Chương 7


Chai rượu whisky Đại Hàn trong có củ sâm Cao ly được đưa qua, đẩy lại trên mặt bàn.

Kẻ đối tửu với Mụ Tá là Rô Be Mặt Mụn, bồi Ô-ten. Có lẽ vì có máu Phú-lang-sa nên tuy còn trẻ Rô Be có tửu lượng rất khá. Gã có thể uống rượu nặng ngang tay với Mụ Tá. Mụ này không rộng rãi đến cái độ bỏ tiền ra mua rượu cho Rô Be uống chùa nhưng vì Rô Be có bà chị buôn bán đồ PX, đồ PêÍch, tức đồ Mỹ, Rô Be đến bà chị mua rượu rẻ đến nửa tiền giá rượu bán ở các tiệm. Gã mua rượu rẻ cho Mụ Tá và Mụ cho gã uống chung.

Mụ Tá cũng cần có Rô Be. Tửu phải có ít nhất hai người. Ở Đàlạt Mụ có Mạc Ta làm bạn rượu, nay ở Đànẵng Mụ có Rô Be.

Rô Be cũng thích đấu láo với Mụ Tá. Bất cứ lúc nào rảnh gã cũng vù lên phòng Mụ Tá, nói dăm ba câu chuyện tếu, đánh với Mụ vài ván cờ tướng, uống với Mụ vài ly "sếch".

Bên ngoài trời lất phất mưa - mưa này ông Vũ Bằng trong tùy bút Thương Nhớ Mười Hai gọi là mưa rươi - không khí Đànẵng hiu hiu lạnh. Đó là không gian, còn thời gian là khoảng bốn giờ chiều. Mụ Tá chỉ ăn, uống rồi ngủ. Mụ ngủ nhiều đến cái độ Mụ không còn ngủ được nữa. Mụ đang ngồi buồn thì Rô Be Mặt Mụn vào phòng, Mụ sốt sắng mời rượu và rủ gã đánh cờ tướng.

Có chút cồn trong máu Rô Be đi một đường tâm sự:

- Sau ngày em Nụ đi lấy chồng tôi gập em Ngọc..

Mụ Tá nhướng nhướng đôi lông mày rậm hơn cả lông mày của đàn ông:

- Ngọc Tũn hả?

- Ngọc Tũn nào?

Mụ Tá nhẩn nha:

- Ngọc Tũn cháu ông Phủ Đại, con ông Cai Dù...

Rô Be Mặt Mụn tây lai mất gia phả tuy bất lương nhưng cũng chưa bao giờ nghe câu kể lý lịch trên, gã ngẩn ngơ:

- Bà nói ký gì? Bà nói ai?

Mụ Tá tỉnh bơ:

- Thì nói em Ngọc Tũn của đằng ý đí. Còn nói ai nữa.

- Em Ngọc của tôi tên chỉ là Ngọc thôi. Không có Tũn gì cả. Em quê ở Bồng Sơn. Nhà có ruộng vườn, có mấy trăm gốc dừa, vì chiến tranh em phải ra thành phố sống cho yên ổn...

- Dzậy à ? - Mụ Tá định hỏi câu gì đó về phụ nữ Bồng Sơn nhưng nhìn vẻ mặt hầm hầm của Rô Be, Mụ thôi không hỏi. Mụ gợi chuyện - Gái quê mà cũng bày đặt ngọc với ngà..

Rô Be vênh mặt:

- Tại sao không? Puốc-qua nông? Tôi hỏi bà: con gái Việt nam nào tên là Ngọc mà không được? Bộ chỉ có gái Sègoòng, gái Đènẽng mới có quyền có tên là Ngọc thôi, gái Bồng Sơn, gái Tam Quan hổng có quyền?

Không trả lời Mụ Tá dắt câu chuyện sang đề tài khác:

- Em Ngọc Bồng Sơn là người tình thứ mấy của cậu?

Rô Be Mặt Mụn thả hồn trở về dĩ vãng, rồi gã đếm đốt ngón tay:

- Kể từ ngày tôi biết sự đời em là người thứ ba.

- Biết sự đời là biết ký gì?

- Là biết...con gái, biết đàn bà chứ còn biết gì nữa.

- Biết con gái, biết đàn bà thì nói là biết con gái, biết đàn bà. Sự đời..Sự đời..Mẹ kiếp... Sự đời như cái lá đa. Đen như mõm chó..Chém cha sự đời. Đừng có ham. Có ngày em bể mặt vì sự đời...

Sau câu triết lý ấy Mụ Tá rót rượu vào hai cái ly, Mụ và Rô Be cùng uống. Mụ lại gợi chuyện:

- Em từ quê ra thành phố. Rồi em cũng hành nghề ma-ri sến như em Nụ?

Bị chạm tự ái Rô Be vênh mặt:

- Bà khinh thườnng tôi. Nhân tình của tôi đâu phải đứa nào cũng là sến. Ngọc nó bán Ba.

- Sì-nách Ba? Khá dzồi. Có đô. Có đô là có đủ.

