Chương 20
Sự yên lặng ấy thật đột ngột và đầy đe doạ. Có chuyện gì đã xẩy ra ở trong đền? Không có lý bọn hắc nô đã giết được hết những người toan giết Ma Vương. Cũng không có lý bọn hắc nô đã bị đàn áp.
Năm tiếng nổ vừa rồi có thể là 5 tiếng súng. Nhưng ai đã bắn súng, cũng không có lý chỉ có 5 tiếng súng nổ mà chế ngự được ngay cảnh náo loạn khủng khiếp như tất cả mọi người đều nổi điên trên đó?
Kiều Xuân nói như thì thầm:
- Im cả rồi. Sao vậy kìa?
Tôi cũng nói nhỏ:
- Một bên đã thắng...!
Tôi cảm thấy Kiều Xuân rùng mình:
- Ma Vương..Anh không nghĩ rằng Ma Vương đã thắng chứ?
Tôi không thể trả lời được nàng. Tôi không thể biết được cuộc chiến trí mạng giữa Ma Vương và Hải Tùng đã kết liễu ra sao.. Ma Vương giết chết Hải Tùng hay ngược lại. Tôi hy vọng Hải Tùng đã giết được Ma Vương. Ma Vương tuy mạnh hơn người thường nhưng sức mạnh của Hải Tùng – tôi đã biết – là một sức mạnh vô địch, khủng khiếp. Lão có hai cánh tay bằng thép và khi lão đã siết được cổ Ma Vương dù hai tay lão có bị chặt rời khỏi thân thể, tôi tin rằng chúng vẫn siết chặt cổ Ma Vương. Ðiều dễ đoán nhất là cả Hải Tùng và Ma Vương đã đều chết.
Ma Vương chết vì bàn tay thép của Hải Tùng và Hải Tùng chết vì những mũi dao của bọn hắc nô. Nhưng tôi không thể nói cho Kiều Xuân biết.
Nhưng tôi cũng cần phải nói lời gì để làm cho nàng bớt sự lo âu:
- Dù cho Ma Vương có thoát chết được hôm nay hay không, thời ngự trị vàng son của hắn cũng chấm dứt rồi. Hắn không còn được người kính sợ hay thần phục nữa. Trò bịp bợm của Ma Vương đã bị lộ tẩy. Tất cả đều thấy hắn chẳng có quyền phép gì hơn chúng ta. Ma Vương không còn đáng sợ nữa.
Qua bàn tay nàng nắm chặt tôi, tôi cảm thấy nàng vẫn còn run rẩy:
- Em không sợ nếu có anh ở bên – nàng run giọng – anh và chú Hiêu. Nếu có ông Hải Tùng cùng ở bên cạnh mình nữa thì nhất.
Bé Hiêu chợt nói:
- Mẹ kiếp...Mình tưởng mình đã biết hết. Nào ngờ..
Câu nói của gã làm tôi lo âu:
- Chú nói chi?
Bé Hiêu quờ quạng vách tường nhẳn thín trước mặt chúng tôi:
- Tôi nói là chúng ta chưa thoát thân. Tôi tưởng là tôi đã rõ biết tất cả đường ngang, ngõ tắt trong sào huyệt này nhưng cho đến giây phút này, tôi mới biết là tôi lầm...
Bé Hiêu thật dễ thương, nhưng gã có một tật hay nói nhiều. Nói nhiều mà còn nói xa xôi, bóng gió nữa. Tôi gằn giọng hỏi gã:
- Chú nói vậy nghĩa là sao đây?
- Chúng ta có thể bị lạc đường – gã đáp – chúng ta có thể cứ đi quanh quẩn trong này cả đêm. Tôi không biết con đường này dẫn chúng ta đến đâu.
Tôi ngạc nhiên:
- Ủa..Tôi tưởng chú biết...?
Gã phớt tỉnh:
- Tôi cũng tưởng như ông.
Tôi đề nghị:
- Chúng ta cứ việc đi thẳng tới. Sau lưng chúng ta là đền may rủi. Ðiều đó chúng ta biết chắc rồi, con đường này chắc chắn phải đưa chúng ta tới một nơi nào chứ?
Gã chặc lưỡi:
- Tất nhiên. Nhưng nó có thể đưa ba chúng ta tới chỗ chết. Ông thấy không..chúng ta ba người mà chỉ có mỗi một cây súng, lại thêm cô Kiều Xuân yếu đuối không thể chiến đấu được...Nếu bọn hắc nô cả trăm thằng ập tới thì sao? Ðừng nói gì cả trăm thằng, chỉ cần 10 thằng thôi, chúng ta cũng có thể bị chết. Chết lúc nào chứ chết lúc này, khi chúng ta đã hạ được Ma Vương thật là đáng tiếc...Chết vì bọn hắc nô ngu si như súc vật nữa lại càng là một cái chết đáng hối hận..
Tuy bực tức nhưng tôi cũng thấy Bé Hiêu nói đúng. Chết lúc này và nhất là chết vì bọn hắc nô súc vật thật là lãng nhách.
Ðúng lúc chúng tôi lo sợ thì hành lang tới một ngã tư. Rẽ trái hay rẽ phải đây? Ðường nào đi tới đất sống, đường nào đi vào chỗ chết? Bé Hiêu đứng lại và quay nhìn chúng tôi. Tôi cảm phục gã vì càng những lúc nguy cấp, gã lại càng tỏ ra thông minh, tháo vát, gã nói với Kiều Xuân:
- Cô chọn một con đường...Cô chỉ tay vào đường nào là chúng tôi đi đường ấy...
Hai con đường giống hệt nhau. Không do dự, Kiều Xuân chỉ tay vào con đường bên phải.
- Ðúng rồi...-Bé Hiêu vui vẻ la lên - Chúng ta cứ đường phải mà đi. Có chết cũng là chết phải..
Tôi dắt Kiều Xuân theo gã đi. Vừa đi, gã vừa chăm chú nhìn hai bên vách như để tìm những dấu vết có thể có ở đó.
Tôi thấy đây là lúc thuận tiện để tôi hỏi về những việc xẫy ra trong thời gian tôi bị Ma Vương giam kín một chỗ.
- Bé Hiêu..Anh cho tôi biết anh đã làm cách nào để phá cái máy điện tử của Ma Vương? Trong khi tôi bị giam, anh đã trở lại đền ư?
Tuy chỉ thấy lưng Bé Hiêu nhưng tôi cũng biết là gã đang cười, cái cười làm miệng gã mở rộng đến mang tai.
