Chương 31


Hồng kông,
Dương Chiến mấy ngày mấy đêm không ngủ, không nghỉ vẫn tìm kiếm Thuý Thuý, anh rất mệt không phải vì anh không muốn ngủ mà là anh không ngủ được. Con vật cảnh anh nuôi bỗng dưng biến mẩt, khiến anh vừa phẫn nộ vừa bất lực khiến anh không cam tâm. Hôm nay cảnh sát đặc khu đã liên lạc với anh nói đã tìm thấy Thuý Thuý trong một ngôi nhà thờ nhỏ. Dương Chiến cảm ơn xong liền gác máy, vội lái xe đến sở công an. Trên đường, Dương Chiến cười vang, đến khi nhận ra mình đang cười ha ha, liền vội vàng kìm lại.
Anh vốn là người không hay cười nên giáo dục mà anh nhận được từ nhỏ từ thân sĩ quý tộc là nụ cười lễ phép, hiền hoà khách sáo, chứ không phải kiểu cười thoải mái đó. Anh là người thiên về nội tâm, che giấu rất cẩn mật, không để bất kì ai có thể tham dò được thế giới nội tâm của anh.
Tiếng cười vang hôm nay là nụ cười rất lâu chưa từng có, Dương Chiến vừa lái xe vừa bần thần, tìm thấy đồ lắp bắp đó thì có gì để anh đáng cười vang chứ? thật vô vị.
Cảnh sát đặc khu dẫn anh đến nhà thờ gặp Thuý Thuý. Thuý Thuý ngoan ngoãn ngồi trong phòng mục sư, đang cầm bút sáp vẽ tranh, khuôn mặt búp bê non nớt rất thuần khiết vừa nhìn thấy rất thật thà khờ khạo. Thuý Thuý nhìn ngẩng đầu nhìn thấy Dương Chiến có vẻ hơi sợ hãi , lẩm bẩm không nói nên lời .
Dương Chiến đi đến nhìn tranh cô vẽ, anh vốn là người có con mắt nghệ thuật vẽ tranh sơn dầu, vùă nhìn thấy bức tranh của cô đã nôỉ giận đùng đùng. Trình độ vẽ tranh quá tệ chỉ bằng trẻ con mẫu giáo, những điều này chẳng là gì cả, nội dung là một con sông, 1 chiếc xe ôtô thể thao rơi xuống giữa dòng, kiểu dáng và màu sắc chíêc xe đó chẳng phải là chiếc xe thể thao mercedez-ben của anh là gì? Đáng giận hơn nữa là chính Dương Chiến cũng rơi xuống sông đang kêu “cứu tôi với”. Người đó mặc áo xanh xám, là màu Dương Chiến vẫn thường mặc, lông mày đen rậm ,mắt chừng chừng. chẳng phải Dương Chiến thì là ai?
Ngay lúc đó Dương Chiến chỉ muốn xé nát bức tranh, nhưng nghĩ đến cảnh sát đặc khu đang đứng đấy anh không thể không đổi thành khuôn mặt hiền lành dễ mến, mỉm cười lật giở những bức vẽ của Thuý Thuý. Những bức vẽ còn lại toàn là vẽ bộ váy đen mà Thuý Thuý thích hôm đi trung tâm mua sắm, Thuý Thuý vẽ rất tỉ mỉ xem ra đã bỏ nhiều công sức. Dương Chiến hơi nhói ở tim, ngước lên nhìn Thuý Thuý., Thuý Thuý cũng đang thấp thỏm nhìn anh. Dương Chiến không nói gì gom các bức tranh lại cất đi
Thì ra nhà thờ này rất bé, ngoài chủ nhật ngày thường không có ai, Thuý Thuý đi loanh quanh bên ngoài hồi lâu, muốn về nhà mới nhận ra mình đã lạc đường, chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi. Hôm đó vừa vặn vào chủ nhật, cô liền đi vào sưởi ấm, thấy đói bụng cô liền đi lên căn phòng trên gác tìm thấy nửa gòi bánh quy, ăn một chút rồi ngủ trên ghế sofa. Sau khi kết thúc buổi lễ mục sư không lên phòng mà khoá luôn cửa lớn nhà thờ rồi về nhà. Thuý Thuý tỉnh dậy ngẩn cả người
Trong phòng có chiếc điện thoại bàn nhưng Thuý Thuý không biết số điện thoại của Dương Chiến cũng không biết số điện thoại của cảnh sát Hongkong, đành phải ăn dè bánh quy may mà còn có nước. rảnh rỗi không biết làm gì bèn cầm bút sáp trên bàn để vẽ tranh. Cứ cách hai ngày mục sư lại đến nhà thờ để giải quyết công việc, phát hiện Thuý Thuý đã đói mềm vội vàng đút bánh mì và sữa cho cô rồi vội vàng báo cảnh sát. Cả quá trình là như vậy.
Dương Chiến nhìn thấy con vật cưng đã mất nay đã tìm lại được , trong lòng rất vui mừng mỉm cười cảm ơn rất lịch sự, trên đường đưa Thuý Thuý về nhà a không kìm nổi mình dưới ánh nắng ấm áp anh cười sảng khoái nụ cười từ nội tâm thật tuyệt. Sau khi về nhà anh tắm cho Thuý Thuý. Tắm xong anh cuốn khăn quanh người cô, ôm cô vào lòng rất mãn nguyện. Sau đó anh đưa Thuý Thuý ra ngoài ăn tôm hùm, Thuý Thuý không thích ăn lắm, anh lại đổi món ốc sên Pháp cho Thuý Thuý, Thuý Thuý nhất định không ăn. Anh cố gắng trấn tĩnh hỏi Thuý Thuý ăn gì, Thuý Thuý nói muốn ăn món canh cá anh làm. Dương Chiến cười,thanh toán tiền, đi mua nguyên liệu, về nhà bận rộn nấu nướng, nấu xong, anh nhìn Thuý Thuý ăn ngấu nghiến trong lòng anh trào dâng sự dễ chịu khoan khoái, mãn nguyện lạ thường.
Anh vẫn quen một mình nấu, một mình ăn, quen sự cô độc, trước đây khi ăn cùng với Thuý Thuý, hai người đều ăn không vui. Thuý Thuý ăn chậm, Dương Chiến thì vội, cứ liên tục giục cô, sau cùng chỉ hận không thể đổ hết đĩa thức ăn vào cổ họng cô. lần này Dương Chiến không vội nữa, thời gian làm gì nhỉ, thời gian để hưởng thụ cuộc sống. Dương Chiến trầm ngâm ngắm nhìn Thuý Thuý ăn từ lúc ngấu nghiến chuyển sang từ tốn, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có trào dâng trong lòng anh. Nấu cơm cho một người ăn, nhìn cô ăn ngon miệng, thứ cảm giác này thật tuyệt!

