Chương 9


Ðiều mong muốn của thằng Kỳ râu quả thật đã xảy ra như thế. Cô giáo Hạnh Tần không hề thông báo chuyện động trời của băng “Nhảy cửa sổ” cho Ban giám hiệu. Sáng nay, cô giáo đã đứng trên bục giảng. Cô mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc rất thanh thoát. Nước da còn xanh. Nhưng nụ cười thật tươi. Và giọng nói Hà Nội thì vẫn trầm ấm như thuở nào. Cả lớp im lặng hơn những ngày khác, họ không muốn làm nhọc lòng cô giáo vừa mới ốm dậy. Riêng Nguyên, anh cảm thấy tâm hồn mình thanh thản lạ lùng. Gương mặt của cô giáo đã tạo cho anh cảm giác thật bình yên khi ngồi trong lớp học. Có lẽ, đời của cậu học trò sung sướng nhất là được ngồi nhìn cô giáo với tâm hồn kính trọng và yêu mến. Niềm kính trọng và yêu mến ấy đã tạo cho Nguyên mơ ước mai sau cũng được trở thành một thầy giáo đứng trên bục giảng, trước bảng đen với những ánh mắt học trò cũng nhìn anh như thế.

Buổi sáng, trôi qua thật nhanh. Bài học của cô giáo đã để lại trong tâm trí học trò những ấn tượng khó phai. Chỉ riêng giọng Hà Nội ấy thôi, lũ học trò lớp mười hai trường Phan Châu Trinh cảm tưởng như được nuốt xuống cổ họng những chén nước đường ngọt lịm. Ngọt ngào tận tâm hồn yêu văn chương. Tiếng chuông tan trường đã kêu “reng reng” một cách hấp dẫn. Cả lớp ùa ra cổng trường. Như những cánh bướm trắng. Như đàn chim bay ra khỏi tổ. Như mọi ngày thường lệ, Nguyên và Quân vẫn lẳng lặng đi phía sau Kim. Họ cách nhau một khoảng khá xa. Khi người thanh niên tình nguyện làm cái đuôi đi sau người bạn gái thì cũng có nghĩa là họ đã yêu. Tình yêu học trò là tình yêu đẹp nhất của loài người từ lúc họ biết tương tư. Và cũng như mọi ngày, Kim cảm thấy nhột nhạt phía sau lưng, biết rằng những ánh mắt của Nguyên đang chăm chú theo dõi mình như thế, nàng cảm thấy tất cả mọi bước chân của mình đều rụt rè, e ngại. Nàng không dám đi mau mà cũng không dám đi chậm. Nàng e ngại mọi đánh giá của Nguyên, cho dù, chưa một lần nào anh thố lộ một điều gì yêu thương với nàng. Biết có người đi sau mình như thế, đôi lúc, nàng cũng cố tình ngoái lại nhìn phía sau một chút. Chẳng để làm gì cả. Mỗi lần bắt gặp được hành động như thế thì Nguyên sung sướng lắm. Anh cứ tưởng rằng, ánh mắt rụt rè ngoái lại kia là dành riêng cho chính anh mà thôi. Hạnh phúc của mối tình học trò đôi lúc cũng đơn giản vậy thôi. Sự đơn giản này giúp Nguyên ăn ngon và ngủ yên.

Ðôi bạn đang đi thong dong làm một cái đuôi sau lưng Kim thì Quân bảo với Nguyên:

- Mày ẹ quá! Sao mày không dám đi thật nhanh lên! Ði song đôi với nàng mới thật tình tứ.

Anh phân vân:

- Rủi nàng không đồng ý cho tao đi chung thì sao?

- Dễ ợt! Mày cứ đi nhanh lên. Mày giả đò mượn vở chứ có khó gì đâu !

- Ừ, hay đấy!

Thế là Nguyên sửa lại cổ áo, vén tay áo lên cho gọn gàng rồi bước nhanh cho kịp người bạn gái đang đi trước. Nhưng trong thâm tâm của anh chẳng biết nên mượn vở gì của Kim, bởi vì anh trốn học bao giờ đâu.

Ði sắp kịp đến Kim thì đột nhiên anh lại mắc cỡ quá chừng. Anh đi chậm lại. Và đứng hẳn lại. Quân thấy vậy, vội bước đến chỗ anh đang đứng:

- Sao kỳ cục vậy? Sao mày không đi chung với nàng?

- Tao sợ nàng chê tao là cái thằng mê gái.

