Chương 19 - Những Kẻ Có Lòng...
Từ lúc trở về miếu Long Vương thấy mất dạng Hoa Mai, Lệ Hồng vụt hiểu là nàng thiếu nữ kia quyết hy sinh tình yêu của Anh Kiệt vì mình.
Nàng muốn tìm gặp Hoa Mai ngay, nhưng chưa biết cánh chim xanh đã bay về đâu?
Lệ Hồng cảm thấy khó nghĩ vô cùng và rất cảm phục sự hy sinh của Hoa Mai.
Nàng làm sao có thể hưởng được hạnh phúc bên người yêu, trong lúc Hoa Mai chịu sầu khổ một mình? Hoa Mai đã đánh giá nàng quá thấp ! Đã từng sống trong sự tuyệt vọng của mối tình đầu thầm kín, Lệ Hồng hiểu rõ lòng Hoa Mai hiện giờ hơn ai hết? Nàng nhất định phải tìm cho được Hoa Mai để kết hơp nàng trở lại với Anh Kiệt vì sự hy sinh to lớn kia chứng tỏ Hoa Mai xứng đáng hưởng hạnh phúc hơn nàng.
Lệ Hồng thấy cần phải giải bày cho Anh Kiệt được rõ ý mình và cố làm cho chàng luôn nghĩ đến Hoa Mai.
Nàng ngồi trong gian hầm suy tính cặn kẽ và dằn lòng cố nén cơn xúc động trước mặt Anh Kiệt.
Một lúc sau, Anh Kiệt về đến miếu Long Vương và nhìn nàng với sự bỡ ngỡ lại lùng. Lệ Hồng tin chắc là Hoa Mai đã để thơ lại cho chàng và Anh Kiệt đã hiểu hết tình thương yêu của nàng tự bấy lâu.
Những điều dự tính lúc nãy, Lệ Hồng bỗng cảm thấy rất khó giải bày. Nàng cúi gầm mặt xuống và mong mỏi Anh Kiệt mở lời để bắc cầu cho nàng nói.
Anh Kiệt cũng mất hết bình t~nh và nhìn Lệ Hồng, cất giọng ngượng ngập:
- Anh... Thật... Không ngờ ? Em... Tha... Thứ... Cho... Anh ?
Lệ Hồng cảm thấy bàng hoàng ngây ngất như đang đi giữa vườn hoa đầy hương sắc. Câu nói kia, thốt ra tự đáy lòng chàng, nàng đã mong đợi từ bao nhiêu năm rồi.
Nhưng giờ đây, Anh Kiệt không còn là người duy nhất của nàng nữa. Chàng và Hoa Mai đã trao đổi những lời ân ái thì nàng không có quyền làm tan vỡ hạnh phúc của Hoa Mai.
Tự nhiên Lệ Hồng nhớ lại nỗi khổ đau thầm kín của mình trước kia, rồi liên tưởng đến Hoa Mai hiện đang nằm quằn quại trong sự khổ lòng ? Nàng thấy mình thêm can đảnl, nên quay nhìn Anh Kiệt, nói một cách rắn rỏi:
- Vũ huynh đã hiểu thấu được lòng em cũng đủ cho em thỏa dạ lắm rồi.
Nhưng giờ đây chúng ta không có quyền hưởng hạnh phúc bên nhau, giữa lúc Hoa Mai đang âm thầm đau khổ. Không ? Em không thể như vậy được ? Chàng ta phải tìm cho được Hoa Mai và chỉ có nàng mới xứng đáng với tình yêu của anh?
Anh Kiệt nhìn Lệ Hồng hết sức cảm động:
- Anh hiểu lòng em và rất cảm phục tinh thần cao quý của em.
Chàng đưa bức thư của Hoa Mai cho Lệ Hồng xem và nói:
- Hoa Mai khuyên anh không nên tìm nàng nữa và hãy để cho nàng được trọn nghĩa với em? Trong tình thế này chúng ta không thể vì chuyện riêng mà làm bận rộn đại cuộc.
