Đoạn Kết


Không thèm quay lại, tôi nhìn thẳng, bước mạnh, bước nhanh về phía trước mặt. Dĩ vãng đau thương, tăm tối hay dĩ vãng huy hoàng, rực rỡ thì cũng chỉ để hồi tưởng, ở một tuổi nào đó. Người già sống cho những ngày sắp tới. Người trẻ sống cho những ngày sẽ tới. Chẳng ai dại dột bám lấy quá khứ mà rên rỉ, tiếc nuối. Tương lai mới quyến rũ con người vì người ta không nhìn rõ tương lai, người ta mải mê tìm kiếm niềm bí ẩn của nó, niềm bí ẩn khôn cùng của đời sống chứa chan mời gọi. Tôi mang ý nghĩ đó về nhà.
Hàng khuynh diệp hai bên đường đã khá cao và xanh mướt. Con đường thẳng tắp, hun hút. Nắng sớm nhảy múa, reo vui trên lá cây. Gió dàn đong đưa tình tự. Chim chích chòe nghệ sĩ véo von trên ngọn đỉnh cao điệu hót buồn rầu thơm ngát tiễn đưa. Tôi hít một hơi đẫy đà cái hương vị tự do của trời đất. Tâm hồn tôi dạt dào cảm xúc. Tôi đã trông thấy, sờ mó được những gì gọi là mơ hồ, trừu tượng. Tôi đã hiểu thế nào là hạnh phúc, thế nào là đau khổ. Cám ơn năm năm oan nghiệt của tôi. Tôi không cần hằn học với nó, rên xiết vì nó.
Ngọn đồi Fanta kia rồi. Tôi bước nhanh hơn. Đến chân đồi, tôi lượm một khúc cây nhỏ, dài và leo lên. Tôi tới nấm mộ của Mai bím. Cỏ đã mọc xanh um. Mộ bia còn nguyên vẹn. Tôi bẻ cành cây, cắm thật sâu giữa nấm mộ. Rồi tôi bẻ một đoạn ngắn, lấy dây kẽm tôi mang theo buột lên thành cây thánh giá. Lúc ra khỏi trại, tôi đeo tượng Chúa của Mai bím tặng tôi. Bây giờ, tôi gỡ tượng Chúa khỏi cổ, quỳ trước mộ Mai bím, làm dấu, lần sợi dây chuyền i-nốc tâm huyết của Mai bím và cầu nguyện. Tôi đã thề không khóc mà nước mắt tôi cứ ứa ra, giàn giụa hai bên má, chảy vòng vào miệng tôi.
Tôi đứng dậy, máng tượng Chúa vô cây thánh giá cắm giữa mộ.
- Chúa ở cùng mày đấy nhé, Mai! Mày không sợ cô đơn, không sợ gì cả.
Qua màng nước mắt, hình ảnh Mai bím chập chờn, thôi thúc cái ý nghĩ cao đẹp nó đã ngỏ với tôi trước khi nó chết. Tôi đưa tay, vỗ nhẹ vỏ chai mộ bia.
- Yên lòng, Mai! Ít ra, loài người sẽ biết có mày trên ngọn đồi Fanta.


20 - 8 - 1982
(Viết tại Sài Gòn)


Hết