Lần đầu tiên Dương Chiến muốn kết hôn, nhưng anh bắt buộc phải cưới vị hôn thê của anh. Họ là mối quan hệ dòng tộc lâu đời, bố mẹ hai bên đính ước, hai họ tộc hợp tác làm ăn mật thiết, cuộc hôn nhân của họ để đảm bảo món lợi không rơi vào tay người ngoài.
Cô gái đó năm nay 28 tuổi. rất cao, rất thon, rất xinh, vô cùng ngạo mạn, gia đình giàu có, nổi tiếng xinh đẹp, biết nói sáu thứ tiếng ngoại ngữ, tính cách đa tình phong lưu, tốt nghiệp đại học Oxford, rất tài giỏi còn tài giỏi hơn cả Dương Chiến. Cô không hài lòng về Dương Chiến, cô chê a không đủ cao, không nói nhiều ngoại ngữ bằng cô. Cô cao 1m86, Dương Chiến chỉ cao 1m89, cô đi giày cao gót là cao hơn Dương Chiến. Những đồ dùng trên giường của cô đều là của những vận động viên nam cao gần 2m. Dương Chiến cũng chẳng có tình cảm với cô. Hai người gặp mặt chưa đến 10 lần, mỗi lần 2 người đều khách sáo hỏi han trò chuyện vài câu, sau đó nói em ngày càng xinh đẹp, anh ngày càng điển trai, thời tiết hôm nay thật đẹp, hôm qua có mưa nhỏ… toàn là những câu nói vô vị. Sau đó chán chẳng muốn nói thêm gì nữa, mỗi người tự nghịch móng tay và những máy móc đem theo. Đợi đến khi bố mẹ hai bên chào nhau liền vội vàng nói: hôm nay nói chuyện với nhau thật vui, mong chờ lần sau gặp. Rồi hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: “Để kiếp sau hãy gặp”
Lúc này đây Dương Chiến nhìn Thuý Thuý đang cắm cúi ăn, cười đau khổ nghĩ: “Cô gái xinh đẹp đó liệu có thể ăn cơm mình nấu sao? Cô ta có thể ném cả cái đĩa vào mặt mình ấy chứ!” Hai bên bố mẹ đều biết phẩm chất phong lưu đa tình của con các vị, nhưng cố công tác thành cho cuộc hôn nhân này. Công việc kinh doanh cua gia tộc cao hơn mọi thứ! Việc sinh con sau này cũng có thể phải dùng đến khoa học, cô gái xinh đẹp đó quyết tâm không hi sinh vóc dáng của mình để đẻ con. Còn về cuộc sống vợ chồng, có thể chắc chắn rằng, người đẹp đó không tình nguyện để Dương Chiến động vào người cô ta. Thời gian tổ chức hôn lễ tạm ấn định vào tháng một năm sang năm tới, có nghĩa là Dương Chiến còn được độc thân 1 năm nữa.