Lệ Hồng xem xong bức thư của Hoa Mai, nước mắt ràn rụa và cảm thấy lòng đau đớn hơn lên? Phải tìm cho được Hoa Mai? Nàng nhủ thầm như vậy?
Nhưng trong lúc tình thế đang căng thẳng chưa biết nghĩa quân sẽ chiếm hoàng thành lúc nào thì phải lo cho đại cuộc trước đã rồi hãy nghĩ đến việc riêng.
Lời nói của Anh Kiệt rất hữu lý, nàng phải nghe theo.
Lệ Hồng ngước nhìn chàng, cương quyết nói:
- Vâng? Em xin nghe theo lời anh? Em cũng xin hứa là tìm cho được chị Hoa Mai khi đại cuộc đã thành.
Bên ngoài cửa hầm, có tiếng động rồi một người bước vào khiến Lệ Hồng và Anh Kiệt giật mình quay lại.
Tiểu Lý Bá đã về từ lúc nãy nhưng đứng bên ngoài để cho hai người tự tiện bàn chuyện riêng.
Khi thấy Lệ Hồng cương quyết như vậy, chàng rất mừng và thầm khen nàng giàu nghị lực hơn người.
Chàng cảm thấy thương hại cho Anh Kiệt, tuy có diễm phúc được hai nàng nữ hiệp thương một lúc nhưng làm sao khỏi khổ lòng trước tình thế này.
Tiểu Lý Bá chợt nghĩ đến mối tình của chàng và Thu Vân, không biết rồi sẽ đi đến đâỹ Hơn một năm rồi, sống kề cận bên nhau, chàng xem Thu Vân như nguồn an ủi duy nhất của đời mình, sau những ngày mệt mỏi chống đối với bè đảng Cù Thái Hậu.
Chàng không hay nghĩ đến tình yêu nhưng đối với Thu Vân, Tiểu Lý Bá nghĩ rằng một ngày kia, chàng cần một người bạn trăm năm, chàng sẽ thẳng thắn nói với công tử Lữ Kỳ rồi nhờ dưỡng phụ thưa chuyện với Lữ Quốc Công. Chàng tin tưởng Thu Vân sẽ không từ chối lời cầu hôn của chàng.
Trong đời Tiểu Lý Bá ít khi bị xáo trộn vì những chuyện tình nên trước tình trạng khó xử của Hoa Mai. Lệ Hồng, Anh Kiệt chàng không giúp được gì.
Bây giờ giải quyết thế nào thì một trong hai người cũng chịu khổ đau.
Chàng không muốn xen vào câu chuyện của các bạn vì biết rằng mình không giúp đỡ được gì.
Đến khi thấy Lệ Hồng và Anh Kiệt tự giải quyết chuyện mình một cách sáng suốt thì chàng từ từ bước vào gian hầm, tươi cười như không hay biết những gì đã xảy ra.
Anh Kiệt nhìn nét mặt bạn thì hiểu ngay nhưng chàng cũng thấy ngượng nghịu trước Tiểu Lý Bá, dù biết họ Lý rất thương mình.
Lệ Hồng bẽn lẽn cúi gầnl mặt xuống.
Tiểu Lý Bá bỗng nói:
- Cù thị đã đến lúc điên cuồng nên mới cho quân Hán lục xét các dinh thự của các quan trong triều. Thấy chúng hành động mà phát cười thầm.
Biết Tiểu Lý Bá nói lảng sang chuyện khác nên Anh Kiệt tiếp:
- Đại huynh thấy chúng hành động bao giờ?
- Hiện tại chúng đang lục xét dinh quan án sát.
- Chúng đã sắp đến ngày tàn mới gây thêm lòng công phẫn của những người không cố ý chống lại chúng.
Đúng như sự dự đoán của hai người, mấy hôm sau, công tử Lữ Kỳ mang tin của Lữ Quốc Công mời cả ba đến dinh bàn chuyện cơ mật. Chính Tiểu Lý Bá đã thảo ra tờ hịch cho Lữ Quốc Công làm chấn động cả toàn dân.
