BÔNG HUỆ NHUỐM MÁU


Maria Goretti sinh ngày 16 tháng 10 năm 1890 tại vùng đồi thơ mộng gần thành phố Corinaldo, nước Ý. Nhưng đến sau vì kế sinh nhai, cả gia đình phải chuyển về miền thôn quê sình lầy Ferriere di Conca. Là chị cả trong một gia đình sáu anh chị em, Maria luôn chú tâm noi gương đôi cha mẹ đạo hạnh, lương thiện và cần mẫn. Cô luôn vâng lời các ngài cách mau mắn và vui vẻ.

Sống trong cảnh thôn quê nghèo túng, Maria không được đi học, nhưng cô bé có lòng sùng kính đặc biệt với Thánh Tâm Chúa Giêsu và Mẹ Maria Ðòng Trinh. Khi nào ngơi tay với công việc trong nhà, Maria liền lần hạt Mân Côi kính Ðức Mẹ. Mồ côi ba từ năm lên mười, cô thương nhớ ba vô cùng! Mỗi lần đi ngang qua nghĩa trang, Maria đều dừng bước trước mộ ba rồi quì gối âm thầm cầu nguyện cho ba. Ngày nào cô cũng lần một tràng hạt 50 để cầu cho linh hồn ba chóng được giải thoát.

Gia đình Maria Goretti lúc này túng thiếu hơn bao giờ hết! Ðôi lần má cô cảm thấy nản lòng trước gánh nặng gia đình, Maria đã đóng vai khích lệ tinh thần:

-Can đảm lên má ơi! Rồi mọi sự sẽ tốt đẹp hơn ! Ðã có Chúa nuôi sống gia đình ta!

Ngoài ra, Maria đã xốc vác mọi việc trong nhà, cô đóng vai người mẹ thứ hai đối với các em cô: trông nom săn sóc chúng, dậy chúng cầu nguyện, thúc giục chúng vâng lời và nhã nhặn.

Maria còn nêu gương khiêm nhường, mỗi lần bị la rầy trách móc , cô đều vui vẻ lãnh nhận và hứa sửa mình. Ðể tiến tới trình độ đáng yêu đó, Maria phải ra công tập tành từ nhỏ, vì cô biết rằng những điều đó làm Chúa hài lòng.

Mỗi lần đi dự lễ. Maria phải cuốc bộ hai giờ đồng hồ. Nhưng điều này không làm cô phiền lòng, trái lại cô luôn là người tới nhà thờ trước hết và là người sau cùng ra khỏi nhà thờ. Trong khi dự lễ, Maria luôn giữ thái độ nghiêm trang và cung kính.

Maria Goretti đặc biệt chiếu sáng nhân đức Khiết Trinh. Cô cẩn thận trong cách phục sức, đi đứng và nói năng. Cô hết sức tránh mọi cuộc truyện trò nhuốm mùi thô thục. Tâm hồn cô thực là một bông huệ trắng tinh!

Lên mười hai tuổi, Maria mới được Rước Lễ Lần Ðầu. Cô vô cùng sung sướng khi đón nhận Chúa Giêsu ngự vào linh hồn sau bao ngày dài mong đợi. Có rất nhiều điều cô phải thân thưa với Chúa. Sau Thánh Lễ, vị linh mục khuyên nhủ các em Rước Lễ Lần Ðầu hãy luôn giữ tâm hồn trong sạch. Maria đã hân hoan nhắc lại quyết tâm sống đời trinh trong của mình. Sau dịp trọng đại đó, cô ngày càng say mến sự cầu nguyện và chuyên chăm việc bổn phận hơn.

Từ ngày ba của Maria ngã bệnh rồi chết, để có người giúp đỡ công việc đồng áng và chia sẻ hoa lợi, gia đình Goretti phải mở cửa đón nhận một gia đình khác gồm hai bố con đến chung sống trong một nhà. Tên người con là Alessandro, mười chín tuổi. Ðầu óc Alessnadro tràn ngập tư tưởng bẩn thỉu, lòng chàng đầy ắp ước vọng lăng loàn, lý do chính là vì chàng đã đọc các sách báo dâm ô do cha chàng mang về nhà. Chàng đọc cào đọc cấu, đọc ngấu đọc nghiến, hầu như không bỏ sót điều tục tằn bẩn thỉu nào! Ngoài ra, chàng còn làm bạn với bọn con trai trắc nết. Do đó, không lạ gì khi thấy chàng ném những cái nhìn thèm khát trên thân xác trinh trong và vô tội của Maria, cô bé sống chung một nhà với chàng!

