Chương 15
Tôi cứ đinh ninh cuộc trò chuyện của tôi với Út Thêm diễn ra trong vòng bí mật. Nào ngờ, tôi vừa thò đầu vào nhà, thằng Dế đã hỏi ngay:
- Khi nãy anh gặp chị Út Thêm phải không?
Tôi điếng người:
- Sao mày biết?
- Khi nãy, lúc băng đồng về nhà, em nhìn thấy.
Tưởng nó nghe ai nói chứ nếu chính mắt nó thấy, tôi hết đường chối. Mà càng chối, nó càng nghi. Tôi bèn ậm ừ:
- Tao ra suối lấy trứng chèo bẻo, tình cờ gặp nó.
Dế nhìn lom lom vô túi áo tôi:
- Trứng chèo bẻo đâu ?
Tôi chép miệng:
- Tao lấy đâu có được. Con chèo bẻo mẹ bay vô tấn công dữ quá, tao đành phải leo xuống.
Tôi mừng rơn khi thấy Dế quay sang chuyện chim chóc. Nhưng Dế là đứa ác ôn. Khi thấy tôi không lấy được trứng chim, nó liền quay trở lại đề tài cũ:
- Anh nói chuyện gì với chị Út Thêm vậy ?
Tôi khịt mũi:
- Tao nói chuyện thằng Dư.
- Anh nói sao ?
- Tao hỏi vết thương sau ót thằng Dư đã lành chưa.
- Lành chưa ?
- Rồi. Nhỏ Út Thêm bảo là vết thương đang kéo da non.
Nói xong, tôi tặc lưỡi nhìn ra sân nắng. Tôi đang nghĩ cách thoát khỏi tình huống gay go này. Nhưng Dế không để tôi yên. Thấy tôi im lặng lâu lắc, nó sốt ruột:
- Rồi sao nữa ?
- Sao là sao ?
- Anh còn nói chuyện gì nữa ?
Tôi thở dài:
- Tao có nói chuyện gì nữa đâu! Nói tới đó là hết rồi!
Dế tỏ vẻ nghi ngờ:
- Em thấy hai người nói chuyện với nhau lâu lắm mà!
Thằng Dế này là con nít mà nó để ý chuyện "người lớn" chi kỹ vậy không biết! Tôi than thầm trong bụng, đầu loay hoay tìm đường nó trớ. Nghĩ một lát, tôi ấp úng phịa:
- À, à... nhỏ Út Thêm còn nói chuyện này. Khi nãy tao quên mất.
- Chuyện gì vậy ?
- Nó bảo là tụi mình với tụi thằng Dư đừng chơi trò đánh nhau nữa.
Dế gãi gáy:
- Đừng đánh nhau nữa ?
- Ừ. Nó bảo chơi trò đánh nhau rất nguy hiểm. Rủi chết người là có đứa đi tù.
Nghe nói đi tù, Dế rùng mình. Nó dòm tôi, thấp thỏm hỏi:
- Chị Út Thêm có biết thằng Dư bị tụi mình bắn không?
Tôi nhún vai:
- Nó không nói. Nhưng chắc là nó biết.
Dế không hỏi nữa. Mà ngồi trầm ngâm. Chắc nó đang nhớ lại những trận giao tranh ác liệt với tụi xóm Miễu để giành quyền thống trị khúc suối nhỏ chia đôi hai xóm. Giã từ những trận đánh nhau, những trò ném đất bụi mù cả một quãng đồng, hẳn Dế tiếc đứt ruột. Tôi liếc nó, thấy mặt nó thẫn thờ, xa vắng. Nhưng tôi phớt lờ. Tôi mặc Dế buồn thỉu buồn thiu. Bởi vì tôi đã chán đánh nhau. Đánh nhau với thằng Dư "em tôi", tôi càng không muốn.
Dế chẳng hiểu tâm trạng éo le của tôi. Trầm tư một hồi, nó chép miệng, giọng băn khoăn:
- Mình không đánh nó, nó cũng đánh mình!
- Mắc chi nó đánh mình?
Dế rụt cổ:
- Đánh chứ! Hễ gặp nhau ngoài suối thế nào cũng "choảng"! Hai bên "thù" nhau lâu rồi!
- Không sao! - Tôi gật gù - Để khi nào gặp Út Thêm, tao sẽ bảo nó cấm thằng Dư gây chiến với tụi mình.
Tôi nói và cảm giác Dế không tin lời tôi. Nó không nói ra nhưng đôi mắt nó không giấu giếm vẻ nghi hoặc.
Dế không tin tôi cũng phải. Bởi vì, mặc dù tuyên bố hùng hồn như vậy, khi giáp mặt Út Thêm, tôi quên béng hết mọi thứ. Tôi chỉ mải nghĩ ngợi vẩn vơ. Tôi chỉ lo ăn nói sao cho đừng lắp bắp.
Bookmarks