Rồi cả ba:
Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, Lệ Hồng đã tận lực hướng dẫn toàn bộ đội hộ thành của đề đốc Hoàng Quốc Kính trước kia, để phát tờ hịch dán khắp hoàng thành làm cho quân Tàu và Cù thị phải một phen vỡ mật.
Nhưng khi toàn thể mọi người trong dinh Lữ Quốc Công đều về thôn Cao Đồng, Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, Lệ Hồng vẫn lẩn quẩn dưới miếu Long Vương để dọ thám tình hình quân địch.
Mờ sáng hôm đó, họ chứng kiến việc tướng Cù Lạc kéo đại binh rời khỏi Phiên Ngung và tiến về Hạnh Hoa thôn.
Cả ba nhìn nhau vui sướng. Lệ Hồng nói:
- Thật đúng như sự suy đoán của thúc phụ Lý Biểu, phen này Phiên Ngung nhất định sẽ về tay ta.
Anh Kiệt có vẻ lo ngại:
- Thế này thì Hạnh Hoa thôn bị chúng vây khốn còn chi! Tiểu Lý Bá lắc đầu nói:
- vũ huynh không lo, Cù Lạc hay tin chúng ta công hãm Phiên Ngung thế nào cũng quay về và chừng đó đã đúng ngày rằm, Liêu Cốc bá phụ tất kéo quân đến hoàng thành.
Nhưng một lúc sau, quân binh Hán triều lại lũ lượt kéo đến tăng cường các cổng thành. Cả ba hiểu rằng Cù thị cũng đang lo ngại việc nghĩa quân đánh phá thình lình nên thừa lúc trời tối thoát ra khỏi Phiên Ngung, đến thôn Cao Đồng để báo tin gấp.
Mang trong lòng nỗi khổ đau của thường tình nhi nữ, Hoa Mai trở về Hạnh Hoa thôn mong tìm sự lãng quên trong cuộc chiến đấu đánh quân giặc bể.
Một người một ngựa, nàng đi suốt ngày đêm băng rừng vượt núi để mau về đến thôn xưa, nơi mà nàng đã sống qua những ngày thơ ấu.
Nhưng khi nàng về đến ngọn đồi thì mọi vật đổi thay. Hạnh Hoa thôn không còn tấp nập như xưa, Chiêu Anh quán buồn ủ rủ, cổng đóng then cài.
Quân canh chận nàng lại không cho lên đồi. Hoa Mai bỡ ngỡ nhìn đoàn quân xa lạ mà nàng không nhìn được một ai và họ cũng ngỡ nhìn nàng với sự ngờ vực trong đôi mắt ?
Người trưởng toán nhã nhặn hỏi nàng; - Nữ hiệp tìm ai?
Hoa Mai ngỡ ngàng lắnl, nhưng cũng hỏi:
- Đây là Hạnh Hoa thôn mà? Các ngươi không nhìn được ta sao? Ta là Hoa Mai đây?
Trưởng toán lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn dè dặt nói:
- Chúng tôi từng nghe danh nữ hiệp, nhưng chưa gặp lần nào. Phiền nữ hiệp theo tôi lên đồi để ra mắt Vũ phu nhơn.
Hoa Mai kinh ngạc vô cùng. Sao lại phải ra mắt phu nhơ Vũ Anh Tùng?
Còn Liêu Cốc đạo nhơn, Tiêu Hà lão hiệp đâu cả rồi? Anh hùng hào kiệt ở Hạnh Hoa thôn đã gặp phải chuyện gì?
Hoa Mai rất lo lắng bồn chồn:
Nàng không biết đã có sự biến chuyển gì ở đây?
Trưởng toán quân canh vẫn trầm lặng bước đi trước, Hoa Mai muốn hỏi nhiều việc nhưng chắc rằng hắn sẽ không trả lời nàng vì sợ lộ cơ mật. Nàng bỗng nghe trên đồi có tiếng gươnl giáo chạm nhau và tiếng quân reo hò vang dậy.
Hoa Mai kinh hãi nhìn viên trưởng toán nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người lên một đoạn đường nữa, Hoa Mai nhìn xuống triền đồi thấy hai đội quân đang hăng hái tập trận.