Maria thường phải ở nhà trông nom các em nhỏ trong khi má cô vất vả làm việc ngoài đồng. Một hôm, Alessandro đến cám dỗ cô phạm tội với chàng! Maria vô cùng sợ hãi, một mực từ chói:

-Ðừng! Alessandro! Chúa không muốn chúng ta làm điều đó!

Rồi cô trốn xa chàng. Mười ngày sau đó, Alessandro giở trò cũ! Maria khiếp đảm tột cùng, cô nói với chàng:

-Nếu anh làm điều đó, anh sẽ phải xuống hỏa ngục!

Alessandro vội túm lấy cô, nhưng Maria dùng hết sức lực vượt thoát khỏi tay chàng.

Lúc này, Maria sống trong lo sợ. Cô định nói với má, nhưng rồi lại không dám, vì Alessandro đe giết cô nếu cô tiết lộ điều chàng đã làm.

Trưa mồng 5 tháng 7 năm 1902, dưới ánh nắng chói chang, mọi người đang bận rộn thu hoạch mùa đậu. Khoảng 3 giờ chiều, bỗng nhiên Alessandro ngừng tay rồi đi thẳng về nhà. Ngang qua cha chàng đang ghỉ dưới bóng mát ngoài sân, Alessandro gặp ngay Maria ngồi phía trên cầu thang ngoài trời dẫn lên lầu, cô vừa trông chừng em ngủ vừa vá áo cho Alessandro như má cô yêu cầu.

Alssandro mặt hầm hầm lên thang, đi qua Maria không nói một lời, rồi tông ngay vào phòng lấy ra thanh sắt đã mài nhọn như một dao găm. Chàng lên tiếng gọi:

-Maria, vào đây một lát!

Tim Maria bỗng đông lạnh như đá! Cô ngồi yên không nhúc nhích, cũng chẳng trả lời!

Nhanh như chớp, Alessandro nhào ra nắm lấy tay cô bé kéo vào trong nhà. Maria vùng vẫy như điên dại trong khi Alessandro lôi cô vào trong nhà bếp rồi lấy chân đá cánh cửa đóng xầm lại. Cô bé tán đảm tâm thần, chạy vào một góc bếp. Alessandro xán lại bên cô! Maria biết rõ ước muốn xấu xa của hắn, cô kêu lên:

-Ðừng, Alessandro! Ðiều đó là tội! Chúa không muốn như thế!

Alessandro càng tiến lại gần hơn. Maria la lên:

-Nếu làm điều đó, anh sẽ phải xuống hỏa nghục! Buông tôi ra!

Ðiên lên vì bị Maria chối từ, Alessandro một tay nắm lấy tay cô, tay kia cầm dao găm đâm túi bụi vào thân hình liễu yếu của cô. Maria gắng gào to kêu cứu, nhưng chẳng ai ở ngoài nghe thấy! Máu chẩy thành vòi thấm đẫm tấm thân, chảy trên sàn nhà. Maria ngã gục trên vũng máu. . .

Tưởng Maria đã chết, Alessandro bỏ mặc cô dẫy dụa đẫm máu, chàng trở về phòng mình. Nhưng Maria còn tỉnh, cô gắng lết tấm thân nát nhừ ra phía cửa, rồi lấy hết sức tàn còn lại mở cửa và kêu cứu với ba của Alessandro đang ở ngoài sân:

-Cứu cháu với! Alessandro giết cháu!

Vừa nghe tiếng Maria, Alessandro bỏ phòng, hồng hộc chạy lại, chàng túm cổ cô bé rồi đâm lia lịa thêm sáu nhát dao chí tử nữa! Cô bé bất hạnh phều phào kêu lên:

-Lạy Chúa tôi!?.Lạy Chúa Tôi?Má ơi! Con Chết mất!

Rồi cô thiếp đi bất tỉnh.

Alessandro về phòng đóng chặt cửa lại trong khi ba chàng và Mariano, em trai của Maria, chạy vào bên cô khi nghe kêu cứu. Thấy sự thể, cậu bé thất kinh, mặt biến sắc chạy đi kêu má.

