Chương 9
Trong những người bạn mới của Thường, những kẻ hành nghề trước cổng trường Phương Nam, có một cô bé bán bong bóng trạc mười bốn tuổi. Cô bé ăn mặc xoàng xĩnh nhưng gọn gàng, mặt mày thông minh sáng sủa.
Ngay hôm đầu tiên đi bán, Thường đã nhìn thấy cô bé. Cô đang ngồi trò chuyện rù rì với bà bán kẹo, chiếc xe đạp cột hàng chùm bong bóng dựng bên cạnh. Lúc đó, cô bé có thoáng trông thấy Thường. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, và khi nỗi ngạc nhiên qua đi, cô lại toét miệng cười với anh, hồn nhiên và thân mật. Nụ cười làm quen của cô bé khiến Thường đâm bối rối. Anh chưa kịp nghĩ ra cách ứng xử thì cô bé lại quay sang bà bán kẹo trò chuyện tiếp.
Tất cả chỉ vậy thôi. Thường bán ở bên này cổng, cô bé bán ở phía bên kia, ngó vậy chứ muôn trùng xa cách, nhất làvới một kẻ mới chân ướt chân ráo đến đây như anh. Vả lại, mải chìm đắm trong tâm trạng thấp thỏm của ngày đầu đi bán, Thường không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến ai, mặc dù cô bé gợi cho anh nhớ đến bé Nhi và điều đó đem lại cho anh một cảm giác thân thiện. Ngày thứ hai, mọi việc diễn biến một cách đột ngột. Khi học trò đã vào lớp, Thường đang lúi húi ràng lại sợi cao su phía sau xe thì cô bé bỗng nhiên tiến lại. Cô chủ động làm quen trước. Cách làm quen của cô cũng thật lạ:
- Anh bán cho em một khúc kẹo!
Thường ngẩng lên, ngạc nhiên hỏi:
- Em mua kẹo thật hả? Cô bé "hứ" một tiếng:
- Trời đất, sao anh hỏi kỳ vậy? Anh tưởng em không biết ăn kẹo kéo hả?
Thường mỉm cười:
- Em mua bao nhiêu?
- Ba trăm.
Khi Thường giở tấm ny-lông bọc quanh cây kẹo, chuẩn bị kéo, cô bé lại nói:
- Nhưng em không có tiền trả đâu!
Thường dễ dãi:
- Không có tiền cũng không sao! Anh biếu em!
Không ngờ cô bé lại lắc đầu:
- Em cũng không thích lấy không cái gì của ai cả.
Đến đây thì Thường thật sự bối rối. Anh nhăn nhó:
- Mua thì em bảo không có tiền, biếu em lại không lấy! Vậy là sao?
- Vậy là như thế này nè!
Vừa nói cô bé vừa chạy vụt về chỗ để xe. Cô tháo một cái bong bóng, quấn sợi dây quanh ngón tay rồi quay lại chỗ Thường. Cô đưa sợi chỉ cho anh, giọng tươi tỉnh:
- Anh cầm đi !
- Nghĩa là sao? - Thường vẫn chưa hiểu.
Cô bé nhăn mũi:
- Anh cứ "vậy là" với "nghĩa là" hoài! Nghĩa là sao hả? Nghĩa là em đổi bongbóng lấy kẹo! Cái bong bóng của em ba trăm, khúc kẹo của anh cũng ba trăm, giá ngang nhau, anh không lỗ đâu mà sợ!
Ý tưởng nghộ nghĩnh của cô bé khiến Thường bật cười. Anh chìa khúc kẹo ra:
- Nè!
Cô bé cầm khúc kẹo bằng tay trái, tay phải vẫn nắm chặt sợi chỉ buộc bong bóng. Cô dúi sợi chỉ vào tay Thường:
- Đổi nghen!
Thường cầm lấy đầu sợi chỉ và ngước mắt trông lên. Trên đầu anh, quả bong bóng màu xanh đang lơ lửng lượn qua lượn lại trong gió. Bất giác Thường nhớ đến những ngày còn bé. Hồi đó, anh rất thích những quả bong bóng. Mỗi lần đi ra đường, hễ thấy bong bóng là Thường đòi ba mẹ mua cho bằng được. Và anh chơi với chúng cho đến khi chúng xì hơi xẹp lép mới thôi. Có lần Thường tuột tay để quả bong bóng bay mất. Thế là anh vội vã đuổi theo, vừa chạy vừa ngẩn ngơ ngước nhìn quả bóng mỗi lúc một nhỏ dần và cuối cùng hóa thành một dấu chấm nhỏ xíu trên nền trời xa lắc. Lần đó, do mải mê nhìn theo quả bóng, Thường đâm sầm vào một chiếc ô-tô đỗ bên đường đến tét trán, phải vào bệnh viện khâu cả chục mũi và sau đó phải nghỉ học suốt hai tuần lễ.
Đang nghĩ ngợi miên man, Thường bỗng giật mình khi nghe cô bé lên tiếng:
- Làm gì mà anh thẩn thờ vậy! Coi chừng tuột quả bong bóng bây giờ!
Thường chớp chớp mắt. Anh quấn sợi chỉ hai, ba vòng quanh ngón tay:
- Vậy là hết tuột!
Cô bé nhún vai:
- Cột vậy chẳng ăn thua gì đâu! Chỉ cần anh lơ đễnh một chút, quả bóng bay tuốt liền! - Cô bé chỉ tay vào chiếc xe đạp của Thường - Cột vô ghi đông kia kìa!
