Đánh Tan Những Ảo Tưởng Ở Đời

Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Tây Hồ , Formosa
Ngày 21 tháng 7 năm 1991 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)-Băng thâu hình số 183



Đây là câu chuyện bên Ấn Độ . Một ngày kia , có một vị thầy khai ngộ bảo đệ tử bỏ đời xuất gia theo ông . Tuy nhiên , người đệ tử nói rằng vợ anh , cha mẹ , anh em , tất cả mọi người thương anh nhiều lắm , và anh không nỡ bỏ họ . Sự ra đi của anh sẽ đem rất nhiều đau khổ đến cho gia đình . Vị thầy nói : "Để tôi chỉ anh thấy gia đình anh yêu thương anh tới cỡ nào".

Thế là hai người cùng đi tới nhà của người đệ tử . Vị thầy đưa cho học trò một viên thuốc bảo anh ta trốn bên ngoài , rồi giả bộ là người lạ . Sau khi nuốt viên thuốc vào , người đệ tử trở thành như chết , tim ngừng đập hoặc không thở , thân thể cứng đơ , lạnh ngắt . Gia đình anh khóc lóc xin Trời Phật cứu , nhưng không hiệu quả .

Bỗng nhiên vị thầy đi vào nói với họ rằng : "Tôi có thể cứu được người bà con của quý vị". Nghe vậy họ sung sướng , lạy lục , năn nỉ ông thầy cứu người đó ngay lập tức . Vị thầy nói : "Nhưng với một điều kiện . Muốn anh ấy sống lại thì một người phải chết thay , bởi vì đây là luật nhân quả . Nếu tôi làm anh ấy sống lại thì tôi phải chết thay cho anh ấy . Nhưng tôi không phải là thân thích ! Anh ta là người thân của quý vị . Nếu quý vị thương anh ấy nhiều như vậy thì quý vị phải vui lòng chết thế . Tôi chỉ là người qua đường , sao lại chết thay ? Cho nên nếu một người trong quý vị sẵn lòng chết thay cho anh , tôi sẽ mang hồn anh trở lại ngay lập tức . Vì không thể thoát khỏi luật của nhân quả , một sự đổi chắt phải xảy ra."

Không một người nào sẵn sàng chết thay cho anh . Họ lấy cớ rất hay : "Nếu tôi chết , ai sẽ lo cho cái nhà này ?" "Nếu tôi chết , ai sẽ lo công việc làm ăn ?" Mặc dầu vợ của người đệ tử đó rất yêu anh ấy , đã khóc lóc trong tuyệt vọng , lăn lộn dưới đất , bà ta trả lời : "Không , không ! Nếu tôi chết thì không có người nào săn sóc cho hai đứa con tôi." Rồi họ nói : "Thôi được , người đàn ông này đã chết rồi , chịu vậy thôi . Chúng ta hãy đem xác đi hỏa táng." Nghe vậy , người đệ tử đứng ngay dậy nói rằng : "Tôi chưa chết !" Rồi anh bái chào gia đình và ra đi theo thầy .

Có nhiều câu chuyện như vầy . Đôi khi chúng ta thương một người , hoặc khi một người thương một người , luôn luôn có những khía cạnh nào đó thiếu hoàn mỹ . Thường thường chúng ta không thương người khác nhiều tới độ quên thân mình hoặc sẵn lòng chết cho người đó . Vì thế , có nhiều cái chúng ta không biết được sự thật nếu không trải qua kinh nghiệm đó . Chúng ta chỉ nhận thấy qua những hình ảnh bên ngoài , nó không hẳn là đúng .

Những cái chúng ta lưu luyến ở thế giới này không phải là cứu cánh . Tốt hơn hết là đừng trở lại , bởi vì dù quyến luyến , gắn bó tới mức nào , một hồi rồi cũng phải ra đi . Thành ra , tốt nhất là sửa soạn trước , tới giờ đi thì mình đi luôn . Nếu không , kỳ sau trở lại , chúng ta lại quyến luyến nữa , ràng buộc nhau nữa . Sau một hồi lại phải bỏ đi lần nữa . Lúc đó mấy người bà con đau đớn vô cùng . Thành thử tốt hơn hết ra đi một lần là xong , không cần trở lại gây khó khăn cho người khác . Đây cũng là một hành vi hiếu đạo . Quý vị thấy vậy không ? (Mọi người : Dạ)

Giữa vợ chồng cũng vậy . Sau một thời gian , mỗi người đi một ngả . Vì cả hai lúc giã từ đều luyến lưu , đau khổ , thì đừng có lập lại . Do đó chúng ta phải chuẩn bị về mặt tâm linh . Ra đi dứt hẳn thì tốt hơn . Đừng trở về để diễn lại cảnh đau thương ấy . Nếu không , chúng ta sẽ khổ và người kia cũng khổ . Ích lợi gì đâu ?