Quân cười:

- Mê gái thì có cái gì đáng xấu hổ đâu! Không mê gái tức là chưa yêu. Mày cứ nghe lời tao đi. Mày đi kịp nàng và cứ tự nhiên như ruồi là mày sẽ chinh phục được trái tim của nàng.

- Mày ăn nói duyên dáng quá! Hay là...

- Hay là sao?

Nguyên từ tốn đáp:

- Hay là kể từ giờ phút này, mày tán tỉnh nàng giùm cho tao có được không? Mỗi lần đứng trước nàng là cái lưỡi tao như đeo thêm một tảng đá. Tao mở miệng không nổi. Tao thành người câm...

- Hì, hì! Người câm thì làm sao mà tỏ tình được. Tội nghiệp mày quá xá!

- Ðó, mày thấy đó. Mày tỏ tình giùm tao. Mày cứ nói là tao yêu Kim. Thương Kim. Khi nào nàng đồng ý rồi thì mày báo cho tao biết. Ðồng ý không?

Quân chẳng biết trả lời ra sao cả. Hắn gãi đầu:

- Thôi được, mày cứ để từ từ tao tính lại thử sao? Chứ tỏ tình giùm thì cái trò này mới quá chừng Nguyên ơi!

- Mày có tài ăn nói mà sợ gì! Giúp bạn là tự giúp mình. Lẽ nào mày không giúp tao để cho bọn thằng Kỳ râu tán nàng à?

Nhắc đến bọn Kỳ râu, đột nhiên Quân cảm thấy mình phải có trách nhiệm giúp bạn. Không lẽ để một hoa khôi rơi vào bàn tay đen đúa của bọn chuyên “nhảy cửa sổ”? Máu tự ái của Quân mỗi lúc càng dồn dập:

- Sức mấy mà thằng Kỳ râu tán được Kim. Nàng phải là của tao! Ý quên, nàng phải là của mày! Tao sẽ tán nàng giùm mày!

Nói xong, Quân xăm xăm bước tới... Hành động quả quyết của hắn có khác gì nàng Kiều “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”. Còn Nguyên lẽo đẽo bước theo sau như một người ngoài cuộc.

Khi bước gần đến Kim thì Quân đã kêu lên:

- Kim ơi! Kim!

Nghe có tiếng gọi, nàng quay ngoắt lại:

- Ủa! Quân, bạn đi đâu mà đi về đường này?

- Tui đi theo Kim.

- Giỡn hoài. Ði theo tôi làm gì?

- Ði theo cho vui!

Vừa nói Quân vừa bước nhanh lên cho kịp với nàng. Lúc này, hắn đã nhìn rõ thấy mặt Kim. Bất chợt trái tim của Quân đập lạc nhịp. Quân cũng thấy xốn xang. Tại sao gương mặt của nàng lại hồng quá vậy? Có phải mắt là nàng là mắt bồ câu? Mũi nàng là mũi dọc dừa? Môi nàng là môi trái tim? Hỡi chiêm gia Huỳnh Liên! Gương mặt của nàng có phải là biểu lộ của tướng pháp... mệnh phụ phu nhân không (?) Quân cảm thấy mình lúng túng. Hỡi những nàng yểu điệu thục nữ, các em đã cất giấu một bí ẩn gì trong người mà những người “tầm cỡ” như Quân cũng chết điếng? Quân lắp bắp:

- Tui đi theo Kim có được không?

- Bạn hỏi gì lạ vậy? Ðường phố là của chung. Ai đi mà không được?

- Biết rồi. Nhưng tôi đi chung với Kim kìa!

Kim hỏi lại:

- Ði chung với tôi à?

Quân lấy lại bình tĩnh và dũng cảm đáp:

- Ði chung với Kim chứ sao?

- Trời đất ơi! Sao bữa nay bạn trở chứng quá vậy? Trưa rồi. Thôi mạnh ai nấy về nghen!

Hắn kêu lên hoảng hốt:

- Sao lạ vậy? Sao lại mạnh ai nấy về?

Kim không hiểu tâm tính của Quân sao kỳ cục vậy. Quân làm ra một bộ mặt như đang đưa đám ma.

- Kim chẳng hiểu gì tui cả. Tui đang có một chuyện buồn lắm.

Nghe nói vậy, Kim dịu giọng:

- Chuyện gì mà buồn? Mấy hôm nay thấy mặt bạn cười tươi rói mà lỵ!

- Tươi gì cái bản mặt mẹt của tui. Bộ Kim không nghe người ta nói “Cười là tiếng khóc khô không lệ” à?

- Bậy bạ! Cười là cười mà khóc là khóc, chứ ai lại nói lạ lùng vậy?