Nàng thấy thấp thoáng một vài đồ đệ của Tiêu Hà lão hiệp. Tuyệt nhiên, Hoa Mai không tìm được Liêu Cốc đạo nhơn, Tiêu Hà lão hiệp và các hiệp sĩ.
Sự lo ngại đã lên đến tột độ. Hoa Mai không còn giữ ý nữa, nàng hỏi trưởng toán:
- Liêu bá phụ và thúc phụ ta đi đâu vắng?
Viên trưởng toán quay lại nhìn nàng toan đáp lời nhưng không hiểu nghĩ sao hắn lại lặng im nhìn xuống đất. Hoa Mai bực tức lắnl, nhưng cố dằn lòng nín lặng, đợi xem sự thể ra sao?
Hai người bước vào cổng Chiêu Anh quán rồi ra phía sau vườn bước sang nhà Vũ phu nhơn. Hoa Mai không khỏi bùi ngùi khi nhìn qua cảnh cũ đường xưa. Ở phía bên kia rào, nơi mà đầu tiên nàng chú ý đến Vũ Anh Kiệt, người thanh niên đã đem đến đời nàng sự khổ đau êm dịu.
Nàng bước nhanh hơn, cố xua đuổi những hình ảnh xa xưa, chỉ đem lại cho nàng sự tê tái trong lòng.
Trưởng toán vừa đưa nàng ra khỏi rào, bỗng có tiếng reo lên:
- Kìa Hoa Mai? Con đã về....
Hoa Mai giật mình, quay lại thấy Vũ phu nhơn đứng sau lưng nàng tự bao giờ.
Phu nhơn già hơn trước nhiều, vầng trán nhăn nheo, mái tóc bạc phơ bồng lên trong cơn gió lộng. Nàng không tự chủ được chạy đến ôm chầm lấy phu nhơn, nghẹn ngào không nói nên lời....
Vũ phu nhơn cũng không cầm được nước mắt, tay vuốt tóc nàng, đôi mắt dớn dác :
- Con từ Phiên Ngung về đây ư? Còn ai về với con nữa không? Anh Kiệt thế nào?
Hoa Mai cảm động vô cùng vì biết rằng phu nhơn thường trông ngóng từng giờ, từng phút đứa con duy nhất. Vì phận sự của con bà biết mòn mỏi đợi chờ với tất cả niềm thương của người mẹ.
Nàng không nỡ để cho bà mẹ hiền kia phải thất vọng nhiều nên vội đáp:
- Bẩm bá phụ? Con về đây một mình. Vũ huynh.... Và các con còn ở lại giúp Lữ Quốc Công trong những ngày quan trọng sắp đến.
Vũ phu nhơn thoáng nét buồn sâu kín rồi âu yếm nhìn Hoa Mai hỏi:
- Sao con lại về đâỹ Có tin gì không hay chăng?
Hoa Mai ngước nhìn phu nhơn lắc đầu nước mắt nàng tự dưng muốn trào ra.
Nàng cố dằn lòng, mỉm cười đáp:
- Dạ, không có tin gì lạ? Con định về đây giúp Liêu bá phụ có lợi nhiều hơn....
vũ phu nhơn là người sáng suốt, hiểu thấu lòng người, nghe Hoa Mai nói, bà thầm đoán có nhiều u uẩn chi đây, nhưng không tiện hỏi nhiều.
Bà truyền cho trưởng toán đi canh phòng rồi đưa Hoa Mai vào trong nhà.
Hoa Mai khẽ hỏi:
- Bẩm bá phụ? Liêu bá phụ và thúc phụ con đã đi đâu vắng cả? Còn đội quân nào đang tập trận dưới kia?
Vũ phu nhơn hỏi:
- Không ai nói cho con hay điều gì ư?
Hoa Mai lắc đầu lo ngại:
- Thưa không? Đối với quân canh, con là kẻ xa lạ làm sao chúng dám thổ lộ điều gì.
Phu nhơn nói:
- Phi Hống Yến quá nóng lòng về Hà Minh ở trong tay bọn Tạ Liên Phương nên tự mình ra đảo Kỳ Sa.
Hoa Mai buột miệng kêu lên:
- Trời ?