- Tôi đâu có trở lại đấy, ông..Trở lại đấy khó lắm đâu phải dễ. Ông đã cùng tới đó với tôi, ông biết là khó đến chừng nào..
- Vậy thì chú sửa lại cái máy đó làm Ma Vương ngất ngư lúc nào mà giỏi quá vậy?
- Tôi sửa máy ngay đêm tôi với ông vào đó và khám phá ra nó. Ông tưởng là tôi lắp lại cái máy như cũ nhưng chính lúc đó là lúc tôi phá nó..Tôi cho tất cả bước chân vàng trên trái cầu đều thuộc về bên may mắn. Cho Ma Vương tha hồ nhấn nút, bước chân nào hiện lên trái cầu cũng là vết chân của Phật. Hắn không ngờ là máy bị phá, hắn không kiểm soát lại nên hắn vỡ mặt...Hà...Hà...Thật suốt đời tôi chưa bao giờ tôi thống khoái bằng lúc tôi nhìn bộ mặt ngơ ngác của hắn. Lúc đó ông có nhìn mặt hắn không? Ha..Ha..Hầu như người đang ngủ mê, hắn không tin ở chính mắt hắn...
Tôi cũng cười lớn theo Bé Hiêu mặc dù lúc đó đời sống của ba chúng tôi vẫn còn bị đe doạ, dù lúc đó chúng tôi còn có thể bị chết. Quả thực giây phút nhìn Ma Vương ngạc nhiên đến đờ mặt ra đó là một khoảng thời gian thống khoái nhất đời. Bé Hiêu có quyền cười. Gã có quyền cười từ lúc đó cho tới lúc gã chết.
- Không hiểu tại sao - gã tiếp - tôi lại có ý nghĩ rằng ông sẽ bị Ma Vương bắt đi lên đài lần tới..Linh tính thật kỳ cục. Tôi nghĩ vậy mà hoá ra đúng. Lúc đó có lẽ tôi cũng nghĩ rằng còn lâu lắm tôi mới có dịp đặt chân vào đền, rờ mó cái máy đó. Nên tôi tiện tay sửa lại nó luôn. Không ngờ tuyệt vời..
Tôi đưa tay lên nắm lấy vai Bé Hiêu, giữ gã đứng lại:
- Chú Hiêu..Chú đã trả lại tôi gấp ngàn lần những gì tôi đã làm cho chú...
Gã giơ bàn tay nhỏ như trẻ con lên ngăn tôi:
- Chờ đến lúc chúng mình thoát ra khỏi đây và có cám ơn tôi cũng chưa muộn.
Gã chợ hất đầu lên như một con rắn nghe thấy tiếng động lạ:
- Chi vậy?
Có một tiếng nổ vừa vang lên, tiếng nổ lớn hơn những tiếng súng chúng tôi vừa nghe thấy nổ trong đền hồi nẫy. Tiếng nổ này cũng gần chúng tôi hơn nữa. Vách hàng lang và cả sàn hành lang dưới chân chúng tôi đều rung chuyển.
Bé Hiêu thì thào:
- Không phải tiếng súng, ông ơi..Hình như là tiếng bom...Hay là...đúng rồi, tiếng tạc đạn..
Tiếng nổ thứ hai vang lên. Khi âm vang của nó chưa dứt, tiếp theo là tiếng nổ thứ ba..
Bé Hiêu kêu lên:
- Ðúng tạc đạn rồi..
Và như một con chó săn tinh khôn đánh hơi thấy con mồi, gã tíu tít chạy qua chạy lại hai bên vách hành lang. Tôi có cảm giác như toàn thân gã đều tìm lối thoát. Gã sờ bằng tay, dẫm bằng chân và dùng cả mũi ngửi để tìm cửa.
- Phải mau mau ra khỏi đây..
Chợt gã đứng lại:
- Ðây rồi...
Gã la lên và rối rít vẫy chúng tôi lại:
- Ðứng sau tôi. Ông coi chừng khi tôi mở cửa..
Việc tìm ra cửa khó nhưng việc mở cửa thì dễ. Tất cả những khung cửa bí mật hoặc để lộ cho mọi người qua lại trong lâu đài này đều có một hệ thống đóng mở giống nhau. Chỉ vài giây sau Bé Hiêu đã tìm ra chốt điện mở cửa.
Khung cửa bí mật mở ra và trước mặt chúng tôi là một thang máy.
Bé Hiêu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Tôi và Kiều Xuân theo gã vào thang máy:
- Chúng mình đi lên hay đi xuống ông?
Gã nhường cho tôi quyền quyết định, nhưng tôi có thể hơn gã ở nhiều nơi, ở đây gã hơn tôi. Tôi hỏi lại gã:
- Anh nghĩ sao, nên lên hay xuống?
Gã lý luận:
- Ðền May Rủi ở từng dưới cùng của lâu đài. Hiện chúng ta đang ở dưới thấp, nếu chúng ta đi xuống nữa, chúng ta sẽ tới sào huyệt của bọn hắc nô. Dại gì mà xuống thấp hơn nữa, chúng ta đi lên...
Tôi đồng ý ngay:
- Ðúng đấy.
Kiều Xuân lại quyết định:
- Chúng ta đã đi theo đường phải. Bây giờ chúng ta đi lên.
Bé Hiêu nhấn nút điện cho thang máy đi lên. Ðúng lúc đó, tiếng nổ thứ tư vang lên. Lần này tiếng nổ còn gần chúng tôi hơn nữa. Cả thang máy rung chuyển. Trong dư vang của tiếng nổ, chúng tôi nghe có tiếng gạch đá rơi ầm ầm..
Kiều Xuân xúc động:
- Chúng ta tới gần hơn...
Tôi thấy hy vọng sáng lên trong đôi mắt đẹp của nàng và hy vọng sáng lên trong đồi mắt Bé Hiêu. Gã nói như người tính toán một mình:
- Nếu lọt vào được phòng riêng của Ma Vương thì chắc chắn là thoát. Vào được đó mình sẽ tìm được đường hầm bí mật thông ra biển.
Gã cho thang máy dừng lại. Cửa thang vừa mở, tôi đã ngửi thấy mùi khói thuốc cháy khét lẹt. Bé Hiêu thận trọng ló đầu ra ngoài nhìn. rồi gã gật đậu ra hiệu cho chúng tôi gã bước ra khỏi thang máy trước.
