Chương 9
Chùm Hoa Trắng Rụng Xuống Sân Tình Yêu
Thức dậy thật trể. Cơ chừng đã chín giờ hơn. Những ly bia đêm trước chưa đủ mềm nhưng cũng dư để anh phải choáng váng. Một thời rắm rối mù mịt đã qua. Thức đã chối từ lâu những cơn say vô bổ, chỉ để làm mệt người khi tỉnh giấc. Bữa qua Trung tâm ký được một hợp đồng trị giá đáng kể, thế là toàn bộ anh em được đãi một chầu nhà hàng máy lạnh để gọi là “lấy khí thế đi lên” và “gợi hứng sáng tạo”. Về tới nhà trọ đã quá nửa đêm, Thức để nguyên quần áo, giày vớ lăn ra giường.
Từ lâu lắm, những hình ảnh xa xưa đã trốc gốc, bứt rễ. Nhưng thật kỳ lạ, trong giấc ngủ chập chờn đã nối nhau tìm về, Thúc thấy mình thuở nhỏ chạy dọc bờ đê ngăn mặn té lên té xuống. Thức nghe tiếng đạn pháo và những đám cháy xe tre nổ ràn rạt trên đầu. Rồi Thức lại thấy biển, thấy những vỏ ốc trôi dạt nằm chơ vơ nơi chân cát ẩm ướt. Những võ ốc trôi dạt nằm chơ vơ nơi chân cát ẩm ướt. Những vỏ ốc ấy in hằn trên bìa một cuốn album hoàn toàn một màu tắng ẩn hiện. Người thiết kế mẫu bìa thật tuyệt diệu, đã dùng những hình ảnh vỏ ốc để nhắc nhở rằng những gì chất chứa trong ấy, cuốn album này, chỉ là cái xác, cái hình hài đã khô còn giữ lại là kỷ niệm. Làm sao có được sự liên tưởng đầy thơ, đầy thực từ vốn sống và công việc làm? Thức thấy mình xách cái máy ảnh chạy ngược chạy xuôi khắp chốn và ngắm chụp tới tấp để hy vọng kiếm được cái gì độc đáo, xuất thần.
Nhưng cuộn phim tráng xong chỉ toàn một màu trắng xác, thất vọng. Thức lại thấy mình ở tuổi mới lớn ngu ngơ, vác cặp lẽo đẽo theo một con bé leo lên xích lô, chú bé hồng hộc chạy theo. Con bé vô nhà, chú bé đứng nắm thanh sắt cổng ngó vào. Cười. Con bé ngó ra nhăn mặt. Chú bé vẫn đứng đấy dù cô bé đã khuất vào nhà tự khuya. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cô bé vẫn thấy chút ta còn đứng đấy, ngoài cổng. Ném vào mặt một tờ giấy bạc, cô bé xua tay ra hiệu cho chú bé cút ngay.
Thức châm điếu thuốc rồi rít hơi dài, lằm bằm: Khỉ thật, cũng có cái con bé mặc đầm trắng cài nơ đỏ ngày xưa đấy, nhưng đâu có chuyện vẽ vời như thế. Cái con bé kiêu kỳ ấy lại được đầu óc quen tưởng tượng viết tiếp một kết thúc tệ hại, đầy chất kịch. Thất vọng thì tìm đường phú lỉnh cho rồi, lại còn tiếc rẻ tờ giấy bạc cúi xuống lượm đã. Thơ văn, ong bướm đều cháy rụi bởi một cái cúi xuống chết tiệt ấy. Rõ chán.
Thức không khỏi mỉm cười một mình với khói thuốc lãng đã bay khắp phòng. Thật kỳ lạ những giấc mơ, Thức ngẫm nghĩ, đôi khi nó không một mình chìm nghỉm trong cõi vô thức, một phần nào của bộ não vẫn làm việc và can dự theo tập tục nó vẫn thường làm. Nó quyện cả hư lẫn thực, cả quá khứ xa lắc xa lơ với hiện tại nóng bỏng đang ở trên tay.
Nhớ tới An, lao xao trong chuổi liên tưởng một bờ áo trắng thuở vụng dại, đã nhập cả tâm tình vào đấy. Hình như mình vẫn đeo đuổi một cái gì đó trong đời. Thức nghĩ, một cái gì thanh thoát, dễ thương, một cái gì nhẹ nhàng, ấm áp. Một cái gì đó khó nắm bắt và chẳng bao giờ giữ được.
- Tôi là Mực Tím, vì từ khi học mẫu giáo đến giờ tôi chỉ thích viết mực tím.
- Còn tôi hễ một tuần không đi dạo phố xá là không chịu được... các bạn gọi tôi là Thành Phố.
- Tôi yêu sự êm ả của giòng sông và tôi có thể ngồi cả ngày bên bờ (không phải vì câu cá đâu nhé) nên tôi mang tên Dòng Sông.