- Liêu bá phụ và thúc phụ của con cho binh theo giữ lại, nhưng đã muộn, Phi Hống Yến đã theo thuyền giặc ra ngoài đảo. Suy đi tính lại, hai người quyết định tấn công đảo Kỳ Sa và đã kéo hết binh lính tinh nhuệ ra đi mấy hôm rồi....
Quân sĩ còn lại phòng thủ Hạnh Hoa thôn phần nhiều là người mới mộ, nên họ không biết con là phải.
Hoa Mai nhìn Vũ phu nhơn cảm phục:
- Bây giờ một mình bá phụ gìn giữ Hạnh Hoa thôn và Chiêu Anh quán?
Vũ phu nhơn mỉm cười:
- Có gì mà phải gìn giữ, mọi kế hoạch phòng thủ đều sẳn sàng từ một đứa trẻ nít ở trong thôn cũng thuộc nằm lòng. Ta chỉ là người để giữ tinh thần quân sĩ khi bị tấn công, thế thôi....
Hoa Mai nắm lấy tay bà:
- Ước gì con được một phần can đảm của bá phụ.
Vũ phu nhơn nhìn nàng với đôi mắt trìu mến. Bà khẽ hỏi:
- Tình hình ở Phiên Ngung ra làm sao? Thôn Cao Đồng chắc đã chiêu mộ được nhiều quân sĩ lắm rồi? Còn Anh Kiệt nó có được mạnh khỏe không vậy con?
Hoa Mai nhìn phu nhơn cảm động, vì lúc nào bà cũng nghĩ đến con. Nàng cố xua đuổi những ý nghĩ về Anh Kiệt, không muốn nghe đến tên chàng, cố quên đi con người mà nàng yêu tha thiết, nhưng lại phải nhìn thấy sự triều mến của bà mẹ đối với con.
Hoa Mai vội đáp:
- Thưa bá phụ? Tình thế ở Phiên Ngung đã đến hồi quyết định. Quân binh chiêu mộ Ở thôn Cao Đồng mỗi ngày một đông hơn.
Vũ huynh con.... Vẫn mạnh và.... Giúp đỡ Lữ Quốc Công rất nhiều.
Câu nói sau cùng của Hoa Mai ngập ngừng, từng đoạn làm cho vũ phu nhơn chú ý và bà thầm đoán có chuyện không hay đã xảy ra giữa con bà và Hoa Mai.
Phu nhơn chợt nhớ đến câu chuyện Anh Kiệt sửa trị tính tình kiêu hãnh của Hoa Mai.
Bà lo ngại lắm? Có phải chăng Anh Kiệt và Hoa Mai đã phật ý nhau vì tính tình không hợp? Anh Kiệt thì thẳng thắng mà Hoa Mai lại thích được nuông chiều.
Nhất định có chuyện gì không hay xảy ra cho hai người. Vũ phu nhơn nghĩ thầm như vậy. Bà nhìn Hoa Mai hỏi nhỏ:
- Hình như con không được vui? Sao thế? Hãy nói cho bá phụ nghe đi Hoa Mai cúi đầu nín lặng. Những lời êm dịu kia, nàng đã nghe rất nhiều lần ở nơi đây, trong buổi ấu thời.
Khi còn nhỏ mỗi lần buồn khổ hay bị rầy oan, Hoa Mai thường chui qua rào thưa, đến đây tìm sự ai ủi bên cạnh Vũ phu nhơn.
Mỗi lần như thế, phu nhơn vừa cất tiếng hỏi thì nàng đã òa lên khóc và thố lộ tất cả nỗi buồn khổ uất ức trong lòng.
Phu nhơn ôm nàng vào lòng khuyên nhủ, an ủi nàng bằng những lời phải trái.
Đôi khi mệt mỏi, Hoa Mai gục đầu vào vai phu nhơn ngủ thiếp đi.
Bây giờ, đã xa rồi thời nhỏ dại, làm sao nàng dám thổ lộ với phu nhơn câu chuyện kia.
Hoa Mai khẽ đáp:
- Bá phụ? Con có điều gì không vui đâu?