Khi má của Maria và mấy người hàng xóm vào đến nhà, Maria được đặt trên giường và đã hơi tỉnh lại. Trước hình ảnh đau thương đẫm máu của đứa con gái cưng, bà lặng người bất tỉnh trong ít phút. Khi hồi lại , bà hỏi con ai đã làm điều đó. Maria mệt nhọc trả lời:

-Alessandro giết con!

Má cô hỏi lại:

-Nhưng lý do tại sao?

Cô đáp:

-Vì anh ép con phạm tội xấu xa với anh, nhưng con đã chống cự lại!

Trong khi cảnh sát đến bắt Alessandro vào tù, người ta gắng băng bó 14 vết dao đâm chòe choẹt trên cơ thể non yếu của Maria, rồi đặt trên xe đem đi nhà thương ở thành phố Nettuno cách đó sáu bẩy dặm đường.

Khoảng 6 giờ chiều, xe mới tới nhà thương. Người ta mời Linh Mục tới cho Maria xưng tội. Sau đó các vị y sĩ đến khâu những vết thương, Maria chẳng kêu than một lời. Gắng hết sức chạy chữa cho cô, nhưng các y sĩ biết rằng họ không thể cứu mạng cô.

Trong những giờ phút đau thương hấp hối, Maria âm thầm cầu nguyện cùng Thánh Tâm Chúa Giêsu, với Mẹ Maria và Thánh Giuse. Cô sẵn sàng chờ đón giờ chết đến. Ðược hỏi có sẵn lòng tha thứ cho kẻ giết cô không, Maria trả lời:

-Con đã tha thứ cho chàng, và con tin chắc Chúa cũng sẽ tha cho chàng nữa!

Vị Linh Mục đem Mình Thánh Chúa cho Maria chịu như của ăn đàng. Cô đón rước Chúa với nét mặt hớn hở niềm vui thiên quốc. Ôm ghì ảnh tượng Chúa và Mẹ Thánh Ngài, cô hôn lấy hôn để. Và rồi trong chốc lát, cô thiếp dần trong cơn mê sảng. . .

Những giây phút cuối đời, Maria sống lại cái cảnh kinh hoàng phải đối phó với Alessandro. Cô ú ớ trong hơi thở bị tắc nghẽn:

-Alessandro, anh định làm gì thế? Anh sẽ phải xuống hỏa ngục nếu anh làm điều đó!

Và với cử chỉ vô cùng mệt nhọc, cô gắng chống cự với một người vô hình. Sau cùng, bằng sức tàn mong manh, cô vùng dậy như để trốn thoát, và rồi trong giây lát lại buông mình xuống giường nằm bất động. Linh hồn trinh trong và sinh đẹp của Maria từ từ ra khỏi xác bay về thiên đàng. Lúc đó là chiều Chúa Nhật, mồng 6 tháng 7 năm 1902, một ngày sau khi cô bị đâm 14 nhát dao oan nghiệt.

Maria Goretti đã làm nhiều phép lạ sau khi chết, nhưng phép lạ vĩ đại nhất là hoán cải tâm hồn Alessandro, kẻ đã giết cô, sau khi hiện về với chàng trong tù và trao tặng chàng những bông huệ trắng tinh. Từ đó chàng sống đời khiêm nhường, thống hối tội lỗi mình. Chàng được phóng thích sau 27 năm tù, và suốt đời sống độc thân. Về sau Alessanđro xin vào tu viện Capuchin ở miền Bắc Ý và trở thành một phần tử dòng ba, ngày ngày làm những công việc hèn mọn đền tội mình.

Ngày 28 tháng 4 năm 1947 Ðức Thánh Cha Piô XII đã phong Chân Phước cho Maria Goretti. Ngày 24 tháng 6 năm 1950 Ngài phong Goretti lên bậc Hiển Thánh, rồi đặt Thánh nữ làm Quan Thầy và Gương Mẫu cho giới trẻ hiện đại., Hiện điện trong buổi lễ phong Thánh có má của Maria Goretti, lúc đó ngoài 80 tuổi, và các anh em của cô. Alessandro không có mặt trong buổi lễ, vì ông tự cho mình bất xứng.

Maria Goretti trở thành vị thánh tử đạo vì bảo vệ đức Trinh Khiết khi mới 12 tuổi đời. Hàng năm Giáo Hội mừng kính Thánh Nữ vào ngày mồng 6 tháng 7.