- Chứ sao. Đúng dzậy. Em sú-ca-nia cho tôi cái đổng Si-kô Fai mới tinh, trong hộp đàng hoàng nghen, có giấy sẹc-ti-fi-kết, mới mua ở PêÍch ra.

Mụ Tá nhìn hai cổ tay trần trụi, trơ khấc của Rô Be:

- Đâu rồi?

- Lấy Mỹ, về Huê kỳ rồi. Mỹ ốp-fít-sơ nghen. Làm hôn thú ở Tòa Ăm-bát-si Sàigòn. Có chụp hình bận đồ cưới, khăn voan trắng, tay cầm bó hoa, gửi cho tôi, đề hàng chữ :" Foọc-gét mi nót.."

Mụ Tá dẩu môi:

- Khỉ lắm. Người ta hỏi cái đổng Si-kô Fai cưa.

- Phát mại lâu rồi.

Mụ Tá lại gợi chuyện:

- Phoóc-ghét mi nót chú mày vừa nói đó nghĩa là gì?

- Là đừng có quên em..

Mụ Tá gật đầu với cái vẻ đàn chị:

- Đằng ý khá lắm. Phú lang sa biết, Ăng Lê, A-mê-ri-ke cũng biết. Thanh niên thời nay phải lịch sự, thạo đời như đằng ý mí được.

Ván cờ đang đánh bị bỏ dở vì Rô Be tưởng nhớ đến người tình bán ba theo chồng về Mỹ, gã mơ màng và Mụ Tá sốt ruột:

- Tiếp tục đi chứ. Ngồi ì sư cụ ra đấy à? Hôm nay đằng ý đớp của tớ hai ván một bò rồi. Tớ nhất quyết phải lấy lại, không thể để đằng ý mang tiền của tớ ra khỏi phòng này. Muốn mang một bò của tớ ra khỏi đây đằng ý phải bước qua xác tớ.

Rô Be nhìn xuống bàn cờ. Vì mải thương nhớ người tình cũ nên bị chia trí, gã đặt ngay con xe vào chân con mã của Mụ Tá. Mụ Tá ré lên, Rô Be giật vội con xe về. Mụ Tá chồm lên dằng quân cờ lại. Cuộc dằng co bằng tay và bằng mồm diễn ra

- Không có lệ lấy lại. Hạ thủ bất hườn. Đưa đây..

- Bà lấy lại mấy lần thì sao? Tôi mới có lần này...

- Không lần đầu, lần cuối gì cả. A lê hấp. Đon-nê moa tú đờ suýt. Đưa đây..Có chịu đưa không? Ông đè xuống, ông bóp cổ ông lấy ạ..

Rô Be nhìn bộ ngực đồ sộ của Mụ Tá. Gã tin người đàn bà ngổ ngáo, quái dị này dám nói là dám làm. Nếu gã bị mụ kẹp cổ vào nách gã chỉ có nước nghẹt thở mà chết. Nhưng nếu để mất con xe thì ván cờ này gã thua, gã đưa con xe lên suy nghĩ, và sau cùng thấy rằng thà thua một ván cờ, mất năm mươi đồng, con hơn là bị mụ đàn bà to béo quá khổ, người đầy mỡ thừa này kẹp cổ hoặc đè xuống giường, gã đành bỏ con cờ xuống.

Nhưng sự tiếc hận cũng làm gã văng ra một câu chửi thề.

Mụ Tá lượm con xe và ôn tồn bảo gã:

- Ê...Đừng có chửi thề ạ..Chửi thề thì đằng ấy chưa đi đến đâu với tớ. Đằng ấy chỉ biết chửi thề bằng tiếng Việt nam thôi, tớ còn biết chửi thề bằng tiếng Pháp nữa..

- Bà là sư rồi..Hôm nọ em có được hân hạnh nghe bà chửi thằng cha tắc-xi. Thế bà có biết chửi thề bằng tiếng Mỹ không?

Mụ Tá khiêm tốn:

- Cũng biết dăm câu. Đủ xài. Bữa nào cao hứng tao biểu diễn cho coi.

Mụ chỉ tay xuống bàn cờ:

- Đi đi chứ. Để người ta còn gỡ. Cà rầm, cà rì câu giờ mãi. Cái gì chứ chửi thề mí lỵ nói tục thì đàn bà nào không giỏi. Đàn bà có học, lịch sự là biết chửi thề mí nói tục, chỉ có đàn bà nhà quê mới không biết.

Đôi bạn lại đưa đẩy những quân cờ và chai rượu.

Buổi chiều tím dần trên thành phố ven dòng sông Hàn.

- Ê...Bụa vừa vừa, phải phải thôi chứ! Rượu chùa. Không phải bỏ tiền ra mua có khác.

Rô Be dùng móng ngón tay búng teng teng lên chai rượu:

- Xin lỗi. Tôi có một phần ba chai rượu này. Hơn một phần ba. Bà mua phải năm trăm, tôi mua cho bà có ba trăm rưởi thôi. Nếu tôi ăn lời của bà thì tôi đã có mấy bò đi ăn nhậu chỗ khác, sức mấy tôi ngồi đây nhậu chay với bà.

