25 tháng 9 - Bính-Tý

CHỈ Ý THUYẾT MINH

Thi:
CAO Thượng bổn nguyên Đạo chí thành,

ĐÀI tiền chực rước đám lương sanh,

GIÁO minh chơn lý truyền tâm-pháp,

CHỦ ý vào lòng rán luyện phanh.

Thầy mừng các con. Thầy miễn lễ các con.

Phú:

Đời cùng cuối, Phật, Tiên giáng hạ, đem Đạo mầu phổ hóa khắp Đông Tây.

Cuối hạ nguơn máy Tạo vần xây, nạn tiêu diệt, sự họa tai không tránh khỏi.

Cơ dĩ định tang thương biến cải, ôi! là đời sao quá dại chẳng thức lý tầm nguyên.

Phong tục đành loạn lạc ngữa nghiêng, bỏ mất mối giềng của Đạo Trời là luân-thường cang-kỷ.

Sao mà đời không chịu gia tâm suy nghĩ, để đặng tầm thiên-cơ cầu diệu-lý mà luyện-kỷ, hầu quày trở lại chỗ nguyên thỉ cựu ngôi.

Để làm chi cứ mang lấy nạn khổ mãi luân-hồi, Thầy dòm thấy luống chua xót đứng ngồi không yên dạ.

Nên hội Tam-Giáo công-đồng, Thầy lập tờ đoan thệ, đem Đạo mầu phổ hóa độ tất cả đám quần sanh.

Nếu các con chẳng chịu tu hành, không bỏ dữ làm lành, Đạo không thành Thầy nguyện không trở về ngôi vị cũ.

Dạy hết tiếng mà cớ chi con không lưu tâm ký chú: khượi tinh thần nghe những lời Từ-Phụ nhủ khuyên con.

Dẫu méo kia Thầy nắn, đúc cũng ra tròn, bởi thương trẻ nên chìu lòn mà dìu dắt trẻ.

Thấy các con như gà kia lẻ mẹ, đương lúc còn bập-bẹ, chít-chiu nhau.

Thiệt là đời tai biến biết là bao: Lửa luyện tội thay hình đổi dạng.

Cuộc tiêu-trưởng dinh-hư bày trước mắt, mà mấy ai tường hản, giáo lý truyền làm lơ lảng, con cái vầy cũng đáng phạt trừng thay.

Thiệt là Thầy vì thương yêu mà chịu trăm đắng ngàn cay, chìu lòn thế hạ mình độ thế, đã nhíu mặt nhăn mày biết bao là chua xót.

Đại ân xá tội tình thì các con nên trau giồi cạo gọt cho sạch lòng, lấy thuốc thần khử tiêu loài sâu mọt nó ăn ruồng trong cốt-tủy ngoại bì-phu.

Thầy dạy con, con giác ngộ tầm tu, tu luyện Đạo, Thầy mới thể độ ra khỏi chốn âm-phù về nơi Cực-Lạc.

Tâm thanh tịnh thì tinh thần khai phát, nhờ chí cao thượng đạt mới cướp đặng Thiên-cơ.

Sao các con ngáo-ngáo ngơ-ngơ, tâm trí vẫn mập mờ, làm như khờ như dại?

Lời Đạo-đức Thầy truyền là hoát thông chánh đại, làm thì không làm, mà canh cải cho thất lạc hỏng hư đi.

Thầy thương con nên Thầy phải từ bi, chớ quyền thưởng phạt Thầy sợ gì không trừng trị.

Sao các con phụ phàng không biết nghĩ, lại đem Thầy nạp cho lũ quỉ, ma mà chịu thịt đổ máu rơi.

Nhưng quá lòng từ bi thương cả mọi nơi, nên phải chịu lăn lóc với đời mà dựng gầy Đạo-Đức.

Thầy dòm thấy những hạng người trí thức, lại toan lòng cướp giựt mà hiếp bức kẻ hiền ngu.

Nếu như vầy thì đời phải chịu lờ lu, chuộng vật chất, mê tửu khí sắc tài, đành chôn nhốt trong ngục tù của ma quỉ,

Người hối hận lo tu hành mà bươn bã quày đầu về nguyên thỉ, hiệp cùng Trời là đắc chí của bực thiện lương,

Trước mắt con, trăm nẽo nghìn đường, chọn cho đặng một cái thẳng về chốn quê hương, khỏi lầm tà quái giáo,

Các con bị biết bao thành kiến bao quanh, những màn u minh che phủ, nào thấy tường pháp nhiệm mầu của cơ Tạo.

Bị thất-tình lục-dục làm mờ ám cho tinh-thần lộn-lạo, nên sa lục-đạo chịu luân-hồi.

Cả tiếng kêu, bớ các con ôi! Thầy là Chúa-Tể bỏ vị ngôi xuống phàm cứu thế.

Công cực khổ, Thầy đâu có nệ, miễn sao con biết thấu cuộc giả trò đời là tệ, nghe lời Thầy tu cho đoạt huệ mà siêu xuất cõi hư-linh.

Chốn thế gian là trọng-trược vật chất hữu hình, không bền vững; nó tan nát thình lình như đám mây đương nổi,

Cái xác thịt tạm thời trong một lúc thì cũng tiêu tan như áo ngoài con cổi, cổi cho rồi thiệt nông nỗi vàn muôn.

Thi

Muôn kiếp các con chịu lạc đường,

Thấy vầy Thầy luống động lòng thương,

Nên đoan thệ với hàng Tiên Phật,

Lập Đạo không thành chịu tội ương.