-
Bảy ngôi làng ma
- II -
Màn đêm từ từ buông xuống, tiết đầu thu về đêm thật dễ chịu, ai cũng cảm thấy sảng khoái.
Tôi nằm trên giường, ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm qua cửa sổ, chiếc ti vi cứ liên tục lì rì tiếng người nói trong một bộ phim dài tập.
Sau ba tháng trời trốn tội, cuối cùng tôi cũng đã tránh được sự truy nã của cảnh sát, có thể ngủ một giấc thật sâu, thật ngon lành mà không sợ ai cả.
Tôi từ từ nhắm mắt, bỗng có tiếng gì quái lạ cứ xì xào bên tai. Tiếng xì xào đó không phải phát ra từ chiếc ti vi, vì trước khi ngủ tôi đã tắt bằng điều khiển. Tiếng xì xào vẫn cứ tiếp tục bên tai, hơn nữa tiếng ồn đó càng lúc càng gần tôi, tôi từ từ mở mắt ra rồi lần theo nơi tiếng ồn phát ra đi tìm. Quả nhiên tiếng ồn là từ ngoài cửa sổ vọng vào. Cửa sổ vẫn chưa đóng lại, tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ nghe ngóng thì nhìn thấy một chiếc đầu lâu còn vương đầy máu tươi.
“Trời ơi!”, tôi buột miệng kêu lên, rồi theo quán tính thụt đầu vào nằm vật xuống giường đánh huỵch một tiếng.
Ngoài cửa sổ tại sao lại có chiếc đầu lâu ghê rợn đó. Toàn thân tôi phát run co rúm lại trong chiếc chăn đầu giường nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cửa sổ. Chiếc đầu lâu đẫm máu tươi đó cứ từ từ ngoi vào trong cửa sổ, một trận gió lạnh se người làm hất tung mái tóc của chiếc đầu, cuối cùng tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của chiếc đầu lâu kia.
Đó là một khuôn mặt rất quen, chắc chắn đó là anh trai tôi. “Anh, anh không nên đến gần, không nên đến gần”. Tôi cố co người lùi về phía sau, song phía sau lại là bức tường. Chiếc đầu lâu từ cửa sổ từ từ lăn xuống, rơi đúng vào chiếc nệm trước mặt tôi, rồi lại từ từ lăn đến gần tôi. Tiếp theo đó, còn có hai chiếc đầu lâu cũng từ từ chui vào cửa sổ. Tôi trông thấy rất rõ, một cái đầu lâu là chị dâu và chiếc còn lại là của đứa con mới lên sáu của anh trai tôi. Cả ba chiếc đầu lâu cứ thế mà hướng về phía tôi ngày càng gần hơn, ánh mắt họ lạnh lùng và đầy oán hận nhìn chằm chằm vào tôi, hàm răng trắng hếu cứ nghiến lại kèn kẹt từng hồi, như muốn nuốt chửng tôi. Tôi muốn tháo chạy song họ đã dồn tôi đến góc phòng, tôi lớn tiếng hô lên rằng: “Các ngươi không được lại đây, không được lại đây. Cứu người, cứu người!”.
Tôi chưa kịp nói xong thì cả ba chiếc đầu lâu đã đồng loạt nhào đến tôi, đồng loạt nhảy cẫng lên như muốn chồm lên mặt tôi, như muốn ăn thịt tôi. Hai tay tôi lập tức quờ quạng loạn xạ cả lên, muốn ngăn họ lại, nhưng bỗng nhiên cả hai tay đều đau nhức không thể chịu được.
Trong cơn đau, tôi mở choàng hai mắt, mới phát hiện mình vẫn đang nằm ngủ trên giường. Tất cả chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước lạnh, ánh mắt theo phản xạ bất chợt lại hướng nhìn về phía cửa sổ. Cửa sổ vẫn đang mở, gió không ngừng thổi vào, trong căn phòng mát rượi và đầy không khí trong lành. Tôi nhìn lại đồng hồ, mới có tám giờ rưỡi tối. Tôi nghĩ mình bị trận này làm cho mệt nhoài ra rồi, nên sau khi ăn cơm tối xong, mắt nhắm lờ đờ, tính lại tôi thấy mình ngủ cũng đã mấy tiếng đồng hồ.