Mụ Tá dịu giọng:

- Có lý. Cái gì có lý là tớ chịu ngay. Tớ rất phục thiện. Tớ chỉ nói vì quyền lợi của đằng ý thôi. Đàn bà uống rượu nhiều không sao, đàn ông, mà lại là con trai chưa vợ, uống nhiều rượu tai hại lắm. Liệt luôn đấy. Pa bu-dzê. Com-pri, toa??

- Com-pri...Moa..com-pri...

Rô Be di chuyển con tượng. Nhanh như cắt Mụ Tá hạ con pháo chặt con tượng của Rô Be đồng thời Mụ la lên:

- Chiếu tướng. Chít em dzồi, em ui...

Trong lúc Rô Be ngẩn ngơ cố moi óc tìm lối chạy nước chiếu. Mụ Tá ăn chắc cầm hai quân cờ gõ cách cách vào nhau, miệng ngân nga như nữ ca sĩ hát tân nhạc:

- Em ơi...Nó sìu...Nó sìu..Em ơi...

Ván đó Rô Be Mặt Mụn thua. Ván khác được bày ra. Trong thời gian đôi bên di chuyển xe, pháo, mãø với thể thức dàn trận Rô Be gợi chuyện:

- Cái cuộc điều cha, điều má của bà đi đến đâu rồi?

Mụ Tá điềm nhiên và tự tin như ông Tướng bị địch đánh chạy tóe khói nhưng miệng vẫn ba hoa đang thi hành kế dụ địch đến để diệt:

- Đang tiến hành. Nhiều hy vọng ra gì.. Tiến triển như sau này...Chỉ có điều là tiến triển giựt lùi..

- Là sao?

- Là không tìm ra được cái gì đáng kể cả.

- Đau nhỉ. Cái cô tóc nâu bà nói mặt coi bộ đĩ đĩ ấy, cái cô mang món nữ trang gì bà nói là của bà bạn bà ấy, bà đã tìm ra được chưa?

Mụ Tá nhún vai:

- Hỏi vớ vẩn. Nếu tìm ra được con đó ta đâu có ngồi rù ở đây đánh cờ với cậu. Tóm được nó ta đã làm cho cả cái Đènẽng nè điên đảo lên rồi.

- Sao hôm rồi bà tuyên bố ví tôi là bà có tin tức về cô tóc nâu? Bà sẽ xuống đường đứng chờ cô đó ở đâu đó. Hôm ấy bà có vẻ ăn chắc lắm mà? Tôi cũng báo cáo với bà về cái nhà người ta nói có cô tóc nâu hay đến đó? Bà đến nhà đó chờ tất cả mấy lần rồi?

Mụ Tá thở dài:

- Ta có gập mấy em tóc nâu, tóc nhuộm dơ thấy mồ đi, nhưng toàn là mấy em bán ba, điếm Mỹ không à. Phải công nhận mấy em điếm Mỹ ở đây kiếm được nhiều tiền thật. Các em ăn diện quá trời. Nhưng làm gì thì làm các em vẫn là điếm. Không trộn lẫn với con nhà lành được. Con nhỏ tóc nâu của ta không phải là con nhà lành nguyên chất nhưng cũng không phải là điếm..

Chợ nhớ ra Mụ Tá cười nhỏn nhoẻn:

- Xin lỗi cậu Be nhé..

Rô Be ngẩn ngơ:

- Bà xin lỗi ký gì?

- Người yêu của cậu bán ba, tui chửi bọn gái bán ba quá sợ cậu chạm tự ái.

Rô Be Mặt Mụn đi một đường triết lý về tình yêu và đàn bà:

- Bán ba, làm điếm cũng có năm bẩy đường, mấy chục hạng người, không phải ai cũng giống ai. Mà dù người yêu của mình có làm điếm thì đã sao? Miễn nàng yêu mình tha thiết, thật tình. Làm điếm chỉ là cái xác thịt của nàng, tâm hồn nàng mới là đáng quí. Tâm hồn nàng yêu thương mình là được rồi, xác thịt coi như bỏ.

Mụ Tá ca tụng:

- Hay. Thiệt không ngờ cậu Ba còn trẻ tuổi mà đã có tư cách ra gì. Đàn ông phải như cậu mí được. Tui tin chắc cậu sẽ tiến nhiều trên đường đời. Không phải là thầy bói song tui cũng quả quyết là đời cậu rồi sẽ khá. Khá lắm chớ không phải khá vừa đâu.

Không muốn tỏ ra kiêu hãnh quá lố Rô Be chỉ khịt khịt mũi mấy cái. Câu chuyện trở lại với đề tài cuộc điều tra tìm người thiếu nữ bí mật có món nữ trang con bươm bướm.

Mụ Tá nhẩn nha kể:

- Theo báo cáo của chú mày tao đến cái nhà đó. Thì ra đó là một Cua đờ đăng, nhà dậy nhẩy đầm. Thấy tao anh chàng chủ Cua ngán quá, hỏi tao đến mần chi? Tao nói tao đến xem để học nhẩy, hắn hổng tin. Nhưng hắn cũng không đuổi tao ra được. Tao ngồi đó, bọn chúng nó khớp. Thấy tội nghiệp. Tao mà ngồi đó năm ngày là khách Cua đờ đăng bỏ đi hết. Tao bỏ không đến nữa, tao không nói cho anh chủ Cua biết tao đến để làm gì.