Chúng tôi bước vào một căn phòng nhỏ. Trong phòng không có đồ đạc gì hết. Cuối phòng có một khung cửa lớn bằng đồng. Tôi là người đã nhìn thấy nhiều khung cửa lớn trong những toà nhà lớn, nhưng chưa bao giờ mắt tôi nhìn thấy nhiều khung cửa lớn, vĩ đại, đồ sộ và chắc chắn như khung cửa này. Hai cánh cửa được làm bằng đồng đen, trông nặng đến nỗi tôi nghĩ rằng cửa phải được mở ra, đóng vào bằng máy điện. Sức người kể cà người khỏe, cũng không đủ để làm chuyển động cánh cửa đồng lớn đến như thế.
Trong khi chúng tôi đứng đó do dự, ngần ngại, hai tiếng nổ lớn nữa vang lên. Tiếng nổ như vang lên ở trên từng lầu ngay trên đầu chúng tôi. Tiếp đó là một tiếng ầm dữ dội vang lên. Ðó là tiếng thang máy từ trên cao rớt xuống đất. Khi ra khỏi thang máy: Bé Hiêu đã phá hoại cái thang máy này. Phá hoại là nghề riêng của gã nên chỉ cần mất nửa phút là làm cho thang máy rớt từ trên cao xuống tận cùng hầm lâu đài.
Cánh cửa vào thang máy bật tung. Từ trong vòm thang khói đen bốc lên, bay ra mù mịt:
- Cháy rồi...Cháy rồi...Thiếu Tá ơi...
Bé Hiêu kêu lên và tôi thấy mặt gã trở thành trắng bệch.
Ðột nhiên tôi nghĩ đến Phát.
Những tiếng tạc đạn vừa nổ làm tôi liên tưởng đến những tiếng tạc đạn có hơi độc đã được Phát chế tạo dành để dùng cho cuộc đánh tầu Phượng Hoàng. Chính Ma Vương nói cho tôi biết vài tiếng đồng hồ trước khi bọn hắc nô tới áp giải tôi tới đền may rủi là hiện lúc đó Phát đang ẩn nấp ở một nơi gần phòng thí nghiệm của hăn. Chắc chắn là khi lệnh báo động vang lên trong lâu đài, những tên hắc nô có nhiệm vụ cầm chân Phát tại chỗ đã vội vã kéo nhau ùn ùn chạy đi tiếp cứu Ma Vương. Phát đã nhìn thấy cơ hội để hắn có thể trả thù. Tuy đang cơn điên loạn nhưng rất có thể hắn cũng còn đủ trí khôn và trí nhớ để tìm vào nơi cất những trái bom do chính tay hắn chế tạo ra, lấy chúng đem đi dùng vào việc giết Ma Vương, kẻ thù tối độc của hắn.
Tôi bước tới đẩy thử cánh cửa bằng đồng. Ðúng như tôi nghĩ, cánh cửa không nhúc nhích nửa ly. Bé Hiêu bước tới tiếp tay tôi. Gã tìm thấy một nút điện nằm ngay giữa nắm đấm, nhấn nút và có tiếng động cơ rè rè chuyển động, cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Tôi chỉa súng vào phòng.
Một căn phòng rộng, dài hiện ra trước mắt tôi không biết bao nhiêu bảo vật đẹp tuyệt trần. Phòng riêng của Ma Vương. Ðây chính là nơi tôi đã được Ma Vương vời đến hôm nào và tôi đã từ đây bước ra, lòng thán phục Ma Vương. Hôm ấy, nếu không có tình yêu giữ tôi lại, nếu đời tôi không có Kiều Xuân và nếu tôi không được nàng yêu, tôi đã từ bỏ ý định chống đối Ma Vương và tôi đã trở thành đệ tử trung thành của Y.
Khói thuốc súng khét lẹt không biết từ đâu bay vào phòng này. Khói làm mờ những bảo vật quí nhất, đẹp nhất trên trái đất. Nơi cuối phòng có treo những tấm thảm Trung Ðông lớn và trong lúc đứng đó, súng cầm lăm lăm trong tay chờ đợi mọi biến cố, tôi thấy những tấm thảm nơi cuối phòng lay động.
Bé Hiêu cũng trông thấy như tôi, gã la lên:
- Coi chừng....
Tấm thảm rẽ ra và một người loạng choạng bước vào phòng.
Người đó là Ma Vương.
Ba chúng tôi, Kiều Xuân, Bé Hiêu và tôi, lập tức đứng sát vào nhau. Ba chúng tôi như trở thành một để đối phó với con người quái quỷ ấy. Hình như Ma Vương đã bị thương, nếu không bị thương, Y cũng đã bị kiệt lực. Tuy vậy khi nhìn thấy Y, bao nhiêu tóc trên đầu tôi đều dựng đứng hết cả lên như khi tôi bị sợ hãi đến cùng cực.
Không những tôi chỉ sợ hãi mà thôi, cảm giác của tôi lúc đó là một cái gì nặng hơn cả sợ hãi.
Kiều Xuân la lên một tiếng nhỏ khi nàng thấy Ma Vương như không trông thấy ba chúng tôi. Y cứ lảo đảo bước tới...
Hai tay Ma Vương đưa ra đằng trước quờ quạng như một người mù.
Và...Ma Vương đã bị mù mắt.
Ðôi mắt gã, hai vật đáng sợ nhất, kinh dị nhất, lạ kỳ nhất trên khuôn mặt dị hình của Y đã mất ánh sáng. Chúng hãy còn mở lớn nhưng đôi tròng đã bất động. Ðuôi mắt có máu tươi rỉ ra, mép Y cũng có vết máu.
Bộ áo rộng của Ma Vương, bộ áo đại lễ mầu đen Y vẫn bận mỗi khi lên ngồi trên ngai chứng kiến đệ tử đi lên đài may rủi, giờ đây rách toang. Trên vòng cổ Y tôi nhìn thấy rõ vết ngón tay của Hải Tùng. Cổ Ma Vương sưng lên và thâm tím lại vì bị xiết quá chặt.
Một chân Ma Vương hình như bị thương nặng. Y lảo đảo và kéo lê chân đi, làm đổ vở lung tung những pho tượng quí bày trong phòng. Có thể đến lúc đó Y vẫn chưa biết hai mắt Y đã bị mù, vì Y vẫn còn nhìn ngang nhìn ngửa, đảo qua đảo lại cái đầu như để nhìn cho rõ hơn.
Ba chúng tôi trước cảnh đó đứng im như pho tượng trong lúc Ma Vương đến gần chúng tôi hơn.
Rồi tôi nhìn thấy từ trong lòng đôi mắt đã mờ của Y có những gịọt lệ chảy ra, rớt xuống má Y rồi rớt xuống ngực áo rách.
Ma Vương...khóc..!
Thế rồi, những tấm thảm treo nơi cuối phòng lại lay động.
