Chương 65 - Độc Thân Làm Náo Cả Trùng Dương Cung


Triệu Chí Kính thấy tình thế quá nguy, vội rút thanh trường kiếm ra phòng thủ, rồi cất bước định trốn đi. Tiểu Long Nữ liền lướt tới, song kiếm xông ra, chỉ nghe một tiếng "keng" Doãn Khắc Tây nói:

- Mi vô dụng, hãy lui ra.

Doãn Khắc Tây liền vung cây roi vàng gạt phăng cây kiếm của Tiểu Long Nữ. Nàng vừa liên tiếp đả thương mấy mươi tên, mãi cho đến bây giờ mới có một kẻ đỡ nổi song kiếm của nàng.

Tiểu Long Nữ nói:

- Hôm nay ta đến đây để trả thù bọn đạo sĩ Toàn Chân giáo không can hại gì đến ai, mi hãy dang ra.

Doãn Khắc Tây thấy kiếm pháp lợi hai của nàng khi nãy, tuy xưa nay vẫn có ánh ngạo nghễ, nhưng lúc nầy trong lòng nhiều phần lo sợ. Dù sao hắn vẫn là bọn cao thủ, không lẽ chỉ một lời của nàng mà tháo lui, nên vẫn cười hì hì lễ phép nói:

- Toàn Chân giáo phái trong ấy cũng có người tốt kẻ xấu, nhiều tên thật là đáng tội giết, nhưng không biết những kẻ khốn ấy làm gì đến cô nương?

Tiểu Long Nữ chỉ ừ một tiếng, rồi không ngó ngàng tới hắn nữa. Doãn Khắc Tây muốn làm thân với nàng trước, hòng sau khi đụng võ dù có thua, nàng cũng không đến nỗi hạ độc thủ. Nếu khi hắn thấy nguy có thể nhường nàng trước, người ngoài xem thấy sự quen biết khỏi chê hắn là kẻ nhát gan. Doãn Khắc Tây cười mơn trớn nói:

- Long cô nương, cách biệt lâu ngày cô cũng mạnh khoẻ chứ?

Tiểu Long Nữ lại cũng "ừ " một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn Doãn chí Bình và Triệu chí Kính, như sợ bọn hắn trốn đi vậy.

Doãn Khắc Tây nói:

- Ăn thua chi với bọn đệ tử này cho bẩn tay? cô nương! Cô chỉ cần sai bảo một tiếng, thì chúng tôi sẽ trị giúp cô nương.

Tiểu Long Nữ gật đầu, trỏ tay vào Triệu Chí Kính nói:

- Tốt lắm! Vậy tôi nhờ ông giết tên nầy trước.

Doãn Khắc Tây ngạc nhiên nghĩ thầm:

- Người nầy đã được sắc phong của vua Mông Cổ, đâu có thể giết được?

Doãn Khắc Tây nhỏ nhẹ nói:

- Vị Triệu chân nhân này rất tốt, chắc cô nương đã hiểu lầm hắn. Thôi để tôi bảo hắn xin lỗi cô nương được rồi.

Tiểu Long Nữ cau đôi mày, không thèm nói gì nữa, nhưng lưỡi kiếm bên trái nàng bỗng nhiên vung ra lẹ như chớp, đâm thắng về phía Doãn Khắc Tây. Doãn Khắc Tây thất kinh vội vung roi ra gạt phăng. Chỉ nghe "ôi" một tiếng, người đứng sau lưng hắn là Triệu Chí Kính trên vai đã bị trúng mũi kiếm tay mặt nàng. Dù tài cao như bọn Tiêu Tương Tử, cũng không thể thấy rõ đường kiếm của Tiểu Long Nữ đã đâm ra bằng cách nào mà huyền diệu tới mức tuyệt luân như vậy, chỉ đoán được thế ấy. Thực ra đâm bằng tay mặt, vòng qua mình Doãn Khắc Tây rồi đâm trúng sau lưng kẻ địch sau Khắc Tây. Doãn Khắc Tây thất kinh, dù nhát kiếm nầy không đâm trúng vào mình hắn, nhưng hắn không đủ tài hộ vệ cho Triệu Chí Kính cũng đủ mất mặt rồi. Chỉ vì đối phương ra tay quá lẹ, hắn không thể thấy rõ mũi kiếm đi như thế nào, nên hắn thầm lo:

- Nếu ta đương đầu đối địch với nàng thì chắc thua nàng rồi.

Nghĩ đến đây lòng hắn kinh sợ, vội vung con roi "Kim Long" ra, thét lên:

- Long cô nương hãy nới tay!

Tiểu Long Nữ làm thinh, vì đối với người nầy nàng cũng không có ác ý gì. Nàng liền bước nhẹ sang phía trái hai bước. Doãn Khắc Tây cũng xoay mình theo, cố bảo vệ cho Triệu Chí Kính. Bỗng sau lưng "ái" một tiếng, hắn vội quay đầu ra thì thấy trên vai Triệu Chí Kính bị lát ra một mảnh thịt, máu tươi lai láng thấm cả áo bào. Nhát kiểm này, Tiểu Long Nữ làm cách nào chém ra, người ngoài đều không thấy rõ. Chỉ biết kiếm pháp tinh vi thần tốc biến hóa vô hình. Triệu Chí Kính liên tiếp bị chém hai nhát, cho rằng Doãn Khắc Tây võ công tầm thường, không thể che chở cho hắn được, liền thừa thế lui ra, nhẩy tới sau lưng Tiêu Tương Tử. Tiểu Long Nữ giả lơ làm như không thấy gì cả lặng lẽ xoay mình qua nhìn Doãn Chí Bình, nhưng tay trái nàng lại đtâm một nhát vào Doãn Khắc Tây, tay mặt một kiếm đâm thẳng vào ngực Ni Ma Tinh. Ni Ma Tinh tay trái chống gậy, tay mặt vung thiết xà ra đỡ, nhưng lại nghe Triệu Chí Kính thét lên một tiếng, kế theo nghe keng một tiếng chát chúa, thanh trường kiếm của hắn đã rơi xuống đất, thì ra cánh tay của hắn cũng bị thêm một nhát nữa! Thế này thật là kỳ lạ. Rõ ràng Tiểu Long Nữ đứng cách hắn rất xa, mà trong lúc tấn công hai cao thủ, lại còn có thì giờ nào để chém hắn? Tiêu Tương Tử "hừ" một tiếng liền nói:

- Long cô nương kiếm pháp thật tài tình, tôi xin cô chỉ giáo vài đường mới được.