Tỉnh dậy, tinh thần đã sảng khoái hơn nhiều, tôi bèn xuống giường, muốn ra ngoài đi lại cho đỡ chán. Nhưng mới nghĩ thế, tôi đã chợt nhớ lại lời dặn của cô chủ quán.
- Nhất định ông phải nhớ lấy không được đi lại, mà tốt nhất nên đóng kín cửa và ngủ cho tốt.
Tại sao cô ta lại dặn đi dặn lại tôi cẩn thận như thế? Rốt cục, ở đây về đêm có những chuyện gì? Quả thực có chuyện gì mờ ám sao?
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười. Con người tôi cái gì cũng tin, nhưng tuyệt đối không bao giờ tin rằng trên thế gian này có ma thực sự, nếu không làm sao tôi đủ can đảm làm những việc mà cảnh sát phải mất ba tháng ròng rã để truy nã tôi?
***
Tôi xuống lầu, cô chủ quán không có ở đấy, tôi lẳng lặng đi ra khỏi cổng nhà trọ.
Đêm về, trong ngôi làng hẻo lánh tại vùng núi đồi này thật tăm tối, u ám, dường như trong cả ngôi làng chỉ có đèn trong nhà trọ tôi là sáng nhất, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trong căn nhà này phát ra. Men theo con đường cái duy nhất trong làng, tôi thong thả dạo bước.
Cảnh vật chung quanh đối với tôi đều hoàn toàn xa lạ, nhưng cái lạ lẫm đó lại mang đến cho tôi một cảm giác vui vui khó tả. Đi khoảng được hai mươi phút, con đường cái hình như đến đây là điểm cuối, không còn đi tiếp được nữa, trước mặt tôi đã là cuối làng. Tôi đang định quay trở lại nhưng chưa kịp thì bỗng xuất hiện một vật lạ trước mắt thu hút sự chú ý của tôi.
Phía cuối con đường cái tự nhiên xuất hiện một bóng đen. Bóng đen đó từ từ tiến lại gần tôi, dưới ánh trăng hạ tuần mờ ảo, tôi không nhìn rõ được hình dáng thực của cái bóng đen kia. Bóng đen đó cứ lay lắt hư thực, trông không giống như hình dáng của người đi đường. Tôi lập tức ẩn sau gốc cây cổ thụ rất lớn, rồi thận trọng quan sát xét cái bóng đen kia. Cái bóng rất gầy gò, hư hao, cứ lây lây lất lất tiến về phía trước, trông giống như một loài quỷ sứ chuyên đi hút hồn người ta trong phim kinh dị.
- Ông phải nhớ kỹ là ban đêm không được ra ngoài đi lại đâu đấy!
Điều đáng kinh sợ là bây giờ âm thanh đó lại vang vang bên tai tôi. Chẳng lẽ điều cô ta nói là thực? Chẳng lẽ ở đây có ma thực?
Tôi cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy suốt dọc xương sống rồi lên đến đỉnh đầu, toàn thân vã mồ hôi lạnh toát. Cái bóng đi rất chậm, khoảng hơn một phút, mới lọt vào tầm mắt để tôi có thể nhìn kỹ. Dưới ánh trăng ảm đạm tôi nhận ra hình dáng của cô ta, trái tim như muốn vỡ vụn của tôi giờ mới được nhẹ nhõm. “Thật là thần hồn nát thần tính!”. Tôi tự lẩm bẩm.
Hoá ra đó là chiếc bóng của một cô sơn nữ tầm tuổi hai lăm, hai sáu, dưới chân phải bị dị tật nên đi đường cứ lắt la lắt lư. Ánh trăng rọi vào khuôn mặt cô gái, nét mặt thanh tú, cô đẹp từ dáng vẻ đến từng đường nét trên khuôn mặt. Không tin được, trong ngôi làng hẻo lánh vùng sơn cước này lại có cô gái xinh như thế!