- Bà có nói cũng chẳng ai tin. Nước mình làm gì có người đàn bà nào như bà.

Mụ Tá cho đó là một lời khen tặng. Mụ tự tay rót Whiskey Đại Hàn Sâm Cao Ly mời Rô Be. Đến lượt Rô Be giục:

- Ê..Bà Cô lô nền Đờø Cốc si Cốc... Đánh đi chứ. Để cho tui đớp ván này cho tròn một bò. Thối lại năm chục lôi thôi.

- Chú mày đòi ăn ván này ư?

- Chứ sao.

- Sức mấy?

- Sức mười!

- Cười đi em...

- Bà có biết tại sao tôi thua cờ bà hoài hủy không?

- Biết quá chứ sao lại không.

- Sế sì bà nói tại sao?

- Tại vì cờ tao cao hơn cờ cưng..

- Còn lâu cờ bà mới cao hơn cờ tôi. Bà ăn tôi là vì bà ăn gian. Bà khôn lắm. Đến hồi gay cấn bà kiếm chuyện nói lăng nhăng trêu chọc cho tôi tức, hay bà bảo tôi đi lấy cái nọ, cái kia, bà đẩy quân cờ đi chỗ khác. Tôi biết dư bà ăn gian nhưng tôi vẫn để cho bà ăn...

Rô Be phưỡn ngực:

- Bởi vì tôi có máu phăng-xe trong người nên tôi biết ga-lăng với đàn bà.

Mụ Tá vuốt khéo:

- Công nhận. Quốc tế công nhận người Phăng-xe lịch sự với đàn bà hơn người ta nhiều. Nói đúng ra đàn ông ta chẳng có tí ti nào lịch sự với đàn bà, đàn ông ta không biết ga-lăng. Ở với người Đại Pháp cả trăm năm, được các quan Đại Pháp văn minh dậy dỗ cả trăm năm mà vẫn không biết đối xử ga-lăng với đàn bà. Đúng là không khá được.

Hai người tiếp tục đánh cờ, chai rượu cạn dần. Bỗng Rô Be Mặt Mụn cao hứng:

- Tôi có chuyện này vui vui..Chưa từng bao giờ kể với bà. Bà có muốn nghe không?

Mụ Tá nghi ngờ:

- Chuyện gì dzui dzui? Kể chuyện gì thì kể nhưng phải hấp dẫn mí được. Kể chuyện nói là dzui mà nhạt hơn nước hến, nghe chán thấy mồ. Chuyện có đàn bà không?

- Không có đàn bà, nhưng có con gái.

- Con gái cũng được. Kể nghe.

- Hi..Hi..Bi giờ mỗi lần nhớ lại tôi vưỡn cứ buồn cười. Không thể tưởng tượng được tại sao ngày đó tôi lại có thể thông minh đến như thế. Cáùh đây mấy năm rồi, ngày ấy tôi mới đúng hai muơi tưổi. Tôi yêu một em. Em mười bẩy, mười tám chi đó. Em cũng chịu tôi lắm nhưng không biết ai dậy em, em nhất định không chịu cho..Em nói em thương tôi lắm nhưng em muốn chúng mình cưới nhau trước, là vợ chồng rồi tha hồ. Tôi năn nỉ mãi không được. Một hôm thằng bạn thân của tôi đi lính về chơi. Nó đi lính Nhẩy Dù Pa-ra-suýt-tít đó bà. Tôi liền muợn bộ đồ quân phục của nó. Tôi với nó bằng tuổi, bằng co nhau nên tôi bận bộ đồ rằn của nó vừa in à, bốt đờ sô của nó tôi đi cũng vừa khít y như giày của tôi vậy. Bận bộ đồ Dù trông tôi còn có vẻ lính Dù hơn cả thằng bạn tôi nữa. Tôi bèn đi tìm em. Thấy tôi bận đồ Dù, be-rê đỏ đàng hoàng, em ngạc nhiên quá. Bằng vẻ mặt và giọng nói trầm hùng tôi nói cho em biết là tôi đã đăng lính Nhẩy Dù, tôi sắp giã từ thành phố và cuộc đời xi-dzin để lên đường ra mặt trận mịt mù lửa khói. Tôi muốn được đi chơi với em lần cuối. Em cảm động quá, em bèn đi chơi với tôi.

Mụ Tá gật gù:

- Hay đấy. Kịch chàng trai lính chiến hào hùng lên đường ra mặt trận đến ly biệt người yêu bé nhỏ xinh xinh..thời nào cũng vẫn cứ ăn khách...