Tay trái Tiêu Tương Tử liền vung mạnh cây côn trượng ra. Triệu Chí Kính lại cảm thấy một luồng khí mãnh liệt đập vào ngực, bị ngã xỉu xuống đất. Hắn thất kinh cố vận hết nội công lom khom đứng dậy. Tiêu Tương Tử bị sức cản của thanh kiếm Tiểu Long Nữ quá mạnh, vội thu côn trượng lại thủ thế. Mã Quang Tổ vốn đã quen thân với Dương Qua và Tiểu Long Nữ, thấy tình cảnh quá gai mắt, liền lớn tiếng kêu lên:

- Ê! Thật hổ ngươi quá huynh ơi! Ba vị võ lâm đại tôn sư, ai lại vây đánh một cô bé?

Bọn Tiêu Tương Tử nghe lời châm biếm, bất giác vẻ mặt đều đỏ bửng lên, đối với nhân nghĩa đạo đức xưa nay họ không cần biết đến, nhưng họ đều là những kẻ tự phụ, lại trọng danh dự cá nhân. Nếu ở vào lúc thường, đừng nói đến ba người phải hiệp tay, dù là đơn độc chiến đấu, họ cũng không muốn đấu với một cô gái bé bỏng như vậy. Nhưng bây giờ họ thừa biết rõ võ công của một người không thể thắng được thế kiếm bí truyền của Tiểu Long Nữ, do đó, lời nhạo báng của Mã Quang Tổ họ đều làm ngơ như không nghe, nhưng trong lòng đều thầm trách:

- Thằng Mã khổng lồ này, chúng ta đã cùng đi làm việc chung mà mi lại muốn giúp cứu địch, để khi trở về mi sẽ biết.

Họ còn e hẹn, thì trước mặt ánh thép đã loáng qua, Tiểu Long Nữ liền chém ra ba thế. Ba người vẫn chưa nhận định được đường kiếm của nàng, lập tức nhẩy lui ra hơn một trượng, ai nấy đều múa động binh khí, canh giữ những yếu huyệt trên mình.

Lũ võ sĩ Mông Cổ lo lôi bọn Doãn Chí Bình đến một góc đại diện, rồi kinh ngạc đứng nhìn trận đấu này. Tất cả đều lè lưỡi lắc đầu.


Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây đều biết trận đấu hôm nay không thể thử nội công, cũng không phải đua nghệ thuật, mà chỉ làm sao chống đỡ được đường kiếm thần diệu của Tiểu Long Nữ mà thôi. Trong lòng ba người đều mong Tiểu Long Nữ ra tay đánh người khác để cầu chút sơ hở, hòng thừa dịp thủ thắng. Lúc nầy ba người đều dùng những tuyệt kỹ bình sinh của họ để bảo vệ khắp châu thân, vì họ không thể thấy được đường kiếm ác liệt của nàng.

Nếu lấy địa vị của ba người cao thủ mà nói, họ vừa ra tay giao đấu là phải lo giữ liền thế thủ, thật là một việc mới có trong đời họ. Nhưng nhờ đó chúng ta mới thấy rõ võ nghệ của Tiểu Long Nữ đã đến một mức cao siêu nào!

Trên đại điện, Tiểu Long Nữ dùng song kiếm chống đất, đứng giữa trung tâm, còn bọn Tiêu TươngTử đều chia đứng ba hướng, trước mặt mọi người chỉ thấy những ánh sáng lập lòe. Roi "Kim Long" của Doãn Khắc Tây múa thành một bức vách vàng, thiết xà của Ni Ma Tinh biến thành một đoàn rắn đen lòm khòm trên đầu không ngớt lượn quanh, còn thiết côn của Tiêu Tương Tử thì dệt thành một tấm màu xám tro che kín trước mặt.

Lũ võ sĩ Mông Cổ và đạo sĩ Toàn Chân, chưa bao giờ thấy trận ác chiến nào như vậy, ai nấy đều kinh sợ đến không dám thở mạnh, nhưng họ vẫn thầm thán phục:

- Nơi nào phát sinh ra một người con gái nhỏ đẹp như thế, mà lại có một tài nghệ thâm hậu như vậy? Chỉ một thân mình liễu yếu, với lớp tuổi chừng hai mươi lại dám đường đột chống lại hàng trăm binh sĩ, cùng hàng chục tay võ lâm cao thủ, nhưng vẫn thắng!

Tiểu Long Nữ nhìn ba người một chặp, thầm nghĩ:

- Ba người nầy không có thù oán gì với mình, nếu đấu với họ thì thật uổng công quá.

Mắt nàng thoáng thấy Triệu chí Kính lén rút lui đến sau tượng Tam Thanh, nàng lập tức phất tay áo bước tới. Ni Ma Tinh, Tiêu Tương Tử đứng hai bên liền lướt tới, vung thiết xà, thiết côn cản trước mặt nàng. Hai người cố sức hiệp tay để bảo vệ Triệu chí Kính. Tiểu Long Nữ liền chạy tới sau viện, vung song kiếm bước tới hai bước nữa, nhưng gặp binh

khí của Ni Ma Tinh và Tiêu Tương Tử múa ra vun vút, không thể vượt qua được. Tiểu Long Nữ hỏi:

- Các người có dang ra không?

Tiêu Tương Tử tự nghĩ:

- Bây giờ mình chưa gây hận thù thì nàng đâu có ra độc thủ. Còn Toàn Chân giáo này đâu có ích lợi gì cho mình, mà phải nhọc lòng bảo vệ để lại gây thù hận với nàng?

Tiêu Tương Tử lưỡng lự chưa đáp lời thì Ma Ni Tinh đã lớn tiếng:

- Chúng tôi không dang ra, yêu nữ có tài gì cứ giở hết ra đi!