- Cỏ May là tôi, loài cỏ mới dễ thương làm sao, hễ đụng tới là bám theo, tôi còn gọi chúng là cỏ “bắt bồ”.
- Cỏ “bắt bồ”, cái tên nghe ngộ đấy.
- Cúp máy.
- Cái gì mà cúp máy?
- Lạc đề. Mi không thấy là đang quay phim sao? Ðây là đoạn giới thiệu nhân vật.
- Hay đấy, tiếp tục.
- Ðến phiên mi chứ còn ai nữa An, mi tự giới thiệu tên đi.
- Tên gì?
- Thì tên... Học trò của mi chứ còn tên gì.
- Ừa há, tao... í quên... tôi... À này, đề nghị camera thu hình một bông hao đi.
- Sao lại một bông hoa?
- Cãi diễn viên chính hở, xù bây giờ.
- Ðược rồi, một bông hoa đang nở xòe ra đây nè. Nhưng mà hoa Cỏ hôi hay hoa mắc cở vậy?
- Hoa gì cũng được miễn là trắng. Rồi chưa? Từ từ lồng hình tớ vào nhé. Tớ đang cười toe ra đây nè... Nhưng khoan đã, xóa ngay đi làm lại.
- Lại còn gì nữa đây, khó quá.
- Miệng tớ... hơi sún cười không đẹp, đưa tớ cái bánh hay trái cây gì nhóp nhép cho có duyên.
- Hoa gì hoa hay ăn!
- Cãi đạo diễn phải không, cho nghỉ việc lập tức.
- Rồi xóa, rồi hoa, rồi nhóp nhép... Lên tiếng đi cưng.
- Còn thiếu. Tớ thấy như còn thiếu cái gì ấy.
- Hết ăn rồi tới uống chứ gì?
- Ðúng rồi. Âm nhạc. Hình ảnh phải có âm nhạc mới bay bổng được. Anh Thức đâu ?
- Có tôi.
- Anh chơi một đoạn nhạc thật vui tươi, nhí nhảnh đi anh.
- Các cô thích nhảy phải không?
- Tụi em đang đóng phim.
- Hay đấy. Nhưng phim gì vậy?
- Phim gì chưa biết nhưng chắc chắn không phải là phim tình cảm hay võ hiệp.
- Thế là phim học trò.
- Ðúng rồi. Thưa các bạn, đây là một bộ phim học trò nhiều tập đầy thơ mộng, ngập tiếng cười và tiếng hát...
- Bấm may. Âm nhậc nổi lên.
Anh Thức ôm cây ghi-ta “tình tinh tính” đầy hào hứng.
- Ðây có phải là kên 7 đâu mà anh chơi nhạc hiệu đầu kên. Bộ anh tính “đồng hành” với công ty vàng bạc đá quý chắc?
- Chẳng đồng hành đồng hương chi cả. Anh cứ thích chút “Mặt trời bé con”.
- Hay quá, chơi tiếp đi anh Thức. Tụi em cũng thích nữa.
Cả bọn xúm lại quanh cây đàn với người thanh niên. Bài ca bắt đầu bằng tiếng “Ngày xưa” đầy huyền thoại và những đôi mắt tròn xoe long lanh, long lanh mãi thôi với nụ “cười ngộ ghê”. Ai đã về giữa đám cỏ non chợt thấy lòng mình ngọt dịu bất ngờ, thèm tìm lại được một ngày của tuổi thơ mát rượi. Không lo lắng, muộn phiền. Bài ca bay lên, chao lượn rồi tung tăng, nhảy nhót. Cho đến khi trời mưa làm “bài ca ướt mất rồi”, để lại nỗi ngẩn ngơ ở cuối bài lẫn xót xa và tiếc nuối “hạnh phúc đơn sơ” và “đời tôi đâu có ngờ”. Cái gì thế nhỉ? Kết cuộc thường tình của những câu chuyện bắt đầu bằng tiếng “ngày xưa” đều tròn trịa, nhẵn nhụi để có thể dễ in vào óc trẻ thơ nhu tay nó có thể nắm gọn một cái kẹo hoặc chiếc bánh, viên bi hoặc hòn cuội. Ở đây không có thường tình ấy. Thường tình của những người đánh mất tuổi thơ đi tìm lý tưởng, đi tìm những thứ đắt giá của cuộc đời. Rồi quay quắt, ê chề, mệt mỏi nhìn lại giật mình cảm nhận rằng: Hạnh phúc đơn sơ thôi, nó ở ngay quanh ta. Bài ca giữa trẻ nhỏ mà không thuộc về trẻ nhỏ. Vừa gần gũi vừa xa lạ. Vừa ở trong vạt áo đó song lại quá tầm tay. Nó thuộc về Mực Tím, Dòng Sông, Thành Phố, Cỏ May... và cả Thức. Nó thuộc về những tâm hồn bát ngát thương yêu.
