Chỉ Đơn Giản Là...
Tác giả: Huỳnh Thái Huy


Anh lại nghỉ học. Cái chỗ ấy trống không. Lẽ ra phải có một mái tóc cắt ngắn, cặp kính cận dày cộm trên sống mũi. Chiếc áo sơmi trắng và dáng ngồi gù gù quen thuộc. Lời cô giáo cứ loãng đi suốt tiết. Rồi tai tôi không còn nghe thấy gì nữa. Tôi ngồi cắn bút, mắt ngó ra ngoài cửa sổ. Tôi thấy nhớ anh!…

Cách đây vài tuần, vào buổi chiều, nhỏ Thu ghé nhà tôi. Trời nóng! Tháng sáu như một giấc mơ trôi chập chờn giữa những cơn mưa bóng mây và cái nóng hầm hập!

-Thôi bỏ đó đi, Triều ơi! Hôm nay xuống cảng ăn kem với tao!

-Chắc mày lại trúng mánh? Tôi hỏi.

Nó cười:

- Không! Tao mới cạy được của ông anh.

Anh nó là kế toán trưởng của một công ty lớn, năm nay ba mươi mấy chưa vợ. Tôi chơi thân với nhỏ Thu nên quen anh. Anh có mời tôi đi chơi một vài lần. Một lần anh hỏi:

-Triều có người yêu chưa?

Tôi bối rối mất một lúc, hỏi lại:

- Sao anh hỏi vậy?

-À…è, anh hỏi thử. Sau này có mang một tâm trạng nào đó, em sẽ hiểu.

Tôi hiểu. Nhưng tôi không nói. Tôi còn đi học và tôi chưa nghĩ đến chuyện đó. Nhưng qua cử chỉ thái độ, tôi thấy dường như anh ta yêu tôi thật lòng và sau những buổi gặp mặt, tôi cũng có cảm tình với anh.

…Chiếc xe của tôi nhảy lục cục như một con gà què giữa đường.

-Thôi xẹp bánh rồi Thu ơi!

Tôi bước xuống nắn nắn cái bánh sau.

-Vậy dắt vô chỗ sửa xe kia đi!

Nhỏ Thu tinh ý hơn, chỉ về cái lều nhỏ, nằm góc đường.

Cặp kính cận ngước lên và tôi thoáng thấy sự bối rối trên khuôn mặt anh. Trước đây ít phút, tôi cũng có tâm trạng ấy. Nhưng giờ thì nó trôi qua rồi.

Anh đáp lời nhỏ Thu.

- Cô dựng đó đi! Lát nữa lại lấy.

-Làm mau nghe anh! Tụi tui qua bên kia đường!

Tôi quay vào chào nhưng anh lảng đi. Cứ vờ như không biết. Chiếc xăm cùng khúc cây cứ va vào nhau lộp cộp.

Nhỏ Thu nắm tay tôi kéo đi: "Mày biết anh chàng này không?"

Tôi giả tảng, lắc đầu: - Không!

Tưởng ai chứ khuôn mặt ấy lạ lùng gì với tôi. Anh sinh viên trường sư phạm, khoa toán. Tôi gặp anh mấy lần trong những buổi liên hoan văn nghệ. Anh chơi guitar và hát rất hay. Còn ngâm thơ thì hết chỗ chê! Có lần biểu diễn, anh ngâm đúng một bài thơ do tôi sáng tác. Tiết mục đạt quá, đến nỗi đám con gái bọn tôi dưới này cứ nhốn nháo lên. Lúc đem hoa tặng anh, tôi hỏi:

- Vậy anh biết tác giả bài thơ này không?

Anh lắc đầu, chân thật:

- Không! Tôi đọc nó trong sổ tay thằng bạn. Vậy bạn biết chứ?

Tôi cười:

- Tôi đó!

-Bạn à! Anh trố mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó vui vẻ rút một nhánh hồng đưa cho tôi: - Cảm ơn! Chúc mừng thi sĩ lớn! Anh nói thật to vào micro và trước ngàn cặp mắt, tôi mắc cỡ không biết để đâu cho hết!…

Chỉ có một thằng nhóc ngồi đánh bi trong lều, khi tôi quay lại. Chiếc xe đã vá xong, nằm trong góc. Không thấy anh đâu!

-Chị tới lấy xe! Bao nhiêu tiền vậy em? Nhỏ Thu nói.

Thằng nhỏ đứng dậy, hai tay đút túi, nói ra vẻ người lớn:

-Xe trong này! Chị vào mà lấy! Anh dặn tui không lấy tiền chị.