Ngày hôm sau, Dương Chiến đưa Thuý Thuý đến thiên đường mua sắm, mua bộ váy đen đó theo kích cỡ của Thuý Thuý. Thuý Thuý mặc vào dù không đẹp được như người mẫu nhưng cũng rất đáng yêu. Họ đi mua sắm trong trung tâm, Thuý Thuý thích mua bộ nào, Dương Chiến mua luôn mà không cần xem giá. Nửa ngày trôi qua, họ đã mua được một đống đồ hàng hiệu, sau đó còn mua đồ lót, tất giày, đồng hồ, kính râm…. cho Thuý Thuý nữa. Thuý Thuý rất thích, rất vui. Dương Chiến mỉm cười nhìn Thuý Thuý, cảm nhận niềm vui của cô. Tiêu không hết bao nhiêu mà lại làm cho con vật cưng vui thích đến thế, đáng lắm!

Mấy hôm sau, bác sĩ tiến hành phương pháp trị liệu mới cho Thuý Thuý, Thuý Thuý đã hoàn toàn tỉnh lại. Nhìn thấy Thuý Thuý đau khổ tột cùng khi nghĩ đến cái chết thảm thương của mẹ, Dương Chiến nước mắt lưng tròng ôm cô vào lòng, an ủi: ”Dù cả thế giới vứt bỏ em, em vẫn còn có anh”



CHƯƠNG 32

Thanh Đảo.

Bố Vương Hinh rất tích cực đóng góp nộp toàn bộ mọi chi phí phẫu thuật não cho Bá Bá. Mấy ngày sau khi phẫu thuật, Bá Bá cuối cùng cũng từ từ mở mắt, nói được đôi câu, nhưng phần lớn thời gian vẫn ngủ li bì không tỉnh. Bố Vương Hinh tìm được vị luất sư giỏi nhất và làm mọi cách để có được chứng cứ thoát tội cho Vương Hinh. Đại Thiếu, Minh Minh và các bạn khác đều gắng hết sức nhờ vả mọi mối quan hệ, kết quả là, Vương Hinh bị khép tội làm tổn thương người khác trong lúc mất bình tĩnh, thái độ nhận tội thành khẩn, xử một năm tù. Ngày phán quyết, Vương Hinh đã gào khóc. Dưới sự giúp đỡ tích cực của anh Trương, mọi người ở trại tạm giam đều không làm khó dễ gì cô, nhưng bị còng tay chân, đồ ăn không ra gì, mất tự do thì sao một cô gái con nhà giàu có được cưng chiều có thể chịu đựng được chứ?