Maria Goretti sinh ngày 16 tháng 10 năm 1890 tại vùng đồi thơ mộng gần thành phố Corinaldo, nước Ý. Nhưng đến sau vì kế sinh nhai, cả gia đình phải chuyển về miền thôn quê sình lầy Ferriere di Conca. Là chị cả trong một gia đình sáu anh chị em, Maria luôn chú tâm noi gương đôi cha mẹ đạo hạnh, lương thiện và cần mẫn. Cô luôn vâng lời các ngài cách mau mắn và vui vẻ.

Sống trong cảnh thôn quê nghèo túng, Maria không được đi học, nhưng cô bé có lòng sùng kính đặc biệt với Thánh Tâm Chúa Giêsu và Mẹ Maria Ðòng Trinh. Khi nào ngơi tay với công việc trong nhà, Maria liền lần hạt Mân Côi kính Ðức Mẹ. Mồ côi ba từ năm lên mười, cô thương nhớ ba vô cùng! Mỗi lần đi ngang qua nghĩa trang, Maria đều dừng bước trước mộ ba rồi quì gối âm thầm cầu nguyện cho ba. Ngày nào cô cũng lần một tràng hạt 50 để cầu cho linh hồn ba chóng được giải thoát.

Gia đình Maria Goretti lúc này túng thiếu hơn bao giờ hết! Ðôi lần má cô cảm thấy nản lòng trước gánh nặng gia đình, Maria đã đóng vai khích lệ tinh thần:

-Can đảm lên má ơi! Rồi mọi sự sẽ tốt đẹp hơn ! Ðã có Chúa nuôi sống gia đình ta!

Ngoài ra, Maria đã xốc vác mọi việc trong nhà, cô đóng vai người mẹ thứ hai đối với các em cô: trông nom săn sóc chúng, dậy chúng cầu nguyện, thúc giục chúng vâng lời và nhã nhặn.

Maria còn nêu gương khiêm nhường, mỗi lần bị la rầy trách móc , cô đều vui vẻ lãnh nhận và hứa sửa mình. Ðể tiến tới trình độ đáng yêu đó, Maria phải ra công tập tành từ nhỏ, vì cô biết rằng những điều đó làm Chúa hài lòng.

Mỗi lần đi dự lễ. Maria phải cuốc bộ hai giờ đồng hồ. Nhưng điều này không làm cô phiền lòng, trái lại cô luôn là người tới nhà thờ trước hết và là người sau cùng ra khỏi nhà thờ. Trong khi dự lễ, Maria luôn giữ thái độ nghiêm trang và cung kính.

Maria Goretti đặc biệt chiếu sáng nhân đức Khiết Trinh. Cô cẩn thận trong cách phục sức, đi đứng và nói năng. Cô hết sức tránh mọi cuộc truyện trò nhuốm mùi thô thục. Tâm hồn cô thực là một bông huệ trắng tinh!

Lên mười hai tuổi, Maria mới được Rước Lễ Lần Ðầu. Cô vô cùng sung sướng khi đón nhận Chúa Giêsu ngự vào linh hồn sau bao ngày dài mong đợi. Có rất nhiều điều cô phải thân thưa với Chúa. Sau Thánh Lễ, vị linh mục khuyên nhủ các em Rước Lễ Lần Ðầu hãy luôn giữ tâm hồn trong sạch. Maria đã hân hoan nhắc lại quyết tâm sống đời trinh trong của mình. Sau dịp trọng đại đó, cô ngày càng say mến sự cầu nguyện và chuyên chăm việc bổn phận hơn.

Từ ngày ba của Maria ngã bệnh rồi chết, để có người giúp đỡ công việc đồng áng và chia sẻ hoa lợi, gia đình Goretti phải mở cửa đón nhận một gia đình khác gồm hai bố con đến chung sống trong một nhà. Tên người con là Alessandro, mười chín tuổi. Ðầu óc Alessnadro tràn ngập tư tưởng bẩn thỉu, lòng chàng đầy ắp ước vọng lăng loàn, lý do chính là vì chàng đã đọc các sách báo dâm ô do cha chàng mang về nhà. Chàng đọc cào đọc cấu, đọc ngấu đọc nghiến, hầu như không bỏ sót điều tục tằn bẩn thỉu nào! Ngoài ra, chàng còn làm bạn với bọn con trai trắc nết. Do đó, không lạ gì khi thấy chàng ném những cái nhìn thèm khát trên thân xác trinh trong và vô tội của Maria, cô bé sống chung một nhà với chàng!