Quân láu cá đáp:

- Thi sĩ đã nói vậy.

Kim cũng không phải là tay vừa:

- Nghe cải lương thấy mồ. Thi sĩ gì mà nói ẹ quá vậy?

Quân ưỡn ngực:

- Thi sĩ Minh Quân. Bộ Kim không nghe thi sĩ nói như thế là “Lan huệ sầu ai lan huệ héo. Lan huệ sầu tình trong héo ngoài tươi!”

- Thôi tốp lại, tốp đi ông bạn ơi! Vừa phải thôi chứ! Lan huệ sầu ai thì sầu chứ tôi không can dự gì vào chuyện này à nghen!

Nói xong, nàng cất bước vội vã như sợ gã bạn trai học cùng lớp theo tán tỉnh lăng nhăng. Bọn con trai nào cũng mang trong lòng một chút máu điên khùng khi nói chuyện với con gái. Quân đâu có chịu thua. Nếu để Kim đi về mà hắn chưa kịp nói điều gì giùm cho Nguyên thì Nguyền sẽ nghĩ sao về hắn? Nguyên đã nhát như thỏ đế, không lẽ mình cũng nhát vậy sao? Thôi, hãy nhúng con thỏ ấy vào nồi nước sôi để lột da nấu súp là vừa rồi. Quân tự động viên mình như vậy. Hắn lầm lì bước song đôi với Kim:

- Kim ơi! Không lẽ Kim ghét tui lắm sao? Tui có làm gì đâu mà Kim có vẻ ghét tui quá vậy?

- Ai ghét bạn hồi nào đâu mà bạn nói vậy?

- Thì Kim biết đó! Tui đi chung đường với Kim mà Kim cũng tránh né tui. Kim tránh tui như đi xe đạp tránh ổ gà vậy!

Lối so sánh của hắn đã làm nàng bật tiếng cười:

- Bạn nói gì mà văn chương quá!

Quân liều lĩnh đáp:

- Văn chương gì đâu! Chỉ tại vì tui yêu Kim!

Kim tắt ngúm tiếng cười:

- Chèng ơi! Quân ơi! Bạn điên rồi à?

- Tui đâu có điên. Tui nói vậy là nói giùm cho bạn tui đó.

- Ai?

- Nguyên!

Nàng kinh ngạc:

- Vậy à?

- Ừ!

- Thề đi!

- Thề!

Quân cảm thấy mừng rơn khi Kim bảo hắn phải thề. Hắn bèn tấn công tiếp:

- Nguyên còn nói nhiều chuyện hay lắm. Bạn có thích nghe tui kể không?

- Chuện gì vậy hả Quân?

- Chuyện có liên quan đến Kim!

- Thật không?

- Sao lại không thật. Không lẽ tui lại bịa ra để nói với bạn à?

- Ừ, bạn kể đi, Nguyên nói những gì nào?

Quân làm bộ nhìn lên trời cao như xem giờ:

- Còn sớm chán, hay là bọn mình vào quán nước tui kể cho nghe. Còn sớm lắm. Chút xíu nữa về nhà cũng kịp mà...

Những lời dụ khị ngon ngọt của hắn đã làm nàng xiêu lòng. Nàng đồng ý bước vào cà phê Tam Muội - một quán cà phê rất dễ thương dành cho những cô cậu sinh viên học sinh. Quán này chỉ có hai cô gái chưa chồng mang tên Song Muội, nhưng lại có thêm người mẹ còn ít nhiều xuân sắc nên các cậu học trò đã đặt... Tam Muội vậy!

Thằng Quân đã tỏ ra là một người bản lĩnh:

- Cho hai cà phê sữa đá!

Kim hỏi nhỏ:

- Sao biết tui thích cà phê sữa đá?

Hắn trả lời tỉnh khô:

- Thanh niên thì phải biết uống cà phê với hút thuốc lá chứ!

- Eo ơi! Ðiếu thuốc đâu có làm cho bạn trở thành người lớn.

- Nhưng làm cho tui vơi đi nỗi buồn.

Kim xua tay:

- Dẹp giùm ngay cái nỗi buồn của bạn qua một bên đi! Nguyên đã nói những gì với tôi nào?