Tiêu Tương Tử và Doãn Khắc Tây đều liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ:

- Dù không những nàng, thì cũng không nên bất ý như vậy. Không lẽ một mình, mi đã có thể chống cự nổi với cô ta? Thật là dốt...

Họ đâu có biết Ni Ma Tinh đã mất đôi chân là do Dương Qua và Lý Mạc Thu. Hắn biết Dương Qua là người yêu của Tiểu Long Nữ, nên tất cả nỗi căm hờn trong lòng đều muốn trút sạch cho nàng. Do đó, bây giờ đấu nhau tâm trạng hắn khác hẳn với hai người kia, là hắn chỉ một lòng liều sinh tử vì Tiểu Long Nữ để báo thâm thù.

Tiểu Long Nữ vẫn bình tĩnh, chứ không tỏ vẻ giận hắn, nghĩ thầm:

- Mình muốn giết được Triệu Chí Kính, Doãn Chí Bình trong lúc này là cần phải đánh bại cao thủ này trước đã.

Nghĩ như thế nàng điềm đạm nói:

- Nếu các ngươi không dang ra, thì đừng có trách ta vô lễ.

Vừa dứt lời thì mấy trăm ngàn ánh thép loáng qua. Bỗng nghe một âm điệu du dương bất tuyệt. Tiếng vang chưa dứt, Tiểu Long Nữ đã nhảy lùi lại hơn một trượng đứng giữ trung tâm đại điện. Còn Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh trên nét mặt đều kinh hoàng thất sắc. Doãn Khắc Tây tuy không dự vào cuộc ác chiến lạ thường này, nhưng cũng cố sức đề phòng đường kiếm bất ngờ của nàng đánh Đông mà trúng Tây. Nhưng thực ra hồi vang dài vừa rồi, là do bốn mươi mấy vị bị sức cản liên tục tạo nên, vì hai lưỡi kiếm của Tiểu Long Nữ vừa chém gạt, đâm tất cả dùng đến bốn mươi mấy phép trong nháy mắt, nên Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh phải cố thủ thế, nước tạt vào cũng không lọt được, thành thử mỗi thế của nàng đều va chạm vào binh khí của đối phương. Thế công của nàng quá mau lẹ, nên bọn Tiêu Tương Tử đều khiếp sợ và có thể đỡ gạt được hai thế kiếm ấy là nhờ có hai người hiệp sức, mới múa động binh khí thành một bức tường đồng, vách sắt trước, chứ mà đợi đến lúc nàng ra tay mới đưa binh khí ra đỡ thì trên mình bọn Tiêu Tương Tử chắc bị thọ thương rồi.

Tiểu Long Nữ không hạ được đối phương thì cũng thầm khen tài nghệ của họ. Nàng ngập ngừng một lúc, rồi bước nhẹ chân lùi lại phía sau. Mặt nàng hướng về phía Tiêu Tương Tử, song kiếm đột nhiên chém ngược lên, liền nghe vang lên hai tiếng "leng keng" rất gấp. Cây roi "Kim Long" của Doãn Khắc Tây, phải luôn luôn múa tít không ngừng, mới đỡ được mười hai đường kiếm lạ thường ấy.

Sau hai lần công thủ như vậy trong lòng bốn người đã đoán biết được thực lực nhau. Tiểu Long Nữ yếu ở chỗ là nội lực không được thâm hậu, nên thế kiếm lợi hại mà không thể làm dội binh khí của đối phương được. Nếu nội lực của nàng tương đương với ba người nầy, thì họ thảm bại lâu rồi. Tiểu Long Nữ thấy địch thủ xuất thế quá cẩn thận, nên trở lại đại điện, tìm thế công phá. Nàng thấy đối thủ múa binh khí càng lúc càng nhanh, không tìm được một điểm sơ hở nào, thầm nghĩ:

- Múa nhanh như vậy, ắt bao nhiêu nội lực, họ sẽ không chịu lâu được. Mình cứ bình tĩnh để ứng biến, thời gian lâu, thế nào cũng tìm được chỗ sơ hở.

Nghĩ như vậy, nàng đưa song kiếm lên múa, nửa công nừa thủ, hai tay chỉ tựu khí lập thế, nhưng đường ánh sáng đôi gươm liên tục, làm cho đối phương không thể suy nghĩ được, phải luôn luôn lo lắng đề phòng. Nhưng không ngờ bọn Tiêu Tương Tử đều là những tay nội lực thâm hậu, dù múa động binh khí mãi như vậy, trong hai ba tiếng đồng hồ cũng không mệt mỏi. Tiểu Long Nữ thấy không có cơ hội, bèn đứng lặng im lại, tâm thần rất thản nhiên. Tính nàng vốn không nóng nảy, nên đuổi theo Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính gần một tháng trời, nhưng vẫn không vội ra tay, thì bây giờ đâu có bôn ba gì trong một ngày nửa buổi này?

Ni Ma Tinh thấy nàng chống kiếm đứng rất tự nhiên, như coi bọn hắn không ra gì, thì cơn giận nổi lên như điên thét lên một tiếng, thiết xà vung ra đâm thẳng vào mình Tiểu Long Nữ. Hắn vừa ra tay tấn công như vậy, bên tay trái đã để một chỗ hở. Tiểu Long Nữ thừa cơ vung ra một kiếm, tức thì cây xà côn của Ni Ma Tinh đã chúc mũi xuống đất. Hắn đưa mắt nhìn sang, thì thấy bên vai trái đã bị lủng năm lỗ, máu tươi đang tua tủa vọt ra. Lạ hơn nữa, là năm lỗ nầy sắp thành thế "mai hoa". Nếu Tiểu Long Nữ không bận đề phòng thiết côn của Tiêu Tương Tử và cây roi "Kim Long" của Doãn Khắc Tây, thì cánh tay của Ni Ma Tinh đã rời khỏi vai rồi. Chỉ một tiếng phản công, đã không được gì mà phải gánh lấy vết thương như vậy, lòng hắn tức giận vô cùng, nhưng không dám tấn công nữa. Lúc này, chỉ thấy ba người đứng vây ba mặt không ngớt múa động binh khí. Tiểu Long Nữ thì đứng ở giữa rất thản nhiên như không lưu ý gì đến đối phương, nên sự thắng bại chưa rõ, nhưng cứ kéo dài như thế mãi thì biết đời nào kết thúc được. Doãn Khắc Tây nãy giờ mải tìm kế thủ thắng. Hắn nghĩ ra bà i "Hoàng Sa Vạn Lý" đã từng thủ thắng đến bốn lần rồi, bất chợt trong lòng nghĩ được kế, liền kêu lớn:

- Ni Ma huynh? Tiêu Tương Huynh, chúng ta hãy đồng bước tới thêm nửa bước!