Một người đàn ông khác bước vào.
Người đàn ông này đuổi theo Ma Vương.
Và người đàn ông đuổi theo này là Phát.
Vai Phát đeo một cái túi vải trông như những cái túi vải của binh sĩ. Trong túi có đựng nhiều vật gì có vẻ nặng. Hắn bước vào phòng, trông thấy Ma Vương, hắn há miệng và từ miệng hắn phát ra một tiếng gì quái đản, tôi nghe rõ nhưng không thể biết đó là tiếng rú hay tiếng cười.
Phát như không trông thấy ba chúng tôi, hắn chỉ nhìn Ma Vương. Hắn như chỉ còn biết Ma Vương.
Phát thọc tay vào túi vài lấy ra một trái tạc đạn. Hắn cầm trái bom trong tay và bây giờ thì hắn cười lớn:
- Ma Vương...Tâu Ðại Vương...Xin Ðại Vương dùng gót ngọc...Ha...Ha...
Phát cười hộc lên khoái trá trong lúc Ma Vương khóc, nước mắt chẩy ròng ròng.
Ma Vương cứ lảo đảo quờ quạng, tìm đường đi. Giọng nói của Phát trở thành đe doạ. Hắn quát lớn:
- Ma Vương. Ðúng lại. Bom nổ tan xác bây giờ.
Ma Vương dừng lại.
- Ðồ chó. Ðồ khốn kiếp.- Phát hằn học lớn tiếng - Bây giờ mày hết hách dịch rồi ư? Mày giết nổi tao hay tao giết được mày? Ma Vương..Tao giết mày như giết một con chó...
Ma Vương đứng im, tấm thân cao lớn run rẩy như tầu là trước gió.
- Thằng chó...Bây giờ mày hết oai hùng rồi ư? Bao nhiêu quyền phép của mày để đâu cả?Bọn hắc nô tay sai của mày chết đâu rồi?
Phát ngửa cổ cười hộc lên. Gã như quên rằng gã đang cầm trên tay một trái bom độc và nếu trái bom đó rớt xuống, không chỉ Ma Vương sẽ chết mà tất cả mọi ngưòi có mặt trong căn phòng này, kể cả gã, cũng sẽ chết.
- Ha..Ha..Thú quá. Thằng chó chết kia. Mắt mày mù rồi. Mày đâu còn thấy đường nữa mà định mò đi? Mà mày đi đâu bây giờ chứ? Mày hết đất sống rồi. Tao làm phúc cho mày về Ðịa Ngục, để Ma Vương thứ thiệt dưới đó bẻ răng, cắt lưỡi mày...
Gã đổi giọng riễu cợt:
- Ôi..Ma Vương..Ôi chúa tôi...Xin người đoái thương, xin Người nhìn đến kẻ đệ tử trung thành này. Xin Người để mắt nhìn đến tôi. Tôi xin nguyện trung thành với Người suốt đời tôi.
Ma Vương từ từ quay lại phía Y nghe phát ra tiếng nói của Phát.
Ðến lúc này Phát mới nhìn thấy ba chúng tôi.
Bàn tay cầm trái bom dơ lên cao,sẵn sàng ném xuống.
Kiều Xuân đứng chắn trước mặt tôi như nàng định dùng thân thể nàng che cho tôi, hai tay nàng dang ra, nàng kêu lớn:
- Phát...Ðừng ném...Ðừng.
Tôi cần phải thú thực một điều đáng xấu hổ: lúc đó mọi phản ứng của tôi đều bị tê liệt. Tôi biết rằng nếu trái bom trong tay Phát rớt xuống, Kiều Xuân, Bé Hiêu và tôi cùng chết với Ma Vương và Phát,, nhưng tôi không làm gì được để ngăn cản cho việc ấy đừng xẩy ra. Tôi không nghĩ cả đến việc nổ súng bắn Phát mặc dầu tôi vẫn cầm lăm lăm khẩu súng trong tay.
Nhưng dù tôi có bắn trúng Phát, gã vẫn ngã xuống và trái bom trong tay gã vẫn nổ, chúng tôi vẫn chết theo gã như thường.
Tiếng kêu của Kiều Xuân có mãnh lực cứu sống tôi và Bé Hiêu.
Bây giờ tâm trí Phát không còn bình thường nữa sau trận bị Ma Vương hành hạ trong phòng kiếng, tâm trí hắn đã trở thành điên loạn, nhưng hắn vẫn còn nhận ra Kiều Xuân. Chắc rằng trước kia Phát cũng yêu Kiều Xuân - người ta có thể yêu mà không biết là mình yêu - nên giờ đây khi nàng la lên, hắn làm theo lời nàng ngay. Cánh tay dơ trái bom lên cao từ từ hạ xuống, Phát nhíu mày nhìn cho rõ hơn:
- Kiều Xuân đấy ư? Còn những ai nữa đó? Phải họ đi với Kiều Xuân không? -Hắn hỏi dồn - Tới cả đây coi..
Ba chúng tôi làm theo lời Phát.
- Huy Giang đó hả? Ai kia? Thằng cha Hiêu ư? Hai người đứng đó. Kiều Xuân qua đây với tôi. Ðừng có tin hai cha đó. Ðừng tin ai hết. Chỉ có mình tôi trong cái sào huyệt khốn nạn nầy là thật lòng thương Kiều Xuân mà thôi...Qua đây đứng với tôi mau..
Hắn gằn giọng:
- Hai anh kia đứng sát vào tường. Dơ hai tay lên đầu. Ðứng yên...Ðừng cử động. Huy Giang...Tôi có nợ anh một món. Tôi sẽ trả nợ anh nhưng tôi không thể tin anh được.
Hắn quay lại Kiều Xuân:
- Kiều Xuân, đi đâu đó?
- Chúng tôi tìm đường thoát khỏi nơi đây...
Nàng dịu giọng nói với Phát như một cô chị gái hiền từ khuyên bảo thằng em trai bướng bỉnh:
- Phát cùng đi với chúng tôi nhé?
- Ði với chúng tôi là đi đâu? Chúng tôi là những ai?
Ðôi mắt Phát rực lửa khi hắn noí câu đó và cơn điên khùng của hắn dường như lại bừng bừng nổi dậy.