- Tôi nói với em tôi yêu em ghê gớm, tôi xin em tấm hình làm kỷ niệm. Tôi sẽ để hình em trong túi áo bên trái của tôi - bên trái có trái tim mà - nếu tôi chết trên chiến trường, tôi sẽ chết với hình em sát ngay trái tim tôi. Tôi sẽ gọi tên em trước khi tôi tắt thở. Đời tôi chỉ có một người yêu duy nhất. Người đó là em.Tôi nói nếu tôi không chết trên chiến trường tôi sẽ đi học khóa sĩ quan. Tôi sẽ trở về cưới em làm vợ ngày nào tôi mang lon đại úy.

Mụ Tá nhướng nhướng đôi lông mày:

- Rồi sao?

Rô Be Mặt Mụn cười:

- Còn sao nữa. Em cảm động quá. Xong ngay. Nhưng mà bà biết sao không? Tôi chỉ được em cho có một lần thôi. Tôi định tháng sau tôi sẽ lại gập em, lần này không có đồ rằn tôi mặc xi-dzin, nói là nhớ em quá tôi chịu không nổi, đơn vị tôi về nghỉ ở Đànẵng, không có phép nhưng nhớ em quá tôi dù ra đi tìm em nên tôi phải mặc đồ si-dzin. Tôi trốn em vậy mà chỉ có bẩy ngày sau tôi đụng mặt em ở ngay trước cửa chợ. Em chửi tôi một trận tàn nhẫn nhưng tôi chẳng ân hận gì. Cuộc đời nghĩ lại cũng hay hay. Mình cũng có những chuyện tình đẹp. Không phải đời mình chỉ toàn những chuyện sui sẻo, đời cũng cho mình hưởng chứ bộ.

Mụ Tá nhẩn nha:

- Chuyện nghe được. Nhưng má tớ hỏi thật cậu: chuyện của cậu hay là chuyện của người khác cậu nghe kể? Hay là chuyện đăng báo? Đúng rồi. Chuyện đăng báo, phải hông? Tui đã đọc chuyện này ở trên báo rồi...

Rô Be làm mặt giận:

- Bà này kỳ thấy mồ. Bất lịch sự nữa. Chuyện bà kể vô lý bỏ mẹ đi thì không sao, chuyện người ta kể thì bà nói là chuyện đăng báo.

- Hỏi lại tí ti mà. Làm gì mà Tác-dzăng nổi giận dữ dzậy??

Có tiếng người dưới nhà goị lên. Rô Be Mặt Mụn bước ra, đứng ở đầu cầu thang hỏi xuống. Phút sau, gã thò đầu vào phòng hỏi Mụ Tá:

- Này bà..bà có chị con gái nào không?

Mụ Tá vừa nhích bậy quân cờ, trả lời lửng lơ:

-Ngộ ý à? Ngộ có năm mươi con trai, năm mươi con gái.

- Thôi đi bà. Đừng nói dóc. Có chị nào nói là con gái bà đến tìm bà kìa. Có cho người ta lên không?

Mụ Tá phán như Nữ hoàng Elizabeth:

- Cho lên.

Rô Be phán xuống :

- Cho lên.

Khi trở lại bàn cờ, Rô Be la lên:

- Biết ngay mà..Bà này bất lương thật. Con xe của người ta đứng ở đây, sao bi giờ nó qua chỗ này. Tui để ý rồi, bà không qua mặt tui được. Con pháo này nữa..Con pháo của tui chặn ở đây mờ...

Gã thò tay xếp lại mấy quân cờ, mụ Tá thò tay ra nắm cổ tay gã. Hai người giằng co. Rô Be tuy là con trai nhưng nhẹ cân hơn, lại không dám dằng giật hết sức nên bị mụ Tá đẩy một cái ngã lên giường rồi bị mụ đè nằm chết dí. Mụ thò tay vào túi áo Rô Be tìm tờ giấy bạc một trăm. Không thấy Mụ thọc tay vào túi quần gã.
Xuân Tình là người thiếu nữ luôn luôn xuất hiện bên cạnh Mụ Tá vào những lúc nàng không nên xuất hiện nhất. Nàng bước vào phòng đúng lúc mụ Tá đang đè Rô Be Mặt Mụn trên giường. Hai tay đô vật cùng thở phì phò, hào hển nghe rợn người.

Xuân Tình đứng chết trân nhìn cái cảnh phạm thuần phong mỹ tục ấy. Nàng không thể nào tưởng tượng được bà mẹ đã ngoài năm mươi tuổi của nàng lại có thể đùa rỡn với anh con trai một cách khả ố đến như thế. Nếu là người khác chắc nàng đã bưng mặt bỏ chạy, nhưng người đàn bà thô bạo này là mẹ nàng, nàng cứ đứng ngây ra.

- Hế lô...Đác linh..

Vẫn dùng tấm thân đầy mỡ đè cứng Rô Be xuống giường Mụ Tá ngoái mặt lại chào Xuân Tình.

Xuân Tình dậm chân, thảng thốt:

- Má buông người ta ra. Làm chi kỳ dzậy?

- Cái chi mà kỳ? Bộ con không bao giờ thấy đánh cờ sao? Nó cướp quân cờ của má, má đòi lại. Dzậy thôi. Đừng có nghĩ bậy.