Vũ phu nhơn nhìn cháu đoán hiểu là nàng không tiện nói ra những điều bí ẩn trong lòng.
Giữa lúc ấy, bỗng có tiếng ồn ào bên kia Chiêu Anh quán. Vũ phu nhơn và Hoa Mai bước ra sân nhà nhìn sang thì vừa lúc ấy trưởng toán quân canh cũng vừa đến nơi. Hắn nói:
- Bẩm phu nhơn? Có người từ thôn Cao Đồng đến đây.
Vũ phu nhơn không đáp, cùng Hoa Mai bước sang Chiêu Anh quán. Quân sĩ và bọn đồ đệ của Tiêu Hà lão hiệp cúi chào hai người và lui ra tránh chỗ.
Phu nhơn và Hoa Mai vào đến bên trong quán thì thấy hai chàng hiệp sĩ, mình ướt đẫnl mồ hôi. Người lớn tuổi hơn. Hoa Mai nhớ là đã thấy trong số các hiệp sĩ đến viếng Hạnh Hoa thôn trong mấy nănl trước.
Hai chàng hiệp sĩ thấy Vũ phu nhơn vội đứng lên cung kính vái chào ? Phu nhơn nhìn họ rồi cất tiếng hỏi:
- Nhị vị tráng sĩ vừa đến đây ư? Chẳng hay muốn dạy bảo điều gì?
- Bẩm phu nhơn? Chúng tôi từ thôn Cao Đồng ngày đêm đến đây bằng đường tắt xuyên rừng, để mang thơ của Lữ Quốc Công đến cho Liêu Cốc đạo nhơn.
Không may người đã đi vắng...
Vũ phu nhơn sửng sốt hỏi:
- Có chuyện gì thế, tráng sĩ?
Chàng hiệp sĩ lớn tuổi hơn nhìn quanh thấy quân sĩ đều hướng về phía mình thì không tiện nói ra.
Chàng không biết làm thế nào mời mọi người ra ngoài để bàn việc cơ mật.
Chợt nghĩ đến điều gì, chàng lấy trong túi một xấp giấy đỏ phân phát cho mọi người rồi nói:
- Đây là tờ hịch của Lữ Quốc Công truyền ra cho toàn thể quân dân trong nước. Xin các bạn xem cho kỹ trong lúc ta nghị bàn kế hoạch cùng với phu nhơn.
Bọn đồ đệ của Tiêu Hà lão hiệp và quân sĩ nhận lấy tờ hịch rồi lũ lượt kéo ra ngoài.
Ai cũng vui mừng hớn hở khi thấy rõ ngày đánh đuổi quân cướp nước đã gần Hoa Mai xem qua tờ hịch, thầm đoán đã có nhiều biến cố xảy ra ở Phiên Ngung. Nàng ngước nhìn lên trong lúc chàng hiệp cất tiếng:
- Thưa phu nhơn và tiểu thư? Vì đánh lạc hướng quân Tàu nên Lữ Quốc Công đã truyền hịch và đem gia quyến về thôn Cao Đồng. Quân Tàu nhốn nhào, Cù thị như điên cuồng không biết quân ta ẩn náu nơi nào, đâu đâu cũng như sắp nổi loạn.
Chúng tôi vâng lệnh Quốc Công mang thư cấp tốc đến cho Liêu Cốc đạo nhơn, nhưng không ngờ đạo nhơn rời khỏi thôn Hạnh Hoa, thật nguy khốn vô cùng.
Hoa Mai trước tình cảnh ấy vội nói:
- Phiền tráng sĩ đưa thư cho ta xem.
Chàng hiệp sĩ liền lấy trong áo ra một bức thư đưa cho Hoa Mai. Nàng đọc lên cho Vũ phu nhơn nghe:
'Liêu đạo nhơn nhã giám.
Đúng như lời hẹn, ngày rằm tới đây, chúng ta sẽ bắt đầu khởi nghĩa đánh đuổi quân cướp nước, nhưng vì tình thế bắt buộc, quân Tàu ngày càng hung tợn hơn, dồn ép dân chúng đến chỗ quật khởi trước ngày đã định. Lão quan buộc lòng phải truyền hịch trấn an lòng dân, khiế rn mọi người đều sôi nổi nhưng hoàn toàn tin tưởng ở ta.