- Tôi không đi đâu hết. Kiều Xuân cũng không đi đâu hết. Ở lại đây với tôi. Việc gì chúng mình phải đi đâu? Ðây là giang sơn của chúng mình. Ma Vương bất tài. Ma Vương tàn ác và gian trá, chúng ta đuổi nó đi, chúng ta giết nó đi. Tôi sẽ là Chúa Tể nơi này. Tôi có tài hơn Ma Vương, tôi sẽ chỉ huy bọn hắc nô cừ khôi, tài tình hơn nó. Tôi có bí quyết chế nước ma cho bọn hắc nô dùng, chúng sẽ vâng lệnh tôi như chúng đã vâng lệnh Ma Vương. Tôi làm cho chúng nó sung sướng hơn khi chúng phục vụ Ma Vương nhiều, chắc chắn chúng sẽ trung thành với tôi hơn với Ma Vương. Kiều Xuân sẽ là Nữ Hoàng nơi này..Tôi sẽ chìu chuộng Kiều Xuân, tôi sẽ không bao giờ làm em khổ sở...Em phải tin tôi...
Phát đưa tay trái ra vòng ôm lấy vai Kiều Xuân.
Tôi nhìn thấy toàn thân nàng phản đối vòng tay đó của Phát.
Tôi nói khẽ với nàng:
- Cẩn thận. Ðừng làm nó nổi giận.
Tuy tôi nói khẽ nhưng Phát cũng vẫn nghe thấy, hắn quát:
- Câm mồm. Anh biết cái gì mà nói? Anh là gì mà dám khuyên Kiều Xuân? Ðừng quên rằng Kiều Xuân thương tôi hơn thương anh...
Tôi đành dùng mắt để bảo Kiều Xuân:"Hắn điên rồi. Ðừng cải vã với hắn. Chỉ nên làm sao cho hắn đừng liệng trái bom"
Ma Vương thật chưa chết, nhưng Ma Vương thứ hai đã sửa soạn lên ngôi.
Kiều Xuân nắm lấy tay Phát, thật ra nàng nắm tay hắn không phải vì thân thiết mà để tay hắn đừng vòng ôm vai nàng nữa:
- Phát. Ðừng nói bậy. Ði với chúng tôi. Chúng tôi đưa anh ra khỏi nơi đây. Ðây không phải là nơi để chúng mình sống..
Phát lại vòng tay xuống ôm ngang mình nàng:
- Kiều Xuân nói đúng. Chúng ta không ở đây. Chúng ta tới đền may rủi ở. Nơi đó mới xứng đáng với chúng mình..
Hắn nói tới đền may rủi và nhớ lại những gì xảy ra ở đấy, hắn cười lên the thé:
- Với những trái bom này, mình là Chúa Tể...Bom ngủ. Không chết người đây. Kẻ nào hít phải khói bom này chỉ lăn ra ngủ. Tân Ma Vương rất nhân đạo. Tân Ma Vương không ác ôn côn đồ như thằng khốn nạn này...Hoan hô Tân Ma Vương...
Kiều Xuân đột ngột hỏi:
- Hải Tùng đâu? Phát có thấy ông bạn mình, ông Hải Tùng ở đâu không?
- Hải Tùng hả? Lão đang nằm ngủ say ở trong đền. Hình như lão bị gẫy xương lưng. Lão đánh nhau với Ma Vương nhưng không giết nổi nó. Phải nhờ tôi đến mới trị nổi Ma Vương...Ha...Ha...Trong túi vải này có nhiều pháp thuật thần sầu lắm...Trong này có một bình nước, chỉ một tia sáng xịt ra là Ma Vương bị mù mắt liền...Ha..Ha...Nó trở thành con chuột mù...
Hắn cười lên ha hả và tiếng cười đầy điên loạn:
- Nó chưa được chết ngay. Còn lâu nó mới chết. Tôi còn bắt nó sống để hành hạ như nó đã hành hạ không biết bao nhiêu người. Nó nhốt tôi vào phòng kiếng, tôi sẽ bắt nó đi lên đi xuống đài may rủi. Ði lên đi xuống 21 bực thang suốt đời nó. Nó bầy ra cái trò lên thang đó, nó sẽ phải khổ vì đi lên đi xuống...Ha...Ha...Chúng mình sẽ ngồi trên ngai coi nó đi lên, đi xuống.. Kiều Xuân..Tôi cho em ngồi cái ngai vàng lớn, tôi ngồi ngai vàng nhỏ cũng được, miễn là có em ngồi ở bên. Tôi cho em đội vương miện, cầm vương trượng. Em là Nữ Hoàng của tất cả. Kẻ nào chào tôi là phải cúi đầu trước em...
Tôi đành mang Kiều Xuân ra để thức tỉnh hắn:
- Bọn hắc nô chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Tính mệnh Kiều Xuân vẫn còn bị đe doạ. Chúng ta cần đưa Kiều Xuân ra khỏi đây trước đã. Phát...Nếu anh biết con đường hầm bí mật Ma Vương vẫn dùng để đi từ đây ra bờ biển, anh nên chỉ để Kiều Xuân thoát đi.
Gã hét lên:
- Tôi ra lệnh cho anh phải câm mồm. Tất cả mọi ngưòi ở đây đều tuân lệnh Ma Vương. Bây giờ Ma Vương tuân lệnh tôi, tất cả phải tuân lệnh tôi. Nghe chưa?
Gã quắc mắt chỉ tay:
- Ði tới góc kia...
Không còn biết làm cách nào hơn, tôi đành làm theo lời hắn.
Hắn chỉ cho tôi tới một góc phòng, nơi có bầy một cắp sư tử bằng ngọc thạch lớn như sư tử thật.
- Tôi cho phép anh với thằng Hiêu ra khỏi đây. Anh đã cứu tôi một lần, tôi tha chết cho anh. Tôi cho anh được trở về thành phố. Còn thằng Hiêu thì...tôi không ưa cái bản mặt chuột kẹp gian xảo của nó, tôi cũng cho nó đi nốt. Hai thầy trò anh ra khỏi đây cấm không được trở lại nữa...Nghe chưa?
Gã trừng mắt nhìn Bé Hiêu và Bé Hiêu cũng ríu ríu bước tới đứng bên tôi.
- Anh muốn tìm đường hầm bí mật ra biển? Ðó..Cửa đường hầm đó. Thò tay vào mõm con sư tử bên trái, vặn lưỡi nó hai cái, cửa mở...
Tôi làm theo lời Phát nói. Quả nhiên sau hai cái vặn cái lưỡi cũng bằng ngọc của con sư tử, có tiếng máy điện chuyển động và một khung cửa hiện ra trên tấm vách.
Chúng tôi tìm thấy đường hầm nhưng tôi không thể ra đi được một mình. Tôi không thể bỏ Kiều Xuân lại với Phát - Phát đã điên rồi. Trước sau thể nào gã cũng chết cùng với Ma Vương. Phát không thể không chết cùng một lúc với Ma Vương.