Vương Hinh sẽ nhanh chóng bị chuyển vào trại giam Tề Nam, chỉ được ở trại tạm giam có mấy ngày nữa thôi. Chiếc xích sắt nặng trịch ở chân chà vào làn da mỏng manh của cô, khiễn mỗi bước đi của cô vô cùng đau đớn, cô bước đi khó nhọc, bước đi thê thảm, bước đi đầy tuyệt vọng. Bố mẹ Vương Hinh thấy cô con gái yêu bị còng tay xích chân, mặt mày nhợt nhạt, đi từng bước khó nhọc, trong lòng đau xót như dao cứa, nước mắt như mưa. Đại Thiếu và Minh Minh cũng không cầm được nước mắt.

Bố Vương Hinh nước mắt lưng tròng nhìn cô con gái tiều tùy, muốn nói thạt nhiều nhưng nghẹn ngào không thốt nên lời, mãi lâu sau mới đau đớn thốt lên: "Con ơi, nếu trước đây con nghe bố một câu, thì đâu đến nỗi rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay!" Vương Hinh khoang mắt đỏ au, khuôn mặt gầy rộc đi, trông thật thê lương sầu não, đầy nỗi tuyệt vọng. Vừa nhắm mắt, trước mắt cô lại hiện lên thật rõ nét dáng vẻ thuần khiết thanh tao của Bá Bá, nhìn cô với vẻ mặt thẹn thùng, giống y như ánh mắt hôm hai người vô tình chạm vào nhau. Nghe bố mẹ nói, có thể Bá Bá sẽ không thể bình phục hoàn toàn, có thể cả đời phải nằm trên giường bệnh, não phía sau gáy bị thương quá nặng. Nghe mọi người thuật lại câu nói cuối cùng của Bá Bá trước khi hôn mê, Vương Hinh khóc không thành tiếng. Cô muốn chuộc tội, nhưng không biết chuộc bằng cách nào.

Nội đau cào xé con tim, nước mắt tuôn rơi giữa trận cuồng phong. Bị giam một năm - Vương Hinh tuyệt vọng, chủ động đề nghị chia tay với Đại Thiếu. giờ đây cô đã trở thành phạm nhân, sao có thể làm liên lụy đến Đại Thiếu, bắt Đại Thiếu đợi cô được?

Nhưng Đại Thiếu lại mua một căn hộ cao cấp hơn 200m2, viết tên anh và Vương Hinh. Vương Hinh không đồng ý, anh cố ép Vương Hinh viết giấy ủy quyền. Nửa tháng sau kể từ khi Vương Hinh vào tù, lần đầu tiên đi thăm, Đại Thiếu đã mang theo nhẫn kim cương, hoa hồng, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống trước mặt Vương Hinh cầu hôn dưới sự chứng kiến của bố mẹ Vương Hinh và Minh Minh. Vương Hinh khóc không thành tiếng, từ chối. Lời cầu hôn này đã được Đại Thiếu dự tính từ lâu, khi Vương Hinh còn chưa có phán quyết cuối cùng, anh đã quyết định cầu hôn, muốn để Vương Hinh yên tâm, để Vương Hinh hiểu rằng, cho dù cô có bị xử bao nhiêu năm, anh cũng sẽ luôn chờ đợi cô, luôn yêu cô.

Nhưng bố Vương Hinh không đồng ý, ông nhất định bắt Đại Thiếu chờ tòa án đưa ra phán quyết, nếu như bị xử nhiều năm, ông quyết không để Vương Hinh làm lỡ dở cả cuộc đời Đại Thiếu. Đại Thiếu mới 26 tuổi, đúng vào những năm tháng rạng rỡ nhất, tuổi xuân đang phơi phới, bắt anh đeo cái còng này trong nhiều năm thì quả thật là tàn nhẫn và cũng thật vô nhân đạo. Đại Thiếu vẫn quyết chí cầu hôn, cuối cùng bố Vương Hinh nổi giận lôi đình, nhưng trong mắt ông lại lấp lánh nước mắt.