Hai người không hiểu dụng ý của Doãn Khắc Tây, nhưng nghĩ vì hắn là một đại thương gia miền Tây vực, kiến thức bao la, người lại thông minh. Ba người theo nhịp bước tới nửa bước. Doãn Khắc Tây thấy thế tiến có hiệu lực bèn hô lên:

- Thêm nửa bước nữa!

Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh nghe lời tiến tới. Doãn Khắc Tây hô tiếp:

- Phòng thủ cẩn thận, bước tiến chậm lại.

Ba người đứng phòng thủ một hồi lại bước tới nửa bước nữa. Bây giờ ai cũng thấy rõ, cả ba tiến bước thành vòng vây, dần dần thắt chặt lại. Còn Tiểu Long Nữ lại bị dồn vào giữa. Ba người chưa dám ra tay tấn công nhưng mỗi người đều múa động binh khí, tạo thành một bức tường đồng vách sắt, ba thế này họp thành một thế công mạnh hơn vũ bão.


Tiểu Long Nữ thấy thế tiến của dối phương mỗi lúc một gần lại mà thế tiến của họ không có chút sơ hở. Nàng thầm tính:

- Nếu để họ tiến mãi như thế, mình ắt phải bị một sức ép của ba đường thế phản công một lúc.

Nàng lập tức đưa song kiếm ra, chém dồn. Chỉ nghe những tiếng "leng keng" khi nhặt khi khoan. Nàng tấn công đối phương liên tiếp quá mạnh, nên kiếm bị dội trở về, mà ba người lại tiến thêm ba bước nữa. Tiểu Long Nữ thấy nguy vội lùi lại, nhưng bị trợt chân suýt té nên để nhiều sơ hở. Nếu bọn Tiêu Tương Tử không lo thủ thế thì nàng đã phải gặp nạn lớn rồi. Tiểu Long Nữ vừa vấp phải thanh trường kiếm của Toàn Chân đạo sĩ đã bị nàng đánh rơi đầy đất lúc nãy. Nhờ cái vấp đó mà nàng liền nghĩ ra một kế:

- Người khác hai tay có thể sử dụng được hai kiếm, nhưng mình đã học thuật "Phân tâm nhị dụng". Đôi tay có thể dùng bốn kiếm đánh một lượt tuy không tỏ được oai lực trong bốn kiếm, nhưng cũng có thể làm cho đối phương bối rối, mình sẽ thừa cơ thoát khỏi vòng vây.

Nghĩ như thế, nàng liền trao trường kiếm tay trái sang tay mặt lùi lẹ làng cúi nhặt thêm hai thanh nữa. Hai tay Tiểu Long Nữ vung bốn thanh kiếm lên múa một lượt. Bọn Tiêu Tương Tử quá sức ngạc nhiên, trong lòng thầm lo:

- Thế đánh của con nhỏ này sao càng lúc càng lạ thường, ai lại bốn kiếm vung đánh một lượt kỳ đời như vậy, thật chưa thấy bao giờ!

Nhưng ba người nầy đã quyết định đánh "bất biến ứng vạn biến" mặc cho nàng, dù có dùng thuật kỳ quái thì họ vẫn chỉ thủ không công, từng bước một tiến tới. Thật ra Tiểu Long Nữ múa bốn kiếm một lượt chỉ làm cho người ta kinh sợ, chứ còn uy lực lại kém hơn hai kiếm, vì xưa nay nàng chỉ dùng song kiếm, tay trái "Toàn Chân kiếm pháp" tay phải "Ngọc nữ kiếm pháp" phối hợp lại đã đến mức sao siêu, giờ đây một tay hai kiếm sử dụng võ công mất đi một phần. Bốn kiếm nàng chém lia lịa đều chạm mạnh vào thanh kiếm cua hạ cao thủ hết cả.

Lúc đầu bọn Tiêu Tương Tử đều lo sợ phép thuật kỳ lạ, nhưng khi giao đấu một lúc, họ biết công lực của đối phương không có gì mạnh lắm. Khi bọn Tiêu Tương Tử đón mấy nhát kiếm sau chỉ thấy đường kiếm nàng đã chậm hơn lúc trước nhiều. Ni Ma Tinh thấy thế liền múa thiết xà tấn công vào.

Doãn Khắc Tây vừa la lên:

- Không thể được, đó là kế dụ địch của nó!

Ni Ma Tinh giật nảy người, lui lại thủ thế, trong lòng thầm nhủ may không nhờ thằng con buôn đa mưu này, thì mình đã lãnh thẹo với con ranh nầy rồi. Thật con này xảo quyệt quá!

Sự thật Tiểu long Nữ không có ý dụ địch, nhưng khi nghe Doãn Khắc Tây nói như vậy, nàng nghĩ:

- á! Cái lão lùn này nóng tính lắm mình phải tìm kế phá địch nơi hắn. Thằng kia nói mình dụ địch, vậy mình dụ chúng một mách chơi.

Bỗng nhiễn, tay mặt nàng vung lên, một thanh trường kiếm bay thẳng vào, cùng một lúc tay trái lại có một lưỡi khác bay ra. Bọn Tiêu Tương Tử kinh hãi, không hiểu nàng đánh thuật gì khác nữa, nhìn thấy đôi kiếm trên không chưa rơi xuống, mà đôi kiếm còn trên tay nàng cũng ném ra luôn, như thế trong người không còn vũ khí nữa.

Doãn Khắc Tây lại kêu lên:

- Mọi người phải tự vệ lấy vị trí của mình, đừng có tấn công.