Một điều đáng ngại muốn dùng kế 'Điệu Hổ Ly Sơn " để tiện việc chiếm Phiên Ngung thành, quân ta loan truyền việc lão quan về Hạnh Hoa thôn.
Cù thị tưởng thật nên cho Cù Lạc kéo quân đến để tàn phá thôn Hạnh Hoa.
Nhưng khi chúng đến nơi chắc chắn sẽ quá ngày rằm, cuộc diện ở Phiên Ngung sẽ có nhiều thay đổi.
Tuy nhiên, lão cũng cho người đem tin này cho đạo nhơn biết trước để liệu cách đốiphó.
Lão xin hứa là chiếgm đươc Phiên Ngung thành sẽ đem quân đến giúp ngay.
Chúc đạo nhơn thành công" Lữ Gia hnh bút Hoa Mai ngừng đọc, Vũ phu nhơ lo lắng nhìn nàng và hai chàng hiệp sĩ.
Một lúc sau bà nói:
- Nhị vị lão hiệp và toàn thể anh hùng hào kiệt đã đi phá sào huyệt quân Tạ Liên Phương ở đảo Kỳ Sa, cứu Phi Hống Yến và Hà Minh, không hiểu sao đến nay vẫn chưa thấy về. Bây giờ đã cận ngày rằm, nếu quân ta không về kịp biết lấy gì đối phó với quân binh Cù Lạc. Trời ơi? Không hiểu đã có sự gì không hay xảy ra?
Mọi người cùng nín lặng lo sợ vô cùng. Lỡ ra, Liêu Cốc đạo nhơn và Tiêu Hà lão hiệp bị quân giặc bể phục binh đánh bại trận thì cuộc diễn sẽ thay đổi thế nào?
Không ? Không thể như vậy được ? Tài trí hai người hơn bọn hải khấu rất nhiều Hoa Mai bỗng nói:
- Bá phụ? Theo ý cháu, ta không nên ngồi yên mà chờ đợi. Phải tận lực đốc xuất quân sĩ theo đúng kế hoạch bảo vệ đồi Hạnh Hoa và nung sôi lòng hăng hái của họ từng giờ, từng phút. Dù cho quân Tàu đến đây ta cũng đủ sức cầm cự được nhiều ngày. Biết đâu sẽ có đủ thời giờ đợi Liêu bá phụ cùng quân binh trở về. Con không tin là bá phụ quên ngày hứa hẹn với Lữ Quốc Công.
Nhị vị hiệp sĩ khen phải và theo phu nhơn bước ra cửa Chiêu Anh quán. Quân sĩ vẫn còn tụ họp bên ngoài chờ lệnh.
Họ vừa thấy phu nhơn bước ra ngoài đều đứng lên cúi đầu chào.
Vũ phu nhơn điềm đạm nói:
- Ngày mong đợi của chúng ta sắp đến. Sớnl muộn gì quân Hán cũng bị đánh đuổi ra khỏi nước, và dân chúng Phiên Ngung thành sẽ có dịp bầm thây con ác phụ bao năm làm mưa làm gió trên đất nước này? Nhưng muốn đến ngày đó chúng ta còn phải qua nhiều lúc cam go:
Quân Hán và tướng Cù Lạc sắp đến đây.
Có tiếng lao nhao trong lòng đám quân sĩ rồi tất cả đều lặng yên.
Ai nấy đều thấy rõ sự quan hệ của lời nói vừa rồi. Quân Hán kéo đến đây trong lúc đại quân của Liêu đạo nhơn còn ở ngoài khơi đảo Kỳ Sa thì còn gì nguy khốn hơn.
Ngọn đồi Hạnh Hoa này liệu bảo vệ được bao nhiêu ngày với một đội quân mới mẻ và các đồ đệ của Tiêu Hà lão hiệp?