Buông Rô Be Mặt Mụn ra, Mụ Tá ngồi lên, sửa lại quần áo. Mụ nói tỉnh queo:

- Đây không phải là trò đánh cờ người của bà Hồ xuân Hương đâu.

Tình nhăn mặt:

- Má lại say hả?

Mụ Tá cong cớn:

- Chán cô thấy mẹ. Cứ thấy mặt cô là cô kêu tôi say. Đến Tết Công gô tôi mới say. Chẳng bao giờ cô bỏ tiền ra mua rượu cho tôi cả, dzậy mà cô cứ trách tôi say là cái thống chế gì?

Và Mụ quay lại Rô Be:

- Ván này cậu thua, cậu chạy làng. Dzậy là huề nghen. Không đứa nào ăn cũng không đứa nào thua đứa nào. Đưa trả tờ giấy trăm đây.

Mụ tung bàn tay nữ đô vật ra toan nắm lấy cần cổ Rô Be, nhưng Rô Be đã lảng được ra xa vòng tay ác ôn của mụ. Gã ngạc nhiên nhìn Xuân Tình - người thiếu nữ đứng đó tình tứ, khêu gợi và văn minh quá cỡ thợ mộc, gã thấy nàng không có qua một nét, một vẻ gì giống mụ Tá. Người thiếu nữ chan chứa xuân tình này mà là con gái ruột của Mụ Tá là cả một sự vô lý. Và gã thấy gã cần phải về hùa với nàng, gã nói:

- Bà mà không say thì còn ai say nữa..Cô ấy nói đúng..

Mụ Tá gây sự:

- Á..a..Rô Be..Tao cho mày uống để mày chửi tao phải không?? Muốn sống thì đưa trả tờ giấy trăm đây..

Rô Be đứng trong góc phòng tối nhìn ngắm Xuân Tình. Tình đứng ngay ở giữa khung cửa. Có ánh đèn chiếu qua nên Rô Be nhìn thấy đôi chân thon dài của Tình ẩn hiện giữa hai ống quần lụa mỏng. Gã không nhìn thấy mụ Tá vớ lấy chai rượu sâm dơ lên. Trong chai còn ít rượu, mụ rót hết ra ly rồi thẳng cánh quăng chai rượu qua cửa sổ. Cái chai bay qua không gian rồi một tiếng choang vang lên.

Rô Be giật mình. Có vẻ sợ hãi thực sự, gã lao mình tới của sổ, thò đầu nhìn ra ngoài:

- Lậy Chúa...Chết con rồi..

Xuân Tình có cảm giác như gã muốn nhẩy theo để vớ lấy cái chai.

Rô Be nhìn xuống bên dưới rồi suýt xoa:

- May quá..Không trúng đầu ai...May ơi là may...

Quay lại nhìn Tình, Rô Be cười duyên, cứ như là nhờ sự can thiệp hữu hiệu của gã nên chai rượu đã hết rượu do mụ Tá quăng xuống không rơi trúng đầu ai cả.
Gã hỏi nàng như phú lít hỏi người công dân bị bắt quả tang móc túi, rạch bóp người ta ở chợ:

- Cô..cô là con gái bà này? Thiệt sao?

Xuân Tình im lặng.

Rô Be lắc đầu:

- Tôi hổng tin. Bà già này không thể nào có con gái như cô được.

Tình nghiêm mặt, nghiêm giọng hỏi gã:

- Chú là ai?

Rô Be phưỡn ngực:

- Nàng hỏi mỗ ư? Mỗ là Zo Rô..Nàng có nghe tên mỗ chớ? Ò e..Ro Be đánh đu, Tác dzăng nhẩy dù, Zo Rô bắn súng..Zo Ro là moa..Ro Be Zo Ro..

- Tôi không hỏi tên chú. Chú làm gì ở đây?

- Moa là "gác xông đô ten".

- Chú là bồi phòng?

- Chính thị.

- Chú dzô đây làm gì?

- Dzô uýnh cờ ví bà này.

Ro Be trả lời nghiêm túc, Xuân Tình tưởng gã nói láo:

- Chú hỗn lắm nghen. Tôi sẽ thưa chú với ông quản lý khách sạn.

Rô Be cười hì hì:

- Bồi phòng là tôi, quản lý, giám đốc, giám súi cũng là tôi. Cô có chuyện gì bất mãn hay khiếu nại cứ cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết hết mọi việc.

Đột nhiên Rô Be trở mặt, gã hầm hầm nói:

- Nếu cô thấy "sẹc huýt" ở cái Ô ten nhất hạng thị xã Sông Hàn này không xứng đáng để mađam vô-tơ-ørờ me tạm trú, cô nên đưa bà già cô đi nơi khác. Đà nẵng thiếu gì Ô ten, đâu phải chỉ có một nhà này. Bộ cô tuởng bà già cô ở đây bọn tôi mừng lắm sao? Bả phá kinh khủng. Tôi chưa thấy bà già nào ác ôn như bả. Say rượu la như giặc. Nửa đêm hát Tây, hát Tầu không cho ai ngủ. Lại còn ngâm thơ Tao Đàn, Mày Đàn nữa mới chết con ráy thiên hạ. Từ ngày có bả về ở đây bao nhiêu khách quen, khách sơ chạy hết. Mới hôm rồi bả say rượu, bả quăng chai rượu xuống đường. Như cô vừa thấy đấy. Chai rượu bữa nọ rơi trúng chân thằng nhỏ. May mà không trúng đầu nó. Trúng đầu nó thì bả đi tù rồi. Tôi phải lậy bà mẹ thằng nhỏ gần chết bả mới không đi thưa. Hôm nay bả lại quẳng chai khác. Người ta chửi bi giờ đấy. Cô chịu khó ở đây mà nghe người ta chửi.