Hắn tìm chưa ra dụng ý của Tiểu Long Nữ, nhưng nhận thấy phòng thủ nghiêm mật, để tiến tới từng bước mới thủ chắc phần thắng hơn. Cho nên, thấy địch thủ đột nhiên bỏ kiếm, nhưng vẫn ra lệnh không được tấn công.

Tiểu Long Nữ được dịp may, vội cúi xuống, hai tay không ngớt nhặt những thanh kiếm từ dưới đất lên, rồi lần lượt tung tất cả lên khoảng không, đồng thời chớp lấy những thanh kiếm đã rơi xuống, rồi cũng ném trở lên. Mấy chục thanh kiếm thi nhau lên xuống, ánh thép loang loáng sáng cả đại điện, thật là một cảnh vô cùng ngoạn mục.

Võ công của phái Cổ Mộ vốn sở trường không phải về môn nội lực, mà chỉ nhờ cái nhanh nhẹn mới thủ thắng, nên biểu diễn võ công như thế, đối với nàng thật dễ dàng như thò tay vào túi lấy tiền, làm cho họn Tiêu Tương Tử nhìn thấy hoa cả mắt, cho rằng nàng đang làm trò ảo thuật chứ đâu có phải võ thuật như vậy. Bỗng tay trái nàng vung lên, đẩy mạnh vào cán một thanh kiếm từ cao đang rơi xuống, thanh kiếm này bay tạt ra, đâm thẳng vào mình Doãn Khắc Tây. Mũi kiếm đụng vào bức màn "Kim

Long", rồi lập tức dội lại bay thẳng vào mình Ni Ma Tinh, lại gặp chiếc xà côn đang múa đến nước gấp nên thanh kiếm lại thối lui về phía Tiểu Long Nữ. Lúc ấy từ trên không vừa rơi xuống hai thanh kiếm nữa, đôi tay của Tiểu Long Nữ vung mạnh ra dùng thế "Chưởng phong" đẩy mạnh ba thanh kiếm phóng mạnh ra hướng ba người của Tiêu Tương Tử. Tiếp theo đó nàng liền đổi thế đánh làm cho mấy mươi thanh kiếm không bay
cao nữa, mà lại dội qua dội lại ba bước màn binh khí của đối phương đang bao vây. Trên tay Tiểu Long Nữ có mang đôi bao tay bằng tơ vàng, nên đánh trúng vào chỗ bén lưỡi kiếm cũng không chút tổn thương. Trận ác chiến nầy còn kinh thiên động địa hơn lúc nãy, vì nàng từ nhỏ đã luyện thuần môn khinh thân của phái Cổ Mộ, nên tay lanh mắt lẹ, càng đánh càng gấp. Lúc đầu, trên tay nàng chỉ có hai thanh kiếm, mà bọn Tiêu Tương Tử đã khó chống đỡ rồi, đến bây giờ nàng lại điều động đến mấy chục lưỡi kiếm tả xung hữu đột, thỉnh thoảng lại bất thần kèm thêm mấy miếng chém đâm rất thành tất nên họ phải nhọc sức rất nhiều, vì lo sợ những trường kiếm bay dội lại rất quái gở, không thể điều khiển kìm hãm lại. Chỉ sơ suất một chút là có thể gây đả thương cho đồng bọn.

Tiểu Long Nữ ném kiếm lên không, đó là môn làm cho địch hoa mắt mà thôi, nhưng gặp tình thế biến hóa rất có lợi, đưa lại cho nàng nắm chắc phần thắng trong tay, nên trong tiếng binh khí chạm nhau, nàng nghe được hơi thở nhọc nhằn của Doãn Khắc Tây và Ni Ma Tinh, còn thiết côn của Tiêu Tương Tử tuy múa còn nhanh, nhưng đã thấy rối loạn không còn vẻ mạch lạc tự nhiên như trước nữa. Doãn Khắc Tây bất thình lình đã thấy cánh tay mặt bị trầm xuống, hoảng hốt la lên:

- Không xong rồi.

Trong tức khắc ba thanh trường kiếm đẩy qua, vừa quyện lấy cây Kim Long của Doãn Khắc Tây, tuy phòng thủ kín đáo, nhưng bất thần ba thanh kiếm từ phía Tiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh dội qua. Doãn Khắc Tây đưa cao cây nhu tiến lên, dùng sức rung mạnh cho ba thanh kiếm rơi xuống, nhưng trong lúc hắn giơ roi lên, thì trường kiếm trong tay Tiểu long Nữ đã đâm vèo tới, cánh tay của Doãn Khắc Tây bỗng cảm thấy tê buốt di, năm ngón tay rã rời không thể nắm chặt được, chỉ nghe "keng" một tiếng, kim long rơi xuống đất. Tay trái của Tiểu Long Nữ tung mười mấy thanh trường kiếm bay vọt ra, chia nhau đâm vào các yếu huyệt của ba người. Nàng vội đưa tay đoạt lại song kiếm, rồi lướt tới trước mặt Doãn Khắc Tây mà thoát ra đi.

Cánh tay của Doãn Khắc Tây vì bị thụ thương, binh khí rơi xuống đất, bức tường bao vây lập tức bị thủng, mắt nhìn song kiếm của nàng như hai luồng điện chớp động bay vù tới, nên vội tháo lui về phía sau.

Tiểu Long Nữ khinh công đã cao hơn bọn Tiêu Tương Tử nên tung mình lướt thẳng về phía hậu điện để đuổi bắt Triệu Chí Kính. Lúc bấy giờ, Tiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh chưa có thể dừng tay lại được, vì còn phải lo chống đỡ mười mấy thanh kiếm đang rơi xuống, phải dẹp xong mới thủ thế lại được.

Doãn Khắc Tây quá e thẹn nói với hai người:

- Tiểu đệ bất tài, để con nhỏ này chạy mất rồi! Xin nhị huynh tha lỗi cho.