Vũ phu nhơn nhìn qua một lượt thấy được nét lo âu trên mặt mọi người nên tiếp lời:
- Ta cũng hiểu các người đang lo ngại là không chống nổi quân thù trong lúc Liêu Cốc đạo nhơn và các hiệp sĩ đi vắng ? Không ? Ta phải tin vào sức mạnh của ta và kế hoạch phòng thủ của Liêu đạo nhơn. Phải chiến đấu đến cùng để bảo vệ Hạnh Hoa thôn và Chiêu Anh quán vì đây là linh hồn của các phái võ trong nước.
Không lúc nào hơn lúc này, ta trông cậy vào sức chiến đấu, hy sinh của các ngươi. Hãy hết sức tin tưởng vào sự thành công của chúng ta.
Toàn thể quân sĩ trước những lời tâm huyết đó đều xúc động bồi hồi và thấy lòng phấn khởi hơn.
Có tiếng thét lên trong đám đông:
- Hãy liều chết bảo vệ Hạnh Hoa thôn?
Hàng trăm hàng ngàn cửa miệng cùng một lúc phụ họa theo:
- Hãy liều chết bảo vệ Hạnh Hoa thôn?
Vũ phu nhơn và Hoa Mai nhìn mọi người hết sức vui mừng. Phu nhơn đưa Hoa Mai đến trước rồi báo với mọi người:
- Đây là Hoa Mai hiệp nữ, người đã từng làm cho hào kiệt bốn phương khiếp phục về tài nghệ, chắc các người còn nhớ. Ta giao phó tất cả mọi việc cho nàng lo liệu Vây các người hãy tin tưởng nàng như tin tưởng ta.
Bọn đồ đệ của Tiêu Hà lão hiệp và quân sĩ đều hoan nghênh vang dậy. Hoa Mai cảm động lắm. Lần đầu tiên trong đời nàng lãnh một trách nhiệm nặng nề.
Nàng thấy mình không có quyền làm hư hỏng kế hoạch phòng thủ vì hàng ngàn sinh mạng đặt trong tay nàng.
Hoa Mai nhìn hết mọi người.
Toàn thể nín lặng như chờ đợi lời chỉ dạy của nàng. Thiếu nữ cất tiếng nói:
- Cám ơn các bạn đã tin cẩn ta. Việc phòng thủ Hạnh Hoa thôn xưa nay thật ra không đòi hỏi người giỏi mà đòi hỏi sự đoàn kết chung, sự chiến đấu chặt chẽ bên nhau.
Chúng ta phải gắn liền với nhau. Một người vừa ngã thì kẻ khác lên thay, không hấp tấp, không do dự.
Nàng ngừng một phút rồi tiếp:
- Chúng ta trầm t~nh mà chiến đấu:
Lực lượng đồng đều không dư không thiếu thì chắc chắn quân thù sẽ nản lòng sau nhiều đợt tấn công. Đây là điều ta mong mỏi ở các bạn:
Chúng ta phải tận lực, cố gắng và đừng nghĩ rằng thiếu tướng tài, thiếu quân tinh nhuệ mà thua chúng. Không, với cách phòng thủ Hạnh Hoa của chư vị lão hiệp thì dù cho chúng có đến hàng vạn người cũng không tiến được....
Nàng quay sang bên đồ đệ Tiêu Hà nói:
- Các bạn, chúng ta đã một lần chiến thắng quân Tạ Liên Hồng, giữ vững Hạnh Hoa thôn. Hôm nay, một lần nữa các bạn hãy đem hết lulullg điêu học hỏi để bảo vệ "Linh hồn" các phải võ. Kể từ giờ phút này phải đem hết tài trí tập dượt quân sĩ ngày đêm, để đối đầu với bọn cướp nước.
Bọn đệ tử của Tiêu Hà lão hiệp cất tiếng dạ ran. Chúng đều nhận rõ sự thay đổi tâm tính của Hoa Mai. Nàng trởi nên dịu dàng, dễ mến, bỏ hẳn tính tình kiêu hãnh hống hách ngày xưa.
Bọn chúng không nói ra nhưng tất cả đều biểu lộ thiện cảm đối với nàng.
Bookmarks