Maria thường phải ở nhà trông nom các em nhỏ trong khi má cô vất vả làm việc ngoài đồng. Một hôm, Alessandro đến cám dỗ cô phạm tội với chàng! Maria vô cùng sợ hãi, một mực từ chói:

-Ðừng! Alessandro! Chúa không muốn chúng ta làm điều đó!

Rồi cô trốn xa chàng. Mười ngày sau đó, Alessandro giở trò cũ! Maria khiếp đảm tột cùng, cô nói với chàng:

-Nếu anh làm điều đó, anh sẽ phải xuống hỏa ngục!

Alessandro vội túm lấy cô, nhưng Maria dùng hết sức lực vượt thoát khỏi tay chàng.

Lúc này, Maria sống trong lo sợ. Cô định nói với má, nhưng rồi lại không dám, vì Alessandro đe giết cô nếu cô tiết lộ điều chàng đã làm.

Trưa mồng 5 tháng 7 năm 1902, dưới ánh nắng chói chang, mọi người đang bận rộn thu hoạch mùa đậu. Khoảng 3 giờ chiều, bỗng nhiên Alessandro ngừng tay rồi đi thẳng về nhà. Ngang qua cha chàng đang ghỉ dưới bóng mát ngoài sân, Alessandro gặp ngay Maria ngồi phía trên cầu thang ngoài trời dẫn lên lầu, cô vừa trông chừng em ngủ vừa vá áo cho Alessandro như má cô yêu cầu.

Alssandro mặt hầm hầm lên thang, đi qua Maria không nói một lời, rồi tông ngay vào phòng lấy ra thanh sắt đã mài nhọn như một dao găm. Chàng lên tiếng gọi:

-Maria, vào đây một lát!

Tim Maria bỗng đông lạnh như đá! Cô ngồi yên không nhúc nhích, cũng chẳng trả lời!

Nhanh như chớp, Alessandro nhào ra nắm lấy tay cô bé kéo vào trong nhà. Maria vùng vẫy như điên dại trong khi Alessandro lôi cô vào trong nhà bếp rồi lấy chân đá cánh cửa đóng xầm lại. Cô bé tán đảm tâm thần, chạy vào một góc bếp. Alessandro xán lại bên cô! Maria biết rõ ước muốn xấu xa của hắn, cô kêu lên:

-Ðừng, Alessandro! Ðiều đó là tội! Chúa không muốn như thế!

Alessandro càng tiến lại gần hơn. Maria la lên:

-Nếu làm điều đó, anh sẽ phải xuống hỏa nghục! Buông tôi ra!

Ðiên lên vì bị Maria chối từ, Alessandro một tay nắm lấy tay cô, tay kia cầm dao găm đâm túi bụi vào thân hình liễu yếu của cô. Maria gắng gào to kêu cứu, nhưng chẳng ai ở ngoài nghe thấy! Máu chẩy thành vòi thấm đẫm tấm thân, chảy trên sàn nhà. Maria ngã gục trên vũng máu. . .

Tưởng Maria đã chết, Alessandro bỏ mặc cô dẫy dụa đẫm máu, chàng trở về phòng mình. Nhưng Maria còn tỉnh, cô gắng lết tấm thân nát nhừ ra phía cửa, rồi lấy hết sức tàn còn lại mở cửa và kêu cứu với ba của Alessandro đang ở ngoài sân:

-Cứu cháu với! Alessandro giết cháu!

Vừa nghe tiếng Maria, Alessandro bỏ phòng, hồng hộc chạy lại, chàng túm cổ cô bé rồi đâm lia lịa thêm sáu nhát dao chí tử nữa! Cô bé bất hạnh phều phào kêu lên:

-Lạy Chúa tôi!?.Lạy Chúa Tôi?Má ơi! Con Chết mất!

Rồi cô thiếp đi bất tỉnh.

Alessandro về phòng đóng chặt cửa lại trong khi ba chàng và Mariano, em trai của Maria, chạy vào bên cô khi nghe kêu cứu. Thấy sự thể, cậu bé thất kinh, mặt biến sắc chạy đi kêu má.