Đại Thiếu khóc, khóc thảm thiết, cậu con trai có vẻ ngoài và nội tâm cứng rắn này lần đầu tiên không khống chế nổi những giọt nước mắt thánh thót rơi xuống, nấc nghẹn. Khó khăn lắm mới chờ đợi được đến lúc tòa án đưa ra phán xét cuối cùng, một năm. Khi vừa nghe thấy thời hạn một năm, mọi người thở phào nhẹ nhõm, luật sư nói, đây đã là mức án nhẹ nhất rồi, nhiều trường hơp tương tự đều bị xử tám năm, mười năm. Một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm, trong nhà ngục tối tăm đó, một ngày dài như một năm. Con tim Đại Thiếu như co thắt lại, Vương Hinh quen được chiều chuộng, sẽ phải chịu đựng những sự giày vò nào trong cái chốn ngục tù ấy, cô có thể gắng gượng trải qua một năm được không? Tòa án phán quyết bồi thường bố mẹ Bá Bá 18 vạn tệ.

Đã rất lâu không nhìn thấy mẹ Đại Lâm, bệnh tình của Bá Bá, sự căm hận của Đại Lâm, bố Đại Lâm luôn tranh cãi kịch liệt với bà vì tiền, vì chi phí cuộc sống,vì đủ các chi phí cho việc ăn ở chữa bệnh của Bá Bá. Dưới bao áp lực chồng chất, mẹ Đại Lâm tóc đã bạc trắng, thân hình còng xuống, thần sắc rệu rã, khiến mọi người đều cảm thương.

Đại Thiếu và bố Vương Hinh cũng không nỡ ra tay với bà nữa, bà đã hoàn toàn sụp đổ rồi, giống như ngọn đèn dầu phập phù trong gió, dầu hết, đèn tắt, chỉ là vấn đề nhanh hay chậm mà thôi.

Khi Đại Thiếu nước mắt lưng trong nâng hoa hồng và cầm nhẫn cưới cầu hôn Vương Hinh, Vương Hinh - người không sợ bất cứ trận chiến nào, bất cứ địch thủ nào trong giây phút này lại chợt có cảm giác muốn quay đầu, không muốn nhìn thẳng vào Đại Thiếu.

Đôi tay cô đã dính đầy máu tanh, cô không đánh được hưởng hạnh phúc. Trong khi Bá Bá còn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, cô không thể cùng Đại Thiếu dắt tay nhau sống một cuộc sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long. Nước mắt Vương Hinh trào ra, đôi môi bợt bạt run rẩy hồi lâu, mới thốt lên lời: "Chúng ta chia tay nhau đi. Nếu có kiếp sau, hy vọng không gặp lại anh". Nói xong liền quay người , chậm chạp lê từng bước nặng nề rời khỏi đó, trong khoảnh khắc quay người, nước mắt rơi như mưa. Đại Thiếu ở phía sau cô, khóc nghẹn ngào, nhưng nói đầy kiên quyết: "Nếu như có kiếp sau, anh vẫn muốn được gặp em!" Vương Hinh dừng lại giây lát, nhưng không quay đầu lại, mặc cho nước mắt rơi lã chã, gắng gượng rời khỏi phòng thăm tù.

Phía sau cô, bố mẹ và Minh Minh đã khóc không thành tiếng. Đại Thiếu để mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi của anh rơi tí tách xuống chiếc nhẫn cưới.



CHƯƠNG 33

Hồng Kông, một đêm tĩnh mịch.

Dương Chiến ngồi trên sô-fa, không bật đèn, đang thưởng thức bài hát "Hoa đào nở" của La Văn. Thúy Thúy nghe nhạc, từ từ chìm vào giấc ngủ, chân cô gác lên tay vịn của ghế, đầu cô gối lên đùi Dương Chiến. Dương Chiến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.

Lắng nghe tiếng nhạc dịu dàng, Dương Chiến chìm đắm vào sự yên tĩnh hiếm có này. Bao năm nay, anh không bao giờ ngừng chinh chiến đấu đá, hiếm khi có được lúc rảnh rỗi, ngay cả chơi gái cũng vội vã, bước xuống khỏi giường của cô người mẫu này, lập tức chuyển sang giường của cô người mẫu khác, vội vàng quá đến độ không kịp chuyện trò, vội vàng quá đến độ không nhớ nổi tên của họ.

