25 tháng 9 - Bính Tý (1936)

THIÊN-ÐÀNG * ÐỊA-NGỤC

CAO-ÐÀI THƯỢNG-ÐẾ, Thầy mừng các con.

Ðây Thầy giải về chương: Thiên-Ðàng và Ðịa-Ngục.

Thiên-Ðàng, Ðịa-Ngục cách nào? Các con ôi! Hễ cái tâm sáng suốt, thiện từ, Ðạo-đức là Thiên-Ðàng, còn tâm mê-muội, vạy tà, hung bạo là Ðịa-Ngục. Vậy thì Ðịa- Ngục, Thiên-Ðàng cũng chỉ tại "Tâm".

Theo thế thường các con hiểu, thì Thiên-Ðàng là cảnh tuyệt mù trên cõi hư vô, là nơi cực kỳ tráng lệ, tinh xảo an vui, còn Ðịa-Ngục là ở dưới Ðất.

Nếu các con cho Ðịa-Ngục là ở dưới đất thì lầm lắm. Trong trung tâm Trái Ðất chỉ toàn là lửa không, còn bốn phương thì phân ra gió, mưa, nóng, lạnh. Vã trong Vũ-Trụ này có biết bao nhiêu là quả địa cầu, những quả khinh thanh thì vượt nổi lên trên mà hưởng lấy khí dương rất đổi nhẹ nhàng, sáng suốt, còn những trái trọng trược thì lặn chìm xuống dưới mà bị lấy khí âm rất nên đen tối, u minh. Vậy nếu các con, hoặc đã phạm tội với Trời, hoặc mang đại ác với người, thì linh-hồn tất phải bị đọa xuống nơi mấy quả địa cầu mà âm khí nặng nề, khốn nạn ấy để chịu buồn rầu, khổ cực, nhức nhối tâm hồn, xốn xang trí não. Ðó là nhơn quả, nghiệp chướng, oan gia của các con đã tạo gieo, nó theo các con mà hành phạt lấy các con chớ không có cưa xẻ, trừng trị như theo các con hiểu lầm của người ta thường gọi là Thập-Ðiện Diêm-Vương đâu. Còn linh-hồn nào trong sạch thì đặng nhập vào cõi hư linh hay là đặng chung lộn với người trên dương-khí mà lo giúp đỡ cho thế gian chờ ngày đoái công thục tội, hay là học thêm cho tấn-hóa đến cảnh trí huệ quang minh. Lại khi các con đã bỏ xác phàm thì linh-hồn xuất ra về trú tại miền Trung-Giới, nơi chốn Hư-Linh, chờ ngày các con phải đến tại trước Tòa Phán Xét mà chịu lãnh những tội tình, đi đầu thai trả quả, còn đứa nào có phước đức nhiều thì trở lại thọ hưởng hồng ân Thầy ban đáp cho.

Trường Thiên

Vẹt màn hắc ám chúng-sanh,

Tầm ra chơn lý hiệp thành Thiên nhiên.

Ðạo mầu hoằng hóa ban truyền,

Phá mê phong tục dựng giềng Ðạo Cao.

Thói đời mê tín biết bao,

Nghe không suy nghĩ a nhào mà tin.

Bởi còn một nỗi vô minh,

Nên chưa giác ngộ Ðạo-Huỳnh tu tâm.

Biết bao nhiêu sự sai lầm,

Dị đoan bày đặc người thâm thúy rồi.

Bóng chàng, đồng cốt gạt đời,

Xưng hô Thần Thánh dối lời giả mang.

Ứng vào nói chuyện mơ màng,

Làm cho phong hóa tồi tàn ngẩn ngơ.

Người mê nghe chẳng kịp ngờ,

Tưởng tin nhảm nhí cúng thờ quỉ ma.

Kiết hung ta chác lấy ta,

Linh không tự ngã, chánh tà do tâm.

Vẹt mây lố bóng trăng rằm,

Biết tu phải biết kiếm tầm Lý Chơn.

Nghĩ coi mọi lẽ nào hơn,

Nên thờ, nên kính, đáng lờn, đáng chê.

Tầm đường giác, tránh đường mê,

Phượng thờ chi lắm bộn bề tưởng tin.

Truy ra nguyên bổn của mình,

Tại đâu mà có, mà sinh hóa vầy?

Chắc rằng có lý chi đây,

Mới sanh hóa đặng dựng gầy thế gian.

Tưởng sao một cách rõ ràng,

Chủ tâm vào lý minh quang ngưỡng sùng.

Trời là một đấng Cha chung,

Kính thờ trọn đạo thỉ chung đủ rồi.

Thầy ban ơn các con. Thăng.