- Hải Tùng...
Bàn tay cầm trái bom của Phát lại dơ lên:
- Cho anh cái này...Cầm đi để đối phó với bọn hắc nô canh cửa hầm...Cẩn thận ạ. Bắt trượt là đi luôn đó nghen..Ha..Ha...
Như một gã trẻ con tinh nghịch, Phát ném dứ cho tôi trái bom. Tim tôi đập mạnh. Nếu gã ném trái bom tới mà tôi vô phúc bắt trượt thì bom sẽ nổ, tôi và Bé Hiêu sẽ ngủ gục ở đây và chúng tôi sẽ chết. Kiều Xuân cũng chết nếu không có hai chúng tôi đưa nàng ra khỏi nơi ma quái này.
Phát liệng trái bom tới và may mắn hãy còn ở với tôi, tôi chụp trúng.
Khi Phát liệng dứ trái bom, Kiều Xuân đã đứng xa được gã vài bước.
Tôi và Bé Hiêu nhìn nhau. Chúng tôi hiểu ý nhau. Tôi nhìn Kiều Xuân. Nàng cũng hiểu tôi muốn nói gì với nàng qua mắt nhìn.
Phát lại quát lớn:
- Ði đi...Còn đứng đó chờ gì nữa...
Tôi gật đầu. Bé Hiêu đưa tay lên nhấn nút điện gã vừa tìm thấy ở bên khung cửa. Ðiện trong phòng chợ tắt phụt. Trong bóng tối có tiếng Phát gừ lên tức giận và bàn tay Kiều Xuân tung ra nắm được tay tôi:
- Em đây...
Tôi kéo nàng qua khung cửa..Không kịp tìm chốt đóng cửa hầm lại, ba chúng tôi chạy luôn xuống bực đá.
Bọn hắc nô đúng là một lũ người máy. Chúng chỉ có nhận lệnh và làm theo đúng lệnh. Chúa của chúng là Ma Vương. Ma Vương bảo chúng canh cửa và chúng chỉ biết có một việc canh cửa. Tuy bên trên có những tiếng động ồn ào nhưng trong đường hầm bí mật này, hai tên hắc nô đứng canh cửa vẫn chỉ biết có canh cửa. Chúng không cần thắc mắc gì hết về những tiếng động lạ đang ầm ầm nổ trên đầu chúng.
Hai bên khung cửa sắt chặn đường đi của chúng tôi có hai tên hắc nô. Hai tên cao lớn, vạm vở, trông hung ác, cầm giáo, lưng có đeo dao găm. Thấy ba chúng tôi xuất hiện ở đầu thang đi xuống, chúng thủ thế. Bé Hiêu nhanh trí la lớn:
- Ma Vương xuống...
Gã chỉ tay lên đầu cầu thang. Hai tên hắc nô nhìn lên và tôi rút súng ra nổ một phát vào giữa ngực một tên. Tên kia bị Bé Hiêu dùng đòn giang hồ đánh một cú chặt karaté vào giữa cổ họng, gục xuống ngất đi.
Tôi sợ bên trong kia - đường hầm từ đây ra tới bờ biển còn xa lắm, xa cả hai, ba cây số - thể nào cũng còn trạm gác nữa. Tiếng súng nổ vừa rồi có thể báo cho bọn hắc nô trong kia biết là có biến.
Bé Hiêu loay hoay tìm chốt điện để mở cánh cửa sắt. Nhưng không thấy, mồ hôi gã nhỏ giọt trên trán. Chợt, Kiều Xuân nói:
- Cửa này có khoá. Có lần tôi nghe Ma Vương nói đến những chìa khóa mở cửa này. Soát mình bọn này coi..
Ðông người bao giờ cũng lợi hơn một người. Có tìm chốt điện đến sáng mai Bé Hiêu cũng không thấy. Gã cúi xuống soát trong mình tên hắc nô,quả nhiên gã móc ra được một chùm chìa khóa.
Chưa đầy một phút sau, Bé Hiêu đã mở được cửa sắt. Con đường hầm hiện ra trước mặt chúng tôi, dài dằng dặc, vắng tanh, có đèn sáng và sạch không một cọng rác.
Chúng tôi bước vội qua khung cửa và qua xác hai tên hắc nô. Lần này Bé Hiêu có đủ thì giờ để đóng cửa lại cẩn thận.
Chúng tôi vừa đi vừa chạy trên đường hầm. Bé Hiêu chạy trước, tôi dắt tay Kiều Xuân. Nàng tuy mệt nhưng không thốt ra một nửa tiếng kêu than.
Ðúng như tôi nghĩ, chạy chừng trăm thước, chúng tôi tới một cửa sắt khác. Hai tên hắc nô đứng gác ở đây cầm súng trường. Ðây là hai khẩu súng đầu tiên mà tôi thấy nằm trong tay bọn hắc nô ở đây.
Hai tên cùng chỉa súng vào chúng tôi nhưng có lẻ nhận ra Bé Hiêu chúng chưa bấm cò bắn chúng tôi.
Bé Hiêu cố trấn tỉnh, cố nhịn thở để nói lớn từ xa:
- Ðừng bắn. Ma Vương bảo chúng tôi đi trước...
Bọn hắc nô không bóp cò nhưng hai mũi súng vẫn chỉ vào chúng tôi.
Một tên cất giọng khàn khàn hỏi. Nghe giọng nói đặc biệt của gã, tôi đoán gã là người Tầu:
- Các người đi đâu?
Bé Hiêu trả lời như máy:
- Có lệnh của Ma Vương...Ði ra biển sửa soạn du thuyền Tiên Nữ..
Bọn hắc nô ngốc dại tin ngay. Chúng hạ súng xuống.
Tên Tầu Lai lại hỏi:
- Có lệnh của Ma Vương ư? Tín bài đâu?
Bé Hiêu hất hàm cho tôi:
- Tín bài của Ma Vương đâu? Lấy ra trình đi..
Hiểu ý, tôi thò tay vào túi. Hai tên hắc nô tưởng tôi rút tín bào của Ma Vương ra trình nhưng vật tôi rút ra là khẩu súng. Tôi nổ hai phát và hai tên gục xuống không tên nào thốt ra được một tiếng.
Tôi vừa lạnh lùng và tàn nhẫn giết ba mạng người.