Có lần đã gây ra một chuyện hài hước như sau. Trong một buổi yến tiệc, Dương Chiến gặp một cô người mẫu xinh đẹp trông quen quen, vẫn nghĩ rằng cô ta hay xuất hiện trên báo chí, ti vi, trông quen mặt là chuyện bình thường, cũng không để ý, sau bữa tiệc anh liền đưa cô lên giường. Sau khi đã xong việc, cô người mẫu đó thì thầm bên tai Dương Chiến. "Dương, anh vẫn mạnh mẽ như thế!" "Ơ! Em nói gì cơ? Trước đây chúng ta...?" Dương Chiến rướn mày kinh ngạc, nhìn chăm chăm cô gái dưới thân mình. Cô người mẫu đó cười buồn, nhắc lại năm nào tháng nào họ đã từng có một trận ân ái điên cuồng ra sao, sau đó bặt vô âm tín, không ngờ khi gặp lại nhau, anh đã không còn nhớ gì về cô nữa. Thật là một chuyện hoang đường.

Trong đêm tối tĩnh mịch này, Dương Chiến hồi tường lại những chuyện cũ xa xăm không đáng để lại chút kỉ niệm nào, chỉ cảm thấy rất mỏi mệt. Mặc dù mới 31 tuổi, nhưng anh đã vật lộn rất mệt rồi, anh đột nhiên khao khát kết hôn, sinh vài đứa con, sống một cuộc sống thật bình thường như bao người khác.

Kết hôn... Anh lại nghĩ đến cô gái đã có hôn ước với anh, bất giác cười đau khổ. Rồi lại nhìn Thúy Thúy đang ngủ thật ngon giấc, anh hiểu, Thúy Thúy chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh, có thể rất lâu sau, anh vẫn sẽ hồi tưởng lại những tháng ngày đầm ấm anh và Thúy Thúy chung sống bên nhau, nhưng anh buộc phải cưới cô gái con nhà danh giá đó. Không ai ép anh cả, chính anh tự quyết định phải làm như vậy. Anh là một người rất coi trọng sự nghiệp, sau khi kết hôn sẽ cùng liên thủ với gia tộc nhà vợ, sau đó cả hai bên cùng hợp tác mật thiết, tạo thành quân đồng minh kiên cường trong giới kinh doanh, từ đó, có thể đạp bằng mọi trở ngại.

Thúy Thúy - đợi Thúy Thúy khỏi bệnh, còn có thể ở lại bên cạnh anh sao? Cô là người phụ nữ có chồng. Cho dù cô đã đem đến cho anh một kiểu mẫu về cuộc sống hạnh phúc, nhưng khi tiến về Thanh Đảo, vẫn không thể tránh khỏi việc chia xa, mỗi người đi con đường riêng của mình.

Từ đây, đi lướt qua nhau, chỉ là những người xa lạ.

Trong lòng Dương Chiến trào dâng chút thương cảm. Nếu Thúy Thúy mãi mãi không khỏi bệnh, mãi mãi mơ mơ màng màng ở bên cạnh anh, làm con vật cưng của anh, thì tuyệt biết mấy! Vị hôn thê đó của anh chắc không để tâm đâu, cuộc hôn nhân của anh đã được định sẵn là bất hạnh.

Dương Chiến đã từng bàn luận nhiều lần với bác sĩ về vấn đề này, là để cho Thúy Thúy giữ nguyên trạng thái ban đầu, không chữa trị nữa. Bác sĩ nhìn anh với ánh mắt khinh thường, nói: "Cả đời tôi đã gặp vô số người, nhưng người ích kỉ như ông Dương đây quả là hiếm thấy, vì sự ham muốn riêng của mình, mà nhẫn tâm hủy hoại cả cuộc đời của một cô gái trẻ!" Dương Chiến nổi giận, hét lên: "Xin ông hãy chú ý cách dùng từ của mình! Ông không cho rằng hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc sao? Ngày nào cũng rất vui, ăn no béo mập, không phải lo nghĩ gì. Để cô tỉnh lại hay tin mẹ cô qua đời và bố cô tái hôn, thì cho dù ông có chữa khỏi cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ bị điên lại!"