Thường chẳng nói gì. Anh lặng lẽ làm theo lời chỉ dẫn. Cô bé đứng bên cạnh, vừa nhai kẹo vừa quan sát Thường, chốc chốc lại buột miệng hệt như người lớn nhắc nhở trẻ con:
- Buộc chặt vào! Thêm một vòng nữa!
Thường đùa:
- Có bao giờ quả bong bóng lôi tuốt chiếc xe đạp lên trời không?
Cô bé "xì" một tiếng:
- Chiếc xe của em buộc mấy chục quả bongbóng còn không bay lên nổi nữa là!
Đang nói, cô bé chợt xòe hai bàn tay ra trước mặt, giọng tươi tỉnh:
- Hết rồi!
Thường ngơ ngác:
- Hết gì?
- Kẹo kéo.
Thường bật cười:
- Em ăn nữa không?
- Nữa.
Thường vừa kéo kẹo vừa chọc:
- Đổi bong bóng nữa hả?
Cô bé mỉm cười lắc đầu:
- Không. Lần này em trả tiền đàng hoàng!
Nói xong cô bé cho tay vào túi móc tiền ra. Thấy vậy, Thường vội lên tiếng ngăn:
- Cất vô đi! Anh không lấy tiền của em đâu!
Nhưng cô bé không thèm nghe lời Thường. Cô bướng bỉnh:
- Em đã nói rồi! Em không thích lấy không cái gì của ai hết!
Thường hắng giọng:
- Nhưng đây là anh biếu em mà!
- Biếu cũng không lấy.
Thấy cô bé cứ một mực cự tuyệt, Thường đâm ra khó xử. Anh nhăn mặt:
- Vậy anh phải làm sao bây giờ?
Điệu bộ khổ sở của Thường khiến cô bé phì cười. Cô nheo nheo mắt:
- Em bày cho anh một cách nghen?
- Ừ! Cách sao?
- Anh cứ lấy tiền!
Cô bé vừa nói vừa gục gặc đầu:
- Nhưng anh kéo khúc kẹo to gấp đôi. Kiểu như bán rẻ vậy mà!
- Em khôn ghê!
Vừa xuýt xoa, Thường vừa mỉm cười ngắt cho cô bé nhí nhảnh một khúc kẹo to tướng. Cô bé cầm lấy khúc kẹo, dẩu môi:
- Em khôn là phải rồi! Em tên là Tài Khôn mà!
Thường nheo mắt:
- Em chỉ phịa! Ai lại tên Tài Khôn!
Cô bé ngúng nguẩy:
- Anh không tin thì thôi! Em là người Việt gốc Hoa mà! Nội em là người Hoa chính cống đó!
- Nội em là người Hoa?
- Chứ sao! Nội em nói tiếng Quảng hay lắm. Nội nói như gió.
Thường tò mò:
- Thế còn ba em? Ba em nói tiếng Quảng được không?
Cô bé liếm môi:
- Ba em hả Ba em thì không nói được. Ba chỉ nghe được thôi. Nghe tiếng Quảng nhưng lại trả lời bằng tiếng Việt.
Thường cười cười:
- Còn em thì nói cũng không được mà nghe cũng không xong?
Cô bé nhe răng cười theo:
- Ừ. Đến đời tụi em thì chẳng ai biết mốc khô gì cả!
Nghe cô bé giới thiệu gốc gác một hồi, Thường đâm bán tín bán nghi:
- Bộ em tên Tài Khôn thật hả?
- Thật chứ sao! Tên tụi em đều do nội đặt. Nội đặt em là Tài Khôn, còn em gái em là Xíu Muội. Con Xíu Muội nhỏ hơn em tới bốn tuổi lận.
Đến đây thì Thường hơi tin tin. Anh gật gù chép miệng:
- Tên gì ngộ ghê!
Cô bé níu tay Thường: - Vậy từ giờ trở đi, anh gọi em là Tài Khôn hén?
- Ừ. Nếu tên em như vậy thì anh sẽ gọi em là Tài Khôn. Tài Khôn có vẻ thích thú khi được Thường công nhận cái tên nghộ nghĩnh của mình. Cô cười khúc khích luôn miệng.
Đang cười, Tài Khôn bỗng ngừng bặt. Cô tặc lưỡi:
- Chút xíu nữa em quên!
- Quên gì?
- Quên hỏi tên anh.
Thường hắng giọng:
- Tên anh thường lắm!
Tài Khôn lộ vẻ hiếu kỳ!
- Tên gì vậy?
- Tên Thường.
Tài Khôn dậm chân, giọng sốt ruột:
- Thường cũng chẳng sao! Anh cứ nói đại ra đi!
- Thì anh đã nói rồi. Anh tên Thường! - Rồi xem chừng Tài Khôn vẫn ngơ ngác, Thường mỉm cười nói thêm - Tên anh là Nguyễn Minh Thường, hiểu chưa?
- Ồ, à, - Tài Khôn sáng mắt lên - Hóa ra vậy!
Rồi cô gật gù:
- Tên anh đúng là thường thật!
Thường trêu:
- Chứ đâu có kỳ cục như tên của em.
- A, anh dám chê tên em hén.
Tài Khôn giơ nắm đấm lên, nhưng chưa kịp hỏi tội Thường, cô đã lật đật quay mình chạy về bên kia cổng. Kẻng ra chơi đã vang lên.
Bookmarks