Gã kết luận:

- Cô mà đưa bả đi ngay bi giờ, ban quản đốc khách sạn xin miễn lấy tiền phòng tuần này.

Và gã hầm hầm ra khỏi phòng.

Bị gã bồi phòng sỉ vả cho một trận tối tăm mắt mũi, Xuân Tình lại phải đứng ngây ra một lúc mới lại hồn.

Trong khi đó Mụ Tá vẫn điềm nhiên như Mụ nghe Rô Be Mặt Mụn nói ai chứ không phải nói Mụ. Mụ dương đôi mắt đỏ ngầu lên ngắm cô con và thấy rằng hồi này Tình thay đổi khá nhiều. Sự thay đổi có lợi cho Tình, thay đổi tốt hơn. Tức là sự thay đổi xây dựng, có hướng đi lên. Tình trang phục diêm dúa hơn, trang điểm nồng mặn hơn, thái độ duyên dáng hơn. Trông nàng có cái vẻ mặn mà khởi sắc của những người đàn bà có tình yêu và được thỏa mãn về tình dục.
Mụ Tá bắt mạch và nghĩ ngay đến chuyện Tình có đàn ông. Đúng rồi. Chỉ có đàn ông Tình mới có cái vẻ mơn mởn phây phây hấp dẫn đến như thế. Mụ rung đùi khoái chí nghĩ thầm:" Đích thị nó có đàn ông rồi. Chỉ có hơi trai nó mới nõn nà ra như thế này. Gái phải hơi trai như thài lài gập c.. chó. Các cụ nói đúng không thể chê vào đâu được. Để coi. Không biết là thằng nào."

Xuân Tình đi đến ngồi xuống ghế. Thái độ của nàng cũng bình tĩnh, tự tin hơn. Trước đây mỗi khi bị người lạ nói lời thô tục trước mặt nàng thường giận run lên, nói không ra tiếng, nhưng tối nay tuy nàng cũng bực bội vì Rô Be Mặt Mụn nhưng sau khi Rô Be đi khỏi, nàng trở lại thản nhiên ngay.

Mụ Tá lừng khừng:

- Cô đến đây làm ký gì?

Không chờ Tình trả lời, Mụ tấn công nàng luôn:

- Tôi đã ký mọi thứ giấy tờ nhường cho cô làm chủ toàn bộ nhà đất. Tưởng vậy là tôi thoát nợ cô rồi chứ?

Cái mùi đặc biệt do rượu hòa lẫn với mùi mồ hôi, mùi ghét, mùi da thịt lâu ngày không tắm, mùi quần áo lâu ngày không thay, không giặt, bay tới làm Xuân Tình phải hin hin cánh mũi thanh tú. Nàng nói gọn:

- Con tới để đưa má ra khỏi cái tình trạng này.

Mụ Tá trợn tròn hai con mắt cá chày:

- Ố là là...Tình trạng là ký gì? Cô ăn nói văn chương tiểu thuyết ba xu thấy mồ đi...

- Con được thư Má gửi về Đàlạt.

Mụ Tá hung hăng:

- Thì đã sao? Tôi có viết thư bảo cô đến đây đâu. Bộ cô cấm tôi viết thư sao?

Tình vẫn thản nhiên. Nàng nói chuyện với bà mẹ như người lớn nói chuyện với những anh chị bé con bướng bỉnh, cãi láo.

- Thư Má viết những gì về cái Má gọi là cuộc điều tra của Má. Má viết là Má gập người thiếu nữ mang cái nữ trang con bướm của Dì Mạc Ta ở đây và Má đang truy tầm người đó. Má có nhớ Má viết trong thư những chuyện đó không?

- Có. Tôi đang điều tra. Cuộc điều tra của tôi tiến hành tốt đẹp. Ăn nhậu gì đến cô?

- Thấy Má viết lảm nhảm những chuyện đó con biết là hồi này Má say sưa tối ngày, Má còn uống nhiều hơn hồi Má ở Đàlạt với con nữa. Vì vậy con thấy con không thể cứ để cho Má sống một mình được, con phải lo cho Má.