Cô gái lặng lẽ đi đến trước cổng ngôi nhà có trồng hai cây bạch dương, trong nhà không có tí ánh sáng nào. Cô ta gõ cửa nhưng trong nhà dường như chẳng có ai trả lời, cô bèn lấy chiếc chìa khoá trong túi ra mở cửa đi vào. Ánh đèn trong nhà lập tức sáng lên, qua rèm cửa sổ thấp thoáng những đường cong gợi cảm của một ai đó trong nhà. Nhìn thấy bóng người qua cửa sổ tôi cảm thấy trong người có luồng hơi nóng toả ra…
Suốt ba tháng trời bị cảnh sát truy bắt, đến bây giờ tôi mới phát hiện, hình như đã hơn ba tháng tôi không tiếp xúc với phụ nữ. Tôi từ từ hướng về phía cổng nhà, lấy lọ thuốc nước trong túi ra rồi thoa lên chiếc khăn mùi xoa.
Tôi gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng hỏi “ai đó?”.
Tôi không đáp chỉ gõ thêm mấy tiếng nữa. Lát sau, két két mấy tiếng, cánh cổng đã mở, nhân lúc cô ta vừa ló mặt ra, tôi liền nhanh nhẹn lấy chiếc khăn bịt mặt cô ta lại. Cô ta giật mình kinh ngạc, song chưa kịp la lên thì đã bị mùi thuốc làm mềm nhũn ra, ngã nhào vào lòng tôi. Tôi ôm cô ta vào phòng, đặt trên giường, đóng chặt cửa lại rồi tiện tay tắt luôn đèn. Tôi như con thú vồ mồi, nhào vào người cô ta, người tôi bỗng nóng ran lên như muốn bốc cháy. Tôi cố sức cởi hết áo quần cô ta ra, từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất, bỗng có người gõ cửa: Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ không lớn nhưng rất có nhịp điệu. Tôi giật nảy người, vội vàng dừng tay, gò người lại nhẹ nhàng tiến về phía cánh cổng, vén bức rèm lên rồi nhìn qua kẽ hở. Song bên ngoài chẳng có tăm hơi ai cả, tôi nhìn đi nhìn lại hai bên cũng chẳng thấy ai. Đêm vẫn đen kịt, gió vẫn cứ thổi ào ào từng cơn, rít lên từng hồi như tiếng quỷ khóc. Tôi nuốt nước bọt, trong người bỗng có luồng hơi lạnh chạy khắp toàn thân.
“Gặp ma? Chẳng lẽ mình nghe nhầm?”.
Tôi lẩm bẩm mấy câu rồi tiến về phía giường, nằm xuống cho bình tĩnh trở lại nhưng chưa kịp bình tĩnh thì một luồng hơi lạnh lại chạy khắp cơ thể khi tôi phát hiện, cô gái kia không còn nằm trên giường nữa. Tất cả những gì vừa mới xảy ra giờ đây lại như hoàn toàn chưa từng có. Cửa sổ vẫn đóng thin thít và vẫn là cài then phía trong. Trong phòng cũng không có, vậy rốt cục cô gái ấy trốn đi đâu? Hơn nữa, lúc nãy có tiếng người gõ cửa sao vẫn chẳng thấy tăm hơi ai cả? Tôi cảm thấy mồ hôi trên trán mình đang từ từ lăn xuống, và cảm thấy lạnh hơn.
Chẳng lẽ ở đây có ma thực?
Căn phòng dường như bỗng lạnh đi, tôi nhìn lại bức tường nhà cũ kỹ và mấy vết loang lổ trên tường, hình như tất cả ở đây đều mang vẻ âm u ảm đạm, lạnh lùng kỳ bí. Tôi bật dậy khỏi giường rồi chạy một mạch như ma đuổi ra khỏi nhà, hướng về phía nhà trọ.
Trong lúc tháo chạy, tôi lướt mắt thấy trước cửa nhà có dòng chữ:
Số 17, thôn Cổ Đường
Biển hiệu nền trắng màu đen.
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
-
Forum Rules
Bookmarks