Chương 12
Chương 12
Hiền nằm trên võng mơ màng. Dưới cái vòm màu xanh chen tím, đôi bướm nhỏ cánh lam trong biếc nhịp nhàng bay lượn rất mau chung quanh những cành nna nặng trĩu quả sắc xanh um. Chung quanh, những chùm hoa khế rung rinh lấp lánh trong tia ánh nắng chiếu qua kẽ lá.
Hai con bướm đuổi nhau, gặp nhau rồi lại xa nhau... Lúc hiện ra, lúc biến đi, lúc một con vơ vẩn bay tìm bạn... Hai điểm hoạt động trong một cảnh hầu như hoàn toàn yên lặng, như thu lấy hết cẳ tâm trí của Hiền.
Giữa lúc ấy có tiến Vọi ở cổng. Hiền chạy ra vui vẻ vẫy chàng vào sân và thì thầm dặn chàng nói khẽ để bà Hậu, mẹ nàng ngủ.
- Cô chưa chuẩn bị đi tắm mảng?
- Mới ba giờ, còn nắng lắm, đi sao được!
Thì ra quen làm việc bất cứ vào giờ nào về mùa nào, Vọi không mấy khi tưởng đến rét nên đã đem mảng đến, chờ Hiền từ hai giờ trưa. Hiền trỏ chõng bảo Vọi ngồi rồi đi thay áo tắm. Một lát sau nàng trở ra, khoác trùm cái áo bông dài. Thấy Vọi đang nhìn theo đôi bướm, nàng nói:
- Ở Hà- Nội tôi chưa từng thấy có giống bướm đẹp như thế, màu cánh xanh lam như thế.
Vọi yên lặng ngẫm nghĩ, Hiền lại nói tiếp:
- Rõ chúng nó ngốc quá nhỉ? Đuổi bắt nhau hai ba giờ rồi đấy!
Vọi thật thà đáp:
- Thưa cô, đó là một con đực và một con cái.
Hiền cười:
- Đã cố nhiên.
Rồi nàng táo bạo nhìn Vọi khiến chàng xấu hổ chết đi được! Vọi đứng dậy nói lảng:
- Thưa cô, đi thôi chứ!
- Còn sớm đi gì vội? Hãy ngồi chơi đã! Tôi có ăn thit đâu mà anh sợ!
Vọi lại bẽn lẽn ngồi xuống chõng, đăm đăm nhìn ra hàng giậu trồng toàn cây hoa tai lấm tấm đầy bông đủ màu rực rỡ dưới ánh mặt trời chói lọi. Bỗng Hiền khẽ vỗ vai chàng rồi giơ tay trỏ vào bốn cây da hổ thì thầm:
- Kìa anh coi! Con thằn lằn đẹp quá!
Vọi ngơ ngác:
- Cô nói cái gì?
- Con thằn lằn kia kìa.
Vọi trố mắt nhìn rồi cười bảo Hiền:
- À, con mồn mồn.
Hiền cũng cười:
- Anh gọi nó là con mồn mồn?
- Chính nó là con mồn mồn.
- Ừ, cái tên hay nhỉ! Ở Hà- Nội thì nó là con thằn lằn. Nhưng giốn thằn lằn này đẹp hơn nhiều.
Quả thật, con thằn lằn rất đẹp, vừa to, vừa cao, vừa óng ánh nhiều sắc. Trông nó như con tắc kè, nhưng da tắc kè xù xì và xám xịt như da cóc, còn loài thằn lằn ở Sầm Sơn da lưng màu nâu tía điểm những chấm xanh, chấm đỏ. Khi nó chống hai chân trước đứng rình mồi, cái đuôi và hai chân sau rất thấp ẩn trong cỏ rậm thì trông nó giống như một con chim sẻ với đôi cánh nâu cà cái bụng trắng. Nhất là lúc nhảy lon ton đuổi bắt bướm, nó lại càng giống hệt lắm.
Hiền rón rén lại gần con vât xinh xắn thì một con nữa nhỏ hơn màu nâu nhạt hơn chẳng biết từ đâu hiện ra lướt theo con kia. Hiền đứng nấp sau thân cây long não quay lại vẫy Vọi. Nhưng Voi bước mặnh quá khiến hai con vật thấy động chạy vụt chui vào lỗ. Vọi cười hỏi:
- Lần đầu cô trông thấy mồn mồn hay sao?
Hiền như không để ý đến câu nói của Vọi mà hỏi lại:
- Con nhỏ là con cái phải không?
- Vâng, chính thế! Con cái bao giờ cũng nhỏ, cũng xấu hơn con đực.
Hiền nhìn Vọi:
- Ở Sầm Sơn, giống đực gì cũng đẹp hơn giống cái, kể cả giống người nữa. Con trrai đẹp quá, mà con gái thì coi ít ai ra hồn phải không anh Vọi?
Vọi không đáp, đi thẳng ra cổng. Hiền cũng theo ra...
Bookmarks