Trên mặt trận, tôi đã nhiều lần cầm súng bắn quân thù, nhưng đấy là việc xẩy ra trên mặt trận. Người lính chiến bắn quân thù trên chiến trường có tâm trạng khác với người dùng súng bắn kẻ thù riêng của mình khi mặt đối mặt. Nhưng đấy là chuyện sau này, tôi sẽ hối hận nhiều về hành động giết người bừa bãi của tôi hôm nay nhưng ngay lúc này tôi vẫn bắt buộc phải giết, nếu tôi chưa muốn bị giết..
Hai tên hắc nô vừa gục xuống, đường hầm rung chuyển như có động đất, như bên trên bị dội bom hạng nặng. Từng tảng đá lớn từ trên đầu đường hầm rơi xuống phát ra những tiếng ầm ầm rền như sấm động. Ðèn điện lập loè, chớp chớp mấy cái rồi tắt phụt. Bóng tối dày đặc bao trùm chúng tôi. Tối đen đến nổi tôi không còn nhìn thấy mặt Kiều Xuân.
Nếu cuộc chạy chết này không có Bé Hiêu, tôi tin rằng tôi không thể đưa Kiều Xuân ra khỏi đường hầm. Trong mình Bé Hiêu lúc nào cũng có cây đèn bấm. Gã lấy vội đèn bấm ra và chúng tôi lại có ánh sáng.
Khi tiếng đá tảng tạm im, tôi nghe Bé Hiêu nói:
- Trên đó nổ rồi...Thế là hết đời Ma Vương..
Tôi cũng nghĩ như Bé Hiêu. Tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả mặt đất vừa rồi không phải là tiếng tạc đạn. Ðó phải là tiếng máy điện phát nổ và khi máy điện nổ, cả lâu đài, hoặc ít nhất cũng là một phần lớn của lâu đài, nổ tan tành. Nếu lâu đài bị nổ tan, nếu Ma Vương chết, Phát cũng phải chết. Cả trăm kẻ khác cũng chết theo. Hải Tùng cũng không tránh khỏi cái chết. Những người đó bị chết tan thây không có gì thiệt hại nhưng bao nhiêu bảo vật được Ma Vương đem về tàng trử ở đây từ bao nhiêu năm nay với bao nhiêu công lao, bị phá tan, thật tiếc. Những bảo vật đó là kết tinh của tinh hoa nhân loại. Làm chúng bị tiêu hủy thật là một trọng tội đối với nhân loại. Mất đi những vật quí không sao có thể thay thế được đó, loài người từ nay bị nghèo đi rất nhiều, rất nhiều.
Nghĩ đến những bảo vật vừa bị phá hủy ở trên đầu tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy đau đớn, tiếc hận một cách khủng khiếp! Cảm giác tiếc hận làm cho thần kinh của tôi trùng xuống, toàn thân tôi mệt mỏi, đầu óc tôi trống rỗng và tôi không còn thiết gì nữa. Kể cả việc chạy chết...
Tôi có cảm tưởng tôi là một tên tội phạm có tội nặng đối với nhân loại.
Kiều Xuân cũng có cái cảm giác đó như tôi, vì hai vòng tay nàng ôm ghì lấy tôi và nàng khóc nức nở nghẹn ngào. Chúng tôi ôm chặt nhau đúng trong đường hầm tối đen, không còn muốn bước đi nữa.
Mở xong cánh cửa sắt thứ hai, Bé Hiêu đã bước qua cửa nhưng không thấy hai chúng tôi đi theo, gã dừng chân, dục:
- Ði chứ? Còn chờ gì nữa?
Tôi phải cố gắng lấy lại nghị lực để dắt tay Kiều Xuân đi theo gã.
Ánh đèn bấm trong tay Bé Hiêu soi đường cho chúng tôi. Tiếng nổ vừa rồi mạnh đến nỗi có nhiều đoạn đường hầm bị sụp. Nhiều tảng đá lớn rớt xuống nằm chình ình ngay giữa đường. Chúng tôi phải len lỏi, trèo qua những tảng đá ấy. Kiều Xuân vẫn còn khóc, còn tôi vẫn thấy sợ. Chúng tôi vẫn chưa chắc đã thoát chết. Chỉ cần một đoạn đường hầm bị sụp, đá đổ xuống nghẽn lối là chúng tôi sẽ bị mắc kẹt trong đường hầm này. Chắc chắn là cửa hầm đã bị đá gạch của toà lâu đài đổ xuống bít kín., chúng tôi khó lòng trở lên mặt đất bằng lối cửa đường hầm.
Nếu đường hầm sụp, ba chúng tôi sẽ bị chết trong này như ba con chuột.
May sao càng đi xa lâu đài, sự thiệt hại của đường hầm càng thấy ít đi. Khi kiến tạo con đường hầm bí mật này, có lẽ Ma Vương đã nghĩ đến, đã tính đến một cuộc trị vì lâu dài cả trăm năm, một cơ nghiệp truyền tử lưu tôn nên Y đã cho làm đường hầm rất vững chắc. Sau cùng, chúng tôi tới một cánh cửa sắt lớn. Chúng tôi biết đây là cánh cửa cuối cùng. Cửa này không có người gác. Bé Hiêu vất vả mãi nhưng rồi cả một khung cửa sắt lớn ấy chuyển động và chúng tôi cảm thấy không khí mát lạnh ùa vào mặt. Có tiếng sóng biển vỗ rất gần. Chúng tôi đã tới chỗ tảng đá hôm nào tôi trông thấy Ma Vương đứng sững nhìn ra biển.
Tôi dắt Kiều Xuân lên tảng đá. Tôi trông thấy chiếc thuyền Tiên Nữ sáng rực ánh đèn. Thuyền dường như đến gần cầu tầu hơn, sẵn sàng đón người ra đi. Trên thuyền có một ngọn đèn pha chiếu xuống con đường từ rừng đi ra cầu tầu.
Bọn thủy thủ đã biết trong lâu đài có sự biến động. Chúng đã đề phòng bị tấn công. Du thuyền chưa đi vì bọn thủy thủ còn chờ đợi Ma Vương của chúng. Nhưng chúng tôi không lên thuyền, chúng tôi chỉ cần chiếm được một cái xuồng máy.
Bây giờ đây, lửa cháy từ lâu đài làm cho cả một góc rừng cây rực một mầu hồng. Tiếng nổ liên hồi phát ra như tiếng một kho đạn lớn bị phát nổ. Ðám tang Ma Vương thật ồn ào. Con người kỳ dị đó khi sống đã ảnh hưởng đến nhiều người, đã bắt nhiều người phải chết, khi Y chết, tất phải có nhiều người chết theo. Tôi nghĩ đến Hải Tùng, đến Phát, đến cả trăm người chết theo Ma Vương mà tôi đã quen hoặc chưa quen, đã gặp hoặc chưa gặp.