-Vậy anh đi đâu rồi? Tôi hỏi.

Tôi móc bóp lấy tờ năm ngàn, nhét vào tay nó: - Cho em ăn quà!

Thằng nhỏ trợn mắt, la hoảng: - Hối lộ, định hối lộ hả?

Tôi với nhỏ Thu muốn bò lăn ra cười

-Cho chị cảm ơn anh nghe! Cảm ơn em nữa!

Suốt đường về, tôi đi trong im lặng, mặc nhỏ Thu đi bên cạnh líu ríu suốt. Chừng như có hình ảnh một con người, khiến tôi phải suy nghĩ…

Trường tổ chức phong trào tiếp thị lấy tiền giúp trẻ em nghèo. Tôi và nhỏ Thu tham gia ngay. Hàng ngày vào buổi chiều, chúng tôi lại mang những túi thuốc lá đi quần mấy khu phố, giới thiệu sản phẩm.

Công việc mới đầu cũng kỳ, nhưng sau quen đi và vui!

Nắng chiều hừng hực đốt nóng hè phố. Chúng tôi thất vọng định quay ra, thì một tiếng kêu phía sau. Hoá ra anh Huỳnh - anh nhỏ Thu.

-Vô đây, vô đây! Trời! Ai bắt hai đứa làm cái trò gì mà cực vậy!

Anh kéo hai đứa vô ngồi chung bàn. Rồi anh giới thiệu mấy người xung quanh. Toàn giám đốc, phó giám đốc. Tụi thanh niên bàn ngoài nghe tiếng, ngồi im re. Tự nhiên tôi cũng thấy một niềm hãnh diện ngấm ngầm.

Thôi hôm nay anh đãi! Hai đứa có bao nhiêu đặt lên đây. Anh mua hết. Các vị mỗi người mấy gói, cầm mà hút.

Tôi nhìn nhỏ thu cười, bụng nghĩ, hôm nay trời độ!

-Hai đứa ăn gì chưa? Anh hỏi.

-Chưa! Nhỏ Thu nói.

-Vậy anh kêu đồ hai đứa ăn nghe!

Anh quay phía sau, ngoắc người phục vụ: "Ê bồi!". Và tôi trợn mắt lên, suýt làm rơi ly nước ngọt trên tay. Lại anh chàng cận thị hôm nọ, hôm nay đã khoác quần áo của người chạy bàn. Lại một hơi thở dài tuôn ra, hôm trước mang dư vị chua chát, thương hại. Hôm nay ngán ngẩm. Cái số phận lạ kỳ! Chừng như anh ta không thể làm trò gì khá hơn được!

Anh bước đến đưa tôi cái thực đơn - Cô dùng gì?

Tôi chỉ vào một hàng chữ trên đó.

-Cái này tên nhà hàng. Đâu phải món ăn đâu cô? Anh ngơ ngác.

Tôi cáu gắt: - Chứ tui kêu món gì đâu!

- Xin lỗi, Anh lịch sự. Lặng lẽ bước qua phía nhỏ Thu.

……

Nhưng số phận cứ run rủi cho tôi gặp anh, để viết nốt phần cuối câu chuyện.

Hội diễn văn nghệ "Đêm Tình Thương", quyên tiền cho trẻ em nghèo được tổ chức. Tôi và nhỏ Thu cầm mấy bông hoa đứng bên dưới. Sau tiết mục đơn ca, đến phần ngâm thơ. Người dẫn giới thiệu:

- Đây là anh Nguyễn, sinh viên trường sư phạm. Người đóng góp nhiều nhất trong việc giúp đỡ trẻ em tàn tật. Ngoài giờ học tập, anh làm đủ mọi nghề để kiếm tiền quyên góp. Cho phép chúng tôi hỏi một câu, có thể gọi đó là hành vi của tâm hồn cao thượng?

Anh cười chân thật: - Chỉ đơn giản là tôi yêu chúng nó!

Anh ngâm thơ. Lại đúng bài thơ do tôi sáng tác dạo nọ. - À, thì ra vậy! Tôi chợt hiểu. Phía sau lớp vỏ lùi xùi kia còn có một cái gì đáng quý!

Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Tôi mang hoa lên tặng anh:

-Xin lỗi anh nghe! Bữa trước tôi có lỗi quá!

-Có gì đâu! Anh cười xoà, rồi quay xuống khán giả, anh nói: - Xin quý vị cho một tràng pháo tay dành riêng cho tác giả bài thơ!

Tôi đỏ mặt, ngượng chết được trong tiếng pháo tay, huýt sáo ầm ĩ.


Huỳnh Thái Huy