi trên đường. Dòng suối thơ mộng rất yên lành đang đón bao người đến với nó. Nước ấm áp ôm ấp vỗ về, tiếng cười nói rộn rã một góc rừng.
Hai cô bé tung tăng chạy lướt đi trên thảm cỏ dưới chân. Ngàn bông hoa nở bừng ở trên đầu. Nắng đã len vào tới trong rừng xuyên qua cành cây, kẽ lá màu vàng chói rực rỡ. Rừng lan hiện ra trước mắt bừng sáng hơn bao giờ hết.
Đắng kia Vĩnh Hưng đang tay trong tay đưa người yêu đến khu rừng nổi tiếng đủ cây cảnh, lan và thảm thực vật tuyệt vời, có cả thú nữa, nhưng tìm chúng phải vào tận rừng sâu.
– Anh Vĩnh Hưng chờ bọn em với.
Vĩnh Hưng mỉm cười vuốt tóc cô em gái đang thở hổn hển:
– Em lại nghịch gì nữa đó. Í à lớn rồi, em đi anh mệt ghê.
Tú Mai dùng dằng ngồi bệt xuống thảm cỏ dài giọng:
– Anh lo cho chị Hoàng Lan thì có ... Em chạy theo anh muốn đứt hơi ... Vậy mà nói lo cho người ta ... Về nhà em mách mẹ cho coi Hoàng Lan bước tới kéo tay Tú Mai cười:
– Việc này tại anh Vĩnh Hưng, anh ấy dẫn chị đi chớ chị .... Hổng có tội à nghen, em đừng nghi oan cho chị tội nghiệp.
Tú Mai cười thật tươi:
– Nói vậy thôi em có trách chị đâu? Em ghét ông anh của mình? Không có ga lăng chút nào.
Vĩnh Hưng trợn tròn đôi mắt:
– Anh như vậy mà em bảo không ga lăng, có phải em muốn anh tìm một người thì mới ... Được rồi đi du lịch về anh giới thiệu cho.
Tú Mai rượt đuổi anh Vĩnh Hưng, tiếng cười vang rộn rã. Kim Thư lại mê nghiên cứu cây rừng, động vật nên không tham gia đùa giỡn. Vĩnh Hưng đưa Hoàng Lan đi thăm lại hang đá hôm nào của Phát ở ... Và ngôi nhà dưới chân đồi đã phủ dây leo chằng chịt. Anh thở dài tiếc cho họ sống ích kỷ, vì tình cảm riêng tư mà gây họa cho nhiều người, nhưng tất cả đã qua rồi như một cơn ác mộng ... Hãy để cho nó trôi vào quá khứ êm đềm.
Trước mắt Vĩnh Hưng còn nhiều việc phải làm. Anh chợt thấy nhẹ lòng, quay xuống đồi nhìn thấy Hoàng Lan, Tú Mai và Kim Thư đang nhặt những cánh lan rừng, họ kết thành từng chùm đủ màu sắc, ba cô gái đều rạng rỡ xinh tươi trong buổi bình minh, tà áo phất phới trong gió đẹp như nàng tiên. Xa xa có tiếng đùa vui của các nhóm thanh niên, tiếng cười của họ giòn tan trong nắng.
Trúc Phương đã bình yên, dòng suối mơ lại êm đềm đón bao khách du lịch vào lòng mà thủ thỉ chuyện ngày xưa. Nơi đây đã từng có những cô gái ... Bất hạnh.
Suối mơ vẫn róc rách yên lành, thì thầm trong gió. Vĩnh Hưng chạy đến bên Hoàng Lan hôn lên mắt người yêu nồng nàn trước những đôi mắt ngạc nhiên, dí dỏm của hai cô gái. Anh thấy lòng mình rộn rã niềm yêu thương ...
Hết
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
-
Forum Rules
Bookmarks