Ba người tuy cùng làm việc dưới trướng Hốt Tất Liệt nên ai nấy đều muốn tìm kế hạ đối phương để gây uy tín với chủ tướng, nhưng sau một trận ác chiến kinh thiên động địa vừa rồi, ba người đều có cái cảm giác như từ trong cái chết mới thoát ra, nên đều trút hết cái ý nghĩ thù địch thủ. Tiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh nói:

- Cái đó không thể tránh được Doãn huynh...

Lời nói chưa dứt, bỗng nghe từ hậu sơn vọng lại những tiếng binh khí lanh lảnh chạm vào nhau.

Trận chiến trên đại điện này đã làm cho bọn Tiêu Tương Tử đã ớn cả người, nhưng nghe tiếng binh khí chạm nhau, lại kèm theo những tiếng vù vù năm chiếc vòng kim khí của Kim Luân Pháp Vương phát ra, hiển nhiên là Tiểu Long Nữ đang giao đấu với Pháp Vương. Trong lòng ba người đều thầm nghĩ:

- Thế này có một người võ công cứng rắn như vậy làm chủ lực chúng ta bất thần đánh ép vào hai bên hông, theo thế gọng kìm chắc có thể thủ thắng được.

Doãn khắc Tây tay trái nhặt cây roi, miệng nói:

- Chúng ta mau đuổi theo!

Hắn nói xong vội cất bước chạy trước, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh hướng dẫn đoàn võ sĩ Mông Cổ rầm rộ đuổi theo. Trong lòng mỗi người lúc này đều cho Tiểu Long Nữ là đối thủ duy nhất, nên bỏ rơi bọn đạo sĩ Toàn Chân giáo.

Bọn Doãn Chí Bình, Lý chí Thường thấy quân sĩ Mông Cổ vừa chạy đi, lập tức mở trói cho nhau, rồi nhặt kiếm lũ lượt kéo theo. Bọn Doãn Khắc Tây vừa tới trước động Ngọc Hư ở sau Trùng dương cung, chỉ thấy bóng vòng xe của Kim Luân Pháp Vương liên tiếp vây vòng, kim khí tung hoành ngang dọc. Tiếng gầm thét của Kim Luân Pháp Vương như sấm sét, trước tà áo trắng của Tiểu long Nữ nhẹ nhàng tung bay phất phới, hai người chỉ cách nhau chừng một trượng. Tuy đứng còn cách xa mà trận đánh đã ác liệt. Năm chiếc vòng thi nhau cuồn cuộn tiến về phía Tiểu long Nữ, vang ra những tiếng vù vù làm cho người nghe điếc nhức tai, nhưng Tiểu Long Nữ vẫn điềm nhiên đưa đôi tay múa song kiếm rất nhẹ nhàng. Doãn Chí Bình, Lý Chí Thường vừa chạy đến thấy cửa động Ngọc Hư đã bị lấp đá kín rồi! Ai nấy đều kinh ngạc lo nghĩ:

- Như thế này không biết năm vị sư trưởng chết sống ra sao?

Nên đồng kéo đến cửa động, nhưng Đạt Nhĩ Ba tay xách kim chùy, Hoắc Đô múa cây trượng thép, xông ra ngăn cản chỉ trong nháy mắt, các đạo sĩ đánh lui ra cả, Vương Chí Thản lớn tiếng kêu:

- Sư phụ! Sư phụ có sao không?

Vì chàng quá sốt ruột, nên tiếng kêu như khóc. Lý Chí Thường nghĩ lại:

- Năm vị sư trưởng đã có huyền công, đâu có dễ gì bị chúng nhốt trong động? Hay là luyện công đã đến lúc sắp thành, không thể phân tâm để chống ngoại địch, nên còn ở trong đó? Nếu để Vương sư đệ kêu ca như vậy, ở trong động nghe được chắc là rối loạn tâm thần của năm vị sư trưởng.

Nghĩ như thế, Lý Chí Thường bèn bảo:

- Vương sư đệ đừng có kêu nữa, sẽ làm náo động tinh thần của năm vị sư trưởng.

Vương Chí Thản lập tức tỉnh ngộ bèn đỡ Tống Đức Phương bị ngã dưới đất lên, thấy Đức Phương bị thương rất nặng, liền tìm cách cấp cứu.

Bọn Tiêu Tương Tử đứng một bên xem Kim Luân Pháp Vương đang đánh với Tiểu Long Nữ, thấy lão tuy công ít thủ nhiều, nhưng khi thủ được hai ba thế thì đánh trả được một đòn, năm chiếc vòng oai lực rất mạnh mẽ, làm cho Tiểu Long Nữ hết đường tiến tới. Ba người đứng coi rất khâm phục, nhưng lại ghen tức, đều thầm nghĩ:

- Lão trọc này được phong làm Mông Cổ độc nhất quốc sư, thật cũng xứng đáng, nhưng công ta đánh từ lúc đầu bây giờ lão dễ thắng.

Xét sự thật thì Kim Luân Pháp Vương bên ngoài tuy có vẻ dũng mãnh, nhưng trong lòng không ngớt lo sợ, vì thế công trên song kiếm của Tiểu Long Nữ phối hợp những đường kiếm đến mức tuyệt luân. Kiếm bên trái công trước, kiếm bên phải liền tiếp theo, làm cho Kim luân pháp Vương tiến thoái lưỡng nan, cứ mỗi đường kiếm lại tấn công một lượt vào mấy yếu điểm, nên lão giữ chỗ này thì lại bị hở chỗ kia, nhưng nhờ nội công, ngoại công đều luyện đến mức siêu quần, mắt lanh tay lẹ, chứ không thì trong khoảnh khắc đã bị mấy chục nhát kiếm của nàng rồi. Cũng may là lão đã đau đớn vì kiếm pháp "Ngọc nữ tố tâm kiếm" sau lần thất bại mấy năm trước, bèn cố công, tận tâm tập luyện đề tìm thế phá. Kim Luân Pháp Vương vốn là một bậc kỳ tài trong võ lâm, sức học đã rộng, người lại thông minh, nên từ khi chiến bại với Dương Qua và Tiểu Long Nữ lão không một ngày nào không để thì giờ nghiên cứu một môn võ công để phá "Ngọc nữ tố tâm kiếm Pháp", chỉ vì kiếm pháp ấy quá thần diệu nên không thể phá được, nhưng cố sức đánh nhau thì chịu đựng chừng trăm hiệp. Hôm nay, Kim Luân Pháp Vương ở trước Ngọc Hư động, thấy Tiểu Long Nữ đi tới, nhưng không có Dương Qua đi theo, trong lòng lão không sợ mà lại rất mừng là đươc dịp trả lại mối thù đã nén chịu trong lòng bao nhiêu năm âm thầm lo lắng. Nhưng không ngờ vừa giao đấu, nàng đã dùng thuật "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp" ra, đã đánh qúa nhanh mà lại mạnh hơn cả lúc Dương Qua hiệp sức. Hai bên đấu nhau đến sáu mươi hiệp, là Kim Luân Pháp Vương đã bị Tiểu Long Nữ vây chặt vào vòng nguy hiểm . Lão liền thu kim luân về hộ thân, không dám ném ra công địch nữa, ngân luân cũng theo về rồi kế đến ngũ luân đều lần lượt thu về cả, biến thành nước chỉ thủ, không còn một thế nào để công địch được nữa. Năm chiếc vòng hình dáng và màu sắc đều khác nhau, đều có gai nhọn, hoặc hình trái ấu, quay qua quay lại tạo nên những đường hào quang bao bọc cả thân hình lão. Bỗng nghe Tiểu Long Nữ thét lên một tiếng:

- Trúng!

Kế đó là một tiếng ngân nho nhỏ của Kim Luân Pháp Vương cùng hòa lẫn trong mấy tiếng "loảng choảng" nghe rợn người. Lúc này hai người đánh xoắn xít sát nhau, chỉ còn thấy những ánh sáng đủ màu loang loáng

thành một khối, nhưng đứng ngoài nhìn không thấy Pháp Vương và Tiểu Long Nữ đâu nữa. Cho đến cả những tay cao thủ như bọn Tiêu Tương Tử xem mà cũng không thể biết tiếng gầm vừa rồi, là biến chuyển gì của bên nào cả. Bất thần, mắt của Ni Ma Tinh cảm thấy hơi đau, tựa như một ám khí gì đánh trúng vậy, liền đưa tay rờ thử nhưng trên mặt không có dấu gì đánh trúng vậy mà bàn tay lại dính một chấm máu tươi. Hắn trầm ngâm đứng nhìn một lúc, lại thấy một giọt máu tươi ở vòng chiến địa bắn vào mình Doãn Khắc Tây, bây giờ họ mới biết trong hai người đang giao đấu đã có một người bị thương. Không bao lâu, trên tà áo trắng của Tiểu Long Nữ đã dính lấm tấm những giọt máu hồng, Ni Ma Tinh mừng rỡ kêu lên:

- Hà hà! Tiểu yêu nữ đã thụ thương rồi. Kế đó song kiếm của Tiểu long Nữ công chiến quá mạnh, Pháp Vương lại gầm nhỏ lên một tiếng nữa. Tiêu Tương Tử lạnh lùng nói:

- Không! Đó là đại hòa thượng bị thương!

Mọi người đều hiểu rõ được những giọt máu của vết thương Pháp Vương đã bắn ra dính áo Tiểu Long Nữ, trên mặt Ni Ma Tinh và Doãn Khắc Tây. Tiêu Tương Tử thầm nghĩ:

- Nếu lão Pháp Vương chết về tay hắn thì bọn mình cũng không tránh khỏi được.

Nghĩ như vậy liền hô:

- Ni huynh chúng ta cùng tiến vào tất nào?

Hô xong, hắn múa động thiết côn, tiến vào sau lưng Tiểu Long Nữ. Còn Doãn Khắc Tây và Ni Ma Tinh cũng múa binh khí xông vào bên tả bên hữu. Cũng vì thế mà trận ác chiến liền đổi khác, dù võ công của Tiểu Long Nữ có cao siêu cách mấy, cũng không thể chống lại đến bốn cao thủ họp sức đánh một lượt.

Trên mình Kim Luân Pháp Vương đã bị trúng đến ba nhát kiếm của Tiểu Long Nữ, nhưng không nhắm vào nhược điểm, trong lúc nguy cấp, được người trên giúp sức, trong lòng nhẹ nhõm lên. Bọn Tiêu Tương Tử đều lo giữ thế thủ chưa dám ra tay tấn công, cứ chậm chậm từ bốn mặt vây tới. Trong lúc đầu, Tiểu Long Nữ tuy chưa bị bốn mặt tiến gần, nhưng thời gian lâu nàng chắc không thể tránh được thế vây của bốn cao thủ này. Trước Ngọc Hư động lúc nầy, thì thấy bốn vị võ lâm quái khách đang vây một thiếu nữ, thật là một trận ác chiến không tiền khoág hậu. Lũ võ sĩ Mông Cổ và bọn đạo sĩ Toàn Chân không ngớt thấy những cảnh kinh thiên động địa mỗi lúc một kỳ lạ hơn, làm cho tâm hồn của họ lúc nay ở trong giấc mơ mộng ảo huyền!

Mấy trăm đôi mắt đang mải theo dõi trận chiến của năm người. Bỗng nhiên, một tiếng nổ như núi vỡ, phi sa tẩu thạch bụi bay mịt trời, mấy mươi tảng đá to trước Ngọc Hư động đều vẹt sang một bên. Năm vị đạo sĩ áo vàng từ trong động chầm chậm bước ra, đó chính là bọn Toàn Chân

ngũ tử Khưu Xứ Cơ, Lưu Xứ Huyền...

Doãn Chí Bình, Lý Chí Thường mừng quá đồng reo lên:

- Sư phụ ! Sư phụ!

Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô đều thất kinh, nhìn cửa động thấy bao nhiêu tảng đá to đều bị vẹt ra hết, nên lòng tự hỏi:

- Làm thế nào mà có thể xô ngã một bức tường đá quá kiên cố như vậy?

Hai người vội xách đao xông tới. Bọn Khưu Xứ Cơ lách sang một bên rồi mười cánh tay đều vung ra một lượt, túm lấy hai người vật nhẹ ra phía sau. Cả hai người đều lọt vào trong Ngọc Hư động!