- Anh Thức nè, tại sao anh không là ông thầy của bọn em nhỉ.
- Ông thầy dạy gì bây giờ?
- Gì cũng được.
- Ồ, các cổ chỉ thấy một ông thầy lầm lì, cau có, các cô lại là những học trò bướng bỉnh, lười biếng. Chán lắm.
- Vậy thì dạy đàn cũng được.
- Dạy vỗ tay mười ngón hôn nhau cho dễ.
- Thôi đủ rồi. An đứng lên xô bạn bè ra, các cô yêu sách quá nhiều. Các cô quên rằng cái người này đã thuộc về độc quyền quản lý của ta rồi sao?
Dữ tợn. Vô lý. Chưa đăng ký sản phẩm. Chưa đăng ký chất lượng. Ðộc quyền dỏm. Chiếm đoạt tín dụng. Mất khả năng chi trả. Tuyên bố vỡ nợ. Vỡ nợ.
Một cảnh tượng hỗn loạn, An bị đè ra trên cỏ, bị nhéo tai, bứt tóc, rút ngón chân... la oai oái:
- Buông tôi ra... Trời ơi... anh Thức... cứu người ta với chứ. Bớ bớ... người ta.
Thức chỉ ngồi yên, khoanh tay trên mặt đàn, mỉm cười. Tiếc rằng nguyên một cuộn phim màu đã hết nhẵn.
*
* *
Ðã hơn một tuần nay Thức hay ngồi nơi góc quán cà phê trên đường An thường ngang qua, nhìn xéo sang cổng trường học. Mới đầu chỉ là tình cờ ngồi chung với người bạn làm ở xưởng phim, sau rồi thấy “có lý”. Thức hay tới đây luôn và cũng hay gặp anh bạn luôn.
- Tôi thấy bạn hay “cố thủ” ở đây, chẳng lẽ cô chủ quán sắp được chọn làm diễn viên chính?
- Mình đã thất nghiệp cả năm cậu ạ.
- Không có kịch bản?
- Quá nhiều. Hàng tồn kho cũng quá nhiều.
- Vậy thì lý do gì...
- Ðơn giản thôi, những đề tài đã bị xói mòn. Lại thêm phim nhập tràn lan.
- Thành thật mà nói phim ảnh của ta không hấp dẫn, thiếu chất lượng.
- Bì sao được giữa một phim chỉ hao tốn một, trong khi người ta hao tốn tới hàng ngàn.
- Nếu bây giờ ta bỏ ra hàng ngàn chắc cũng vậy thôi chẳng hơn. Phim hay kịch của ta các vật tham nói quá. Lợi thế của phim là hình ảnh, lợi thế của kịch là động tác, tại sao ta cứ phải dùng quá nhiều lời nói để bắt khán giả trở thành thính giả?
Anh bạn trầm ngâm một lát, rồi gật đầu:
- Nói như thế cũng rất đúng.
Thức thêm:
- Sai tự bản chất, phim ảnh sẽ mất vị trí của mình là điều đương nhiên thôi. Cũng phải nói thêm tính sáng tạo trong phim ảnh của ta không có. Chưa nói gì tới chuyên môn nghiệp vụ, đạo diễn cuả ta làm phim, kinh nghiệm lúc nào cũng ở mức đầu tay. Nói như thế bạn có buồn không?
- Hết buồn nổi rồi, anh bạn cười, chính mình cũng đang muốn “đầu tay” bằng cố gắng khởi sắc của mình đây.
- Bắt đầu từ đâu?
- Từ đây này, anh bạn chỉ ra ngoài đường, từ những tà áo trắng đấy.
Thức ngả người trên ghế, thích thú:
- Quả là tuyệt vời. Từ một màu trắng sẽ khuếch tán ra muôn màu, chỉ cần ánh sáng.
Trong nắng trưa, những tà áo trắng túa ra khỏi cổng trường. Chấp chới những cánh chim, ríu rít đó đây quanh các hàng quán và tung tăng khắp nẻo đường.
- Tôi đã uống cà phê tháng ở quán này rồi đấy cậu ạ. Cũng chỉ vì thế.
- Mới là “đề cương” thôi à?
- Một phim về học trò không phải là đề tài mới lạ gì. KHông những phải biết được mọi sinh hoạt trong sân trường, ngoài cổng mà còn phải nắm bắt được cả tâm tình của lứa tuổi nữa. Hình như cậu có thể giúp tôi được việc ấy đấy.
Thức không trả lời, anh đang dõi mắt nhìn ra ngoài đường. Bữa nay nữa, Thức lại thấy An về học chung cùng một cô bạn rất xinh. Ðã định đứng lên song anh vẫn như mọi ngày, lại thôi. Chỉ muốn nhìn theo họ ríu rít cho đến khi hút bỏng ở ngã rẽ.
Bookmarks