Ánh đèn pha trên du thuyền chiếu vào ba chúng tôi. Bọn trên thuyền tưởng là chúng tôi muốn lên thuyền nên không có phản ứng gì. Nhưng khi tới cầu tầu, Bé Hiêu nhẩy xuống chiếc xuồng lớn nhất đậu ở đó. Gã cho máy nổ, tôi đỡ Kiều Xuân nhẩy xuống và chiếc xuồng lướt thẳng ra khơi.
ÐOẠN KẾT CỦA MỘT CUỘC PHIÊU LƯU
CÓ TÌNH YÊU TUYỆT ÐẸP
Ðêm, trời có trăng xuống và sao lấp lánh. Xuồng máy có động cơ cực mạnh lướt như bay trên mặt biển lặng. Bé Hiêu cầm lái. Tôi ngồi sau ôm vai Kiều Xuân. Nàng ngã đầu vào ngực tôi. Những sợi tóc của nàng theo gió bay vào mặt tôi. Cảm giác đó làm cho tôi biết rằng tôi đang tỉnh chứ không phải là đang mơ, tôi đang sống và tôi có tình yêu. Sau bao nhiêu nguy hiểm và tuyệt vọng, lo âu, sau cùng tình yêu của chúng tôi đã thắng. Rút lại kinh nghiệm vụ này, tôi thấy một sự thật hiện lên rõ rệt.: thành thật bao giờ cũng thắng giả dối. Dù người đời có nói và nghĩ thế nào đi chăng nữa, thành thật bao giờ cuối cùng cũng vẫn thắng giả dối. Thành công trên giả dối không thể nào lâu bền. Người ta không thể lừa dối được tất cả mọi người mãi mãi.
Như Ma Vương chẳng hạn. Con người đó quả là một thiên tài, một nhân vật thông minh xuất chúng và nhiều tài năn, nhiều khả năng dị thường. Nếu Y cứ thành thật dùng trò chơi 7 bước chân vàng để ngự trị mọi người, rất có thể Y sẽ thành công mãi mãi. Nhưng Y đã giả dối, Y đã lừa đảo, rốt cuộc Y bị người khác lừa lại bằng chính cái trò lừa đảo của Y.
Chúng tôi đã thắng Y, chúng tôi đã giết được Y, nhưng Y còn đệ tử trung thành ở nhiều nơi trên thế giới này. Liệu những tên đó có chịu buông tha cho những kẻ đã hại chủ nhân chúng chăng? Chưa biết, nhưng sống là tranh đấu, không tranh đấu với người này thì tranh đấu với người khác. Chúng tôi bắt bưộc phải chấp nhận sự kiện có thể bị trả thù.
Tôi gạt bỏ quá khứ đen tối đi để hướng về tương lai.
Tôi nói nhỏ vào tai Kiều Xuân:
- Em yêu...Tất cả vốn liếng tiền bạc của anh chỉ có hai trăm năm mươi ngàn đồn. Ðó là tổng số tiền vốn của anh trong đêm đầu tiên anh gặp em.
- Thì đã sao? Thế là nhiều rồi còn gì nữa?
Nàng ngồi sát vào tôi.
- Số tiền ấy chỉ vừa đủ để chúng mình sống qua một tuần trăng mật. Số tiền Ma Vương trả công anh đi lấy vòng Mãng Xà cho Y sẽ được gửi đến tặng Viện Bảo Tàng. Tên người tặng tiền sẽ là...Vô Danh.
- Tất nhiên là thế rồi - Nàng hôn tôi và dơ tay lên như muốn với lấy ngôi sao trên trời - Anh có thấy không? Chúng ta được tự do...Tự do thật sướng...Phải không anh?
Trước mắt chúng tôi, mờ mờ trong sương đêm, đã thấy ẩn hiện ánh sáng của những dẫy đèn thành phố.
Ánh sáng lấp lánh trong màn đêm mờ đó gợi cho tôi nhớ đến một vật. Tôi thở dài:
- Bao nhiêu là bảo vật tiêu tan...Mất đi thật vô ích. Biết thế lúc đó mình lượm lấy cái vương miện trên ngai vàng. Bao nhiêu kim cương gắn ở đó. Có nó, ăn tiêu huy hoàng đến đời con, đời cháu mình cũng chưa hết của...
Bé Hiêu chợt quay lại bảo tôi:
- Ông muốn lấy cái vương miện đó ư? Có gì khó đâu...
Gã thò tay vào trong ngực áo:
- Vương miện của ông đây...
Tay gã rút ra cái vương miện đầy trân châu, kim cương rực rỡ đặt vào lòng Kiều Xuân. Ánh sáng phát ra từ những viên kim cưong chiếu lên mặt chúng tôi. Chúng tôi nhìn ngây bảo vật tuyệt vời đó trong một lúc lâu không nói được nên lời. Dường như chúng tôi không tin là cái vương miện đắt giá nhất trái đất này lại nằm trong lòng Kiều Xuân thật.
Bằng giọng nói thản nhiên như đấy là một chuyện thường, Bé Hiêu nói tiếp:
- Vương miện hơi bị méo một chút. Nhưng không hề hấn gì, sửa lại được ngay. Tôi vồ cả cây vương miện, nhưng tiếc quá, tuột ay rơi mất. Không kịp mò tìm... Chúng mình chia nhau cái mão này vậy. Chia làm hai hoặc chia làm bốn. Ông và cô Kiều Xuân lấy hai phần. Tôi và Ma-Ri, vợ tôi, lấy hai phần. Tôi xin chia cho vợ tôi một phần vì lúc lấy cái mão này, tôi nghĩ đến nó. Ðem về làm quà tặng nó. Chắc vợ tôi nó mừng lắm.
- Bé Hiêu..Tôi tặng riêng chú cái này...
Kiều Xuân nhô người lên, nàng hôn lên má Bé Hiêu.
Gã xúc động:
- Trời..Trời..Cô làm tôi nhớ vợ tôi quá...
Bây giờ, dẫy đèn hải cảng đã hiện rõ trước mắt chúng tôi. Chúng tôi sắp trở về với loài người bình thường và cuộc sống cũ. Tôi liệng khẩu súng và trái tạc đạn xuống biển và quay lại ôm Kiều Xuân trong vòng tay.
Bình mình sắp lên trên biển. Trời đã hừng đôn. Cuộc sống đầy mật ngọt..
Làn môi Kiều Xuân còn ngọt hơn mật...
Hết
Hoàng Hải Thủy
Bookmarks