Thật ra võ công của Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô đều ngang hàng với Hách Đại Thông, tuy không tinh nhuệ như Khưu Xứ Cơ và Vương Xứ Nhất thế mà chưa kịp giao đấu đã bị rơi vào động rồi!

Số Toàn Chân ngũ tử "bế quan" tĩnh tu trong Ngọc Hư động để nghiên cứu phép phá "Ngọc nữ tâm kinh", năm người đêm ngày khổ luyện, nhưng vẫn thấy võ công của Dương Qua và Tiểu Long Nữ biểu diễn ra đều là khắc tinh với võ học của phái Toàn Chân, nên cố tìm thế thủ thắng mà không thể tìm được. Về sau, Khưu Xứ Cơ tìm thấy một cương tính trong "Thiên cang bắc đẩu trận pháp", bèn nói:

- Chúng ta khó thủ thắng nhưng có thể hiệp sức năm người lại, lấy sức mạnh hùng hậu để lấn áp đối phương.

Từ đó, năm người tập luyện bài thất nhất về môn "Hiệp sức công địch", mỗi một đường đánh ra đều quy tụ sức mạnh của năm người vào một điểm. Trong một tháng nay, họ đã sáng chế một cái "Bách xuyên hội hải".

Lúc Kim Luân Pháp Vương dẫn võ sĩ Mông Cổ tới lấp động, chính là lúc họ luyện bài "Bách xuyên hội hải" gần đến mức tột cùng, không thể phân tâm được, nên đợi mãi đến lúc năm người hồi tâm lại, mới hợp sức phá động mà ra. Trong thời gian hơi gấp rút nên bài này chỉ luyện mới có tám phần. Tuy như thế, nhưng họ phá cửa động một cách dễ dàng. Còn Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô tiến đến chống cự là họ chỉ ra tay một cái thì bọn Đạt Nhĩ Ba đã b ị vứt vào trong động, ngất xỉu luôn.

Khưu Xứ Cơ quay lại chỉ thấy bọn Pháp Vương bốn người vây đấnh Tiểu Long Nữ đang đến lúc kịch liệt. Năm người đứnh xem một hồi, rồi nhìn nhau với vẻ thảm não, trong lòng đều nghĩ:

- Thôi rồi! Té ra võ công của phái Cổ Mộ lại tinh nhuệ cao siêu như vậy, muốn thắng nàng thật là tuyệt vô hi vọng rồi!

Võ công của bọn Pháp Vương đều cao hơn Toàn Chân ngũ tử. Trong Toàn chân giáo muốn có một người võ công như họ đâu có dễ gì?

Bọn Khưu Xứ Cơ đều thầm nghĩ:

- Nếu là sư phụ ta còn sống, có lẽ cũng hơn họ chút ít, chứ còn Châu sư tổ không chừng không hơn họ được, nhưng nếu gặp đến bốn người cao thủ nầy vây đánh một lúc, không thể nào chống nổi được.

Năm vị đạo sĩ già đều lo nghĩ buồn chán, thấy quá hổ thẹn, vì suốt đời trong võ nghệ mà còn kém sút nhiều không thể thừa kế được sản nghiệp oai hùng của tiền nhân. Khi thấy đại địch trước mặt, Toàn Chân giáo thật đã đến đường cùng rồi. Năm người quá đau khổ lo nghĩ nên không hề hỏi đến bọn đồ đệ biến cố này do đâu mà xảy ra?

Bây giờ trận đấu của năm người đã dần dần thay đổi tình thế. Song kiếm của Tiểu Long Nữ tấn công dữ dội: bọn Pháp Vương cố thủ nhiều, để giữ

Chặt vòng vây rồi tiên tới từng bước một. Càng lâu Tiểu Long Nữ càng bất lợi. Nhiều lần nàng toan vượt ra vòng vây, nhưng Pháp Vương bốn người phòng thủ rất cẩn mật, nên mỗi lần thoát ra đều bị đối phương ép trở vào. Từ lúc Tiểu Long Nữ vào đại điện giao đấu với bọn Trịnh Quan đến bây giờ, nàng chiến đấu với Kim Luân Pháp Vương đã hơn ba giờ đồng hồ, nên đã muốn kiệt sức, mà cường địch càng lúc càng gần lại. Lại thấy Khứu Xứ Cư năm người đứng gườm trước động, tự biết năm người ấy cũng là những tay không vừa gì. Lúc nầy, bốn mặt đều là địch thủ, mà nàng chỉ đơn độc có một mình, chắc hôm nay phải vùi thây nơi Trùng Dương cung nầy!

Tiểu Long Nữ đứng trước cảnh cô đơn nên thầm nghĩ:

- Mình chết đi cũng không gì đáng tiếc? Chỉ khổ vì... khổ nỗi. Trong lúc mình lâm chung, không được gặp Dương Qua lần cuối cùng! Chàng bây giờ đang ở đâu? Chắc đang chuyện trò tình tứ với Quách cô nương, hay là họ đã thành thân với nhau rồi, trong cảnh hạnh phúc chàng đâu có nghĩ chi đến một cô gái bạc mệnh đang bị người tứ phía phủ vây? Không! Không lý ! Dương Qua, không phải là hạng người như thế, dù có kết hôn với Quách cô nương, trong lòng chàng cũng không bao giờ quên mình đâu. Mình phải sống để gặp chàng lần cuối cùng...

Lúc nàng rời Tương Dương về phương Bắc là quyết lòng không gặp mặt Dương Qua nữa, nhưng trong giờ phút sinh tử này thì trong lòng lại cắt đứt không đành. Khi nàng nghĩ đến Dương Qua, nên đánh thuật "Phân tâm nhị dụng" bỗng biến thành "Nhất tâm chuyên chú" nữa. Bọn pháp Vương thấy kiếm pháp của nàng đột nhiên biến đổi, ban đầu cứ nghĩ là nàng có ý dụ địch, nhưng một hồi lâu nhìn kỹ thấy không phải. Kim Luân Pháp Vương liền bước tới, tay trái giữ ngân luân hộ thân, tay mặt đánh vút Kim Luân vào lưỡi kiếm của Tiểu Long Nữ.