À! Nguyên đã nói những gì nhỉ? Hắn đâu có biết! Chỉ còn cách là bịa ra thôi. Lòng hắn cũng đang hoang mang lắm, hắn đâu biết rằng lúc này lòng Nguyên cũng như lửa đốt. Nguyên không làm sao hiểu nổi hai người lại rủ nhau vào cái quán cà phê Tam Muội kia. Và họ nói với nhau những gì? Nguyên không dám bước lại gần, xuất hiện lúc này là hỏng hết mọi chuyện. Anh đứng dưới trụ đèn một ngã tư để chờ đợi cái kết quả mà Quân sẽ mang lại. Lòng anh nóng ran như đang bước đi trên lửa. Anh quẹt lửa châm một điếu thuốc đốt cháy. Tâm hồn anh biến thành một làn khói bay vào thiên nhiên rộng lớn... Kim hoàn toàn không hay biết điều đó.

Vừa khuấy cà phê sữa Quân vừa suy nghĩ. À! Nguyên có nói nhiều điều về Kim đâu! Nhưng không lẽ cứ ngồi im lặng? Ðã phóng lao thì phải theo lao vậy. Không đợi cho Kim hỏi lần thứ hai, Quân bắt đầu múa mép:

- Kim ơi! Nguyên nói là Nguyên rất thích đi xem chiếu phim, nhất là những loại phim trinh thám hình sự.

- Rồi sao nữa?

- Ừ! Thì thích được đi xem phim chung với Kim.

- Tại sao vậy?

- Tại vì bạn học giỏi!

Hớ rồi! Buột miệng nói xong thì Quân biết là mình đã nói hớ rồi. Chuyện đi xem phim với chuyện học giỏi đâu có ăn nhập gì với nhau đâu. Nàng bật cười:

- Ý nghĩ của Nguyên kỳ cục thật!

- Kim nhận xét đúng đó. Tui thấy Nguyên càng ngày càng kỳ cục vậy.

Nàng có thái độ quan tâm đến người bạn vắng mặt:

- Sao vậy? Quân là bạn của Nguyên mà không biết được nguyên nhân à?

- Biết chứ sao không biết!

Nàng hỏi dồn dập:

- Là vì sao?

Quân trả lời gọn gàng:

- Tại vì Nguyên yêu Kim đó.

Câu trả lời quá sức đột ngột khi mà đối tượng chưa hề có ý nghĩ đón nhận – thì rõ ràng nó phản tác dụng, hay nói một cách khác là nó đã... ép phê ngược! Kim lắc đầu:

- Thôi đừng có nói xạo nữa ông bạn thân mến ạ! Trưa rồi bọn mình chia tay nhé!

Con gái gì mà thay đổi tính nết như chong chóng vậy. Ðang nói chuyện ngon trớn bỗng dưng lại đòi về là sao? Với bản tính cương quyết của một lớp trưởng, Kim xin phép bạn trai đứng dậy để ra về. Không còn cách gì để giữ nàng lại nữa rồi. Lý do mà nàng đưa ra rất chính đáng. Trưa rồi. Hơn nữa bụng của Quân cũng đang đói meo. Hắn đành trả lời một cách vớt vát:

- Ừ chia tay! Nhưng Kim về trước đi. Chút xíu nữa tui mới về.

- Bạn ngồi lại làm gì nữa?

Hắn trả lời tỉnh queo:

- Ðể ôn lại bài vở.

- Chà! Siêng học quá nghen!

- Siêng năng đột xuất. Chút xíu nữa tui mới về. Chúc bạn trưa nay ăn cơm ngon.

- Cám ơn sự quan tâm của bạn.

Nàng bước ra khỏi quán. Quân ngồi lại một mình. Lúc này, hắn mới hoảng hốt thật sự khi đưa tay chạm túi quần. Không còn lấy một đồng xu nào cả. Hắn lẩm bẩm:

- Ðúng là ma đưa lối quỷ đưa đường. Cớ sao mình lại rủ Kim chui tọt vào quán cà phê này. Tiền đâu trả?

Hắn nháo nhác nhìn ra ngoài đường. Lạy chúa! Nguyên sẽ biết hắn ngồi đây, Nguyên sẽ đến để mà trả giùm “cử” cà phê này. Nếu không ngồi gồng ở quán Tam Muội này thì ê mặt lắm. Thật không may cho hắn, trong lúc hắn và Kim ngồi nói chuyện trong quán cà phê thì Nguyên cũng đã bước vào quán nước khác. Ngồi càng lâu thì bụng càng đói, Quân càng nhìn dáo dác ra phía ngoài cửa. May ra có một quý nhơn nào... phù trợ giùm chăng. À! May quá sức! Có quý nhơn đến rồi. Hắn reo lên:

- Ðúng là ông bà mình nói rất đúng: “Kẻ nào ở hiền thì gặp lành”.