Câu nói của Tình làm cho Mụ Tá xúc động. Và xúc động là một chuyện ít xẩy ra trong lòng Mụ Tá. Dù sao họ cũng là mẹ con. Thấy con gái lo âu vì mình Mụ Tá ngồi lặng đi trong sáu giây đồng hồ. Sau sáu giây xúc động ngắn cũn cỡn đó cảm giác xúc động trong lòng Mụ Tá biến thành tò mò. Mụ muốn biết cái gì đã làm cho chị con gái của Mụ thay đổi. Mụ giả vờ bất mãn:

- Cô định làm gì tôi bi giờ? Kéo cổ tôi về xứ hoa anh đào sống dưới sự kìm kẹp của cô ư?

Tình mỉm cười:

- Nói thực với Má bây giờ mà Má về Đàlạt thì con bỏ Đàlạt con đi.

Tình mơ màng cười một mình. Ánh đa tình sáng lên trong đôi mắt mơ màng của nàng.Ánh đa tình trong mắt đó làm Mụ Tá biết ngay Xuân Tình đang tưởng nghĩ, đang nhớ đến anh đàn ông nào đó. Mụ nghĩ ngay đến chuyện tạm gác cuộc điều tra ở đây để về Đàlạt xem người tình của Xuân Tình là aiù. Mụ gợi chuyện:

- Tôi muốn ở đâu tôi ở. Tôi muốn về Đàlạt là tôi về. Không ai cấm được tôi.

Những lần trước khi nghe bà mẹ nói những câu đâm ba, chẻ củ, cố ý gây sự, chọc tức, mặt mũi Xuân Tình vẫn khó đăm đăm, nàng tức tủi đến nghẹn lời không nói được. Nhưng tối nay nàng tỉnh queo, nụ cười vẫn xuất hiện thường trực trên vành môi khêu gợi của nàng. Nàng nói lửng lơ:

- Con không tính chuyện đưa Má về Đàlạt. Con đến thăm Má.

Mụ Tá trề môi:

- Đến thăm tôi. Quí hóa quá. Sau cô không đợi tôi đi tầu suốt, tôi nằm thẳng cẳng bẩy ngày hãy đến bố thí cho tôi cái hòm Tobia..Nhân ngãi bà Tú Đễ..Nghe mà bực cả...mình.

- Má à..Nói thế chứ Má uống rượu nhiều quá, con lo. Con cũng phải lo sợ chứ. Mẹ con mình không hợp tính, hợp tình nhau nhưng vẫn là mẹ con. Má không ưa con nhưng bổn phận con vẫn là phải lo cho Má. Thấy Má viết nhăng, viết cuội về cái mà Má gọi là cuộc điều tra tìm tên sát nhân đã giết Dì Mạc Ta, con lo. Con lo vì con biết chuyện Má gập người đeo cái broche con bướm của Dì Mạc Ta là chuyện không có. Đó chỉ là chuyện Má tưởng tượng ra. Má uống say rồi Má tưởng tượng ra chuyện đó thôi. Má cứ uống, cứ sống như thế này mãi sẽ có ngày Má không còn được bình thường nữa. Đến lúc đó có chạy thuốc tiên cho Má cũnng vô ích. Rượu nó tàn phá thần kinh con người ta kinh khiếp lắm. Trong mấy món hại người, rượu là nguy hiểm nhất.

Mụ Tá thấy Xuân Tình nói đúng, nhưng Xuân Tình thì thay đổi còn Mụ thì vẫn không thay đổi một ly ông cụ nào cả, Mụ vẫn nói bướng:

- Ở đời có cái gì làm cho con người sung sướng mà lại không có hại đâu. Tôi uống rượu tôi sướng, tôi chịu hại.

Mụ khéo léo thả trái ba-lông dò đường:

- Tôi uống rượu cũng sướng như cô nằm với đàn ông vậy. Tôi có cấm cái sướng của cô đâu mà cô lại cấm cái sướng của tôi. Tôi uống rượu, ruột gan, phèo phổi tôi bị đốt, cháy, bốc khói, tiêu tán thoòng. Tôi chết. Có sao đâu? Tôi chấp nhận.

- Nếu chết được ngay thì đã đỡ khổ. Con sợ Má sẽ khổ sở lắm. Con đề nghị Má đi cai..

- Cai? Cai cái gì?

- Cai rượu. Chừa rượu. Bỏ rượu. Trở lại sống bình thường, mạnh khỏe, tỉnh táo, thoải mái. Khó nhưng không phải là không thể cai được. Ở Đànẵng này có ông thầy chuyên chữa bệnh nghiền tuyệt hay. Nghiền á phiện, nghiện ma túy, sì ke nặng, coi như chết rồi, ông còn chữa cho lành được. Nghiền rượu dễ cai hơn sì ke nhiều. Đây có lẽ là do thiên duyên sui khiến cho Má đến Đànẵng để được gập Thầy và để Thầy đưa Má về đời sống bình thường. Má ơi..Má tin con đi. Ông Thầy tuyệt lắm. Con sẽ đưa Má đến xin Thầy chữa trị cho Má. Thầy chữa bệnh theo khoa phân tích tâm lý, rất khoa học mà cũng rất huyền bí tâm linh,,

Xuân Tình mở sắc tay, trịnh trọng lấy ra tấm danh thiếp:

- Tên Thầy là Kinh Thiên..Giáo sư Kinh Thiên!