Bác sĩ đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Bất luận cô ấy biết tin dữ sẽ ra sao, đều tốt hơn trạng thái mơ hồ hiện nay. Cô ấy là một cô gái kiên cường, hãy tin tôi, cô ấy sẽ gắng gượng được, con đường nhân sinh ắt phải đi, phải chịu đựng ắt phải chịu đựng, trốn chạy chỉ là hành vi của kẻ hèn kém! Tôi nghĩ, anh cũng không mong muốn cô ấy là một kẻ hèn kém chứ?" Dương Chiến không nói gì. Bác sĩ cười, nói: "Ăn no béo mập, không phải lo nghĩ gì thì nhất định là một cuộc sống tốt nhất sao? Anh nuôi lợn à? Ha...ha". Dương Chiến cười nhạt, nghĩ đến dáng vẻ của Thúy Thúy cũng thật giống lợn con.

Trải qua vài ngày đau khổ cân nhắc, Dương Chiến quyết định để Thúy Thúy tiếp tục chữa trị.

Hôm nay, cuối cùng Thúy Thúy cũng khỏi hẳn rồi, nỗi đau khổ của cô cũng đến rồi, những kí ức đau thương đó lại bắt đầu giày vò cô. Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thúy Thúy, trên mặt Thúy Thúy hằn lên rõ vết năm ngón tay đỏ ửng, sưng vù, lúc đó, sau khi anh bị vạch trần kế hoạch, anh đã cười nhạo trêu chọc cô một cách tàn nhẫn. Đến tận hôm nay, anh vẫn nhớ rõ sự tủi nhục thể hiện trên khuôn mặt Thúy Thúy. Anh cố tình khích bác đầy ác ý, đã làm tổn thương sâu sắc đến Thúy Thúy - người phụ nữa đang bị cuộc hôn nhân tàn khốc giày vò. Có thể lời châm chọc ác ý của anh là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, đã làm cho tinh thần Thúy Thúy hoàn toàn sụp đổ, ai biết được chứ? Dương Chiến bắt đầu căm ghét mình, Thúy Thúy quả thực là một con cừu non vô hại, nhưng lại bị cái thế giới lạnh lùng tàn khốc này cấu xé, thương tích đầy người. Hơn nữa, chính anh cũng không hề nương tay mà cắm phập vào cô một nhát nữa, anh có được khóai cảm, để lại cho cô vết thương sâu hoắm không thể nào lành vết.

Nước mắt, lạnh giá, cuối cùng đã trào ra khỏi khoang mắt Dương Chiến, từ từ rơi xuống.

Sau khi bình phục, sắc mặt Thúy Thúy vô cùng nhợt nhạt, thần sắc bi thương nhưng lạnh lùng, thường im lặng không nói. Cô từ chối việc Dương Chiến tắm gội cho cô, từ chối Dương Chiến làm những việc cá nhân cho cô. Dương Chiến vẫn nấu cơm cho cô ăn mỗi ngày, lái xe chở cô đi hóng gió, ngắm cảnh đẹp của Hồng Kông. Thúy Thúy ngắm nhìn cảnh đẹp, trong mắt hiện lên nỗi bi thương tột cùng, không nói lời nào, con tim băng giá như đã chết. Sau khi biết tin bố lấy vợ mới, Thúy Thúy nhốt mình vào trong phòng, suốt cả tuần đều không nói chuyện. Con người khi phải chịu nỗi đau thương tột cùng, thật không ngờ lại không có nước mắt, mà nhỏ từng giọt máu trong tim. Dương Chiến rất đau lòng, cũng rất hối hận, thầm mắng vị bác sĩ cứ nhất định chữa bệnh cho Thúy Thúy, gây ra việc Thúy Thúy hiện đang ngay trước mắt anh, mà dường như xa tận chân trời. Anh không sờ được đến trái tim cô, bởi anh hiểu, cô đã không còn trái tim nữa, nỗi đau khiến con tim như đã chết. Nhưng Dương Chiến cũng rất hiểu, vị bác sĩ đã làm đúng, cuộc đời Thúy Thúy chỉ có chính cô mới có thể đi tiếp chặng đường đời.

Một tuần sau, Thúy Thúy nhợt nhạt giống như tờ giấy, yêu cầu trở về Thanh Đảo.