Khi má của Maria và mấy người hàng xóm vào đến nhà, Maria được đặt trên giường và đã hơi tỉnh lại. Trước hình ảnh đau thương đẫm máu của đứa con gái cưng, bà lặng người bất tỉnh trong ít phút. Khi hồi lại , bà hỏi con ai đã làm điều đó. Maria mệt nhọc trả lời:

-Alessandro giết con!

Má cô hỏi lại:

-Nhưng lý do tại sao?

Cô đáp:

-Vì anh ép con phạm tội xấu xa với anh, nhưng con đã chống cự lại!

Trong khi cảnh sát đến bắt Alessandro vào tù, người ta gắng băng bó 14 vết dao đâm chòe choẹt trên cơ thể non yếu của Maria, rồi đặt trên xe đem đi nhà thương ở thành phố Nettuno cách đó sáu bẩy dặm đường.

Khoảng 6 giờ chiều, xe mới tới nhà thương. Người ta mời Linh Mục tới cho Maria xưng tội. Sau đó các vị y sĩ đến khâu những vết thương, Maria chẳng kêu than một lời. Gắng hết sức chạy chữa cho cô, nhưng các y sĩ biết rằng họ không thể cứu mạng cô.

Trong những giờ phút đau thương hấp hối, Maria âm thầm cầu nguyện cùng Thánh Tâm Chúa Giêsu, với Mẹ Maria và Thánh Giuse. Cô sẵn sàng chờ đón giờ chết đến. Ðược hỏi có sẵn lòng tha thứ cho kẻ giết cô không, Maria trả lời:

-Con đã tha thứ cho chàng, và con tin chắc Chúa cũng sẽ tha cho chàng nữa!

Vị Linh Mục đem Mình Thánh Chúa cho Maria chịu như của ăn đàng. Cô đón rước Chúa với nét mặt hớn hở niềm vui thiên quốc. Ôm ghì ảnh tượng Chúa và Mẹ Thánh Ngài, cô hôn lấy hôn để. Và rồi trong chốc lát, cô thiếp dần trong cơn mê sảng. . .

Những giây phút cuối đời, Maria sống lại cái cảnh kinh hoàng phải đối phó với Alessandro. Cô ú ớ trong hơi thở bị tắc nghẽn:

-Alessandro, anh định làm gì thế? Anh sẽ phải xuống hỏa ngục nếu anh làm điều đó!

Và với cử chỉ vô cùng mệt nhọc, cô gắng chống cự với một người vô hình. Sau cùng, bằng sức tàn mong manh, cô vùng dậy như để trốn thoát, và rồi trong giây lát lại buông mình xuống giường nằm bất động. Linh hồn trinh trong và sinh đẹp của Maria từ từ ra khỏi xác bay về thiên đàng. Lúc đó là chiều Chúa Nhật, mồng 6 tháng 7 năm 1902, một ngày sau khi cô bị đâm 14 nhát dao oan nghiệt.

Maria Goretti đã làm nhiều phép lạ sau khi chết, nhưng phép lạ vĩ đại nhất là hoán cải tâm hồn Alessandro, kẻ đã giết cô, sau khi hiện về với chàng trong tù và trao tặng chàng những bông huệ trắng tinh. Từ đó chàng sống đời khiêm nhường, thống hối tội lỗi mình. Chàng được phóng thích sau 27 năm tù, và suốt đời sống độc thân. Về sau Alessanđro xin vào tu viện Capuchin ở miền Bắc Ý và trở thành một phần tử dòng ba, ngày ngày làm những công việc hèn mọn đền tội mình.

Ngày 28 tháng 4 năm 1947 Ðức Thánh Cha Piô XII đã phong Chân Phước cho Maria Goretti. Ngày 24 tháng 6 năm 1950 Ngài phong Goretti lên bậc Hiển Thánh, rồi đặt Thánh nữ làm Quan Thầy và Gương Mẫu cho giới trẻ hiện đại., Hiện điện trong buổi lễ phong Thánh có má của Maria Goretti, lúc đó ngoài 80 tuổi, và các anh em của cô. Alessandro không có mặt trong buổi lễ, vì ông tự cho mình bất xứng.

Maria Goretti trở thành vị thánh tử đạo vì bảo vệ đức Trinh Khiết khi mới 12 tuổi đời. Hàng năm Giáo Hội mừng kính Thánh Nữ vào ngày mồng 6 tháng 7.